Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên tóc mai nào phải hải đường đỏChương 54

Tác giả: Thủy Như Thiên Nhi

Dịch: Phong Bụi

Cái Tết này giùng giằng ăn đến tận mùng Tám. Trình Phượng Đài lòng ngứa ngáy không cách nào giải tỏa, Thương Tế Nhụy trằn trọc trở mình, đều bị tương tư giày vò muốn chết. Trình Phượng Đài may sao có nhiều trò giải trí, cho dù là ở nhà, mở hội bài khoản đãi bạn bè, ném xúc xắc cùng vợ con, cũng có thể giết hết thời gian của một ngày. Thương Tế Nhụy thì khổ sở hơn, y ngoài trừ hát hí thì chẳng còn sở thích gì, hiện tại tuy có thêm sở thích đánh bài, nhưng thường xuyên góp không đủ chân, cho nên mới khuyến khích Tiểu Lai học đánh bài, Tiểu Lai thế nào cũng không chịu mới thôi. Bạn tốt của y Đỗ Thất là thiếu gia của gia đình kiểu cũ, ăn Tết cũng giống Trình Phượng Đài ở nhà mấy ngày làm hiếu tử, đến mùng Tám quả thực không chịu được, ở chỗ mình ở mở hội bài kêu Thương Tế Nhụy tới chơi. Thương Tế Nhụy hỏi có ai ở nơi đó, Đỗ Thất cười hi hi, nói là mấy cô nương. Thương Tế Nhụy lập tức biết anh ta lại gọi gái rồi. Thương Tế Nhụy cũng không thích chơi chung cùng gái thanh lâu, cảm thấy các cô lúc nói chuyện thích nhất dò xét lai lịch người khác, cười thì run rẩy cả người, cố làm ra vẻ, hơn nữa còn sẽ quét mắt nhìn y lung tung, nắm tay bắt chân. Thương Tế Nhụy một người đàn ông, thường xuyên bị những người đàn ông khác nắm tay bắt chân đã là chuyện rất bất đắc dĩ, nếu như đổi thành đàn bà, vậy đơn giản là chán ghét cực kỳ. Vẫn là Tiểu Lai nghĩ cách, hỏi mượn đứa trẻ láng giềng một tập tranh vẽ liên hoàn lớn 《 Thất hiệp ngũ nghĩa 》. Thương Tế Nhụy nằm ở trên giường xem cả ngày, xem đến chỗ si mê, xuống giường ở trong sân học Bạch Ngọc Đường múa đao huơ gậy một trận, đủ để tiêu khiển mấy ngày.

Đến khi mùng Mười, Đỗ Thất lại tới mời y đánh bài, vừa khéo bắt gặp Tiết Thiên Sơn lái xe cũng tới mời y. Hai phe một bên là gái nhiều, một bên là vợ nhiều, thân ở trong đó đều khiến người ta đau đầu. Thương Tế Nhụy cùng Tiết Thiên Sơn tuy từng có chút tình giường gối, nhưng không có thâm giao về tư tưởng tinh thần, Tiết Thiên Sơn đi ra ngoài hai năm, khi trở lại cảm giác càng thêm xa lạ. Thương Tế Nhụy đối với anh ta khách khí ôn nhu lời nói nhỏ nhẹ, chẳng hề cậy mạnh ngang ngược giống như ở trước mặt Trình Phượng Đài như vậy: "Nhưng Đỗ Thất cũng hẹn tôi đánh bài."

Tiết Thiên Sơn nghe lời cự tuyệt này, ngược lại tỏ ra rất hưng phấn: "Vậy càng khéo rồi, tôi đưa em cùng đến đó, đã lâu không gặp Thất thiếu gia rồi."

Bọn họ trong một vòng giữa những người viết lời, đào hát, khách quen phòng vé xưa nay đều rất quen thuộc, nhưng Thương Tế Nhụy luôn cảm thấy Đỗ Thất không thích Tiết Nhị gia này lắm, gặp mặt ánh mắt lườm ra nguýt vào, mũi hừ hừ thở, từ trước tới giờ đều không nhìn thẳng mặt. Đỗ Thất lại có cái tính của người có học, khi tức giận, đối với Thương Tế Nhụy chí giao cũng châm chọc tỏ thái độ như thường. Thương Tế Nhụy sợ dẫn Tiết Thiên Sơn đến, Đỗ Thất thấy lại giận, khiến y cũng bị giận lây. Đang không biết làm sao từ chối, đã bị Tiết Thiên Sơn nhét vào xe hơi không thể thay đổi được, xe nhẹ đường quen đi tới biệt viện ở Hậu Hải của Đỗ Thất. Thương Tế Nhụy lại không biết, từ bao giờ mà Tiết Thiên Sơn ngay cả viện của Đỗ Thất ở nơi nào cũng rõ ràng như vậy, dường như đã đến rất nhiều lần.

Đúng như dự đoán, chỗ Đỗ Thất đã có bốn kỹ nữ đến, ba người đánh bài cùng anh, một người hút thuốc lá dựa vào lưng anh, ghé tai nói lời trêu chọc, Đỗ Thất lại nghiêng đầu ngậm điếu thuốc trong tay kỹ nữ đó. Người giúp việc thông báo Ông chủ Thương tới, Đỗ Thất cũng không quay đầu lại, cười nói: "Tế Nhụy trước ngồi uống miếng trà, anh xong ván này ngay giờ."

Tiết Thiên Sơn nói: "Thất thiếu gia không cần vội, tôi tiếp Ông chủ Thương tán gẫu một chút cũng không sao."

Đỗ Thất trong miệng còn ngậm thuốc lá, roạt một cái quay đầu lại, sắc mặt lập tức lạnh xuống, phun điếu thuốc xuống đất giống như phun thứ uế vật, oán hận nói: "Cút!"

Thương Tế Nhụy trong lòng giật mình, ờ một tiếng, ngượng ngùng định đi khỏi.

Đỗ Thất nghiêm nghị gọi y lại: "Không phải nói em, em tới chúng ta cùng chơi."

Tiết Thiên Sơn mang trên mặt nụ cười láu cá, đuổi đám kỹ nữ đi liền kéo Thương Tế Nhụy ngồi xuống: "Thất thiếu gia không nên như vậy mà, mọi người đều là bạn, nhiều người chút chơi mới vui. Ông chủ Thương em nói có đúng hay không?" Một tay đã bắt đầu xáo bài.

Thương Tế Nhụy trong đầu nghĩ tôi cũng không biết đúng hay không, tôi chỉ cảm thấy Đỗ Thất tức giận.

Không ngờ Đỗ Thất sau khi hung hãn trừng mắt nhìn Tiết Thiên Sơn một cái, liền xáo bài cùng, đại khái là bởi vì không muốn mất phong độ ở trước mặt đám kỹ nữ. Thương Tế Nhụy trải qua hai ván bài, cộng thêm đám kỹ nữ không ngừng ở bên cạnh khuấy động bầu không khí, liền hoàn toàn quên mất Đỗ Thất đang tức giận chuyện này, còn rất vui vẻ ăn một chén chè ngó sen, hai cái bánh đậu.

Đỗ Thất bỗng nhiên ánh mắt khẽ động, nhìn cô kỹ nữ cùng đánh bài cười cười, phong lưu vô hạn. Cô kỹ nữ đáp lại anh một nụ cười vô tội không hiểu chuyện gì. Đỗ Thất suy nghĩ một chút cảm thấy có gì đó không đúng, ngửa người về phía sau, ngó xuống dưới bàn một cái, chợt đá văng cái ghế ra đứng lên, mắng một tiếng con mẹ nó, lật tung bàn lên.

Thương Tế Nhụy bị dọa giật nảy mình, một chén chè ngó sen nóng bỏng ụp trọn lên đùi, may là mùa đông quần ăn mặc dầy, nhưng vẫn bị nóng đến mức tràn nước mắt, nếu là nước gừng thẩm thấu qua vải dính lên trên da, vậy càng chết người, nhảy cỡn lên bất kể đây là đâu tôi là ai, quay người cởi quần. Khiến cho đám kỹ nữ cũng không để ý đến cơn tức giận của Đỗ Thất nữa, chị đụng đụng tay em, em nháy nháy mắt với chị, cười hì hì đứng ở nơi đó nhìn Thương Tế Nhụy cởi quần, cặp chân thon dài gầy gò dưới áo khoác dài kia cho dù các cô trải qua nhiều đàn ông, nhìn thấy vẫn cứ cảm thấy rất động tâm.

Thương Tế Nhụy tức giận hô to với Đỗ Thất: "Anh đang nổi cơn điên gì thế!"

Đỗ Thất tay chỉ vào Tiết Thiên Sơn, trợn mắt nhìn nhau. Chỉ thấy Tiết Thiên Sơn một chiếc giày da chẳng biết lúc nào đã rời khỏi chân, đứng trên một chân đang muốn xỏ vào chiếc giày kia. Đỗ Thất thấy vậy bước nhanh về phía trước, nắm chiếc giày liền ném một cái thật ra ra ngoài cửa. Tiết Thiên Sơn nhìn khoảng cách này, cũng không phải chuyện hai ba bước có thể nhảy qua, dứt khoát vớ giẫm trên đất đứng vững vàng, da mặt dày cười nói: "Thất thiếu gia tính khí vẫn nóng nảy như vậy, được rồi, Tiết mỗ cáo từ là được. Ông chủ Thương cùng tôi đi chứ?"

Đám kỹ nữ nhìn thấy Tiết Thiên Sơn chân trần chỉ mang vớ cùng phản ứng của Đỗ Thất, lòng liền hiểu rõ dưới bàn xảy ra chuyện gì, buồn cười lại không dám cười, mấy cặp mắt xoay chuyển không ngừng. Thương Tế Nhụy nhìn không hiểu chút nào, lượm khăn trải bàn lau sạch cháo trên quần, tức giận nói: "Tôi cũng phải đi rồi!"

Đỗ Thất thẹn quá hóa giận, cau mày quát đám kỹ nữ: "Các cô cũng cút đi cho tôi!" Bình thời Đỗ Thất gọi gái, trên bàn mạt chược thua mất tiền không nói, thắng được tiền cuối cùng cũng đều sẽ cho đám kỹ nữ coi như thu nhập thêm mang đi. Lần này anh ta không nói thưởng, mấy cô kỹ nữ vẫn rối rít ngồi xổm xuống, nhặt tiền giấy trong đám mảnh sứ vỡ đầy đất. Chờ Thương Tế Nhụy mặc quần vào Tiết Thiên Sơn mang giày xong, các cô mới luống cuống tay chân gói kỹ tiền giấy đuổi kịp: "Tiết Nhị gia! Ngài dẫn chúng tôi một đoạn nhé? Trời như thế này ngồi xe kéo lạnh lắm." Thương Tế Nhụy thấy hai kỹ nữ trong đó tay đều bị mảnh sứ vỡ cứa chảy máu, khăn tay dùng để bọc tiền, vết thương dùng miệng mút, lớp son môi đỏ thắm dày dặn còn đỏ hơn cả màu máu.

Thương Tế Nhụy thường thường có thể thấy được những người đàn bà hoa hồng liễu xanh này ra vào hội bài, bên trong cũng không ít những người cuồng nhiệt mê hí của y, cầm tiền bán da thịt mua này mua kia để cổ vũ y. Khiến cho Thương Tế Nhụy trong quá khứ cái nhìn đối với các cô rất mâu thuẫn, trong hí hát từ nhỏ, vừa có "Con gái trong sạch hàng đầu, được vào một thân phận trong sạch cũng đủ ngậm cười nơi cửu tuyền", dường như người con gái đã mất đi trinh tiết thì không phải là một người con gái tốt nữa, thậm chí mất đi tư cách làm người ở đời. Nhưng đồng thời lại có Lương Hồng Ngọc, Đỗ Thập Nương,vv những kỹ nữ nghĩa hiệp được hậu nhân truyền tụng ngàn năm. Thương Tế Nhụy nghĩ không ra, dứt khoát không nghĩ nữa. Về sau nữa trải qua nhiều chuyện rồi, mới phát hiện ra y thật ra chỉ có thái độ miệt thị đối với những kẻ không kiếm cơm dựa vào bản lãnh mà còn sống rất đắc ý, còn về việc họ làm ngành nghề gì, y chẳng hề để ý —— đào kép bản thân cũng là hạ cửu lưu. Các cô gái trong gánh hát tiếp các lão gia các thiếu gia qua đêm, y cho tới bây giờ không cảm thấy có gì không ổn. Trong kỹ nữ thỉnh thoảng có một nhân vật đánh đàn hát hí xuất sắc, y cũng cảm thấy kính nể. Thương Tế Nhụy vẫn luôn cảm thấy những kỹ nữ chỉ biết ngủ cùng đàn ông đánh bài trước mắt này, người khá thì không thể chết trong sạch, người kém thì không thể có một nghề trong người, bất kể sống trong ngành nghề nào đều là hạng thấp kém, không đáng nhắc tới. Hôm nay mới phát giác, thật ra thì các cô cũng rất có bản lãnh, ngay trước cơn thịnh nộ của Đỗ Thất còn dám nhặt hạt dẻ trong lò lửa, còn có bàn tay non nớt như vậy, nhặt tiền từ trong mảnh sứ vỡ lại không sợ đau, còn có thể nhặt sạch sẽ, một tờ cũng không để lại. Các cô bất kể lúc nào trong tình huống gì cũng có bản lãnh mò được tiền.

Thương Tế Nhụy thầm nghĩ, nếu như có một ngày mình không thể hát hí kéo đàn nữa, có khi còn không kiếm sống nổi bằng các cô ấy chứ. Trong lòng không khỏi có cảm giác an ủi, nghĩ mà sợ khó diễn tả thành lời.

Mùng Mười chính là ngày Thường Chi Tân đi ra ngoài công cán, Tưởng Mộng Bình tới Trình phủ ở mấy ngày. Trình Phượng Đài mượn cớ tiễn Thường Chi Tân đến trạm xe lửa, chân trượt một cái đã tới Thương trạch ở đầu phố bên kia, Thương Tế Nhụy lúc này vẫn còn ở chỗ Đỗ Thất, khiến Trình Phượng Đài đầy lòng nhiệt tình nhào hụt. Chạng vạng tối đón Tưởng Mộng Bình về nhà, Mợ Hai đặc biệt yêu cầu phòng bếp thêm mấy món ăn để chiêu đãi cô, đang vắt hết óc đoán khẩu vị của cô.

Trình Phượng Đài liền nhớ đến trọn đời ba không của Thương Tế Nhụy: Một không hát 《 Bạch Xà truyện 》, hai không học thi từ ca phú, ba không ăn bánh trôi nước Ninh Ba. Bởi vì nhờ 《 Bạch Xà truyện 》mà Tưởng Mộng Bình cùng Thường Chi Tân kết nên duyên, Thương Tế Nhụy lúc ấy còn ngây thơ diễn Tiểu Thanh phối hợp với bọn họ, kết quả một khúc thành lời tiên tri, Bạch Xà đi theo Hứa Tiên, chính là sự nhục nhã vô cùng của y. Điều thứ hai, là vì năm đó lúc y gây gổ với Thường Chi Tân, Thường Chi Tân nói với y: Ngươi sách cũng không đọc được mấy ngày, đạo lý trong nhân thế có thể hiểu được bao nhiêu? Ta đường đường một sinh viên đại học. Cho nên chuyện của chị ngươi, ta nói mới là đạo lý chân chính, ngươi nên nghe ta. Lại lấy ra sự tích ghép thơ cùng Tưởng Mộng Bình để chứng minh bọn họ là tri âm linh hồn còn cao hơn một tầng. Khiến Thương Tế Nhụy tức đến ngã ngửa. Y văn thơ biết rộng ghi nhớ sâu như vậy, vốn hết sức có thể trở thành một nhân vật nhã thú thứ hai của lê viên tương tự Nguyên Tiểu Địch, nhưng sau đó ngay cả học đọc học viết cũng không muốn. Điều thứ ba thì đơn giản, bánh trôi nước Ninh Ba là món ăn Tưởng Mộng Bình yêu thích nhất, mỗi lần đi ăn quán nhất định phải gọi, Thương Tế Nhụy theo cô ăn vô số lần, hiện tại ngửi thấy cái mùi đó liền muốn ói.

Nghĩ tới đây, Trình Phượng Đài bỗng nhiên chen miệng nói: "Ăn Tết có còn rượu cất để lại không? Cho làm thêm món bánh trôi nước Ninh Ba đi."

Trình Phượng Đài có lúc có chút dài dòng tỉ mỉ, Mợ Hai lại đặc biệt đề phòng hắn cùng đàn bà, liền nhìn hắn một cái. Trình Phượng Đài cười nói: "Chị dâu không phải người miền Nam sao? Đàn bà trẻ em miền Nam ăn Tết đều thích ăn bánh trôi nước Ninh Ba." Mợ Hai đối với sở thích của người miền Nam không biết nhiều, cũng không nói gì nữa.

Chờ đến lúc ăn cơm tối, Tưởng Mộng Bình quả nhiên đặc biệt thích món chè ngọt này, làm món chính ăn liền hai chén. Mợ Hai nói rằng đây là thức ăn đặc biệt làm cho cô, Tưởng Mộng Bình liền ngượng ngùng cười nói: "Chi Tân chính là như vậy, chỉ biết nghĩ cho tôi, cũng không để ý có thể khiến cho người khác thêm phiền toái hay không. Bắc Bình rượu cất bình thời hiếm thấy, cũng không ngọt lắm, của nhà em họ ngược lại rất chính tông." Vừa nói như vậy, trong mắt tràn trề nhu tình, sáng lấp lánh, ôn nhu đến mức như sắp hóa thành một luồng gió ấm.

Cô cho là người quen thuộc khẩu vị của cô, thiên hạ này chỉ có một mình Thường Chi Tân. Món ăn đặc biệt làm thêm vì cô hẳn là do Thường Chi Tân dặn dò. Nhưng quên rằng có người hận cô cũng không kém tình yêu của Thường Chi Tân đối với cô, đều khắc cốt ghi tâm mang trong dạ đeo trong bụng như vậy, có khi còn dữ dội hơn so với yêu. Thương Tế Nhụy một lòng một dạ hận Tưởng Mộng Bình, đem dấu vết Tưởng Mộng Bình để lại cho y đốt thành dấu ấn khắc trên ngực, đôi mắt cái tai liếc thấy một chút xíu sự việc gì liên quan đến cô liền chạm đến vết thương đau đến kêu gào, nhưng nỗi hận này lại cũng không chiếm cứ bao nhiêu địa vị trong cuộc đời Tưởng Mộng Bình. Cô không rõ nội tình, hạnh phúc ăn chè ngọt, Trình Phượng Đài chỉ cảm thấy lòng chua xót một cách vô lý, càng muốn nhanh chóng có thể nhìn thấy Thương Tế Nhụy một chút.

Tối hôm đó Mợ Hai cùng Tưởng Mộng Bình ngủ chung giường nói chuyện suốt đêm, Tưởng Mộng Bình ban đầu còn ngại ngùng, sợ lỡ ân ái của vợ chồng bọn họ, nói: "Tối nay tôi ngủ nơi này, vậy em rể ngủ nơi nào?"

Mợ Hai đỏ mặt, khinh thường liếc Trình Phượng Đài một cái: "Hắn thích ngủ nơi nào thì ngủ nơi đó, chúng ta biết chúng ta là được rồi."

Trình Phượng Đài làm người phục vụ giúp các cô sắp xếp đồ ăn vặt đâu vào đó, cười nói: "Phải, hai vị thái thái giường cao gối ấm từ từ trò chuyện, cắn ít hạt dưa tránh nóng trong người, đây là cháo bát bảo mới ninh kỹ. Tiểu nhân bây giờ liền tìm một phòng chứa củi ngủ qua đêm."

Mợ Hai cùng Tưởng Mộng Bình đều bị chọc cười.

Trình Phượng Đài dĩ nhiên không thể nào tìm một phòng chứa củi ngủ một giấc. Hắn hút một điếu thuốc lá trong hành lang, sau đó xiết chặt áo choàng dài lao vào trong sương tuyết. Đội gió đội tuyết đi về phía nam hơn bốn mươi phút, tới Thương trạch, lại đập cửa mười mấy phút. Không biết là chủ tớ hai người thật sự ngủ như chết rồi, hay là Tiểu Lai cố ý lạnh nhạt thờ ơ hắn, đến tận lúc đánh thức hành xóm ở cách vách dậy mắng mẹ rồi, bên trong vẫn không có động tĩnh.

Thời tiết tuy lạnh, Trình Phượng Đài lòng lại như lửa đốt, đòn bế môn không đủ để dập tắt quyết tâm của hắn. Vòng vo hồi lâu chân giẫm đầy bùn, cuối cùng tìm được một cái chum nước lớn ở dưới chân tường hậu viện Thương trạch, lật úp cái chum lại, đạp lên để trèo tường mà vào, Trình Phượng Đài trong đầu nghĩ lúc này nếu có tuần bộ đi ngang qua, nhất định liền coi hắn là kẻ gian bắt lại. Trong sân tuyết ngập sân ánh lên lóng lánh trắng nhợt, giống như một vùng ánh trăng, Trình Phượng Đài cóng đến run lập cập âm thầm vào phòng Thương Tế Nhụy, tiện tay ném áo choàng dài đi, dọc đường vừa đi vừa cởi xuống quần áo ẩm ướt, đến lúc đi đến giường Thương Tế Nhụy, hắn đã cởi sạch trơn. Thương Tế Nhụy hướng vào bên trong ngủ say, Trình Phượng Đài vén chăn lên chui vào, ôm lấy y từ phía sau lưng, cằm để ở đầu vai y. Thương Tế Nhụy thức tỉnh cả người giật mình, há mồm muốn kêu, Trình Phượng Đài vội vàng ở bên tai y nói: "Ông chủ Thương, là tôi."

"Nhị gia? !"

" Ừ. Nhị gia của nhà em đây."

Thương Tế Nhụy lập tức xoay mình, mặt đối mặt ôm hắn, trong miệng hu hu nghẹn ngào giống như khóc giống như rên, giống như một con dã thú nhỏ chịu ủy khuất: "Em có phải là đang nằm mơ hay không! Nhị gia anh đang sống hay là đã chết? Nhị gia anh muốn Phạm Trương kê thử với em sao?"

Trình Phượng Đài không hiểu: "Ăn Tết tôi khó khăn lắm mới chạy đến gặp em được, làm sao há miệng liền nói lời xui xẻo như vậy?"

"Vậy người anh tại sao lại lạnh như vậy!"

Trình Phượng Đài bị y chọc vừa tức vừa buồn cười, đứa nhỏ này lúc tỉnh táo đầu óc đã thường xuyên kẹt, huống chi giữa đêm đang nửa tỉnh nửa mê, hồ đồ như người say vậy, hiện ra mặt ngốc nghếch của y.

Trình Phượng Đài một chân chen vào giữa hai chân Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy tự nhiên kẹp lại, hai người ôm chặt đến mức gió thổi không lọt. Trình Phượng Đài da dán lên quần áo ngủ mềm mại của Thương Tế Nhụy, ấm áp hết sức thoải mái, cố ý trêu chọc y nói: "Vậy nói không chừng là chết rồi ấy! Không phải nói ba ngày không gặp liền nhớ em muốn chết sao? Hôm nay vừa đúng giỗ tuần đầu. Em nằm gọn vào trong một chút, hai ta trọn vẹn trải qua một đêm hồn này."

Thương Tế Nhụy nghe lời nhường một chút vào trong, hai người vừa ngủ vào giấc liền nhào lên gắt gao ôm lấy cổ Trình Phượng Đài, sức lực võ sinh kia của y không biết nặng nhẹ, thật là chẳng khác gì muốn bóp chết người ta, không ngừng gọi: "Nhị gia Nhị gia Nhị gia Nhị gia Nhị gia Nhị gia..."

Trình Phượng Đài không thở nổi, trong đầu nghĩ đó là lời nói đùa trêu chọc kẻ ngốc, nhưng đừng để chết thật ở chỗ này chứ, vội vàng xoa cánh tay, cổ y, khiến cho y từ từ bớt sức lực.

Thương Tế Nhụy buông lỏng một chút, lập tức lại tứ chi siết chặt, siết Trình Phượng Đài thật chặt, rất sợ hắn hóa thành một luồng khói xám bay đi: "Nhị gia! Không gặp được anh em cũng muốn chết! Anh mà không tới tìm em, em cũng sẽ tới tìm anh!"

Trình Phượng Đài vỗ vỗ cái mông y: "Chúng ta không phải đã Phạm Trương kê thử rồi sao, tôi đã chết rồi!"

Thương Tế Nhụy hú lên một tiếng quái dị, cả người nằm cả lên người Trình Phượng Đài chặt chẽ quấn vòng quanh, cái đầu nóng hổi ướt nhẹp rúc vào cổ Trình Phượng Đài, môi Trình Phượng Đài mơn trớn mặt y, trán y tất cả đều là mồ hôi rịn ra vì kích động, gò má vết nước tràn lan.

Trình Phượng Đài kinh ngạc: "Úi! Không phải là em khóc đấy chứ? Nào, tôi xem nào."

Thương Tế Nhụy giãy giụa không cho nhìn, trong cổ họng phát ra tiếng gầm tức giận.

Trình Phượng Đài lại cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy rất đau lòng: "Ai, lúc này mới mấy ngày không thấy mặt, nào đến nỗi rơi nước mắt? Em mấy tuổi rồi Ông chủ Thương?"

Thương Tế Nhụy nắm chăn nước mắt nước mũi cứ như vậy lau một cái: "Không cần anh lo!"

"Được được được, tôi mặc kệ em." Trình Phượng Đài bỗng nhiên nắm lấy vật bừng bừng giữa hai chân Thương Tế Nhụy: "Vậy, cái này có muốn tôi lo hay không?"

Cho tới nay chỉ cần hai người ngủ chung một chỗ dán vào nhau chơi đùa một chút, thứ kia của Thương Tế Nhụy bất tri bất giác sẽ dựng đứng lên, tâm tư đó đối với Trình Phượng Đài căn bản là không giấu được, còn tưởng rằng Trình Phượng Đài không phát giác, chỉ dám len lén cọ hắn lúc đang ngủ mơ hồ. Bây giờ vạch trần tầng kia rồi, liền không chút kiêng kỵ.

Thương Tế Nhụy nắm tay hắn không để hắn buông, giống như sắc quỷ đang cuống: "Muốn!"

Trình Phượng Đài nghiêng người đè y ở dưới người, áo ngủ bằng chất liệu vải này mặc ở trên người y, ôm ấp rất mềm mại, mặc dù là một người đàn ông, ngược lại cũng có chút cảm giác ôn nhu mềm mại, trong lòng khẽ động, động tác kéo quần quá mạnh, Thương Tế Nhụy ai nha một tiếng che bắp đùi kêu đau, ngay cả thứ kia cũng nhất thời héo xuống, cũng khiến Trình Phượng Đài sợ, vội vàng vén chăn lên kiểm tra y.

"Sao thế Ông chủ Thương?"

"Đau!"

Trình Phượng Đài kéo dây đèn bàn ở cuối giường, nhìn thấy trên đùi Thương Tế Nhụy một mảnh bị phỏng đã bôi cao thuốc mùi đắng ngắt, mới vừa rồi huyên náo lợi hại, lúc này vết thương lại bắt đầu đỏ lên: "Làm sao mà bị thế này?"

Thương Tế Nhụy ủy khuất kể chuyện từ đầu đến đuôi cho hắn nghe, Trình Phượng Đài bởi vì đau lòng, cho nên rất giận Đỗ Thất: "Đã bảo em bớt chơi cùng cậu ta rồi, một mình em điên còn chưa đủ? Cái loại tính khí thiếu gia đó cũng có khác gì người điên đâu."

Thương Tế Nhụy ngây thơ nói: "Nhưng mà em đến bây giờ vẫn không hiểu, đang êm đẹp đánh bài, anh ta cũng không thua, tại sao bỗng nhiên nổi giận với Tiết Nhị gia chứ ?"

"Cái này mà vẫn không rõ? Em không phải nhìn thấy Tiết Nhị cởi giày ở dưới bàn sao?"

Thương Tế Nhụy sai đến cùng, tiếp tục ngây thơ gật đầu một cái: "Ồ, em biết rồi. Nhất định là bởi vì Tiết Nhị gia chân thúi, Đỗ Thất thích sạch sẽ nhất."

Trình Phượng Đài ha ha cười to hai tiếng, nâng đầu Thương Tế Nhụy hung hăng hôn y một ngụm lớn: "Ông chủ Thương thật là đáng yêu! Tắt đèn, ngủ!" Lại thật sự kéo chăn đắp, dáng vẻ buồn ngủ. Trình Phượng Đài nơi nào cũng đều có chỗ tiết dục, thấy Thương Tế Nhụy, cũng không phải thế nào cũng phải làm chuyện kia. Thương Tế Nhụy thanh niên độc thân huyết khí phương cương, đối mặt với người yêu, làm sao có thể nhịn được, ôm Trình Phượng Đài ngủ rồi ngủ, cái thứ kia liền không tự chủ sống dậy, chỉa vào mu bàn tay Trình Phượng Đài, giống như một cái chày sắt nhỏ nóng bỏng.

Trình Phượng Đài đi trong bão tuyết mệt mỏi rồi, ngủ mơ màng nói: "Ông chủ Thương, ngủ cho đứng đắn, chớ hạ lưu."

Thương Tế Nhụy bị chỉ rõ thì liền không biết xấu hổ nữa, xòe tay hắn ra, cọ cọ trong lòng bàn tay hắn: "Cứ muốn đấy! Anh quản em!"

Trình Phượng Đài nói: "Đã bôi thuốc rồi, đừng làm rộn, ra mồ hôi cả người, thấm vết thương đau."

Thương Tế Nhụy còn càng cọ càng mạnh hơn: "Cứ muốn đấy! Cứ muốn đấy!"

Trình Phượng Đài không có cách nào khác, thở dài xoay mình trèo lên. Thương Tế Nhụy bị đè ở phía dưới, ngược lại không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, y rất biết Trình Phượng Đài chuyện này tay chân vụng về, chuyện tới y lại sợ đau.

"Vậy chúng ta không làm loạn, tôi nhẹ nhàng giúp Ông chủ Thương xoa xoa một chút, Ông chủ Thương không được lộn xộn."

Vừa nói tay đã nhét vào trong quần Thương Tế Nhụy, một chút một chút xoa giúp y, bàn tay khô ráo ôn nhu kia hơi mang theo chút mồ hôi. Tư thái cao thấp của đàn ông ở trên giường có lúc đặc biệt có thể chứng minh thái độ chân thật của hắn. Đám tình nhân trong quá khứ của Thương Tế Nhụy đều là những nhân vật cao quý được phục vụ đã quen, cho tới bây giờ chỉ quan tâm đến sự sung sướng của bản thân, không quan tâm đến sự thoải mái của Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy trong đầu nghĩ, cõi đời này quả nhiên chỉ có Nhị gia của y, ngay cả loại thời điểm này cũng thật lòng yêu quý y, thật lòng đối tốt với y. Nghĩ như vậy, không kiềm được sảng khoái hừ hừ hai tiếng. Trình Phượng Đài vừa nghe cái tiếng này, lập tức bị gãi đến chỗ ngứa ngáy, so với Thương Tế Nhụy còn hưởng thụ hơn, động tác dưới tay liền ra sức hơn.

Trình Phượng Đài khẽ động xuân tâm, liền bắt đầu đùa bỡn lưu manh, nhẹ nhàng thổi vào tai y: "Ông chủ Thương, ngay bây giờ, hát đoạn hí tới nghe một chút."

"Anh chết đi!"

Trình Phượng Đài ngừng tay: "Tay tôi mỏi rồi."

Thương Tế Nhụy không ngừng hích eo, đưa mình vào trong tay hắn. Trình Phượng Đài lại xòe bàn tay ra, khiến cho y không chỗ nào có thể dựa vào. Thương Tế Nhụy trong lúc bị tình dục xông não, lại thật sự cất một hơi, bắt đầu hát hí:

—— Nếu không phải lão Trần Lâm ông nhớ chính xác, suýt nữa ngươi chém nhầm cây Hải Kim Lương Kình thiên trụ kia rồi. Ta càng nghĩ càng hận trong lòng, không khỏi chàng Thương động vô danh.

Tiểu Lai quả thật đã nghe thấy tiếng gọi cửa của Trình Phượng Đài từ lâu, nhưng lúc này đến tìm Thương Tế Nhụy, mục đích không ngoài chuyện gió trăng. Tiểu Lai trong lòng biết Thương Tế Nhụy ngủ sâu, liền đánh cuộc một lần, cố ý để hắn gọi đến khàn giọng chịu cóng một lúc. Sau đó thật lâu không thấy tiếng, cho là gặp khó khăn tự trở về rồi. Cho đến khi nghe thấy Thương Tế Nhụy ở đó hát hí.

Tiểu Lai giật mình ngồi dậy, y đang hát《 Đánh long bào 》, Lý Thái hậu muốn giáo huấn hoàng đế có mắt không tròng mạo phạm bà, nhưng cũng chỉ là sấm to mưa nhỏ, lột xiêm y của hoàng đế đập đập bụi mà thôi.

(Đánh long bào: Bắc Tống năm Nhân Tông, Bao Chửng phụng chỉ đi Trần Châu phát lương, ở Thiên Tề miếu gặp một người đàn bà ăn xin mù cáo trạng, liệt kê từng bí sự cung đình năm đó. Người đàn bà này là phi của vua Chân Tông – Lí Định Phi, là đương triều thiên tử chi mẫu, cũng có khăn đề thơ Hoàng Lăng làm chứng. Bao Chửng lúc này hứa sẽ thay bà về triều biện oan. Bao Chửng quay về kinh, mượn dịp Nguyên Tiêu ngắm đèn, thiết kế Lôi Cường, Trương Kế Bảo diễn hí đèn, vạch trần sự bất hiếu của hoàng đế. Nhân Tông giận dữ, muốn chém Bao Chửng. Sau khi lão thái giám Trần Lâm nói toạc ra việc năm đó li miêu tráo thái tử, mới đặc xá Bao Chửng, nghênh đón Lí hậu về triều. Lí hậu muốn trách cứ Nhân Tông, mệnh Bao Chửng thay mặt đánh hoàng đế. Bao Chửng cởi long bào Nhân Tông, đánh long bào tượng trưng cho việc đánh hoàng đế.)

Tiểu Lai bỗng nhiên nằm xuống, bực bội dùng chăn che kín đầu.

Thương Tế Nhụy dựa theo tiết tấu trong tay Trình Phượng Đài, hưởng thụ niềm sung sướng cực hạn, trong miệng còn không ngừng hát. Hí từ điệu hát đã khắc vào trong xương y, như dòng nước chảy ở trong huyết mạch, muốn hát một đoạn căn bản không cần động não tìm điệu hay nhớ lại hí từ, chỉ cần kim khẩu mở một cái, hí tựa như thác miên man bất tuyệt đổ ra.

Trình Phượng Đài ôm bả vai y, dí má vào gò má y, cười nói: "Ông chủ Thương quả nhiên là hảo công phu gió mưa vẫn vững vàng! Cất giọng liền hát hí, giọng điệu không loạn, còn có thể sửa từ! Hát đi, hát tiếp đi!"

Trong tay xấu xa bóp một cái, Thương Tế Nhụy dường như sắp đạt đến cao trào, một câu cuối cùng kia lệch bản hát đặc biệt cao vút dùng sức:

—— nội thị xem qua Tử Kim côn, thay chàng Thương, đánh khảo quân vương vô đạo!

Con chó nhà bên lại bị giật mình, cách tường sủa loạn một trận, dường như chủ nhà còn mắng gì đó, cũng không biết là mắng chó hay là mắng người.

Trình Phượng Đài dính chất lỏng đầy tay, tùy tiện cầm một chiếc áo quần từ trên giường lau chùi sạch sẽ, cười nói: "Ông chủ Thương thật là một chút cũng không chịu thua thiệt nhỉ? Vừa được thoải mái, vừa muốn trách cứ tôi, thì ra tôi là con trai em à?" Trình Phượng Đài dùng đầu ngón tay búng cái thứ kia của Thương Tế Nhụy một cái: "Em dùng cây gậy này đánh tôi?"

Thương Tế Nhụy sau khi phát tiết xong yếu ớt. Trình Phượng Đài bị y trêu đùa hết sức có cảm giác, cầm tay Thương Tế Nhụy làm theo y như thế trên vật cứng rắn kia của mình. Thương Tế Nhụy thật đúng là không chịu thiệt, trong lúc giúp Trình Phượng Đài làm rồi làm, mình lại ngủ trước, khiến cho Trình Phượng Đài không thể không cầm tay y thư sướng qua loa một lần, rồi lại giúp y chùi sạch. Y liền hưởng thụ một các yên tâm thoải mái như vậy, chỉ có nhận vào không có bỏ ra. Trình Phượng Đài trong lòng cảm thấy vừa đành chịu lại buồn cười, hơn nữa còn bị lừa gạt chịu oan khuất. Tiểu Lai thật là nghĩ oan cho người ta, tối nay, rõ ràng là hắn đội gió đội tuyết đưa chuyện vui tới cho Thương Tế Nhụy, cổ tay đều rã ra cả rồi!

Trình Phượng Đài ghém chăn chặt vào hõm vai cho Thương Tế Nhụy, sờ tóc y một chút, nói lại, Trình Phượng Đài thực sự vẫn nguyện ý phục vụ y như vậy.

Hai người ngủ đến sáng sớm hôm sau, Bắc Bình mùa đông ngày sáng rất muộn, lúc trong phòng hơi có chút ánh sáng, Trình Phượng Đài liền giùng giằng tỉnh lại. Thương Tế Nhụy bình thời vào lúc này cũng đã dậy từ lâu, Trình Phượng Đài khẽ động, y liền một đấm quẩy qua: "Hôm nay sao anh dậy sớm vậy?"

Trình Phượng Đài ngáp liên tục tìm quần để mặc: "Tối hôm qua không có cơ hội nói cho em, Thường Chi Tân đi công tác rồi, sư tỷ của em đang trọ ở nhà tôi. Trong dịp lễ lớn, không thể người ta làm khách ngày hôm sau tôi liền mất tích được."

Mấy dây thần kinh ít có trong đầu Thương Tế Nhụy nháy mắt căng thẳng, ngồi dậy rống to: "Cô ta trọ ở nhà anh!"

Trình Phượng Đài quần cũng không vội mặc, chép miệng nói: "Em nhìn em đi, kêu cái gì? Đàn bà con gái ở một mình, ra vào nhiều không tiện. Không nhờ cậy Mợ Hai thì nhờ cậy ai?"

Thương Tế Nhụy vốn là không muốn để hắn đi, hiện giờ thì càng không chịu, hận đến mức giọng hạ thật thấp: "Cô ta sợ không tiện cái gì! Quá khứ khi hát hí trọ ở ngôi miếu đổ nát ngủ giường chung! Cô ta sao không nói không tiện!" Giọng điệu cao lên một cái, lập tức giận dỗi như đứa trẻ: "Anh ăn Tết cũng không chơi cùng tôi! Lại còn tiếp cô ta!"

Trình Phượng Đài cau mày cười nói: "Đừng làm rộn nữa! Nghe đến sư tỷ của em em liền tinh thần, còn náo loạn nữa tôi đánh em đấy."

Thương Tế Nhụy mắt đảo một cái bỗng nhiên nảy ra kế, mò ra một cái đèn pin từ đầu giường, nắm quần Trình Phượng Đài bọc đèn pin cuốn mấy vòng ném ra ngoài cửa sổ. Cửa sổ của y cũng đã gắn thủy tinh từ lâu, liền nghe thấy choang một tiếng, cả thủy tinh lẫn cửa sổ gỗ chạm hoa đều bị đập thủng một lỗ lớn, gió lạnh viu viu lùa vào.

Trình Phượng Đài nghẹn lời, cả giận: "Ha! Em thằng nhóc này! Đỗ Thất học vấn tốt như vậy em không học, chuyện này sao mà học nhanh như vậy hả! Thật con mẹ nó, mau đi nhặt về cho tôi!"

Thương Tế Nhụy mặt đầy vẻ vô lại nằm vào trong chăn, bọc mình thật dày: "Tôi không đấy! Tôi không nhặt! Anh tự đi là được rồi!"

Trình Phượng Đài cũng không nói nhảm nhiều với y, đưa mắt khắp nơi tìm quần của Thương Tế Nhụy ở trên giường, muốn mặc tạm một chút, đi ra ngoài nhặt về rồi tính. Thương Tế Nhụy lúc này ngược lại rất nhanh trí, sử dụng đòn Thương gia côn đánh ăn trộm, Trình Phượng Đài mới chạm được bên quần, Thương Tế Nhụy liền vèo cái đoạt lấy nhét vào chăn kẹp ở giữa hai chân, giấu sát người, đắc ý cười đùa cợt nhả: "Quần anh không có rồi, quần tôi cũng không có rồi!"

Trình Phượng Đài cực kỳ tức giận, đồng thời lại cảm thấy nhóc đào kép này vô cùng đáng yêu, dưới hai loại cảm xúc cực đoan mâu thuẫn, hắn bật cười đầy tức giận, đó cũng là một tiếng cười rất mâu thuẫn, lại tựa như than thở. Thương Tế Nhụy gói mình thật chặt trong chăn, chăn che nửa gương mặt, lộ ra một đôi mắt long lanh chớp chớp mắt vô tội nhìn hắn.

Trình Phượng Đài đưa tay trỏ y, oán hận nói: "Giỏi lắm, ranh con vô lại! Tôi thế nào cũng phải đi lấy!" Cái mông trần xuống giường đi không hai bước, gió lạnh thổi ở trên đùi trần, thật sự là rất lạnh. Trình Phượng Đài hàm răng trực run rẩy, lại nghĩ thôi mặc kệ, nhón chân nhảy trở lại giường: "Con mẹ nó, bên ngoài xe cũng không có, chẳng lẽ còn muốn tôi hít gió lạnh trở về."

Thương Tế Nhụy rất vui vẻ vén chăn lên cho hắn chui vào ngủ, Trình Phượng Đài rất không cốt khí kéo ôm lấy y, đột nhiên ấm áp, cả người run lên: "Chờ Nhị gia ngủ thêm một lúc nữa rồi sẽ cho em một bài học. Thằng nhóc con. Xem em còn dám tạo phản."

Thương Tế Nhụy hi hi cười: "Được thôi được thôi, tôi chờ anh đấy!"

Bọn họ thật sự lại ngủ tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro