31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai người trên sân khấu hát một tuồng kịch đến vui sướng thỏa mãn, chiêng trống dừng lại bọn họ vẫn chưa thể lập tức tỉnh lại từ vai diễn, cứ đứng đó sững sờ nhìn nhau. Giọng hát của Hầu Ngọc Khôi được tôn xưng là 'Vân áng nguyệt', ban đầu hát cũng thường thường, càng về sau càng dễ nghe, giống như trăng ngọc vén mây trong sáng rộng thoáng, khí ngập đan điền, âm rung vững vàng, hoàn toàn nghe không ra được là một lão nhân gần bảy mươi tuổi. Nhóm lão nhân gia dưới đài nghe vô cùng tâm đắc, đều nghĩ người này quả thực không kém năm đó, bảo đao chưa lão. Thương Tế Nhụy đương lúc hào hoa phong nhã, hát một tuồng như vậy cũng giống như đang chơi trò chơi mà thôi, hơi thở không gấp sắc mặt không đỏ, ngược lại Thuận Tử vừa nghe bọn họ cất giọng liền chạy tới chống hai chân trước đứng nhìn qua lan can sân khấu, sủa to không ngừng, hiện tại đã mệt đến ngất ngư, đang thè lưỡi đứng một bên thở dốc. Một nha đầu bước tới muốn ôm nó đi nó còn không đáp ứng, móng vuốt bấu chặt lan can không chịu buông, hiển nhiên là nghe chưa đã thèm.

Phạm Liên vỗ bàn lắc đầu tán thán: "Một tuồng này quả thực có thể danh lưu thiên cổ, hôm nay chính là đến chẳng hoài công! Đời này đều đáng giá rồi!" Nói xong vơ lấy chung rượu một hơi cạn sạch, vô cùng thống khoái. Trình Phượng Đài không nghe ra tốt xấu, chỉ cảm thấy hai người trên kia có chút không đúng, vì cái gì bốn mắt nhìn nhau có một cổ nhiệt liệt hừng hực thế đâu.

Hầu Ngọc Khôi nói: "Tiểu tử, lại thêm một đoạn chứ?"

Thương Tế Nhụy gật đầu: "Hảo!"

Hầu Ngọc Khôi nói: "Hát đoạn nào?"

Thương Tế Nhụy nói: "Đều được!"

Hầu Ngọc Khôi: "Ôi chao! Khẩu khí không nhỏ!"

Thương Tế Nhụy ngượng ngùng nở nụ cười.

Hầu Ngọc Khôi: "Không dùng công phu giữ nhà thực sự thu không được ngươi!"

Đoạn đối thoại đơn giản này chỉ có bọn họ nghe thấy, khán giả bên dưới chỉ biết hai người tha thiết nhìn nhau một hồi mà thôi. Nữu Bạch Văn thấy có biến cố liền chạy lên đài nghe tin tức, vừa nghe Hầu Ngọc Khôi nói như vậy liền cười to không ngừng: "Lão nhân gia ngài đang nói gì đâu? Ngài chính là thái sơn bắc đẩu được phong thần! Muốn hát thêm mấy câu chính là mọi người cầu còn không được! Đây là cho lão phúc tấn thêm thể diện!" Lại vươn cổ hỏi Thương Tế Nhụy: "Thương lão bản, người xem... ?"

Hầu Ngọc Khôi trợn mắt: "Hỏi y làm gì! Ta còn không thể thay thằng nhóc này quyết định sao?!"

Thương Tế Nhụy liền ngượng ngùng gật đầu một chút, biểu thị hết thảy đúng là để Hầu Ngọc Khôi làm chủ, y không có ý kiến, vạn sự đều theo. Nữu Bạch Văn lập tức bật cười, trước kia Thương Tế Nhụy đứng trước mặt Ninh Cửu Lang cũng là nhu thuận như vậy, bất quá bởi vì Ninh Cửu Lang cũng cưng chìu y nên y có đôi khi còn sẽ kiêu ngạo hờn dỗi hai câu. Ở trước mặt Hầu Ngọc Khôi, người này thật sự là ngoan như thỏ.

Nữu Bạch Văn cười nói: "Tôi cả gan ra một chủ ý cho nhị vị, hiện tại nếu đã đứng trên sân khấu thì trang dung cũng không cần chỉnh sửa phiền toái, trực tiếp hát một đoạn《 Phần hà loan》 thế nào?"

《 Phần hà loan》 cùng 《 Võ gia pha》 chính là có phục trang không khác biệt lắm, bất quá《 Võ gia pha》 chỉ cần chất giọng sáng ngời, nhả chữ lanh lảnh thì ai ai cũng có thể lên đài hát một đoạn. 《Phần hà loan 》 lại cực kỳ khảo nghiệm bản lĩnh, không phải người có khả năng không thể diễn, không phải người có hiểu biết không thể xem, rất nhiều danh linh đều không thể diễn《Phần hà loan》 đến xuất sắc độc đáo, là vở diễn có yêu cầu trình độ cực cao. Hai người này vốn chưa diễn tập cùng nhau, trước hôm nay thậm chí còn chưa từng giao tiếp, độ khó càng tăng lên nhiều, quả thực là một hồi mạo hiểm.

Hầu Ngọc Khôi ánh mắt cao ngạo nhìn Thương Tế Nhụy: "Cái này đủ khó đây!"

Thương Tế Nhụy sống lưng thẳng tắp: "Không sợ!"

Hầu Ngọc Khôi cười thỏa mãn, quay nhìn Nữu Bạch Văn nói: "Vở này không quá náo nhiệt, hôm nay là ngày lành sợ có điều kiêng kỵ, không bằng ngài đi hỏi ý tứ của lão phúc tấn một chút."

Từ Hy thái hậu thích nhất là xem tuồng có độ khó cao, lão phúc tấn cũng thích náo nhiệt, nhóm khách nhân thì càng ước gì bọn họ có thể diễn suốt cả đêm nay, càng xem càng cao hứng, nào chọn lựa là bi kịch hay hài kịch. Chủ nhân gật đầu liền không còn gì bàn cãi, tất cả vở khác đều được gác lại, đặc biệt nhường chỗ cho tuồng《Phần hà loan》của hai người.

Hầu Ngọc Khôi và Thương Tế Nhụy một trước một sau xuống sân khấu, vừa vào hậu trường Hầu Ngọc Khôi đã cầm lấy mấy thứ vừa tay ném qua, Thương Tế Nhụy theo phản xạ bắt lấy, nhìn kỹ hóa ra là ba lượng bạc đạo cụ nọ.

Hầu ngọc khôi nói: "Tiểu tử, tạm được." Rõ ràng là lời khích lệ lại nói được cao ngạo như vậy.

Thương Tế Nhụy thoáng cái mặt mày liền rạng rỡ, lặng lẽ bảo Tiểu Lai cất ba lượng bạc này lại, y muốn giữ làm kỷ niệm, không dự định trả cho gánh hát.

Hai vị danh linh đơn giản thay đổi vài món phục sức khiến bản thân thoạt nhìn có vài chỗ khác biệt với vừa rồi, bất quá trước sau cũng phải chờ tiểu hý tử diễn Tiết Đinh San hóa trang nên cũng tốt chút thời gian. Trong lúc này, Hầu Ngọc Khôi nhắm mắt ngồi đó, nhóm tùy tùng liền chạy đến giúp y xoa bả vai, còn dâng nước trà đậm cùng hoa quả cắt nhỏ, phô trương đến khiến cả hậu trường đều náo loạn. Hầu Ngọc Khôi đã hút thuốc mấy thập niên, nghiện thuốc cực sâu, bình thường xuống đài đều phải hút một hơi, tùy tùng lập tức chạy đến dâng ống điếu chuẩn bị châm thuốc, nào ngờ thấy hắn phất phất tay chỉ đành lui xuống. Đêm nay hắn đã bị Thương Tế Nhụy kích thích đến già rồi còn nổi lên thiếu niên khinh cuồng, hăng hái giương cao, không cần thuốc phiện kéo tinh thần.

Thương Tế Nhụy ngồi trước bàn trang điểm, yên lặng ôn lại một lần vở diễn, trong lòng âm thầm nắm chắc. Diễn cùng bậc tiền bối tuy rằng rất khảo nghiệm bản lĩnh thế nhưng nếu học hỏi được một hai phần liền là có lời, lại thêm những tiền bối này một bước một giọng đều là kinh điển, vở tiếp theo nếu muốn nổi bật lên chỉ sợ không thể, đành phải dựa vào vững chắc làm tốt căn bản mà thủ vững.

Hầu Ngọc Khôi chậm rãi nhắm đôi mắt, nói: "Tiểu tử, sư phụ là vị nào nha?"

Thương Tế Nhụy không biết đây là đang nói với mình, cúi đầu không phản ứng, Nữu Bạch Văn nhanh chóng bước lên đẩy đẩy tay y, Thương Tế Nhụy mịt mờ hỏi: "Hử?"

Nữu Bạch Văn ghé vào tai hắn nói: "Đang hỏi sư phụ của ngài!"

Thương Tế Nhụy vội vàng đáp: "Ồ! Gia sư Thương Cúc Trinh. Trước kia vốn được Thái Bình thự cung phụng."

Hầu Ngọc Khôi giương mắt nhìn y một chút rồi lại nhắm mắt: "Ngọc kỳ lân Thương Cúc Trinh! Người có chút tuổi tác trong nghề ai lại không biết hắn, ta và hắn cũng coi như lão bằng hữu! Hắn cũng tới kinh thành? Ôi chao! Lão già kia."

Hầu Ngọc Khôi đã nhiều năm không hỏi giang hồ, Thương Tế Nhụy danh tiếng tận trời, báo lớn báo nhỏ luân phiên đăng truyện ký của y thế nhưng lão lại không biết tin tức gì cả. Thương Tế Nhụy nói: "Gia sư nhiều năm trước đã qua đời." Gương mặt Hầu Ngọc Khôi lập tức lộ vẻ kinh ngạc, muốn hỏi rõ ràng nguyên nhân thế nhưng Thương Tế Nhụy lại không muốn nói nhiều, chỉ qua quýt vài câu lướt qua.

Hầu Ngọc Khôi nghe xong trầm mặc một hồi, chợt cười: "Hắn còn nhỏ hơn ta vài tuổi đâu! Vậy mà lại đi trước rồi! Đám người năm đó chỉ có hắn là tranh cường háo thắng nhất, khinh thường cái này khinh thường cái kia, lão phật gia căn dặn vài câu hắn cũng dám khoa tay múa chân! Hiện tại đã nằm dưới đất bị trùng bọ gặm cắn, còn ngạo cái rắm!"

Thương Tế Nhụy nghe sư phụ bị người khinh miệt như vậy nhưng biểu tình vẫn cứ nhàn nhạt, hình như không có chút căm phẫn nào.

Hầu Ngọc Khôi lại nói: "Thương Cúc Trinh chuyên hát tiểu sinh, vai đán của ngươi là do ai dạy?"

Lời này nói đến liền dài, nhất thời nửa khắc kể không rõ, Thương Tế Nhụy nhàn nhạt: "Vai đán là vụn vặt học trộm, học đông gia một chút lại học tây gia một chút, không thể xem như một hệ. Sau lại là Cửu Lang thay vãn bối chải vuốt lại." Nói cách khác y chính là vô sự tự thông, Hầu Ngọc Khôi chậm rãi khép mắt cũng không hỏi gì thêm.

Hý tử diễn Tiết Đinh San đã hóa trang xong, sân khấu mở màn, vở《Phần hà loan》này Trình Phượng Đài cũng từng xem Thương Tế Nhụy diễn qua, mỗi lần đều có cảm giác như đang xem chiếu bóng. Kỳ thực so với điện ảnh, thì ngồi dưới sân khấu thật sự không thể xem tinh tường biểu tình của hý tử, bởi vì khoảng cách quá xa, kịch viện liền không cần phải nói, người ngoại quốc đi xem kịch vốn liền có thói quen mang theo ống nhòm —— chính vì muốn xem cho chân thật một chút. Mời gánh hát về nhà thế này liền đã xem như có thể xem rõ nhất, chỉ là khoảng cách cũng xa đến ba trượng, dù vậy Trình Phượng Đài phảng phất vẫn có thể nhìn thấu biểu tình của Thương Tế Nhụy, diễn đến đoạn bi thương hắn còn thấy được tiểu hý tử ngậm ngùi chảy nước mắt. Chỉ là lần này diễn không giống những lần trước, không ai khen ngợi hay ủng hộ, tất cả đều là lặng ngắt như tờ, ánh mắt đăm đăm.

Trình Phượng Đài có chút lo lắng hỏi Phạm Liên: "Tuồng này diễn thế nào? Tôi thấy không tệ nha!"

Phạm Liên mắt nhìn chằm chằm sân khấu, cắn răng thấp giọng nói: "Cái gì gọi là không tệ! Đây chính là vô cùng tuyệt hảo đấy!"

Trình Phượng Đài thầm nghĩ nếu đã tuyệt hảo cậu vì sao lại nghiến răng nghiến lợi, hung thần ác sát như vậy. Hắn phát hiện bản thân ngoại trừ《Trường sinh điện 》thì có xem tuồng tích gì cũng không cảm nhận được, vừa quay đầu muốn tiếp tục thỉnh giáo Phạm Liên đã bị đối phương vung tay né tránh, thiếu chút nữa còn bị đánh thẳng vào mũi: "Tỷ phu! Chớ quấy rối! Phúc phận đời này của tôi đều đã dồn vào hôm nay! Chuyện có quan trọng tận trời cũng đợi xem xong rồi nói tiếp!" Lúc này đừng nói là tỷ phu, dù là cha mẹ ruột Phạm Liên cũng không màng tới.

Trên sân khấu không khí bi thương tràn ngập, tiệc thọ khắp nơi treo vải đỏ cũng có vẻ ảm đạm âm lãnh vài phần. Trình Phượng Đài phẫn nộ đảo mắt nhìn quanh thấy các khách nhân đều là mắt ướt rưng rưng, Tề vương gia ở bên kia đang dùng khăn lau nước mắt nước mũi, nhìn còn xúc động hơn lúc gặp được lão phúc tấn ban nãy. Lão phúc tấn cũng thường xuyên đưa khăn lên lau nước mắt, An vương gia kề người qua khuyên giải vài câu, đại khái là đang trấn an ngạch nương đây chỉ là kịch không phải chuyện thật, thế nhưng không có chút hiệu quả nào, lão phúc tấn vẫn là nước mắt đong đầy. An vương gia trong lòng khó chịu, không biết hôm nay đến tột cùng là mừng thọ hay đi phúng viếng, muốn quát bảo ngừng diễn nhưng bị lão phúc tấn ngăn cản không cho phép.

Trình Phượng Đài trong lòng cũng nghĩ, đây không chừng là chủ ý của tiểu hý tử đâu! Người này vốn là thiếu một cây gân, chỉ lo bản thân hát được thống khoái mà không để tâm hôm nay là trường hợp nào, nếu nhỡ đắc tội Vương gia, đợi lúc trở về đối phương muốn làm khó dễ liền đủ y lận đận đôi phen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro