chương 6: xem diễn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm toàn bộ thế giới tràn đầy sức sống, ánh mặt trời thản nhiên xuyên qua tầng sương mù tỏa ánh sáng tươi mát bao phủ vạn vật, cảnh đẹp khiến nguời người cảm thấy vui vẻ dễ chịu. Nhưng người dân trong Thánh Long vương triều không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp sáng sớm. Bởi vì bọn họ có việc quan trọng cần hoàn thành. Tại hai bên ngã tư đường lúc này tụ tập đầy người, các nam nhân mang vẻ mặt trào phúng, các nữ nhân trên mặt biểu tình lộ vẻ phẫn nộ. Bọn họ không ngừng vung tay con ngươi nhìn chằm chằm đội ngũ xuất giá ở ngã tư đường không ngừng kêu gào: "Lam Ẩn Nhan không biết xấu hổ, còn muốn gả cho tam vương gia! Lam Ẩn Nhan thật là vô sỉ mau cút về phủ Thừa tướng đi!"

Giữa kiệu hoa hoa lệ Lam Ẩn Nhan hạ xuống khăn voan trên đầu mắt điếc tai ngơ bỏ ngoài tai thanh âm kia, chuyên tâm thưởng thức chuỷ thủ trong tay

"Uy, các ngươi không biết lễ phép, sao có thể gọi tiểu thư nhà ta như vậy!" bên ngoài kiệu hoa truyền đến thanh âm thanh thúy.

"Lam Ẩn Nhan, không biết xấu hổ, thế nhưng còn muốn gả cho tam vương gia! Lam Ẩn Nhan thật vô sỉ, mau cút về phủ Thừa tướng của ngươi đi!" Căn bản không có người nào để ý đến thanh âm thanh thúy kia, tiếng kêu gầm ngược lại còn to hơn gấp mấy lần có thể lấn át tiếng chiêng trống cùng tiếng kèn

"Các ngươi ... các ngươi thật khinh người quá đáng!" nha hoàn hồi môn đi cùng Lam Ẩn Nhan Lam Tây Thành khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vừa phẫn nộ nhìn đám người đang kêu gào kia, vừa chậm rãi bước theo kiệu hoa của Lam Ẩn Nhan.

"Tây Thành!" Lam Ẩn Nhan mở mành che, nhẹ nhàng gọi tiểu nha hoàn đang bênh vực mình

"Tiểu thư, ngươi đừng thương tâm nga! Mặc kệ bọn họ nói tiểu như thế nào, trong lòng Tây Thành tiểu thư luôn là người tốt nhất!" Lam Tây Thành bên ngoài kiệu lập tức đến bên cửa sổ ánh mắt lóe lệ quang nói.

"Ta không thương tâm! Ta thề, sớm muộn cũng có một ngày ta hảo hảo mà báo đáp hành động ngu xuẩn của bọn họ ngày hôm nay!" Nhìn tiểu nha hoàn đang ủy khuất trước mặt Lam Ẩn Nhan cười khẽ. Con ngươi không chút để ý quét mắt nhìn đám người đang kêu la kia buông xuống rèm cửa sổ.

Lam Tây Thành nghi hoặc nhìn Lam Ẩn Nhan buông xuống rèm cửa sổ, lộ ra nụ cười vui vẻ. Nhị tiểu thư đã thay đổi nàng không hề yếu đuối tự ti, nàng đã kiên cường hơn rồi. Nàng không chỉ là nha hoàn hồi môn của Lam Ẩn Nhan mà còn là nha hoàn theo hầu bên người Lam Ẩn Nhan từ nhỏ, Lam Ẩn Nhan đối xử với nàng như muội muội ruột thịt . cho nên nàng thực thích nhị tiểu thư này, chính là từ khi Lam Ẩn Nhan tự mình bế quan ngay cả nàng cũng không quan tâm , khiến nàng cự kì thương tâm! Nay nhìn thấy Lam Ẩn Nhan tự hồ rất lợi hại nàng thực cao hứng a.

Ngay tại lúc Lam Tây Thành thu hồi nỗi lòng theo kiệu hoa đi tiếp thì đột nhiên thân thể cứng đờ con ngươi trừng lớn. cùng lúc đó kiệu hoa của Lam Ẩn Nhan rơi mạnh xuống đất, tiếng thổi kèn chiêng trống cùng tiếng la hét hai bên đường lập tức ngừng lại.

Mọi người kinh hãi nhìn phia trước kiệu hoa đua nhau chạy trốn, khiến cho ngã tư đường vốn nhộn nhịp nay đã yên tĩnh vạn phần. Phía trong kiệu Lam Ẩn Nhan đã cảm giác được sự khác thường, tiếng tranh cãi ầm ỹ sao bỗng nhiên yên tĩnh? Mà sự yên tĩnh này sao lại bao chùm sát khí mãnh liệt? Khóe miệng Lam Ẩn Nhan mỉm cười lạnh lùng từ trên kiệu hoa chậm rãi bước xuống.

"Tiểu ... tiểu thư, bọn họ ..." sắc mặt Lam Tây Thành trắng bệch chạy tới bên người Lam Ẩn Nhan, ánh mắt khủng hoảng nhìn phía trước. Nguyên lai phia trước kiệu hoa bỗng nhiên xuất hiện hai mươi hắc y nhân che mặt, trong tay mỗi người đều mang theo lợi khí. Cũng bởi vì sự xuất hiện của hắc y nhân mới làm cho đám người kêu gào hai bên ngã tư đường cùng đội người khua chiêng gõ trống nâng đồ cưới thậm chí ngay cả bà mối không còn thấy bóng dáng.

"Ngươi vì sao không chạy?" Lam Ẩn Nhan khinh thường nhìn đám hắc y nhân không mời mà đến phía trước mà quay đầu hỏi tiểu nha hoàn đang run rẩy bên cạnh.

"Tây Thành cũng muốn bỏ chạy nhưng Tây Thành không thể bỏ lại tiểu thư một mình!" con ngươi Lam Tây Thành kinh hãi nhìn về phía trước , hàm răng va chạm vào nhau nói

"Ngươi đúng là một tiểu nha đầu trung thành!" Lam Ẩn Nhan nhíu mày, vỗ vỗ bả vai Lam Tây Thành nói: " Vậy thì đứng ở đây đi, ta sẽ không để cho bọn họ tổn thương đến ngươi đâu!"

Con mắt thâm thúy nhìn về phía trước âm thanh lạnh lùng nói: "đối với đám người dám ngăn cản chuyện xuất giá của ta, là một đám bọ chó vênh váo tự đắc, không biết ta nên chiêu đãi các ngươi như thế nào mới gọi là tốt cho khách vãng lai đây?"

"Thật tốt cho một nha đầu cuồng vọng, thế nhưng dám hình dung bọn ta thành bọ chó? Ngươi thật đúng là không biết sống chết mà!" hắc y nhân cầm đầu thân thể cứng đờ âm trầm nói.

"Ta thu hồi lời nói vừa rồi, thâm chí ta còn nguyện ý xin lỗi đám bọ chó kia, ca ngợi các ngươi là bọ chó. Quả thực là một nỗi vũ nhục cho bón chúng!" Lam Ẩn Nhan lạnh lùng cười, con ngươi âm lệ nói, không đợi nhóm sát thủ này nói tiếp, Lam Ẩn Nhan lại mở miệng: "nói thật các ngươi không nên đi trêu chọc ta, lại càng không nên dọa đám nguời kiệu phu của ta bỏ chạy! Như vậy đi, ta cho các ngươi một cơ hội sửa chữa sai lầm, chỉ cần các ngươi lựa chọn vài người có thân thể khỏe mạnh đến làm kiệu phu cho ta, thuân lợi nâng kiệu hoa của ta đến tam vương phủ, ta có thể miễn cưỡng tha thứ cho sai lầm lần này của các ngươi!" Lam Ẩn Nhan vừa dứt lời Lâm Tây Thành hít một ngụm khí lạnh, đây thật sự là nhị tiểu thư sao?

"Xem ra lời đồn quả nhiên không sai a, Lam nhị tiểu thư đã thay đổi! Lam nhị tiểu thư, tốt nhất nguwoi ngay lập tức hồi phủ Thừa tướng đi, bằng không nếu ngươi còn cố ý gả nhập tam vương phủ, cũng đừng trách chúng ta tâm ngoan thủ lạt!" hắc y nhân cầm đầu vừa dứt lời, đám hắc y nhân đã giơ cao lợi khí

"Nghe lời nói của các hạ , nếu ta không hợp tác thì các ngươi sẽ giết ta sao? Bất quá các ngươi thực không biết, con người ta rất ghét cảm giác bị người khác uy hiếp, người uy hiếp ta chỉ thể chết nhanh hơn thôi!" Lam Ẩn Nhan khinh thường quét mắt nhìn đám hắc y nhân đối diện, tay áo vung lên thanh chủy thử đã rơi xuống tay.

"Ngươi đã tự mình tìm đến cái chết vậy thì đừng trách chúng ta! Giết nàng cho ta!" tên cầm đầu ra lệnh đám hắc y nhân xông về phía Lam Ẩn Nhan.

"Không cần a! van cầu các ngươi tha cho tiểu thư nhà ta đi!" Lam Tây Thành xông lên chắn trước người Lam Ẩn Nhan thanh âm khàn khàn nói.

"Ngươi nha đầu ngốc, tránh ra cho ta, chỉ bằng đàn bọ chó này, bản tiểu thư nhà ngươi còn không để trong mắt!" Lam Ẩn Nhan không khỏi cảm động nhìn Lam Tây Thành, một phen đẩy nàng ra , chuẩn bị nghênh diện xông về phía hắc y nhân.

Đúng lúc này bỗng nhiên xuất hiện mười người che mặt mặc áo xanh từ trên trời rơi xuống nhằm đám hắc y nhân mà đánh tới. Nhất thời hai nhóm nguwoif đánh nhau kịch liệt.

Lam Ẩn Nhan thu hồi thanh chủy thủ, hí mắt nhìn hai đoàn người kia

"Tiểu ... Tiểu thư, chuyện gì xảy ra vậy? Lam Tây Thành trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc nhìn đoàn người đang đánh nhau kia.

"Nha đầu ngốc, còn chưa nhìn ra sao? Có người liều mạng ngăn cản ta gả cho tam vương phủ! Có người lại muốn ta gả nhập tam vương phủ!" Lam Ẩn Nhan hừ lạnh nói, nếu nàng đoán không lầm, hắc y nhân muốn giết nàng chính là do tam vương gia phái tới. Mà đám người áo xanh còn lại là do tên hạ độc chính mình đêm qua tiểu bạch đeo mặt nạ phái tới đi.

"Tiểu thư, thừa dịp bọn họ còn chưa đánh đến đây! Chúng ta mau chạy đi thôi!" Lam Tây Thành túm tay áo Lam Ẩn Nhan một bộ dáng muốn li khai

"Chạy cái gì a! đánh nhau xem thật vui a! Tĩnh tâm lại cùng bản tiểu thư xem diễn đi!" Lam Ẩn Nhan kéo lại cánh tay muốn li khai của Lam Tây Thành, đáy mắt mang theo ý cười nói.

"Tiểu thư, hiện tại không chạy vạn nhất đám người áo xanh kia thua! Chúng ta sẽ chết đó!" Lam Tây Thành khóe miệng run rẩy một trận nói

"Nha đầu ngốc, ngươi cứ tập trung trăm phần trăm xem diễn đi! Không có sự cho phép của ta không ai có thể lấy mạng của ngươi được!" Lam Ẩn Nhan xoa đầu Lam Tây Thành nói.

Ánh mắt nàng tập trung tinh thần xem hai đội người đánh giết lẫn nhau, âm thanh lười biếng truyền đến nói: "Này, các ngươi đánh nhau đừng lâu quá nga! Ta còn muốn lập gia đình đấy! Đúng rồi, nhớ kĩ đừng có giết hết sạch, phải lưu lại vài người nâng đồ cưới cùng kiệu hoa cho ta!"

Thanh âm Lam Ẩn Nhan vừa dứt, phía sau nàng truyền đến âm thanh khiến người ta lông tóc dựng đứng, thanh âm có chút hưng phấn vang lên: "Oa oa oa! Nơi này có người đánh nhau nha! hảo chơi thật vui a!"

Mọi người đoán xem ai sẽ lên sàn diễn tiếp theo đây?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro