60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặc dù Thương Tế Nhị đã nghiêm lệnh cấm nhóm hý tử truyền nhàn thoại về Du Thanh và Nguyên Tiểu Địch, thế nhưng nhóm hý tử của Thủy Vân Lâu nào chịu nghe quản thúc. Cái lời đồn này vẫn nhanh chóng truyền ra ngoài, mãi đến khi trở thành tin tức bên lề đăng trên báo chí, trở thành bí mật mọi người ở thành Bắc Bình đều biết. Chỉ là mấy thứ như tin đồn này xưa nay như thật như giả, không có căn cứ, thường thường còn có rất nhiều phiên bản tự xung đột mâu thuẫn với nhau, hơn nữa mỗi phiên bản nghe vào đều rất hợp lý. Đợi báo đăng xong vài ngày lại có một nhóm 'người hiểu chuyện' đứng ra bảo đảm Du Thanh và Nguyên Tiểu Địch là trong sạch, bởi vì Du Thanh và Thương Tế Nhị mới là một đôi tình chàng ý thiếp, bằng không Du Thanh sao có thể khẳng khái giúp đỡ Thủy Vân Lâu như vậy, vừa diễn tuồng mới vừa làm khách mời. Nhóm hý tử đến Bắc Bình lưu diễn nếu muốn bái sơn đầu, theo tư lịch nên bái Cầm Ngôn xã do Ninh Cửu Lang sáng lập, dựa vào cái gì mà Thủy Vân Lâu có thể chặn ngang một bước nhặt cái đại tiện nghi này đâu? Lui một vạn bước mà nói, hai người cho dù từ đầu không có tình cảm, như vậy ngày ngày diễn Hoàng đế cùng phi tử, mắt đi mày lại dần dà cũng muốn từ giả thành thật. Thương Tế Nhị đối đãi Du Thanh thân hậu, Du Thanh đối Thương Tế Nhị nhu tình, đồng nghiệp Lê viên đều là có mắt thấy được. Du Thanh giúp Thương Tế Nhị gắp thức ăn, Thương Tế Nhị y lại giúp Du Thanh cầm dù, những chi tiết mập mờ nhiều không kể xiết. Một nam một nữ khuấy hợp cùng nơi, ngoại trừ những việc nhận không ra người thì đâu còn cái tình nghĩa gì khác đáng nói!

Rốt cục, phía thứ ba xuất hiện, đem hai loại lời đồn dung hợp với nhau, tiến hóa thành câu chuyện Nguyên Tiểu Địch và Thương Tế Nhị tranh giành tình nhân, cướp đoạt phương tâm của Du Thanh. Cái phiên bản này bởi vì kết hợp đủ ba vị đại gia danh giác, náo nhiệt nhất, cẩu huyết nhất nên người tin tưởng cũng nhiều nhất, mỗi người một miệng thêm thắt đến tiền căn hậu quả đều có mắt có mũi. Chờ khi một bộ phận tin đồn qua đủ trắc trở truyền đến tai Thương Tế Nhị thì y cũng không có quá nhiều lời để phản bác, chỉ có thể dùng hai chữ 'rắm thối' đáp lễ. 'Rắm thối' từ hậu trường Thủy Vân lần nữa truyền ra thị trường tin đồn đại chúng, liền bị biến đổi ý nghĩa biết bao phen theo sở thích của bọn họ. Dù sao đi nữa đối với những lời đồn kiểu này, đương sự kiên trì giải thích chính là giấu đầu hở đuôi, không tuân theo chính là cam chịu, nổi giận phản bác chính là thẹn quá thành giận. Thương Tế Nhị cũng sâu sắc hiểu rõ, người ngoài đều tin ba người thành hổ, chỉ cần lặp lại nhiều lần thì giả cũng thành thật, hết đường chối cãi. Chuyện xấu của y và Du Thanh rốt cục vẫn bị truyền đi vô cùng rõ ràng và chi tiết.

