CHƯƠNG 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Thời Vân cẩn thận chầm chậm lau khô từng giọt nước mắt cho Bồi Niệm, sau đó hắn ôm Beta vào lòng. Bồi Niệm ngửi được hương vị gỗ khô phả vào mặt, cậu chưa bao giờ cảm thấy mùi pheromone này khiến lòng cậu yên tâm như bây giờ.

"Bồi Niệm, tôi đã biết cả rồi."

Cổ họng của Bồi Niệm khẽ nhúc nhích, yết hầu nhấp nhô lên xuống, nhìn Phó Thời Vân không chớp mắt.

"Lâm Sơ Nhiên đã nói hết tất cả cả cho tôi biết." Phó Thời Vân nhìn Beta căng thẳng run run, "A Niệm, xin lỗi em, tôi không hỏi những chuyện này từ em."

"Tôi biết cảnh đời của em, biết nỗi bất hạnh mà em gặp phải." Những nỗi bất hạnh này đã theo em từ nhỏ đến lớn nhưng không thể khiến em suy sụp.

Phó Thời Vân nhớ đến cái ngày hai người đi tham gia hôn lễ, Beta khóc nức nở, đôi cha mẹ lạnh lùng, chủ quán và con mèo trong ngõ nhỏ, cuối cùng còn có gương mặt tươi cười của Bồi Niệm. Rõ ràng là Bồi Niệm chịu nhiều thương tổn như thế nhưng còn nở nụ cười chân thành thuần khiết đến mức này, còn quan tâm tới người và vật ở gần cạnh cậu, cậu quá tốt nhưng lại không có người thương yêu cậu.

"Không phải tôi thương hại em mà là muốn nói cho em biết." Alpha nâng cái đầy nhỏ đang cúi gằm của Beta lên.

"Cho dù là Alpha, Omega hay là Beta, mọi người đều bình đẳng với nhau, em sinh ra làm Beta chẳng phải lỗi của em, em xứng đáng được yêu thương, cũng có thể yêu thương người khác."

"Tôi rất yêu em, tôi cũng hy vọng em có thể buông bỏ đắng cay đau khổ trong quá khứ, dũng cảm yêu thương người khác." Tất nhiên người này chỉ có thể là hắn thôi.

Bồi Niệm ngơ ngác nhìn Alpha, hai người nhìn nhau một lúc lâu, cậu mới có thể thốt thành lời, "Em không biết..."

Mũi cậu cay cay, "Rõ ràng em không làm gì, tại sao bọn họ không muốn quan tâm tới em.."

"Em đã từng phản kháng nhưng cuối cùng kết quả cũng chẳng tốt đẹp gì." Beta thút thít với cái mũi đỏ bừng, nhớ tới cảnh tượng mình bỏ nhà đi lần đầu tiên.

Không có nơi ngủ thì ngủ ở trước cửa tiệm của người ta, sau đó bỏ đi trước khi chủ tiệm chưa mở cưa. Không có tiền ăn cơm thì tới công trường khuân vác phụ việc cho người ta, kiếm tiền cơm trong ngày. Khi đó Beta chỉ mới mười bảy tuổi, thậm chí vì là vị thành niên nên bị ức hiếp, cắt xén tiền công.

Cho đến khi cậu bị tìm thấy - Beta nhớ lại cây gậy gỗ lớn kia, là gậy đánh bóng chày của anh trai mình, nó giáng từng đòn xuống người cậu, khiến cậu nằm trên giường mất vài ngày.

"Chắc anh đã biết em luôn là người bình thường... không có năng lực, cũng không có pheromone để trấn an anh." Em sợ khi anh cần, em không làm gì được cho anh.

"Em rất sợ bị bỏ rơi."

Phó Thời Vân ôm chặt lấy Beta, "Tôi mãi mãi không bỏ rơi em."

"Bọn họ không phải là cha mẹ tốt nhưng chắc chắn tôi sẽ là kỵ sĩ trung thành của em." Bảo vệ em, ngăn cản tất cả đau khổ và chướng ngại cho em.

"My prince."

-------------

Phó Thời Vân dựa vào mép giường, khẽ vỗ về sau lưng Beta, hô hấp Bồi Niệm dần trở nên đều đều, cậu đã ngủ rồi.

Điện thoại di động khẽ rung lên, Phó Thời Vân nhìn điện thoại, sau khi thấy được nội dung trên đó, sắc mặt hắn trở nên tăm tối.

------------

Bồi Bá Hoành đang trò chuyện với con trai cả Bồi Nhược Huy, mái tóc của người đàn ông gần sáu mươi tuổi đã là màu muối tiêu, nhưng trong mắt vẫn còn tỉnh táo sáng suốt, khiến ông ta trông có vẻ quắc thước giàu sức sống, chẳng hề có vẻ già nua gì.

"Nhược Huy, bên phía Sơ Nhiên nói như thế nào vậy?" Bồi Bá Hoành cất giọng trầm thấp vững chãi, chứa đầy uy nghiêm.

"Cha, Sơ Nhiên nói là bên phía cha mẹ cô ấy... vẫn không muốn." Trong điện thoại im lặng vài phút, Bồi Nhược Huy bổ sung, "Cha, hay là bỏ đi, chúng ta không cần phải..."

"Sao không cần chứ? Cha lớn tuổi thế này rồi, cũng chẳng còn đi làm được bao nhiêu năm nữa." Bồi Bá Hoành thở dài, "Nếu không cố gắng thì các con sẽ làm công làm thuê cho người ta cả đời giống cha sao?"

"Hay là leo lên giường người ta để nuôi sống bản thân như thằng em Beta không có triển vọng của con?"

Bồi Nhược Huy cứng họng, qua một lúc lâu sau, anh ta mới nói, "Cha, có lẽ là A Niệm cũng không còn cách nào khác."

Bồi Bá Hoành quát lên, "Không còn cách gì chứ? Bồi Niệm xuất hiện trên báo rồi, chính miệng Phó Thời Vân cũng đã thừa nhận trước mặt mọi người! Ai cũng biết con của Bồi Bá Hoành leo lên giường Phó Thời Vân!"

Trong giới kinh doanh, Bồi Bá Hoành có một chút tiếng tăm nhất định, bạn bè của ông ta gần như đều biết tới chuyện này, thậm chí còn có người tới hỏi, chỉ là ông ta im lặng không nhắc tới.

Bồi Bá Hoành còn nhớ chuyện Phó Thời Vân ngáng chân mình lúc trước, khiến thể diện của một người có uy quyền trên cương vị làm việc suốt bao năm như ông ta hoàn toàn mất trắng trước mặt tất cả đồng nghiệp. Bây giờ thì hay rồi, mọi người đều biết con trai Beta nhà Bồi Bá Hoành mặt dày leo lên giường Phó Thời Vân, thậm chí còn mang thai, đúng là ném thể diện của ông ta xuống đất mà giẫm!

Bồi Bá Hoành thở hồng hộc, cố gắng bình tĩnh lại, "Thôi, đừng nhắc tới nó nữa, chắc chắn chúng ta phải thực hiện kế hoạch thu mua xí nghiệp Đường Huy, cơ hội này hiếm có, nếu bỏ lỡ rồi thì chẳng còn nữa. Cho dù chúng ta có phải vay tiền ngân hàng cũng phải lấy được xí nghiệp!" Bồi Bá Hoành hạ tối hậu thư, Bồi Nhược Huy cũng chỉ đành đồng ý.

Ban đầu, xí nghiệp Đường Huy là một xí lớn mạnh liên tục, thậm chí là chiếm lĩnh hàng đầu, gần như lũng đoạn thị trường trong một thời gian. Nhưng có được thì cũng có mất, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, làn sóng thị trường dần dần giảm độ hot, hơn nữa trong công ty còn xảy ra chút chuyện, khiến xí nghiệp Đường Huy phải bán tháo cổ phần công ty với giá thấp.

Bồi Bá Hoành đang chờ đợi cơ hội này, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, chỉ cần có thể nuốt thì ông ta sẽ tiến lên được một bước, thậm chí là cầm quyền cả xí nghiệp. Có rất nhiều người theo dõi xí nghiệp Đường Huy, chỉ là ông chủ của bọn họ quen biết với Bồi Bá Hoành, bằng lòng bán cho ông ta một lượng cổ phiếu lớn, nếu Bồi Bá Hoành ăn được một mình là chuyện tốt nhất.

Nhưng vì Bồi Bá Hoành không đủ vốn nên khó mà độc chiếm được, ông ta chỉ đành xin nhà họ Lâm giúp đỡ. Chẳng qua, thái độ của nhà họ Lâm là không tán thành, không muốn giúp nên chỉ đành bảo Lâm Sơ Nhiên khuyên hộ, mà kết cục cũng chỉ như trước thôi.

Cha mẹ của Lâm Sơ Nhiên cũng từng khuyên Bồi Bá Hoành, còn phải quan sát thêm một chút nữa, nhưng người ta khi đã già thì lại càng cứng đầu, không nghe lọt tai cái gì. Trái lại, những gì nhà họ Lâm nói còn khiến lòng Bồi Bá Hoành nhấp nhô, hạ quyết tâm sẽ vay tiền ngân hàng.

Cuối cùng Bồi Bá Hoành ném một số tiền lớn ra, thậm chí còn lấy bất động sản cầm cố. Nếu cược thắng, nhà họ Bồi của bọn họ sẽ có thể đứng vững trên mảnh đất này, trở thành nhà giàu mới nổi, nếu thua thì bọn họ sẽ rơi vào hố sâu không đáy, lang bạt tứ phía.

Cuối cùng, Bồi Bá Hoành thành công lấy được 30% cổ phần công ty xí nghiệp Đường Huy, trở thành người cầm quyền thứ hai của xí nghiệp Đường Huy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro