Phần Không Tên 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 21



"soạt"

Đặt Luhan lên giường ngay ngắn trước khi kéo chăn phủ kín người cậu. Sehun đặt tay lên trán cậu một lần nữa để kiểm tra nhiệt độ. Bác sĩ nói trong thời kỳ này Luhan rất dễ bị ngất và sốt nên buộc anh phải trông chừng cẩn thận. Dù biết rằng thai nhi không thể sống lâu trong người Luhan nhưng nếu cậu bị sẩy thì lúc đó càng nguy hiểm cho cả hai người.

An tâm khi biết Luhan vẫn ổn định, Sehun vội đi vào nhà vệ sinh để tắm rửa và thay cho mình một bộ đồ khác để đến công ty, anh không thể ở đây để chăm sóc cho Luhan nhưng anh tin Luhan sẽ biết tự chăm sóc cho mình hôm nay. Có lẽ anh sẽ mướn một người giúp việc để chăm sóc cậu để anh yên tâm hơn.

_ Tạm biệt Luhan!- Sehun nói nhanh khi anh chỉnh lại cravat trước khi đi làm

........................

Tit tit tit

_ Alo?

"Sehun! Là em- Jung Ahn đây! Em gọi anh từ hôm qua đến giờ!"

_ Em về nước rồi àh?- Sehun ngạc nhiên khi nghe thấy giọng Jung Ahn

" Em về nước hôm qua, định mời anh đi ăn tối nhưng lại gọi không được. Bác trai nói anh đi ký hợp đồng nên em cũng không tiện gọi, tối nay chúng ta có thể có một bữa ăn tối đúng nghĩa không?"

Nhận lấy tiếng người của Jung Ahn bên tai, Sehun cũng nhếch mép. Anh định trả lời rằng có nhưng hình ảnh Luhan vụt qua tâm trí khiến nụ cười cố hữu vụt tắt trên môi. Nếu anh đi ăn buổi tối thì Luhan...?

_ Anh xin lỗi Jung Ahn ah! Anh có việc bận rồi.

" Ôi~ em chỉ muốn cùng anh ăn tối"

_ Ngày mai được không? Anh sẽ đến đón em

" Uh! Vậy tối may 7h nhé"

_Ok!

Đặt điện thoại xuống bàn, Sehun áp mặt vào hai tay để che đi sự mệt mỏi của mình. Anh nhắm mắt một lúc trước khi tiếp tục công việc còn dở. Mới vắng hai hôm mà công việc đã chất chồng như thế này rồi. Nếu vắng lâu hơn có lẽ anh sẽ chết bởi mớ giấy tờ này mất

"cốc cốc cốc"

_ Vào đi!

_ Giám đốc! chủ tịch cần gặp anh

_ Được rồi! cám ơn nhé

Sehun mỉm cười đáp lại thư ký của mình khiến cô bất giác đỏ mặt. Dù biết rằng bản thân không thể chạm vào anh nhưng ý định được trở thành người yêu của anh chưa bao giờ tắt trong tâm tưởng của cô cũng như những nữ nhân viên ở đây.

..................

_ Ba!

Sehun chào ông Jung rồi bước đến ngồi đối diện bàn làm việc của ông. Người đàn ông với đôi mắt in hằn dấu chân chim chậm rãi nhìn anh và đan hai tay vào nhau một cách nghiêm nghị.

_ Con Jung Ahn đã về, con định ăn chơi đến bao giờ?

_ Sao ba hỏi vậy?

_ Đừng giấu ba, con biết là con không thể giấu được, hai hôm nay con đã ở bệnh viện để chăm sóc cho một callboy có ý định tự tử và callboy đó đã có mang

_ Ba thật tài! Chuyện gì cũng biết nhỉ?

_ Chỉ cần là điều liên quan đến con, ba đều phải biết. Con đã bỏ ra gần 300 triệu cho nó rồi, con định bỏ ra cho nó bao nhiêu nữa đây?

_ Nhưng Luhan đang có thai, ... con của con!

_ Có chắc là con của con không? Nó là một callboy, nó ngủ với bao nhiêu người làm sao con biết được? Con đã tận tình như thế là quá lắm rồi. Hạng người như nó, nếu moi được tiền thì sẽ tìm cách bám víu mà moi móc. Con sẽ tán gia bại sản nếu cứ tiếp tục cho nó. Đối với callboy thì không bao giờ gọi là đủ đâu.

_ Nhưng Luhan không phải là một calboy bình thường, con tin rằng đứa nhỏ trong bụng cậu ấy là của con.

_ Hạng người như thế chúng ta không nên tin, nó sẽ làm mọi cách để moi tiền từ con. Tốt nhất là quẳng nó ra đường và con sẽ thấy nó sẽ sống tốt. Ba không muốn gia đình bên Jung Ahn xem thường gia đình mình. Con ăn chơi ba không cấm nhưng chuyện này thì ba phải xen vào. Lần này con chơi quá đà rồi.

_ Con biết cách sắp xếp mà, không phải ba gọi con vào đây chỉ để nói như thế với con thôi sao?

_ Đúng! Ba không ở cùng nhà với con nên không có thời gian để nói chuyện, chuyện này cũng có thể gọi là chuyện công vì Jung Ahn đã về. Con vẫn còn nuôi thằng đó thì sớm muộn nó cũng chết. Con quá hiểu tính của Jung Ahn. Nó không tha cho thằng đó đâu. Ba tưởng con là người phải hiểu rõ chứ?

_ Con biết- Sehun kiềm nén mình lại, anh không thể bùng nổ một cách mất tự chủ như thế được.- nhưng tụi con chưa kết hôn cũng chưa đính hôn gì cả. Con vẫn còn quyền tự do của con và Jung Ahn không có quyền xen vào. Con nghĩ ba cũng phải biết tính của con chứ?

_ Con có thể không lấy Jung Ahn, ba cũng không cản nhưng con tuyệt đối không được lấy thằng callboy đó. Nếu con tiếp tục thì đừng trách ba!

_ Nếu đã xong thì con xin phép. Con bận lắm!

Sehun chào nhanh rồi đi ra ngoài mặc cho ông Jung gọi anh ở phái sao. Cảm giác nóng giận khi ông Jung một tiếng gọi Luhan là callboy, hai tiếng gọi Luhan là callboy. Cảm giác như chính bản thân mình bị xỉ nhục. Cơn giận liên tục ập đến khi ông liên tục đe dọa đến Luhan. Anh biết ba anh nói là làm nhưng anh cũng không thể để Luhan ra ngoài ngay bây giờ. Dù ông bảo ông không tin đứa con trong bụng Luhan là của anh nhưng anh hoàn toàn chắc chắn điều đó. Cảm giác của một người sắp làm cha mach bảo cho anh đứa trẻ đó là ruột rà của mình. Anh phải bảo vệ đến khi nào không thể bảo vệ được nữa, dù biết rằng bàn tay anh sẽ không thể nào bế bé con đó nhưng anh vẫn sẽ dùng bàn tay này để bảo vệ cả hai người họ. nhất định là vậy.

_ Giám đốc!

Sehun chợt dừng chân khi nghe tiếng gọi của Soo Young.

_ Cám ơn giám đốc đã đến chia buồn cùng gia đình em. Cám ơn anh nhiều!

_ Không có gì!- Sehun mỉm cười và đi tiếp nhưng anh chợt nhớ ra một chuyện nên quay lại nhìn Soo Young- từ nay, Luhan sẽ ở nhà tôi.

_ Dạ?

_ Thôi nhé!

Soo Young ngơ ngác nhìn Sehun khi anh nói câu Luhan sẽ ở nhà anh. Vậy mấy hôm nay... cậu ra ngoài... Và nơi cậu nương náu là nhà của Sehun sao? Nghĩ đến đây, gân máu của Soo Young nổi lên trông thấy. Nó giận dữ nhìn về tấm lưng của Sehun. Anh là người nó ngưỡng mộ và yêu thích, anh chỉ có thể là của nó. Nhưng Luhan... Cậu hết lần này đến lần khác cướp đi những thứ mà nó thích, cậu vô tình hay cố ý? Bất kể những gì nó muốn đều thuộc về cậu trước. tại sao lại như vậy chứ?

"Từ nay Luhan sẽ ở nhà tôi."

Xi Luhan! Anh nghĩ anh sẽ được yên với tôi sao? Anh đừng hòng!

.........................

_ Ưm...

Luhan ngồi dậy một cách mệt mỏi sau khi tỉnh lại. Cậu hơi bị nhức đầu nên không thể đi ngay được. Nhìn lại bàn tay khá xanh của mình, Luhan cảm thấy nhức nhối bởi những dấu kim tiêm truyền nước biển và tiểu cầu. Một tay đầy những lỗ kim truyền nước biển, một tay thì chằng chịt những lỗ kim truyền tiểu cầu. cậu không biết mình bệnh gì mà lại vào tiểu cầu liên tục đến thế. Tuy nhiên, Luhan cũng phải công nhận là sau khi truyền nó vào người, cơ thể cậu có vẻ hồng hào hơn và những cơn đau lẫn chảy máu bất ngờ cũng giảm đi hẳn.

Bước chậm vào nhà bếp để lấy một ít nước làm mát cổ họng đang cháy khát của mình, cậu không biết mình đã ngủ bao lâu rồi và tại sao lại ở đây. Có lẽ Sehun đã bế cậu vào. Luhan thật sự không hiểu nổi, Sehun chưa bao giờ hỏi cậu vì sao muốn tự tử đến thế, anh cũng không ngăn cản nhưng anh luôn cứu cậu. anh tốt đến thế sao? Anh luôn xem cậu là người thỏa mãn nhu cầu nhưng lại đối xử với cậu quá tốt... Nó khiến cậu có lại cảm giác muốn dựa dẫm, muốn nương tựa.

_ Cháo anh để trong tủ lạnh. Khi nào dậy thì lấy ra hâm nóng rồi ăn. Không được ăn nguội cũng không được bỏ bữa. Anh đi làm.

Đặt mảnh giấy xuống bàn, Luhan có cảm giác như đây là mảnh giấy mà người chồng để lại cho người vợ bị ốm ở nhà. Tuy rằng lời sẽ không dịu ngọt nhưng cậu thấy được sự quan tâm của anh với cậu. Từ lâu rồi, cậu không được ai quan tâm đến như vậy. Trong lòng có chút gì đó gọi là vui.

_ A...

Hơi khòm người vì cơn đau thắt ở bụng khi cậu định đi đến tủ lạnh. Luhan ngồi lại và đặt tay lên bụng mình và xoa nó một lúc. Cảm giác mang thai là như vậy ư? Là đau và khi xoa như dỗ dành thì lại hết ư? Cảm giác được mang trong người một sinh mệnh lạ lẫm quá. Luhan chạm tay vào bụng mình và im lặng. Cậu hình như nghe được tiếng thở của bé con. Cậu biết đó chỉ là cảm giác của mình nhưng điều đó không khiến cho cảm giác đó lớn mạnh. Một tai nạn ngoài ý muốn dẫn đến một sinh linh nhỏ được hình thành nhưng thật không may là nó lại là con cậu. Nó sẽ không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời và vĩnh viễn không biết được cha và mẹ nó như thế nào. Đúng rồi. Nó không chào đời thì tốt cho nó. Nó sẽ không phải chịu những đau khổ của cuộc đời, sẽ không phải rơi nước mắt và sẽ không phải chịu nhục nhã vì mang danh con của một callboy.

Nghĩ đến đây, nước mắt Luhan rơi tự bao giờ. Cậu không biết phải làm sao. Cậu không muốn giữ nó nhưng cậu không có đủ dũng khí để kết thúc cuộc sống của nó. Cậu không có cảm đảm để tự hủy hoại mình. Cậu biết bây giờ cậu có làm gì thì bé con trong bụng cậu cũng không biết gì, không bị đau đớn nhưng cậu không nỡ... Cậu không nỡ tổn thương nó.

Tạm biệt... con....

....................

Mirotic club

"keng"

_ Lâu quá không thấy mày đến đây, tu àh?

Chanyeol ngã người ra sau và nhìn thằng bạn thân của mình một cách tò mò. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy Sehun trong tình trạng này cả. Cơ thể có vẻ không được khỏe lắm và sắc mặt cũng không mang vẻ công tử như mọi lần. Hắn cũng ít đến club từ khi có vợ nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ đến việc Sehun ít đến club

_ Chán thôi! Gọi mày ra để nói chuyện chơi- Sehun cười khì và đập vào vai Chanyeol khiến hắn nhăn mặt- Dạo này vợ con sao rồi?

_ Cũng đề huề thôi. Beakhuyn của tao đi học hai tháng ở Nhật mới về. em ấy ốm quá trời vì không ăn được đồ bên đó. Tao xót quá nến chạy qua bên đó với Beakhuyn, cũng mới về hôm qua. May cho mày đấy, nếu không thì giờ này đâu có ngồi đây uống với mày

_ Ừ! Tao dạo này.... Cứ sao sao- Sehun cười mệt mỏi- Có lẽ mày nói đúng nhỉ, nếu tao không ngông cuồng và nghe lời mày thì mọi chuyện có lẽ không khiến tao đau đầu và mệt mỏi thế này.

_ Huh? Chuyện gì? Ya! Mày đừng nói là đến bây giờ mày vẫn còn dính với bông hồng đen nhé.

_ Ừ! Chẳng những thế mà cậu ta có thai rồi.

_ WHAT?- Chanyeol sặc nước nhìn Sehun như không tin vào tai mình- Mày... Rồi mày cưới hả? Còn Jung Ahn làm sao? Nó chịu để yên cho mày àh?- Chanyeol nhướng mày một cách thú vị khi lần đầu tiên nhìn thấy bạn mình như vậy- Mày cũng lạ... Mọi lần mày đều có dùng condom hết mà, sao lần này bất cẩn thế?

_ Tao cũng không biết, chỉ biết là tao không muốn dùng thứ đó khi quan hệ với Luhan. Khi nghe tin Luhan có con. Tao thật sự rất vui, mày không hiểu cảm giác đó đâu... Nhưng mà... Tao không giữ đứa nhỏ được. chắc một tuần nữa tao phải lấy nó ra.

_ Sao vậy? Mừng mà bỏ àh?

_ Không phải, vì Luhan và đứa bé sẽ chết nếu để đứa bé lại, tao nhức đầu lắm. Tao thật sự không muốn bỏ con tao, nhưng... tao không thể làm gì được. Tao muốn điên lên đây!

Sehun vò đầu một cách bực bội trước khi nốc cả ly rượu đầy, anh cảm thấy thật bất lực khi nhìn đứa con mình mỗi ngày đang lớn dần nhưng không sao giữ được. Nếu như vậy thì thà anh không biết có nó. Anh thật sự không biết phải làm sao bây giờ.

_ Đừng buồn Sehun! Có lý do gì phải không? Có phải người đó bị bệnh?

_ Ừ! Trong người Luhan có độc, nó phá tiểu cầu và rút đi chất dinh dưỡng... Đứa nhỏ không sống được và cả Luhan cũng không chắc sống được. Tao thật sự hối hận khi quen biết Luhan. Nếu vậy thì tao sẽ không như thế này. Thật sự tao hối hận Chanyeol àh!

Chanyeol thở dài. Chưa bao giờ hắn nhìn thấy Sehun trong tình trạng bất lực như thế này. Anh không khóc, cũng không mượn rượu để giải sầu, càng không chơi bời để quên đi hiện tại. nhưng như thế mới thấm thía nỗi đau, anh không như hắn nên anh không biết phải làm sao để qua nỗi buồn hiện tại.

_ Đừng buồn Sehun ah! Mày gặp Luhan cũng là cái duyên, mọi chuyện đều có cách giải quyết mà. Tụi bây rồi sẽ có con lại mà.

_ Tao không biết! Bây giờ tao rối lắm....

_ Đừng buồn nữa. Mày buồn cũng không giả quyết được tình hình đâu. Nếu mày toàn tâm ý với Luhan thật thì mày nên giải quyết chuyện của Jung Ahn đi. Con bé đó nó thích mày lắm. Bản thân tao là bạn nó nhưng nếu mày không muốn kết hôn với nó thì nên nói thẳng. Dù gì nó cũng là con gái của bạn làm ăn công ty mày. Để lâu thì không được.

_ Tao không biết! thật sự bây giờ tao không biết! Tao mệt quá, tao về đây!
Sehun lắc đầu vài cái rồi trở ra xe. Hơi men của ly rượu ban nãy khiến đầu óc anh choáng váng nhưng anh nghĩ rằng mình có thể về đến nhà trước khi gục mất và anh đã hoàn thành điều đó một cách xuất sắc. Chiếc xe về đến nhà cũng là lúc mắt Sehun mờ dần. Ly rượu lúc nãy quá nặng và anh đã uống một hơi hết sạch để bây giờ đầu anh đang ong lên đến độ không bước đi nổi nữa.

" Cạch!"

Giật mình bởi tiếng mở cửa và tiếng ngã đổ của cái gì đó, Luhan vội chạy ra ngoài để xem chuyện gì thì thấy anh đang nằm dài dưới sàn. Cậu vội chạy lại và đỡ anh đứng dậy. Người anh nồng nặc mùi rượu nhưng chưa hẳn là say hoàn toàn.

_ Anh về rồi! Nhức đầu quá...

_ Lại bàn đi, tôi nấu canh giải rượu cho anh uống!

Đỡ Sehun lại bàn, Luhan đi lại tủ lạnh lấy ra một ít giá để nấu canh giải rượu cho anh. Sehun vẫn gục mặt xuống bàn, mãi một lúc sau anh mới có thể ngẩng đầu lên để nhìn xung quanh

Thật sự... Anh không tin vào mắt mình nữa. Luhan đang đứng quay lưng về phía anh nhưng anh biết cậu đang mang tạp dề và đang nấu cái gì đó. Mùi thơm của thức ăn xộc vào mũi khiến cái bụng trống rỗng của anh gào thét. Nhìn xung quanh bàn, thức ăn nóng hổi được dọn lên. Những món đơn giản thôi nhưng rất ấm áp. Căn bếp lạnh lẽo lại một lần nữa được sưởi ấm bởi ánh lửa ấm áp từ bàn tay Luhan. Có cái gì đó gọi là hạnh phúc dâng lên trong lòng

_ Em nấu hết sao?- Sehun chỉ vào những món ăn trước mặt

_ Ừh! Tôi nghĩ cũng nên nấu gì cho anh. Trong tủ lạnh chỉ có một ít thịt và rau, nếu anh không muốn ăn thì thôi. Có vẻ như anh đã ăn tiệc.- Luhan hỏi nhưng cậu hoàn toàn không có ý muốn nghe câu trả lời.

_ Anh chưa ăn... anh không muốn ăn.

" Cộp!"

_ Anh uống đi, nó giúp anh giải rượu đấy...

_ Một chút thôi Luhan!

Luhan khá hoảng khi Sehun bất ngờ ôm lấy eo cậu vào kéo mạnh cậu vào lòng. Hơi thở anh nóng hổi phả vào bụng cậu. Anh hôn lên đó và cậu cảm nhận được thứ ấm nóng đang thấm vào da thịt. Là... nước mắt...

_ Anh xin lỗi... Anh đã không thể làm được gì... Ba xin lỗi...

Có cái gì đó mặn đắng trên môi và trái tim đang bị bóp nghẹn lại bởi một lực vô hình nào đó khiến Luhan không thở nổi. Nước mắt cậu rơi khi nghe Sehun nói lời xin lỗi như vậy. Anh ôm cứng lấy cậu vào vùi mặt vào bụng cậu, nơi có một thiên thần nhỏ đang ngủ ngoan. Anh đã khóc, tiếng khóc không thành tiếng nhưng cậu biết anh đã khóc rất nhiều. Nước mắt anh thấm ướt cả áo và thấm vào tận trái tim cậu. Người anh run lên từng đợt. Chưa bao giờ Luhan nhìn thấy một Sehun như thế này. Chén canh giá trên bàn nghi ngút khói bên cạnh một người đang nấc từng cơn.

...............

_ Anh xin lỗi! Anh đã quá xúc động! Anh không ăn đâu. Em ăn đi, đừng để bụng đói, anh đi tắm.

Sehun lau nhanh nước mắt và đi vào nhà tắm trong khi bên ngoài, Luhan cũng nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe. Tại sao cậu lại đau lòng đến thế khi nhìn thấy những giọt nước mắt của anh. Đau đến không thở nổi. Cảm giác đau đớn ấy... giống như lúc YiFan không còn bên cạnh cậu nữa... đau đến thấu xương tủy.

Bên trong, Sehun nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của mình qua gương. Chưa bao giờ anh khóc nhiều đến thế. Khi nhìn thấy Luhan mang tạp dề và nấu canh giải rượu cho anh. Cảm giác mái ấm gia đình trỗi dậy. Anh là ba, Luhan là mẹ và thiên thần ấy sẽ là niềm hạnh phúc cho anh và Luhan. Cảm giác bản thân phải mạnh mẽ để đương đầu với sóng gió, bảo vệ hai con người này trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng nhưng anh biết được đó mãi mãi không thể là sự thật, Luhan không phải là vợ anh và thiên thần ấy cũng không thể nằm trong lòng anh được. Cảm giác như từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục khiến anh không chịu nổi mà rơi nước mắt.

" Cạch!"

Bước ra khỏi nhà tắm với bộ đồ ngủ và mái tóc ướt nước. Sehun nhìn xung quanh nhưng không thấy Luhan ở đâu, anh vội đi vào bếp và thấy cậu đang dọn dẹp mọi thứ ở đó.

_ Thức ăn tôi để trong tủ lạnh, khi nào anh ăn thì lấy mà ăn.

_ Em đi ngủ đi. Tối rồi!

_ Tôi ngủ ở sofa được rồi! Anh đi ngủ đi.

Thở dài khi nghe giọng nói lạnh băng của Luhan. Sehun đi lại và kéo cậu vào phòng mình. Anh ấn cậu ngồi xuống giường và khóa cửa lại.

_ Anh làm gì vậy?

_ Ngủ.

Luhan thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu mở to mắt nhìn Sehun đang lay hoay bật điều hòa và kéo chăn rộng ra. Anh ngã người lên giường và kéo cậu nằm xuống bên cạnh. Ngực anh áp vào lưng cậu ấm áp và tay anh chạm nhẹ vào bụng cậu.

_ Như thế này thì sẽ không thấy cô độc, cũng không cảm thấy lạnh. Ngủ đi!
Mắt Luhan lại đỏ. Chưa bao giờ cậu cảm nhận được sự an toàn từ người khác như thế này. Anh ôm cậu từ phía sau khiến cảm giác muốn dựa dẫm trỗi lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết trong lòng cậu, an toàn và có một chút gì đó gọi là hạnh phúc. Cậu hơi co người lại để lưng của mình có thể hoàn toàn dựa vào ngực anh. Cảm giác buồn ngủ đến ngay sau đó. Có lẽ... cậu sẽ có một giấc ngủ ngon...

" Chụt!"

Hôn nhẹ lên mái tóc mềm của Luhan trong khi tay anh chạm nhẹ vào bụng cậu. Tuy rằng anh không thể chăm sóc bé con ấy cho đến khi bé mở mắt chào đời nhưng anh sẽ chăm sóc bé đến khi nào bé không còn trong cơ thể Luhan nữa. Và anh cũng sẽ chăm sóc Luhan. Anh biết rồi! Anh yêu cậu, rất nhiều!

End chap 21

Chap 22

Tỉnh dậy theo thói quen, Luhan mở mắt nhìn xung quanh và nhận ra rằng trời vẫn còn rất sớm. Nếu bà Wu còn sống thì giờ này cậu sẽ thu dọn chỗ ngủ của mình và trở về nhà. Trước khi đó, cậu sẽ ghé mộ của YiFan để lau dọn và nói với anh những việc đã xảy ra trong ngày. Cậu sẽ nấu những món thật ngon, những món mà bà Wu thích và mang đến cho bà, sẽ chăm sóc bà đến chiều tối. Những hôm cậu cần tiền, cậu sẽ lén đi khi đêm xuống và trở về bệnh viện trước khi bà Wu thức dậy. Đó dường như là mục đích sống của cậu bao năm qua. Bây giờ, khi tỉnh dậy, cậu không biết bản thân phải làm gì, cảm giác cuộc sống này không còn gì để níu kéo cậu nữa. Soo Young đã có việc làm, nó cũng đã lớn và không thích cậu. Cậu không cần phải bên cạnh nó nữa nhưng cậu vẫn sẽ luôn lo lắng cho nó. Con... nó cũng không thể tồn tại trong người cậu. Rồi một ngày nào đó nó cũng sẽ ra đi. Lúc đó... cậu sống vì cái gì? Vì cái gì đây?

Sehun hơi động nhưng bàn tay vẫn đặt hờ lên bụng của Luhan, dường như anh theo dõi từng nhịp thở của cậu cũng như của đứa bé. Luhan cũng không cử động nhiều, cậu nằm đó và suy nghĩ về nhiều thứ. Sehun thật sự rất tốt, những ác cảm trước đó của cậu chính thức bay biến khi Sehun ôm bụng cậu mà khóc nức nở như một đứa trẻ. Cậu luôn nghĩ anh là một người mạnh mẽ nhưng không! Anh cũng có mặt yếu đuối của mình và cậu đã may mắn nhìn thấy điều đó. Sehun là một người tốt và cậu không muốn làm gánh nặng cho anh. Cậu sẽ cầu nguyện cho anh có được những điều hạnh phúc và tốt đẹp nhất.

_ Còn sớm lắm, ngủ tiếp đi!

Luhan mở to mắt khi giọng Sehun vang lên bên tai mình. Anh kéo cậu lại gần hơn và thở đều trên tóc cậu. Sự ấm áp len lỏi vào từng tế bào trong người cậu. Nó khiến cái lạnh lẽo buổi sớm không còn tồn tại nữa. Nhưng... cậu sợ cái ấm áp này, cậu sợ vòng tay vững chắc này. Cậu sợ cái gọi là sự dựa dẫm, sợ cái gọi là hạnh phúc.

Luhan đã từng có tất cả, có được vòng tay mạnh mẽ và ấm áp, có được nụ cười hạnh phúc và những nụ hôn nóng ấm. Có được tất cả nhưng cậu cũng mất đi tất cả. Cậu sợ lắm, cậu sợ cảm giác này một lần nữa trở lại. Cậu sợ rằng cậu sẽ muốn chìm ngập trong vòng tay ấm áp và vững chãi này. Cậu sẽ không chịu đựng nổi khi điều đó tái diễn lại một lần nữa và điều tốt nhất là cậu phải tự mình thoát ra trước khi quá muộn.

_ Sehun! tôi có chuyện này muốn nói với anh.

_ Huh?

_ Cái thai trong bụng tôi... không phải của anh, anh không cần phải lo lắng như thế.
Luhan nói một cách khó khăn khi phủ nhận quyền làm cha của Sehun với đứa bé này. Cậu biết điều này sẽ khiến anh đau lắm. Đêm qua anh đã khóc vì không thể bảo vệ được nó và hôm nay cậu lại cho anh biết một điều khiến anh phải choáng váng. Nhưng... anh quá tốt và cậu không muốn anh phải lo lắng vì điều này. Nỗi đau này anh không đáng phải chịu.

_ Anh không phải là cha nó nên anh không cần phải lo lắng như vậy- Luhan nói một cách cương quyết hơn và nhìn thẳng vào mặt Sehun.

_ Đừng làm như vậy- Trái với suy đoán của Luhan, Sehun vẫn nhắm mắt và đưa tay che lấy đôi mắt của cậu.- Anh biết em đang nghĩ gì. Dù nó không tồn tại được lâu nhưng nó cũng có linh hồn đấy. Đừng làm nó tổn thương.

Luhan không nói, môi cậu mím lại để ngăn tiếng thổn thức. Sehun hiểu cậu đến nỗi cảm giác như anh chính là Luhan vậy nhưng cậu không thể. Cậu không thể tạo thêm gánh nặng nữa.

_ Nó không phải con anh, tôi ngủ với bao nhiêu người đàn ông anh làm sao biết được. Trước anh còn biết bao nhiêu người, anh có chắc nó là con anh không? Anh đã lo lắng cho tôi suốt thời gian qua nên tôi mới nói thật với anh. Tôi...

_ Đừng nói nữa, ngủ đi!

Một lần nữa Sehun chen vào lời nói của cậu và ôm cậu vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng xoa đôi mắt đang nhắm lại của cậu. Anh không muốn nghe nữa. Những lời Luhan nói thật cay nghiệt nhưng điều đó xuất phát từ một người sợ người khác bị tổn thương. Sợ người khác lo lắng cho mình. Cậu sợ anh sẽ lo lắng cho cậu, sợ anh sẽ áy náy vì vụ đứa con nên mới nói như thế. Nhưng cậu không hiểu đâu, anh yêu cậu và anh tin vào trực giác của mình. Đứa bé này là con của anh và cậu, là thiên sứ yểu mệnh đáng thương của anh và cậu.

_ Anh....

_ Anh tin vào trực giác của mình. Có phải em đang sợ không? Em đang sợ em sẽ không thoát ra khỏi anh? Em sợ em sẽ một lần nữa đau lòng, phải không? Sẽ không đâu, Luhan! Anh hứa!

Luhan nắm chặt lấy drap giường. Sehun hiểu cậu đang nghĩ gì và anh đã nói đúng. Cậu sợ, cậu sợ tất cả những thứ ấm áp trên đời này. Trái tim cậu đã quá mệt mỏi để phải gánh chịu thêm một lần nữa. Hèn nhát cũng được, trốn chạy cũng được. Bây giờ cậu chỉ muốn được nghỉ ngơi, muốn được thanh thản. Không yêu. Không đau. Không lo lắng. Nhưng... Liệu có được như thế không?

_ Anh không khinh thường tôi sao, Sehun?

_ Anh trân trọng em.

_ Anh không xem tôi là một thằng callboy mạt hạng sao?

_ Em luôn là Xi Luhan.

_ Anh.....

_ Em luôn là chính em. Một người rất mạnh mẽ.

Nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên môi khiến Luhan không khỏi cảm động. Chưa bao giờ... Chưa bao giờ có người nào khác trân trọng cậu ngoài YiFan. Chưa có ai đối xử dịu dàng với cậu đến thế từ khi YiFan ra đi. Đối với Luhan, tình yêu của anh và cậu là thiêng liêng nhất, là vĩnh hằng. Nhưng... Sehun đến, anh mang cái lạnh giá và sự tự kiêu khiến cậu cảm thấy bản thân mình bị chà đạp đến không thở nổi. Rồi... anh dịu dàng nâng cậu đứng lên và dìu cậu bước qua những mặc cảm, những nỗi buồn. Anh tìm được niềm vui trong nỗi đau và anh làm cậu mỉm cười. Anh dịu dàng và ân cần, tin tưởng và trân trọng. Mắt Luhan cay quá, cay đến nỗi chỉ có thể nhắm chặt lại với nhau để cảm nhận nụ hôn mặn đắng ấy. Mắt anh cũng ướt, giọt nước trong suốt rơi trên mũi cậu và chạy dài xuống môi. Làm sao đây khi trái tim cậu đang thổn thức. Làm sao đây khi nó đang đập lại nhịp điệu của yêu thương một lần nữa. Làm sao đây...

...................

_ Sehun ah! Anh có nghe em nói gì không vậy?

Giật mình khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, Sehun mỉm cười và nhìn Jung Ahn khi cả hai đang ăn sáng trong một nhà hàng cao cấp ở Seoul. Đây là ngày đầu tiên anh và cô cùng ngồi ăn sáng kể từ khi cô về nước. Có rất nhiều chuyện cần phải nói và anh cũng cần phải nói với cô về Luhan. Anh đã chọn lựa và anh sẽ bước đi về nơi mà anh yêu thương nhất.

_ Mọi thứ có vẻ không thay đổi nhỉ, anh luôn bâng quơ khi nói chuyện với em- Jung Ahn mỉm cười rạng rỡ nhìn Sehun.

_ Vậy sao?

_ Nhưng anh bây giờ, trông có vẻ mệt mỏi. Vẻ mặt kiêu ngạo của anh đâu rồi? Em thích gương mặt đó, nó khiến cho em có cảm giác muốn chinh phục.

Nó đã bị phá vỡ mất rồi....

_ Jung Ahn ah! Chuyện của chúng ta.- Sehun buông nĩa và nhìn thẳng vào mắt Jung Ahn- Anh...

_ Ah! Đến giờ làm rồi, mình đi thôi anh. Chuyện mình thì để sau đi. E mới về nước nên phải đến công ty thường và đúng giờ, không thôi cấp dưới lại nói em khinh người. Có gì thì tuần sau mình nói ha!

Sehun im lặng. Một tuần ah? Cũng tốt, anh sẽ lo ổn thỏa mọi thứ.

_ Được thôi, tuần sau.

........................

_ Cái gì? Con không muốn kết hôn cùng Jung Ahn?- Ông Jung nhìn Sehun với đôi mắt ngạc nhiên.

_ Đúng! Con sẽ không cưới Jung Ahn.

_ Có thể cho ba một lí do?

_ Vì con đã có người thương rồi. Đó là lý do duy nhất.

_ Thằng callboy đó...

_ Luhan không phải callboy. Luhan vì hoàn cảnh mới như thế và con yêu em ấy.

_ Sehun! Nếu con không muốn cưới Jung Ahn, ba chấp nhận nhưng nếu con hủy hôn vì thằng callboy đó thì ba không đồng ý.

_ Ba!

_ Ba đã nói với con rồi! Chuyện tình cảm của con ba không quản nhưng là chuyện tình với những người cùng đẳng cấp với chúng ta chứ không phải thằng callboy đó. Nếu nguyên nhân là nó thì ba phải xen vào. Con thừa hiểu rằng chúng là thuộc tầng lớp có gia thế, có địa vị và quyền lực nhất định. Và con, là người kế thừa duy nhất của ba. Con có thể không yêu thiên kim tiểu thư nào nhưng ít ra con cũng phải chọn một thiếu gia nào đó mà thế lực ngang bằng chúng ta chứ? Con phải xác định là con đang đứng ở đâu và thằng đó đứng ở đâu- Ông nói với vẻ bực bội hiện rõ trên gương mặt- Ba nói thì ba làm, nếu con không bỏ thằng đó thì đừng trách ba.

_ Ba! Con yêu Luhan và con sẽ không để ba tổn thương Luhan dù chỉ là một sợi tóc. Ba là ba của con, ba tất nhiên phải hiểu rằng, khi con muốn thứ gì, thì thứ đó mãi mãi thuộc về con- Sehun nói chắc nịch- Con không để ba chạm vào Luhan... Con xin phép.

_ Sehun! Con...

Sehun không nói thêm, anh đóng cửa phòng ba mình lại một cách nhanh chóng. Anh thật sự nổi giận khi nói chuyện với ba mình. Đẳng cấp? Đã yêu thì tại sao phải phân biệt đẳng cấp chứ? Chẳng phải chỉ cần hai trái tim hòa cùng một nhịp đập là đủ rồi sao? Yêu dựa vào đẳng cấp? Đó là suy nghĩ của anh lúc trước, nhưng bây giờ nó đã bị Luhan phá vỡ rồi. Toàn bộ những quy tắc của anh cũng đã bị Luhan phá vỡ mất rồi, và anh sẽ bảo vệ cậu. Sẽ không ai có thể chạm vào cậu được, kể cả ba anh người mà anh vô cùng kính trọng và nể sợ- Jung Junjin

.................

Cái này có vẻ ngon...

Luhan gắp lấy miếng thịt bò và săm soi nó trước khi đưa cho người bán hàng cân. Hôm nay cậu đi siêu thị để làm vài món vì Sehun nói rằng anh sẽ về cùng ăn cơm trưa với cậu. Người giúp việc đã được mướn nhưng Luhan không đồng ý, cậu muốn tự mình đi chợ để chuẩn bị bữa ăn. Dù sao Sehun đối xử với cậu rất tốt, cậu cần làm cái gì đó để tỏ lòng cảm ơn của mình đến anh.

Lướt nhanh qua gian hàng dành cho trẻ em, Luhan cố gắng không chú ý đến những bộ quần áo dễ thương bé xíu ở đó. Cậu cố không nghĩ đến những chiếc nôi nhiều màu sắc xinh xắn, hay những chiếc bao tay nhỏ xíu xiu. Cậu không để ý nhưng cũng không thể kềm nổi tiếng thở dài.

" Bộp! "

_ Xin lỗi! Tôi... Là cậu?

Luhan choáng váng sau cú va chạm nhưng cũng định thần lại và nhìn thấy gương mặt đang mỉm cười trước mặt mình. Nụ cười này... Nụ cười hiền hậu và không có ý khinh bỉ ngay từ lần đầu gặp gỡ này. Là anh- kẻ đã cho cậu chiếc khăn để băng vết thương.

_ Lee Hankyung, chắc cậu còn nhớ chứ?- Anh khéo léo nói tên mình khi nhìn thấy biểu hiện bối rối của Luhan- Lâu rồi mới gặp lại cậu lần nữa.

_ Chào anh! Tôi là Xi Luhan. – Luhan cũng vui mừng chào hỏi anh như những người bạn gặp nhau sau bao lâu xa cách.

_ Đi uống nước chút nhé!

Luhan thật sự có cảm tình tốt với người con trai đang đứng trước mặt mình. Cậu không nỡ từ chối lời mời lịch sự đó nên vui vẻ đồng ý. Ở anh có điểm gì đó khiến cậu cảm thấy thoải mái. Có lẽ là do ấn tượng đầu tiên của cậu về anh quá tốt.

Café Trust

_ Dạo này còn bất cẩn nữa không?- Hankyung đặt tách café xuống bàn và vui vẻ nhìn cậu.

_ Àh! Tôi không còn làm ở đó nữa. Vì... một số việc riêng. Khăn của anh.... Hôm nào tôi sẽ trả lại, tôi giặt rồi...

_ Cậu cứ giữ lấy đi, coi như là kỷ niệm lần đầu gặp nhau.

Luhan cười khì khi Hankyung nói chuyện với cậu. anh ăn mặc cũng không quá sang trọng như Sehun và lời nói cũng rất bình dân, cảm giác anh cũng giống như những người bình thường nhưng Luhan biết anh không phải đơn giản là vậy. Nhìn chiếc xe anh đang đi cũng đủ biết anh ít nhất cũng phải là giám đốc của một tập đoàn nổi tiếng nào đó. Bây giờ, để tìm một người đàng hoàng thuộc tầng lớp thượng lưu thật không dễ chút nào. Điều này khiến cậu tôn trọng anh hơn và hoàn toàn tin tưởng vào anh dù rằng đây chỉ là lần thứ hai anh và cậu gặp nhau. Cảm giác đối với anh, giống như một người em cùng với anh trai mình vậy. Cảm giác có thể đem hết mọi chuyện trong lòng để nói với anh. Nhưng Luhan sực tỉnh, cậu và Hankyung thật chẳng có quan hệ gì cả. Nhưng cảm giác đó thật mạnh mẽ trong cậu.

_ Chúng ta có thể gặp nhau lần sau không?

_ Lần sau?

Luhan cười gượng, lần sau àh? Liệu lần sau cậu có thể gặp được anh nữa không? Cuộc sống của cậu đang đếm từng ngày, không hề có hứa hẹn gì ở tương lai cả nhưng cậu thật tâm không muốn anh buồn, bấc giác gật đầu và cho anh số điện thoại.

_ Nói chuyện với em thật sự rất thoải mái. Em rất giống em gái của anh, về gương mặt và cả tính cách.- Hankyung mỉm cười nhìn Luhan, trong ánh mắt lộ vẻ buồn bã như đang hoài niệm về một chuyện đau lòng trong quá khứ- Anh... Có thể làm anh trai của em không?

Hoàn toàn bất ngờ bởi lời yêu cầu của Hankyung, Luhan thật tâm không biết phải trả lời sao. Cậu cũng có cảm giác như anh vậy, cậu cũng xem anh giống như anh trai của mình. Một lần nữa cậu lại gật đầu và mỉm cười. Luhan thật sự không hiểu tại sao bản thân lại có thể đồng ý một cách dễ dàng như thế mỗi khi Hankyung đề nghị cậu.

_ Anh đi vệ sinh chút!

_ Dạ!

Luhan mỉm cười khi Hankyung đứng lên và đi vào nhà vệ sinh, cậu mân mê tách trà nhỏ của mình và nhìn ra ngoài bằng đôi mắt khá thoải mái. Đôi môi cậu vẽ thành một đường cong hoàn hảo khi nhớ lại lời đề nghị làm anh em của Hankyung nhưng nụ cười đó nhanh chóng tắt hẳn khi đối diện cậu chính là cái nhếch mép miệt thị của Soo Young. Nó đang đối diện với cậu qua lớp kính trắng của quán café.

_ Anh sung sướng quá nhỉ?- Nó đứng trước mặt Luhan và nhìn cậu bằng đôi mắt khinh rẻ- Anh tôi chết chưa được bao lâu thì anh đã tìm hai ba người khác rồi àh? Đá giám đốc của chúng tôi rồi sao? Bây giờ lại quen với người khác huh? Có cái mặt đẹp cũng tiện quá nhỉ?

Từng lời nói của Soo Young găm vào tim cậu đau nhói, nó thong thả ngồi xuống đối diện cậu và nhìn chăm chăm vào gương mặt khá xanh của cậu.

_ Dạo này anh không ở nhà, tôi tưởng anh chết ở đâu rồi. Hóa ra lại ở nhờ nhà của giám đốc. Anh hay thật, anh nói tôi nghe đi! Anh làm thế nào mới được ở cùng nhà với anh ta? Anh đã cho anh ta bao nhiêu lần rồi? Chắc cũng đã lên giường nhiều lần rồi nhỉ?

_ Soo Young!- Luhan nhìn thẳng vào mặt Soo Young, ánh nhìn tức giận của cậu khiến nó hơi giật mình vì đây là lần đầu tiên cậu đáp lại nó với thái độ như vậy. Điều đó khiến nó càng thêm căm ghét- Anh chưa bao giờ phản bội YiFan ngay cả trong tư tưởng. Anh luôn thuộc về anh ấy.

– Ồ! Anh nói như vậy hóa ra tôi nhìn nhầm àh? Cái người lúc nãy nắm tay nắm chân anh là gì thế? Là anh của anh àh? Hay là cha của anh? Hay là ai đó thân thích với anh huh?- Nó khinh khỉnh đáp lại thái độ của cậu- Nếu tôi không tình cờ đi ngang đây, có lẽ tôi sẽ không phải nhìn thấy cảnh ngứa mắt như thế này.

_ Anh không có! Em đừng có nói bậy!

_ Nói ngắn gọn, tránh xa Sehun của tôi ra! Anh mãi mãi là một thằng mồ côi không hơn không kém. Anh là một thằng xui xẻo, một đứa bị bỏ rơi và vì thế anh không được hưởng hạnh phúc cũng như sự sung sướng. Anh là sao quả tạ. Anh bên cạnh người nào thì người đó sẽ khổ sở, sẽ mất mạng. Mẹ và anh trai tôi chính là minh chứng cho điều đó. Bây giờ anh định cướp luôn người mà tôi yêu sao? Anh còn rẻ tiền hơn bọn callboy ngoài kia...

" BỐP!"

_ Soo Young! Sao em có thể độc mồm độc miệng như thế chứ? Anh đã làm gì sai mà em lại ghét anh như vậy? Tại sao em không giống với YiFan? Tại sao em lại độc ác đến thế?

" Ào!"

" BỐP!"

_ ANH DÁM ĐÁNH TÔI? ĐỒ XUI XẺO! ANH LÀ SAO QUẢ TẠ KHÔNG PHẢI SAO? ANH CHÍNH LÀ THẰNG XUI XẺO NHẤT THẾ GIỚI NÀY, ANH KHÔNG ĐÁNG ĐƯỢC SỐNG, ĐI XUỐNG ĐỊA NGỤC ĐI, ĐỒ XUI XẺO.

Soo Young hét lên khiến những người trong quán vội quay đầu lại nhìn, Nó không chú ý đến mọi người. Tay nó giơ lên cao chuẩn bị cho cái tát nảy lửa tiếp theo. Nó sẽ co móng tay lại, để năm ngón tay cào nát gương mặt trắng mịn đến nhức mắt của cậu.
Nhưng...

Cánh tay của nó không thể chạm vào cậu lần thứ hai.

_ Cô là ai?- Hankyung nắm chạy tay Soo Young và đẩy nó ra xa trước khi kéo Luhan đứng lên và cho cậu đứng phía sau mình.

_ Tôi nói sai sao? Anh luôn nép sau đàn ông. Anh còn cãi với tôi? Đồ callboy mạt hạng!

Luhan không thể chịu đựng nổi, cậu nắm chặt tay lại khi những lời xỉ nhục của Soo Young đâm vào tim mình. Cậu không phải xấu hổ vì bị gọi như vậy mà cậu đâu. Cậu đau khi đứa em mà cậu luôn lo lắng lại có thể đối xử với cậu còn hơn kẻ thù như thế. Sao khác quá, sao lại khác nhau đến như thế? YiFan yêu cậu bao nhiêu, bà Wu thương cậu bao nhiêu? Họ tốt bao nhiêu thì Soo Young lại xấu xa bấy nhiêu. Cậu không hiểu nổi nữa nhưng cậu không giận nó được, cậu giận chính bản thân mình. Cái tát nó mang lại cho cậu không đau chút nào. Đau là đau bên trong kìa. Đau lắm, đau đến không thở nỗi nữa. Cậu chỉ có thể nắm chặt tay và chạy ra ngoài. Cậu không muốn ở đó thêm một phút giây nào nữa.

Hankyung muốn đuổi theo Luhan nhưng anh vội quay sang Soo Young và trừng mắt với nó. Vẻ ngoài lịch thiệp khi nói chuyện với Luhan hoàn toàn biến mất. Anh bước lại gần nó và kê sát mặt mình vào cùng với một câu rít qua kẽ răng:

_ Nếu cô chạm vào Luhan một lần nữa! Tôi thề tôi sẽ giết cô.

Đôi mắt sáng quắc của Hankyung khiến Soo Young run rẩy, nó hơi lùi ra và không nói được gì cho đến khi nhận ra rằng anh đã đi tự bao giờ. Còn lại một mình, nó nghiến răng nhìn về phía ngoài cửa. Xi Luhan! Nó sẽ không để yên cho cậu đâu.

End chap 22

Chap 23

"Cộp Cộp Cộp"

Gõ nhịp trên bàn khi công ty đang vào giờ ăn trưa, mọi người đã đi ra ngoài trong khi ông Jung vẫn còn ngồi lại trong phòng làm việc của mình, ông nhíu mày nhìn ra khoản trời xa xăm phía sau khung cửa sổ. Sehun – đứa con trai mà ông luôn tự hào, ông luôn yêu thương và hy sinh mọi thứ cho anh. Ông yêu anh hơn cả bản thân mình và ông muốn anh tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Nhưng hạnh phúc của anh, trái tim của anh đang hướng về một callboy mạt hạng tên là Xi Luhan. Thật oan nghiệt làm sao khi một gia đình bề thế như ông mà lại chấp nhận một kẻ mạt hạng vào nhà và ngồi không hưởng lợi lộc mà Sehun mang lại. Ông tôn trọng Sehun và mong anh vui vẻ nhưng đó là khi anh tìm được một người môn đăng hộ đối hay ít nhất cũng là một người đàng hoàng, có công việc làm ăn ổn định. Ông không quan tâm người anh yêu là nam hay nữ, chỉ cần là người có công việc đàng hoàng là ông sẽ vui vẻ chấp nhận. Callboy không phải là một cái nghề và ông cực kỳ khinh bỉ những kẻ sống dựa vào thể xác như chúng. Tựa như ông có thể đạp nát họ dưới gót giày của mình để tỏ rõ sự khinh thường trong mắt. Thế đấy, ông căm ghét và khinh bỉ bao nhiêu thì con trai ông lại yêu và mê đắm hạng đó bấy nhiêu. Ông không cho phép, ông sẽ không bao giờ cho phép hạng người dơ bẩn ấy vào nhà và ông sẽ làm mọi cách để chia rẽ bọn họ. Mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay ông và ông sẽ không để chuyện này kéo dài thêm nữa.

Đừng trách ba Sehun. Là con ép ba trước.

Mắt ông ánh lên những tia nhìn nhẫn tâm hơn bao giờ hết. tình yêu của một người cha dành cho con mình đã làm ông trở nên nhẫn tâm như thế sao? Rốt cục, ông chỉ muốn Sehun hạnh phúc nhưng hạnh phúc đó chắc chắn sẽ không đến từ Xi Luhan.

..............

_Tất cả là 530000 won ạ!

_Được rồi, cám ơn cô!

Sehun mỉm cười khi nhận lấy số thuốc từ bác sĩ. Anh cố ý mua một ít thuốc bổ cho Luhan vì cậu không muốn đến bệnh viện. Lúc sáng anh định đưa cậu vào bệnh viện để bác sĩ theo dõi và dễ dàng bổ sung những chất dinh dưỡng cần thiết nếu có để có thể của cậu nhanh chóng khỏe lại nhưng Luhan không muốn đến. Cậu sợ bệnh viện, nó luôn đem lại những ký ức đau buồn cho cậu. Anh một phần cũng hiểu được nguyên nhân sợ bệnh viện của cậu, có lẽ là quãng thời gian chăm sóc và Choi và những ký ức khi cậu không thể bên cạnh bà khi bà trút hơi thở cuối cùng. Anh hiểu và anh sẽ tôn trọng quyết định của cậu. Có lẽ những loại thuốc bổ mà anh mua sẽ đủ để cung cấp chất dinh dưỡng cho cậu.

..............

_Anh về rồi à?

_Ừ! Anh về rồi.

Sehun mỉm cười khi nhìn thấy Luhan đang nấu ăn với tạp dề trên người. Cậu giống như một người vợ đảm đang đang tất bật hoàn thành bữa trưa để khi chồng trở về sau một ngày dài làm việc mệt mỏi có bữa cơm ấm nóng. Mắt anh chợt thấy cay khi nghĩ rằng cảm giác này sao anh biết quá muộn. Anh luôn bận rộn với công việc và kết thúc bữa ăn của mình tại một nhà hàng sang trọng, sau đó lại đến bar tìm vài cô hợp nhãn để vui qua đêm và sau khi tỉnh dậy sau một đêm hoan lạc, anh lại là một giám đốc mẫu mực để nhân viên kính trọng. Nghĩ lại cuộc sống trước đây của mình, hình như anh chưa bao giờ chuẩn bị cho mình một bữa ăn nóng ấm, chưa từng có ai ngồi chờ anh về như thế này. Mọi thứ luôn được làm một mình.

_Em nấu món gì vậy?

_Vài món đơn giản thôi. Anh thay đồ đi, tôi đem cơm ra

Luhan vẫn vừa nấu thức ăn vừa nói chuyện với anh. Cậu không quay lại nhìn anh nhưng anh có thể cảm thấy được sự quan tâm qua lời nói của cậu.

Sehun không nói nhiều, anh đặt cặp lên bàn và nới lỏng cà vạt trước khi vào phòng tìm cho mình một bộ khác thoải mái hơn và... anh thật sự ngạc nhiên khi nhìn lại căn phòng của mình. Mọi thứ dường như sáng loáng và có thể in bóng anh vào đó. Mọi thứ được sắp xếp một cách ngăn nắp và sạch sẽ, ngay cả tấm màn màu đen của anh cũng dường như đang phát sáng, anh vội vã đi về phía nhà bếp và nhìn cậu cứ như không tin vào mắt mình

_Em dọn dẹp hết tất cả?

_Ừ! Tôi không có chuyện gì làm, với lại ở nhờ nhà anh nên tôi cũng phải làm cái gì đó – Luhan nói nhưng không quay về phía anh, cậu vẫn chăm chút cho món ăn của mình

_Em không cần làm mọi việc như thế, người làm sẽ dọn dẹp tất cả và em chỉ việc nghỉ ngơi để cơ thể mau chóng khỏe lại

_Tôi biết sức khỏe tôi mà.anh yên tâm đi, tôi không sao

_KHÔNG SAO? VẬY NHƯ THẾ NÀO MỚI CÓ SAO HẢ? EM ĐỊNH LÀM ĐẾN CHẾT THÌ MỚI GỌI LÀ CÓ SAO À?

Sehun hét lên khiến Luhan giật mình làm rơi muỗng canh. Nhận ra rằng mình đã quá nóng giận khi lớn tiếng với Luhan như thế nhưng anh cũng không thể kềm nổi cơn giận của mình. Luhan thật không biết lo lắng cho sức khỏe của mình. Cậu không khỏe như những người bình thường khác nhưng lại cố làm những chuyện khiến cơ thể yếu thêm. Cậu sao không nghĩ đến cảm giác của anh chứ? Cậu sao không nghĩ răng luôn có một người lo lắng cho cậu như thế chứ? Cậu làm như vậy có phải quá bất công với anh không?

_Anh... anh xin lỗi, anh hơi nặng lời với em. Chỉ là... anh không muốn sức khỏe em yếu thêm.

Sehun nói chậm và ôm lấy Luhan từ phía sau. Anh hôn lên tóc Luhan trước khi trở vào phòng mình. Luhan vẫn đứng đó, cậu không sợ anh, cũng không giận anh vì lời nói lúc nãy. Cậu chỉ là... cảm thấy có cái gì đó đập mạnh trong lồng ngực khi anh hét lên như vậy, nhịp đập đó mạnh mẽ như khi anh ôm cậu vào lòng, trái tim gần như tan chảy khi nhận được nụ hôn trên tóc. Cảm giác này ấm áp quá đỗi, cảm giác được lo lắng, được quan tâm khiến cậu cảm thấy sợ hãi. Cậu sợ những cảm giác ấm áp như thế vì cậu sẽ không chịu đựng nổi lần thứ hai khi chúng bỏ cậu mà đi. Trái tim vốn đã chết của cậu đang đập lại những nhịp đập của yêu thương. Cậu sợ lắm, cậu không muốn như thế, cậu không muốn và cậu phải trốn chạy, cậu muốn trốn chạy cảm giác đó.

Bữa ăn trưa trôi qua trong im lặng, cả hai đều không nói nhưng cảm giác ấm áp khiến Sehun không khỏi hạnh phúc. Anh đôi lúc gắp thức ăn cho cậu và cậu giật đầu cám ơn. Lâu lâu cậu giúp anh mút một ít súp vào chén. Luhan nấu thật sự rất ngon và mỗi món ăn đều mang đến hương vị của gia đình. Một hương vì đã lâu anh không được nếm từ khi mẹ anh qua đời.

_Luhan à! Anh mua cho em một ít thuốc, đây là thuốc bổ máu, đây là thuốc bổ sung canxi, đây là....

Sehun lấy ra một loạt thuốc bổ trong túi xách ra để lên bàn, Luhan cảm thấy sợ những loại thuốc đó, cậu biết tất cả chúng vì ngày xưa cậu luôn mua để tẩm bổ thêm cho bà Wu. Có loại thuốc bổ nào mà cậu không biết chứ và cậu cũng biết chúng thật sự rất mắc. lại một lần nữa trái tim cậu đập lệch một nhịp, cậu nhìn anh, trong mắt ánh lên tia nhìn cảm động nhưng... không! cậu không muốn! cậu không muốn vướn vào tình cảm một lần nữa, cậu phải chạy khỏi nó.

_Sehun à! Có lẽ .... Tôi không ở nhà anh được – Luhan nói và nhìn thẳng vào mặt Sehun

_Hửm? Em...

_Anh để cho tôi nói hết đã – Luhan vội ngắt lời khi Sehun định nói với cậu điều gì đó – Thật sự tôi rất cảm động khi anh đã chăm sóc cho tôi như thế này, nhưng... tôi thật sự không thể ở đây được. Tôi không phải là bạn của anh càng không phải là vợ của anh. Nếu tôi ở đây như thế này thì hàng xóm sẽ dị nghị, sẽ không tốt cho anh.

_Nhưng...

_Sehun à! Thật sự tôi không thể ở đây được. Anh và tôi trên cơ bản không có quan hệ gì cả. Chúng ta không yêu nhau và chúng ta không phải là vợ chồng. Tôi ở đây thật sự không được. Tôi hứa với anh rằng tôi sẽ chăm sóc sức khỏe thật tốt. Tôi sẽ không để anh lo lắng. Khi tôi khỏe, tôi cũng có thể tự đến bệnh viện để lấy con ra, tôi không sao đâu, tôi...

Luhan bất ngờ bởi cái ôm của Sehun khi cậu định nói thêm, cái ôm quá đỗi ấm áp khiến Luhan cảm thấy sợ hãi mỗi khi cảm giác ấy đến. Cậu đẩy vội Sehun ra nhưng cái ôm của anh quá chặt, cậu chỉ còn biết yên lặng để anh ôm vào lòng.

_Anh yêu em Luhan! Đừng bỏ đi, anh yêu em!

Luhan mở to mắt khi nghe anh nói những lời ấy. Có phải vì anh thương hại cậu không? Có phải vì anh thấy cậu như con cún bị bỏ rơi, không ai quan tâm, không ai đoái hoài nên mới nhặt về và nói yêu thương không? Cậu không cần, cậu không cần sự thương hại, cậu không cần ai thương hại cậu cả, cậu có tình yêu của YiFan là đủ rồi, cậu không cần tình yêu của ai khác, cậu càng không cần sự thương hại

_Nếu anh nói chỉ vì thương hại thôi thì... tôi không cần. Tôi không cần ai thương hại, tôi...

Môi cậu được bao phủ bởi đôi môi của anh, một cái hôn rất nhẹ nhưng nó khiến cậu choáng váng, cậu có thể cảm nhận được sự yêu thương, trân trọng, nỗi đau đớn của anh. Một nụ hôn của sự thương hại không thể mang nhiều cảm xúc đến như thế.

_Em không tin lời anh nói nhưng... nụ hôn này, em tin không?

Luhan không trả lời, mắt cậu cay quá. Cảm giác đôi môi nhẹ nhàng đặt lên môi cậu sao mà ấm áp quá đỗi. Cậu có thể cảm nhận được trái tim anh đang đập chân thành khi hôn cậu, cậu có thể cảm nhận được sự che chở và tình yêu của anh. Có một cái gì đó vỡ tan trong tim cậu, khối băng lạnh giá bao phủ trái tim đã chết vỡ tan ra từng mảnh, nhịp đập của nó trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, tưởng chừng như nó có thể nhảy ra khỏi lồng ngực khi nhìn vào đôi mắt chân thành của anh. Sehun không nói nhiều, anh lau nước mắt trên má và hôn lên đôi mắt của cậu. Tất cả đều rất nhẹ nhàng nhưng cậu có hay rằng trái tim anh đau lắm. Khi cậu nói cậu và anh không có quan hệ gì. Sao lại không có, sao lại không chứ. Cậu là tất cả của anh, cậu là trái tim anh, cậu ra đi đồng nghĩ với việc mang trái tim anh ra đi, vậy thì sao lại nói anh và cậu không có quan hệ. Rồi thiên thần của anh và cậu, tuy rằng bé không thể thấy ánh sáng mặt trời nhưng bé là kết tinh của anh và cậu.

_Anh yêu em!

_Nhưng... tôi là callboy – Luhan nói trong tiếng nấc

_Anh không quan tâm

_Tôi đã ngủ với rất nhiều đàn ông

_Anh không quan tâm

_Tôi.... Trong tim tôi luôn có hình bóng của một người, tôi yêu người đó... tôi... không yêu anh

_Thời gian và sự chân thành của anh sẽ khiến trái tim em thay đổi. Rồi trái tim em sẽ có chổ cho anh

_Tôi...

_Đừng nói nữa Luhan. Anh không quan tâm trước đây em là ai, anh chỉ biết anh yêu em, anh yêu một Xi Luhan luôn cố tỏ ra mạnh mẽ để che đi trái tim yếu đuối của mình. Anh yêu một Xi Luhan luôn hy sinh vì người khác mà không tiếc bản thân mình, anh yêu một Xi Luhan với nụ cười trong trẻo, ngây thơ và những giọt nước mắt chân thành. Anh yêu Xi Luhan vì tình yêu sâu nặng của em với YiFan, anh yêu em Luhan à!

Luhan thật sự cảm động khi nghe những lời anh nói, đôi tay cậu vô thức ôm lấy anh và khóc nức nở. Đúng rồi, cảm giác ấy... cảm giác yêu thương và an toàn khi anh chạm vào người, cảm giác có thể khóc và sống với bản chất thật của mình khi có anh bên cạnh.

Tránh xa Sehun của tôi ra. Anh mãi mãi là một thằng mồ côi không hơn không kém. Anh là một thằng xui xẻo, một đứa bị bỏ rơi và vì thế anh không được hưởng hạnh phúc cũng như sự sung sướng. Anh là sao quả tạ, anh bên cạnh người nào thì người đó sẽ khổ sở, sẽ mất mạng, mẹ và anh trai tôi chính là minh chứng cho điều đó. Bây giờ anh định cướp luôn người mà tôi yêu sao? Anh còn rẻ tiền hơn bọn callboy ngoài kia

ANH LÀ SAO QUẢ TẠ, ANH LÀ MỘT THẰNG XUI XẺO, AI BÊN CẠNH ANH SẼ KHỔ SỞ

AI BÊN CẠNH ANH SẼ KHỔ SỞ

AI BÊN CẠNH ANH SẼ KHỔ SỞ

_KHÔNG! KHÔNG ĐƯỢC! – Luhan hét lên và đẩy Sehun ra khi lời nói của Soo Young ám ảnh bên tai cậu. Đúng! Cậu là ngôi sao xui xẻo, cậu chỉ mang đến xui xẻo và sự bất hạnh cho người khác. đúng! YiFan, bà Wu là minh chứng cho điều đó, cậu thở hồng hộc và ôm lấy bản thân mình bằng đôi tay run rẩy. Cậu không thể yêu được, cậu không thể và cũng không đáng được yêu. Nếu cậu bên cạnh Sehun, anh sẽ gặp xui xẻo giống như những người mà cậu đã từng yêu thương. Cậu không thể bên cạnh anh được

_Luhan à!

_Tôi.. tôi không đáng cho anh yêu. Anh còn tương lai phía trước, anh còn... rất nhiều, nếu anh yêu tôi anh sẽ bị xui xẻo Sehun à!

_Anh không quan tâm! Anh chỉ muốn bên cạnh em.

_Nhưng....

_Anh yêu em....

Sehun một lần nữa ôm Luhan vào lòng và trấn an cậu bằng những cái vuốt ve ngay lưng. Cậu cũng không nói nữa, chỉ nhắm mắt để cảm nhận trái tim anh đang đập vì cậu, để cảm nhận hơi thở anh trên cổ cậu. Nhưng... cậu không thể bên anh. Cậu không yêu anh. Đúng! Cậu không yêu anh.

_Đừng tự mình bỏ đi, nếu em bỏ đi, anh nhất định sẽ tìm em. Anh sẽ tìm em đến khi nào nhìn thấy em – Sehun nói nhanh khi anh biết Luhan nhất định sẽ đi, cậu luôn tự làm theo ý mình mà không cần nghe lời khuyên của ai cả, anh thật sự không muốn cậu xa anh, anh thật sự không muốn cậu bước khỏi cuộc đời anh như thế này – Anh nhất định sẽ tìm em.

Sehun à... tại sao anh lại tốt với tôi như thế? Tại sao vậy?

.................

Một Tuần Sau

_Alô?

"À vâng! Tôi là Lee Sungmin"

_À vâng bác sĩ Lee, có kết quả rồi ạ?

"Vâng, chúng tôi đã tìm ra chất độc đang tồn tại trong người cậu Xi Luhan. Đó là APFC"

_APFC? – Sehun nhíu mày – Đó là chất gì vậy bác sĩ?

"Đây là một chất rất độc nhưng có thể khiến con nam giới có thể có thai. Nó có công dụng trong vòng năm năm và trong thời gian đó, tiểu cầu của đối tượng sẽ bị phá vỡ liên tục dẫn đến xuất huyết mà chết. Đây thật sự là một chất rất độc, nó còn tồn tại trong cơ thể ngày nào thì mạng sống sẽ bị đe dọa ngày đó. Thời gian đầu là sự phá vỡ tiểu cầu nhưng những giai đoạn sau sẽ diễn ra nhanh hơn và cuộc sống cũng bị rút ngắn. Cần phải lấy nó ra khỏi cơ thể càng sớm càng tốt." – bác sĩ Min nói chậm rãi trong điện thoại để Sehun có thể hiểu hết ý của cậu, sau khi Sehun đáp lại bởi một tiếng "Vâng", bác sĩ Min mới bắt đầu nói tiếp – "Nhưng có một tin mừng cho anh là trong cơ thể cậu Luhan có một loại kháng thể chống lại chất độc này, nhưng số lượng của nó rất thấp. Tuy nhiên, nhờ như vậy mà suốt ba năm nay, cậu Luhan chỉ bị thiếu tiểu cầu, nếu với người khác có lẽ đã chết rồi"

Nghe đến đây, Sehun cảm thấy lạnh sống lưng. Anh không ngờ Luhan lại liều lĩnh như vậy chỉ để muốn có một đứa con với YiFan. Anh trong lòng thương Luhan nhiều hơn và tôn trọng tình yêu của cậu đối với YiFan. Anh không hề cảm thấy ghen tị khi tim cậu có YiFan và trái lại, anh còn yêu cậu nhiều hơn bởi sự hy sinh như thế.

_Bác sĩ... bây giờ cứu kịp không bác sĩ?

"Dựa vào lần kiểm tra cách đây hai hôm, chúng tôi có thể kết luận rằng hiện tại sức khỏe của cậu Kim đã ổn định, anh cần đưa cậu ấy đến bệnh viện để chúng tôi lấy thai ra khỏi người cậu ấy. Việc này sẽ khiến cho việc điều trị dễ dàng hơn vì đứa nhỏ nếu tồn tại sẽ lấy đi rất nhiều chất dinh dưỡng của cậu Luhan và ảnh hưởng trầm trọng đến sức khỏe của cậu ấy."

_Được rồi. Chiều nay tôi sẽ đưa Luhan đến bệnh viện, việc này mong bác sĩ giúp đỡ.

"Anh yên tâm. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức"

Đặt điện thoại lên bàn, Sehun thở dài và ngã người ra sau. Cái ngày anh để thiên thần ra đi đã đến rồi. Chiều nay anh sẽ đưa cậu đến bệnh viện để lấy đứa bé ra, tuy rằng đau lòng nhưng sức khỏe của Luhan là trên hết. Anh thật sự không muốn cậu chết, anh sẽ chết mất nếu cậu có chuyện gì không lành xảy đến.

Nhắc về Luhan, cả tuần nay cậu đã ngoan ngoãn ở lại nhà anh. Tuy rằng cậu không nói gì về việc chấp nhận tình yêu của anh nhưng hành động của cậu dường như đã nói lên điều đó. Cậu chăm sóc anh tỉ mỉ từ cái nhỏ nhất. Có lần chiếc cà vạt đen bị dính một chút nhỏ café, anh vốn không để ý nhưng Luhan lại phát hiện ra điều đó và cậu đã dành ra nửa ngày trời để giặt sạch nó, sạch đến nổi khi thắt lên người, anh cảm thấy nó có thể phát sáng. Rồi mỗi lần anh đi làm, sẽ luôn có một hộp cơm nhỏ trong cặp, cũng là những món ăn bình dân mà trước đây anh chưa bao giờ ăn qua nhưng khi được cậu chế biến, nó còn ngon hơn cả những món ăn trong nhà hàng sang trọng. Quần áo luôn được ủi thẳng và giày dép luôn được đánh đến bóng loáng. Sehun cảm thấy một tuần này anh sống thật sự có ý nghĩa, anh không tìm đến các quán bar sang trọng và ngủ với những cô gái xinh đẹp vào những buổi tối, không phải ra ngoài ăn những món ăn không có hơi ấm của gia đình. Phải, anh là một người nghiện sex, anh muốn thỏa mãn mọi lúc mọi nơi với Luhan nhưng anh không hiểu sao, chỉ cần cậu im lặng nằm trong vòng tay anh, mọi dục vọng dâng trào đều tan biến, chỉ có cảm giác bình yên trong tâm hồn. Đó có phải cảm giác của những người yêu nhau không? Hạnh phúc và mãn nguyện. Nhưng.....cái hạnh phúc nhỏ bé ấy sắp phải khuyết đi một nửa khi anh và Luhan không thể bảo vệt thiên thần nhỏ đó nữa

_Luhan à!

"........."

_Chiều nay anh đưa em đi bệnh viện, chúng ta sẽ lấy đứa nhỏ ra

"..........."

_Một giờ anh về đón em.

"Được"

_Em đừng buồn, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.

Luhan không nói, cậu lẳng lặng cúp máy và chạm nhẹ vào bụng mình. Nói không đau lòng là nói dối. Đau lắm chứ, Luhan vẫn luôn giữ tư tưởng đứa bé này là một tai nạn, đứa bé này không phải là kết tinh tình yêu của cậu nhưng mỗi khi nghĩ đến việc có một sinh mệnh nhỏ bé đang dần hình thành sự sống trong bụng mình, cậu chợt cảm thấy hạnh phúc và mỗi khi nghĩ đến việc một ngày nào đó sinh mệnh nhỏ bé này sẽ bị lấy ra khỏi cơ thể, mắt không thể không cay. Luhan chạm vào bụng mình và vuốt ve một cách yêu. Chỉ vài tiếng nữa thôi, bé sẽ không còn ở trong nơi ấm áp này nữa, chỉ vài tiếng thôi, cậu sẽ vĩnh viễn mất đứa bé này. Đau... đau lắm, rồi sau khi lấy bé ra, cậu sống vì cái gì đây? Cậu không chấp nhận tình yêu của Sehun dành cho mình, cậu không còn can đảm để yêu thương lần nữa mặc dù cậu không phủ định rằng bên anh, cậu có thể tìm lại những cảm giác ngày xưa của mình. Nhưng.... Lời nói của Soo Young vẫn còn đó, nó ám ảnh cậu từng phút giây, nó khiến cậu không thở nổi khi nghĩ rằng mình là nguyên nhân của tất cả những xui xẻo. Cậu luôn cố khép lại trái tim mình nhưng không thể.

Vĩnh biệt...

........................

_Em ngồi đây đi, anh vào trong gặp bác sĩ một chút

Sehun dìu Luhan lại ghế chờ để đợi anh nói chuyện với bác sĩ, Luhan thật sự đã chuẩn bị tinh thần nhưng cậu cũng không tránh khỏi cảm giác hồi hộp. Luhan đi vào trong cũng được vài phút và bên ngoài, nhiều vợ chồng cũng đến ngồi chờ như cậu. Hai bên cậu là hai người phụ nữ trẻ với cái bụng khá to. Họ mỉm cười và vuốt ve bụng mình một cách hạnh phúc. Chồng họ cũng đặt tay lên bụng và nhìn vợ mình một cách yêu thương. Họ đến đây để siêu âm, để kiểm tra sức khỏe cho con mình. Gương mặt những người ở đây đều ánh lên nỗi hạnh phúc vô bờ bến khi biết rằng bản thân mình đã lên chức làm cha làm mẹ. Luhan cảm thấy mắt mình lại cay khi cậu chạm nhẹ vào bụng mình. Cậu có ai như cậu không? Hôm nay cậu đến đây là để từ bỏ một sự sống, hôm nay cậu đến đây để bỏ đi giọt máu của mình. Cậu là một người mẹ độc ác.

Luhan vội đứng lên và đi về phía hành lang vì không muốn nhìn thấy những gương mặt tươi cười của họ nữa. Càng nhìn cậu càng cảm thấy đau và bất lực. Nhưng.... Cậu đang đi đâu khi trước mặt cậu là phòng dành cho các bé sơ sinh?

Luhan bất giác nhìn vào, những đứa bé ở đó đều ở trong lồng kính, chúng đang ngủ một cách ngoan ngoãn với nhiều ống dịch được truyền vào người.

Mắt mình có hoa không?

Luhan dụi mắt liên tục khi nhìn thấy những đứa bé đó đang cười với mình và đang hướng tay về phía mình. Cậu đưa hai tay lên chạm vào mặt kính trong khi mắt vẫn nhìn chăm chăm vào những lồng kính im lìm đó. Mỗi một sinh mệnh đang nằm trong đó đang nhìn cậu và mỉm cười, chúng đưa tay về phía cậu, những thiên thần nhỏ ấy mới đáng yêu làm sao, càng nhìn cậu càng muốn chạm vào nó, chạm vào làn da non nớt, muốn nghe tiếng khóc của bé, tiếng cười của bé và được trò chuyện cùng bé. Cậu cứ thế và nhìn... cậu nhìn mãi...

Mẹ không muốn mất con... Mẹ không muốn....

............

_Trên cơ bản, sau khi lấy bé ra khỏi người cậu Kim, chúng tôi sẽ tiêm vào người cậu ấy một lượng lớn chất hóa học, nó có tác dụng kiềm hãm lại sự sinh sôi của các tế bào nhiễm độc và ngăn sự phá hủy tiểu cầu. Tuy nhiên nó cũng khiến cậu Luhan chịu nhiều đau đớn bởi vì đây cũng là một chất hóa học thuộc loại khá độc với cơ thể. – bác sĩ Min đẩy gọng kính lên cao và nhìn gương mặt nghiêm túc của Sehun- Sau khi tiêm vào, chúng tôi sẽ theo dõi một thời gian, nếu cậu ấy có tiến triển thì chúng tôi sẽ lọc máu của cậu Luhan để loại ra chất độc. Nhưng ... có một điều, nhóm máu của cậu Luhan thuộc loại B RH-. Đây là loại máu hiếm với tỷ lệ là 0.04%. Bệnh viện chúng tôi không có loại máu này.... Bây giờ chỉ có cách nhờ người thân của cậu Luhan kiểm tra xem có người nào cùng nhóm máu với cậu ấy không. Nếu không chúng tôi cũng không thể cứu được

_Tôi sẽ cố gắng hết sức, vậy... tôi ra ngoài đưa Luhan đi vào phòng

_Vâng, chúng tôi sẽ có mặt vài phút nữa

Sehun gật đầu và bước ra ngoài, anh cố giữ cho mình bình tĩnh nhất để không làm Luhan cảm thấy căng thẳng. Mọi chuyện mà bác sĩ Min vừa nói với anh khiến anh choáng váng. Lại thêm một chất độc nữa sắp được đưa vào người của Luhan, và cậu thuộc nhóm máu hiếm trong khi ... cậu chẳng còn ai bên cạnh ngoài anh và Soo Young. Soo Young lại chẳng phải là em ruột của cậu, anh thật sự không biết phải làm sao nữa.

_Luhan à!

Sehun giật mình khi không nhìn thấy Luhan ngồi ở ghế chờ, mặt anh tái lại và vội vã chạy đi tìm. Anh điên cuồng gọi tên cậu và chạy khắp bệnh viện. Luhan không dùng điện thoại nữa nên anh cũng không biết phải làm sao mới có thể liên lạc được với cậu

_LUHAN À! EM Ở ĐÂU VẬY? LUHAN À! LUHAN À!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

End chap 23

Chap 24



_Alo! Tìm ra được chưa ạ?

"Hiện thời chúng tôi vẫn chưa tìm ra cậu Kim, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, anh đừng quá lo lắng."

_Được rồi! Cám ơn các anh. Có tin gì mới làm ơn điện ngay cho tôi.

"Chúng tôi hứa."

Gấp điện thoại lại, Sehun đập mạnh tay vào volang xe. Anh đã tìm Luhan suốt cả buổi chiều nhưng kết quả hoàn toàn là con số 0. Anh đã chạy đến nhà Soo Young và báo cả cảnh sát nhưng Luhan giống như không khí, hoàn toàn không hề tồn tại trên cõi đời này. Anh tìm gần như phát điên lên nhưng vẫn không thấy. Chanyeol và Beakhuyn cũng đang giúp anh tìm kiếm cậu theo tấm ảnh mà anh đưa. Bây giờ, anh thật sự chẳng biết đi đâu mà tìm Luhan nữa. Anh mất phương hướng mất rồi.

Cuối cùng em đã đi đâu Xi Luhan? Em sao lại biến mất như thế này chứ?

Trong khi đó

_Đi àh? Được! Đi thì đi cho khuất mắt. Chết luôn thì càng tốt.

Soo Young ngã người lên ghế và nhìn vào chiếc tivi trước mặt. Nó hoàn toàn không chú ý đến những gì đang phát trên tivi, toàn bộ suy nghĩ của nó đều đổ dồn vào Luhan. Nó biết Luhan đang ở đâu, sẽ có một chổ mà cậu luôn tìm đến khi buồn cũng như khi vui và nó dường như trở thành nơi bí mật. Nếu như ngày xưa trong một lần đi học về, nó không tình chờ trông thấy Luhan đang ở đó thì nó chắc hẳn cũng không biết Luhan có một chỗ trốn bị mật đến thế. Nhưng bây giờ chổ đó lại giúp nó. Sehun sẽ không bao giờ có thể tìm thấy Luhan. Nó sẽ không phải tốn công tốt sức giành giật Sehun ra khỏi tay cậu nữa.

Chết đi! Đồ xui xẻo.

Bóng đêm bao phủ cả thành phố nhưng cũng không thể che đi nụ cười khinh bỉ trên khóe môi của Soo Young.

.......................

Nhất định mẹ sẽ bảo vệ con... Không thể để ai chia cách chúng ta...

Luhan ngồi đó, cậu ôm chặt bụng mình và nhìn vào màn đêm thăm thẳm. Cậu không nhớ mình đã ngồi ở đây bao lâu, cả người cậu đang kêu gào vì đói và lạnh nhưng cậu không thể đi được. Nếu Sehun biết, anh sẽ lại đưa cậu đến bệnh viện để lấy bé con của cậu ra khỏi cơ thể. Cậu không muốn. Khi nhìn thấy những đứa bé đáng yêu trong lồng kính. Chúng thật đáng yêu và chúng vô tội, cũng giống như bé cưng trong bụng cậu, nó vô tội. Nó không đáng phải chết và bản năng của một người mẹ không thể cho phép con mình bị tổn thương. Cậu đã bỏ chạy, cậu chạy đi cùng với ý nghĩ bảo vệ con mình đến cùng. Cậu nhất định không để ai tổn hại đến nó. Cậu nhất định sẽ sinh nó ra bất chấp điều đó nguy hiểm đến thế nào. Nếu cậu phải chết, cậu cũng phải sinh nó ra.

Ngã người về phía sau, Luhan nhìn lên bầu trời cao. Ngày xưa YiFan hay nói với cậu, bản thân một người luôn được một ngôi sao trên trời bảo vệ và che chở. Vậy... ngôi sao nào có thể che chở cho cậu đây? Ngôi sao nào bảo vệ cậu? không có! Trên trời có rất nhiều sao nhưng sẽ không có ngôi sao nào dành riêng cho Xi Luhan. Cậu phải tự chống chọi một mình, phải làm mọi thứ... Một mình.

"Tên ngốc! Sao lại nghĩ như vậy chứ?"

Luhan giật mình khi nghe thấy tiếng ai đó đang thì thầm bên tai mình, cậu vội ngồi thẳng dậy và nhìn xung quanh

_YiFan?

Nước mắt rơi khi bên cạnh cậu là YiFan đang ngồi và nhìn lên bầu trời đầy sao. Cả người anh phát sáng, anh chỉ ngồi đó và nhìn lên trời, anh không nhìn cậu

_Có phải em đang mơ không YiFan? -Luhan nói như không tin vào mắt mình

" Sao lại mau nước mắt đến vậy chứ? Joonggie không có anh nên cứ thích khóc, như thế sẽ không ai thương nữa đâu."

Luhan vẫn nhìn YiFan khi anh nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên má cậu. Bàn tay anh mềm tựa như mây trên trời. Trông anh thật đẹp, đẹp hơn cả những thiên sứ của chúa. Có phải anh vẫn còn vương vấn cậu không? Nhưng... sao bây giờ anh mới tới? Sao bây giờ anh mới tới đây chứ?

"Nhìn đi Joonggie, ngôi sao sáng nhất chính là ngôi sao bảo vệ em đấy!" –YiFan chỉ tay lên trời. Luhan theo hướng nhìn vào cậu thấy một ngôi sao rất sáng nằm ở phương bắc, bất giác một lần nữa nước mắt rơi...

_Sao bây giờ anh mới đến? Anh chán ghét em đến vậy sao? – Luhan nhìn anh với vẻ oán trách hiện rõ trong mắt – ba năm nay... chưa bao giờ anh gặp em. Chưa bao giờ... anh khinh thường em?

"Joonggie ah! Anh đã chết, anh không được phép gặp em. Như thế là có tội em àh! Anh luôn yêu em... Nhưng... Em đừng nhớ đến anh nữa, em còn có hạnh phúc phía trước, đừng vì anh mà đánh mất nó!"

_Anh là hạnh phúc của em. Anh là tất cả của em mà.

"Không Joonggie àh. Anh không còn là hạnh phúc của em nữa. Trong tim em, anh chỉ còn là kỷ niệm. Nhưng em luôn nghĩ...anh là tất cả của em.

_KHÔNG PHẢI! ANH KHÔNG PHẢI LÀ KỶ NIỆM. ANH LÀ TÌNH YÊU CỦA EM. ANH KHÔNG PHẢI LÀ KỶ NIỆM. ANH CHƯA TỪNG MỜ NHẠT TRONG TIM EM. SAO ANH LẠI NÓI VỚI EM NHƯ THẾ CHỨ?

Luhan nhìn YiFan bằng đôi mắt oán trách, sao anh có thể nói với cậu những lời đau lòng như thế chứ? Chẳng khác nào anh nghi ngờ tình yêu của cậu, chẳng khác nào anh nói cậu thay đổi. Không! Cậu chưa bao giờ ngừng yêu anh. Cậu chưa bao giờ phản bội anh dù rằng thân xác cậu không thể dành cho riêng anh. Sao anh lại nói như thế chứ? Anh là hy vọng của cậu, là tất cả của cậu nhưng bây giờ anh đang làm gì đây? Anh thậm chí không nhìn lấy cậu một lần, anh thậm chí không chạm vào cậu. Anh khinh ghét cậu đến thế sao?

"Joonggie ah! Em đừng như thế, em..."

_EM KHÔNG NGHE NỮA, EM KHÔNG MUỐN NGHE NỮA, EM KHÔNG NGHE!

_Luhan? Là em phải không? Luhan! Luhan ah!

_KHÔNG MUỐN NGHE NỮA, KHÔNG NGHE NỮA!!!

Luhan giãy giụa khi bàn tay ai đó chạm vào người mình, cậu đẩy hắn ra và vụt chạy. Cậu không muốn nghe nữa, nếu YiFan nói những lời như thế thì thà rằng cậu không nhìn thấy anh. Cậu không gặp anh để tình yêu của anh và cậu mãi mãi là bất diệt, mãi mãi là tình yêu đẹp nhất của cậu. Mặc ai đó đang cố chạm vào cậu, mặc ai đó đang cố ôm cậu vào long. Cậu cứ vùng vẫy, cứ cố thoát ra khỏi vòng tay này...

_LUHAN! BÌNH TĨNH LẠI! LUHAN AH!

"BỐP"

Luhan ngã qua một bên khi nhận lấy cái tát nảy lửa. Cậu thôi không còn vùng vẫy nữa khi bàn tay ấy đỡ cậu dậy và ôm cậu vào long.

_Bình tĩnh lại! Bình tĩnh lại Luhan ah!

_Hankyung? Han...

Luhan ngã xuống đất ngay khi định hoàn thành câu hỏi của mình. Bên tai mình loáng thoáng tiếng gọi hoảng hốt của Hankyung.

.....................

_ Cậu hai, ông chủ đã ngủ rồi... Cậu hai àh!

_TRÁNH RA!

Sehun giận dữ đá cửa đi vào phòng làm việc của ba mình. Anh đứng trước mặt ông mà thở hồng hộc trong khi ông đang nhìn anh bằng đôi mắt ngạc nhiên. Chưa bao giờ anh nhìn ông với ánh mắt giận dữ như thế này. Cảm giác như con hổ đang bị thương đang hướng cái nhìn căm phẫn đến kẻ khiến nó trở nên như thế.

_Chuyện gì vậy?

_Luhan đã mất tích. Là ba làm phải không? -Giữ nguyên thái độ, Sehun nói với ông với vẻ không thể kiềm nổi bình tĩnh.

_Nó mất tích? – Ông khẽ nhíu mày – Và con nghĩ rằng đó là do ba làm?

_Ba đã nói với con, nếu con không bỏ Luhan thì ba sẽ làm điều đó. Con không muốn ba lại đối xử với Luhan như thế. Luhan là người con yêu. Em ấy đang mang trong người giọt máu của con, là cháu nội của ba.

_Thứ đó... Nếu có thật là con của con và cháu của ba thì ba cũng không cần, một kẻ tầm thường như vậy...

_BA THÔI ĐI! BA THÔI NÓI LUHAN LÀ CALLBOY, LÀ TẦM THƯỜNG ĐI. CON CHÁN NGẤY CÁCH NÓI CHUYỆN KHINH NGƯỜI CỦA BA. THẬT SỰ BA CÓ NHÚNG TAY VÀO VIỆC NÀY KHÔNG?

_Nếu có thì sao? Không thì sao? -Ông Jung nhướn mày tỏ vẻ không quan tâm đến dáng điệu của Sehun ngay lúc này.

_Con có nói với ba, con sẽ không để ba đẩy Luhan ra khỏi con. Con không nói suông đâu.

Gương mặt ông Jung tối sầm lại khi nhìn thấy vẻ mặt cương quyết của Sehun. Ông chưa bao giờ nhìn thấy con trai ông lại dữ đến như vậy. Chỉ vì một kẻ tầm thương mạt hạng mà để hai cha con trở mặt với nhau như thế có đúng không? Ông không cam tâm, chỉ vì một kẻ thầm thường mà khiến tình cha con của ông và Sehun bị rạn nứt. Ông càng lúc càng căm ghét kẻ có cái tên là Xi Luhan hơn.

_Jung Sehun! Con nghe đây, trước khi con muốn làm điều gì để đối phó với ba, hãy nhớ rằng ba là ba của con, con không bao giờ có thể chống lại ba.

_Con chưa bao giờ muốn điều gì mà không có được nó.

_Vì thằng đó mà chúng ta đối thành thù sao? Đáng sao Sehun?

_Con luôn kính trọng và yêu quý ba. Vì thế... ba đừng làm con thất vọng.

Sehun nói xong vội bỏ ra ngoài. Ông Jung cũng không nói gì. Ông lặng lẽ ngồi xuống và tháo mắt kính của mình ra. Mọi chuyện chỉ vì tên Xi Luhan.

_Alo! Anh Lee huh? Tìm Xi Luhan. Và cho cậu ta một số tiền, bảo tránh xa Sehun ra. Muốn bao nhiêu, tôi cho bấy nhiêu. Nếu không chấp thuận thì đừng cho nó lên tiếng nữa.

Đặt điện thoại xuống bàn, ông Jung nhìn vào xấp hình mà thám tử đã chụp để lại. Ông nhìn vào tấm ảnh người có gương mặt thanh tú trắng trẻo đã làm Sehun trở nên si mê đến như thế. Cầm nó lên và xé nó ra làm đôi trước khi ném vào sọt rác. Đôi mắt sáng như sao của ông hướng cái nhìn lạnh lẽo ra bầu trời đêm.

Là một người cha, Sehun! Con sẽ phải hối hận vì không nghe lời khuyên của ba.

End chap 24

({T<λRן


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro