Page 2. Người và cơn mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yêu đơn phương là một thứ gì đó rất đau đớn.

Cậu ấy, Đạt, xuất hiện trong cuộc đời tôi vào một ngày mưa, mang theo niềm hi vọng nhỏ nhoi tới bên tôi như những giọt nước đọng lại sau cơn giông lạnh buốt giữa mùa đông.

 Hồi đó tôi còn là một đứa trẻ trâu, những ngày chủ nhật rảnh rỗi đều bước lên xe buýt tới công viên chơi một mình, cứ tầm đầu giờ chiều thì lại trở về nhà nằm ngủ. Bằng một sự ảo tưởng thần kỳ nào đó, tôi luôn nuôi hi vọng sẽ được gặp cậu ở đây, tất nhiên, người tôi mong đợi chỉ có thể là Thành. Cũng không nên dùng từ 'thiếu nữ mới yêu' để diễn tả tâm trí ngây ngô của tôi ngày đó, vì ngay cả tôi ở hiện tại cũng đâu biết thứ tình cảm mờ nhạt khi ấy gọi là gì, dù bản thân đã thích cậu một thời gian rất dài...

 Hãy tạm gác lại những ước mong viển vông, đối mặt với thực tại thôi. Tôi không có tiền, đó là bốn từ ám ảnh bộ não tôi suốt từ lúc đặt chân tới đây ngày hôm nay. Thực tình tôi rất đói, không phải do bỏ bữa giảm cân đâu ; mà là vì tôi đã lang thang với bao tử rỗng tuếch trong công viên được nửa ngày trời rồi. Lí do thì đơn giản thôi : bố mẹ tôi đi vắng từ sáng, vì không muốn ở nhà một mình tôi nên đành nói dối là đi chơi với bạn, sau khi đi rồi mới nhận ra bản thân không mang theo chìa khóa nhà, đương nhiên cũng không bỏ một đồng tiền nào vào trong túi. 

''Mày đúng là đồ ngu'', tôi thầm nghĩ thế khi ngồi thẫn thờ giữa đồi cỏ vắng vẻ. Biết thế thà tôi cắn răng ở nhà, lúc buồn còn có cái laptop bầu bạn, còn hơn là vất vưởng ngoài đường như này. Nhưng cũng thật kỳ lạ, tại sao ngày nghỉ mà chẳng có ai tới đây thế nhỉ ?

 Và rồi, nếu tôi nhớ không nhầm, hình như lúc đó trời đổ mưa.

 Sau khi buông vài tiếng chửi không được hay ho cho lắm, tôi vội vàng bay ra khỏi cổng công viên, ngồi thui thủi ôm cặp ở nhà chờ xe buýt cách đó không xa. 

Những hạt mưa tinh nghịch nhảy nhót trên mái hiên rồi lại tiếp đất, vài giọt rơi trên vai tôi lành lạnh dù chỉ thấm một chút ít. Tôi ngẩng mặt lên, thẫn thờ nhìn xa vọng. Cái tôi thấy và cảm nhận rõ nhất chỉ là bầu trời đang dần ngả màu xám tro, cùng với tiết trời rét buốt ẩm ướt khiến đường phố và cảnh vật trông thật buồn tủi, tẻ nhạt. Trong cái không gian rợn ngợp ấy, có những dòng suy nghĩ mà tôi chỉ muốn chôn sống tuyệt đối lại liên tiếp hiện về trong đầu, tua chầm chậm như một cuốn phim tài liệu đầy xấu hổ, nhục nhã. 

Kỳ thực, chẳng có gì đáng tủi thẹn cả, nhưng chỉ vì tôi không biết cách chấp nhận nó mà thôi.

Làm thế nào mà đứa như tôi lại chịu được những thứ ấy cơ chứ. Ngay cả đoạn tình cảm vốn chẳng rõ tên này, hay mối ràng buộc của những ký ức dù đẹp mà cũ rích, chúng đều trở thành bóng đen tâm lý ám ảnh tiềm thức non nớt của một nhóc con bướng bỉnh, nổi loạn đang bước vào mối tình đầu đời tuổi niên thiếu.

 Trận mưa to không ngớt, trái lại ; chúng khiến tóc, vai và chân tôi ướt sũng. Thi thoảng xuất hiện những làn gió mạnh khủng khiếp mang theo hơi ẩm tát thẳng vào mặt tôi, cuốn nước chảy dọc từ tóc hòa lẫn với mồ hôi đầm đìa. Mà có khi đó chẳng phải mồ hôi, là nước mắt ấy.

Ngày đó, mối quan hệ của chúng tôi tan vỡ. Cũng ngày đó, tôi còn nhớ rõ thái độ khinh mạt của cậu khi tường trình với giáo viên, ''Mày đáng bị thế''.  Và cả tôi nữa, những lời khai gian dối chỉ để bảo vệ cho danh dự của bản thân bị lộ tẩy, khi mà người bạn thân thiết nhất, cũng là người mà tôi tin tưởng tuyệt đối lại thẳng thừng nói ra sự thật, phơi trắng nỗi lòng và mục đích của tôi. Nhưng tôi biết, cái giá phải trả của việc áp đặt giả tạo lên người khác chính là thế.

 Và nó là một cái giá rất đắt.

 Vì tủi nhục, tôi khóc. 

Vì đau lòng, tôi khóc.

Vì ánh mắt của cậu khi ấy. Cợt nhả, hả hê, ý cười tràn đầy khuôn mặt mà tôi cho là đẹp tiên tử.

Khi nước mưa hòa lẫn với hàng lệ mặn đắng, sẽ chẳng ai biết tôi đang nức nở trong niềm thổn thức tình yêu non dại đầu đời. 

''Này.''

 Cơn mưa tạnh, người ấy bước tới. Dáng người cao, gầy, bộ trang phục như có chút mặc cảm với ánh sáng mặt trời, chỉ tay xuống dưới chân tôi. Với đôi mắt vẫn còn nhòa lệ mờ mịt, tôi chỉ nhìn thấy và cảm nhận được một mảng giày ướt đẫm nước mưa và lá cây xen lẫn bùn đất. Tôi thở dài lắc đầu, xua tay rồi cố ý ngồi dịch sang một chút để người ta có chỗ ngồi. Nhưng tôi đã quên mất rằng, ngày chủ nhận với cái thời tiết xấu tệ thế này, ngoài chúng tôi ở đây ra thì còn có ai nữa ?

''Không phải. Rơi điện thoại kìa.''

 Tôi giật mình ngẩng đầu lên. Vẻ ngoài của người ấy trong phút chốc khiến tôi cảm thấy '???' nhưng vế sau của câu nói kia như một bàn tay ấn cổ tôi xuống, hối thúc tôi nhanh tay nhặt chiếc điện thoại nằm trơ trọi giữa vũng nước mà có vẻ như chẳng hề hấn gì. Những chiếc điện thoại xuất hiện trong cuộc đời tôi đều không bình thường, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, thế nên tôi rất yên tâm lau khô rồi nhét vào ngăn cặp. Người ấy đương nhiên cũng không ngồi xuống chỗ trống bên cạnh tôi, lẳng lặng đứng vuốt vuốt chiếc smartphone như một tên tự kỷ.

 Cái tên tự kỷ ấy, chẳng ai ngờ sau này lại trở thành một người bạn xa mặt cách lòng, bỏ lại tôi nơi đây cùng quá nhiều khoản nợ tình cảm mà có lẽ chẳng bao giờ tôi trả được.

''Phạm Thế Đạt ?''

''Ừ.''

Đạt này, cậu có thể thay thế người đó cho tôi vay một chút tình cảm được không ?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro