Chap 13 + 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 13

Hắn đã quá say, đứng còn không vững, bước xuyên vẹo đến chổ nó bảo nó đi theo hắn. Nó định không đi nhưng khi thấy tướng đi hệt như người mẫu thế, sợ hắn té xuống sông nên miễn cưỡng bước theo. Ra tới đầu phà, hắn loạng choạng ngã về phía nó được thể ôm chầm lấy nó.Nó không biết làm thế nào trước cảm giác mới mẻ này. Như có một luồng điện chạy dọc sống lưng. Nó rùng mình. Cảm giác ấm áp mà thân nhiệt hắn truyền sang cho nó xua đi cái lạnh của tháng 11.

" Long bảo Lâm ra đây làm gì?"

Nghe tiếng nó, hắn chợt tỉnh, 2 tay bấu lấy vai nó, áp sát môi vào tai thổi từng hơi nóng đầy mùi rượu vào đó. Môi hắn chạm vào vành tai nó. Nó giật mình, né người ra khỏi hắn nhưng chỉ làm hắn cáu tiết kéo nó lại gần hơn mà thôi.

" Lâm ..có.. thích Diễm không?... Có ...không?" hắn lè nhè cố nói hết câu.

Má nó có một vệt hồng xuất hiện. nó lấp bấp " Lâm... Diễm..."

Nó chỉ nói được tới đây thôi hắn đã hét lên nhặn xị " Long không thích. Long cấm. Không là không. Long chỉ chịu được Lâm yêu con Phụng thôi, ngoài con đó ra tất cả Long đều cấm. Cấm hết. Cấm tiệt. Cấm tất. Rõ chưa? Hả? Hả?". Hắn lắc lắc người nó. Gương mặt hắn gần như oà vỡ.

Nhìn hắn như thế, nó thấy trong mình trào lên cảm xúc kì lạ. Nơi hắn chạm vào bắt đầu nóng lên. Lí trí không điều khiển nó nữa nó chỉ làm theo bản năng, gật đầu lia lịa. Thấy nó gật đầu, hắn thôi không lắc người nó nữa, Mặt bừng lên vui sướng như trẻ con được quà. Men rược đã bay đi đâu mất thì phải, hắn tủm tỉm cười. Nó đánh mất một nhịp tim.

Như muốn cho chắc chắn hắn hỏi lại " Thật không? Chắc không?"

Theo bản năng nó lại gật đầu.

" Vậy thứ 2 vô lớp từ chối Diễm đi nha. Nhaaaaaa!" hắn mè nheo.

Lại gật đầu lần nữa. Hắn mừng rỡ, ôm nó vào lòng, xiết chặt giữ cho giữa cả 2 không còn chổ trống. Nó thả người theo cái ôm của hắn. Hơi men của hắn như truyền sang cho nó. Hiện tại cái đầu minh mẫn của nó không suy nghĩ được gì cả.

Hắn lần tay lên cổ, giữ lấy gương mặt nó rồi từ từ cúi người xuống, chạm nhẹ môi hắn vào môi nó. Nó lập tức dức môi mình ra. Như còn vương vấn cái chạm môi ban nãy nó chủ động chạm lại vào môi hắn. Ngỡ ngàng, hanh phúc hắn đáp lại nó. Từ cái chạm môi ban đầu qua sự biến hoá của hắn thành một nụ hôn say đắm. Hắn thám hiểm môi nó nhưng vẫn cẩn thận cố không làm cho nó đau.

Cảm giác lạ lẫm nó cảm thấy mình lâng lâng như đang trên mây, hương vị ngọt ngào lan toả nơi hắn chạm vào. Nó muốn cảm nhận nhiều hơn thế, tay nó không biết từ khi nào nắm lấy áo hắn, nay xiết chặt vào kéo hắn lại gần mình hơn. Nụ hôn kéo dài nó mãnh liệt. Buồng phổi đã hết không khí dự trữ, nó mở miệng ra để thở, chỉ chờ có thế hắn đẩy lưỡi mình vào rồi sục sạo tiến sâu vào vòm miệng nó làm nó phát ra tiếng rên khẽ. Tiếng rên của nó tác động tới hắn, Hắn muốn nghe nhiều hơn nữa âm thanh mà hắn làm thoả mãn nó. Điên cuồng dùng lưỡi lướt qua răng và lợi nó rồi quấn chặt lưỡi mình vào lưỡi nó.

Đầu gối nó nhũn ra trượt xuống. Hắn vì say không thể giúp nó đứng vững nên cả 2 cùng trượt xuống nền phà. Hắn mở mắt ra nhìn vào đôi mắt nâu đang lim dim của nó mà cười thoả mãn. Hắn hôn vào má, trán nó rồi kéo dài nụ hôn xuống cằm và cổ dừng lại cắn nhẹ vào đó. Cơ thể nó rung lên từng đợt, tiếng rên phát ra ngày càng nhiều. Luồng tay vào người nó. Hắn muốn cảm nhận con người nó chứ không phải qua lớp vải nó đang mặt trong người. 3 năm rồi, hắn đã chờ đợi giây phúc này đã ba năm rồi, kể từ khi hắn biết là hắn yêu nó, vì thế cho nên nụ hôn này đối với hắn vẫn còn chưa đủ.

Bàn tay mát lạnh của hắn chạm cơ thể đang nóng bừng của nó. Thoáng giật mình, trước kia Bích Lựu cũng làm thế với nó. Nó bật phắt dậy gạt tay hắn ra chấm dứt nụ hôn.

"Đừng làm vậy mà Long."

Hắn như thoát khỏi cơn mê, nhìn vào đôi mắt nâu ngân ngấn nước mắt ánh lên vẻ sợ hãi của nó. Hắn dừng lại ôm nó vào lòng đầu gục vào vai nó, vỗ vỗ lưng nó cố làm cho nó bình tĩnh lại.

" Long yêu Lâm. Từ lâu lắm rồi. Long nói thật đấy."

Hắn nói nhỏ, nhỏ tới mức tưởng chừng như không nghe được mặc dầu nó cố gắn để nghe. Nó chỉ nghe loáng thoáng " Long ... Lâm ....Yêu gì gì đó."

"Lâm không nghe rõ . Long có thể nói lần nữa được không?"

Hắn ngẩng đầu dậy, kéo mặt nó đối đện với mặt hắn, hôn lên má nó 1 cái " Long yêu Lâm. Lâu lắm rồi." Rồi nhìn vào mắt nó " Lâm có... yêu Long không?"

Sắc đỏ ngự trị trên mặt nó, nhịp tim đập loạn liên hồi. Giống như cảm giác 2 tuần mấy nay. À không. Còn hơn thế nữa. Con phụng nói nó bị bệnh mà không cho nó biết nó bị bệnh gì, Còn lại bảo là hết tuần mới nói. Có lẽ bệnh tình của nó đang trở nặng hơn thì phải nhưng con đó lại vô tư như thế thì chắc là bệnh không tới mức chết. Thôi thì chờ 5 ngày nữa nhỏ nói cho nghe vậy.

Hắn nhìn vào nó chờ đợi câu trả lời. Ánh mắt như mong mỏi cái gì đó. Một lần nữa bản năng nó lại thắng. Nó gật đầu. Hắn mừng rơn .

Lý trí chiếm lại ưu thế . ' Bản năng! Mày tránh ra chổ khác coi. Mày ở đây rách việc quá."

" Cho Lâm thời gian suy nghĩ 1 tuần nha. Tuần sau.... Lâm sẽ trả lời."

Hắn xị mặt xuống " Sao giống câu trả lời với Diễm quá vậy?"

Nó bối rối. Bên trong nó trận chiến nội tâm tiếp tục. 'Mày thấy chưa mày làm rối lên rồi đó. Để tao- bản năng lên tiếng'. Nó lại gật đầu. hắn cảm thấy hụt hẫng. ' Mày đi chổ khác thì có, mày còn làm rối hơn tao nữa- đá bản năng đi chổ khác, lí tri lanh chanh "Vậy 6 ngày nữa được không?"

Hắn có chút khởi sắc " 5 ngày thôi. Được không? Đi màaaaaaaa!"

'Mày đi chổ khác đi. Cái này tao làm đựơc, không cần mày nữa- đạp đầu lý trí, bản năng chiếm thế thượng phong'. Nó tiếp tục gật đầu. Khỏi phải nói cũng biết là hắn vui tới cỡ nào. Như không muốn nó đổi ý , hắn ôm lấy nó " Nhớ giữ lời. Mai đi từ chối Diễm đi. Nghe không?" Nó lại gật đầu. Giải tỏ được gánh nặng trong lòng, hắn từ từ ngã vào lòng nó ngủ ngon lành.

Bên trong nó ' Mày có hơn gì tao, chỉ biết gật đầu mà chảnh- lí trí lên tiếng'. ' Kệ tao. Dù gì tao cũng được việc hơn mày-bản năng đáp trả'.

Nhìn hắn nằm trong lòng mình ngủ say như đứa trẻ. Nó bậc cười, luồn tay vào tóc hắn nghịch ngợm. Gió lại thổi lên phả vào người nó lạnh buốt. Sờ vào người hắn cũng lạnh tương tự thế. Nó giật mình lần nữa. Hắn đang say nếu cứ để như thế này thì đổ bệnh mất. Còn con Phụng nữa ra gió nhiều là không được. Nhưng chẳng lẽ nó lại để hắn nằm một mình trên nền phà lạnh cứng này? ....Chỉ một chút chắc không sao.

Đấu tranh tư tưởng xong , nó đặt hắn nằm xuống, tiến lại phía 3 người kia " Anh Qui! Khuya rồi, chạy phà về thôi.".

********

Nhỏ bước đến chổ 2 thằng bạn. Muôn thưở , trăng sáng luôn làm cho cảnh vật thêm lung linh và huyền ảo. Trăng đêm nay cũng thế, Cảnh vật xung quanh nhỏ đẹp đến mê người. Trăng soi mình xuống nước sáng như gương, trăng chiếu sáng lấp lánh xuống vạc rừng tràm làm lá cây ánh lên như thuỷ tinh. Nhưng đó vẫn không là gì so với trước mặt nhỏ. 2 trằng bạn thân ở đó, Long hiền lành dựa vào lòng Lâm mà ngủ thanh bình và ấm áp.Còn Lâm tay ôm gọn đầu Long, người ngã vào thành phà . Ánh trăng làm sáng lên gương mặt thanh tú, bầu bĩnh của nó. Nước da trắng ngần dưới sự phản chiếu của trăng nhìn nó như bức tượng tạc tuyệt mỹ. Đưa điện thoại lên để ghi lại khoảnh khác đẹp đẽ này, nhỏ chợt thở dài.

Nhưng sao thế nhỉ? Nhỏ lại thấy vẻ đẹp này thoáng man mác đau thương. Một lần nữa nước mắt nhỏ lại chảy. Vẻ đẹp thanh khiết này nhỏ không muốn nó bị vấy bẩn hay lưu mờ. Rồi cũng sẽ bẩn thôi..... Không sớm thì muộn. Trên nét mặt thanh bình ấy sẽ hằn chứa nổi u buồn u uẩn, trong ánh mắt trong sáng ấy sẽ chứa nổi mệt mỏi. Đã biết nó sẽ xảy ra nhưng không thể nào ngăn lại được. Bánh xe vận mệnh cứ mãi quay nhưng nhỏ không phải người canh giữ bánh xe ấy để đảo chiều nó lại.

" Mày sao lại khóc?" Nó ngạc nhiên khi nhìn thấy những giọt nước mắt cứ thi nhau chảy xuống mặt nhỏ.

Đưa tay lên môi nhỏ suỵt một tiếng rõ dài, ra dấu cho nó im lặng để nghe tiếng ngâm thơ ngân nga của Qui.

Chiều tà mờ ảo bóng vầng dương.
Cánh chim mòn mỏi trãi dậm đường.
Bay về chốn cũ tìm ai đó.
Để mây hờ hững trôi muôn phương.
Rêu xanh loang lổ lấp mảnh tường.
Mái ngói bạc màu bởi khói sương.
Nhưng ân tình cũ chẳng phai nhạt.
Tháng ngày xa cách vẫn nhớ thương.

Mặt đất xoay vầng đêm chuyển sao.
Đường đi chằn chịt biết là bao.
Ít khi gặp gỡ, nhiều li biệt.
Lỡ ta nói yêu nhau thì sao?

Với chất gịong khàn khàn, bài thơ được buông ra như ai oán, văng vẳng cả một khúc sông. Bài thơ mang tâm sự của người ngâm ra nó . Phải. Không có nổi đau nào bằng nổi đau tình. Nhìn người mình yêu đứng trước mặt mà không thể chạm vào vì tương lai và danh dự của người đó. Nó không quá đau đớn đến nổi sống dỡ chết dỡ mà đau âm ỉ từ trong tim đau ra, gậm nhấm con người theo năm tháng làm người ta mệt mỏi.

Phà cập bến vào sau nhà chú Sơn, Qui cột xích phà vào chân cầu. Nhỏ nói " Tối nay 2 đứa bay ở lại nhà tao mà ngủ. Thằng Long như thế nào mà về má Ngọc sẽ lên tăng xông cho mà coi. Còn mày.... Tao thấy hình như mày không muốn xa nó."

Cầm điện thoạt bấm số nhà, gạt vôị nước mắt trên má, cố điều chỉnh giọng nói để mẹ mình không biết lá mình đang khóc . " Mẹ ạ! Con Phụng đây...... Dạ ! Mới ăn sinh nhật bạn xong. Tối nay Lâm, Long ngủ ở nhà mình. ..... Long say rồi mẹ ạ. ..... Dạ, mẹ nói 2 má 2 bên nhà dùm tụi con..... Dạ! Con sẽ cẩn thận. Mẹ đừng lo.".

Tắt máy nhỏ đến chổ hắn, tát tát vào mặt hắn vài cái cho hắn tĩnh. Nó nhăn mặt nhìn nhỏ bạo lực rồi cả 3 bước xuống cầu vào nhà Chú Sơn lấy xe. Nhỏ gật đầu chào chủ nhà. Để hắn cho nó chở, tự mình lái xe về, thầm cảm ơn trời vì nó còn tĩnh.

Qui bế sơn bước vào nhà chú.

" Con trong nó dùm chú, Cái thằng này tính bốc đồng mãi không bỏ." Chú Sơn lắc đầu ngán ngẫm.

Cười nhẹ với chú Sơn. Qui đặt Sơn xuống giường rồi dắt xe ra cổng.

" Con để Sơn ở lại đây ngủ nha chú. Gió khuya lạnh mà Sơn lại say nên cho sợ Sơn trúng gió."

"Ừ! Con để nó ở lại đây cũng được."

"Không con về nhà anh Qui. Mai con còn đi học, tập vở bỏ bên đó hết. Ở lại đây để mai nghỉ hả?" Sơn loạng choạng đứng dậy, bước ra của nhà rồi ngã người bá lấy cổ Qui.

" Thôi con lo cho nó dùm chú. Nó bướng lắm. Chú nói cũng không được gì đâu."

Chú sơn lắc đầu. Qui gật đầu đáp lại. Chú vào nhà khoá của lại. Sơn leo lên xe, tay ôm lấy eo, đầu dựa vào lưng Qui .

" Anh đừng lợi dụng lúc tôi say mà bỏ tôi. Anh không có quyền bỏ rơi tôi. Không được bỏ tôi một mình." Sơn nói với giọng ngái ngủ.

Nắm lấy tay Sơn đưa lên môi hôn " Anh sẽ không bỏ em. Chỉ khi nào em bỏ rơi anh thì anh mới rời xa em thôi."

Anh nghe giọng Sơn cười khanh khách phía sau. " Anh đã bỏ bùa mê em rồi. Không có chuyện em bỏ rơi anh đâu."

Giá như Sơn không ngồi phía sau thì có lẽ Sơn đã thấy Qui khóc.


Chap 14

Hắn tĩnh dậy thấy đầu mình nhức kinh khủng, ngó xung quanh thấy hơi kì lạ hình như đây không phải là phòng mình. Hắn cố nhớ lại: từ phà về nhà chú Sơn .... Lâm chở về nhà. Lâm? Hắn mỉm cười nhớ lại chuyện tối qua nó nói sẽ từ chối Diễm và 5 ngày sau sẽ trả lời rằng nó có yêu hắn hay không. Lỡ nó từ chối hắn thì sao? Hắn không quan tâm. Chỉ cần hiên tại nó không yêu ai là được, hắn sẽ từ từ làm cho nó yêu hắn sau. Hắn đã đơn phương yêu nó 3 năm rồi ,có chờ thêm nữa thì cũng chẳng hề gì.

Trước kia, khi nó mới chuyển đến, thật lòng thì hắn rất ghét nó vì nó đã cướp mất Phụng của hắn. Phụng muôn đời chỉ đi với long, người ta luôn bảo rằng Long- Phụng, chứ có ai bảo rằng Lâm-Phụng bao giờ. Từ ngày mà nó khóc trước hắn, hắn cảm thấy nó là người mà hắn nên bảo vệ chứ không nên ghét. Cái cảm giác giận sôi gan khi nó cười với nhỏ chuyển thành ấm áp dể chịu, hắn đã quen với sự tồn tại của nó trong cuộc đời của hắn và nhỏ. Rồi cũng không biết kể từ lúc nào mà cái cảm giác ấm áp ấy lại chuyển thành bực bội vô cớ khi nó chỉ cười với nhỏ mà không cười với hắn.

Ba mẹ nó về quê, gởi nó qua nhà hắn. Tối, 2 thằng ngủ chung. Không phải là nhà không có phòng trống mà tại vì lâu mới có dịp nó qua ở nhà hắn nên 2 đứa ở chung phòng chơi game cho tiện. Nó cười với hắn, chỉ riêng mình hắn không ai khác cả. Hắn muốn nhào tới chổ nó hôn vào má nó, cắn vào môi nó, nhưng hắn cố kìm lại.

Hắn cứ luôn tự hỏi mình tại sao lại thế? Hắn không hiểu rõ cảm xúc của mình giành cho nó là gì. Hắn cần câu trả lời, thế là hắn đi hỏi Qui- người anh mà hắn rất quí, quen trong một dịp tình cờ. Khi nghe hắn hỏi qui đã cười buồn mà đáp rằng " Em đã yêu rồi.". Thì ra khi yêu người ta có cảm giác như thế: vui buồn vô cớ, mưa nắng thất thường. Hắn hiểu điều đó là sai trái nhưng hắn không thể làm chủ con tim mình được.

Hắn nhìn sang bên cạnh mình nơi mà nó đang ngủ say, cuộn tròn vào gối ôm như con mèo nhỏ. Luồn tay vào mái tóc mềm mại của nó, cúi người xuống hôn lên trán nó. Nó cựa mình, mở mắt ra.
"......"
1s.
2s.
3s

"Áaaa ... Long làm gì vậy?". Nó chạm tay vào nơi hắn vừa hôn vào và thục lùi về phía cuối giường. Vào ngay lúc này đây, hắn cảm thấy căm ghét cái- mà –đêm- qua- hắn- nằm- ngủ- trên -đó kinh khủng. Cái con nhỏ Phụng này ngủ có 1 mình mà giường thì thuộc loại king size ( Nhỏ này nết ngủ xấu, ngủ giường nhỏ là lăn ... lọt sàn.). Nó hiện tại cách hắn khoảng 2m. Hắn xích lại gần chổ nó, nó cố lùi lại phía sau. Nhưng đây đã là cuối giường rồi thì lùi được đi đâu.

" Lâm ghét Long làm vậy lắm hả?"

" Không.... Có...." Nó lúng túng vì thấy mình bị dồn vào đường cùng . Lùi không được thì nhảy xuống vậy. Nó vội vã nhảy xuống giường, chạy vội đến cửa ra vào. Nắm lấy tay nắm định mở cửa ra thì bị hắn chặn lại. Nó ngước lên nhìn, hắn đang đứng bên cạnh nó nhìn vào nó như muốn ăn tươi nuốt sống. Nó cảm thấy sợ, xưa nay nó chưa từng nhìn thấy hắn như thế này. Hắn xoay người nó lại để mặt nó đối diên với mặt hắn.

" Lâm ghét Long lắm hả?"

" Không ...có .." nó lấp bấp.

" Vậy Lâm ghê tởm khi Long hôn Lâm?"

Nó chợt nhớ lại chuyện tối qua. Cơ thể nó nóng bừng, mặt đỏ lên. " Không có mà. Lâm không có ghê tởm Long, Lâm còn cảm thấy thic...." Nó cuối người xuống không nói nữa. Mặt đở tợn hơn.

Hắn mỉm cười vì câu nói của nó. Tay hắn nâng cằm nó lên, cúi đầu xuống. Nó biết hắn sắp làm gì nên nhắm mắt lại. Khi môi 2 người vừa chạm vào nhau thì....

"BENG...... BENG...... BENG........." Khua khua muỗng vào cái dĩa bằng inox , nhỏ hét lớn " Dậy đi 2 ông thần của tôi, 6h15 rồi. Dậy vệ sinh, ăn sáng, rồi còn đi học nữa."

Giật mình, nó xoay mặt đi hướng khác. Còn hắn thì phát cáu thấy rõ.

" Rách việc quá! Mày làm gì mà la thất thanh vậy hả? Mới sáng sớm mà ... bộ chưa uống thuốc hả? Tí nữa có trễ thì lấy xe máy đi."

" Được mới lạ đó. Chạy xe máy đi thử coi CSGT có hốt mày không? Anh Hạ mới điện thoại vào thông báo là hôm nay CSGT có chiến dịch ra quân " đứng đường" đấy. Mục tiêu là mấy đứa học sinh PT tụi mình đấy. Có giỏi thì chạy đi."

" Tao biết rồi. Tao xuống liền" . Nó lên tiếng rồi mở cửa bước ra.

" Chỉ có Lâm là ngoan thôi. Còn mày thì... lì thấy ớn." Nhỏ chỉ chỉ vào hắn, cười gian rồi bước xuống nhà. Nó đi theo nhỏ thì hắn ôm lấy nó kéo nó vào lòng.

" Nhớ hôm qua hứa gì với Long không? Hôm nay nhớ thực hiện đó."

Nó ngớ người. Hắn điên tiết.

" Đi từ chối Diễm, nhớ chưa?"

Nó nhớ ra gật đầu lia lịa. Nhỏ nghe tiếng hắn, dừng lại cười gian " Ghen khiếp.".Rồi bất chợt nhỏ thở dài.

******

" Lâm rất mến Diễm nhưng đó chỉ là tình bạn đơn thuần thôi. Vì thế....... Diễm cho Lâm xin lỗi." Nó ngập ngừng nói ra những lời đó.

Diễm đứng đó nhìn nó, nước mắt bắt đầu rưng rưng. " Ý Lâm là .... Lâm từ chối Diễm phải không?"

Nó không biết làm gì ngoài tìm cách từ chối khéo " Lâm... không xứng với Diễm đâu. Vì thế không phải là Lâm từ chối Diễm mà là Lâm tự rút lui thôi."

" Tại sao vậy?"

Diễm òa khóc nức nỡ. Nó bối rối, xưa nay nó chỉ mới thấy nhỏ khóc thôi chứ chưa bao giờ nhìn thấy bất kì đứa con gái nào khác nữa khóc nên không biết cách dỗ như thế nào. Khi nhỏ khóc bao giờ nó cũng ôm nhỏ vào lòng và vỗ lưng nhỏ thì nhỏ nín khóc ngay, chắc là Diễm cũng vậy. Nghĩ thế nó định bước lại thực hiện cái ôm thì hắn bước đến , mặt hầm hầm nắm tay nó kéo đi bỏ lại sao lưng cái nhìn ngơ ngác của Diễm.

" Long đi từ từ thôi. Lâm theo không kịp. Với lại.... bỏ tay Lâm ra, Long siết tay Lâm đau quá."

Nghe thấy thế, hắn đừng lại buông nó ra rồi thét lớn " Lâm định ôm Diễm chứ gì? Long không thích thế, nghe không? Không phải một mình Diễm mà bất kì đứa con gái nào cũng thế."

Nó ngạc nhiên. Long trước đây rất dịu dàng với nó chứ không hề lớn tiếng với nó như thế này. Nó sợ. Long lúc này thay đổi nhiều quá.

" Long xin lỗi. Long không chịu được khi thấy Lâm quá tốt với 1 ai đó." Hắn dịu giọng " Lâm biết là Long yêu Lâm mà, đừng làm Long đau lòng thế được không?"

Nó lại gật đầu. Hình như khi đứng trước hắn nó không thể từ chối những yêu cầu của hắn thì phải. Nó luôn gật đầu trong vô thức. Hắn cười tươi, hôn vào má nó, rồi vui vẻ kéo nó vào lớp. Tim nó đập rộn ràng, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người nó. Nó chỉ muốn bàn tay hắn cứ nắm chặt lấy bàn tay nó không buông ra nữa.

Từ hôm nó từ chối Diễm dưới sự chứng kiến của hắn, nó thấy hắn hay có những hành động thân mật với nó. Ngày nào cũng qua lớp tìm nó và nhỏ, ca hát luôn mồm lại còn nhắc nó hôm nay là ngày thứ mấy. Lúc ấy trông hắn thật trẻ con, nó thích nét trẻ con của hắn. Khi hắn ôm nó tim nó không còn nhảy điệu tango quên thuộc nữa mà đã dịu lại ấm áp vô cùng. Hình như bệnh tình của nó đã thuyên giảm. Nó thấy thích thú khi hắn ôm nó và hôn vào má nó. Hôm nào mà hắn không ôm nó thì hôm đó nó cảm thấy bức bối như thiếu thiếu cái gì đó.

********

Hôm nay là ngày thứ tư của cái hẹn trả lời với hắn, tức là một ngày nữa nhỏ sẽ nói cho nó biết là nó bị bệnh gì. Nhưng với tình trạng "bệnh tình đã thuyên giảm" này thì nó đã không còn tha thiết lắm để chờ câu trả lời. Và 3 h chiều hôm nay nay trường tụi nó có trận đấu bóng chuyền giao hữu với đội bóng chuyền bưu điện huyện. Hắn là thành viên chủ chốt nên tất nhiên hắn phải có mặt mà hắn có mặt thì không có lý do nào để nhỏ và nó không đi cổ vũ.

Tuy nắng cuối tháng 11 không gắt lắm nhưng hắn nhất quyết bảo nó và nhỏ vào khán đài của sân vân động chờ, mặc dù tụi nó có mặt áo khoát và đội nón đầy đủ. Tinh thần chiến đấu của đội hắn hơn hẳn đội kia nhờ sự nhiệt huyết cổ vũ của học sinh trường hơn hẳn đám nhân viên ít lèo tèo của bưu điện mà trong đó fan của hắn chiếm đa số.

Sec đầu tiên của trận đấu kết thúc, nhỏ và nó rời khán đài tiến về phía hắn ngồi nghĩ mệt thì....

" Á... đau quá. Mày làm gì vậy? Đừng có nhéo tao nữa?" Nhỏ la oai oái khi nó nhéo lấy tay nhỏ, mặt hướng về phía hắn không quan tâm tới sự đau đớn của nhỏ mà nó gây ra.

Nhỏ nhìn theo hướng chú ý của nó thì nhìn thấy hắn bị bám chặt bởi một đám con gái, đám đó chăm sóc hắn còn hơn cả ông hoàng trong khi mấy thành viên còn lại thì chỉ có mấy người quan tâm thậm chí có người còn bị bỏ mặt. Giờ mà tới được chổ hắn cũng khó vì chen không lọt nữa.

" Đáng ghét! Sao con gái cứ bám theo Long hoài vậy? Sao Long không bảo họ tránh ra chứ?" Vừa nói nó vừa bấu mạnh hơn vào da nhỏ. Nhỏ nhăn mặt.

" Có gì thì mày đi mà nói nó. Đừng nhéo tao nữa, đau lắm đó."

Nó nhìn qua thấy bộ mặt nhăn nhó của nhỏ, buông tay ra nó bỏ về khán đài ngồi. Nhỏ lắc đầu bước theo nó, bỏ ý định tới chổ hắn. Nó hậm hực, hết đứng rồi ngồi, hết nhăn mặt nhìn về phía hắn rồi quay sang nhỏ.

" Lâm!"

" Gì?" Nó nạt nhỏ.

" Thôi nha mày . Giận nó rồi xả qua tao là sao?"

"Tao không có giận Long. Tao lấy lý do gì để giận. Mà tao bị bệnh gì vậy? Sao mày không chịu nói?"

Nhỏ cười hô hố, kéo tai nó kê miệng mình vào thét lớn " Con lạy ba. Ba đã dịch bao nhiêu cái fic, đọc bao nhiêu bộ truyện mà vẫn không hiểu đó là gì hả? Óc bã đậu à? Con tưởng ba đã biết lâu rồi chứ."

Nhỏ dừng lại để thở. Nó xoa xoa tai mình để kiểm tra rằng mình không bị điếc. Ánh mắt nó long lanh nhìn nhỏ " Rốt cuộc là tao bị gì?".

Lấy tay vuốt vuốt ngực nén cục tức trong lòng xuống, nhỏ hét tung cả nước bọt vào mặt nó " Mày bị love sick rồi. Yêu rồi. Yêu thằng Long rồi hiểu chưa? Đầu đất. Học thì giỏi mà sao cái mày lại chậm tiêu thế không biết."

" Không thể nào. Tao là con trai đó." Nó cãi bướng.

" Vậy thì...." Nhỏ chỉ tay về phia hắn "Mày nhìn đi. Bây giờ mày có cảm giác gì?"

" Tao...." Nó nhăn nhó rồi tỏ ra bực bội khi thấy Hoa lớp nó lấy khăn giấy lau mồ hôi cho hắn. Nó lại nhéo nhỏ. ' Tên Long mắc dịch. Tại mày mà thằng Lâm nó nhéo tao nãy giờ. Tí nữa tao bầm mày ra câu cá sấu.'

" Mày yêu nó rồi. Yêu thật rồi hiểu chưa hảaaaaaaaaaa?

Thì ra đó là yêu. Hèn chi nó cảm thấy thích khi hắn ôm nó, không ghê tởm khi hắn hôn nó. Nhưng bây giờ nó không quan tâm đến chuyện đó nhiều. Điều mà nó quan tâm là Hoa đang bám cứng lấy tay hắn. Mặt nó đổi sắc.

Nhỏ ngán ngẫm ' 2 ông tướng này giống nhau ở chổ ghen khủng khiếp. Với cá tính này mà có người thứ 3 xuất hiện thì ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dm