TRIỆU CHỨNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

IQ EQ TUỘT DỐC
Gặp được anh là điều bất ngờ và tuyệt vời nhất
CÁI CON KHỈ

Cô gái nào cũng thích mơ tưởng mình là lọ lem, nhưng theo bước thay đổi của thời đại, những cô bé Lọ Lem có một tên gọi khác, ấy là " cô nàng cửa hàng tiện lợi "
Những cô gái này dù cho gia cảnh bình thường, nhưng lòng dạ thiện lương, không ngại khó, không ngại khổ, thông thường đều không được thông minh cho lắm, thậm chí còn có phần ngây ngô ngờ nghệch.
Bọn họ dản dị an phận, từ nhỏ tới lớn chưa từng bước vào cửa hàng đồ hiệu, Guess với Gucci cũng không phân biệt nổi, thần kì ở chỗ, luôn gặp ngay một nam chính lung linh từ đầu đến chân dát toàn đồ hiệu, tiện thể phát huy uy thế cửa hàng tiện lợi, tiếp cận, đeo bám, túm chặt nam chính không buông, cuối cùng đánh bại nhân vật bạn gái hoặc cả vị hôn thê cả diện mạo lẫn gia thế đều tốt hơn mình trăm vạn lần, lọt được vào mắt xanh của hoàng tử, từ đó trèo lên xã hội thượng lưu, trở thành quý phu nhân người người ngưỡng mộ/ đố kị/ oán hận.
Đấy, cốt truyện mới truyền cảm hứng nhường nào!
Đương nhiên, trong cả quá trình thể nào cũng có vài màn hy sinh đãm nước mắt, nhưng tôi tin chắc rằng, thời khắc Lọ Lem khoác lên mình bộ váy cưới lộng lẫy, sâu trong tâm khảm nhất định cô ta đang hay tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười sằng sặc: A ha ha ha, cuối cùng bà mày cũng từ chim sẻ hoá phượng hoàng rồi!
Bạn hỏi tôi vì sao có thể miêu tả rõ rệt trạng thái tâm lí của mấy cô Lọ Lem ấy ư?
Cũng không biết là may hay không may, mẹ ruột của tôi- quý cô Julia, chính là một thành viên trong hội chim sẻ hoá phượng hoàng ấy.
Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn được người mẹ là hình mẫu của ngàn vạn cô gái đang theo đuổi ước mơ đại gia, lấy chính bản thân làm gương, ân cần chỉ bảo: Hôn nhân là thành tựu lớn nhất của người phụ nữ, tài cán mấy cũng không bằng kiếm được tấm chồng tốt, kiếm được tấm chồng tốt vẫn thua xa tấm chồng giàu...
" Nhưng mẹ là kẻ thứ ba". Lúc nào tôi cũng thẳng lừng chọc thủng cái bong bóng hồng của mẹ.
" thế thì đã làm sao? Còn có người tranh làm kẻ thứ tư, thứ năm kia kìa." Dì Julia ngồi trước bàn trang điểm của tôi, cầm cái dũa móng thành thục giũa móng tay, chẳng buồn ngẩng đầu lên, giọng nói tự đắc, " Hồi xưa có không biết bao nhiêu cô minh tinh với thiên kim tiểu thư theo đuổi bố con đấy."
Một người con gái nghe được câu này, không biết nên mừng vì bố mình phong lưu phóng khoáng vạn người mê, hay nên bưng vốc nước mắt khóc thương cho mẹ mình nữa.
" Phải phải phải, thế nên mới thật oan ức cho mẹ, chịu ở bên bố con không danh không phận."
Dì Julia giơ bộ vuốt quét đẫm sơn đỏ, tỏ vẻ thân thiết véo nhẹ cái mũi đang hếch ngược lên của tôi:" Biết mẹ con phải chịu oan ức là tốt."
Tôi đưa tay che sống mũi bị bóp đau điếng, vội vàng tránh xa:" Đừng có véo hỏng mũi con, vừa mới sửa xong!" Tôi quay trái, quay phải, ngắm nghía kỹ trong gương trang điểm, may chưa vẹo, có điều chố mũi hơi đỏ, liền nhanh tay lấy phấn dặm lại một lượt.
" Con đi sửa mũi bao giờ hả? Sao mẹ không biết?" Mắt mẹ sáng lên , giọng cao thêm mấy quãng," Ngoài mũi ra con còn sửa chỗ nào nữa?"
Á, gay to, vạ miệng rồi.
" Trước khi về Đài Loan con qua Hàn một chuyến, tiện thể..." Tôi quay mặt đi ho húng hắng, cố nói mập mờ, " Chẳng qua chỉ là độn mũi cao lên một tí..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro