oneshot.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

beomgyu vẫn đinh ninh rằng anh biết hết mọi học sinh trong ngôi trường này, nhưng cậu trai mà anh vô tình bắt gặp giữa lúc tự thôi miên bản thân phải đọc cho hết một tập thơ cũ, đã chứng minh nhận định trên sai bét.

cậu bạn ngồi ở phía đối diện của phòng đọc ấm cúng. mái tóc đen mun được chải gọn gàng. đôi mắt to, sáng hơn màu nâu một chút, lướt trên những trang sách của cuốn giáo trình văn học hàn quốc dày cộp với sự tập trung cao độ. phong cách thời trang ưu tiên sự thoải mái - đơn giản chỉ là quần thể thao và áo phông. đồng hành cùng cậu chỉ có cặp kính gọng đen và một ly cà phê.

ngày đầu tiên biết đến sự tồn tại của cậu, beomgyu đã quá bận rộn trong việc tiếp nhận thông tin về cậu. đến độ khi chuông reo ầm ĩ và cậu bạn đẹp trai vụt đứng dậy, rời khỏi thư viện thì anh vẫn chưa kịp mở miệng nói lời làm quen. thật may mắn, sau khi dò hỏi đám bạn của mình, anh biết được cậu bạn là học sinh mới chuyển vào. tên cậu là taehyun, kang taehyun.

vào tiết cuối cùng của mỗi buổi học, khi thả mình xuống chiếc ghế tựa quen thuộc và vô thức đưa mắt nhìn về phía cậu trai ngồi đối diện chỉ cách vài bước chân, anh thường tự hỏi rốt cuộc mình đang đợi điều gì. đây là lần đầu tiên choi beomgyu không xông xáo bắt chuyện trước với người ta. ngồi ngẩn ngơ, trên đùi là vở bài tập văn học chưa viết được chữ nào như một kẻ ngoài cuộc - thật là một tình cảnh nực cười làm sao. ấy vậy mà (vì taehyun), nó đã thành sự thật.

beomgyu giữ im lặng phần nhiều là vì trong đầu anh đang đấu tranh tìm kiếm những từ ngữ thích hợp, một khởi đầu ấn tượng cho tình bạn của họ. nhưng từng ngày dần trôi qua, những từ ngữ đắt giá dần rơi rớt (một sự thật mà anh kiên quyết phớt lờ). hoặc có thể anh đã tìm thấy niềm vui lạ trong việc chỉ ngồi một chỗ, vun đắp từng li từng tí cho mối quan hệ chưa hề tồn tại từ sự im lặng dễ chịu của họ, hoàn toàn trái ngược với không khí ồn ào thường trực bao quanh anh. anh thấy thú vị khi đoán tính cách của cậu qua những gì đã quan sát được. kang taehyun, mỹ nam an tĩnh, định nghĩa hoàn hảo của sự im lặng. hình như cậu bạn là con một, hơi cô đơn. một cậu trai trầm tính, mờ nhạt. vô cùng, cực kì lịch sự. cực kì kiệm lời nhưng thính giác rất nhạy bén.

đó là một ngày tháng sáu oi ả. chiếc quạt trần trên đầu họ quay đều đặn như muốn thôi miên bất cứ ai nhìn vào. taehyun có vẻ chẳng hề bị ảnh hưởng bởi cái nóng, và khi vươn tay cầm cốc lên uống, cậu đã để ý thấy ánh nhìn chăm chú của beomgyu. "mình làm cậu mất tập trung sao?" - cậu hỏi, bằng giọng quyết đoán hơn beomgyu mong đợi.

anh giật mình, lúng túng xoay cây bút chì trong tay. "tôi...tôi có thể ngửi thấy mùi cà phê của cậu từ đây." - anh trả lời một cách ngớ ngẩn, bằng một lý do vớ vẩn không kém.

taehyun liếc cốc đồ uống của mình, rồi lại liếc chàng thiếu niên mặt đỏ tưng bừng. "ồ, mình sơ ý quá. có lẽ mình sẽ đem thêm một cốc khác cho cậu vào lần sau." - cậu kết thúc lời nhận xét mỉa mai bằng nụ cười khẽ. "tên cậu là gì?"

"choi beomgyu. loại gì vậy? ý tôi là, cà phê của cậu. có phải cậu mua ở tiệm starbucks gần đây không?" - beomgyu hỏi không suy nghĩ, đầu không ngừng cầu nguyện cuộc nói chuyện đầu tiên của họ sẽ không kết thúc tại một chủ đề trời ơi đất hỡi như cà phê.

"ừm, đúng vậy." - cậu mỉm cười, mắt vẫn dán chặt vào trang văn.

beomgyu đang chết dần. không chỉ vì phản ứng khập khiễng của chính mình, mà còn vì mỗi giây trôi qua, ấn tượng mà anh tự xây dựng trước taehyun đang sụp đổ tan tành. tệ hại nhất là, anh đã dành bao nhiêu thời gian để âm thầm quan sát cậu ấy cơ chứ. taehyun thậm chí còn chẳng biết tên của anh, trong khi anh...chúa ơi...

taehyun thì sao? cậu đã để ý. tất nhiên là cậu phải để ý. không phải ngay lập tức, nhưng chẳng khó để nhận ra một cậu trai có mái tóc xù màu hạt dẻ nổi bần bật, cứ vài phút lại liếc nhìn mình một lần. cậu còn tưởng anh hẳn phải là một chàng mọt sách đam mê thơ ca, à nhầm, một chàng đẹp trai - nhưng sau khi dần tìm hiểu về trường mới, cậu nhận ra anh là thành viên trong câu lạc bộ rock của trường. vậy thì hẳn đây là một chàng trai thích yên tĩnh hiếm hoi? mà cũng không đúng, bởi từ những câu chuyện mà những người bạn cùng lớp kể, taehyun biết anh rất nhiệt tình.

cậu đã cảm thấy chút khó chịu khi mặt tính cách nổi tiếng hơn của beomgyu được giấu nhẹm - anh có vẻ là dạng người thích hợp để kết bạn, mà một học sinh mới chuyển về trường như cậu đang cần, theo mặc định. còn giờ, sau vài tuần ngớ ngẩn này, taehyun thấy ngay cả chờ đợi cũng thật phiền hà.

nhìn anh bối rối khiến cậu cũng dần xấu hổ theo. "xin lỗi vì thái độ trước đó của mình. quên đi nhé." - cậu gật đầu tại cuốn sách mỏng mà beomgyu đang cầm - "mình cũng chẳng đời nào tập trung được nếu phải đọc nguyên một tập thơ như vậy."

cuối cùng, anh đã thoát khỏi trạng thái mơ màng và lúng túng. "cậu nói gì vậy?" - anh phản đối, bắt chước giọng điệu vui vẻ lúc nãy của cậu chàng - "thơ ca là những trái bom!"

"ừm." - taehyun chẳng hề bị thuyết phục - "mình đã nghe bố mẹ nhắc đến nhiều phát ngán lên rồi."

"tập này khác mà. chúng là những tác phẩm kinh điển đó. hey, tôi sẽ đọc vài bài, ngay tại đây và ngay bây giờ. chào mừng cậu đến với buổi đọc thơ trực tiếp của nhà thơ choi beomgyu."

taehyun đưa mắt chuyển dời sự chú ý về phía anh, nhưng vẫn đánh dấu lại trang sách đang đọc dở. tuy nhiên, trước khi anh cất giọng oanh vàng, cậu vẫn muốn nhắc đến một điều nữa. hay có lẽ nó đã quá ranh mãnh?

"vậy là, cậu đã bị phân tâm bởi mình."

anh nhìn cậu với nụ cười lúng túng, rồi lục tung cuốn sách để tìm bài thơ đỉnh nhất mà nó có.

"có lẽ vậy."

...

hóa ra, mỹ nam an tĩnh kang taehyun cũng không an tĩnh lắm nhỉ.

《klq nhưng tác giả thèm được ra starbucks ngồi quá...》

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro