chương 14: trước gả lại hưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồng trù đầy trời bay xuống mũi kiếm lãnh lẽo của Tiêu Dật đã ở trước ngực Lam Ẩn Nhan

Lúc này đôi lãnh mâu thẳng tắp chằm chằm nhìn khăn voan đỏ đang đội trên đầu Lam Ẩn Nhan, tựa hồ muốn nhìn xuyên thấu nội tâm sợ hãi của Lam Ẩn Nhan dưới lớp voan đỏ kia.

Nhưng hắn đã sai lầm rồi, đối mặt với mũi kiếm uy hiếp của hắn Lam Ẩn Nhan không hề né tránh

Trấn định tự nhiên như vậy không khỏi khiến Tiêu Dật vạn phần kinh ngạc

Mũi kiếm của hắn chỉ cần hơi hơi dùng lực ngay tức khắc có thể lấy đi tính mạng nàng.

Nhưng hắn lại không hề nhận thấy hô hấp của nàng có một tia khiếp đảm nào, ngược lại có thể cảm nhận được môt chút khinh thường? Chẳng lẽ nàng thật sự không sợ chết sao? Hay là nàng ỷ vào núi dựa sau lưng Lam gia cùng hoàng đế, cho nên chắc chắn rằng mình sẽ thật không dám giết nàng?

"Tam vương gia tự mình nghênh đón Ẩn Nhan xuống kiệu có thể ôn hòa một chút không, làm gì mà phải thô lỗ hủy diệt cả kiệu hoa như vậy? Tốt xấu gì kiệu hoa này cũng có chút ý nghĩa kỷ niệm!" thanh âm Lam Ẩn Nhan uyển chuyển nói, tựa hồ còn mang theo ý cười.

Nàng nhẹ nhàng tháo xuống khăn voan đỏ con ngươi tươi sáng nhìn về phía Tiêu Dật nói: "May mắn vương gia chưa tính phá hủy luôn khăn voan đỏ trên đầu Ẩn Nhan, nếu không những vật phẩm kỉ niệm ngày đại hôn của chúng ta đều bị hủy mất!"

Theo lời nói của Lam Ẩn Nhan bàn tay Tiêu Dật vẫn kề kiếm trên ngực Lam Ẩn Nhan, một bàn tay khác đột nhiên đoạt lấy khăn voan đỏ kia ném đi, lòng bàn tay hướng về phía khăn voan trên không trung dùng sức lập tức khăn voan đỏ hóa thành những mảnh đỏ tươi phân tán trong sân.

Thoáng chốc Lam Ẩn Nhan nhíu mày nhìn Tiêu Dật ôn nhuận như suối mở miệng nói: "Cẩn thận mĩ như da thịt, tóc đen mềm mại như tơ lụa, bạc môi mê muội ánh mắt người nhìn...."

Trừ bỏ vẻ mặt lo lắng của Lam Tây Thành cùng với Tiêu Nhiên đang vùi đầu bên lỗ tai Miêu Miêu ra thì những người khác đều khó hiểu nhìn Lam Ẩn Nhan, nữ nhân này đang làm gì vậy? Đang bình phẩm dung mạo tam vương gia sao?

"sóng mũi rất tú, còn đôi con ngươi trong suốt..."Không để ý tới ánh mắt mọi người Lam Ẩn Nhan tiếp tục cho lời bình

Ánh mắt hoang mang của mọi người ngày càng sâu, bọn họ nhất trí cho rằng đầu óc của nữ nhân này tuyệt đối có vấn đề. Tam vương gia đang dùng kiếm uy hiếp nàng thế nhưng nàng lại có tâm tình thưởng thức dung mạo tam vương gia.

Mà người Tiêu Dật lại cứng ngắc nhìn Lam Ẩn Nhan trước mắt, con ngươi mạng theo tia hồ nghi

Nữ nhân này đang làm trò quỷ gì vậy?

"Dung mạo tinh xảo như vậy mà có thể trở thành thiên hạ đệ nhất mĩ nam quả thật không đủ!" Lam Ẩn Nhan chuyên tâm bình luận

"Ngươi phân tích xong rồi chứ?" Tiêu Dật híp mắt nhìn Lam Ân Nhân thâm trầm nói

"Bất quá thật đáng tiếc, toàn thân lộ ra hơi thở hắc ám, ngôn hành cử chỉ thì thô lỗ, so ra ta thấy chỉnh thể hình tượng của Tiểu tứ tứ vui hơn!" Lam Ẩn Nhan không thèm nhìn thanh kiếm trong tay Tiêu Dật , mà kẽ vuốt mái tóc nói.

trong nhất thời mọi người đồng thời hít phải ngụm khí lạnh con ngươi đồng loạt nhìn về phía Tiêu Nhiên đang cưỡi Miêu miêu kia.

Mà nguyên bản Tiêu Nhiên đang thưởng thức lỗ tai Miêu Miêu kia không thể giữ nổi trọng tâm bùm té từ trên người Miêu Miêu xuống, hiển nhiên là hắn cũng bị lời nói kinh điển của Lam Ẩn Nhan dọa tới.

Ngay lập tức hắn quyệt miệng đứng lên phủi phủi lớp tro bụi  trèo lên người Miêu Miêu nhếch miệng ngốc cười hồ hồ nói: "Tỷ tỷ, ngươi không phải là không thích tam ca ca mà lại thích tiểu tứ tứ a! dù sao tam ca ca cũng không muốn kết hôn với tỷ tỷ, bằng không tỷ tỷ ngươi đừng gả cho tam ca ca nữa, ngươi gả cho Tiểu tứ tứ đi! Tiểu tứ tứ thực ngoan a, cam đoan sẽ không giống tam ca ca lấy kiếm khi dễ tỷ tỷ a!"

Thoáng chốc bọn thị vệ trong tam vương phủ trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiêu Nhiên, chẳng lẽ chủ tử đã đoán sai rồi sao, tứ vương gia này thật là một ngốc tử, nếu hắn không phải ngốc tử vì sao lại muốn thú thiên hạ đệ nhất xấu nữ này chứ?

Mà sáu gã Huyễn Ảnh bên người Tiêu Nhiên thì nhìn Tiêu Nhiên bằng ánh mắt kinh hãi a, chủ tử người sẽ không phải là giả trang ngu ngốc lâu quá rồi cho nên biến thành khờ luôn chứ? Nếu không vì sao chủ tử lại đụng đến Lam Ẩn Nhan này a, hết thảy sự tình này đều khiến bọn họ nghĩ không ra a?

"cảm tình thật tốt a, nếu Lam nhị tiểu thư cùng tứ nhi tình đầu ý hợp không bằng bổn vương đem phủ đệ cho bọn ngươi mượn dùng bái đường thành thân đi!" Tiêu Dật đạm mạc quét mắt nhìn Tiêu Nhiên chậm rãi mở miệng nói.

Nhưng chỗ sâu trong đáy mắt lại có một tia mê mang không dễ phát hiện

Không biết vì sao khi Tiêu Nhiên nói muốn thú Lam Ẩn Nhan , có lẽ đối với người khác nghe thấy thì cho rằng đây là ngốc tử hồ ngôn loạn ngữ thôi nhưng hắn lại có cảm giác rõ ràng Tiêu Nhiên muốn thú Lam Ẩn Nhan kia là lời nói phát ra từ trong lòng. Vì sao Tiêu Nhiên lại có hứng thú với Lam Ẩn Nhan vậy? Chẳng lẽ phương diện kia có gì đó kì quái sao?

"Tiểu Tứ tứ a, tam ca ca của ngươi mặc dù không phải vị hôn phu lý tưởng trong lòng tỷ tỷ! Nhưng mà đây là thánh chỉ của hoàng đế a, nếu tam ca ca ngươi hôm nay không cưới tỷ tỷ, vậy thì tam ca ca ngươi sẽ phạm tội khi quân a, tam ca ngươi sẽ bị chém đầu đấy, cho nên tỷ tỷ vì cứu tam ca ngươi một mạng chỉ có thể bức bách chính mình hôm nay phải thành thân với tam ca ngươi thôi! Nếu Tiểu tứ tứ không cảm thấy ủy khuất thì chờ cho tỷ tỷ cùng tam ca ngươi bái đường xong hoàn thành thánh chỉ. Tỷ tỷ sẽ tìm thời gian hưu tam ca ca ngươi sau đó sẽ tái giá cùng Tiểu tứ tứ nha!" Lam Ẩn Nhan phóng mị nhãn với Tiểu tứ tứ nói.

"Tỷ tỷ, ngươi nói hưu tam ca ca là có ý tứ gì a?" Tiêu Nhiên làm bộ không hiểu gãi gãi đầu nói

"Cái này về sau tỷ tỷ sẽ giải thích với ngươi nha, ngươi chỉ cần biết rằng tỷ tỷ hưu tam ca ngươi là có thể gả cho ngươi rồi!" con ngươi Lam Ẩn Nhan tươi sáng cười nói.

"Nga! Tỷ tỷ ngươi không được lừa Tiểu tứ tứ nha! chờ ngươi cứu tam ca ca xong, ngươi nhất định phải mau chóng hưu tam ca ca sau đó gả cho Tiểu Tứ tứ nha!" Tiêu Nhiên lập tức hưng phấn bĩu môi nói. Nhưng sâu trong nội tâm hắn lại tràn ngập ý cười, mệt với suy nghĩ của nữ nhân này a, từ xưa đến nay chỉ nghe nói nam nhân hưu thê còn chưa có nghe qua nữ nhân hưu phu đâu! Nàng thật đúng là cho mình đại khai nhẫn giới a!

Mà mọi người còn lại hút vào lãnh khí a, con ngươi kinh hãi nhìn Lam Ẩn Nhan.

Trước thì liều mạng gả cho tam vương gia sau lại đòi hưu tam vương gia rồi tái giá với tứ vương gia?

Mọi người ở đây tất cả đều nhất trí rằng nữ nhân này đầu óc không phải có bệnh mà chính là loại lả lơi ong bướm, nếu không nữ nhân bình thường làm sao có thể nói như vậy được.

"Nghe ý tứ của Lam nhị tiểu thư thì hôm nay nhất định phải gả cho bổn vương?" Tiêu Dật thu hồi khiếp sợ trong lòng nhíu mày nhìn Lam Ẩn Nhan, mũi kiếm kia vẫn như cũ gắt gao để trước ngực nàng

"Ta phải sửa lại suy nghĩ của ngươi một chút, ta không phải lại  gả cho ngươi mà là ta đi cứu ngươi đấy!" đôi môi đỏ mọng khẽ mở nói.

"Đủ rồi! Lam Ẩn Nhan niệm tình Lam gia ngươi là đại thế gia luôn trung thành với Thánh Long vương triều ta, hôm nay bổn vương sẽ tha tiện mệnh này của ngươi! Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn chạy về thừa tướng phủ đi, đại hôn của chúng ta ngày hôm nay hủy bỏ! Nếu ngươi khăng khăng một mực muốn gả cho bổn vương vậy thì đừng trách bổn vương tâm ngoan thủ lạt, bổn vương sẽ đem thân thể lạnh như băng của ngươi vào hoàng cung gặp hoàng thượng, đáp lễ đại hôn mà hắn vắt óc ban thưởng cho ta!" Tiêu Dật âm trầm nói, con ngươi lạnh băng. Tiêu Trác ngươi đã cố ý cùng ta đối nghịch vậy thì ta sẽ không nhẫn nhịn nữa, ngôi vị hoàng đế này nếu ngươi đã không muốn vậy thì ta không ngại ngồi lên đâu.

"Nếu hoàng thượng đã tứ hôn vậy thì người có tư cách hủy bỏ cũng chỉ có hoàng thượng! Tam vương gia ngươi con chưa có tư cách để hủy bỏ hôn lễ này đâu! Mà hoàng đế đã hạ chỉ ban hôn rồi, ta nghĩ hắn chắc sẽ không thay đổi chủ ý này! Cho nên hôn lễ của chúng ta cứ như thường mà tiến hành thôi!" Lam Ẩn Nhan kinh thường quét mắt nhìn Tiêu Dật cùng mũi kiếm đang chĩa vào mình kia, khóe miệng khẽ cười ngữ khí kiên định vô cùng nói.

Bất quá nội tâm của nàng có một tia nghi hoặc. Tên hoàng đế này bức bách tam vương gia lấy mình , mà tên tiểu bạch kia cùng dùng độc bức bách mình phải gả cho tam vương gia. Hai người này có liên hệ gì hay không? Hay là tên tiểu bạch cùng hoàng đế kia là cùng một người? xem ra phải chờ tiểu bạch đem giải dược đến cho mình, lúc đó hảo hảo mà khảo vấn hắn a.

"Lam Ẩn Nhan đây là ngươi tự tìm đường chết! Hảo, ngươi đã một lòng muốn chết vậy thì bổn vương thành toàn cho ngươi!" Tiêu Dật tay cầm kiếm dùng sức, mũi kiếm hướng ngực Lam Ẩn Nhan mà hung hăng đâm tới ...

s


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro