Chương 45 Đêm giáng sinh chân chính (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài hành lang cách cửa mấy mét, hai nhân viên khách sạn đang đứng nói chuyện thì có một giọng nói phát ra từ máy bộ đàm: "Anh Lý, người cần tìm đã được tìm thấy. Người này ở phòng 1308, hình như ở trên tầng của anh, Yến thiếu đã lên đến rồi. "

Giọng nói trên máy bộ đàm còn chưa nói xong, người họ Lý kia như bị ám ảnh bởi số phòng, đột nhiên sửng sốt, nhận ra căn phòng hình như cách đó không xa, vội quay đầu lại liếc mắt nhìn thấy Tôn Lượng đang hoảng sợ, đôi mắt nheo lại.

"Thấy rồi! Này! Ai! Không được đóng cửa!"

Nhìn thấy hai người vội vàng chạy tới đang nói chuyện trong bộ đàm, Tôn Lưong rùng mình một cái, đóng cửa lại theo phản xạ, môi run run lẩm bẩm: "Chết... tiệt con mẹ nó mày hại tao rồi.... ...SHIT!"

Hắn hoảng sợ đến mức đầu đổ mồ hôi, hoàn toàn bất lực, quay người lại với vẻ mặt dữ tợn túm lấy cổ áo Lăng Đình: "Mày con mẹ mày hại chết bố mày! Tiểu tử ngươi sắp giết Lão tử! Mày sao đ** nói sớm! Mày con mẹ nó vì cái gì mà không nói nó là người cùa Yến Hoài! "

Lăng Đình mặt tái mét, môi mấp máy không nói nên lời.

"Mở cửa! Người bên trong có nghe thấy không! Mở cửa! Chết tiệt! Liên hệ bên dưới, khiến cho bọn họ ..."

Tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập xen lẫn mắng chửi, mấy người trong phòng dần dần hiểu ra sự tình, biểu tình cứng đờ, một số không biết chuyện gì xảy ra hay mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cứ huyên náo bất an hỏi han, một mảnh hỗn loạn cùng ồn ào.

Tôn Lượng đem Lăng Đình ném xuống đất, tay run rẩy lướt qua danh bạ điện thoại, cố gắng tìm người có thể giúp đỡ, nhưng lướt một vòng cũng không tìm được cái tên nào có thể làm nên chuyện.

Gã nghĩ lần này chỉ là một sự trả ơn nhỏ thôi, thuận tiện vui vẻ một chút. Loại chuyện như thế này trước giờ cũng không phải chưa từng làm qua. Xử lí cũng đơn giản và dễ dàng. Chỉ là mấy con tôm con tép, cũng có thể nhẹ nhàng đối đãi.

Nhưng lần này thì khác, trước đó gã cũng không điều tra kỹ càng, cũng chưa từng nghĩ Ninh Sơ cùng Yến Hoài có quan hệ, con người này chỉ cần một tay liền che cả bầu trời ở thành phố C, chưa từng xuất hiện trên báo đài hay truyền thông, làm sao gã có thế nghĩ người nay lại kết giao với một minh tinh tuyến 18 trong giới giải trí? Có thể vì hắn mà lao tâm khổ tứ!

"Anh Tôn ... Bây giờ hiện tại, chúng ta phải làm sao đây ..." Người nào đó trong phòng run rẩy hỏi, trong giọng nói kinh hãi khóc nức nở.

"Đúng vậy, chúng tôi nghĩ chỉ đến chơi vui vẻ một chút, đây là có chuyện gì!"

"Chúng tôi hẳn sẽ không phải gánh trách nhiệm gì đúng không? Chúng tôi không làm gì cả..."

...

Họ bị nhốt trong căn phòng này, ở ngoài thì có người chặn cửa, tiến thoái lưỡng nan, rõ ràng là cái gì cũng không làm, đối tượng chơi đùa thì bình an vô sự, lông tóc cũng không hao tổn gì. Nhưng nhìn bộ dáng người chủ sự phảng phất như ngày tận thế đã đến, tại vạ đến mình chỉ là chuyện sớm muộn.

Tôn Lượng chưa kịp nói thì bên ngoài nhà đột nhiên có tiếng động, hình như có người từ khách sạn mang theo thẻ từ tới.

Sắc mặt thoáng chỗc trắng bệch như hoá thành cái xác chết, gã đứng cứng đờ tại chỗ, lưỡi hãi trên đầu tụa như sắp rơi xuống.

Cửa phòng mở toang, một người đàn ông gương mặt u ám dưới ánh đèn hành lang nhanh tróng tiến vào, thân trang đen tuyền, một hơi khí lạnh, giống như Thần chết đến tuyên án tử cho gã.

Trái tim kinh hoàng của Yến Hoài vẫn đang đập loạn xạ từ lúc mở cửa, mùi thối thối lạ lùng trong phòng khiến anh phát điên, lướt qua đám người, thấy người trên giường lớn vẫn không nhúc nhích, thân ảnh quen thuộc, lý trí đều cơ hồ bị đốt thành tro bụi, vẻ mặt ngàn năm không đổi loé lên một tia khó chịu.

Bảo bối của anh nằm vô lực trước mặt, tứ cố vô thân, bị đám người bẩn thỉu này vây quanh trong một căn phòng khách sạn nhỏ, âm mưu hãm hiếp hắn — cái ý nghĩ này chợt lóe lên, con mãnh thú trong đầu anh đột nhiên thức tỉnh.

"Đưa hết đi, mau đưa hết đi cho tôi."

Âm thanh lãnh khốc vô tình, có chút khàn khàn, không có thăng trầm, nhưng trái tim Tôn Lượng lại nhảy dựng lên sau nghe thấy, bị gã kéo cổ ra, hai chân mềm nhũn, quỳ lậy trên mặt đất khóc lóc cầu xin.

"Yến thiếu! Yến thiếu, cầu xin ngài tha cho tôi! Tôi không biết, tôi không biết, tôi không biết thân phận của cậu ấy, tôi không biết cậu ấy là người của ngài! Tôi cũng là bị người khác xui khiến! Làm ơn tha cho tôi, thưa ngài, xin cho tôi một con đường sống------ "

Cái cách gã cầu xin tha mạng như một ám hiệu, tâm lý phòng bị hoảng loạn của những người khác cũng theo đó sụp đổ, tiếng cầu xin đau đớn trong căn phòng khiến lòng Yến Hoài càng như lửa đốt.

Thật nực cười, lí do gì để anh có thể tha cho bọn họ.

Mặc kệ đám người sợ hãi đến mức xụi lơ không bước đi được nữa, thuộc hạ của anh đã nhanh chân hơn, nhanh chóng thu dọn đám người lộn xộn này.

Yến Hoài đã sớm tiến gần mép giường, thân thể đang chôn trong trong chăn bông lúc này nóng đến khủng khiếp, mùi thơm hỗn loạn trong mồ hôi cùng hơi cồn, Yến Hoài giống như ông lão đánh cá vớt được một người đã ngâm lâu trong nước, thâm thể ướt át mềm nhũn, chỉ còn xót lại một mảnh linh hồn.

(T thề là lúc đọc bản dịch thì nó là hôi nma Hán Việt thì để là thơm???? =) Ultr?! Thôi thì để thế nhé, kệ, người tình trong mắt hóa Tây Thi đó mng ạ >v<)

"...Cút đi!"

Ninh Sơ cơ hồ bị thuốc tra tấn đến ý thức hỗn loạn, khó khăn hé mở mắt, trước mắt chỉ có một cảnh tượng kỳ quái thành từng mảng, hoàn toàn không nhìn thấy ai.

Toàn thân giống như bị nướng trong lửa, từng tấc da thịt như muốn tan ra, dây thần kinh mẫn cảm đồng thời bị đánh thức, khi bị chạm vào, dòng điện xen lẫn tia lửa xẹt qua, vạn vật đều trở nên tê dại.

Đầu óc hắn vẫn còn đang dừng lại từ lúc bước vào phòng khách sạn, cho rằng là đám người xa lạ đang giam giữ mình, thần kinh căng thẳng dị thường gần như sụp đổ, nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi cổ họng, ghê tởm đến buồn nôn.

"Là anh! Cục cưng, là Yến Hoài! Đừng sợ, là Yến Hoài, là anh ..." Ôm lấy con người yếu ớt mong manh vào lòng, trái tim Yến Hoài co rút đau đớn, như có hàng ngàn mũi kim đâm vào, thanh âm run rẩy "Bọn họ dám hạ thuốc em?"

"Ca ca? Yến Hoài ca ca ..." Như thể bị rút hết sức lực, tiếng rên rỉ và nghẹn ngào của Ninh Sơ giống như tiếng kêu meo meo của con mèo nhỏ thơm mùi sữa, yếu ớt đến mức dường như có thể sẽ tan biến trong vòng tay anh một giây tiếp theo "Em không muốn, ở chỗ này ... "

"Ca ca......"

Ngón tay trắng nõn mỏng manh nắm chặt áo sơ mi của anh yếu ớt buông xuống, Yến Hoài không thể tưởng tượng được, nếu hôm nay không phải Yến Tranh Vũ cứ liên tục gọi điện hỏi anh vì sao điện thoại hắn cứ đổ chuông nhưng không ai bắt máy, người trước mặt thì cơ thể đang bị thuốc tra tấn một cách khủng khiếp, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện nếu anh không đến kịp.

"Được, được ... Anh đưa em đi ngay lập tức, để anh đưa em đi gặp bác sĩ."

Đem Ninh Sơ bọc trong chiếc áo khoác, người bên dưới mang theo bác sĩ chuẩn bị cho bữa tiệc, vừa hỏi qua thứ thuốc mà hung thủ dùng, trong lòng đại khái hiểu rõ, biết thời gian gấp rút, không đợi Yến Hoài hỏi, trực tiếp báo cáo đầy đủ. .

"Thuốc mà vị tiên sinh này bị hạ, chúng tôi có thể phối ra giải độc lập tức rồi tiêm vào cơ thể, nhưng thuốc này khá mạnh, thuốc giải cũng phải dùng liều mạnh tương tự, cơ thể thực sẽ rất đau đớn..."

"Không được." Yến Hoài cau mày ngắt lời "Sức khỏe của em ấy đã tệ lắm rồi, không thể chịu đau đớn được nữa."

"Chậc, vậy thì chúng ta phải tìm một người để giảm bớt tác dụng của thuốc. Phương pháp này đơn giản hơn, cũng không sợ kế tiếp sinh ra vấn đề gì. Chỉ là vị này đây là không thể nhịn được nữa, cần phải nhanh tróng nếu không sẽ hỏng mất. "

Yến Trình Hiên đi theo, ngay lập tức trợn tròn mắt khi nghe câu: 'tìm một người'? Mù hay sao mà còn không thấy cháu ngoại ta sắp nuốt chửng người ta đến nơi rồi kia kìa?

Ninh Sơ ý thức đã hoàn toàn tỉnh táo, bóng ma kia khiến thần kinh yếu ớt nhạy cảm của hắn lúc này vô cùng bất an.

Mồ hôi thấm ướt lọn tóc vương trên trán, dính vào khuôn mặt tái nhợt, cả người như bị bao thành một quả bóng, co lại trong vòng tay của Yến Hoài mà nức nở, càng siết càng chặt, như thể cơ thể đã bị hoà tan, mùi thơm ngào ngạt dậy lên.

Yến Trình Hiên hất cằm về phía cháu trai: "Đưa thằng bé lên trên đi, việc dưới này giao cho ta."

"Được."

Yến Hoài không lãng phí thời gian nữa, vòng tay ôm chặt lấy người đang run rẩy rồi đi lên tầng.

Ninh Sơ mặt vùi vào trong ngực anh, yếu ớt nức nở, không biết là nước mắt hay là mồ hôi chậm rãi thấm vào, mềm mềm ấm ấm đến tan nát cõi lòng.

Yến Trình Hiên làm việc chu đáo, phòng sớm đã được sắp xếp, máy sưởi đã mở sẵn, một số vật dụng hữu ích cũng đã được chuẩn bị, sau khi Yến Hoài bế người vào phòng, không còn phân phó gì nữa mới nhắm mắt nhắm mũi mà đóng cửa rời đi.

Bánh bao mềm mại trong tay anh càng ngày càng nóng, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt và ấm áp.

Yến Hoài vội vàng đặt nhẹ người xuống tấm nệm trắng tinh mềm mại, thân thể run rẩy chìm vào trong đó, tựa như đã lên mây.

Bác sĩ vừa rồi nói tình hình hiện tại của hắn đã ở vào tình trạng nguy hiểm, nếu không giải quyết, tình trạng có thể sẽ rất xấu.

(Nhanh hộ tôi cái ông ơi.... chết tịt!!)

Vứt chiếc áo khoác ướt sũng sang một bên, Yến Hoài bế người đàn ông yếu ớt lên, nâng cằm hắn lên rồi đút nước cho hắn.

Nước mát vừa mới được đưa vào một chút, không biết Ninh Sơ bị chạm vào dây thần kinh nào, đột nhiên thống khổ nghẹn ngào, giọng nói như thê lương thút thít, cổ tay trơ xương bị đẩy ra sau, bởi vì nước vào cổ họng, nghẹt thở đến chết điếng, thở dốc mà nôn khan tới lui làm trái tim của Yến Hoài giống như bị đặt trong chảo dầu mà dày vò, đau đớn không thể chịu nổi.

"Hừ — khụ khụ, không muốn! Cút đi..."

Ninh Sơ tinh thần vô cùng hỗn loạn, giờ phút này tựa hồ không còn biết ai là ai, khẽ co lại trong vòng tay, nước mắt pha lê lớn trào ra, uỷ khuất không chịu được.

Với tình trạng này, nếu anh thực sự bỏ đi, có lẽ không quá mấy ngày phải đi nhận thị thể Ninh Sơ ở trong nhà xác.

Nghĩ như vậy, ngay cả Yến Hoài cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi, cảm xúc trong mắt hóa thành mây mù.

"Anh không đi, có chết cũng phải quấn lấy em."

Anh nắm lấy gáy mềm mại của Ninh Sơ cúi người hôn lên một cách mãnh liệt.

Hương thơm nồng nàn ngọt ngào quấn lấy anh, đầu óc Yến Hoài giống như pháo hoa nổ tung trên bầu trời đêm, dường như anh cũng đang mê muội.

-------------------------------------Đoạn cuối up chỗ khác, link dưới cmt, không thấy thì ra bản tin của t trên wattpad hay ib t nha:- -----------------------------------

Sin lũi vì chiếc H không được hoàn hảo này......tay edit non lắm

Cảnh báo: H này là thụ nhún nha, công khóc chít chít lun á, ai k thích k đọc cx đc, đừng hỏi t tại sao nhược mà vx là công thì t k bt :)) , t đã cảnh báo từ đầu là nhược công mà:))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro