Giáo Sư #2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những ngày sau đó Kiến Vân không hề ăn hiếp anh nữa, chỉ lặng thinh khi hai người vô ý chạm mặt nhau.

Còn Tể Phạm ngày một thay đổi, cậu ta chú ý anh hơn, trong giờ dạy Văn, thay vì ngủ gật như trước đây thì cậu chóng cằm nhìn anh, làm anh có chút không quen, đôi má bỗng nhiên phiếm đỏ.

-Em có thể trả lời câu hỏi này. Tiếng Tể Phạm sôi nổi và hào hứng, hai tuần nay cậu lạ lùng như thế.

Vương Gia Nhĩ gật đầu lắng nghe câu trả lời từ cậu, những gì cậu nói đều như mật rớt vào tai, anh nghe gì cũng thấy ám chỉ anh, ám chỉ tình yêu dành cho anh.

Gia Nhĩ lấy làm lạ.

Khi hết tiết, Gia Nhĩ ôm chồng sách ra khỏi lớp thì phát hiện Lâm Tể Phạm đang cố đuổi kịp mình, cậu giành chồng sách từ phía anh rồi cùng anh đi về phòng giáo viên. Trên đường đi cậu liên tục hỏi anh những câu hỏi liên quan về bài giảng ban nãy. Ra chiều chăm học lắm.



Nhưng anh yêu cậu, yêu rất nhiều. Anh cảm nhận được trong hành động của cậu có chút mưu toán, nhưng chẳng hiểu sao anh lại giơ hai tay xin hàng, anh yêu cậu nhiều đến phát điên rồi.

Tình yêu mà anh chưa từng trải qua. Yêu sâu đậm. Giờ lại đậm sâu với một cậu nhóc nhỏ hơn mình chục tuổi.

Gia Nhĩ cười thầm, anh điên rồi, điên thật rồi. Cậu kiếm cớ để tiếp xúc thân mật với anh nhiều hơn, xin được học thêm ở chỗ anh, làm đủ chuyện chỉ để lấy lòng anh.

____________

Hôm đó, anh bị một đám học sinh hắt nước lạnh vào người

Trên xe máy của cậu, anh cảm thấy mình thật nhỏ bé. Gió tạt qua chân, áo khoác cậu đưa cho anh choàng cũng phiêu diêu theo gió.

Gia Nhĩ cảm nhận sự ngọt ngào lan ra trong cơ thể, còn cậu cảm thấy lạ lẫm. Cảm giác có người dựa vào lưng mình, cảm nhận được nhịp tim của người đó rộn ràng bỗng thấy mình khác lạ. Tim cậu đập nhanh hơn, mạnh hơn, đến mức cậu không thở được nữa, phải thở thật sâu để làm dịu đi con tim đang rộn rạo trong lồng ngực.

Anh vòng tay ôm lấy eo cậu, đôi tay bất giác làm cậu thấy nóng hơn. Cậu biết cơ thể đang yêu cầu điều gì, nó muốn có anh.

Vừa vào đến nhà cậu đẩy anh vào tường, mạnh bạo dày vò đôi môi đỏ.

Mái tóc màu hạt dẻ chạm vào má cậu, làm cậu thấy ngứa ngáy, nhưng lạ ở chỗ là cậu không hề thấy khó chịu.

Quái thật, vì sao môi anh lại mềm đến thế, sao mùi hương của anh lại ngọt ngào đến thế, và tại sao tim cậu lại đập mạnh đến thế? Tể Phạm tự hỏi.

Đặt Gia Nhĩ dưới thân mình, cậu lại ngạc nhiên, cậu chưa từng nghĩ anh đẹp cho đến hôm nay.

Kính cận bị cậu vứt xuống sàn, vuốt mái tóc dài gần quá mắt anh, cậu thẫn người, đôi mắt tô tròn ngận nước đang nhìn cậu, đôi khép hờ run rẩy từng nhịp thở.

-Tể Phạm, cậu có thể chậm một chút không?.

Trong cơn mê tình, anh khẽ gọi tên cậu.

Lâm Tể Phạm như điên cuồng phát tiết trên thân thể của anh, mải mê như một người mộng du.

Liên tục ra vào đến mức anh không thể nào chịu nổi.

Cậu và anh cùng bắn, anh rên khẽ rồi thiếp đi trong vòng tay cậu.

Sáng hôm sau, tỉnh giấc không thấy cậu bên cạnh, anh như trở lại những ngày tháng độc thân trước đây, không có cậu ấy, không có tất cả.

Anh lo lắng cuống cuồng, thấy cậu ấy đang đi bộ dưới sân trường bèn lấy điện thoại ra gọi, cậu ấy cúp máy. Lạnh lùng như trước giờ cậu ấy luôn thế.

_ Xin chào mọi người, tôi là Đoàn Nghi Ân, từ bây giờ tôi giờ sẽ là giáo viên dạy toán ở đây.

Một cậu trai mang khí chất của một người lạnh lùng giới thiệu với mọi người, Gia Nhĩ cất điện thoại vào túi. Tựa vào cửa sổ, mắt ngấn lệ.

Nghi Ân nhìn thấy một thân ảnh nhỏ bé đứng cạnh khung cửa kính, trông anh không khác gì thiên thần khi tia nắng mai buông lên mái tóc. Gương mặt đượm buồn, anh nghĩ, sét ái tình đã đánh trúng anh rồi.

_ Tôi là Đoàn Nghi Ân, còn em ?.

_ Vương Gia Nhĩ. Anh đáp lại đơn giản

Hẹn Lâm Tể Phạm ở phòng thể dục. Trông thấy bóng dáng anh từ xa, tâm cậu lại dao động dữ dội.

Cậu nhớ anh.

Nhớ mái tóc, làn da, đôi môi đỏ mọng, cậu nhớ anh nhưng ép buộc mình phải xa anh, cậu nghĩ, cậu rung động nhưng vẫn phải giấu anh. Vì cậu không muốn anh vì cậu mà tổn thương, thất vọng thật nhiều, mặc dù trước sau gì anh cũng sẽ thất vọng vì cậu thật nhiều.

_Sao em tránh mặt tôi?- Đôi mắt to tròn rươm rướm đỏ, anh chực trào khóc.

_ Vì cậu ấy hoàn thành mục đích rồi, từ nay chúng ta huề. Anh không được dọa tôi nữa đâu nhé. Thạc Kiến Vân xuất hiện với bức hình trên điện thoại, là anh, khi đang ngủ.

_ Lâm Tể Phạm, cậu đến với tôi vì thứ này sao? Toại nguyện rồi đấy, chúc mừng cậu. Gia Nhĩ cười khổ, quay bước đi, một bước quay đầu đó của anh chính là niềm ân hận của cậu cả đời này.

Từ hôm đó anh không còn xuất hiện trong tầm mắt của cậu nữa.

Anh chỉ giảng cho xong bài, cho dù Tể Phạm có làm biết bao nhiêu hành động. Anh cũng không mảy may để ý tới.

Anh ngày một đi với thầy Đoàn nhiều hơn. Sau khi anh giảng bài xong, Đoàn Nghi Ân sẽ thong thả từ lớp khác đến chỗ anh để cùng đi ăn trưa.

Nhiều lúc Tể Phạm thấy Gia Nhĩ ngồi cùng ăn trưa với Nghi Ân. Anh cười ngốc. Giống hệt như mỗi lần cậu bắt chuyện với anh khi xưa, anh cũng có nụ cười ngây ngốc như thế.

Cậu ghen, nhưng cậu lại không có tư cách để ghen.

Anh thật xinh đẹp khi ở bên cạnh hắn, mái tóc màu hạt dẻ đã dài hơn, đôi kính cậu ghét đã thay bằng lens cận, đám học sinh dạo này cũng có vài đứa tơ tưởng về anh. Nhưng đứa nào cũng bị cậu trừng trị thẳng tay, riêng người này.

Cậu biết rõ Đoàn Nghi Ân ấy là ai, đến cả Thạc Vân Kiến cũng phải kiêng dè, y tiếp cận hắn, vạn lần hắn chẳng thèm liếc mắt. Và rồi, tin thầy Vương sẽ cùng thầy Đoàn kết hôn nổ ra, họ nói anh và hắn ta sẽ đãi vào cuối tháng mười.


Và chính hai người cũng thừa nhận.



Với Tể Phạm, tất cả đã là dấu chấm hết.


Tình yêu, và người cậu yêu ...



Một bước sai lầm dẫn đến bi kịch của cả hai người, kéo dài, vấn vương đến tận sau này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro