chương 3: Dựa vào, xuyên qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoáng chốc nam tử áo trắng hiện lên tia nghi hoặc. Hắn nghe nhầm sao?

Lập tức dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Lam Ẩn Nhan. Tay nắm tóc nàng dùng thêm vài phần khí lực.

"Mẹ nó, ngươi bị điếc sao? Không nghe thấy lão nương nói ngươi buông tay sao?" Da đầu đau đớn, làm cho con ngươi Lam Ẩn Nhan càng thêm lãnh lệ, nàng vươn tay phải lên. Nhưng mà tay chuẩn bị chạm vào gáy nam tử áo trắng thì cả người bỗng nhiên vô lực, không tự chủ được mà rơi xuống.

Ni mã? Cái tình huống gì đây? Nàng thế nào lại không thể dùng lực? Mỗ nữ chau mày

Nàng là cô nhi, năm tuổi được tổ chức Lam sát thủ nhận về nuôi dưỡng, tổ chức gọi nàng là Lam Ẩn Nhan,tổ chức nói Ẩn Nhan cái tên với ý nghĩa là mỗi lần giết người mà thần không biết quỷ không hay, không để cho đối phương biết được mặt mũi của bản thân đây mới chính là thành công cao nhất của giới sát thủ.

Trải qua mười năm huấn luyện ma quỷ cuối cùng nàng cũng xuất sư. Mà chuyện đầu tiên nàng làm khi xuất sư là thần không biết quỷ không hay đem tổ chức tiêu diệt hoàn toàn. Nguyên nhân chỉ có một vì khi dễ nàng thì phải trả đại giới.

Từ nay về sau nàng chính là sát thủ đứng đầu, chỉ cần có người ra giá hợp ý nàng, nàng sẽ đi giết người. tâm ngoan thủ lạt lãnh khốc cuồng vọng là danh từ giành riêng cho nàng. Không giết người không phải là không thể giết mà là không nghĩ đến giết người là khẩu hiệu của nàng.

Nhưng trước mắt là cái tình huống quái quỷ gì đây? Nàng đường đường là sát thủ thiên tài thế nhưng lại bị một tên nam nhân túm tóc, tay lại không hề có lực đánh trả.

"Lam nhị tiểu thư, ngươi hình như không giống với những gì chúng ta đã điều tra được thì phải? Bất quá cũng không quan trọng, quan trọng là ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn hợp tác với ta nếu không không chỉ có cha ngươi mà toàn bộ phủ Lam thừa tướng sẽ chết sạch không còn một mảnh!" nam tử áo trắng đeo mặt nạ thả tóc Lam Ẩn Nhan ra đứng dậy từ trên cao nhìn xuống Lam Ẩn Nhan , ngữ khí ngoan tuyệt nói.

Nhưng trong con mắt hắn thực sự nghi ngờ, nếu hắn không nhìn nhầm thì nữ nhân này vừa nãy hình như muốn tập kích hắn? Nàng ...

Nam tử áo trắng vừa dứt lời, mặt Lam Ẩn Nhan nhăn nhó lợi hại.

Hắn gọi nàng là gì? Lam nhị tiểu thư? Nàng có cha sao? Cha của nàng còn là một thừa tướng?

Sao lại loạn thất bát tao hết vậy? Chờ một chút, thừa tướng? Xưng hô này không phải chỉ có ở cổ đại hay sao?

Thoáng chốc, con ngươi Lam Ẩn Nhan chuyển động nhìn quanh căn phòng thực cổ kính? Không có đèn điện mà là dùng nến thắp sáng? Nam từ đeo mặt nạ kia mặc một bộ quần áo cổ đại màu trắng? Còn có một đám nam tử mặc hắc y?

Dựa vào? Có lầm lẫn gì không? Nàng sẽ không phải là xuyên qua chứ?

Nàng vừa mới thành công phá hủy tập đoàn thuốc phiện đang lái xe quay về biệt thự, cảm thấy nhàm chán mở radio, tình cờ nghe được tin đêm nay sẽ có mưa sao băng trăm năm khó gặp, vì thế lái xe lên đỉnh núi thưởng thức cảnh mưa sao băng hiếm có này.

Sau khi lên tới đỉnh núi nàng tìm một bãi cỏ xanh mượt thoải mái nằm xuống ngửa đầu đợi chờ mưa sao băng xuất hiện, nhưng mà khí ánh sáng như ngọc của sao băng xuất hiện bỗng nhiên đầu óc nàng dần mê muội rồi mất đi tri giác lúc tỉnh lại thì đã ở đây rồi.

Mẹ nó, chẳng lẽ mưa sao băng đưa nàng đến đây sao?

Ni mã, ngươi đưa ta đến đây cũng được, nhưng sao không trả lại khí lực cho ta a?

Hại lão nương muốn đứng lên cũng không xong chỉ có thể để người khác chà đạp.

Lập tức con nguơi Lam Ẩn Nhan nước mắt lưng tròng nhìn về phía nam tử áo trắng đang uy hiếp nàng kia, thuận tiện còn xuất ra hai hàng nước mắt: "Tiểu bạch, ngươi đừng hung dữ như thế! Sẽ làm người ta sợ!"

Nói xong con ngươi nàng không để lại dấu vết quét nhìn gáy tên nam tử áo trắng bí ẩn kia. Nội tâm âm thầm nói: Tiểu tử, ngươi cứ đợi đấy cho lão nương, chờ khi lão nương khôi phục thực lực, việc đầu tiên lão nương làm là cắt cổ ngươi.

Tiểu bạch? Nam tử cúi xuống nhìn quần áo trên người mình, khóe miệng một trận run rẩy? Nàng sẽ không phải gọi mình đấy chứ?

Nam tử áo trắng ngồi xuống dùng lực nắm chặt cằm của Lam Ẩn Nhan lạnh lùng nói: "Lam Ẩn Nhan, ngươi tốt nhất đừng có đùa giỡn ta!"

Dứt lời nam tử áo trắng lấy một viên thuốc cứng rắn nhét vào miệng Lam Ẩn Nhan, bàn tay dùng lực thúc dục viên thuốc tan vào cơ thể nàng.

Chủ nhân thân thể này cùng tên mình giống nhau sao?

Lam Ẩn Nhan âm thầm nghĩ con ngươi hoảng sợ nhìn về phía bạch y nhân, nước mắt chảy càng ngày càng nhiều: "Ô ô ô ... tiểu bạch ngươi cho ta ăn cái gì a?"

Lam Ẩn Nhan đương nhiên biết rõ bạch y nhân sẽ không cho mình ăn cái thứ gì tốt đẹp đâu. Nhưng mà bây giờ cả người mềm nhũn, căn bản không thể phản kháng.

Bất quá đùa giỡn tên nam tử này cũng có chút thú vị a, xem ra bản thân mình đối với hắn có chút giá trị lợi dụng. Nếu không nàng đã bị giết chết rồi. Tiểu tử ngươi chờ đó cho lão nương, sớm hay muộn lão nương cũng sẽ cho ngươi biết khi dễ ta sẽ phải trả đại giới ra sao.

"Lam Ẩn Nhan ngày mai ngươi sẽ cùng tam vương gia của Thánh Long vương triều đại hôn, tam vương gia kia nhất định sẽ không cho ngươi vào cửa vương phủ, ta mặc kệ ngươi phải dùng tới cách gì ngươi cũng phải trở thành tam vương phi của Thánh Long vương triều! Ta vừa cho ngươi ăn một viên độc dược, nếu ngươi không thể trở thành tam vương phi vậy thì toàn thân ngươi sẽ thối rữa mà chết, đương nhiên cả phủ thừa tướng sẽ chôn cùng ngươi!" thanh âm của Bạch y nhân lãnh huyết nói.

Lam Ẩn Nhan ngẩn ra, cái gì vui vậy? Nàng vừa mới đến đây đã phải lập gia đình rồi sao? Còn bắt buộc bản thân phải gả đi cho bằng được? Nếu không độc tố phát tác thì sẽ chết sao?

"Cái kia là cái gì? Tiểu bạch a, nếu như ta gả đi được vậy ngươi sẽ đem thuốc giải cho ta chứ ?" Lam Ẩn Nhan nước mắt lưng tròng nhìn về phía Bạch y nhân nói. Toàn phủ thừa tướng sống hay chết không liên quan gì đến nàng! Quan trọng là bản thân nàng phải hảo hảo sống sót, mới có cơ hội ngược đãi tên nam tử áo trắng đáng đánh đòn này chứ.

"Nữ nhân chết tiệt, không được gọi ta là tiểu bạch!" Bạch y nhân đeo mặt nạ rít gào.

Mà đám thuộc họ của hắn đang nhịn đỏ mặt vì muốn cười mà không dám cười.

Bởi vì Lam Ẩn Nhan gọi chủ tử mình là tiểu bạch, nghe ngữ khí giống như nàng đang gọi sủng vật vậy.

"Nhưng ngươi cũng không có nói tên của ngươi cho người ta biết, người ta không gọi ngươi tiểu bạch chứ kêu ngươi là gì bây giờ? Chẳng lẽ kêu ngươi này này sao?" Con ngươi Lam Ẩn Nhan ủy khuất nhìn về phía Bạch y nhân đeo mặt nạ nói.

"Ngươi ..." Bạch y nhân đứng lên hai tay nắm thành quyền phát ra tiếng rắc rắc, hắn cố hít một hơi thật sâu, con ngươi âm lệ nhìn về phía Lam Ẩn Nhan nói: "độc này ba tháng nữa mới có thể phát tác, ta cứ nửa tháng sẽ cho ngươi ăn giải dược! Chỉ cần trong vòng ba tháng ngươi lấy được thứ ta muốn từ tam vương phủ ta sẽ giải toàn bộ độc dược cho ngươi!"

" Như vậy ... xin hỏi Tiểu Bạch, ngươi là muốn ta lấy cái gì vậy?" Lam Ẩn Nhan nghiêng đầu, con ngươi ủy khuất mười phần. Nàng hiện tại đã hiểu, người này là muốn mình đi ăn trộm! Dựa vào, sở trường của nàng là trộm mệnh, còn ăn trộm thứ khác đây là lần đầu tiên a!

"Nửa tháng sau, ta sẽ đưa giải dược cho ngươi, đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi biết ta muốn lấy thứ gì! Còn nữa, không được gọi ta là tiểu bạch!" Bạch y nhân nghiến răng nghiến lợi nói. Nếu không phải nữ nhân này còn giá trị lợi dụng hắn thật là muốn một chưởng giết chết nàng.

"vậy thì hẹn nửa tháng sau gặp lại! Tiểu Bạch!" Lam Ẩn Nhan nằm trên đất không đủ sức giơ tay lên hướng Bạch y nhân vẫy tay. Thế nhưng chỗ sâu đáy mắt nàng lộ ra vẻ lạnh như băng. Mẹ nó, lão nương hiện tại vô lực, cho nên tối nay ngươi lợi hại. Nửa tháng nữa đợi ngươi tự tìm tới cửa, lão nương nếu không khiến ngươi tự tay giải hết độc cho ta, lão nương sẽ mang họ ngươi.

Bạch y nhân nghe Lam Ẩn Nhan gọi chính mình là tiểu bạch giống như gọi con chó nhỏ. Con ngươi bốc lên lửa giận ngùn ngụt, hắn vươn tay bắn ra song chưởng khiến Lam Ẩn Nhan hôn mê bất tỉnh.

"Đem cái nữ nhân chết tiệt này đuổi về phủ thừa tướng đi!" bạch y nhân hung hăng trừng mắt nhìn Lăm Ẩn Nhan, sau đó thân hình chợt lóe biến mất khỏi gian phòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro