chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8

Edit: Thỏ

Thiệu Chu suy sụp tinh thần. Đa số những tình huống cãi nhau trước đó Giang Biệt Cố thường tỏ ra lạnh nhạt hoặc trầm ngâm, đây là lần đầu tiên hắn khiêu khích thẳng thừng như vậy.

Thì ra không chỉ người hát tuồng trên đài cảm thấy mệt, mà người nghe bên dưới cũng cảm thấy ghét.

Nhưng dù là vậy, Thiệu Chu vẫn không muốn buông tay. Anh cố chấp đứng yên, tốn công uy hiếp: “Cậu… lần đầu tiên cậu không nghe lời, tôi cũng không nhặt mắc làm gì. Nhưng nếu còn lần sau… tôi, nhất định tôi sẽ…”

“Đúng là khó cho anh thật.” Giang Biệt Cố chợt cười mỉa mai. “Sau khi gặp mặt Tạ Nhiên vẫn còn tâm trí để nhớ tới cây gậy mát-xa loại tốt.”

Thiệu Chu vắt hết óc cũng không nghĩ ra chuyện cãi vã lần này có liên quan gì đến Tạ Nhiên, nhưng dựa vào kinh nghiệm thực tiễn trước đó, Giang Biệt Cố không hề thích anh xù lông nhím như vậy. Thiệu Chu lẳng lặng nheo mắt, anh vẫn nên biện hộ cho bản thân vài câu: “Tôi không đi gặp Tạ Nhiên, tôi vẫn luôn ở nhà đợi cậu, bởi vì…”

Không biết có phải ảo giác hay không mà nét mặt Giang Biệt Cố trở nên hòa hoãn một ít. Thiệu Chu cảm thấy vui vẻ, chợt nhớ tới bản thân cả ngày phòng không gối chiếc đợi hắn quay về, anh không thể vội vàng phấn khích như vậy. Thiệu Chu mím môi, giả đò vênh vênh tự đắc: “Cậu để tôi cô đơn cả ngày, phải bồi thường cho tôi đó.”

“Bồi thường cái gì?”

Giang Biệt Cố bước đến quầy bar, tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ. Áo sơ mi phẳng phiu đóng thùng nương theo động tác càng tôn lên vòng eo săn chắc. Thiệu Chu thoáng chốc bị sắc đẹp hút hồn, bỗng không nhớ ra mình cần phải nói gì tiếp theo. Anh nhìn chằm chặp vào thân hình gợi cảm kia, hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh: “Tôi muốn cậu xin nghỉ phép một tuần, cuối tuần này phải ở bên tôi, không cho đi đâu cả.”

Thiệu Chu biết mình yêu cầu vô lý, nhưng anh cũng muốn thử xem lòng dạ Giang Biệt Cố thế nào. Nếu Giang Biệt Cố không đồng ý, hẳn Thiệu Chu sẽ cảm thấy mất hứng, nhưng vì sao mất hứng thì với cái đầu nhỏ của anh quả thật nghĩ không ra.

Giang Biệt Cố khẽ cười, điềm nhiên đáp: “Thủ đoạn uy hiếp của anh ngày càng mới lạ, chuyện đó không hẳn là không được…”

Di động rung lên, Thiệu Chu vừa cúi đầu đã thấy tin nhắn do bạn Giang Biệt Cố gửi tới. Người kia nói đêm qua ở với hắn cả đêm, còn gửi kèm một bức ảnh chụp, lời ít ý nhiều: Tự biết thân biết phận đi.

“Hôm nay là lễ tình nhân, Giang Biệt Cố…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro