chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14

Edit: thỏ

Thiệu Chu thừa nhận mình là kẻ biến thái.

Có thể nghĩ ra thủ đoạn hèn hạ để ép buộc Giang Biệt Cố ăn nằm với mình, điều này không phải hành vi của người bình thường. Nhưng thẳng đến khi anh thấy gian phòng treo đầy ảnh chụp của chính anh, thì anh mới giật mình thon thót.

Anh run rẩy hỏi Giang Biệt Cố: “Cái này… Đều do cậu chụp?”

Tất cả bức ảnh đều được xử lý phản quang rất tốt, dù trong phòng không bật đèn vẫn thấy sáng rực một vùng.

“Ảnh chụp nhiều quá, treo trong nhà mình không hết nên tôi mua hẳn căn nhà bên cạnh, đục thông tường sang.”

Thiệu Chu bị lời ngọt ngào của Giang Biệt Cố làm cho tâm trí lâng lâng, cứ thế để hắn nắm tay anh, dắt anh băng qua hành lang thật dài. Dọc đường đều là ảnh Thiệu Chu, có bức mặc lễ phục tốt nghiệp, có bức chạy vội trên sân bóng rổ, đa số đều được chụp lén.

Thiệu Chu nhận ra có gì đó khác lạ: “Lúc đó cậu còn chưa quen tôi, đúng chứ?”

Giang Biệt Cố dừng lại, quay đầu mỉm cười dịu dàng với người mình yêu: “Từ năm học cấp ba, tôi đã biết anh rồi.”

Năm đó trường đại học chiêu sinh, anh là một trong số những sinh viên đến trường trung học phổ thông của Giang Biệt Cố dưới hình thức tuyên truyền. Khi đó chẳng ai biết Giang Biệt Cố là ai, mắt kính dày cộp và mái tóc đen lỗi thời đã che khuất gương mặt điển trai ấy, mà Thiệu Chu đứng trên bục cao, quả thật chói lọi.

Thiệu Chu thật sự không ngờ tới phía sau hắn là một đoạn chuyện xưa, anh choáng váng hỏi: “Này… Tôi đã dùng ảnh khỏa thân để uy hiếp cậu…”

“Tôi nghĩ anh thích chơi trò tình thú…”

“Cậu còn cố tình đi quán bar…”

“Tôi chỉ đi uống rượu, tiện thể trêu anh một chút. Tôi không quan hệ ngoài luồng với ai. Anh có thể xem camera của quán, lời tôi nói đều là thật.”

Vốn tưởng rằng tình yêu đi vào bế tắc, thế mà lại nhiều ngã rẽ quanh co như vậy khiến Thiệu Chu vui sướng như điên. Anh lắp bắp nói: “Tôi hiểu lầm cậu… À phải, để tôi mau chóng gọi điện cho Tạ Nhiên, nhỡ mà nó báo cảnh sát thì phiền lắm!”

“Đợi đã.”

Giang Biệt Cố kéo đối phương vào lòng mình, đôi tay áp lấy hai má Thiệu Chu: “Trước đó tôi cố tình làm nhiều việc khiến anh thất vọng, anh sẽ tha thứ cho tôi chăng?”

Thiệu Chu nghĩ, nếu Giang Biệt Cố đang nhắc đến hành vi thờ ơ, lạnh nhạt, thì chuyện đó cũng chẳng sao; dẫu là bạn bè hay người yêu đều khó tránh khỏi chuyện bất hòa. Căn phòng đầy ảnh chụp này không thể một sớm một chiều xây nên, cũng phải rất nhiều năm trôi qua…

Cứ thế Thiệu Chu càng vững tin vào tấm chân tình của Giang Biệt Cố.

Có lẽ bạn trai của anh thích dỗi hờn như thế, hắn thường hay nghĩ ngợi lan man. Nếu ngay từ đầu Giang Biệt Cố theo đuổi anh bằng sự ép buộc vô lý, nói không chừng Thiệu Chu sẽ ghét bỏ hắn ra mặt.

Giang Biệt Cố vuốt ve đôi môi anh, sau đó hôn hít thật bạo.

Bọn họ mút lưỡi trong phòng tối thật lâu, thẳng đến khi Thiệu Chu mê đắm. Thì ra cả hai đều là kẻ chủ động trong tình yêu, tựa như dãy ngân hà bất tận. Sự tình đến non nước này không còn điều gì giấu giếm nữa…

Đương lúc Thiệu Chu say men tình nóng bỏng, đột nhiên nghe thấy tiếng ‘rắc’ vang lên.

Anh cúi đầu đã thấy trên cổ tay mình là sợi xích thật dài, đầu kia của dây xích giấu trong bóng tối.

Thiệu Chu bị Giang Biệt Cố nhốt lại. Anh vốn không biết, Giang Biệt Cố muốn làm vậy từ lâu…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro