14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước qua cánh cửa ngôi trường đại học Kyung Hee, Trân Ni phát hành tiến trình vào một thế giới hoàn toàn mới.

Em không biết Yến Viên (Yến Viên: Khuôn viên đại học Kyung Hee, nằm ở phía Tây thành phố Seul) lại rộng như vậy, hồ Vị Danh sương khói, quanh quẩn cây xanh, khu giảng đường trung tây kết hợp, khu nhà ở tao nhã như vậy.

Có thể người dân sống lâu đời ở Seul cũng không chắc đã đi hết các khu vực này, từ các dãy nhà cổ kính trang trọng như cung đình đến khu biệt thự trong vườn cây rợp bóng

Trân Ni không biết Yến Viên có đông nhân tài như vậy. Một ông già trông rất bình thường đi thông thả trong sân trường có thể là một nhân vật được kính trọng của giới học thuật. You cùng phòng ký túc xá có thể là "nguyên trạng" của một tỉnh nào đó. Đây là nơi tụ tập tài nguyên của cả nước, đây là nơi có nền giáo dục tốt nhất. Ở đây, không ai tự xưng là "thiên tài", cũng chẳng có người nào dễ chịu thua. Ai nấy đều cố gắng học tập, âm thầm đấu sức.

Trân Ni không biết bầu không khí học thuật ở Yến viên lại tự làm và đậm đặc. Ở đây, các loại tư tưởng, các loại quan điểm, các loại phái, các loại phương pháp đều có võ thuật sử dụng đất. Bạn có thể tự phát điểm quan trọng của mình, tự do lựa chọn phương pháp học tập hợp tác, tự phát huy năng lực của mình. Thái Nguyên Bồi thường tiên đề và xác định phong cách "thu gom tất cả" của nhà trường, đến nay vẫn được áp dụng. Sinh viên có thể không lên lớp, nhưng rất hiếm người lười biếng, ai nấy đều cố gắng, đầu không ngừng tư duy. Trong trường hầu như ngày nào cũng dán thông báo về các buổi báo cáo học thuật và tọa đàm. Đến buổi tối, thư viện đèn sáng trưng bày, cả tòa nhà thư viện như lướt nhẹ qua các ngọn sóng trên mặt biển tối đen để tiến về phía trước ...

Trân Ni kinh ngạc cảm thán và hưng phấn vô cùng. Cuối cùng em cũng có thể giải thích câu nói của cô Phác, đây là thánh đường của tinh thần và loại nhân tri thức. Em như một lớp trẻ lang thang, lạc vào thánh đường kỳ diệu, khiến em nhất thời rối mắt và cuống lá. Tuy không thể lập tức lĩnh hội tinh thể của Kyung Hee, nhưng Trân Ni hoàn toàn say mê. Kyung Hee là nguyện vọng lớn nhất của em, ngôi nhà của em

Trân Ni sốt sắng lao vào vòng tay của Kyung Hee, sức mạnh hấp thụ của tri thức. Em nhanh chóng tìm thấy cảm giác mà cô Phác từng nhắc tới: như cá gặp nước.

Trọng hưng phấn và say mê tột độ, Trân Ni không vội đi tìm giáo sư Jeong Eun Woo. Nhưng thứ ba sau khi nhập học, giáo sư Jeong đã tự tìm đến em. Thế là Trân Ni đi theo giáo sư về nhà ông, "Trúc Ngâm Cư" nằm trong Khu Kính Xuân Viên của Kyung Hee.

Kính Xuân Viên bên cạnh Lãng Nhuận Viên, hai khu vực này có diện tích nước khá lớn, ở đây xuất hiện nhiều cây bằng đá kết nối với nhau, tạo thành vẻ đẹp hoang sơ. Trọng Kính Xuân Viên đều là những ngôi nhà thấp, xen lẫn là cây xanh, giống như phong cảnh thị trấn nhỏ mộng mơ ở Giang Nam.

Bên trong Kính Xuân Viên còn có áo dài. Nhìn những đóa sen nổi bật trên lá xanh, Trân Ni bất ngờ khi thấy văn bản "Ánh trăng bên hồ sen" của Chu Tự Thanh. Không biết ánh trăng ở ao sen này có đẹp như bài văn đó. Nhà của giáo sư Jeong tọa lạc ở một rừng trúc nhỏ sau ao sen.

Vừa đi vào rừng trúc, Trân Ni liền cảm nhận được ánh sáng tối dần. Trên đường đi trải đầy những hòn đá tảng. Dưới dạng dày cấu trúc, đến đá cũng được đặc sắc bởi một màu xanh trong suốt. Gió thổi qua lá trúc, phát tiếng kêu xào xạc. Nơi tận cùng thấp thoáng mấy ngôi nhà màu xám và tường màu trắng. Bức tường trắng có một cánh cửa nhỏ, màu đỏ thẫm.

Bên trên cánh cửa viết ba chữ ngay ngắn: "Trúc Ngâm Cư".

Hải bên dán câu đối: "Nhàn tứ niệm thư hoa hạ tọa lạc, tọa lạc lai đắc địa câu trúc ngâm"

(Đại ý: Nhàn cầm sách ngồi dưới hoa, hứng thú đến câu Trúc gian ngâm), người viết là " Khả Vy kính đề ".

Trân Ni bất giác thầm thán: "Câu đối hay quá! Chữ đẹp quá! Tên người rất tuyệt!".

Đi vào cổng, Trân Ni phát hiện bên trong là cái tương đối lớn của sân. Trong sân có một sân nhỏ, mái vàng cột đỏ. Trên cột cũng treo một câu đối giấy đen chữ vàng

"Số có thể tu trúc thất ốc, nhất tịch thanh phong vạn hách vân" (Đại ý: Trong khu rừng trúc có bảy gian nhà, trên trời gió mát vạn mây ).

Trân Ni lại cảm thán: "Rất có khí phách!".

Em nhìn kỹ, người viết câu đối vẫn là " Khả Vy kính đề".

Trong sân nhỏ đúng là có bảy gian nhà mái bằng, đông và tây có hai gian kết nối với nhau, ba gian chính còn lại là phòng khách, phòng uống trà và thư phòng. Nhà bảy được kết nối với nhau bằng hành lang dài. Trước mỗi cửa phòng đều trồng cây hải đường tứ phủ rất lớn.

Một điều khiến Trân Ni tự nhiên là ngoài nhà bếp, sáu gian phòng còn lại đều được đặt những cái tên tao nhã và treo câu đối tương ứng. Phòng chính giữa gọi là "Nhã Tập Đường", phòng uống trà bên cạnh có tên "Trà Tiên Cốc Vũ", thư phòng gọi là "Kim Thạch Ốc". Phòng ngủ của vợ chồng giáo sư Jeong Eun Woo là "Thê Lư" ...

Trân Ni vừa xem, vừa đọc, vừa thưởng thức, em không thán phục tài năng của chủ nhân ở đây. Em note, người viết câu đối đều là "Khả Vy". Khả Vy là ai? Trân Ni thầm nghĩ, người có tên Khả Vy nhất định là người tài hoa và có vấn đề. Nhưng người đó có mối quan hệ như thế nào với giáo sư Jeong không?

Sau đó, giáo sư Jeong đưa Trân Ni tới gian phòng ở phía Tây. Phòng ngủ ở đó có tên "Sảng Ấp Trai", phòng bên cạnh có tên khiến Trân Ni giật mình "Khả Vy Thư Ốc" ( Phòng sách của Khả Vy )

Khả Vy không nhịn nổi, quay người hỏi giáo sư Jeong

"Giáo sư, Khả Vy là ai vậy ạ? Nhất định có quan hệ thân thiết với giáo sư sai không ạ?"

"Tất nhiên!"

Bác gái Jeong ở bên cạnh nở nụ cười hiền từ: "Đó là con gái của hai bác."

"Hả? Hóa ra con gái của giáo sư."

Trân Ni hiểu các vấn đề. Chả trách Khả Vy tài hoa xuất chúng như vậy. Chỉ qua những câu đối và chữ viết, Trân Ni có thể đoán đó là người học văn cổ điển, có tâm hồn cao quý, thì mới được truyền từ giáo sư Jeong Eun Woo. Trân NI tự nhiên nảy sinh lòng tham với Khả Vy, em rất muốn gặp cô gái "Khả Vy" đó.

"Chị ấy đang ở đâu ạ? Có ở đâu không ạ?"

Trân Ni hỏi thăm dò.

"Không, con gái bác không ở Seul, nó làm việc ở tỉnh khác."

Giáo sư Jeong ngâm: "Hai gian phòng này vốn là của Khả Vy. Bây giờ nó không ở đây, hai gian phòng để trống mấy năm rồi."

Ngữ khí của ông ta có buồn bã, ánh mắt dừng lại ở tấm biển đề "Khả Vy Thư Ốc", chắc chắn là ông đang nhớ người con gái ở phương xa.

Sau đó, giáo sư Bân tự nhiên quay sang Trân Ni, ông cất giọng và chân thành

"Trân Ni, con hãy dọn đến đây sống đi. Dù sao hai gian phòng này cũng bỏ trống, chi bằng con đến với hai bác . Hai bác sẽ giải quyết vấn đề. "

Trân Ni là người, em không ngờ giáo sư Jeong lại đưa ra đề xuất. Em mới chỉ giáo sư Jeong hai lần, làm sao có thể nhận được sự quan tâm của người yêu?

Trân Ni vội vàng từ chối: "Không cần đâu ạ,

"Phiền gì chứ?"

Bác gái Jeong tiếp lời. Bà có khí chất cao quý nhưng rất hiền từ và nhiệt tình. Nụ cười của cô rạng rỡ nhưng nhìn tận mắt:

"Trân Ni, bác và con tuy lần đầu tiên gặp mặt, bác không coi con là người ngoài. Lần trước, bác Jeong của con về nhà liền kề với bác, anh. He vừa nhìn thấy con thích ngay. Âu cũng là duyên. Con thử nghĩ xem, cả nước có bao nhiêu người thi vào Kyung Hee, vậy mà mỗi bài thi của con có vấn đề, người đi lại chính is bác Jeong của con, lúc điều tra còn tình cờ gặp mặt ... "

Bác gái Jeong im lặng một hai giây rồi nói tiếp

" Trùng hợp như vậy, chúng tôi còn trẻ và chúng tôi rất có duyên không? Ngôi nhà này lớn như vậy, Khả Vy không biết bao giờ mới quay về. Mấy năm nay chỉ có hai ông già này trông thấy bảy gian nhà, lạnh và cô độc biết bao ... "

"Đúng đấy, Trân Ni."

Giáo sư Jeong nhìn Trân Ni bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương. Lời nói của ông trọng, chân thành và xót xa

"Nếu con không chê, con hãy coi đây là ngôi nhà ở Seul của con, con hãy coi hai bác là bố mẹ ở Seul của con."

Trân Ni xúc động nhìn hai ông già tóc bạc trắng. Ánh mắt buồn bã và tình trạng của họ khiến em không thể tiếp tục thay thế.

Thế là Trân Ni trở thành "khách quen" của Trúc Ngâm Cư. Nói thật, tuy Trân Ni rất yêu Kyung Hee, nhưng môi trường vệ sinh vừa điên loạn ở ký túc xá khiến Trân Ni phát sợ. Vì vậy, em cứ cách hai ba ngày chạy lại Trúc Ngâm Cư. Hai ngày cuối tuần nghỉ, em ở lì cả ngày. Cuối cùng, giáo sư Jeong cũng có thể thuyết phục Trân Ni dọn dẹp đến "Sảng Ấp Trai".

Ông ấy nói: "Cả hai gian phòng ở phía Tây đều thuộc về con, có thể sử dụng đồ đạc và sách vở, Khả Vy sẽ không tức giận đâu. Trang web của nó hiện tại cũng có rất nhiều sách."

Hai gian phòng ở phía Tây trở thành thế giới của Trân Ni.

Khi mới dọn vào "Sảng Ấp Trai", Trân Ni có một cảm giác xa xỉ. Không phải bởi vì gian phòng này xa hoa lộng lẫy. Ngược lại, "Sảng Ấp Trai" rất đơn giản. Tường quét màu trắng, nền xi măng sẽ quét, cửa sổ lớn làm căn phòng tràn ngập ánh sáng. Bên ngoài cửa sổ đều là cây trúc. Buổi sáng, ánh sáng chiếu qua lá trúc lấp lánh. Bên cửa sổ là một quyển sách, trên bàn là một ngọn đèn làm bằng cây trúc. Một chiếc ghế gỗ sát tường, vỏ màu xanh lục nhạt nhạt màu thêu tay tiên nga, sải cánh dài trên tầng mây. Trên tường treo một bức tranh vẽ cây trúc đen rất sống động. Bức tranh không có tiêu đề, người vẽ tên cũng không có chủ đề, nhưng xem ra là tác phẩm của phòng nhân sự.

Đúng như vậy, đây rất đơn giản, nhưng lại trang nhã, tạo nên những người có cảm giác hòa nhập vào thiên nhiên. Trân Ni rất thích màu xanh lục mát mắt của gian phòng. Buổi tối trong phòng, nghe giai điệu của lá trúc, ngắm nhìn hình bóng cây và hải đường giao nhau trên tấm rèm màu xanh nhạt, Trân Ni mới hiểu hết các chức năng của lá cây từ "Sảng Ấp" (mát mẻ ). Những lúc đó, em bất giác cảm thán trong lòng

"Người viết ra những câu tuyệt đối như Khả Vy, không biết là bậc tài nguyên như thế nào?"

Sau khi khám phá "Khả Vy Thư Ốc", sự say mê của Trân Ni về "kỳ tài" Khả Vy càng tăng thêm mấy phần.

"Khả Vy Thư Ốc" là một phòng nhỏ. Bên trong một cái bàn và một ghế, bốn bề là giá sách. Trân Ni phát hiện, đọc sách sở thích của Khả Vy khác cô Phác. Ở đây đa phần là tôn giáo, chính trị, địa chỉ ... Những loại sách này gần giống như bóng bay trên giá sách của cô Phác.

Ngoài ra, nơi này không có cuốn sách liên quan đến văn học, văn học cổ điển, văn học hiện đại hay những tác phẩm vô danh mà người nước ngoài thích sưu tầm. Không phải như sách của cô Phác, đều là tác phẩm kinh điển.

Nhưng cũng khó, giáo sư Jeong chuyên nghiên cứu văn học cổ điển, "Kim Thạch Ốc" của ông có rất nhiều sách học cổ điển, nên con gái ông cần gì sưu tập những thứ đó. Trân Ni tùy ý mở ra xem, em phát hành từng cuốn sách có chân của những câu hỏi cần nhấn mạnh hoặc viết lời nhận xét. Trân Ni thấy nét chữ dập tắt, nghĩ kỹ mới nhận ra các chữ viết giống nhau trên các câu đối ở Trúc Ngâm Cư, đều là bút tích của Khả Vy. Trân Ni không thể tưởng tượng, một người còn trẻ sao có thể đọc nhiều sách như vậy

Sau đó, Trân Ni tình cờ phát hiện tại một khung sách có tên gọi là "Khả Vy kỳ ngữ". Đó là cuốn sách không dày mỏng, Trân Ni xem ngày tháng, cuốn sách xuất bản từ bảy năm trước. Em mở đầu trang, đập vào mắt em là tấm hình một cô gái trẻ. Cô gái có mái tóc đen, bờ vai rộng, sống mũi cao. Điểm thu hút nhất là đôi mắt, đôi mắt đen nhánh, sáng chói, tràn đầy sức sống, nội hàm phong phú và nhiệt huyết của tuổi trẻ. Đây là một gương tương phản ánh sáng và cá tính. Trân Ni bị người trong ảnh hoàn toàn thu hút.

Sau đó, em nhìn thấy dòng chữ giới thiệu tác giả bên tấm ảnh

"Khả Vy, nữ, 21 tuổi, nguyên quán Daegu, hiện tại khoa văn học đại học Kyung Hee. Từ nhỏ yêu thích văn học, từng có vô số bài viết trên báo chí và tạp chí. Là người có cách nhìn độc đáo, khả năng quan sát tinh tế, văn phong sắc bén, tình cảm chân thực.

Được coi là tác giả trẻ có khả năng phát triển tốt nhất trên văn đàn. Khả Vy kỳ ngữ "về" Sảng Ấp Trai ". Không hiểu tại sao, tim em đập thình thịch, như thể đang đọc nhật ký của người khác.
Buổi tối hôm đó, em đọc một lèo hết cuốn sách này. Đây là một cuốn sách cuốn tuyển tập văn.
Ví dụ trong bài "Văn học và phê bình văn học"

Khả Vy viết: "Làm một nhà phê bình văn học rất khó. Đầu tiên, họ phải có văn bản thức thưởng thức, tiếp theo là phải có điểm của khách hàng và không thành kiến. Yếu tố còn lại dễ dàng, yếu tố thứ hai không đơn giản một chút nào. Một nhà phê bình văn học mang nặng thành kiến ​​trúc sao có thể giúp độc giả? Hơn nữa ở thời đại loạn, rất nhiều người mượn bình duyệt văn bản để đạt được mục tiêu không người khác, làm cho độc giả có thể lựa chọn. , phê bình văn học hoàn toàn đánh giá mất giá trị. Trên thực tế, độc quyền tác giả và tác giả của mình. Họ tiếp tục được bao nhiêu vấn đề của họ, không cần người khác giúp đỡ, càng không cần sự giúp đỡ của các nhà phê bình văn học. phẩm không phải là độc giả, cũng không phải là nhà phê bình, mà là thời gian. Một tác phẩm qua kinh nghiệm của chính thời gian là một tác phẩm hay. If tác giả tệ, không cần dùng khác người phê duyệt kích hoạt, sẽ tự động bị đào thải thời gian. Một nhà văn không cần quan tâm đến bình duyệt và công kích của người khác, mà chỉ cần trung thực với bản thân, có trách nhiệm với tác giả của mình. "

Một bài viết sắc bén đến từng chữ, có Lý do từng chữ.
Càng làm cho Trân Ni kinh hơn, không phải là điểm độc đáo của Khả Vy về văn học, mà là khả năng nhìn xuyên thấu của nhân sinh. Trong bài "Danh dự và cái chết", cô viết
"Danh dự là gì? Nói trắng ra, danh dự chính là cách nhìn của người khác về bạn. Bạn có danh dự hay không, không có vấn đề gì về bản thân bạn có trong sạch hay không, mà là vấn đề người khác có thừa Nhận thấy bạn hay không? Vì vậy, từ xưa đến nay, rất nhiều người dùng cái chết để chứng minh sự trong sạch và bảo vệ danh sách dự án của cơ thể. cuộc sống, con người không dễ dàng thông cảm cho người sống, mà dễ dàng thông cảm cho người chết. Con người thường nhớ tới điểm khuyết của người sống. Một khi người đó chết đi, con người sẽ dễ nhớ đến điểm ưu tiên của họ. Vì vậy, sử dụng cái chết để chứng minh sự việc trong sạch, tuy nhiên phải bỏ cả mạng sống nhưng phần lớn có thể đạt được đích. sắc khốc liệt của xã hội. "

Trân Ni đọc đi đọc lại bài viết này. Em cảm thấy nó quá sắc bén và nặng nề, đề cập đến vấn đề tầng sâu mà em không thể chạm tới. Vậy mà Khả Vy đã nhìn vào xã hội và nhân sinh năm 21 tuổi, chứng chỉ cô có khả năng quan sát tinh tế và tư tưởng sâu sắc đến mức nào không?

Có điều, Trân Ni luôn cảm thấy hình ảnh như em đã được lĩnh vực giáo dục theo phong cách "đánh một phát thoát hiểm" này ở đâu. Nhưng cảm giác này giống như hình bóng vụt qua, em không thể nắm bắt cũng không thể nhìn thấy. Tóm lại, những ngày này, Trân Ni từ kinh cảm thán, từ cảm thán đến tán thưởng cô gái chưa gặp mặt Khả Vy. Sau khi đọc xong "Khả Vy kỳ ngữ", em càng phục sát đất, thậm chí là sùng bái Khả Vy.

Đêm hôm đó, cái tên Khả Vy nghiên cứu sâu vào trí óc Trân Ni. Gương mặt cô gái

***

Vợ chồng giáo sư Jeong Eun Woo thiết lập Trân Ni rất chu đáo. Ở giáo sư Jeong, Trân Ni cảm nhận được tình yêu vô bờ bến của người cha. Đặc biệt, giáo sư Jeong cũng nghiên cứu văn học cổ điển, điều này khiến Trân Ni càng thấy anh ấy giống bố. Tuy nhiên, trong lĩnh vực văn học cổ điển, trình độ của giáo sư Jeong sẽ tự nhiên hơn bố trí nhiều lần.

Bác gái Jeong cũng thể hiện tình cảm của người mẹ. Mỗi lần Trân Ni đến Trúc Ngâm Cư, cô đều chuẩn bị những món mà Trân Ni yêu thích, khiến em không khỏi ngại ngùng. Khi em nói không cần phức tạp, bác gái Jeong chỉ thấy cười hiền từ

"Có gì đâu. Trước đây, Khả Vy nhà bác lúc nào cũng chén sạch sẽ. Thường nói với bác:" Mẹ à, nếu con biến thành béo phung, mẹ phải chịu trách nhiệm đấy nhé. "

"Lúc đó nó chắc chắn là khỏe lắm. Mấy năm nay nó sống ở bên ngoài ..."

Bà lắc đầu, thở dài: "Không biết thành dạng gì rồi."

Tiếng thở dài của bác gái Jeong khiến Trân Ni xót xa trong lòng. Tại sao Khả Vy không thường về nhà? Có lẽ cô ấy quá bận. Trân Ni biết vợ chồng giáo sư Jeong rất nhớ con gái của họ. Giáo sư Jeong hiếm khi nhắc đến Khả Vy, nhưng ánh mắt vẫn vô tình để lộ sự nhớ nhung. Còn lại bác gái Jeong thường kể chuyện Khả Vy với Trân Ni. Một lần, bác lấy album ảnh Khả Vy từ bảy tám năm trước cho Trân Ni xem. Không hiểu tại sao, nhưng Trân Ni có cảm giác Khả Vy rất quen mặt, phất lên từng gặp ở đâu không rõ.

Sau đó, Trân Ni tấm hình ảnh Khả Vy chơi bóng. Động tác chơi bóng của cô rất thoải mái và đẹp mắt. Trân Ni đầu, gương em lộ vẻ tự nhiên

"Chị Khả Vy cũng biết chơi bóng sao bác?"

"Nó là đội trưởng đội bóng, khoa Văn Học."

Bác gái Jeong cất giọng tự hào: "Lúc đó, đội bóng của khoa Văn Học là đội duy nhất chơi ngang với bóng của trường. Khả Vy chơi bóng hình rất xuất sắc. Con không biết đâu, mỗi lần nó chơi bóng, các sinh viên nữ đi cổ vũ rất đông. "

"Trong đó chắc chắn có bạn trai của chị ấy phải không ạ?"

Trân Ni hỏi nhỏ, gương mặt lấp ló hồng.

"Bạn trai ư? Không có."

Bác gái Jeong lắc đầu: "Từ khi sinh ra, Khả Vy vốn dĩ không yêu thích con trai mà trở lại yêu thích nữ nhân. nó hoang mang, trong bốn năm đại học, không biết bao nhiêu cô gái theo đuổi nhưng nó không làm được gì nhìn vào một ai. hòa nhập ".

"Haizz ..."

Bác gái Jeong lại thở dài: "Không phải bác khen con gái mình, cảnh giới tinh thần của nó quá cao, người bình thường không thể đi tới đâu."

Trân Ni gật đầu đồng tình. Giáo sư Jeong ngồi bên cạnh tự nhiên mở miệng

"Khả Vy là người rất nghiêm túc với chuyện tình cảm, vì thế nó không dễ dàng mở cánh cửa trái tim. Một lần, một người của nó, cậu lưu học sinh Pháp thất tình nên tự sát. Khả Vy lôi cuốn cậu ấy đến "Sảng Ấp Trai", ở bên cậu ấy suốt ngày ba đêm. Bác nghe nó hét với cậu

"Cậu không thể chết, trừ khi, cậu yêu cậu. đáng thay đổi bằng sinh mệnh. Nếu chết, cậu cũng nên chết vì người xứng đáng được cậu yêu ". Câu nói này có thức tỉnh cậu học sinh, cũng khiến bác rất cảm động. Có biết không? Nếu yêu một người con gái đó, Trân Ni nhà bác sẽ yêu cô ấy bằng cả sinh mạng của mình. Lúc cần thiết, nó có thể chết vì cô ấy. "

Trân Ni thở dài. Người con gái làm Trân Ni có thể hy sinh cả mạng sống chắc chắn phải siêu phàm thoát tục, có thể không phải con gái nhân gian mà là nữ tiên.

Bác gái Jeong cũng cảm thán: "Tôi nghĩ cả đời này, chắc chắn Khả Vy không tìm thấy người con gái như vậy?"

"Chưa biết biết đâu được."

Giáo sư Jeong nhìn Trân Ni bằng ánh mắt mang hàm ý sâu xa: "Nó xa nhà lâu như vậy, có lẽ đã tìm được người con gái vừa rồi không biết chừng."

Trân Ni chú ý đến ánh mắt của giáo sư Jeong, trong lòng hơi hoảng loạn. Em biết, từ lúc đọc cuốn "Khả Vy kỳ ngữ", mỗi khi nghe nhắc đến hai từ "Khả Vy", trái tim em vụt qua một thứ gì đó mà em không thể nắm bắt, cũng không phải đối mặt, đồng thời cũng không thể bắt được. phủ nhận sự tồn tại của nó. Lẻ nào giáo sư Jeong đã phát hiện ra tâm tình này của em? Trân Ni quan sát giáo sư Jeong, trong mắt ông không hề có sự hoài nghi hay chế độ giễu.

Để chống lại sự nổi loạn, Trân Ni chị cười nói: "Tết Khả Vy loại gì đó về nhà. Nếu có bạn gái, chị ấy nhất định sẽ hướng dẫn về gặp hai bác."

Lần đầu tiên gọi "chị Khả Vy", Trân Ni thấy hơi ngại. Vợ chồng giáo sư Thiên nhiên trầm mặc. Một lúc sau, giáo sư Jeong lên tiếng

"Đúng vậy, Khả Vy nên về nhà rồi. Bất luận thế nào"

Trời ạ, chuyến thăm nhà cũng bắt bố "nghĩ cách", Khả Vy có chắc là người làm điên cuồng? Tuy nhiên, Khả Vy sắp về nhà. Tết này em sẽ được gặp Khả Vy. Jennie rất mong mỏi. Bài tập chí em nghĩ, để gặp Khả Vy, em có thể không về quê ăn Tết.ư

Buổi tối hôm đó, Khả Vy về "Sảng Ấp Trai" từ sớm. Lúc nằm trong khuôn khổ, em mơ thấy bác gái Jeong nói

"Cô bé Trân Ni với Khả Vy của chúng ta đúng là một đôi trời sinh."

Sau đó, Trân Ni nghe tiếng giáo sư Jeong thở dài

"Chỉ đáng tiếc ..."

"Sao thế?"

Bác gái Jeong hỏi: "Đến cô bé xuất sắc vậy, Khả Vy cũng không ưng à?"

"Chỉ còn e .."

Thanh âm của giáo sư Jeong trở nên nặng nề: "Chỉ e Trân Ni không ưng con."

Mình không ưng Khả Vy? Liệu có chuyện đó sao? Trân Ni thầm lặng, can thiệp rất nhạy cảm. Dù sao, Khả Vy cũng sắp trở về. Cuối cùng em cũng được gặp Khả Vy.

Cứ như vậy, hình bóng của Khả Vy tràn ngập trong tâm trí Trân Ni. Cuộc sống đại học vô cùng bận rộn, vô cùng phong phú, tràn đầy lý tưởng và ước mơ. Trân Ni bận tiếp thu tri thức, bận khám phá, bận mơ ước, bận khát khao, bận phấn đấu. Thế là, cái tên Phác Thái Anh dần dần nhạt nhẽo trong đầu óc Trân Ni, trở thành một bóng người mơ thấy sâu trong ký ức của em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro