Chương 47 Thực ngoan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi hư quá mng ạ, chậậm chạp up chương ghê :>

Ăn uống đầy đủ, Ninh Sơ lại bắt đầu buồn ngủ, cơ thể nhũn nhão chui vào chăn, chờ Yến Hoài tắm rửa xong ra ngoài, đôi mắt sưng đỏ kia lại nhắm nghiền chặt.

Yến Hoài chỉnh đèn phòng ngủ, khuỵu gối đi lên, chiếc chăn bông nhung trắng như tuyết bị lún xuống.

Anh dừng một chút, suy nghĩ vì cái gì mà Ninh Sơ khi nằm xuống như không có trọng lượng, chăn đệm mềm mại xếp lớp giống như núi tuyết, giống như đang chôn lấp người này, lúc anh đến thì núi tuyết lập tức đã sụp đổ.

Ở chung với Ninh Sơ, anh thường thích suy nghĩ mấy cái thứ vô nghĩa này.

Lắc đầu, Yến Hoài trầm mặc, đọc tin nhắn trên WeChat gửi từ bác sĩ tâm lý một giờ trước, gửi một tin 'OK' cho Từ Vi, sau đó tắt máy, vén chăn bông, cẩn thận nâng vạt áo của Ninh Sơ trên bụng.

Trên làn da màu tuyết có những mảng đỏ lốm đốm, sau một trận điên cuồng đêm qua, Yến Hoài cũng chính mình mất khống chế, làn da trắng bệch của người đàn ông này, bị hôn, cắn, nhào nặn để lại rất nhiều dấu vết.

Dù bôi thuốc muộn nhưng qua một ngày, máu bầm cũng đã tan biến, tuy vẫn rất dễ thấy nhưng lại giống như một vài cánh hoa mận đỏ rơi xuống trên một bãi tuyết.

Đặc biệt là phần eo, bụng và đùi, vô cùng quyến rũ.

"Anh đang làm gì vậy?" Ninh Sơ mơ màng cảm nhận động tác của anh mà sững sờ.

"Xem vết thương của em, tối hôm qua anh nhéo hơi mạnh." Yến Hoài chuyển động thân thể, gối đầu lên gối, vươn tay kéo Ninh Sơ vào lòng.

Cơ thể mềm mại ấm áp, muốn ôm lại càng phải dùng sức.

"Trên eo cũng có ư? Em không thấy luôn, thảo nào ... vừa có chút đau." Cơ thể vừa mới tắm xong bên cạnh tràn ngập không khí nóng ẩm, cho dù là bên kia đang mặc đồ ngủ nhưng hơi thở và hơi nóng vẫn còn lưu lại trên làn da của Ninh Sơ, hắn có chút không được tự nhiên mà rụt cổ lại.

Một chút đau kia, trước đây hắn chỉ nghĩ là chuyện nhỏ thôi, dù sao cũng đã quen với cơn đau, cũng lười nghĩ tới, bây giờ biết mình đau đang ở đâu, hai má hơi nóng lên, đầu có chút choáng, nhưng vì cái ôm mạnh mẽ của Yến Hoài, hắn lại cảm giác nhẹ bẫng đi rất nhiều.

"Anh định ngủ lại đây đêm nay sao?" Hắn không nhịn được hỏi.

Gạo đã nấu thành cơm thì phải tiến đến bước chung chăn gối đúng không?

"Ừ, không phải em sợ lạnh sao? Anh phải ủ ấm em." Yến Hoài theo lý tưởng nói.

"... Chăn bông rõ ràng là ấm hơn ngươi."

"Thế à? Anh không tin."

"..."

"Hơn nữa em còn chưa đi ngủ ..." Yến Hoài cúi đầu mổ sườn mặt người bên cạnh, gợi lên một nụ cười, "Là đang đợi anh đúng không?"

"... Vớ vẩn, nói luyên thuyên" Ninh Sơ bị anh làm cho cảm động, đột nhiên lại bắt đầu cảm thấy chóng mặt, cơ thể mềm nhũn, sự nhẹ nhàng mất đi thì sự ngột ngạt trong lồng ngực liền kéo tới, hắn nhíu mày duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng áp lên môi Yến Hoài: "Em buồn ngủ quá, ca ca, anh đừng có lộn xộn với em, được không? Xin anh."

Đầu ngón tay hơi lạnh, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại giống như đang lảm nhảm trong giấc ngủ, cả trái tim Yến Hoài như sưng lên vì chứa nước, đầy đến mức sắp trào ra.

"Được, được ... mau ngủ đi, ngủ ngoan rồi sẽ không khó chịu, ngoan."

Anh siết chặt vòng tay, đem cụ bánh bao vào lòng xoa xoa

...

Hôn mê thêm một đêm, cơ thể trống rỗng của Ninh Sơ mới lấy lại được chút sức lực, khi mở mắt ra, rèm cửa dày cộp đã được mở ra một chút, ánh sáng đi vào vừa tình cờ chiếu vào mắt hắn.

Đôi mắt vì khóc cả đêm, ngủ không được bao lâu liền đau nhức, vừa bị ánh sáng chạm vào thì nước mắt sinh lý liền chảy, theo phản xạ co người lại, vùi đầu vào trong ngực Yến Hoài .

Một tiếng cười nhẹ vang lên trên đầu hắn, Yến Hoài xoa gáy ép người về phía mình, môi Ninh Sơ  mất cảnh giác áp lên làn da ấm áp, hai má nóng rực, nhưng vẫn thả lỏng không lùi lại.

Yến Hoài nhìn người đang yên lặng trong vòng tay mình, lòng mềm như bông, vươn tay che đôi mắt đẹp mong manh kia, nhỏ giọng hỏi: "Đau mắt?"

Trong lòng bàn tay giống như có hai con bướm đang dập dờn, còn vương hơi ẩm, làn da mỏng, kiểu như nếu ấn mạnh hơn nữa sẽ để lại những vết hằn rõ ràng.

"Thật chua." Ninh Sơ nắm cổ tay hướng phía trước đem lòng bàn tay hạ xuống, đôi mắt đỏ như nước dính đầy vệt ướt, nốt ruồi đỏ cuối mắt chỉ là một điểm nhỏ, nhưng như vậy lại quyến rũ trái tim của Yến Hoài.

"... Vậy thì cầu xin anh, anh thổi cho em"

Đôi mắt đỏ rực xem xét liếc nhìn anh một cái: "Thật sự là khó chịu, ca ca cứu em."

"......Chết tiệt!"

Sau đó liền thổi thổi, và hôn hôn.

Cuối cùng khi Ninh Sơ cũng có thể xuống giường, sắc mặt đã phiếm hồng vì bị Yến Hoài trêu chọc, chân hắn như mềm nhũn ra, xỏ dép để đi rửa mặt, suýt chút nữa vấp phải bàn chân trái.

Yến Hoài cười lớn một tiếng, từ phía sau ôm lấy hắn: "Nếu không, anh bế em qua thì đó tốt hơn."

"Không, không," Ninh Sơ cảm thấy nếu còn tiếp túc sợ hắn không hồi phục nổi, vội vàng xua tay, "Em tự đi, anh gọi đồ ăn đi!"

"Hahahahaha được..."

Thật ngoan...

Yến Hoài không ngờ, rút đi lớp ngụy trang lạnh lùng kia, người này thật giống một đứa trẻ con, ngoan đến mức lòng anh phát run.

Anh vô cùng rõ ràng mà ý thức được đây là cách Ninh Sơ đối với Yến Hoài thời trung học, và nó chỉ bắt đầu bộc lộ sau khi đối phương hoàn toàn chấp nhận anh.

Nhưng đó là khoảng thời gian không có sự xuất hiện của "anh ở hiện tại", mong muốn tìm lại ký ức của Yến Hoài chưa bao giờ mạnh mẽ hơn lúc này.

Anh thực sự muốn nhớ lại, những mảnh vụn ký ức ấy đáng lẽ phải được nâng niu trong trái tim anh.

Ở bên ngoài đợi một lúc, cùng Từ Vi xác nhận thời gian điều trị cùng bác sĩ tâm lý, lần này không phải là vấn đề giấc ngủ, mà là muốn sử dụng thuật thôi miên để thử xem có tìm lại được chút ấn tượng nào không.

Sau khi quyết định, anh chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi người trong phòng tắm, "Em yêu, nếu anh muốn đổi đạo diễn phim mới của em, em có giận anh không?"

"Sao?" Ninh Sơ giật mình, "Tại sao lại đổi?

Có phải ngày càng ngang ngược rồi không?

Yến Hoài thầm nghĩ bởi vì tên kia rõ ràng tâm tư không trong sạch: "Chỉ là ... muốn đổi, anh ta không tốt."

"... Nhưng phim là của người ta."

Có đổi cũng là đổi diễn viên như hắn đây.

"Anh ta đâu có viết kịch bản," Yến Hoài không cho là đúng, "Nếu em thích kịch bản này, đều có thể thay đổi quay phim hoặc một đạo diễn tốt hơn."

Có cần thiết không vậy? Ninh Sơ cau mày, mím môi im lặng.

Kịch bản của Hoàng hôn trên biển là một kịch bản mà hắn sau khi đọc vô cùng thích, là hắn chủ động nhận lời, Bạch Tinh Lan không hề ép hắn nhận, nếu không có Bạch Tinh Lan thì hắn cũng không có cơ hội tiếp cận kịch bản này. Nếu thay người, chẳng khác nào qua cầu rút ván cả.

Hơn nữa hôm trước hắn cùng đạo diễn Bạch đã nói qua, có lẽ đối phương về sau sẽ giữ ý hơn, một tháng nữa sẽ quay xong, thật sự không cần phải nỗ lực để thay người nữa.

Sau khi suy nghĩ, hắn dịu lại: "Nhưng kịch bản đã được người khác mua lại, công ty của cậu ấy cũng đầu tư vào nó. Anh ép buộc thay đổi người thì cũng không tốt lắm. Bằng không như thế này đi, em an phận diễn xong nốt bộ này, về sau không diễn bất cứ tác phẩm nào của Bạch Tinh Lan nữa, cùng cậu ta ít tiếp xúc, có được không? "

"Chậc!" Yến Hoài trong lòng vẫn nghẹn muốn chết, nhưng không muốn Ninh Sơ quá lo âu vì những chuyện này, nên miễn cưỡng đồng ý: "Đổi lại, đội kinh tế của Truyền thông Tần Sở sẽ tham gia tổ phim, thay thế cho Hoan Duyệt. "

Quá là ngang ngược, Yến Hoài trước sau như một, đều thích kiểm soát mọi thứ.

Ninh Sơ bất lực thở dài: "Đáp ứng."

"Được, vậy thì anh miễn cưỡng đồng ý với em, nhưng nói trước, anh sẽ thường xuyên đến thăm ban."

"Bất cứ điều gì anh muốn."

Ninh Sơ thở phào nhẹ nhõm, lại không dự đoán được diễn biến về sau, sau này chợt nhớ lại một ngày nào đó, cũng sẽ có chút hối hận vì ngay lúc này không đáp ứng Yến Hoài, bằng cách đó, có lẽ họ có thể khiến họ bớt đau khổ hơn.

...

Mùa đông ở thành phố C rất lạnh và ẩm ướt, vào ngày thứ ba sau khi tiễn Ninh Sơ đi, Yến Hoài khó chịu vì những cú điện thoại liên tục của Tô Thành, liền trở về biệt thự của nhà họ Tô.

Anh không thích đến nơi này, dù là lúc nhỏ hay bây giờ, nhìn thấy sắc mặt của người nhà họ Tô khi đối mặt với anh, từ giễu cợt, kiêu ngạo đến nịnh nọt lấy lòng, anh đều cảm thấy chán ghét.

Kể từ khi Tô Thành đổ bệnh và Tô Khải Nhiên bị liệt, nơi này ngày một sa sút, không như trước kia có nhiều nhân khí, bây giờ mang một bầu không khí trầm mặc.

Lúc anh đến thật yên tĩnh, đại sảnh ban ngày không sáng đèn, bầu trời mùa đông mờ mịt ở thành phố C khiến bên trong căn nhà càng thêm lạnh lẽo, lộ ra vẻ u ám khó giải thích.

Khi được quản gia dẫn vào phòng ngủ chính, vừa đẩy cửa vào, Yến Hoài đẽ ngửi thấy mùi thuốc khử trùng đặc chưng.

Trong phòng bật đèn vàng ấm áp, vừa vào đã nhìn thấy khuôn mặt phờ phạc của Tô Thành trên giường lớn bị bệnh tật hành hạ, đại khái không giống trong ấn tượng của Yến Khanh Khanh kia bộ dạng anh tuấn lại có mị lực, bộ dáng hiện tại đã kém khá xa, Yến Hoài cảm thấy tâm tình rất tốt.

"Làm sao vậy?" Anh đi thẳng tới, nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế bên giường, ngón tay đan vào nhau, nhàn nhạt nhìn thẳng.

Sau khi y tá âm thầm giúp điều người chỉnh lại tư thế, mới cúi đầu bước ra ngoài.

Chung quanh yên lặng, lão nhân sắc mặt trắng bệch liếc hắn một cái, khàn giọng nói: "Trở về không chào hỏi bố con, liền bắt đầu gây chuyện?"

Như nghe thấy chuyện cười, Yến Hoài chế nhạo: "Đã bao nhiêu lần rồi mà ông còn muốn chơi trò diễn xiếc? Ông hỏi tôi như thế không cảm thấy muốn cười sao? Tôi thấy rất buồn cười."

Tô Thành mặt không đổi sắc, cúi đầu nghịch ống chuyền dịch trong tay, hỏi: "Nghe nói con vừa chăm sóc một nhóm người, con cũng thật nhẫn tâm. Bọn họ làm gì con sao? Lấy thân phận như con, hẳn sẽ không để chúng trong mắt mới phải. "

"Chuyện này liên quan gì đến ông? Sao, hiện tại không quản nổi công ty, lại bắt đầu làm Bồ Tát quản chuyện khác? Quản nhiều như vậy, thực chỉ tổ mau chết sớm."

Tô Thành sắc mặt già nua vài phần: "Ta lúc đó chính vì không quản, mới để con lợi dụng sơ hở bày kế hại Khải Nhiên trở thành phế vật!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro