Chap 20 - Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

20.

Sao tao lại quen biết mày cơ chứ, hiện tại nghỉ chơi còn kịp không? Bạn xấu hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn Kỳ Dịch.

Kỳ Dịch ôm đùi bạn xấu, không còn kịp rồi, mày không giúp tao sẽ không buông.

Bạn xấu bất đắc dĩ thở dài.

"Đứng lên đi!" Hắn vỗ vỗ Kỳ Dịch, "Sẽ không có việc gì đâu, mau đứng lên."

Kỳ Dịch: "Sao có thể không có việc gì?" Hiện tại mông tao còn đau nè! Mày có thấy hai dấu răng trên cổ tao không?

"Ý tao là, nếu hắn ta thực sự ghi hận mày, muốn xử lý mày không phải dễ dàng lắm sao? Làm gì phải tốn sức như vậy." Bạn xấu giải thích, "Hẳn là thật sự coi trọng mày đó!"

"Loại nhân vật có tiếng tăm thế này sao mà coi trọng tao được?" Kỳ Dịch đánh chết cũng không tin.

"Ừm...... Cũng đúng." Bạn xấu gật đầu, "Cũng có thể là thấy mày ngu ngốc thú vị, muốn trêu đùa một chút thôi."

Kỳ Dịch: "Đừng nhiều lời, mau nghĩ cách cho tao."

Bạn xấu vươn hai ngón tay: "Một, ngoan ngoãn đi theo hắn, nỗ lực bảo trì sự hứng thú, tận lực sống lâu thêm mấy ngày."

Kỳ Dịch nhanh chóng lắc đầu: "Không được, cách thứ hai thì sao?"

"Xin lỗi hắn, cầu xin hắn tha cho mày một mạng, sau đó mặc cho số phận đi."

Kỳ Dịch: "Sao tao thấy cách nào cũng là đường chết vậy?"

"Nếu mày chết, tao sẽ nỗ lực giúp mày báo thù, yên tâm đi." Bạn xấu cười hì hì đùa vui.

Hắn mặc áo khoác vào, tựa hồ muốn rời đi, Kỳ Dịch vội vàng chạy theo.

"Mày đi đâu vậy?"

"Đi làm!" Bạn xấu nhún vai, "Hôm nay tao có cuộc họp."

Kỳ Dịch: "Còn tao thì sao?"

"Mày cứ ở đây đi, tủ lạnh có đồ ăn, tự mình làm, đừng ra ngoài." Bạn xấu nói xong, lại không yên tâm dặn dò một câu, "Đừng nghĩ nhiều, không chừng người ta hiện tại đã quên mất mày."

Kỳ Dịch ngồi xổm trên đất, ôm lấy hai chân: "Hy vọng vậy."

Cửa mở ra rồi đóng lại, trong phòng trở nên yên tĩnh.

Bạn xấu quên tắt máy tính, trên màn hình còn hiện ảnh chụp của nam nhân, Kỳ Dịch nhìn mà sợ, đi qua tắt màn hình.

21.

"Tinh tinh!"

Điện thoại có tin nhắn mới, đến từ một dãy số lạ.

Kỳ Dịch mở ra, bên trong là một đống ảnh chụp văn kiện.

Phản ứng đầu tiên của cậu là đối phương gửi nhầm, sau đó bỗng nhiên nhận ra đây là văn kiện trong viện nuôi nấng của mình, hơn nữa đều là những văn kiện giả cậu từng sửa qua.

Kỳ Dịch cả kinh, nhanh chóng lật xem.

Cuối ảnh chụp còn có một hàng tin nhắn.

"Trong vòng hai tiếng quay về, nếu không tôi sẽ giao chứng cứ cho cảnh sát."

Kỳ Dịch phát điên, nhìn mấy thứ này mà khóc không ra nước mắt.

Tại sao hắc đạo như anh lại nghĩ tới việc báo cảnh sát vậy!

Nam nhân khẳng định đã từng điều tra cậu, những thứ này cậu giấu rất kỹ, lại đều bị mò ra.

Nếu bị cảnh sát phát hiện, cũng đủ cho cậu ngồi tù mọt gông.

Tinh tinh, lại một tin nhắn nữa.

"Tôi đột nhiên cảm thấy em bị bắt vào tù cũng không tệ, mất công mỗi lần tỉnh dậy lại phải đuổi bắt em, vậy đổi lại thành trong vòng một tiếng đi."

22.

Kỳ Dịch nhìn chằm chằm điện thoại ngơ người nửa ngày, tựa hồ muốn xem thử đại gia có thể đổi một tiếng thành nửa tiếng hay không.

Nếu vậy liền dứt khoát không giãy giụa nữa, dù sao cũng không thể quay về trong vòng nửa tiếng.

Cậu đã ngốc một hồi, không biết có nên ngoan ngoãn trở về hay không.

Không muốn bị báo cảnh sát, cũng không muốn đi tìm nam nhân, cả hai cái đều thật đáng sợ huhuhu.

Kỳ Dịch ôm lấy đầu, không thể lựa chọn giữa hai cái.

Thôi thì, cứ ra ngoài trước đã!

Không phải có một tiếng sao, trên đường lại quyết định cũng được!

Cậu nhảy dựng lên, vội vội vàng vàng mở tủ quần áo ra tìm đồ mặc.

23.

Nam nhân ngồi trong thư phòng, tay khép lại đặt trên đùi, lười biếng nhìn chằm chằm đồng hồ.

"Đã một tiếng rồi." Thuộc hạ ngồi bên cạnh ghế sofa, "Có cần đến sở cảnh sát không?"

Nam nhân nhìn ngoài cửa sổ, do dự một lát.

Từ nơi này có thể quan sát toàn bộ hoa viên, ngoài tường có một cái đầu nhỏ lòi ra, lại vèo một cái rụt trở về.

"Không cần." Nam nhân khẽ cười.

Tiểu Beta tựa hồ vẫn chưa quyết định được có nên vào hay không, phút chốc đi tới, giây tiếp theo lại lui về phía sau vài bước.

Nam nhân nghĩ, vẫn nên để hắn giúp nhóc con lựa chọn đi.

"Đem người mang lại đây." Hắn phân phó nói.

24.

Kỳ Dịch đi theo phía sau một bảo vệ, lại lần nữa quay về căn nhà này.

Cậu cúi đầu, không dám nhìn loạn, khẩn trương cắn ngón tay.

Bảo vệ đẩy cửa ra, Kỳ Dịch hít sâu một hơi, lại thở ra một hơi, vẫn không thể làm cơ thể bớt khẩn trương.

"Mau vào, ở bên ngoài làm gì vậy?" Thuộc hạ của nam nhân cười tủm tỉm nhìn cậu, còn vẫy vẫy tay.

Kỳ Dịch ngây người.

"Cậu...... A," Kỳ Dịch cả kinh cắn trúng đầu lưỡi, "Cậu cậu cậu, cậu sao lại ở đây!"

Kỳ Dịch biết người này, đã từng là một Omega trong viện nuôi nấng của mình, còn là Omega xứng đôi cuối cùng của nam nhân!

Thuộc hạ Omega cười đến mức vui vẻ: "Đã lâu không gặp, kỳ thật cũng chỉ mới bốn ngày thôi."

"Sao cậu lại ở đây?!" Kỳ Dịch khiếp sợ.

Omega đương nhiên trả lời: "Tôi vẫn luôn ở đây mà!"

Kỳ Dịch ngốc vài giây, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Cậu đi vào trong, chỉ vào mũi nam nhân tức giận mắng: "Anh bẫy tôi!"

"Cá cắn câu." Nam nhân không hề áy náy.

Omega phụt một tiếng bật cười, tự giác đứng lên, hơi hơi khom lưng.

"Tôi đi trước, hai người ở lại chơi."

Omega đi ra ngoài, Kỳ Dịch ở bên kia vừa mắng xong liền hối hận.

"Như vậy tôi cũng đi đây." Cậu lắp bắp nói, sau đó lén lút đi theo Omega rời đi.

Đi tới cửa, Omega cạn lời quay đầu lại: "Cậu theo tôi làm gì?"

Omega xách cổ Kỳ Dịch lên, ném về lại trong phòng.

Cửa phòng đóng lại, Omega còn thân thiết giúp cả hai khóa cửa.

Trong phòng chỉ còn lại nam nhân và Kỳ Dịch, Beta tựa vào trên cửa run bần bật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