Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


#Nonamekid

Hai ngày này, Giang Tâm Uyển bị an bài cùng các Điệp Giả học tập kỹ xảo, trong đó không thiếu thuật giường chiếu, nữ giáo luyện cùng nam giáo dạy học tại hiện trường, lấy lòng nam nhân như thế nào.

Nàng cũng là xem qua JAV, nhưng cũng chỉ là xem trộm, nào có từng được xem trước công chúng, âm thầm cảm thán cái kia vẫn có chừng mực.

Nhìn mặt nàng đỏ, các mỹ nhân chung quanh không nhịn được khịt mũi coi thường.

"Chính mình phải làm cái gì còn không biết hay sao, giả vờ thanh thuần làm cái gì!"

"Phải đó, tự cho là mình có tư sắc hơn người thì ghê gớm sao?"

"Tư sắc hơn người? Ta thấy cũng chỉ là mỹ nhân đầu gỗ mà thôi."
Giang Tâm Uyển quay đầu mỉm cười với mẫy nữ tử nhỏ giọng thì thầm kia. "Các tỷ tỷ không biết chảnh giới cao nhân của câu dẫn người là ngây thơ và thánh khiết sao? Các người một đám có bộ dáng từng trải, nam nhân nào có được thú vui đem tiên tử đọa nhập phàm trần đâu?"

Vài mỹ nhân bị nói ngẩn ra, Hoa Tưởng Dung giám sát ở một bên từ từ nói, "Phải không? Nói vật Giang mỹ nhân làm nhiều nhiệm vụ, vẫn có thể duy trị bộ dạng ngây thơ thánh khiết."

Giang Tâm Uyển hơi hơi nhướng mày, "Đương nhiên, không phải lập tức phải công lược Tiêu Cẩm sao, ta nhất định sẽ gìn giữ sơ tâm."

Lời này chọc đến chỗ đau của Hoa Tưởng Dung, trên mặt nàng lạnh lùng.

Vài vị mỹ nhân trong lòng cũng oán hận, có người trào phúng nói, "Nhưng mà Tiêu Cẩm tướng quân này cũng không phải khúc xương dễ gặm, cô nướng của chúng ta mấy lần cũng không tóm được, khuyên Giang mỹ nhân không thể khinh địch kẻo tính mạng lâm nguy đấy!"

Giang Tâm Uyển ngọt ngào cười, "Đa tạ các tỷ tỷ quan tâm,Tâm Uyển nhất định sẽ bảo vệ tốt bản thân."

Mấy vị mỹ nhân có cảm giác nói gì cũng là gậy đánh bị bông, dần dần cũng lười cùng nàng tranh luận, ngược lại không làm khó dễ nàng.

Hoa Tưởng Dung đôi mắt đẹp hơi khép, ánh mắt u lãnh.

Giang Tâm Uyển cũng không thèm để ý, nàng biết Hoa Tưởng Dung tiếp theo muốn làm gì.

Quả nhiên, sáng sớm ngày thứ hai, Hoa Tưởng Dung liền chủ động tới tìm nàng.

Lúc ấy Tiểu Châu đang búi tóc trang điểm cho Giang Tâm Uyển, Giang Tâm Uyển nghe động tĩnh bên ngoài, để Tiểu Châu không cần hóa trang cho mình.

Tiểu Châu cho rằng nàng ghét bỏ đồ trang điểm bỏ đi này, lại oán giận hai câu. Bởi vì đã từng ở trong phủ của Nhung Nhiên Tam Vương Tử, đồ dùng đều là thượng phẩm, mà nơi này mọi thứ đều kém cỏi, không xứng với cô nương khuynh sắc khuynh thành nhà nàng.

Hoa Tưởng Dung sau khi tiến vào, nhìn thấy Giang Tâm Uyển vẫn còn búi tóc, tươi cười trên mặt vốn đã chuẩn bị tốt đột nhiên cứng ngắc, làn da kia vô cùng mịn màng, gương mặt mật đào no đủ, không phẩn trang cũng là cực kỳ đẹp.

Tuổi đậu khấu kiều diễm ướt át, nàng như thế nào cũng không so được.

Nhưng chợt lại nghĩ đến thanh thuần kiều diễm này lập tức sẽ bị nghiền thành bùn, mỹ ngọc roi vào dơ bẩn, trong lòng thập phần sung sướng, cười nói, "Giang mỹ nhân, ở nơi này đã quen chưa?"

Giang Tâm Uyển lắc đầu, tùy tiện nói, "Mới đến, đâu có quen đâu?" Nàng khảy khảy trâm cài đầu cùng đồ trang điểm trên bàn, "Cái này a, đều mộc mạc quá, ta vẫn thường thích đồ vật tươi sáng, hơn nữa không đủ chủng loại, sinh hoạt rất bất tiện."

Nguyên thân trong sách được nuông chiều từ bé đối vói nơi này là cực kỳ không hài lòng, cho nên bị Hoa Tưởng Dung khích một chút, liền tự mình chạy ra mua sắm, sau đó bị ba lưu dân cướp đi, đánh mất trong sạch, thế nên bị nam chủ ghét bỏ.

Đúng vậy, lần đầu tiên của nữ chủ là cho ba tên lưu dân... Ừ, nam tần văn thật điên cuồng.

Nhưng vì thế, ba đối tượng lưu dân kia cũng thành đối tượng công lược, Giang Tâm Uyển không thể không tương kế tựu kế.

Hoa Tưởng Dung ha ha cười hai tiếng, "Muội muội quả nhiên kim tôn ngọc quý, cùng cấp bậc chúng ta bất đồng!"

Giang Tâm Uyển nghe nàng đem xưng hô trở thành muội muội thật thân mật, nhoẻn miệng cười.

"Là ta không chuẩn bị chu đáo, làm muội muội ủy khuất. Ta biết một chỗ ở thành Tây Bắc kia, đồ vật mới mẻ của các quốc gia từ Nam chí Bắc đều mua được, có lẽ muội muội sẽ thích. Nhưng chủ thượng tới, mọi người trong Nguyệt Tiêu Các đều rất bận, chắc là không lấy ra được người giúp muội muội chuẩn bị đồ." Chân mày nàng nhíu lại, làm bộ dáng khó xử.

Giang Tâm Uyển vui vẻ nói: "Vậy cũng tốt! Hôm nay không có chương trình học gì khác đi? Ta không phiền tỷ tỷ, ta mang Tiểu Châu tự mình đi chọn cũng được."

Hoa Tưởng Dung thầm nghĩ hai đứa ngu xuẩn, trên mặt lại khó xử nói. "Nhưng mà chủ thượng chưa chắc đồng ý cho các ngươi ra ngoài, còn sẽ trách phạt ta..."

Giang Tâm Uyển lặng lẽ nói: "Tỷ tỷ, ta lén để mã phu của ta đưa ta ra ngoài, ngươi giả bộ không biết là được."

Hoa Tưởng Dung nghĩ nghĩ, nói. "Vậy được, nếu muội muội kiên định như vật, ta sẽ không nói ra ngoài."

Tiểu Châu nghe vậy nhảy nhót, "Thật tốt quá, lúc này ta có thể chọn thật kỹ."

Giang Tâm Uyển cũng vui vẻ nói, "Ta muốn mua nguyên bộ trang điểm, còn muốn mấy bộ đồ trang sức, nếu là nhìn thấy Nghiệp Quốc có cái gì tốt, cũng có thể cùng mua, có thể được cái tướng quân gì kia yêu thích."

Tiểu Châu đột nhiên gật gật đầu.

"Ô... Tính ra như vậy, ba trăm lượng bạc hẳn là đủ rôi." Nàng nói xong chớp hai con mắt nai con nhin Hoa Tưởng Dung, "Tỷ tỷ, là ngài đưa bạc cho ta, hay là chờ lát nữa ta tìm ai lấy?"

Hoa Tưởng Dung sửng sốt, lại không nghĩ tới nàng đòi bạc, hơn nữa mở miệng là ba trăm lượng nhiều như vật, nàng kêu ba tên lưu dân làm việc mới chỉ một trăm lượng mà thôi.

Giang Tâm Uyển thấy nàng nhất thời không có phản ứng, kinh ngạc nói. "A? Có phải là muội đường đột hay không, không nên muốn bạc của Nguyệt Tiêu Các?"
Nàng nhíu mày nói. "Nhưng mà trên người muội muội luôn khôn mang theo ngân lượng, nếu như không được, chỉ có thể năn nì chủ công..."

Hoa Tưởng Dung đương nhiên không thể đẻ nàng đi tìm chủ công, "Muội muội mới đến, tỷ tỷ nên làm hết lễ nghĩa chủ nhà."

Vì để chuyện này thành công, tốn thêm chút nhân lượng cũng được, nàng đúng thật chán ghét Giang Tâm Uyển giả vở thành bộ dạng không dính khói lửa nhân gian này.

***

Giang Tâm Uyển được bạc, vui vẻ mà cùng Tiều Châu, lên xe ngựa xuất phát.

Xe ngựa đi hồi lâu, càng tới gần Tây Bắc thành, càng cảm thấy phồn hoa. Nhà cửa san sát, tiểu thương đầy đường, có các loại phong tình thương phẩm của tiểu thương dị vực chào hàng, mà diện mạo mọi người, màu da khác nhau, hiển nhiên là dân cư lai tạp. Nhưng bên cạnh phồn hoa, cũng không thiếu tốp năm tốp ba du dân ngồi liệt ven đường, thi thoảng còn xô đẩy cãi nhau.

Tiểu Châu ngồi cùng xa phu, thấy vậy nhẹ nhàng vén mành lên, "Cô nương, nơi này hình như rất loạn, chúng ta còn muốn đi sao?"

"Đi chứ, đồ vật nơi này hìn thật tốt. Nếu không chúng ta xuống xe trước, sau đó đi dạo một đường qua." Nói xong, nàng cho phu xe dừng lại đỡ tay Tiểu Châu nhảy xuống xe ngựa.

Nàng mặc một bộ váy tố sắc, eo nhỏ quấn thêm mảnh vải thô, ngực lại quấn chặt, dáng người thoạt nhìn cũng không xuất sắc, trên đầu còn mang rèm trướng che mặt bằng lụa trắng, ở giữa đầu đường người đến người đi cũng không thấy nổi bật.

Nàng cho xa phu tự đánh xe đến tiệm rượu nổi danh nhất trước mặt chờ, rồi tới một cửa hàng châu báu, lại để Tiểu Châu ở trong tiệm xem trang sức, chính mình lại đi dạo.

Nàng ra khỏi tiệm, bắt đầu tìm kiếm đoạn đường hẻo lánh được miêu tả trong sách.

Rẽ trái rẽ phải, rốt cuộc nhìn thấy cuối đường có bức tường một nửa là đá xanh, chung quanh gốc cây có ba hán tử quần áo tả tơi, một người còn ở đó moi chân.

Nàng nghẽ đây chính là ba tên du dân kia, tuy rằng trong lòng đã chuẩn bị tốt, nhưng khi thật sự đối mặt với nguy cơ, trong lòng khó tránh khỏi có chút bồn chồn, rốt cuộc nguyên nhân cũng là ở chính mình, chỉ là nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, làm sao đối phó được ba tên đại hán? Đặc biệt giờ phút này nàng còn không ngừng hiện lên cảnh thê thảm được miêu tả trong sách khi nguyên thân bị cưỡng hiếp.

Nàng trước tiên mua một bầu rượu ở tiệm bên cạnh, lại nhìn thấy quầy bánh rán hành bên cạnh, nàng thuận tay, mua sáu cái bánh rán hành, bao giấy dầu, mùi hương bốn phía.

Nàng tự cổ vũ chính mình, thong thả mà đi về phía trước.

Ba nam nhân kia bị mùi hương xông vào mở to mắt, nhìn đến trang phục của Giang Tâm Uyển, đều ngẩn ra, tiếp theo, theo bản năng nhảy dựng lên muốn bắt nàng.

Nhưng mà một dáng người uy mãnh mặc áo ngắn màu lam xám kịp thời đè lại hai người, dùng ánh mắt ý bảo họ trước tiên đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Giang Tâm Uyển bị bọn họ bỗng nhiên hung ác dọa sợ, trong lòng cũng chắc chắn đây là ba tên lưu dân muốn tìm, bọn họ đã cùng Hoa Tưởng Dung giao dịch xong. Mà Hoa Tưởng Dung tìm bọn họ, cũng là vì lưu dân lang bạt khắp nơi, tuyệt đối không thể tra được đến nàng, càng ngoài ý muốn mới càng an toàn, tựa như người có tình cảm mãnh liệt phạn tội luôn là người khó tìm được quan hệ và động cơ, cũng khó bắt được nhất. Hành động này của Hoa Tưởng Dung cũng coi như là có chút thông minh.

Vì phòng ngừa bọn họ nổi sắc tâm, nàng tháo mũ có rèm xuống, lộ ra khuôn mặt nửa vàng nửa đen còn đầy vết đao sẹo.

Đó là hóa trang trước khi ra cừa.

Ba người nhìn đến, trên mặt hiện lên màu sắc khó tả.

Bọn họ chỉ là người lấy tiền làm việc mà thôi, cũng không nghĩ tới làm vói một mỹ nhân, có tiền là tốt rồi, có tiền mới có thể no cơm. Nhớ tới điều này, ánh mắt ba người đều bị bánh rán hành kia hấp dẫn, bụng không nghe lời mà lộc cộc lộc cộc kêu lên.

Giang Tâm Uyển nhìn bọn họ, "Các người đói bụng? Muốn ăn?"

"Ực" một tiếng, là ba người không hẹn mà cùng nhau nuốt nước miếng.

Giang Tâm Uyển nhoẻn miệng cười, đi lên trước đem bánh rán hành đưa qua., "Này, muốn ăn thì ăn đi!"

Ba người hai mặt liếc nhau một cái, người nam cầm đầu mặc áo ngắn kia đem bánh bột ngô nhận lấy, ba người ăn ngấu nghiến, bất kể hình tượng.

Đồng thời, trên đầu họ xuất hiện cột khói màu xám, từ 0 lên 1.

Một cái bánh rán hành, đổi lấy một điểm, cũng đáng!

Ba người này chỉ là tình duyên chớm nỏ, mục tiêu giá trị chỉ có 5, hẳn là không khó.

Nàng nhìn ra trong ba người này, hán tử mặc áo ngắn màu lam xám khả năng là người đứng đầu tiểu đoàn đội này, chỉ thấy hắn mày rậm, da ngăm, đầu mắt còn có một nốt ruổi.

Nàng âm thầm véo thịt non trên đùi mình, đau đến mức nước mắt hơi hơi tràn ra.

Nam nhân có sẹo ăn hai cái bánh rán hành, trong bụng đã bớt đói, chú ý tới nữ tử trước mặt nhìn mình chằm chặp, trong mắt có nước, lòng thấp thỏm.

Giang Tâm Uyển hỏi hắn, "Đại ca, các ngươi là người nơi nào?"

Nam tử áo ngắn lẩm bẩm trong cổ họng, "Người Cao Sơn."

Giang Tâm Uyển trừng lớn mắt, trên mặt kinh hỉ: "Thật vậy chăng? Ngươi tên gì?"

Nam tử áo ngắn có chút không hiểu, "Ngô Nhị, không phải cái tên hay."

Giang Tâm Uyển rũ mi, "Nga". Lại thở dài nói, "Kỳ thật nghĩ lại cũng không phải, ta không nên có hy vọng gì."

"Không phải cái gì?"

"Từng có một ân nhân cứu ta khá giống đại ca, cũng là đầu mắt có nốt ruồi, cũng là người Cao Sơn."

Giang Tâm Uyển bắt đầu bịa đặt khi còn nhỏ đã từng theo người nhà chạy nạn, cha mẹ đói chết ở ven đường, nàng được một đại hán giống nam tử áo ngắn cứu, đại hán kia là người Cao Sơn, lại dời quê đi xa đem nàng đưa đến tận nhà dì họ ở tận Thành Cam Châu, sau đó hai tay áo vung lên không vướng chút bụi, quả thật là đại anh hùng.

Nàng diễn tả âm thanh và tình cảm phong phú, đặc biệt khi nói đến đoạn thời gian bi thảm mất đi người thân nhất trở thành lưu dân, không tiếc âm thầm véo chính mình làm cho mắt ngậm một chút nước mắt, với lại nàng nói được một chút phong thổ Cao Sơn, làm ba người đền cảm thấy đồng cảm, nghe đến nhập thần, thậm chí một hán tử còn âm thầm gạt lệ, cột khói trên đỉnh đầu ba người nhảy lên số 2.

Nam tử áo ngắn cảm khái, "Cô nương là gặp được người hảo tâm, nhưng mà ta không phải người nọ, ta... không cứu tiểu nữ hài nào."

Giang Tâm Uyển lau lau nước mắt, "Địa ca cùng ân nhân ta lớn lên giống như vậy, nhất định cũng là người tốt."

Ba người nghe đến đây có chút hổ thẹn mà cúi đầu.

Bọn họ vốn là muốn làm gì? Là chịu người ta gửi gắm hủy hoại trong sạch của cô nương này, như thế có thể đạt được chừng trăm lượng bạc! Rồi sau đó nhân lúc chạng vạng cửa thành mở ra theo đội ngũ lưu dân ra khỏi thành, liền có thể vô tung vô ảnh.

Nhưng giở phút này, bắt người tay ngắn, thật cảm thấy ngại ngùng. Huống chi, bọn họ vốn không phải kẻ cực kỳ hung ác, chỉ là nghèo khó bất đắc dĩ lưu lạc, liền gạt lương tâm làm một lần.

Giang Tâm Uyển tiếp tục châm lửa, "Quen biết là có duyen!" Nàng rút nút rượu đưa cho nam tử áo ngắn, "Đây vốn là mua cho vị kia trong nhà, cho các ngươi uống đi! Uống đến thống khoái, trong lòng liền không khổ sở!"

Ba người đều đã một năm không uống qua rượu, làm sao chịu được dụ hoặc này, nam tử áo ngắn nói câu con mẹ nó, nhận lấy uống thả cửa.

Ba người uống mấy ngụm lớn, bắt đầu rộng lòng, khóc lóc kể lể với Giang Tâm Uyển bao nhiêu gian khổ, lang bạt kỳ hồ, trên đường đi gặp kẻ xấu, thất lạc nhân thân...

Ba tên đại hán nói đến chỗ này ô ô mà khóc ra.

Giang Tâm Uyển vốn dĩ chỉ là diễn trò, nhưng giờ phút này lại nhịn không được cảm động.

Nàng cẩn thận nghĩ đến, chính mình không phải cũng giống bọn họ thành "Lưu dân"? Hơn nữa còn thảm hơn so với bọn hắn, thể xác cũng thay đổi, thế giới cũng thay đổi, là thật sự vĩnh viễn không thể trởi về thế giới cũ, cũng không có biện pháp nhìn thấy người thân của mình.

Bố, mẹ, anh trai... Nàng sẽ không còn được gặp lại bọn họ.

Nghĩ đến đây, trong lòng thật khổ sở, nước mắt bất giác chảy qua khuôn mặt.

Bởi vì một phen tỏ tâm sự, giá trị cảm tình của ba người thật nhanh lên đến 3.

Giang Tâm Uyển nhìn đến con số, trong lòng cảm thấy được an ủi.

Nhưng mà giờ phút này, ánh mắt ba người này nhìn mình có chút quái dị, động tác nhất trí mà nhìn chằm chằm mặt nàng, làn da bị nước mắt cọ rửa trắng nõn như ngọc, lấy đâu ra vàng sậm cùng vết sẹo?

Giang Tâm Uyển cũng ý thức được, nàng dùng tay lau mặt, trên tay tức khắc đen vàng theo.

Nàng nhìn mắt ba người dần dần cảnh giác, dứt khoát xuống tay lau lung tung trên mặt, biến thành con mèo hoa, cười nói, "Nơi này loạn, khi ra cửa một mình tướng công đều để ta cải trang, để các ngươi chê cười."

Ánh mắt ba người còn mang theo tìm tòi nghiên cứu cùng suy tư, lúc này bỗng nhiên cách đó không xa có tiếng động lớn, truyền đến tiếng hét chói tai, đám người hoảng loạng chạy trốn, quầy hàng bên đường bị đam tan đầy đất, nhất thời hỗn loạn.

Giang Tâm Uyển biết bọn họ ước định với Hoa Tưởng Dung chính là, khi âm thanh nổ ra, bọn họ liền nhân lúc loạn bắt nàng.

Mà giờ phút này ánh mắt ba người nhìn về phía Giang Tâm Uyển càng ngày càng kịch liệt, giống như đấu tranh mãnh liệt.

Trong lòng nàng thình thịch, nhanh chóng duỗi vào trong tay áo, chuẩn bị lấy ra đòn sát thủ!

Nhưng bọn họ có thể người, tiền đều muốn hay không? Nàng không chắc.

Liền ở lúc nàng chưa kịp móc bạc ra, nam tử áo ngắn một tay đem nàng kéo qua, cõng nàng chạy, Giang Tâm Uyển sợ tói mức kinh hô!

Đăng lên chủ yếu là tự mình đọc, dù sao wattpad của mình cũng không nhiều người biết đến.

Thực ra mình edit tới đây càng thấy truyện này không ổn, văn phong của tác giả chưa tốt, nội dung cũng không quá đặc sắc, edit cuốn này chỉ là vì một ngày nào đó đẹp trời muốn luyện tay thôi...

Truyện khá dài nên mình có thể bỏ dở lúc nào cũng không biết nữa...

Nghe nhạc vui vẻ thôi các bạn ơi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro