Thứ hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【Thứ hai trời nhiều mây】

「Rất nhiều người đều quên dấu hiệu lúc ban đầu là gì」

"Chào buổi sáng." Lâm Tại Phạm gõ cửa bước vào liền nhìn thấy ánh mắt mơ màng của Vương Gia Nhĩ, đối phương hẳn đã đần người nửa ngày mà vẫn chưa tỉnh ngủ, mái tóc rối bù tùy ý vén lên.

Sau một hồi ngẩn người, Vương Gia Nhĩ như một chiếc máy nhanh chóng điều chỉnh lại lỗi giao tiếp, cậu lễ phép ôm lấy anh, lắp bắp thốt ra vài lời, "Chào buổi sáng, Tại Phạm." Mũi Gia Nhĩ khẽ giật giật, cả người tựa hồ hoàn toàn bừng tỉnh, cậu hỏi: "Bánh mì tươi kiểu Mỹ?"

"Hi vọng em không ngán."

"Làm sao có thể..." Gia Nhĩ đưa tay lên che miệng, ngáp một cái thật lớn, "Xin lỗi, phiền anh đợi em một lát." Khóe mắt ngáp dài ra nước mắt, cậu vội đi vào phòng tắm rồi đóng cửa lại.

Rô bốt dọn dẹp chậm rãi đi qua đi lại, máy trả lời tự động bắt đầu chào hỏi. "Chào buổi sáng, chế độ làm sạch tiếng ồn thấp vào buổi sáng đã được bật. Hệ thống làm sạch không khí đã được chạy. Theo cài đặt chương trình, rèm cảm quang đã được mở."

Tại Phạm cẩn thận tránh tuyến đường dọn dẹp bận rộn của rô bốt, sau khi lượn quanh phòng khách ba lần, anh vẫn là không chú ý mà đụng trúng nó, cả hai mắt lớn trừng mắt nhỏ.

"Chào buổi sáng, ngài Lâm Tại Phạm, tôi sẽ mở bản nhạc buổi sáng cho ngài." Âm thanh của rô bốt dọn dẹp bắt đầu phát ra những bản nhạc điện tử nhàm chán, lặp đi lặp lại tương tự như các bài thể dục trên radio của nền văn minh nhân loại cũ.

Tại Phạm phải thừa nhận rằng con rô bốt mang suy nghĩ quá mạnh mẽ này đã khiến anh rất đau đầu, cũng may là Gia Nhĩ đã nhanh chóng trở ra và cùng anh dùng bữa sáng, sau đó hai người cùng rời khỏi nhà.

"Hôm nay trời nhiều mây," Gia Nhĩ mặc một thân cây đen áo len chui đầu cùng quần dài mang cảm giác mềm mại nhu hòa, giày thể thao sạch sẽ, cậu nghiêng đầu nhìn Tại Phạm, "Cũng coi như là một ngày đẹp phải không?"

"Không cát bụi, không gió bão, không mưa như thác đổ, cũng không rét lạnh, đứa nhỏ này, hôm nay tất nhiên là một ngày đẹp rồi!" Một bà lão vận bộ đồ dệt kim với những đường chỉ khâu mịn, trên tay cầm dây xích dắt một con chó điện tử bước đến gần và trả lời thay anh. "Nếu may mắn, ý ta là nếu hôm nay cậu thực sự gặp may, cậu sẽ gặp được ánh sáng rực rỡ đẹp lạ thường kia." Làn da nhăn nheo của bà không che giấu được vẻ đẹp khi xưa.

Vương Gia nhĩ và Lâm Tại Phạm nhìn nhau gật đầu, bà lão nở nụ cười nhân hậu rồi bỏ đi.

Xe con thoi đi xuyên qua các tòa nhà chọc trời mọc lên như rừng cây, Gia Nhĩ vẫn chưa quen với việc di chuyển trong trạng thái không trọng lực, xe con thoi đối với cậu như một con tàu cướp biển nhấp nhô giữa những đám mây, mặc dù hiện nay nguồn năng lượng và công nghệ lái xe tự động đang cực kỳ phát triển, đây là phương tiện giao thông ổn định và nhanh nhất hiện tại, nhưng nó vẫn không thể thay đổi cảm giác khó chịu bám rễ trong lòng Gia Nhĩ.

Một bàn tay ấm áp bọc lấy bàn tay rét lạnh run rẩy của cậu, Gia Nhĩ ngẩng đầu lên, không ngoài dự đoán lập tức lạc vào tầm mắt dịu dàng của Lâm Tại Phạm.

Nơi đó có làn gió mát mang vị bạc hà cùng ánh sáng rực rỡ.

Điểm đến của họ là trung tâm y tế toàn diện lớn nhất tại thủ đô của Liên Minh, ngay từ khi họ bước vào cổng trung tâm, thông tin ID cá nhân cấy dưới da đã được kết nối và quét, đồng thời phát ra thông tin thoại được mã hóa từ trung tâm y tế thông qua tai nghe họ đang đeo, thiết bị quang học phân bố dày đặc ở trung tâm nhanh chóng hoạt động, hiển thị chuyến tham quan trực tiếp bằng hình ảnh 3D trước mặt họ, trung tâm chẩn đoán và điều trị toàn diện này là nơi tập hợp các công nghệ y tế hàng đầu của Liên Minh, kỷ nguyên hậu máy móc hóa đã cắt giảm tỷ lệ sử dụng những rô bốt lạnh không phù hợp, một số ít rô bốt làm việc sẽ được chọn làm những công việc tốt ở mức độ lớn nhất để giảm tác động đến con người.

Gia Nhĩ khẽ xoa huyệt thái dương, đối với cậu mà nói, nó quá yên tĩnh, không có cảm giác chân thực.

Tại Phạm bước đến bên cạnh và thấp giọng phàn nàn, "Anh cảm thấy có lẽ anh vẫn thích con rô bốt trông nhà tự nói chuyện một mình của chúng ta hơn. Nếu bây giờ tháo tai nghe xuống, đa số mọi người cũng sẽ phát hiện cái trung tâm này yên lặng đến đáng sợ."

"Bản sửa đổi lần thứ 7 của Liên Minh Hiến pháp." Gia Nhĩ nhún vai, tia sáng điện tử trong mắt cậu lóe lên, biến hóa chớp động, "Anh biết mà, để bảo vệ tối đa quyền riêng tư của công dân."

"Anh vẫn còn e ngại về điều này, nó có thể không đáp ứng được cái gọi là kỳ vọng." Tại Phạm cùng cậu đến đây hôm nay là vì bản sửa đổi lần thứ 7 của Liên Minh Hiến pháp, bên trong thị giác anh nhìn thấy tấm biển hướng dẫn đến phòng chẩn đoán trống không.

"Ai nói không thể." Gia Nhĩ do dự trước khi mở cửa cảm ứng, cậu quay lại, bất an xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, dường như muốn giải thích điều gì đó, "Có anh ở đây là thật, vậy đủ rồi."

"Nói bậy bạ..." Tại Phạm nhếch môi cười, "Đi đi."

"Ừm."

Vương Gia Nhĩ bước vào phòng chẩn đoán, bóng lưng đơn bạc của cậu chậm rãi biến mất trong tầm mắt anh, tay trái Tại Phạm chợt búng đồng tiền kỉ niệm có hình mặt hoa lên.

Ở cuối tầm mắt có một người đàn ông mặc chiếc áo khoác tối màu, cái gọi là hàng rào bảo vệ thông tin lập tức tan biến trước mặt anh như những bông tuyết rơi.

Tại Phạm khẽ thở dài.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro