chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12

Edit: Thỏ

Đương nhiên là có

Thư phòng vẫn luôn đóng kín, Thiệu Chu chưa bao giờ thấy nó mở ra. Ngày xưa Thiệu Chu ngây thơ nghĩ rằng những món quà chan chứa yêu thương anh tặng cho hắn phải chăng được cất riêng một góc bên trong?

Anh mất ngủ cả đêm, thức trắng đến bình minh. Rồi anh nghe thấy người đàn ông mở cửa bước ra ngoài, thậm chí món quà cũng mất tăm, từ đầu chí cuối chẳng còn động tĩnh. Lúc ấy Thiệu Chu nhận ra rằng, Giang Biệt Cố đúng là ghét bỏ anh.

Giọng điệu Tạ Nhiên có phần thái quá, nhưng Thiệu Chu đã tin sái cổ. Anh rơi vào lúng túng: "Vậy tao nên làm gì đây?"

"Tối qua hắn nhốt mày ở đâu?"

Thiệu Chu đọc địa chỉ, Tạ Nhiên quả quyết: "Được rồi, để tao kêu người tới."

Ngắt máy, đây lần đầu tiên Thiệu Chu cảm thấy sợ hãi khi nương náu trong tổ ấm quen thuộc này. Cuối cùng anh đã hiểu ngay lúc anh thú nhận với cha mẹ, người đằng sau toát nên biểu cảm sâu xa là có ý tứ gì. Anh trở nên xa cách với thân nhân, ngoại trừ công việc thì không còn liên lạc nữa.

Thiệu Chu sống trong cực hạn cô độc, anh không rõ vì sao Giang Biệt Cố đủ khả năng làm thế, khiến anh đeo bám hắn suốt ngần ấy năm. Nhỡ anh gặp chuyện bất trắc, hẳn tang lễ chỉ có Giang Biệt Cố đến dự.

Thiệu Chu sắp khóc tới nơi, nhưng so với tỏ ra yếu đuối thì anh còn muốn làm một chuyện nữa.

Anh biết Giang Biệt Cố đang chờ cuộc gọi từ mình, nếu không phải Tạ Nhiên đột ngột trở về, anh chỉ còn cách van xin hắn rủ lòng thương. Đến lúc đó sống hay chết đều phụ thuộc vào hắn. Thiệu Chu tỉnh giấc từ mộng đẹp, sớm muộn gì anh cũng phải rời khỏi đây, nhưng nếu chưa biết được gian phòng bí mật kia ẩn giấu điều gì, bất luận thế nào anh cũng không cam tâm.

Thiệu Chu sẽ dùng những đồ đạc hạng nặng để phá cửa thư phòng, búa cũng được, dao cũng được, tuy không thể tông sập cửa chính rắc chắn làm bằng thép kim loại, nhưng để phá cửa gỗ yếu ớt thì không thành vấn đề.

Sau khi thành công, Thiệu Chu sợ ngây người.

Thì ra cửa thư phòng được khảm vào tường, mở ra chẳng thấy không gian đầy ý nghĩa, mà là một cánh cửa khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro