Chương 3. Vậy ngươi sẽ luôn đối tốt với ta sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì bảo vệ cúc hoa, Lý Đức Tráng xem lại tình tiết trong tiểu thyết gốc một lượt.

Mục Giản sở dĩ bị cong, là bởi vì những công tử không có đầu óc trong cung kia.

Một ngày uống say, thấy Mục Giản lớn lên đẹp, liền đem người ra phía sau hòn non bộ khi dễ.

Sau khi biết người ta là hoàng tử cũng không thu liễm, ỷ vào hắn không được sủng ái, ngược lại khi dễ càng nhiều hơn.

Nguyên nhân chính là  bởi vì trải qua một đoạn thời gian này, khiến cho hắn bị cong.

Chỉ cần không trải qua đoạn thời gian này!

Mục Giản chính là người tốt!

Lý Đức Tráng liền hạ quyết định, vào lúc ban đêm liền cầm đôi bao đầu gối cùng hai hộp thuốc mỡ trị nứt da, đi lãnh cung.

Lãnh cung hiu quạnh, gió đông ở chỗ này so với nơi khác lạnh hơn một chút.

Nơi ở của Mục Giản là sau điện.

Trước điện đều là các phi tần bị phế truất, mặc kệ có là ban ngày hay ban đêm đều có tiếng khóc cùng tiếng rên thê thê thảm thảm.

Lý Đức Tráng nghe xong cả người đều cảm thấy khiếp sợ, không khỏi nghĩ, Mục Giản làm thế nào vượt qua từng đêm từng đêm dài ở chỗ này.

Mục Giản dù có thân phận hoàng tử, bên cạnh hắn chỉ có một lão ma ma cùng hai cung nữ cấp thấp.

Vào nửa đêm còn không thèm quản hắn là lạnh hay là đói, chứ nào biết Lý Đức Tráng lui tới.

Trong điện một ánh đèn cũng không có.

Mục Giản ngồi trên bậc thang lạnh băng, ôm mèo con, như thế nào cũng cảm thấy đáng thương.

Hắn nghe được động tĩnh, ngẩng đầu thấy là Lý Đức Tráng lại đây, cong mi cười, lộ ra hai chiếc răng nanh, hiện ra nét trẻ con đáng yêu đúng với lứa tuổi hắn.

"Lý đại ca tới rồi."

Lý Đức Tráng thiếu chút nữa bị cách xưng hô này dọa cho quỳ.

"Điện hạ người không thể kêu ta như vậy ."

Mục Giản không hiểu, nghiêng đầu, bộ dáng ngây thơ "Vì sao?"

"Người là hoàng tử, là điện hạ. Ta là nô tài." Ngươi đừng gọi bậy, hại ta phải vào tù!

Mục Giản chép chép miệng.

Cung nữ kia có thể gọi cậu như vậy.

Lý đại ca dài, Lý đại ca ngắn.

Thời gian nàng ở lại nơi này vốn là không dài, cùng hắn nói chuyện cũng không nhiều lắm, nhưng mười câu thì có chín câu đều là Lý đại ca của nàng.

Lý Đức Tráng ngồi xổm trước mặt hắn, nhấc lên áo dài cũ nát của hắn, mới phát hiện quần phía dưới của hắn thật cũ, thật nát.

Bỏ qua mảnh vá, kéo ống quần lên. Lý Đức Tráng đem bao đầu gối cột vào chân hắn.

"Đây là cái gì?"

"Bao đầu gối, bảo vệ đầu gối của điện hạ. Mùa đông lạnh, điện hạ đừng đem đầu gối đông lạnh đến hỏng luôn."

Mục Giản ngẩn ra.

Đầu gối có một tầng đệm mềm che chở, chắn tầng gió, lại giống như có lửa tỏa ra ấm áp.

Hắn nhịn không được duỗi tay sờ sờ bao đầu gối kia. Chất bông bên trong không tốt, đường may cũng xiêu xiêu vẹo vẹo. Thật xấu. Nhưng hắn coi như là bảo bối mà vuốt ve.

Lý Đức Tráng từ trong ngực áo lấy ra cao trị nứt da, bôi dược trên tay hắn.

Động tác của cậu cực nhẹ, như là sợ hắn đau.

Mục Giản liền ngơ ngác mà lăng lăng nhìn thẳng cậu. Dưới ánh trăng u tối, người trước mắt sáng tỏ đến rực rỡ, mặt mày an tĩnh lộ ra vài phần gió xuân thật ấm áp. Vì thế mà làm người cảm thấy tiết trời đã vào đông cũng không quá gian nan như vậy.

Hắn có chút thắc mắc, "Vì sao đối ta tốt như vậy?"

"Người là điện hạ nha." Phú quý về sau cả lão tử đều dựa  vào ngươi a!

Mục Giản gục đầu xuống, "Nhưng không ai đối với ta tốt như vậy."

Hắn là hoàng tử, nhưng điều không đúng là, không ai quản, không ai quan tâm đến hoàng tử như hắn.

Trong cung này đa phần đều là người dẫm đạp lên nhau mà sống, ai lại thật sự coi hắn là điện hạ? Đại đa số người chỉ biết hắn tồn tại, lại chưa bao giờ gặp qua hắn.

Mục Giản nâng tay lên, nhìn nhìn thuốc mỡ trên tay, một mùi hương thanh thanh đạm đạm, mùi hương bồ kết hỗn tạp trên người Lý Đức Tráng, vô tình lại làm người cảm thấy thư thái.

"Về sau sẽ có rất nhiều người đối tốt với điện hạ."

"Vậy ngươi sẽ luôn đối tốt với ta sao?"

"Sẽ luôn."

Mục Giản nhìn Lý Đức Tráng, mềm mại cười rộ lên, đặc biệt rực rỡ.

"Ta sẽ đem việc Lý thị vệ đối tốt với ta, khắc sâu trong lòng, về sau có cơ hội nhất định sẽ hồi báo ngươi."

Lý Đức Tráng chờ chính là những lời này!

"Được, đến lúc đó điện hạ cần phải thưởng cho ta thật nhiều mỹ nhân nha."

Mục Giản nói hồi báo, là thật lòng.

Hắn cho rằng Lý Đức Tráng sẽ có yêu cầu lớn hơn, thăng quan tiến chức, từ từ thâu tóm quyền lực, lại không nghĩ rằng cậu muốn nữ nhân. Hơn nữa Mục Giản có thể nhìn ra, cậu không phải nói dối.

Mục Giản trong lòng kì lạ có chút không vui, nhưng vẫn cười rộ lên như cũ, lộ ra hai cái răng nanh, hồn nhiên lại đáng yêu.

"Được, đến lúc đó Lý thị vệ muốn cái gì ta đều có thể cho."

Lý Đức Tráng cao hứng lên.

Hoàng đế tương lai, nhất ngôn cửu đỉnh a!

"Ta đây xin cảm tạ điện hạ trước."

Ngón tay đỏ rực của Mục Giản bắt lấy cánh tay Lý Đức Tráng, trong ánh mắt sáng ngời có khiếp đảm có khát vọng.

"Lý thị vệ có thể thường tới trò chuyện cùng ta sao?"

Lý Đức Tráng đau lòng, vuốt đầu hắn.

"Đương nhiên có thể tới!"

Từ đó về sau, Lý Đức Tráng cứ nửa tháng lại đưa tranh cho mỹ nhân, có thời gian rảnh liền đi tìm Mục Giản.

Đầu tiên là cùng hắn trò chuyện, thứ hai cũng là vì nhìn hắn. Sợ chính mình không lưu ý một cái, hắn sẽ bị nhóm tiểu súc sinh kia kéo tới sau hòn non bộ, mở ra cho hắn một thế giới mới.

Trong nháy mắt cũng tới yến tiệc cuối năm.

Năm nay cùng năm trước có điểm khác biệt, triều đình thu phục được vùng đất ở biên cương đã mất trước đây, Hoàng Thượng tâm tình vô cùng tốt, cho nên yến tiệc năm nay so với năm ngoái đều có phần long trọng hơn.

Cũng bởi vậy, nhân lực liền không đủ.

Mấy người Lý Đức Tráng bọn họ cũng thường thường phải đến hỗ trợ. Tới ngày yến tiệc, càng cần phải canh giữ cẩn thận hơn, phòng ngừa có kẻ cắp lẻn vào.

Gió đông lạnh thấu xương.

Tuy là Lý Đức Tráng đứng sau cũng đông lạnh đến hơi run run. Cậu nhìn về phía Tây Bắc, nơi đó đàn sáo không ngừng bên tai. Chỉ là nhìn xa xa, liền có thể tưởng tượng yến tiệc có bao nhiêu náo nhiệt.

Quả nhiên, con người buồn vui cũng không giống nhau.

Bọn họ cười vui.

Chính mình lại khổ ải.

Lý Đức Tráng đang chửi thầm, trên đường cung truyền đến vài tiếng bước chân, những người đó chuyện trò vui vẻ đến gần.

Lý Đức Tráng cúi đầu. Những người đó đều đi qua, bỗng nhiên có người "Di" một tiếng, ngừng bước chân, tiện đà nói.

"Thái Tử điện hạ, đây không phải tiểu thị vệ lúc trước ngã trên người của ngươi sao?"

Lý Đức Tráng nhất thời như sét đánh ngang tai, lại vẫn ôm một tia hy vọng may mắn, vừa ngẩng đầu, kết quả liền đối diện với những ánh mắt từ trên cao đang nhìn chằm chằm mình, trong lòng "Lộp bộp" một chút.

Trước mặt là vài người hoa y cẩm phục.

Cậu cho dù ngu ngốc cũng biết bọn họ có thân phận lợi hại, không nói đến vừa rồi còn có người nói một câu "Thái Tử điện hạ".

Lúc này trừ bỏ Thái Tử trong mắt hơi có phẫn nộ, những người khác đều là ánh mắt ba phần châm biếm, bảy phần xem kịch vui.

Xem đến cũng không phải là trò hay của tiểu thị vệ như cậu, càng nhiều hơn vẫn là vị Thái Tử điện hạ trước mắt này.

Tình huynh đệ plastic!

Lý Đức Tráng lúc này đã không cách nào bận tâm nguyên chủ rốt cuộc đã trải qua cái gì, "Bùm." một tiếng quỳ xuống rồi lại nói.

Kết quả cậu lần này quỳ vừa vội vừa nhanh, đau đến run lên một chút.

Bên cạnh có người cười ha ha.

"Lần trước còn có lá gan lớn thật sự, nằm vào trong lồng ngực điện hạ, trở về còn thổi phồng chính mình lây dính Long Tiên Hương trên người điện hạ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro