Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trình Phượng Đài ngày hôm nay vốn là phải cùng Thương Tế Nhụy đi xem sư phụ y hát hí. Sư phụ của Thương Tế Nhụy từ trước vẫn luôn đặc biệt hỗn loạn, không đâu vào đâu, những vị diễn viên có tiếng một chút trong triều này, thời này đều từng có chút quan hệ thầy trò với y. Vị càn đán già đắc đạo này từ Nam Kinh tới Bắc Bình nửa hát nửa đi chơi, lưu diễn, Thương Tế Nhụy tiếp đãi hết sức khẳng khái. Hôm nay là ngày thứ nhất của toàn tập 《 Bích ngọc trâm 》(1), Thương Tế Nhụy tự mình đặt bốn giỏ hoa đưa qua, ép Trình Phượng Đài cũng đặt bốn giỏ, sau đó còn mời ăn uống, rồi thêm tiền thưởng, rồi là viết báo làm đủ bộ. Thương Tế Nhụy lúc tôn sư trọng đạo là một đồ đệ tốt rất hiểu chuyện.

(1) Vở kịch kể về triều Minh Lại bộ thượng thư Lý Đình Phủ đem gả con gái Tú Anh cho con trai Hàn Lâm Vương Dụ là Ngọc Lâm. Anh họ của Tú Anh Cố Văn Hữu vì cầu hôn không thành, liền mua chuộc bà mối họ Tôn mượn một cây ngọc trâm của Tú Anh, tính giả tạo thư tình, vào ngày Tú Anh lấy chồng, lén đặt bên trong tân phòng, Ngọc Lâm quả nhiên trúng kế, nghi Tú Anh bất trinh, lại thêm ghẻ lạnh, nhục mạ. Đình Phủ nghe thấy con gái bị ngược đãi, chạy tới phủ họ Vương chất vấn, Ngọc Lâm mới đưa ra thư tình, ngọc trâm, từ đó chân tướng mới rõ ràng. Nhưng Tú Anh đã bị giày vò thành bệnh. Ngọc Lâm hối hận không thôi, lên Kinh dự thi trúng ngôi vị đầu bảng, xin lấy mũ phượng, khăn quàng vai (trong lễ phục của phụ nữ quý tộc TQ khi xưa) nhận sai với Tú Anh. Vở kịch tổng cộng mười lăm buổi diễn: gồm Tin vui, Ám hại, Đêm hoa chúc, Hỏi hầu gái, Nhị động phòng, Mời tiệc, Về thăm bố mẹ, Hỏi con trai, Ba cái y, Tặng quả, Phân xử, Đêm về, Đối thư minh oan, Trúng đầu bảng, Tặng mũ phượng.

Trình Phượng Đài bóng bẩy, đẹp đẽ nước hoa cũng đã vẩy xong, tóc chải bóng nhẫy, đang đặt một chân lên trên ghế, thắt dây giày da. Người làm vội vội vàng vàng chạy vào: "Nhị gia, ngài đi xem một chút đi, Cữu lão gia (ông cậu) mới vừa say ở cửa chính nhà chúng ta. Tôi đã cho dìu vào rồi, đặt ở chỗ nào?"

Trình Phượng Đài dửng dưng thắt dây giày còn lại, hai chân giẫm hai bước trên sàn, đã chắc chắn: "Chỗ nào cũng được —— tìm một cái giường, ném lên. Nói với Mợ Hai rồi chứ?"

"Nói rồi ạ, Mợ Hai đang cởi đồ, đút nước mật ong cho Cữu lão gia."

Trình Phượng Đài khinh thường cười nói: "Phạm Liên tên khốn kiếp, thật biết tìm nơi nằm vật ra! Tối hôm qua nhất định không về nhà, không biết uống nhiều ở chỗ nào rồi." Hắn xoay người hướng về phía gương chỉnh chỉnh tóc: "Tôi giờ phải ra ngoài, Cữu lão gia chẳng may say rượu lên cơn điên, các người tìm sợi dây trói cậu ta lại, đừng để Mợ Hai lại gần."

Người làm cười đáp vâng.

Trình Phượng Đài một bước vừa bước ra khỏi cửa phòng, lại một người làm từ hành lang đi nhanh tới: "Nhị gia dừng bước, Cữu lão gia kêu ngài đi một chuyến, có lời."

Trình Phượng Đài bước chân không ngừng đi ra ngoài, không nhịn được phiền, nói: "Chờ tôi trở lại hãy nói." Khóe mắt liếc một cái, liếc thấy Mợ Hai trâm vàng cài ngọc đứng ở hành lang nghiêm túc nhìn hắn, hắn không thể không dừng chân lại quay trở về: "Thật là! Cậu ta có thể có chuyện gì chứ? Thật sự có chuyện còn có tâm tình uống say nát như vậy?"

Mợ Hai nhìn hắn một cái, hỏi ngược lại: "Anh thì có chuyện gì chứ ? Thật sự có chuyện còn có tâm tình sửa soạn thơm nồng nặc như vậy?" Mợ Hai vì muốn chê bai kiểu cách tân thời của Trình Phượng Đài, dùng từ cũng thật rất chính xác.

Trình Phượng Đài nói: "Chính sự chứ gì nữa! Xã giao chứ gì nữa!"

Mợ Hai nghiêng đầu cười lạnh với hắn, Trình Phượng Đài lập tức câm bặt. Hai vợ chồng đi vào trong phòng trong, góc phòng một chiếc quạt máy vù vù thổi gió mát lên trên giường đất. Phạm Liên phanh nút áo sơ mi, quần áo không che hết người, mí mắt cùng chóp mũi day đỏ hồng, đang ngửa mặt hướng lên trời, nằm ở trên giường đất ấm ức. Trình Phượng Đài ngồi vào bên mép giường, vỗ vỗ gương mặt cậu ta, cậu ta dường như mới hoàn hồn, từ từ nghiêng đầu qua, thấy Trình Phượng Đài, càng cảm thấy ấm ức, chưa nói gì đã than thở, liền muốn rơi lệ.

Trình Phượng Đài bị dọa sợ, ngạc nhiên cười nói: "Úi chà! Em vợ cậu thế này là sao? Tôi xem nào, bị bọn quỷ Nhật Bản quỷ chà đạp à?"

Mợ Hai rầy hắn: "Anh nói chuyện cho đàng hoàng! Phẩm chất đạo đức kìa!" Trấn an mấy câu liền ra khỏi phòng, giúp bọn họ đóng cửa thật chặt. Phạm Liên bắt lấy tay của Trình Phượng Đài một cái, để trên trán mình, cắn răng từ trong tim phổi thở dài ra một hơi. Trình Phượng Đài bị anh ta than thở đến mức cả người lạnh toát, cảm thấy đúng là có tình huống gì xấu xảy ra rồi, cúi người nhẹ giọng hỏi anh ta: "Đất Phạm gia bị người Nhật Bản chiếm sao?"

Phạm Liên lắc lắc đầu.

Trình Phượng Đài suy nghĩ một chút: "Bị thổ phỉ chiếm à?"

Phạm Liên nói: "Nhà em đẻ ra thổ phỉ."

Trình Phượng Đài hỏi: "Người Mông Cổ?"

Phạm Liên nói: "Thím Tư của em là Cách cách."

Trình Phượng Đài hỏi xong hai tình cảnh đáng sợ nhất, chân mày buông lỏng một chút: "Hê, có người lừa gạt cậu trên phương diện làm ăn à?"

Phạm Liên lại lắc đầu: "Chỉ có em lừa người ta."

Trình Phượng Đài phẫn hận rút tay trở về, Phạm Liên túm rất chặt, không thể rút được ra, hắn cả giận hỏi: "Thế cậu con mẹ nó là tới làm chi? Hát hài kịch với tôi à?"

Phạm Liên nắm tay Trình Phượng Đài đặt ở trên ngực, nhìn vào mắt Trình Phượng Đài, nhẹ nhàng nói: "Anh rể, em nói với anh, em có con rồi."

Trình Phượng Đài sau khi sững sốt một chút, theo bản năng lập tức nhìn bụng cậu ta, xong rồi mình trước đã tức giận haizz một tiếng —— đều do cái thái độ khóc sướt mướt này của Phạm Liên làm mình hiểu nhầm chứ gì nữa? Phạm Liên cũng là một kẻ khốn khiếp tình nhân khắp thiên hạ, Trình Phượng Đài cũng không biết cậu ta bây giờ đang cặp kè với người nào, thu lại vẻ cười cợt, nói: "Cậu bỏ giống vào bụng ai rồi? Tại sao lại bất cẩn như vậy?"

Phạm Liên trầm mặc hồi lâu, mới đỏ mắt nói: "Cái người ở ngõ Đông Giao Dân đó—— Tằng Ái Ngọc mang bầu rồi."

Vũ nữ tiểu thư ngõ Đông Giao Dân, cho đến bây giờ mới được phun lộ ra trọn tên trọn họ, nhưng mà cũng là mang cái giọng không cam lòng không xác định, đã gọi quen "cái người ở ngõ Đông Giao Dân đó", "cái cô khiêu vũ đó", bọn họ cũng sắp quên tên cô —— dĩ nhiên làm cái nghề này, vốn cũng không nhiều khả năng dùng tên họ thật. Trình Phượng Đài nghe lời này, lập tức ở trong lòng nhanh chóng tính ngày tháng, người có mới nới cũ, không coi hoa dại cỏ dại ra gì như hắn, quả thực rất khó nhớ lại lần cuối cùng lên giường cùng Tằng Ái Ngọc là lúc nào. Phạm Liên liền đoán được suy nghĩ bẩn thỉu trong bụng hắn, lườm một cái, nói: "Đừng sợ, không phải của anh, đi bệnh viện kiểm tra rồi, mới hơn hai tháng."

Trình Phượng Đài lỡ miệng nói: "Vậy nhất định không phải của tôi." Phạm Liên rất bất mãn dòm hắn, hắn đằng hắng một cái, nói: "Cậu chuẩn bị làm thế nào?"

Phạm Liên than thở: "Khó giải quyết!"

Trình Phượng Đài trầm mặc hồi lâu, nói: "Cậu trước buông tay tôi ra đã, đều bị cậu nắm ra nước rồi." Phạm Liên buông tay ra, quả thật lòng bàn tay nắm Trình Phượng Đài đầy mồ hôi, Trình Phượng Đài lau lên áo sơ mi của anh ta một cái, chậm rãi nói: "Cậu trước hãy suy nghĩ xem muốn hay là không muốn? Muốn ấy à, có chút phiền toái đấy, không muốn thì quá dễ dàng."

Phạm Liên cắn răng, nặn ra một chữ: "Muốn."

Trình Phượng Đài nói: "Đúng, cậu vốn rất thích trẻ con, huống chi còn là con của mình." Hắn im lặng một lúc, vỗ ngực Phạm Liên một cái: "Muốn thì muốn đi! Chuyện có gì to tát chứ! Nhà ở ngõ Đông Giao Dân đó để cho cô ta ở, đứa trẻ sinh ra rồi, cậu chẳng lẽ không nuôi nổi hai mẹ con bọn họ sao?"

Phạm Liên bị hỏi đúng chuyện thương tâm: "Em không thể cưới cô ấy, cô ấy cũng không chịu sống cùng em. Cô ta không muốn đứa trẻ!" Thật đúng là để người ta ức hiếp rồi, Phạm Liên hít hít mũi, mang một loại ngây thơ yếu đuối: "Cô ta muốn sinh con ra rồi liền không cần nữa, đi luôn, em biết làm gì với đứa nhỏ này? Nuôi ở bên ngoài, nào có người đáng tin giúp em nuôi nó! Nuôi trong nhà, đừng nói em còn chưa kết hôn, chính là kết hôn rồi, ở nhà chúng em đứa trẻ không phải dòng chính liền phải chịu khổ! Khổ em chịu còn chưa đủ sao?"

Trình Phượng Đài không cách nào trả lời. Hắn không sống ở trong gia đình kiểu cũ này bao giờ, cha tuy cũng cưới vợ bé, nhưng đối với bọn nhỏ chẳng phân biệt chính thứ, trai gái, đều coi như nhau cả, bà Cả cũng chưa bao giờ bày thân phận, vì vậy không thể tưởng tượng ra được tình cảnh cụ thể. Mười năm trước khi gặp nhau lần đầu tiên ở Thượng Hải, Trình Phượng Đài sau khi trải qua biến cố gia đình đã dần dần trưởng thành, lạnh lùng, tàn nhẫn. Còn Phạm Liên thân thể ngọc ngà chẳng phải động vào việc gì, nội tâm cũng đã vô cùng tinh tế khéo léo, vô cùng giỏi về tự vệ, lúc cần thiết, cũng rất lạnh lùng, tàn nhẫn, đại khái có thể từ đó mà suy đoán ra một chút những sự việc mà anh ta từ nhỏ đã phải trải qua. Ở một đứa trẻ nhạy cảm thông tuệ như thế này, không có gì tàn khốc hơn so với việc phá hủy lòng tự tôn. Trong gia đình kiểu cũ, lòng tự tôn của đứa trẻ dòng thứ là thứ một khi rơi xuống đất liền không thể giữ được.

Phạm Liên nói: "Khi em còn bé, mẹ em còn chưa chết ấy, cha ta còn cưng chìu mẹ em cơ, em thì thế nào chứ? Trong phòng bà Cả chui ra một con mèo làm em giật cả mình, em đạp con mèo một cái còn phải quỳ xuống ăn một trận bạt tai. Huống chi là một đứa trẻ không mẹ? Phạm gia trên dưới nhiều người như vậy, quy củ còn lớn hơn trời, em không trông chừng được nó, không che chở được nó!" Nói tới những việc trải qua khi còn bé, anh ta thật đúng là bi thương từ tận đáy lòng: "Đừng nói là con dòng thứ, con dòng chính thì thế nào chứ? Chị của em —— vợ của anh là con dòng chính đúng không? Em nói thật với anh, năm đó nghe nói Trình gia các anh muốn từ hôn, tự trong Phạm gia nói bóng nói gió trước đã cuốn chết người! Cũng không cần đám người ngoài khua môi múa mép! Sau đó nói muốn đổi chỗ gả, những bà vợ thứ kia ngay trước mặt liền không cho chị Cả mặt mũi, nói những lời chua ngoa, thối tha không thể nghe nổi. Chị Cả giận dỗi liền nảy sinh ác độc, mới vấn tóc lên. Phạm gia chính là như vậy, người đè người, người đuổi người, người trong nhà là đối thủ lớn nhất của nhau, ai cũng đừng hòng sống dễ hơn ai."

Trình Phượng Đài đối ứng những lời Phạm Liên nói cùng những người trên dưới Phạm gia với nhau, có chút sững sờ, Phạm Liên thấy hắn im lặng, nghiêng mặt cười lạnh một tiếng, hiện ra một sự xa lạ âm trầm: "Sao? Anh thật sự coi là mình phong lưu tuấn tú một cành hoa, chị em nhìn thấy tấm hình của anh liền không phải là anh thì không lấy chồng sao? Nói cho anh biết! Chị năm đó vừa nghe chồng nhỏ hơn mình năm sáu tuổi, vẫn còn là trẻ con, ban đêm giấu người khóc lóc một trận! Em cùng chị ấy đều là bị cái thế đạo này, bị cái gia tộc này hại!"

Trình Phượng Đài thẹn quá hóa giận, phỉ nhổ: "Cậu im miệng cho tôi, cậu con mẹ nó đoạn tử tuyệt tôn đáng đời! Tôi mặc kệ!" Đứng lên muốn đi. Phạm Liên ôm eo hắn, cuống lên: "Anh rể! Anh rể! Em là trong lòng phiền muộn mới nói lời khó nghe, bây giờ nói chuyện đàng hoàng!"

Trình Phượng Đài bị anh ta ôm rất chặt, tay đặt lên bả vai anh ta: "Đứa nhỏ này còn chưa sinh ra đã đáng thương thế này, cha mẹ đều không nhờ vả được, không có cách nào mà sắp đặt còn..." Hắn bỗng nhiên nghĩ đến: "Nếu không, tặng người thì thế nào? Thường Chi Tân không phải không con sao?"

Phạm Liên nói: "Bây giờ không có, sau này cũng sẽ có. Đến lúc đó nuôi con ruột, còn đèo bồng thêm con nuôi, quá vất vả."

Trình Phượng Đài thật là quá chú tâm suy nghĩ giúp anh ta, cân nhắc rồi lại cân nhắc, bỗng nhiên cúi đầu nhìn chằm chằm anh ta, Phạm Liên ngước lên đón được ánh mắt hắn, một lát sau chột dạ dời ánh mắt đi trước. Trình Phượng Đài hít mạnh một hơi, dùng sức giằng anh ta ra khỏi người mình, ném lên trên giường đất như ném bịch cát, ném cho anh ta ngã đau ở trên giường, lăn lộn.

"Có phải đang tính kế tôi phải không ? Hả? !"

Phạm Liên ngập ngừng gọi: "Ai ôi... Anh rể..."

Trình Phượng Đài vung tay lên: "Cậu đừng gọi tôi anh rể! Cậu từ trước tới giờ cứ luôn là cái kiểu đàn bà như thế, một câu chia làm mười câu nói, phí thời gian! Cậu chờ tôi ở chỗ này phải không? Chờ tự tôi đòi cậu phải không? Uống tới như vậy ngã ở trước cửa nhà tôi cũng là cố ý phải không? Giả bộ đáng thương, giả bộ bế tắc, là để moi những lời này của tôi, cậu cũng tốn sức thật nhỉ? !"

Phạm Liên gãi gãi gáy, xoay mình ngồi dậy: "Em uống rượu để gan to hơn."

Trình Phượng Đài tức giận nhìn chằm chằm Phạm Liên. Phạm Liên rũ đầu xuống, dùng bàn tay chà xát mặt, chính anh ta cũng cảm thấy áy náy, quen biết nhau mười năm, Trình Phượng Đài đối với anh có thể gọi là đối xử rất chân thành, anh đối với Trình Phượng Đài lại lắt léo, gài bẫy mai phục, quả thực rất không nghĩa khí, bất đắc dĩ thấp giọng nói: "Em hết cách, anh rể, em hết cách... Em không còn biết nói chuyện thẳng thắn với người ta như thế nào nữa rồi. Luôn cảm thấy người ta sẽ cười nhạo em. Không chê cười em, thì cũng sẽ đợi cho em ăn bạt tai."

Trình Phượng Đài nhìn đỉnh đầu rối bời vì lăn lộn của anh ta, đưa mắt nhìn chỗ khác, cảm thấy đứa cháu ngoại chưa ra đời này, quả thật tuyệt đối không thể nuôi trong Phạm gia.

Trình Phượng Đài lái xe đến tiểu biệt thự ngõ Đông Giao Dân, tiểu thư Tằng Ái Ngọc có họ có tên đầy đủ đã ăn xong cơm tối, ngả người ở trên ghế sa lon hút điếu thuốc xem tạp chí. Trình Phượng Đài còn có chìa khóa của tiểu biệt thự, Tằng Ái Ngọc nhìn thấy hắn mở cửa đi vào, từ phía trên tạp chí lộ ra đôi mắt đẹp, giọng đong đưa kéo dài, nói: "Ái chà! Người đàm phán tới rồi!"

Trình Phượng Đài ném áo khoác vào trong tay bà hầu gái: "Bà trước tránh đi một chút."

Bà hầu gái treo áo cho hắn xong liền đi về hậu viện. Trình Phượng Đài ngồi trên ghế sa lon đơn: "Thật sự có con rồi?"

Tằng Ái Ngọc ừ một tiếng: "Có thật."

Trình Phượng Đài chồm người qua bỏ điếu thuốc từ trên tay cô xuống, dập tắt trong gạt tàn thuốc, lại lấy đi bao thuốc lá dành cho phụ nữ ở bên cạnh: "Bụng bầu hút thuốc, đứa trẻ trên mặt sẽ có tàn nhang."

Tằng Ái Ngọc thở dài một tiếng, ngồi dậy từ trên ghế salon: "Có nhìn thấy mặt đứa trẻ hay không còn rất khó nói!"

Trình Phượng Đài khinh miệt liếc cô ta một cái, cười nói: "Bớt giả bộ với tôi đi. Cô nếu thật sự không muốn đứa trẻ thì đã lén đi phá từ lâu, còn nằm ở đây đợi tôi đến đàm phán?"

Tằng Ái Ngọc liếc mắt dòm hắn, hắn nói tiếp: "Cũng không biết cô ầm ĩ thế nào với Phạm Liên, Phạm Liên là quan tâm quá mà rối loạn, đang ở nhà suy nghĩ kỹ, chờ cậu ta nghĩ ra rồi, cô không có kết cục tốt đâu."

Tằng Ái Ngọc rũ rũ tóc, ôm cái gối dựa ngả người về sau, mắt nhìn, vẫn không lên tiếng. Trình Phượng Đài phát hiện cô ta rất có đầu óc thương lượng, bởi vì chuyện đàm phán, ai ra điều kiện trước, người đó liền rơi xuống thế kém hơn. Hai người lặng lẽ ngồi không một lúc, Trình Phượng Đài thấy thái độ cô ta trầm tĩnh vững vàng, tựa hồ là có chút quyết tâm hoặc là không làm không thì đã làm thì làm đến cùng, Phạm Liên so với cô ta ngược lại thành con quỷ nhỏ lăn qua lộn lại ôm ám ảnh tuổi thơ. Có đàn bà bẩm sinh nội tâm mạnh mẽ có chính kiến hơn so với đàn ông, tỷ như Trình Mỹ Tâm, tỷ như hàng xóm cũ ở Thượng Hải Triệu Nguyên Trinh, ngày thường nhìn sống rất yếu đuối, một khi gặp phải chuyện xui xẻo từ trên trời rơi xuống, các cô lau nước mắt một cái, vẫn yếu đuối sống ở đó, sống còn rất thuận lợi. Đàn ông lại không xong, đàn ông nhìn cương cường, thật ra thì nói suy sụp liền suy sụp, liền không ra cái dạng người. Tằng Ái Ngọc trước mắt và Phạm Liên chính là ví dụ rất rõ ràng. Trình Phượng Đài một chút cũng không dám xem thường những người đàn bà này, thận trọng đối đãi, thật sự coi các cô là đối thủ làm ăn.

"Nhà người giàu rất coi trọng con cái, quý như vàng, có một trăm đứa cũng không chê nhiều. Cô nếu như thương xót đứa bé trong bụng, muốn cho nó một cái mạng, cứ nói thẳng điều kiện, để Phạm Liên bồi thường cho cô. Cô nếu như thực sự không thương xót, tôi bây giờ sẽ lái xe mang cô đến bệnh viện, nói với Phạm Liên bên kia rằng cô trượt ngã ở phòng tắm. Giữa hay không giữ một chuyện rõ ràng đến như vậy, chẳng lẽ cô còn muốn làm Phạm thái thái?"

Tằng Ái Ngọc ngoẹo đầu, điềm đạm đáng yêu nhìn Trình Phượng Đài.

"Được rồi, thêm hai tháng nữa, bụng bầu lộ rõ, cô có muốn cố ý gây khó dễ Phạm Liên cũng không sợ cô. Đứa trẻ ở trên người cô, bỏ đi người đau là cô, một xác hai mạng là cô. Sinh ra mới ra giá, cũng sẽ không còn là cái giá hiện giờ nữa rồi. Cô cho Phạm Liên là thứ hiền lành gì? Cậu ta là bị cô giở trò lừa gạt không nhận ra, chờ cậu ta tỉnh lại, cướp con từ trong tay cô, cô làm gì được cậu ta?"

Tằng Ái Ngọc đem gối dựa trong ngực đập lên mặt Trình Phượng Đài: "Anh thật đúng là một tên khốn kiếp!"

Trình Phượng Đài để gối dựa qua một bên: "Chớ giả bộ, làm như tôi khi dễ cô ấy, những lời này cô chưa từng nghĩ thật sao? Làm đến mức tôi cùng Phạm Liên bao nuôi cô ba bốn năm, suy nghĩ kỹ một chút tôi thật đúng là bội phục cô." Hắn cười nói: "Là hai chúng tôi tranh giành đến rách đầu để được bao nuôi cô sao? Nhưng thật ra là cô đang chơi hai chúng tôi, chơi đến mức xoay vòng vòng, có phải hay không?"

Tằng Ái Ngọc đầu tiên nhìn thấy hai người anh rể em vợ này, cảm thấy bọn họ dáng dấp ưa nhìn, vừa vặn lại có tiền, không bằng gạt bọn họ một vố, một năm có thể nhận được thu nhập bằng hai năm, cô cũng dễ sớm ngày đạt thành tâm nguyện. Hơi giở thủ đoạn một cái, hai người còn vì cô mà tranh đoạt ghen tuông, cảm thấy cô bị mệt mỏi! Lúc này cô kinh ngạc nhìn Trình Phượng Đài, không ngờ hắn ngược lại không phải là loại bị sắc làm mờ lý trí.

"Tôi bây giờ không còn coi cô là đàn bà nữa, còn nhìn không rõ tính toán của cô, tôi cũng khỏi phải làm ăn nữa rồi. Tôi còn cảm thấy đứa nhỏ này của cô cũng là một âm mưu, cho dù ban đầu không phải âm mưu, cô bây giờ cũng sử dụng nó như một âm mưu." Trình Phượng Đài nghĩ đến Nhị Nguyệt Hồng: "Tôi thời gian trước mới vừa thấy một cô nương tình cảnh không khác cô là bao, người ta có bầu nhưng không biết phải làm thế nào cũng không phải là phản ứng này của cô, cô nói xem cô còn có thể coi là một người đàn bà sao?"

Tằng Ái Ngọc nghe vậy cười lạnh nói: "Đàn ông các anh thật buồn cười, khóc lóc gạt lệ mất hết hồn vía mới là một người đàn bà, phàm là người kiên cường chút, có chút tính toán, ở trong mắt các anh liền không xứng làm đàn bà rồi? Đàn bà đều nên là con sâu đáng thương, chờ các anh rỗi rãnh thì thương xót một chút phải không? Tôi nếu không phải là đàn bà, vậy tôi nhất định là cha anh rồi!"

Trình Phượng Đài giơ tay: "Không thảo luận vấn đề giới tính của cô."

Hai người ngày xưa anh anh em em duyên phận ngắn ngủi, hôm nay thái độ đồng loạt thay đổi lớn, Trình Phượng Đài coi cô là đối tượng làm ăn, kẻ địch ngang sức, rất có đầu óc, vì vậy không còn thương hương tiếc ngọc nữa; Tằng Ái Ngọc coi hắn là túi tiền túi bạc, chi phiếu sống, cái miệng của Phạm Liên, vì vậy không còn giả bộ yêu kiều thả thính nữa. Hai người khoanh tay mỗi người một phương, quả thật không hề giống bầu không khí một đôi trai gái trưởng thành ở riêng một phòng, đều rất có uy thế.

Tằng Ái Ngọc mang theo chút lửa giận, lười nói nhảm, đưa ra ba ngón tay: "Đưa số tiền này ra, đứa trẻ bất luận trai gái, sinh ra anh ta bế đi."

Trình Phượng Đài hỏi: "Chục ngàn?"

Tằng Ái Ngọc nói: "Thêm một số không!"

Trình Phượng Đài thật sự hít ngược hớp khí lạnh: "Cô điên rồi? Chỗ này có thể mua bao nhiêu đại cô nương cô biết không? Phạm Liên cố gắng một chút, có thể sinh ra cả Tứ Cửu thành rồi!"

Tằng Ái Ngọc thu tay về: "Vậy anh bảo anh ta sinh cả Tứ Cửu thành đi! Đứa trẻ sinh ra, là con gái tôi bán vào kỹ viện, là thằng nhóc tôi bán vào gánh hát."

Trình Phượng Đài nhìn cô hồi lâu: "Cô muốn nhiều tiền như vậy để làm gì? Đừng nói giữ để mình tiêu, trông nom đứa trẻ ngày dài tháng rộng làm cây rung tiền không phải càng có tiền tiêu? Cô một người làm mẹ, thà bỏ lại đứa trẻ mang khoản tiền lớn như vậy đi mất dạng, hẳn phải có mục đích gì chứ ? Nói nghe một chút, tôi xem trả giá."

Tằng Ái Ngọc nhướng mày lên: "Không mục đích, chính là giữ lại tiêu thôi!"

Trình Phượng Đài suy nghĩ một chút, cười nói: "Như vậy tôi kể thật cùng cô, mẹ ruột tôi cũng không khác cô là bao, cô khiêu vũ, bà ca hát. Bà ấy sinh ra tôi, khi tôi còn chưa nhận ra ai với ai bà đã đòi ba tôi một số tiền lớn cao chạy xa bay. Bà ấy ở nhà cảm thấy cô đơn, muốn đi Hongkong tiếp tục hát, tiếp tục chơi. Cô là vì điều gì?"

Lúc này đến phiên Tằng Ái Ngọc giật mình, không ngờ Trình Phượng Đài có nội tình như vầy, càng không ngờ Trình Phượng Đài xuất thân như vậy. Hai người nhìn nhau một hồi, cô nói: "Tôi phải chuộc nhà của gia đình tôi về, còn người nhà nữa, đều phải tìm trở về, người một nhà sống cùng nhau qua ngày." Giọng cô thấp xuống một chút: "Thời gian kéo dài càng lâu, càng khó tìm. Thừa dịp còn trẻ, tôi phải nhanh chóng kiếm tiền một chút."

Trình Phượng Đài im lặng trầm tư một hồi: "Những năm này tiền mặt và trang sức trong tay cô tính gộp lại cũng chừng hai trăm ngàn phải không? Ngôi nhà hơn năm trăm ngàn, đặt ở chỗ nào cũng đều có thể gọi vang người khác. Cô..."

Tằng Ái Ngọc ngắt lời hắn: "Đừng hỏi chuyện này, tôi sẽ không nói. Những chuyện tôi làm này, đặt ở quê hương cũng đủ để nhấn chìm xuống hồ rồi."

Tâm ý cùng vẻ mặt của Trình Phượng Đài bây giờ hoàn toàn thay đổi, Tằng Ái Ngọc này không chỉ đâm đau Phạm Liên, cũng đâm đau hắn. Ai không có chút quá khứ không nỡ quay đầu lại nhìn chứ? Lại gặp người có cảnh ngộ giống mình, cảm động đến tim đến phổi, nói đồng bệnh tương liên vẫn là nhẹ, nói thẳng ra là chẳng khác gì cùng một mẹ đẻ ra. Thân thế đứa nhỏ này tương tự với hắn, hiển nhiên là có duyên phận với hắn. Tằng Ái Ngọc cũng nhìn ra sự thay đổi của hắn, vì vậy thái độ cũng dịu xuống, chuyển chuyển chiếc nhẫn trên tay chờ hồi âm.

Trình Phượng Đài vỗ đùi, khảng khái hộ người khác: "Cứ quyết định như vậy đi, ba trăm ngàn, đánh nát răng cửa của cậu ta, tôi cũng sẽ moi tiền từ trong miệng chó ra cho cô."

Tằng Ái Ngọc thấy được nghĩa khí của hắn, trong lòng không khỏi có chút cảm động, nói: "Anh không sợ tôi bịa chuyện gạt anh sao?"

Trình Phượng Đài nói: "Lừa gạt thì lừa gạt, lừa gạt trúng tâm khảm của tôi trùng hợp như vậy, tôi bị cô gạt cũng đáng đời."

Tằng Ái Ngọc khí thế hơi giảm xuống, lại giống như một cô gái yếu đuối: "Đây không phải là một số tiền nhỏ, Phạm Liên nếu không chịu thì sao?"

Trình Phượng Đài cười nói: "Vậy thì tôi bỏ ra."

Tằng Ái Ngọc không hiểu nhìn hắn, cô cũng không tin hai người bọn họ vốn là những người làm ăn tinh ranh lại có thể chia sẻ tiền tài cùng bạn bè. Trình Phượng Đài trầm giọng giải thích cho cô: "Đứa bé này của cô, Phạm Liên giao phó cho tôi nuôi. Phạm gia tình thế rất phức tạp, tôi không cách nào nói cho cô hay, tóm lại là không tốt cho đứa trẻ, đối với hôn sự sau này của Phạm Liên cũng không tốt. Nhà tôi sạch sẽ. Vợ tôi là bác ruột của đứa trẻ sẽ không bạc đãi nó."

Tằng Ái Ngọc suy nghĩ một chút với cái tính khí khiếp nhược hèn nhát đó của Phạm Liên thì chẳng bằng giao vào tay Trình Phượng Đài đáng tin hơn, ngoài miệng vẫn không buông tha người: "Vợ anh cùng Phạm Liên khác mẹ, có thể thân thiết đến mức nào? Anh lại sợ vợ."

Trình Phượng Đài bật cười hỏi: "Ai nói tôi sợ vợ?"

Tằng Ái Ngọc nói: "Không cần phải nói, tôi nhìn một cái là biết."

Trình Phượng Đài nghiêm mặt nói: "Vợ tôi là vì yêu mới tức giận với tôi, đối với người ngoài cũng coi là nhân nghĩa. Cô ấy nếu như lòng dạ không tốt, có ơn đến thế nào đi nữa, tôi cũng bỏ mặc không để ý tới cô ấy."

Tằng Ái Ngọc nhìn nhìn hắn, Trình Phượng Đài nói: "Những chuyện này cô không cần suy nghĩ, nếu thực sự không yên tâm, tự mình giữ lại nuôi." Tằng Ái Ngọc quay đầu đi. Trình Phượng Đài vỗ vỗ đầu gối đứng lên: "Ngày mai tôi bảo người đưa trước một khoản tiền tới, cô ăn cho ngon chút. Rồi tìm cho cô một y tá tới chăm sóc. Hửm?" Hắn vừa nói, vừa nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường kia, vừa nhìn liền sợ hết hồn hết vía, hí chỗ Thương Tế Nhụy cũng đã diễn hơn nửa buổi, thế này thì toi rồi! Vội vội vàng vàng lấy quần áo muốn đi, Tằng Ái Ngọc tiễn hắn tới cửa, hắn không quên vỗ vỗ cánh tay Tằng Ái Ngọc: "Không cần tiễn, cô nương tốt, nói chuyện thẳng thắn lắm, qua hai ngày tôi sẽ trở lại thăm cô." Hắn thật sự không coi Tằng Ái Ngọc là đàn bà, còn thiếu điều bắt tay thật chặt với Tằng Ái Ngọc, nói một câu hợp tác vui vẻ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro