chương 16 - 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: chơi trò chơi

Lời Tiêu Dật vừa dứt, một hắc y thị vệ kinh ngạc nhìn hắn. Nhưng ngay lập tức thanh âm vang dội hồi đáp: "Vương gia ngài yên tâm, thuộc hạ tuyệt đối không cô phụ nhờ vả của ngài, thuộc hạ nhất định thỏa mãn tam vương phi!"

Sau đó Tàn tinh chậm rãi bước về phía người Lam Ẩn Nhan. Nhất thời tầm mắt mọi người đều tụ tập trên người nàng.

Ánh mắt của Thị vệ trong tam vương phủ đầy cười nhạo, nha hoàn Lam Tây Thành khẩn trương, sáu Huyễn Ảnh tò mò nghiên cứu, ánh mắt Tiêu Nhiên đầy tàn nhẫn

Tiêu Nhiên đồng dạng nghiêng đầu, vẻ mặt ngây ngô cười nhìn Lam Ẩn Nhan, bất quá chỗ sâu trong mắt hắn cất dấu một chút chờ mong, hắn tựa hồ chờ mong nhìn nữ tử duy nhất làm cho hắn hứng thú này sẽ trình diễn tiết mục phấn khích như thế nào a.

"Tam vương phi ngài tự mình cởi áo? Hay là đợi thuộc hạ đến giúp ngài đây?" Tàn tinh châm chọc mở miệng, nói xong thân thể càng ngày càng gần Lam Ẩn Nhan

"Chỉ sợ ngươi có tâm thay tam vương gia thỏa mãn ta, lại không có mệnh thay tam vương gia thỏa mãn ta rồi." Lam Ẩn Nhan lạnh lùng cười, không đợi tên hắc y thị vệ kia đến gần mình nàng liền chủ động tiến lên, lập tức hàn quang chợt lóe đánh úp về cổ tên hắc y thị vệ kia, sau đó trên cổ hắn huyết bay khắp nơi, ngay cả cơ hội kêu lên đau đớn cũng không có, liền ngã xuống đất mà chết

Trong chớp mắt cổ Tiêu Dật chợt lạnh. Chủy thủ dính máu rõ ràng đã trên cổ hắn.

"Tam vương gia nếu ngươi thích làm tang lễ cùng hôn lễ đồng thời cử hành vậy thì ta liền phụng bồi! Bất quá ta nói cho ngươi biết, ngươi muốn bao nhiêu thị vệ trong tam vương phủ dùng máu tươi đến nhiễm đỏ hôn lễ của chúng ta? Nhớ kĩ nhất định phải đem số người đếm rõ ràng, ta sợ đến lúc đó lỡ giết hơn một người hoặc thiếu một người cũng sẽ khiến ngươi thất vọng!" ngữ khí Lam Ẩn Nhan lãnh đạm nói

Nhất thời tầm mắt mọi người đều nhất tề tụ tập trên người Tiêu Dật

Lam Ẩn Nhan này cho dù có lợi hại thì lấy bản lĩnh của chủ tử cũng không thể để nàng chế trụ, chủ tử vì sao lại không tránh? Thị vệ tam vương phủ lộ vẻ nghi hoặc

Tam vương gia tuyệt đối có thể không bị thương mà đoạt lại chủy thủ trong tay Lam Ẩn Nhan, hắn vì sao không đoạt? trời a, hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Từ khi nữ nhân này xuất hiện không chỉ hành vi cử chỉ vô cùng khác thường mà ngay cả tam vương gia cũng bắt đầu không được bình thường a! sáu gã Huyễn Ảnh của tứ vương phủ tràn đầy khó hiểu.

Thần vạn năng a! nàng chính là nhị tiểu thư sao? Nha hoàn Lam Tây Thành nhìn Lam Ẩn Nhan làm cho mình rung động kia, nàng bắt đầu hoài nghi hết thảy đều là nằm mơ!

"Oa oa oa! Hảo hảo ngoạn nha! vừa mới nãy tam ca ca sử dụng kiếm kiếm khi dễ tỷ tỷ, hiện tại tỷ tỷ dùng đao đao khi dễ tam ca ca! thật là hảo ngoạn a!" Tiêu Nhiên hứng phấn nhìn Lam Ẩn Nhan cùng Tiêu Dật, vỗ tay hét lớn lên

Trừ bỏ Lam Ẩn Nhan cùng Tiêu Dật ra, trán mọi người nhất thời rơi xuống vài đường hắc tuyến quét mắt nhìn Tiêu Nhiên, sau đó tầm mắt lại dừng lại trên thanh chủy thủ trong tay Lam Ẩn Nhan.

"Ngươi thế nhưng không biết tự lượng sức mình đòi huyết tẩy tam vương phủ ta, ngươi đúng là không phải cuồng vọng bình thường a!" Tiêu Dật sắc mặt gợn sóng không một chút sợ hãi quét mắt nhìn Lam Ẩn Nhan chậm rãi nói

"Huyết tẩy tam vương phủ mà là cuồng vọng sao? Ta không những huyết tẩy tam vương phủ mà còn hướng ngươi đòi lễ gặp mặt đây!" Lam Ẩn Nhan mỉm cười nói.

"Ngươi thực nghĩ mình có bản lĩnh huyết tẩy tam vương phủ ta sao?" Tiêu Dật gợi môi đùa cợt nói

"chỉ cần ta nghĩ đến thì nhất định là có thể!" Lam Ẩn Nhan môi đỏ khẽ mở, ngữ điệu của nàng không cao nhưng mười phần ngạo khí

Một trận gió khẽ lướt qua làm cho tóc cùng quần áo nàng bay lên. trong phút chốc Tiêu Dật như cảm thấy thiên hạ đệ nhất xấu nữ này bỗng nhiên biến thành tiên tử tuyệt mĩ đến chói mắt

Gió nhẹ chợt lóe qua, tóc đen cùng quần áo của nàng phân tán rơi xuống, thân thể Tiêu Dật không khỏi cứng đờ, mới vừa rồi hắn bị trúng tà sao?

Sau khi thu liễm tâm thần hơi chút tán loạn của mình, Tiêu Dật lạnh lùng cười nói: "Ngươi đối với chính mình tự tin quá rồi, như vậy chúng ta không ngại chơi một trò chơi xem sao! Nếu ngươi chơi thắng, ta sẽ thú ngươi, ta cam tâm tình nguyện thừa nhận ngươi chính là tam vương phi của bổn vương! Nhưng nếu ngươi chơi thua, vậy thì ngươi phải tự giác rời khỏi tam vương phủ. Đừng có dây dưa muốn ta thú ngươi nữa!"

"Ngươi giống như rất có nhã hứng chơi trò chơi, ta há lại có thể không phụng bồi? Nói đi muốn chơi trò gì!" đuôi mày hơi giương lên nói

"Vừa rồi Tàn Tinh đã chết, trước viện này còn hai mươi mốt thị vệ, ta để cho bọn họ cùng nhau công kích ngươi! Trong một chén trà nhỏ nếu ngươi không bị bọn họ giết chết. Vậy thì ngươi thắng. Ta sẽ tuân thủ quy tắc trò chơi thú ngươi, cho ngươi trở thành tam vương phi!" Tiêu Dật nở nụ cười phiêu dật, nhưng lời nói ra lại âm lãnh mười phần

mà lời Tiêu Dật vừa dứt, mọi người đều khiếp sợ nhìn y, bao gồm cả Tiêu Nhiên

không để ý đến ánh mắt mọi người, Tiêu Dật nhìn về phía Lam Ẩn Nhan tiếp tục chậm rãi mở miệng nói: "Đương nhiên ngươi có quyền cự tuyệt trò chơi này, nhưng nếu ngươi buông tha vậy thì coi như ngươi thua! Cho nên mời ngươi tuân thủ quy tắc trò chơi tự giác rời khỏi tam vương phủ!"

"Trò chơi này nghe tựa hồ có chút ý tứ a! nếu vậy theo ý tứ ngươi ta làm sao có thể cự tuyệt đây! Ngươi đã đề nghị chơi vậy ta đây liền tiếp nhận vậy!" Lam Ẩn Nhan thu hồi chủy thủ, thản nhiên cười nói

"Ngươi..."Thân thể Tiêu Dật nhất thời ngẩn người hí mắt nhìn Lam Ẩn Nhan: "Ta khuyên ngươi tốt nhất nên thận trọng lo lắng một chút, đừng có lựa chọn sai lầm!"

Nữ nhân này điên rồi sao? Nếu không phải niệm tình nàng là nữ nhi của Lam Hằng, muội muội của Lam Linh Phượng. Y đã sớm lấy mạng nàng khi nàng khiêu khích y rồi! Hiện tại thì tốt rồi, chính mình cho nàng đường sống, nàng lại tự tìm đường chết!

Không đợi Lam Ẩn Nhan mở miệng, nha hoàn Lam Tây Thành sắc mặt tái nhợt vội chạy tới túm cánh tay trái nàng, ngấn lệ nói: "Tiểu thư, đừng náo loạn nữa! Chúng ta trở về đi!"

"ô ô ô tam ca ca là trứng thối, thế nhưng lại làm cho tỷ tỷ cùng hai mươi mốt người đánh nhau! Tỷ tỷ một người làm sao thắng được nhiều người như vậy! Tam ca ca thật đáng ghét nha!" Tiêu Nhiên đột nhiên nhảy xuống người Miêu Miêu tức giận chạy tới trước mặt Tiêu Dật cánh tay nhỏ bé chỉ Tiêu Dật hét lớn.

"Tứ nhi đây là lần đầu tiên nổi giận với tam ca nha! xem ta Tứ nhi thật sự thích người trong miệng ngươi gọi là tỷ tỷ a?" Tiêu Dật nhìn Tiêu Nhiên nhướn mi nói, nhưng đáy mắt chỗ sâu nhất hiện lên khiếp sợ, Tiêu Nhiên hắn ...

Mà hành động khiến người khiếp sợ của Tiêu Nhiên, đương nhiên không chỉ có một mình Tiêu Dật mà còn có thị vệ tam vương phủ cùng với sáu gã Huyễn Ảnh theo cạnh Tiêu Nhiên

"Tam ca ca khi dễ tỷ tỷ, tam ca là trứng thối, Tiểu tứ tứ không thèm nói chuyện với tam ca nữa!" Tiêu Nhiên hướng Tiêu Dật là mặt quỷ, sau đó quyệt miệng nhỏ nhắn kéo tay Lam Ẩn Nhan nói: "Tỷ tỷ, tam ca ca là người xấu, chúng ta không chơi với hắn nữa, tiểu tứ tứ mang ngươi đi chỗ khác chơi đùa!"

Hắn khó khăn lắm mới đụng phải nữ nhân thú vị như vậy, hắn không muốn nàng chết nhanh như vậy a.

Không sai, nàng quả thật có chút bản lĩnh hơn người, vừa rồi trong chớp mắt nàng có thể giết chết Tàn Tinh, nhưng mà võ công Tàn Tinh chỉ là thị vệ trung bình, võ công yếu ớt thôi.

Đương nhiên nếu hiện tại nàng cùng thị vệ của Tiêu Dật một chọi một thì hắn khẳng định sẽ không ngăn cản bởi vì hắn đối với nàng có mười phần tự tin!

Nhưng mà hiện tại nàng đồng thời khiêu chiến với hai mươi mốt người, chỉ sợ sáu gã Huyễn Ảnh bên cạnh mình quyết đấu với hai mươi mốt người này cũng không nắm chắc chiến thắng a, hắn làm sao có thể để nàng mạo hiểm như vậy! Vạn nhất nhìn thấy sinh mạng nàng bị uy hiếp rốt cực mình có nên cứu hay không a? Hiện tại mình vẫn không thể công khai xung đột với Tiêu Dật được nhưng mà mình lại không thể để Lam Ẩn Nhan này chết a! Thật sự là đáng ghét mà!

Tiêu Nhiên trong lòng âm thầm nói thầm, một bên tiếp tục loạng choạng ôm cánh tay Lam Ẩn Nhan nói: "Tỷ tỷ, Tiểu tứ tứ tặng Miêu Miêu cho ngươi cưỡi nga! Ngươi bồi Tiểu Tứ tứ đi nơi khác chơi thôi! Nơi này một chút cũng không vui a!"

"Tiểu Tứ Tứ cảm thấy nơi này chơi không tốt sao? Tỷ tỷ lại thấy nơi này chơi cực kì vui a! Không phải chỉ là giết người thôi sao? Đây đúng là trò chơi mà lúc bình thường Lam Ẩn Nhan ta thích nhất, ta làm sao có thể dễ dàng bỏ qua trò chơi này chứ?" Lam Ẩn Nhan còn ý vị thâm trường nhìn mắt Tiêu Nhiên gằn từng tiếng một nói. Thoáng chốc mọi người nghẹn họng trân trối nhìn Lam Ẩn Nhan .....

Chương 17: độ người xuống địa ngục

Thái dương lúc này càng lúc càng cao bắn ra vạn tia hoàng sắc kim quang.

Trên phiến mây trắng bởi vì có thêm một tầng viền vàng sáng lạn mà biến thành sắc hoa hồng

Khăn lụa màu tím che đi hơn nửa khuôn mặt Lam Ẩn Nhan, cả người nàng đứng ngạo nghễ dưới ánh dương lưu chuyển hào quang đến chói mắt

Trong cái nháy mắt này làm cho người ta có loại cảm giác sâu không lường được.

Lúc này con ngươi mọi người đều khó có thể tin được nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.

Nàng vừa mới nói cái gì? Giết người là trò chơi bình thường nàng thích làm nhất? Là do bọn hắn nghe lầm sao?

"Tỷ tỷ, trò giết người chơi vui lắm sao?" Tiêu Nhiên cũng vì thế mà buông lỏng tay Lam Ẩn Nhan ra, nghiêng đầu ngốc hồ hồ nhìn về phía Lam Ẩn Nhan nói

"Có thể tự tay siêu độ người xuống địa ngục không chỉ có đã nghiền kích thích, lại còn làm chuyện công đức vô lượng như thế! Làm sao lại không phải là trò chơi tốt chứ?" Con ngươi Lam Ẩn Nhan cười khanh khách nhìn Tiêu Nhiên nói.

Thoáng chốc toàn bộ thị vệ tam vương phủ đều hít phải ngụm khí lạnh, con ngươi thẳng tắp nhìn Lam Ẩn Nhan

Nữ nhân này không phải là quá cuồng vọng rồi chứ? Cũng có lẽ là do đầu óc nàng không được bình thường? Tự tay đưa bọn họ xuống địa ngục? Là bọn hắn đưa nàng xuống địa ngục thì đúng hơn?

Mà Tiêu Dật hé ra khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc giờ phút này vô cùng hung ác nham hiểm, con ngươi thâm lãnh sắc bén nhìn chằm chằm Lam Ẩn Nhan giống như muốn nhìn thấu thân thể nàng , xem rõ lòng nàng nghĩ gì.

"Thật vậy chăng? Được rồi! Vậy Tiểu Tứ Tứ sẽ không đi nơi khác chơi nữa! Tiểu Tứ Tứ sẽ ở chỗ này xem tỷ tỷ giết người chơi vui ra sao!" Nghe lời nói của Lam Ẩn Nhan, Tiêu Nhiên gãi gãi đầu nhẹ nhàng nói thầm, sau đó hắn xoay người chạy về trèo lại lên lưng Miêu Miêu, hai tay ôm cổ nó toàn thân ghé trên người Miêu Miêu làm bộ muốn xem diễn.

Nữ nhân này, ngươi đã nắm chắc có thể thắng trò chơi này, vậy thì ta còn có lý do gì để ngăn cản đây? Trong lòng Tiêu Nhiên đầy ý cười nói.

Lúc trước hắn vẫn không rõ chính mình vì sao không hề có đạo lý hấp dẫn sự chú ý của Lam Ẩn Nhan, thế nên hắn cùng Lam Ẩn Nhan một đường đến tam vương phủ đơn giản chỉ là hắn muốn tìm ra lý do để hấp dẫn nàng. Hiện tại rốt cục đã tìm được rồi, lý do chính là hắn với nàng là cùng một loại người.

"Tiểu thư, ngươi... ngươi thật sự muốn một mình đối phó với nhiều người như vậy sao? Tây Thành sợ người sẽ xảy ra chuyện a!" Nha hoàn Lam Tây Thành nhẹ nhàng túm tay Lam Ẩn Nhan lo lắng nói.

"Tây Thành ngoan ngoãn đi đến bên người Tiểu Tứ Tứ đứng vững đi! Mặc kệ xảy ra chuyện gì ngươi cũng không được lộn xộn!" Lam Ẩn Nhan vỗ nhẹ bả vai Lam Tây Thành nói

"Nga!" Lam Tây Thành biết mình không thể ngăn cản tiểu thư chỉ có thể yên lặng gật đầu hướng về bên người Tiêu Nhiên bước đi.

Mà sáu gã Huyễn Ảnh không khỏi dùng ánh mắt thưởng thức nhìn nàng, sau đó đến bên cạnh Tiêu Nhiên. Hiện tại cuối cùng bọn họ cũng đã hiểu vì sao chủ tử lại đối với nữ nhân này không giống người thường như vậy rồi.

"Tam vương gia, trò chơi có thể bắt đầu chưa?" con mắt Lam Ẩn Nhan sáng như Nhược Thủy nhìn Tiêu Dật

Im lặng nhìn cặp mắt trong suốt của nàng Tiêu Diệt lạnh lùng mở miệng nói: "Đương nhiên!"

"Vậy thì thỉnh tam vương gia hảo hảo thưởng thức những thị vệ do chính tay ngươi dạy dỗ có bao nhiêu vô năng đi!" con ngươi Lam Ẩn Nhan tươi cười sáng lạn nói, sau đó nàng chậm rãi giơ chủy thủ vừa mới giết Tàn Tinh lên

"có lẽ ta nên thưởng thức thi thể ngươi máu chảy đầm đìa thì đúng hơn!" con ngươi tiêu Dật âm trầm nói, hắn làm thủ thế lập tức thị vệ tam vương phủ liền giơ kiếm lên.

"Tỷ tỷ, những người này đều cầm kiếm kiếm thật dài a, ngươi lại chỉ cầm một đao đao ngắn ngủn như vậy thật không công bằng nha! nếu không ngươi cũng lấy kiếm kiếm thật dài đi, ngươi nếu không có Tiểu Tứ Tứ có thể cho ngươi mượn nha!" Tiêu Nhiên quét mắt nhìn chủy thủ trong tay Lam Ẩn Nhan, bỗng nhiên ồn ào lớn tiếng nói. Nữ nhân này sẽ không lấy chủy thủ kia đối phó với hai mươi mốt tên thị vệ cầm kiếm chứ? Nàng không khỏi quá.... Được rồi, nàng quả nhiên đủ cuồng ngạo a. hắn thật sự càng ngày càng thích nữ nhân này a.

"Đối phó với những người này, chỉ cần một cây chủy thủ như vậy đã là đủ rồi!" Lam Ẩn Nhan cười lạnh nói

"Ngươi sẽ vì lời cuồng vọng vô tri này mà trả đại giới!" Tiêu Dật mắt lạnh nhìn nàng, sau đó hắn thối lui về phía sau hai tay giao nhau

"Phóng ra!" Tiêu Dật lớn tiếng ra lệnh nói.

"Vâng!" hai mươi mốt tên thị vệ trong tam vương phủ lập tức đáp lời nhìn chằm chằm Lam Ẩn Nhan. Mà Lam Ẩn Nhan cũng không chút do dự nghênh đón

Nhất thời một trận đao kiếm kích thích màng nhĩ mọi người vang lên kịch liệt

Chỉ thấy chủy thủ trong tay Lam Ẩn Nhan nhanh chóng xoay tròn, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh hàn quang. Hai mươi mốt tên thị vệ kia đã từng chịu qua huấn luyện gian khổ nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể làm nàng bị thương.

"bày trận!" thấy tình hình không ổn một gã thị vệ đứng đầu hô lớn. lập tức cả bọn nhanh chóng kết thành hình tròn nhìn chằm chằm Lam Ẩn Nhan. Cười lạnh thân thể Lam Ẩn Nhan nhanh chóng xoay tròn chủy thủ trong tay nhanh như chớp bay ra ngoài.

Một màn rung động đã xảy ra, hai mươi mốt tên thị vệ kia cùng nhau giơ kiếm chém về phía Lam Ẩn Nhan thế nhưng thanh chủy thủ kia lại quỷ dị chuyển động thành vòng tròn đánh rơi toàn bộ kiếm trên tay thị vệ, sau đó quay trở về trong tay của Lam Ẩn Nhan.

Bọn thị vệ nhất thời lộ ra biểu tình vô cùng kinh hãi, tựa hồ như không thể tin được một màn vừa phát sinh kia. Ngay tại lúc bọn họ đều cúi người muốn lấy kiếm lên thì thân ảnh Lam Ẩn Nhan cực nhanh nhằm về phía bọn họ, cứ mỗi khi chủy thủ rời tay nàng là sẽ có một gã thị vệ mất mạng.

Trong thoáng chốc nguyên bản vẫn còn thờ ơ thì Tiêu Dật bây giờ đã hoàn toàn kinh hãi, nha hoàn Lam Tây Thành cùng với sáu gã Huyễn Ảnh đều có bộ dáng trợn mắt há hốc mồm

Đến ngay cả Tiêu Nhiên trong lòng cũng cực kì khiếp sợ không thôi, cuối cùng hắn thế nhưng từ trên người Miêu Miêu đi xuống nhìn chằm chú Lam Ẩn Nhan đang chém giết kia.

Trong giây phút này, trong mắt bọn họ nhìn Lam Ẩn Nhan căn bản không phải là người mà chính là Tu La đoạt mệnh đến từ địa ngục.

Chủy thủ trong tay nàng không có chiêu thức gì rõ ràng nhưng mỗi khí rời tay nàng thì đều thành công cướp đi sinh mệnh của một gã thị vệ, mà con ngươi vốn trong suốt giờ cũng đã biến thành lạnh lùng tàn nhẫn. Ánh mắt thị huyết như vậy đến ngay cả Tiêu Nhiên cùng Tiêu Dật khi nhìn đến cũng cảm thấy run sợ

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thị vệ ngã xuống ngày càng nhiều, trên quần áo, khăn che mặt cùng với những sợi tóc trên trán đều lây nhiễm vết máu, nhưng từng giọt từng giọt đều không phải là máu của nàng!

"A!" tiếng kêu thảm thiết truyền đến gã thị vệ cuối cùng còn sống cũng bị chủy thủ của nàng xuyên qua cổ, sau đó chậm rãi ngã xuống.

"không chịu nổi một chiêu!" Lam Ẩn Nhan không có biểu tình gì quét mắt nhìn thi thể đầy đất lãnh lệ nói, sau đó nàng ném xuống chủy thủ đã hoàn toàn bị nhuộm máu tươi kia chậm rãi đi về phía Tiêu Dật.

'Trò chơi đã chấm dứt, ta nghĩ ngươi hẳn là có chuyện cần nói với ta rồi?" Lam Ẩn Nhan nhíu mày nhìn Tiêu Dật lạnh băng nói

m! Zr

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro