Chap 25 - End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 25

Tôi cứ trôi mãi trong cái lỗ đen vô định ấy. Lạc lõng và chơi vơi. Tôi không biết mình đang ở đâu. Xung quanh tôi toàn là bóng tối, không một ai bên cạnh. Tôi không thấy sợ điều này, vì bên cạnh tôi thật sự vốn đâu có ai. Có tiếng hai người đang gọi tôi từ xa vọng lại, rất quen. Nhưng là ai nhỉ? Tôi đi theo tiếng gọi ấy. Dáng hai người đó cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đêm, buộc tôi phải đuổi theo. Rồi tôi cũng nhìn thấy được họ. Là cậu và anh Phương. Họ đang đứng bên kia bờ sông vẫy tay chào và cười với tôi.

Tôi muốn sang đó với họ. Vì bờ bên kia tràn ngập ánh sáng còn bờ bên tôi là một khoảng trời đen ngòm. Không có cầu cũng không có thuyền, nước sông thì cuồn cuộn chảy đục ngầu. Tôi không biết bơi, nếu lội sang ấy thì tôi sẽ chết. Mặc kệ, tôi muốn sang bên ấy, qua đó biết đâu tôi sẽ có được ánh sáng. Nếu như tôi cứ mãi sợ hãi mà đứng bên này thì bóng tối sẽ chiếm lấy tôi. Tôi không thích thế. Tôi đã sống trong bóng đêm lâu rồi, tôi cần ánh sáng.

T ôi bước đến bờ, chuẩn bị nhảy xuống thì có bàn tay to, ấm kéo tôi lại.

" Lan định chết thật sao?"

Giọng nói này... là Lãm. Sao hắn cứ theo tôi hoài thế? Tôi không trả lời, vẫn giữ ý định bơi sang bên ấy. Nhưng một lần nữa, bàn tay ấy lại kéo tôi lại.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy Lan? Nói cho Lãm biết đi. Tại sao lại đi tự vẫn?"

Tôi không tự vẫn, tôi chỉ muốn đến nơi tôi thuộc về thôi. Cậu và anh Phương đang chờ tôi. Họ vẫn vẫy tay gọi tôi đến.

" Lãm buông tôi ra. Hai người họ đang chờ tôi. Tôi phải đến đó với họ."

CHÁT.

Cảm giác đau rát trên mặt. Lãm tát tôi. Đau quá.. Tôi vẫn còn biết đau chứ không phải vô cảm như tôi nghĩ. Rồi cái đau ấy làm bóng đen loãng dần, tôi lờ mờ nhìn thấy gương mặt Lãm. Giận dữ và lo lắng là những gì mà tôi cảm nhận được. Lãm lo cho tôi sao? Nhìn lại xung quanh, tôi thấy mình đang đứng trên cầu Mộc Hoá. Nước sông cuối tháng 8 đỏ ngầu phù sa, nước từ thượng nguồn đổ về nên chảy rất xiết. Tại sao tôi lại đứng ở đây? À! Đúng rồi. Tôi muốn giải thoát, nên bản năng đã điều khiển tôi tới đây. Chết nơi này là hợp nhất. Anh Phương cũng nằm xuống tại đây mà , chết ở đây thì tôi sẽ không cô đơn.

" Chết ở đây là hợp nhất rồi còn gì? Lãm không thấy như thế sao?"

" Lan đừng điên nữa. Thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi? Lan không thể cho Lãm biết được sao? Lãm thấy mình vô dụng quá. Theo Lan bấy lâu nay mà vẫn không biết Lan đang nghĩ gì?"

Bóng đen cứ loãng dần. Tôi thấy mặt Lãm rõ hơn, trên đó còn có cả xót xa nữa.

" Lan không điên. Lan nói thật đấy. Chết là giải thoát tốt nhất đối với Lan. Lãm biết không? Lan đã biết trước là anh Sơn sẽ bị tai nạn đấy. Có đáng sợ không?"

Tôi thật sự cũng không biết tôi đang nói gì nữa. Chuyện này tôi chưa từng nói cho bất kì ai ngoài Long và An, ngay cả Lâm tôi cũng không nói, tại sao tôi lại nói điều này cho Lãm nghe? Tôi mất trí rồi.

" Tuy Lãm không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu Lan muốn nhảy thì Lãm sẽ nhảy cùng Lan."

Tôi như bừng tỉnh . "Lãm điên hả. Mắc gì phải nhảy?"

" Lan chưa bao giờ tin Lãm. Nên Lãm muốn chứng minh cho Lan thấy Lãm có thể vì Lan làm tất cả. Vì thế, Lan à! Hãy tin vào Lãm có được không?"

Nói gì nhỉ? Tôi cảm động? Tôi không biết là Lãm si hay khờ nữa. Vì một người như tôi? Có đáng không? Tôi đưa tay chạm vào mặt Lãm. Tại sao ánh sáng trước mắt tôi mà tôi không biết nắm bắt? Tại sao tôi cứ mãi chìm trong u mê? Tại sao tôi lại không cho mình một cơ hội? Tôi không biết.

" Lãm à! Sao lại phải vì Lan làm thế? Lan không xứng đâu."

" Xứng hay không xứng đều không quan trọng. Quan trọng là Lãm muốn vì Lan làm như thế thôi"

Nghe câu trả lời trẻ con của Lãm, tôi bật cười. Đúng là khi yêu người ta không thể giải thích được những hành động và lời nói ngố của mình. Cũng như Lâm và Long, biết trước là sẽ có kết quả như thế mà hai đứa nó vẫn đâm đầu vào yêu nhau.

Tôi không nhảy nữa mà đứng hóng gió trên cầu, Lãm vẫn đứng bên cạnh tôi không nói một lời. Gió cuối chiều thổi lồng lộng phà vào mặt tôi mát lạnh. Tôi lấy lại cảm giác. Đúng là khi có cảm xúc thì mọi thứ tuyệt vời hơn là..... vô cảm

****

" Nào. Nào. Nhóc về nhà thôi."

Một giọng trầm trầm cất lên, Nhỏ xoay người lại, nhìn chăm chú vào chủ nhân của giọng nói đó. Cách nói chuyện ấy.... nhỏ biết chỉ có thể là một người.

" An! Là mày phải không?" Nhỏ mừng rỡ chạy đến chỗ người đó.

CỐP.

" Hỗn. Chị chứ không phải là mày." An cú một cái đau điếng vào đầu nhỏ. " Về nhà thôi. Chị đã biết hết mọi chuyện rồi. Về nhà đi, chị sẽ chỉ em cách giải quyết."

Nhỏ chầm chậm gật đầu. bước theo An. An chợt khựng lại nhìn sang Lãm.

" Bạn là Lãm đúng không? Mình có nghe Nhung nói."

" Dạ!" Lãm gật đầu chào.

An phá lên cười. "Không cần phải lễ phép thế đâu. Chị , à không nhầm, mình bằng tuổi nhau đấy."

" Nhưng Lan..." Lãm ngơ ngác.

" Không sao đâu. Gọi bằng tên là được rồi. Mình tên An. À! Lại quên. Lúc này lẩm cẩm quá. Lãm cứ gọi mình là chị. Muốn cưa Lan thì gọi mình là chị là phải rồi. Đặc cách cho đấy."

An cười vui vẻ. Lãm thì hớn hở còn nhỏ thì mặt đỏ bừng. An điện thoại về nhà hắn báo là sắp về cho mọi người yên tâm. Cả ba cùng đi bộ về vì Lãm không đem theo nón bảo hiểm. Với lại nhỏ cũng không muốn về nhà ngay nên đành thế.

Mặt trời đã lặn, chỉ còn chút ánh sáng yếu ớt rọi xuống, đèn đường cũng đã bật lên. Lãm dắt xe đi bên cạnh nhỏ, còn nhỏ thì đang kể cho An nghe về những chuyện đang xảy ra. Chợt nhỏ dừng lại và kéo tay An.

"Chị An này. Em lại nghe âm thanh ấy. Lần này em biết được người chết là ai. Nhưng em vẫn không chặn lại được."

An dừng lại không bước nữa, nhìn vào nhỏ rồi thở dài. " Em lại nghĩ đó là lỗi của mình đúng không? Lại tự cho mình là quái vật đúng không? Chị đã nói rồi. Đó không phải là lỗi của em. Em phải tự hào vì mình có được năng lực đó. Tuy không ngăn chặn lại được nhưng mình có thể biết trước điều xấu sẽ xảy ra. Chúng ta có thể phòng tránh. Được thì càng tốt không được cũng không sao vì chúng ta đã rất cố gắng, không có gì phải ân hận cả. Chuyện lần này là ngoài ý muốn, với lại em còn chưa hiểu hết được khả năng của mình, lần sau để ý hơn là được, Còn nữa, Sơn vẫn chưa chết nên chúng ta vẫn còn hy vọng. Nếu như Sơn còn sống thì âm thanh đó chỉ là lời cảnh báo thôi."

"....."

"Chị không hiểu gì về thế giới tâm linh nhưng chị biết rằng trên thế giới này người có được khả năng như em rất hiếm. Em phải tự hào về điều đó chứ." An xoa đầu nhỏ cười. " An tâm đi. Lần này chị về sẽ không bỏ em một mình nữa. Bao giờ cần giúp thì cứ điện thoại cho chị. Chị luôn sẵn sàng giúp em."

"Cám ơn chị." nhỏ cười đáp trả An.

"Thế có phải không?"

*****

Tại phòng khách nhà hắn, ba gia đình cùng An, Lãm ngồi vào bàn lớn 'hội nghị'

" Chuyện anh Hai và anh Lâm yêu nhau, con và chị Phụng đều biết. Không những thế mà cả anh Lãm cũng biết nữa.."

Năm đấng sinh thành cùng hắn ngạc nhiên nhìn vào Nhung. Giữ vẻ bình thản con bé nói tiếp.

" Con và chị Phụng biết thế nào hai gia đình cũng phản đối nên mới giấu. Với lại lúc trước con cũng có suy nghĩ như ba và mẹ nên con mới không giúp hai anh. Vì thế nên sự việc đã thành ra thế này. Khi con nhìn thấy hai anh Qui, Sơn như thế thì con biết quan niệm đó của mình là sai. Và con muốn sửa chữa lỗi lầm của mình."

Năm người lớn và hắn "đơ" vì một cô bé 9 tuổi lại nói ra được những lời như thế và những chuyện mà người lớn bảo rằng con nít không nên biết đã ra sức giấu, nhưng hoá ra đứa con nít ấy còn biết trước cả họ. Ba hắn lắc đầu lấy lại tỉnh táo.

" Ba không muốn nhắc lại chuyện này nữa. Chuyện đã ổn thoả rồi, Như thế này không phải tốt hơn sao?"

" Tốt chỗ nào ạ? Ba không thấy anh Hai hiện tại như thế nào sao? Ba không thấy hai anh Qui, Sơn đang trong tình cảnh nào sao? Ba chờ bao giờ anh Hai như thế rồi mới ngộ ra à? Đừng mang quan điểm cổ hủ nữa, người đời đâu có nuôi được chúng ta mà chúng ta phải sợ họ đàm tiếu. Họ nói gì mặc họ. Bất quá thì bảo hai anh ấy ý tứ một chút không cho người khác biết là được rồi. Với lại ba và mẹ đừng mang quan điểm trọng nam khinh nữ nữa. Không có anh Hai thì vẫn còn con mà."

"Nhung! Em ăn nói với ba mẹ như thế đó hả? Xin lỗi ba ngay. Ai dạy em ăn nói kiểu đó vậy?" Hắn gắt. Hắn không muốn đứa em hắn lại như hắn chống đối ba mẹ mình.

" Anh Hai nghĩ là có người chỉ em nói thế hả? Anh lầm rồi đấy. Em không thơ dại như mọi người vẫn nghĩ. Chỉ số IQ của con là 150. Vì con không muốn mọi ngýời xem con là thiên tài rồi bắt con học này nọ nên con giấu."

Mọi người há hốc mồm, ngay cả nhỏ cũng thế. Mặc dù nhỏ biết là Nhung thông minh nhưng không ngờ chỉ số IQ lại cao như thế. Con bé mỉm cười nói tiếp.

"Ba, Mẹ! Không có anh Hai thì còn có con. Đem so ra thì con gấp 5 lần anh Hai ấy chứ. Vì thế ba, mẹ cứ để cho anh con làm những gì anh ấy muốn đi."

Rồi tiếp theo đó, bao nhiêu chuyện mà bấy lâu nay cả đám giấu đều được kể ra hết. Năm bậc phụ huynh đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Kết thúc câu chuyện, mọi người im lặng hẳn, không khí nặng nề đến ngạt thở. An lên tiếng bứt phá bầu không khí ấy.

" Thưa các bác! Con biết con là người ngoài nên không có quyền gì để nói và người ta thường bảo người ngoài bao giờ cũng nhìn sự việc dễ dàng hơn người trong cuộc vì đó không phải vấn đề của họ, nhưng theo con thấy thì các bác nên nghĩ thoáng một chút, không nên đặt nặng vấn đề xã hội vào chuyện này." Rồi cô nhìn vào hắn." Long! Trước mặt mọi người, em nói cho chị biết: Em còn yêu Lâm không?" ánh mắt cô rất nghiêm nghị.

Hắn bước đến chỗ ông Tâm, bà Lệ, khoanh tay lại, lễ phép nói. " Thưa má. Thưa bác. Con yêu Lâm cách đây 4 năm rồi, trước khi Lâm yêu con nữa. Con biết đó là tình cảm sai trái nhưng con yêu Lâm là thật. Con dự định sẽ không nói ra nhưng thứ tình cảm trong con càng ngày càng lớn, không có cách nào dừng lại được. Con chưa bao giờ hết yêu Lâm cả. Nên con xin má và bác chấp nhận chuyện chúng con."

Bà Lệ nhìn vào mắt chồng mình. Ông Tâm nắm chắc lấy tay bà, lắc đầu "Bác không chấp nhận... cũng không phản đối. Hai đứa muốn làm gì thì làm miễn sao hạnh phúc là được, nếu sau này có chuyện gì thì không được về đây kể lể với bác. Bác không giúp gì đâu." Ông cười với hắn.

Nhỏ cười bước đến chỗ ba mẹ hắn. "Còn bác Lý và má Ngọc thì sao ạ?"

Bà Ngọc nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu, không nói gì rồi bỏ về phòng. Ông Lý nhìn theo bà, lắc đầu rồi nhìn về phía hắn. "Tuỳ con." Ông cũng bỏ về phòng.

" Má không cho con biết địa chỉ của Lâm, con tự đi tìm lấy. Nói trước, gia đình má sẽ không giúp con đâu." Bà lệ nói với giọng rất nghiêm chỉnh.

" Con sẽ tự đi tìm Lâm. Hiện tại thì chưa, con muốn cho Lâm có thêm thời gian để suy nghĩ về mối quan hệ của tụi con."

" Tuỳ con vậy." Ông Tâm nói xong thì đứng dậy khoác tay bà Lệ đi về nhà.

An vỗ vai hắn. " Hạnh phúc phải tự biết nắm bắt, không ai đem đến cho mình đâu. Chị hi vọng em sẽ không bắt lầm. Cố lên vì tình yêu của em. Đừng mềm yếu quá. Hôm nay chị ngủ ở đâu đây?". An nhìn sang nhỏ.

" Về nhà em đi. Em có chuyện muốn kể cho chị nghe." Nhỏ lên tiếng.

"Uh. Lãm về nhà đi tối rồi đó. Chuyện của em chị và má Hà không phản đối. Cưa được thì cứ lấy. Phải không má?" An nháy mắt với bà Hà.

" Con nít bây giờ má không hiểu nổi, con Phụng muốn sao thì má nghe vậy." Rồi bà cũng bước về nhà. An và nhỏ dắt nhau đi ra cổng, Lãm cũng dắt xe về. Trong phòng còn hắn và Nhung.

" Nhung, anh Hai có chuyện muốn nói với em."

"Á! Em quên. Em còn chuyện muốn hỏi chị Phụng. Tối nay em qua đó ngủ luôn."

Nói xong con bé chạy biến ra ngoài, bỏ lại hắn ngu ngơ đến tội.

Chuyện của hắn và nó xem như đã giải quyết xong một nửa.

******

Bốn hôm nay tôi thường hay nằm mơ, trong giấc mơ ấy em đến bên tôi bảo rằng.: Cả cuộc đời này anh sẽ không bao giờ chuộc được lỗi lầm của mình. Tôi sẽ không tha thứ cho anh. Anh sẽ phải ân hận suốt đời.

Tôi không dám chợp mắt. Cứ mỗi lần mắt nhắm lại thì giấc mơ ấy lại hiện ra rõ mồn một như hiện thực. Tôi lại nhớ tới lời em nói tối hôm đó. Giữa mơ và hiện thực, mọi thứ cứ xáo trộn dần. Hư hư thực thực, mộng mộng ảo ảo lắm lúc tôi không biết mình đang mơ hay đang tỉnh nữa. Tôi chỉ biết khi tôi nhìn thấy em, thì em không nhìn tôi. Ánh mắt em buồn buồn nhìn vào khoảng không phía trước. Tôi đã cố kéo em lại nhưng em vẫn bước đi.

Ca phẫu thuật của em thành công, mạng sống của em đã giữ được. Nhưng bác sĩ bảo rằng em bị tổn thương não. Nếu sau bảy ngày mà em không tỉnh lại thì em sẽ sống đời sống thực vật, còn nếu tỉnh thì cũng bị hậu di chứng sau phẫu thuật.

Hôm nay đã là ngày thứ năm. Tôi không thể túc trực bên cạnh em vì phòng chăm sóc đặc biệt không cho người ngoài vào. Một ngày người thân chỉ được vào thăm ba lần, một lần 15 phút và khi vào phải mặc áo tiệt trùng của bệnh viện. Tôi chỉ có thể bên cạnh em 15 phút một ngày. Tôi nhớ em kinh khủng, tôi tự trách mình sao lúc trước không nhìn em nhiều một chút. Đôi mắt em vẫn nhắm nghiền, gương mặt xanh xao hốc hác, hơi thở khó nhọc qua đường ống thở.

Tôi nghĩ tới giấc mơ ấy. Tôi không có cơ hội chuộc lỗi thật sao? Cũng đáng. Chính tôi đã huỷ hoại cuộc đời em. Tôi đã biết tính em bốc đồng, thế mà vẫn nói những lời đó với em. Tất cả là lỗi của tôi. Tôi cam chịu gánh mọi trừng phạt mà ông trời dành cho tôi. Tôi, chỉ tôi chứ không phải là em. Tôi muốn em tỉnh lại, đừng nằm yên một chỗ như thế.

" Sơn! Em có nghe anh nói không? Em mở mắt ra đi, nhìn anh này. Chửi anh, đánh anh hay gì cũng được. Anh xin em đừng lặng im như thế. Em tỉnh lại đi."

Dù tôi có cầu xin bao nhiêu lần em nhất quyết vẫn không nhìn tôi cả trong giấc mơ hay hiện thực. Tôi là một thẳng ngu khi hạnh phúc trước mắt lại không biết nắm giữ đến khi mất rồi tôi mới biết cái gì là mất mát. Hối hận có còn kịp không Sơn?

Tôi đã có cuộc nói chuyện nghiêm túc với ba và hai chị gái của em. Họ không trách tôi, họ bảo trong đó cũng một phần là lỗi do họ. Nhưng chẳng thà gia đình em cứ trách mắng tôi, nặng nhẹ với tôi thì có lẽ tôi cảm thấy lòng thanh thản hơn. Khi tôi đề nghị cho chúng tôi quen nhau thì nhà em không nói gì, chỉ im lặng. Tôi biết cái im lặng ấy không phải là đồng ý mà là không biết làm sao thôi. Tôi cũng biết yêu cầu của mình là quá đáng. Nhưng tôi đã sai một lần rồi, tôi không muốn tiếp tục sai lần nữa. Lần này, tôi sẽ tự nắm bắt lấy hạnh phúc muộn màng của chính mình.

Ngày thứ sáu trôi qua nhưng em vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Tôi đứng trước phòng nhìn em qua lớp cửa kính. Em vẫn thế, vẫn đôi mắt nhắm nghiền, vẫn hơi thở nặng nhọc và.... vẫn không nhìn tôi. Ngày thứ bảy sắp đến mà em vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Tôi luôn sống trong nỗi phập phồng lo sợ. Lo sợ em sẽ không tỉnh lại nữa.

" Sơn làm ơn cho anh một cơ hội. Cơ hội cuối cùng này thôi."

Ngày thứ bảy, khi tôi đi mua thức ăn về thì thấy phòng em có tiếng ồn ào. Bỏ vội túi đồ đang xách trên tay xuống băng ghế đá, tôi chạy vào trong thì thấy em đang hoảng loạn la hét. Bác sĩ tiêm thuốc an thần cho em và kiểm tra tổng bộ. Bác sĩ bảo rằng: bị tổn thương não, mất một phần trí nhớ.

Tối, em tỉnh lại. Em nhận ra được hết người trong gia đình mình nhưng khi nhìn vào tôi thì em lại bảo: Đây là ai? Em quên tôi thật rồi, hoàn toàn không biết tôi là ai. Kí ức của em về tôi đã bị xoá sạch. Vậy cũng đáng. Đây là hình phạt dành cho tôi. Chính tôi đã muốn em quên tôi kia mà, tôi đã toại nguyện rồi còn mong gì nữa? Nhưng sao tim tôi lại đau đến thế. Cứ mỗi lần em hỏi những câu như : 'Tôi có quen anh không?' hay 'Anh là gì của tôi?' hoặc 'Tôi với anh quen nhau trong trường hợp nào?..... là tim tôi lại quặn lên đau thắt. Em bây giờ chỉ nhớ được kí ức lúc 15 tuổi - trước khi gặp tôi. Em đã thực hiện lời hứa trong giấc mơ: không cho tôi cơ hội. Đã đến lúc tôi nên trả tự do cho em, tôi không nên níu giữ em nữa.

Ngày em xuất viện. Cả gia đình em lên đón em về, Lan, Long và Lãm cũng đến. Họ an ủi tôi, tôi gượng cười nói với họ là mình không sao.

Đoàn người ra bến xe Miền Tây để về nhà. Không hiểu sao giữa bao nhiêu chỗ em không ngồi mà lại chọn ngồi kế tôi?

" Anh Qui này! Anh là gì của tôi?"

Lại là câu hỏi này. Tim tôi bắt đầu nhói. Em đã quên tôi rồi thì tôi cũng không muốn em nhớ làm gì.

" Chỉ là bạn bình thường thôi." Tôi gượng cười trả lời em.

" Trong cái kí ức đã mất của tôi không biết mình đã mất những gì. Nhưng tôi mơ hồ nhận ra được rằng tôi đã quên đi một thứ quan trọng lắm. Anh có biết đó là thứ gì không?"

Thứ gì nhỉ? Có phải thứ em nói là tình cảm dành cho tôi không? Có lẽ là không phải.

" Anh không biết."

" Thế tại sao ánh mắt anh nhìn tôi luôn buồn bã. Khi tôi bắt chuyện với anh thì anh lại cười. Tôi không nhớ gì nhưng tôi có cảm giác thứ tôi quên mất đang ở bên cạnh tôi."

Tôi sững sờ nhìn em. Em chồm người tới hôn vào má tôi trước sự ngạc nhiên của bao nhiêu người. Ba mẹ em không nói gì chỉ lắc đầu ngao ngán. Tôi ôm lấy em bất chấp lời xì xầm của mọi người. Hạnh phúc rất đơn giản chứ không cầu kì như tôi từng nghĩ. Tôi nhất định sẽ không buông em ra. Em đẩy tôi ra khỏi người.

" Vậy là điều tôi đoán là đúng. Không có một người bạn bình thường nào lại chịu chăm sóc một người bạn cả ba tháng trời trong bệnh viện mà không về nhà cả. Tuy tôi không nhớ nhưng tôi thích anh, tôi sẽ cho anh đeo đuổi tôi. Được hay không thì còn tuỳ vào thành ý của anh vậy."

Tôi đã có cơ hội.

****

Hắn, từ sau cuộc họp nho nhỏ của ba gia đình đã chăm chỉ học hành không còn 'bay' đêm nữa. Thỉnh thoảng hắn lại mon men sang nhà nó để hỏi tin tức, nhưng làm gì mà được. Ba mẹ nó nhất quyết không nói. Hay lâu lâu vào cuối tuần hắn lại mất tích 1, 2 ngày. Hắn đi tìm nó.

Lãm sau câu nói của An thì đeo bám dữ dội hơn trước. Còn làm hẳn một bài thơ tặng cho nhỏ mà cả lớp thuộc nằm lòng.

Yêu Lan không nói nên lời.
Mua bịch nước mía ngồi chơi ven đường
Chờ Lan ra khỏi cổng trường.
Đứng lên mà hát : Ôi tình đơn phương

Qui và Sơn vẫn như thế. Qui có được Sơn hay không? Đó là một câu chuyện dài.

Bà Hà đã kết hôn với ông Khánh. Gia đình ông ở tận Phnôm Pênh- thủ đô của Campuchia. Nên sau ngày cưới ông muốn mẹ con nhỏ theo ông về đấy. Nhỏ rất muốn đi sang đó, cuộc sống mới biết đâu nhỏ sẽ có sự giải thoát mà nhỏ hằng mong ước. Nhưng gần tới ngày đi thì gương mặt của Lãm vào cái ngày nhỏ định nhảy sông lại hiện ra, lởn vởn trong đầu nhỏ. Thế là nhỏ đổi ý không đi nữa..

Nhung trong một lần dụ dỗ ông Tâm uống rượu say đã moi ra được chỗ ở của nó. Khi con bé giao địa chỉ cho hắn thì hôm sau hắn đã nghỉ học.

****
Sau lễ tốt nghiệp một ngày.

"Quê đã chết hơn 100 ngày rồi mà con vẫn còn buồn đến thế sao Lâm. Chết cũng là một giải thoát đối với con bé. Nếu cứ sống mà không được chạy nhảy như người ta thì sống làm gì?"

Bà lão tóc bạc trắng với gương mặt gầy gò, bước đến gần nó, đưa cho nó ly nước rồi thắp nhang lên bàn thờ Quê. Nó đứng nhìn bà lão. Thắp nhang xong bà bảo nó về phòng bà có chuyện cần nói. Vừa vào phòng, đặt mình lên giường bà nói.

" Bà thật sự không hiểu đám trẻ tụi con bây giờ nghĩ gì nữa. Lâm à! Cuộc sống con người thật sự ngắn ngủi lắm, có những thứ qua đi rồi sẽ không thể nào quay trở lại. Bà đã sống gần cả đời người rồi nên bà biết. Cuộc đời bà thăng trầm lắm: hỉ, nộ, ái, ố, bi, thương, ngọt, bùi,.... Bà đều nếm đủ cả. Cháu và Quê ấy. Hai đứa làm thế bất công với Vinh lắm."

" Cháu...."

" Bà biết. Quê làm thế chỉ muốn tốt cho Vinh. Dù gì thì con bé cũng không sống được. Nhưng cháu thấy đó, khi Quê chết, thằng bé biết được sự thật nó đã suy sụp đến mức nào? Quê ra đi thì thanh thản bỏ lại thằng bé sống trong nỗi dày vò."

"......"

" Làm thế được gì hả Lâm? Bà cũng đã ở trong tình cảnh của cháu hiện nay. Khi xưa, nếu bà không quá yếu mềm, sợ dư luận xã hội mà bỏ trốn theo người đó thì người đó sẽ không chết. Ngày bà lấy chồng cũng là ngày đám tang của người ấy. Bà đã trả chính mạng sống của người mình yêu chỉ để nghiệm ra rằng: Bà đã sai. Bà luôn sống trong ân hận. Lâm à! Đừng đi theo vết xe đổ của bà."

"......."

" Quê đã kể cho bà nghe chuyện của cháu. Khi nghe được, bà thật sự rất sốc, Nhưng khi bà nghĩ lại thì bà không biết nên làm gì nữa. Tình yêu đến không thể ép buộc nó dừng lại. Cũng không cho ta có quyền lựa chọn người mình yêu. Lại càng không thể giải thích được tại sao mình lại yêu người ấy. Phải cố mà nắm giữ hạnh phúc của mình. Chúng ta chỉ sống cho chính bản thân mình chứ không phải cho người khác. Vì thế không cần phải để tâm tới họ nói gì đâu. Cháu hiểu bà muốn nói gì không?"

" Dạ! Cháu hiểu."

Bà thở dài rồi tiếp tục hỏi nó. " Cháu còn yêu người con trai đó không?"

Nước mắt rơi ra từ khoé mi nó, nó chầm chậm gật đầu. " Cháu cứ nghĩ thời gian sẽ làm cháu quên được anh ấy nhưng cháu đã lầm."

" Thế thì tốt. Còn yêu thì ra gặp nó đi. Nó đang đứng chỗ cây phượng trước cổng nhà ấy."

Nó mở to mắt ngạc nhiên nhìn bà.

" Thằng ấy đã xuống tới đây tìm cháu hai lần rồi nhưng bà không cho gặp. Nhưng lần này nó đứng chờ cháu cả hai tiếng nên bà cũng không nỡ. Nó yêu cháu thật đấy."

Nó vội chạy xuống nhà, mở cửa rào ra thì thấy hắn đứng dựa người vào cây phượng cười với nó. Vẫn cái nụ cười ngu hết cỡ mà nó vẫn thấy hằng đêm nhưng sao giờ nó cảm thấy ấm áp đến lạ. Nó còn ngỡ ngàng đứng nhìn hắn thì hắn chạy tới ôm lấy nó vào lòng, tựa cằm lên vai nó. Ấm áp và dễ chịu quá. Những cảm giác mà nó đã quên nay lại được hắn đánh thức. Má nó ửng hồng, hơi thở hắn phả vào gáy nó làm nó rùng mình, tim đập mạnh gần như không kiểm soát được. Hắn kéo người nó ra, nhìn thẳng vào mắt nó để cho nó biết rằng hắn đang thật lòng.

" Anh luôn yêu em thật lòng và mãi mãi không thay đổi" (sến vãi)

Rồi hắn cúi người xuống hôn nó. Đang ở trước cổng nhà nên hắn cũng không làm gì quá trớn, chỉ đơn giản là môi chạm môi, nhưng cũng đủ làm nó ngây ngất. Hắn lại ôm lấy nó.

" Em còn yêu anh không?"

" Còn." Nó thì thầm vào tai hắn. Hắn cười vui vẻ.

" Vậy thì theo anh về nhà đi."

" Không."

Chữ 'không' được nó thốt ra cứ như đá tảng ném vào đầu hắn.

" Tại sao?" Hắn nhìn vào nó.

" Anh điên hả? Còn thi tốt nghiệp thì làm sao về được."

Hắn ngớ người ra, rồi gật gù. " Vậy thì khi nào thi xong thì về nha. Đi màaaaaa."

Nó lại gật đầu. "Nhưng..." Nó nhếch mép cười. " Với điều kiện là anh phải thi tốt nghiệp được 45 điểm đã. Ngoan đi rồi em 'xương'."

Hắn cười toe toét. "Tưởng gì? Chuyện đó thì dễ ợt. Lúc này anh ngoan lắm rồi. Không tin thì em cứ hỏi con Phụng thì biết. Vì vậy 'xương' anh nhiều đi nhá."

"....."
*****
Kì thi đại học gần đến. Không biết vô tình hay hữu ý mà cả nó, hắn, nhỏ, Lãm,qui và An đăng kí thi khối A vào cùng một trường. Tương lai có vẻ tươi sáng hơn đang chờ bọn chúng nhưng được hay không thì phải chờ xem có ai đậu được đại học không đã.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dm