Nếu lời đồn đã truyền đi vô cùng sôi nổi, song phương nói thế nào cũng đã đánh mất thể diện, Trình Phượng Đài tuyệt đối sẽ không để Thương Tế Nhị ngậm bồ hòn không công. Hắn chính là loại cá tính quân tử báo thù mười năm không muộn, âm thầm xấu xa, tẩm ngẩm thầm ngầm. E rằng cái lời đồn này truyền đến truyền đi, cố tình có người ngại ngùng mặt mũi không truyền được đến trước mặt Nguyên Tiểu Địch, hắn liền cố ý dùng bồi rượu nữ trong một bữa tiệc sinh động ám chỉ thành tam thái thái miêu tả cho Nguyên Tiểu Địch nghe, khiến Nguyên Tiểu Địch nghe đến vô cùng sợ hãi, vỗ án đứng dậy. Y trước giờ luôn là loại tính cách điềm đạm của người đọc sách, nhưng bởi vì yêu thương Du Thanh cũng bởi vì mất mặt nên lần này cũng không khỏi thật sự nổi giận. Giống như Trình Phượng Đài dự đoán, Nguyên Tiểu Địch vừa về nhà liền đem đại thiếu gia do tam thái thái sinh giao cho đại thái thái dưỡng, sau này chờ tam thái thái sinh được nhị thiếu gia, còn chưa đủ tháng đã bị nhị thái thái ôm đi nuôi, trong lúc đó tam thái thái từng khóc từng nháo thậm chí còn từng tìm dây thừng treo lên xà nhà nhưng thái độ của Nguyên Tiểu Địch vẫn vô cùng kiên quyết. Y cưới tam thái thái về bất quá là vì lo lắng con nối dõi, chỉ coi trọng nàng tuổi trẻ lực tráng, căn bản không có bao nhiêu cảm tình. Hai vị phu nhân còn lại đều như nguyện ôm thiếu gia về, không chỉ không biện hộ thay cho tam thái thái mà ngược lại còn khuyên Nguyên Tiểu Địch cho nàng một khoảng tiền trực tiếp ly hôn, miễn cho sau này ỷ lại bản thân là mẹ đẻ của các thiếu gia lại sinh ra chuyện gì bại hoại nề nếp gia phong. Nguyên Tiểu Địch một lòng thoát khỏi tiện tịch hý tử, nỗ lực chạy lên con đường thư hương môn đệ, cũng sợ có một mẫu thân thấp kém cay nghiệt sẽ làm hỏng đức hạnh của bọn nhỏ, đối với đề nghị của hai vị phu nhân rất để trong lòng. Nói chung, tam thái thái tại cổng lớn Nguyên gia chính là triệt để thất thế.

Những việc này đều là chuyện phía sau, lại nhắc đến Thương Tế Nhị bị tam thái thái cào hỏng mỹ nhân diện, vết thương sợ bôi phấn nhiễm trùng nên có chừng vài ngày không thể lên đài. Hôm đó Trình Phượng Đài đi tìm y lại thấy Tiểu Lai đang lục lọi rương hòm tìm thứ gì đó, đầy đất lộn xộn giấy viết thi họa, mà Thương Tế Nhị lại ngồi xổm một bên lựa lựa chọn chọn.

Trình Phượng Đài cười nói: "Thương lão bản tiền mặt quá nhiều, mấy hôm nay nhàn rỗi lại vừa lúc nắng tốt liền mang ra phơi nắng chống mọt có phải không?" Nói xong còn ngồi xổm bên cạnh y xem. Hóa ra đây đều là chút vật lưu niệm cũ của Thương Tế Nhị : thư tín của y cùng huynh trưởng hảo hữu, giấy chứng nhận, biên lai gửi ngân hàng, ảnh chụp chung cùng danh giác, ảnh chụp chung cùng người hâm mộ, thư họa nhóm văn hào đại nho tặng đến, giấy cảm tạ của chính phủ khi biểu diễn từ thiện quyên tiền cứu tế thiên tai... Khiến Trình Phượng Đài kinh ngạc chính là có một xấp dày giấy nợ, mở ra xem đều là một nhóm đồng hành Lê viên không có mấy giao tình với y, chữ số trên giấy có trăm có nghìn, hơn nữa những người vay tiền phần nhiều đều là vô danh tiểu tốt không có tên tuổi. Tính tình của Thương Tế Nhị cũng chỉ hào phóng trên phương diện ca diễn và ăn uống, ở những nơi khác y có thể miễn được đều miễn, vô cùng đơn giản, không ngờ y có thể vụn vặt bố thí ra một số lớn nhân tình như vậy.

Trình Phượng Đài cầm giấy vay nợ, hiếu kỳ nói: "Yêu ôi, Thương lão bản thật hào phóng! Mấy số tiền này nếu gộp lại cũng không biết có thể mua được mấy tòa sân viện tại Bắc Bình rồi! Hay là trực tiếp đi đòi nợ thôi?" Thương Tế Nhị đuôi mắt cong cong mỉm cười với hắn, không định giải thích cái gì, Trình Phượng Đài lại rút một tấm ra: "Vị này thiếu em sáu trăm năm mươi đồng, quá hạn đã năm năm, dự định đòi thế nào?"

Thương Tế Nhị nghiêng người qua xem: "Vị này hai năm trước đã chết, làm sao đòi chứ?"

Trình Phượng Đài nói: "Trong nhà không còn ai sao? Cha nợ con trả, tìm con của hắn đòi." Quả là bộ dạng thương nhân vô lương.

Thương Tế Nhị nói: "Hắn còn chưa kịp sinh con đã chết."

Trình Phượng Đài liếc thanh niên một cái, lại rút tờ khác ra: "Cái này đâu? Cái này mới gần đây."

Thương Tế Nhị nói: "Ngày gần người không gần. Bầu gánh mang theo mọi người đi Vũ Hán diễn rồi, chẳng lẽ còn phải đi một chuyến Vũ Hán thúc nợ?"

"Em xem tờ này một chút, thật đáng nể, hai nghìn đồng!"

Thương Tế Nhị vỗ tay cái chát, đoạt lấy giấy nợ đắc ý nói: "Ấy ấy ấy! Vị này hát hý khúc vô cùng tốt! Có cơ hội ngài phải nghe thử《Tham âm sơn 》 của hắn! Cực kỳ tốt!" Nói xong lẩm nhẩm hát: " Bao long đồ âm sơn lai tra khán, du lưu quỷ bão đả bất bình thổ thực ngôn..."

Trình Phượng Đài chần chờ: "Sao lại hát lên rồi? Tôi đang nói kịch với em sao? Là đang nói chuyện tiền nong đấy!"

Thương Tế Nhị không tìm được cộng minh, ngừng hát tức giận đem xấp giấy nợ sắp xếp lại một chút rồi cột chặt, không cho Trình Phượng Đài xem: "Tiền tiền tiền, ngài chỉ biết tiền! Tiền có gì tốt để nói! Ngài sao lại tục như vậy chứ!"

Tiểu Lai xoay trước xoay sau bận rộn nửa ngày, rốt cục cũng tìm ra được một cái hộp nhỏ bằng mây tre, chen lời: "Nhân lúc còn sớm đừng lại nói tiền với vị này! Thủy Vân Lâu đã là một cái động không đáy, đám người bên ngoài không cần biết có phải danh giác hay không, chỉ cần mở miệng Thương lão bản đều không từ chối! Cái vị vừa rồi hát được tốt thì như thế nào chứ? Mượn tiền khắp nơi hút thuốc phiện dạo kỹ viện, hiện tại cũng không hát kịch nữa... Trình nhị gia hỏi một chút xem mấy năm nay Thương lão bản bị đám người không biết xấu hổ kia gạt đi bao nhiêu rồi? Bản thân Thương lão bản cũng không để dành được ít nhiều! "

Tiểu Lai hẳn là đã ôm oán hận rất lâu với quan niệm kinh tế của Thương Tế Nhị , vậy nên mới lòng đầy căm phẫn đồng tình với Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài được sủng mà kinh mỉm cười nhìn Thương Tế Nhị , Thương Tế Nhị đã không nhịn được: "Đều không được nói nữa! Tiền do tôi kiếm, tôi muốn dùng thế nào thì dùng thế đấy! Không lưu đến các người!"

Tiểu Lai dằn mạnh cái hộp mây tre vào tay Thương Tế Nhị : "Ai ham thích gì nói ngài! Đợi tương lai tìm một tức phụ lợi hại đến quản! Nhìn xem ngài có chịu phục hay không!"

Tiểu Lai vừa xoay người, Trình Phượng Đài lập tức nhẹ nhàng dán vào tai Thương Tế Nhị , thì thào phun khí nói: "Nghe thấy chưa! Quản em đấy!"

Thương Tế Nhị cong cong mắt liếc nhìn hắn, cũng thì thào trả lời: "Nghe thấy được! Tức phụ!"

Cùng người một nhà thì không tính chịu thiệt! Trình Phượng Đài giận đến phì cười, dùng sức vỗ vào ót thanh niên một cái.

Không thể trách Thương Tế Nhị ra tay hào phóng, bởi vì y kỳ thực cũng có nguyên tắc của mình. Chính là nhóm hý tử đến khóc than, hát được tốt và hát không tốt cũng có giá cả khác nhau, mượn cứu mạng và mượn thành thân cũng là hai loại giá. Giống như nhóm hý tử hát không tốt tìm hắn vay tiền thú thê dưỡng tử, tối đa chỉ giúp hơn mười đồng, thế nhưng là hý tử hát tốt muốn nghỉ ngơi một thời gian, y không thân chẳng quen cũng nguyện ý ngày ngày rượu thịt nuôi không đối phương. Cũng không phải y có phong thái Mạnh Thường quân, hoàn toàn là ngốc nghếch hào phóng.

Thương Tế Nhị lại mở hộp mây lấy đồ ra xem, Trình Phượng Đài rốt cục nhớ vấn đề chính: "Lần đầu tiên thấy em giúp Tiểu Lai thu dọn đồ vật, là muốn tìm cái gì sao?"

"Báo chí muốn đăng ảnh của em." Thương Tế Nhị nói: "Ngài xem mấy vết cào trên mặt em này, sao có thể chụp được chứ, chỉ đành tìm ảnh cũ cho bọn họ."

Thương Tế Nhị là người thích trang điểm nhưng lại không thích chụp ảnh, hầu như tất cả ảnh chụp từng có đều là chụp chung cùng người khác, gương mặt chỉ lớn bằng móng tay út, một khi đăng lên báo chí càng không thể nhìn rõ. Có hai tấm chụp trong hoa viên đều là bị người chụp trộm, một tấm bên trong còn có Tiểu Lai, một tấm lại bị nhánh cây cản tóc. Tìm thêm một hồi, Thương Tế Nhị và Trình Phượng Đài đều nhìn một tấm ảnh đến ngẩn người, trong ảnh Thương Tế Nhị béo hơn hiện tại một chút, tóc ngắn củn cười đến vô cùng ngây thơ khờ dại, lẳng lặng dựa sát vào thiếu nữ Tưởng Mộng Bình ngồi bên cạnh. Tưởng Mộng Bình khi đó cũng béo hơn hiện tại gương mặt trứng ngỗng ôn nhu, mặt mày nhỏ nhắn mềm mại như nước. Khi ấy hẳn là mùa đông, hai người mặc trường sam và sườn xám màu nhạt, dù vậy biểu tình không chút co rúm, nụ cười có chút tương tự, nói là tỷ đệ ruột cũng có người tin, nhìn qua vô cùng vui vẻ.

Trình Phượng Đài sợ Thương Tế Nhị nảy sinh ác độc xé ảnh, vội vàng rút ảnh chụp ra khỏi tay y, liên thanh khen: "Thương lão bản thật anh tuấn!"

Thương Tế Nhị trầm mặt, chỉ lẩm bẩm: "Đương nhiên!"

Lật mặt trái tấm ảnh còn có dòng chữ: Tặng Tưởng Mộng Bình, Thương Tế Nhị . Năm dân quốc mười tám, mồng tám tháng giêng tại Thái Hòa lâu, Bình Dương. Đây là một tấm ảnh chụp trong nhà hàng.

Thương Tế Nhị xụ mặt đoạt ảnh chụp lại, sau khi ở cùng Trình Phượng Đài y cũng không thường nghĩ lại những việc này, thế nhưng một khi thấy được sự vật tương quan thì phần hận ý trong lòng vẫn cuộn trào mênh mông mãnh liệt. Trình Phượng Đài thấy được ngón tay cầm ảnh chụp của y siết mạnh hết sức, đầu ngón tay vì vậy mà trắng bệch, đôi tròng mắt cũng vì phẫn nộ nên đặc biệt lóe sáng. Trình Phượng Đài thậm chí có thể nghe được tiếng y nghiến răng, quả thực chính là muốn kéo Tưởng Mộng Bình từ trong ảnh ra nuốt sống.

Thương Tế Nhị phẫn nộ đến hô to: "Tiểu Lai! Cầm cây kéo đến đây!"

Tiểu Lai qua một lát mới cầm kéo tiến lại, nàng nhìn thấy bức ảnh này liền hiểu Thương Tế Nhị muốn làm gì. Trình Phượng Đài vốn tưởng y muốn đem ảnh chụp cắt thành trăm mảnh, lại không ngờ thanh niên trực tiếp dùng kéo cắt một đường không chút lưu tình giữa hai người, nhất đao lưỡng đoạn, phía ảnh của Tưởng Mộng Bình cứ thế rơi xuống đất. Thương Tế Nhị giao phần ảnh của mình cho Tiểu Lai: "Cầm, lần sau có ký giả tìm đến thì giao cái này cho hắn."

Trình Phượng Đài nhân cơ hội y nói chuyện liền ngồi xổm xuống nhặt ảnh của Tưởng Mộng Bình lên thổi thổi, Thương Tế Nhị quay đầu lại liền thấy bộ dạng này, lập tức giận quát một tiếng, lông mày dựng ngược. Trình Phượng Đài mắt cũng không thèm nhấc, lắc lắc ảnh chụp chậc lưỡi: "Em xem tẩm ảnh này gương mặt nàng ta vừa tròn vừa nhợt nhạt! Nhìn xấu thành như vậy sao có thể so với Thương lão bản nhà chúng ta! Đợi Thường Chi Tân về tôi sẽ đưa anh ta xem bức ảnh này, còn hung hăng cười nhạo ánh mắt của anh ta!" Nói xong lập tức nhét nửa bức ảnh kia vào ví để chi phiếu.

Thương Tế Nhị rất hài lòng gật đầu: "Không tệ!" Cũng liền không truy cứu.

Sau đó Thương Tế Nhị còn chủ động nói về tấm ảnh này với Trình Phượng Đài. Năm đó là lúc tỷ đệ bọn họ nổi tiếng khắp Bình Dương, được người hâm mộ mời đi Thái Hòa lâu ăn vịt quay, lúc ấy Thường Chi Tân cũng có mặt. Hắn vừa đến liền cười với Tưởng Mộng Bình, còn lén lút nắm nay, người của Thủy Vân Lâu đều biết rõ chấp niệm của Thương Tế Nhị còn ở đằng kia dùng sức che lấp, sợ y nhìn thấy sinh nghi. Thương Tế Nhị rốt cục cũng nhìn thấy nhưng thấy được lại không để tâm, y từ nhỏ đối với chuyện tình tình ái ái này luôn trì độn hơn người thường, ngược lại trong lòng còn cảm thấy vui mừng, cho rằng quan hệ của sư tỷ và Thường tam thiếu gia thật tốt mà, có Thường tam thiếu gia phủng, sư tỷ nhất định càng lúc càng nổi tiếng!

Kể đến đây Thương Tế Nhị không khỏi đấm ngực giậm chân biết vậy chẳng làm, hận thời gian không thể quay ngược lại đem bánh cuốn vịt đập thẳng vào mặt Thường Chi Tân: "Em là một tên ngốc, thực sự quá ngốc! Đôi cẩu nam nữ kia khanh khanh ta ta trước mặt em, em vẫn không nhận ra. Nhóm người Nguyên Lan sợ em nhìn ra liền liều mạng cuốn da vịt cho em ăn, hôm đó một mình em ăn sạch hai con vịt nướng lớn! Suýt nữa là no chết rồi!"

Chuyện này quả thực quá mức ngu ngốc, thế nhưng Thương Tế Nhị đã có nhận thức khắc sâu như vậy với sự ngu ngốc của mình, Trình Phượng Đài cũng liền không tiện chê cười thêm, chỉ im lặng đồng tình vỗ vỗ vai.

Người ngoài nhìn thấy đây là một đoạn hồi ức buồn cười, Thương Tế Nhị hồi tưởng lại liền cực kỳ thất lạc. Trình Phượng Đài liền bày trò dạy y viết chữ để chọc ghẹo, nắm tay thanh niên viết chữa "Phượng"(凤) trong tên của mình, nói rằng đó là "Một con chim (鸟), khoác cái áo choàng (风) lớn" . Thương Tế Nhị trên phương diện chọc giận người khác rất có cơ linh, lập tức chê cười Trình Phượng Đài lấy cái tên của điểu, lập tức bị hắn ôm lên giường cù lét, không thể thở nổi phì phò lăn lộn. Hai người chơi đến chạng vạng tâm tình của Thương Tế Nhị mới phấn khởi lên.

Trình Phượng Đài giả vờ giả vịt nhìn đồng hồ, tiến vào vấn đề chính: "Hôm nay tôi dẫn Thương lão bản ra ngoài ăn một món đặc biệt ngon."

Ánh mắt Thương Tế Nhị sáng lên, lập tức chạy đi thay quần áo: "Cái gì đặc biệt ngon? Trong tứ cửu thành này có món gì em chưa từng ăn qua chứ?"

Trình Phượng Đài vuốt vuốt bụng y nói: "Khẩu khí không nhỏ nha! Em có cái bụng lớn đến thế sao?"

"Có chứ!" Thương Tế Nhị cười nói: "Ngài không hiểu Lê viên bọn em, có thể không thích trai gái, không ham đánh cuộc, không nghiện thuốc phiện nhưng tuyệt đối không ai là không thích ăn ngon. Tiệm ăn nhà ai hương vị tốt, không ngoài ba ngày nhất định sẽ có người mời em đến nếm thử!"

Trình Phượng Đài nói: "Nhân duyên của Thương lão bản thật tốt, hôm nay cửa hàng kia ra món mới, Nguyên Tiểu Địch coi như mời đúng người rồi."

Bàn tay đang cài nút áo của Thương Tế Nhị hơi ngừng: "Nguyên Tiểu Địch mời khách?"

"À, thay di thái thái nhận lỗi với em."

Thương Tế Nhị vừa nghe vậy liền hờn dỗi không chịu đi, Trình Phượng Đài từ sớm đã đoán được việc này. Du Thanh bị làm nhục như vậy, ngày hôm sau liền không nói tiếng nào, ngay cả thù lao hai buổi diễn cũng không thèm lấy, chỉ để lại một phong thư cho Thương Tế Nhị liền lên đường đi Thượng Hải. Thương Tế Nhị vốn dự định sẽ cùng nàng hát 《 Mẫu Đơn đình 》, 《Ngọc trâm ký》, hát kinh kịch mấy vở 《Mai long trấn 》, 《Tứ lang tham mẫu 》, lần này đều coi như lỡ làng. Bất chợt mất đi một người hợp tác tốt, bạn bè tốt, Thương Tế Nhị sao có thể không ghi hận đâu.

Trình Phượng Đài giúp y thắt chặt nút buộc, cười nói: "Thương lão bản cũng là người giang hồ, chút cảm tình đó còn không nể mặt sao? Đừng tùy hứng mà."

Thương Tế Nhị dỗi: "Vậy được! Bảo y xuất sơn cùng em hát hai tuồng, hát xong em sẽ tha thứ y."

Trình Phượng Đài phất phất tóc mai của Thương Tế Nhị , trêu ghẹo: "Khẩu khí này của em không tệ, chỉ cần đem hát hai tuồng thành ngủ hai đêm liền giống hệt lão gia ác bá ức hiếp con gái nhà lành." Thương Tế Nhị trừng mắt, Trình Phượng Đài tiếp tục cười nói: "Tôi thấy Nguyên Tiểu Địch thà rằng ngủ hai đêm với em chứ không chịu cùng em hát hai tuồng đâu, tâm tư của y em còn không nhìn ra sao? Nói y là hý tử chẳng khác gì đang mắng y."

Thương Tế Nhị nhăn mày vung tay: "Vậy y đi xin lỗi một hý tử như em làm gì?"

"Thương lão bản chính là danh giác, cùng những người có tiền có quyền đều có thể nói được vài câu, sao có thể tùy tiện đặc tội, không sợ bị em ám toán sao?" Trình Phượng Đài vỗ vỗ mông y: "Nói không chừng lại là vì nhìn mặt mũi của tôi, y biết hai ta... đánh chó còn phải xem mặt chủ không phải sao?"

"Ngài mới là chó! Ngài là chó lông vàng!" Thương Tế Nhị hận nói: "Lần này đi mắng chết Nguyên Tiểu Địch!"

Thương Tế Nhị phát ra hùng tâm trắng chí như vậy, thế nhưng đợi khi thật sự đến tiệm cơm rồi cả người liền trở nên trầm mặc thành thật, miễn bàn có bao nhiêu ngoan ngoãn. Chỉ là thần sắc không được tốt, cũng không còn bộ dạng e lệ như lần đầu tiên gặp Nguyên Tiểu Địch, gương mặt tràn đầy oán khí gần như viết rõ bốn chữ: Trả ta Du Thanh!

Trình Phượng Đài vỗ vỗ lưng Thương Tế Nhị , ghé vào tai y nó một câu: "Nào, mắng chết y đi?"

Thương Tế Nhị liếc ngang một cái, lặng lẽ không lên tiếng.

Thái độ của Thương Tế Nhị , Nguyên Tiểu Địch đương nhiên cũng hiểu, rất nhiệt tình chiêu đãi hai người còn tận tay gắp thức ăn. Thương Tế Nhị không nó một lời, cả buối đều là Trình Phượng Đài hàn huyên cùng Nguyên Tiểu Địch.

Nguyên Tiểu Địch trước nâng ly rượu nói với Thương Tế Nhị : "Đều do Nguyên gia trị hạ không nghiêm, không chỉ đánh mất mặt mũi nhà mình còn làm loạn trước mặt Thương lão bản, đúng là băn khăn vô cùng."

Thương Tế Nhị cầm ly rượu, rất lãnh đạm chạm ly với đối phương, nhàn nhạt "À" một tiếng.

Thương Tế Nhị ở trước mặt những người không vừa mắt sẽ không thấy xấu hổ, chỉ để ý ăn thịt, miệng dính đầy dầu mỡ. Nguyên Tiểu Địch trong lúc trò chuyện với Trình Phượng Đài cũng không thiếu lưu ý đến y, biết người này cơn giận còn chưa tan, thầm nghĩ cũng không cần ăn sạch thức ăn như vậy cho hả giận chứ, chẳng lẽ là muốn mình tốn thêm chút tiền sao? Quả nhiên là tính tình trẻ con mà! Vừa nghĩ như vậy không khỏi mỉm cười, lập tức gọi thêm vài đạo thức ăn sơn hào hải vị xa xỉ, Thương Tế Nhị cũng trực tiếp cho bọn chúng vào bụng. Nguyên Tiểu Địch nào biết lần đầu gặp mặt Thương Tế Nhị chính là giả vờ khách khí ra vẻ nhã nhặn, hôm nay mới là lượng cơm ăn bình thường.

Chờ ăn tới trình độ nhất định, Nguyên Tiểu Địch thấy vành tai Thương Tế Nhị đã đỏ rực, nút áo cũng nới ra một bậc, khóe miệng nhẹ nhàng vẽ ra nụ cười, lần này hẳn là công phá xong rồi, liền dịu giọng hỏi tung tích Du Thanh.

Thương Tế Nhị lập tức chống đũa lộ nét buồn bã, Trình Phượng Đài nhìn thoáng qua Nguyên Tiểu Địch, thầm nghĩ hóa ra đây mới là chính đề.

"Du Thanh cũng không cáo biệt gì, hẳn là đi phía nam. Nàng bị người nhà ngài đánh ra thương tích, miệng vết thương còn chưa lành, trên đường cũng không biết có bình an không. Chỉ là mặt để lại sẹo như vậy, nói không chừng không thể tiếp tục hát hý khúc." Thương Tế Nhị nói có chút khoa trương, thế nhưng cũng rất nghiêm túc gạt người, Nguyên Tiểu Địch nghe mà hồn phi phách tán, hồi lâu vẫn không thể lấy lại được bình tĩnh. Thương Tế Nhị hiện tại lần nữa quan sát vị danh giác vang bóng một thời này, tuy rằng người đã gần bốn mươi nên da mặt không còn bóng loáng, đôi mắt cũng lờ đờ mệt mỏi rã rời, lại bởi vì dư luận làm cho lao đao mà phải nỗ lực gạt bỏ tiếng tăm nửa đời trước. Tự xưng ham thích cầm kỳ thi họa nhưng lại làm chuyện buôn bán ngập hơi tiền, a dua xu nịnh vài mười năm rốt cục kiếm được hai đồng tiền rách, lấy được cái danh tiếng nho thương bèo bọt, trong nhà một đám phụ nữ nghẹn hơi sốt ruột sinh nhi tử, đấu tranh gay gắt không ngừng. Nguyên Tiểu Địch chính là một tục nhân khoát da phong nhã! Thương Tế Nhị cũng không biết rốt cục Du Thanh coi trọng người này ở điểm nào, không phải bị mù mắt chứ? Y ngoại trừ hát Côn khúc có mấy phần bản lĩnh ra thì không còn chỗ nào nên thân nên hình.

Thương Tế Nhị lại xoay mặt nhìn Nhị gia nhà mình, đây là kẻ tục tằng thích ăn uống phiêu đổ, tất cả mọi người đều biết hắn thích phụ nữ, thích vàng bạc, thích hưởng lạc, tốt là tốt ở chỗ từ xưa đến giờ hắn không hề giả vờ thanh cao che lấp tật xấu. Xấu đến đường hoàng liền có chút đáng yêu. Thương Tế Nhị chợt cảm thấy mình thật tinh mắt, giữa lúc sung sướng không quên bổ cho Nguyên Tiểu Địch một dao: "Du Thanh lẻ loi hiu quạnh một mình, trên người lại có thương tích, hẳn là sống không được tốt lắm."

Nguyên Tiểu Địch ngơ ngác nhìn Thương Tế Nhị , sau đó nghiêng đầu hai mắt rơi lệ, cư nhiên khóc ra.

Trình Phượng Đài xấu hổ quá mức, thoáng an ủi hai câu, rốt cục thì loại quan hệ không rõ ràng này cũng vô pháp thảo luận sâu hơn. Thương Tế Nhị ngồi một bên mang theo biểu tình hiếu kỳ tò mò nhìn chằm chằm Nguyên Tiểu Địch, không quá hiểu được một đại nam nhân như vậy rơi lệ trước mặt mọi người là chuyện có bao nhiêu mất mặt, có bao nhiêu không thể kềm giữ. Trình Phượng Đài nhanh nhẹn cầm khăn choàng khoác lên cổ Thương Tế Nhị , kéo y cấp tốc cáo từ rời đi, Nguyên Tiểu Địch trong lòng bị thương cũng không kịp giữ bọn họ lại.

Vừa ra khỏi cửa Trình Phượng Đài liền nhéo mũi Thương Tế Nhị : "Thương lão bản thật xấu mà, còn khiến Nguyên Tiểu Địch khóc như vậy."

Thương Tế Nhị nhổ nước bọt tức giận: "Y đúng là kẻ lý sự cùn! Hiện tại khóc có tác dụng gì? Sớm sao không biết sửa đổi!" Sau đó vui sướng nói: "Em là giúp Du Thanh báo thù!"

Trình Phượng Đài nói: "Xem ra tình cảm của Nguyên Tiểu Địch đối với Du Thanh vẫn rất sâu nặng."

"Vậy y vì sao không cưới nàng?"

Trình Phượng Đài vừa muốn giải thích những loại quan hệ trúc trắc phức tạp kia, Thương Tế Nhị liền vung tay lên ngăn cản: "Nếu đã không thể cưới nàng còn nói thêm làm gì, Nguyên Tiểu Địch còn không đảm đương bằng kẻ bạc hạnh kia đâu!"

Hai người lên xe ngồi, Trình Phượng Đài vô thức một đường nắm tay Thương Tế Nhị , muốn nhìn một chút xem đối phương có cảm lạnh không, lại nói: "Tôi cũng không thể cho em vào cửa không phải sao?"

Thương Tế Nhị có chút lạ lùng hỏi: "Ngài sao cứ thích đem chuyện của chúng ta so với việc nam nữ thế? Em không phải nữ, em chỉ cần mỗi ngày ở bên cạnh ngài chơi đùa là được rồi. Thứ tình cảm của một nam một nữ bọn họ không kết hôn là không được, trước hết tìm chỗ xây ổ, sau đó là chuẩn bị sinh trứng!"

Trình Phượng Đài bị cách nói này của y chọc cho cười vang, vỗ vỗ mặt thanh niên: "Thái xấu miệng rồi! Em muốn cùng ai sinh một ổ trứng rùa con hử?"

Thương Tế Nhị lại giống như đang được biểu dương, lay lay đầu tỏ vẻ vô cùng cao hứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro