Beverage

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tittle: Beverage

Author: Bordeaux

Pairing: Kim Kibum và Shim Changmin, Jo Kyunhyun và Lee Sungmin.

Rating: K

Disclaimer: Họ có quyền tự chủ.

Category: Shortfic (two parts)

Genres: S.A, Fluff

Note: Fic cần đọc chậm.

Summary:

Changmin nghĩ, như vậy cũng tốt. Cậu sẽ im lặng mà ở bên cạnh anh ta mãi mãi cho đến khi chết đi. Như thế, trong một kiếp khác họ sẽ gặp lại nhau và sẽ chỉ có duy nhất một "lần gặp mặt đầu tiên".

Chapter one: Tea

.1.

"Tôi tên là Shim Changmin."

Lần đầu tiên Kibum gặp Shim Changmin, cậu ta vẫn còn là một thằng nhóc nhỏ xíu trong tấm đồng phục sơ trung rộng thùng thình, giọng nói thậm chí còn chưa vỡ. Điểm duy nhất khiến cậu đặc biệt hơn bạn đồng lứa chính là thân hình có vẻ cao, và đôi mắt nhuốm màu u tối hơn bình thường.

Vào cái lần đầu tiên gặp nhau đó, Kibum không nói gì với cậu trai nhỏ bé mà cứ lẳng lặng để cậu theo sau mình. Sải chân nhỏ, bước lại nhanh, hơi thở có phần gấp gáp nhưng rốt cuộc vẫn phải cách gã mười ba bước chân theo đúng chuẩn đã huấn luyện. Gã hài lòng về cung cách của Changmin, đêm đó thoải mái mà giết người, bày bừa một trận, để mặc cho những cái xác lẫn lộn vào nhau trong thứ màu máu chẳng thể nào phân biệt.

Cậu ta đứng cách gã mười ba bước, lần đầu tiên nhấc đôi sải chân nhỏ bé của mình, rút dần khoảng cách của cả hai.

Trong thứ bóng tối mờ ảo từ ánh trăng, Kibum nhìn thấy hình bóng của chính mình trong đôi mắt đen tuyền u tối, làn da trắng như sứ, và đôi môi đang nở nụ cười rất thỏa mãn.

"Thấy thế nào?" Vẫn nhìn vào đôi mắt đen thẫm, gã hỏi bằng thứ giọng mang chút mùi vị của giễu cợt.

Cậu trai nhỏ không trả lời, chỉ nhìn gã, rồi rút ra từ trong chiếc túi nho nhỏ của mình một bình giữ nhiệt, từ đó rót ra nắp chất lỏng vẫn còn bốc khói. Kibum ngạc nhiên một chút, nhưng vẫn thong thả mà cầm lấy cái nắp kia. Mùi trà thoảng qua bên cánh mũi, xua đi thứ tanh tưởi bởi máu tươi, làm cho gã cảm thấy dễ chịu vô bờ.

Sau khi uống xong, Kibum đi về phía cửa sau mà không nói một lời nào với Changmin. Mở cánh cửa sau căn nhà, gã hòa vào lòng Seoul lúc này vẫn còn rất đông đúc. Từ nơi này về nhà gã chỉ cách có ba tuyến tàu điện, và một cuốc taxi hai mươi lăm nghìn won. Ba mươi hai phút sau, gã thong thả mở cửa căn hộ, thậm chí còn tự thưởng cho mình nửa con gà nướng nóng giòn mới mua dưới phố. Nghe một chút nhạc nhẹ rồi chui vào chăn ngủ một giấc ngon lành.

Trước khi ngủ Kibum còn tự hỏi một chút, không rõ thứ trà của cậu trai nhỏ ấy mua ở đâu. Bởi vì mùi vị của nó thật sự rất thơm.

Thơm đến lạ lùng.

Ngày hôm sau Kibum cảm nhận được sự sợ hãi từ những người trên phố. Họ thì thầm với nhau rằng vợ chồng nhà tài phiệt sống ở phố Đông bị giết thật dã man, không những bị siết cổ mà còn bị chặt cả xác. Nhưng thượng đế cũng không tha cho tên khốn đó, trong lúc cưa xác người chủ tội nghiệp, lưỡi cưa đột nhiên lại rơi ra khỏi cán, khiến hắn mất đà mà trượt về phía trước, đâm ngay vào bình đựng thủy ngân, vốn là thứ đồ trang trí đang rất thịnh hành ở cửa tiệm kim hoàn, chết ngay lập tức.

Kibum hơi buồn cười, trong một đêm mà thu thập được ngần ấy điều cho một vụ án, không những vậy còn có thể đưa ra kết luận rất hợp lý và hay ho, tuyệt nhiên không phải ai cũng làm được. Những tờ báo lá cải hoạt động thật tốt.

Bước nhanh chân hơn một chút, Kibum nhảy lên chuyến xe bus đang đầy người, trả tiền vé rồi bắt đầu một ngày làm việc mới. Ngày hôm qua, gã đã ngủ một giấc thật ngon, thậm chí còn quên xem cả trận chung kết bóng đá.

Lúc xe dừng ở trạm trường sơ trung của quận, một nhóm học sinh xuống xe. Trong lúc gà gục, Kibum mơ hồ nhìn thấy cái áo rộng thùng thình lách qua mình, mùi trà thoang thoảng thoát ra từ đâu đó. Nhưng vì quá buồn ngủ, nên gã cũng chẳng thể xác định được mùi hương nhè nhẹ đó đến từ đâu.

.2.

Lần đầu tiên Kibum gặp Shim Changmin, cậu ta vẫn còn là một thằng nhóc cao trung đang độ trổ giò đứng chờ gã trong bộ đồng phục với ống quần rũ chưa đến mắt cá. Bộ dạng thất thểu như một con mèo bị người ta bỏ rơi của cậu làm gã cảm thấy khá buồn cười. Nét trẻ con trên gương mặt vẫn còn lưu lại rất nhiều, chỉ có đôi mắt thẫm màu kia là u tối hơn mức bình thường, làm cho người ta khi nhìn vào cảm thấy rất lạnh lẽo.

"Tôi tên là Shim Changmin." Cậu nói bằng chất giọng vừa vỡ, rồi dứt khoát đưa cho gã một tấm thẻ màu đen.

Đêm đó, Kibum đi thật nhanh trên quãng đường vắng lạnh ngắt. Vừa đi vừa cảm nhận tiếng bước chân rất khẽ từ phía sau, khoảng cách mười ba bước, lực bàn chân rất tiêu chuẩn cùng hơi thở không ngắt quãng. Rõ ràng là được đào tạo rất tốt. Bất giác, gã nhoẻn miệng cười. Tâm tình tốt khiến cho dù có nhiều người chống đỡ đến mấy gã vẫn có thể giết sạch sẽ và hết sức gọn gàng.

Cậu con trai chưa trưởng thành im lặng đứng nhìn Kibum từ khoảng cách mười ba bước chân, lần đầu tiên trong đêm tiến gần đến bên gã, rút một chiếc bình giữ nhiệt cầm tay ra khỏi túi đi học của mình. Rót thật đầy một nắp trà thơm nhẹ, rồi đưa đến trước mặt Kibum.

Thoáng một chút quen thuộc, Kibum cầm lấy nắp trà, bàn tay chạm khẽ vào những ngón tay lạnh ngắt của người kia. Vị trà hơi đắng trên đầu lưỡi, khi trôi xuống cuống họng chuyển sang ngọt nhè nhẹ, rồi lan tỏa vào bên trong, khiến cho những thớ cơ đau, nóng vì hoạt động quá mạnh giờ cảm thấy thoải mái dễ chịu.

Đột nhiên, gã nhìn thấy bản thân mình trong đáy mắt đen đang mỉm cười thật nhẹ nhàng.

Changmin không nói gì, chỉ nhìn vào gã, chờ cho gã uống xong, cẩn thận siết chặt nắp bình giữ nhiệt, rồi thả trở vào chiếc giỏ đi học. Mỗi động tác đều dứt khoát đến đáng kinh ngạc, giống như đã tập luyện từ rất lâu. Kibum quay lưng bước đi, gã đã hoàn thành xong nhiệm vụ, xử lý những việc còn lại sẽ là của cậu ta. Gã rút điện thoại nhắn tin báo về tổng bộ, rồi sau đó bước vào màn đêm đen thẫm.

Nơi này cách căn hộ của Kibum ba trăm hai mươi lăm cây số. Bằng tốc độ tối đa, một tiếng mười hai phút sau, gã có mặt ở nhà cùng với cốc trà lạnh buốt mới mua. Trà xanh Nhật Bản xay với đá, có chút kem tươi cùng bột trà phía trên, mang theo một chút mùi của rong biển thượng hạng cùng vị ngọt thanh tao.

Đột nhiên, gã thèm được nếm lại vị trà từ cái nắp bình giữ nhiệt kia. Dù không xa hoa, nhưng lại mang hương vị thân thuộc đến vô cùng.

Quả nhiên cốc trà xay đá đắt tiền lúc nãy không hề phù hợp với bao tử của Kibum, báo hại gã nãy giờ cứ phải nôn mãi không dừng được. Đến gần sáng, gã dụi dụi đầu trong chiếc chăn to sụ, mệt mỏi đi vào giấc ngủ muộn màng. Buổi sáng hình như không có cuộc họp nào, vậy thì cứ để cho nhân viên chờ đợi một chút.

Chín giờ ba mươi sáng, Seoul đông nghịt những người. Kibum chật vật sang đường cùng với một cơn "lũ" áo công sở màu đen. Tháng một, trời rét căm căm, những cái áo to sụ cùng bầu trời u ám làm cho buổi sáng muộn càng chán chường. Kibum cứ để cho dòng người kéo mình đi, cứ bước từng bước nho nhỏ trong đám đông luôn hướng về phía trước, cho đến khi phát hiện ra bản thân đang đứng đối diện một trường cao trung thì dừng lại. Không hiểu vì lý do gì mà đến đây, cũng không biết vì sao lại cứ chần chờ như đợi ai đó.

Kibum tổng cộng đã đứng hai tiếng ba mươi phút ở ngã tư trước cửa ngôi trường nọ mà không có một chút ý niệm nào trong đầu. Mặc cho gió tháng giêng rét tái người dập vào mặt, mặc cho những đôi mắt hiếu kỳ hướng vào mình, gã cứ đứng như thế cho đến khi điện thoại trong túi reo lên.

"Trưởng phòng Kim? Anh đang ở đâu thế?" Giọng ai đó the thé vang lên trong điện thoại làm gã giật mình buông tay. Chiếc điện thoại đắt tiền tuân theo lực hút trái đất, rơi xuống vỡ ra từng mảnh lớn. Lúc này Kibum mới thực sự bị đánh thức khỏi cơn mơ màng, vội vã cúi xuống nhặt những bộ phận vốn thuộc về điện thoại của mình. Lúc định nhặt chiếc nắp điện thoại, vốn cách chỗ mình ngồi xa nhất, gã nhìn thấy bàn tay dài ngón của một ai đó cầm mảnh vỡ ấy lên.

Đó là một cậu học sinh trung học đang độ trổ giò, chiếc quần dài vừa chạm đến mắt cá làm gã cảm thấy hơi buồn cười. Nhưng đôi mắt đen thẫm lại mang sự lạnh lẽo đến kỳ lạ. Cậu ta đưa lại chiếc nắp điện thoại cho Kibum, rồi lập tức bước đi, không kịp nhận lại từ gã một lời cảm ơn khe khẽ.

Vào lúc cậu ta đi ngang qua người Kibum, cái mũi thính của gã ngửi thấy mùi trà xanh nhè nhẹ, dễ chịu, mềm mại xoa dịu đi cái lạnh khắc nghiệt từ những cơn gió đông. Nhìn theo bóng áo đồng phục màu xanh đen ấy, Kibum bất giác mỉm cười.

.3.

Lần đầu tiên Kibum gặp Shim Changmin, cậu ta vẫn còn là một học sinh cao trung. Đứng chờ gã tại bến tàu Jeju trong bộ đồng phục với sơ mi ngắn tay trắng, cà vạt đen cùng quần tây màu sẫm. Khi nhìn thấy cậu ta, Kibum đã nhè nhẹ mỉm cười, gấu quần của cậu ta đã che được mắt cá.

Thật ra, đó là lần thứ hai họ gặp nhau.

"Tôi tên là Shim Changmin." Cậu ta giới thiệu tên và đưa cho Kibum một tấm thẻ điện tử nho nhỏ có mọi thứ mà gã cần.

Đêm ngày hôm đó, trong không khí se lạnh mang hương hoa mùa xuân. Kibum cùng một chính khách vừa ngắm hoa đào vừa nhấp rượu. Thứ rượu đắt tiền nhất mà hắn từng biết, lúc ngậm trong miệng chỉ cảm thấy chán ghét bởi nhạt nhẽo, vậy mà khi nuốt xuống lại thanh thoát khiến cho người ta nghĩ đến mùa xuân.

Kibum im lặng nhấp môi, miệng cười khe khẽ đáp lời vị chính khách nọ. Sau đó lặng lẽ hướng khẩu giảm thanh vào người kia, bóp cò.

BỤP!

Từ phía xa, những vệt pháo hoa tỏa ra thứ ánh sáng mang màu của hạnh phúc. Gã ngẩn ra một lúc, rồi đưa tay cầm chén rượu tiếp tục nhấp môi. Vị rượu ban đầu giống như những thanh pháo khi chưa châm ngòi, đơn điệu mà đứng trong một góc tối. Sau khi nuốt vào lại bùng lên nở rộ tựa hàng ngàn cánh hoa.

Changmin bước ra từ bóng tối, đến đứng trước mặt Kibum. Gã nhìn lên, bắt gặp hình ảnh của bản thân đang ngồi dưới đất, ngà ngà say, khóe môi đang khẽ nhếch trong đôi mắt người kia. Trong ánh sáng từ cơn mưa pháo hoa, gã cảm thấy đôi đồng tử kia không ngừng đen thẫm. Đen đến nỗi, không còn thấy được thứ gì.

Kibum đứng lên, đối diện với cậu ta. Khoảng cách mười ba bước chân bị rút ngắn làm gã cảm thấy rất quen thuộc, giống như đã từng trải qua ở đâu đó trước đây. Gã đã nhiều lần giết chết nhiều người, nhưng đến cuối cùng lại không biết họ thật sự là ai. Mọi việc giống như một giấc mơ, khi tỉnh dậy, gã sẽ lại là một trưởng phòng thiết kế nhỏ nhoi, có nơi làm việc nằm lọt thỏm trong một cái góc không hề có lấy nửa cái cửa sổ.

Không hiểu vì sao đột nhiên Kibum có cảm giác rất chua chát.

Changmin vẫn nhìn gã mà không nói lấy một câu, đôi mắt đen đặc vẫn hướng về người đối diện. Rồi lặng lẽ rút từ trong túi xách một chiếc bình giữ nhiệt bằng kim loại, rót ra nắp chất lỏng còn bốc khói, thơm nhè nhẹ, đưa đến trước mặt Kibum, động tác thành thục giống như đã được thực hiện rất nhiều lần.

Cầm chiếc nắp kim loại trên tay gã chầm chậm nhấp môi. Hương trà thoang thoảng bên cánh mũi, vị thơm nhẹ, hơi đắng một chút nhưng có hậu rất ngọt lập tức làm tâm trạng bình ổn, không những vậy còn cảm thấy người nhẹ hẫng.

Đôi mắt đen đặc kia khẽ chớp, hình như có ẩn chứa một chút hàm ý gì đó không rõ. Nhưng Kibum không có đủ thời gian mà suy nghĩ, cơn buồn ngủ lập tức đánh úp mọi giác quan, gã ngã xuống như một con rối trên sàn.

Kibum đã ngủ một giấc ngủ rất dài, dài đến nỗi có thể mơ được hàng nghìn giấc mơ. Trong mỗi giấc mơ, gã đều đang giết một ai đó, hay đang chơi một trò chơi tàn ác nào đó, tay gã luôn dính máu và gã luôn có một người xa lạ đi cùng. Kibum biết điều này, trong hiện tại, gã cũng có người đi cùng mình trong mỗi lần làm nhiệm vụ.

Người này sẽ dọn dẹp hiện trường cho gã, sẽ chỉ đường tốt nhất để gã rời đi mà không bị ai phát hiện, sẽ làm cho hiện trường vụ án ban đầu trở nên hoàn toàn khớp với ý muốn của thượng cấp. Và sẽ là người tẩy đi trí nhớ của gã.

Gã biết mọi điều ngay khi gia nhập vào tổ chức. Nhưng gã vẫn đồng ý đi theo nó, cùng với rất nhiều người khác. Mỗi người làm việc này đều có những lý do riêng tư, nhưng chung quy lại, đa phần đều muốn có một cuộc sống bạo lực giống như mơ. Giết điên cuồng trong một đêm. Sau đó thức dậy vẫn là một con người, đơn điệu, tẻ nhạt và không có một ai để yêu thương.

Sau khi giết chóc, người "thực hiện" sẽ uống một dung dịch được mang đến từ người "xử lý", dung dịch này sẽ khiến cho trí nhớ của họ quên đi việc xảy ra trong sáu tiếng đồng hồ gần nhất. Và người "thực hiện" phải tuyệt đối tuân theo cam kết này. Nếu không, chính họ sẽ bị giết chết.

Đó là cái giá quá rẻ cho một trò chơi.

.4.

Khi tỉnh lại, trần nhà màu rêu cùng ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ ập vào mắt Kibum, nhắc cho gã nhớ ra rằng tối vừa rồi đã mình đã đến Jeju. Dù gì cũng là dịp năm mới, mọi người được nghỉ lễ đều về với gia đình. Nhưng gã không có gia đình để mà về nên chỉ có thể tự thưởng cho bản thân một chuyến du lịch nho nhỏ.

Khách sạn hạng sang thì cũng đã bị người khác đặt từ sớm, chỉ có thể thuê được một phòng nhỏ trông ra biển từ một trang web thuê phòng trên mạng mà thôi. Phòng nhỏ màu rêu, nội thất trắng ngà tạo ra cảm giác rất thanh nhã. Cửa sổ lớn hướng ra một vịnh đá nhỏ rất vắng người, từ chỗ này không thể nhìn thấy bình minh, cũng chẳng thể nhìn thấy hoàng hôn, chỉ có thể cảm thấy màu sắc của nắng, và hương vị mặn mòi từ biển khơi. Rõ ràng là một lựa chọn tốt cho người không ưa thích cảnh náo nhiệt.

Trở người trong chiếc chăn dày hơi cứng, Kibum muốn ngủ thêm một chút, nhưng rốt cuộc lại không ngủ nổi. Có vẻ gã đã ngủ rất lâu rồi, mà đúng là như vậy thật! Điện thoại giờ đã báo ngày mười sáu, lúc gã đến là chiều của ngày mười ba, trước khi đi còn gặp cậu bé học cao trung hôm trước. Nhưng vì sao lại gặp thì gã đã quên mất, chắc là thuốc của người "xử lý" đã tác động đến phần ký ức lúc đó. Kibum suy đoán để giải thích cho việc gặp gỡ lờ mờ của mình, nhưng rốt cuộc chẳng thể đưa ra một lời giải thích nào thỏa đáng.

Nghĩ mãi thì cũng chẳng được tích sự gì. Đồng hồ báo bốn giờ sáng, trời vẫn còn rất tối và còn lâu lắm mới hừng đông. Tiếng chó sủa dáo dác ở đâu đó, và cả những ngôi sao vẫn còn lấp lánh ngoài cửa sổ. Một suy nghĩ sượt qua đầu Kibum, lập tức gã đứng lên tìm áo khoác, đẩy cửa sổ lớn bước ra ngoài.

Cái lạnh của sớm đầu xuân lập tức làm Kibum tỉnh ngủ. Mặt trăng khuyết rót xuống biển thứ ánh sáng yếu ớt kỳ ảo. Gã bước về phía bên trái, đếm đủ mười ba bước chân thì đụng phải một đống đá cuội chồng lên nhau. Kibum ngồi xuống đếm số đá, mười ba, lại là con số lạ lùng ấy. Lúc gã đứng lên định bước tiếp thì nghe được tiếng nhạc nho nhỏ ở phía sau. Lập tức gã xoay người lại, phát hiện ra cậu nhóc cao trung đã đứng đằng sau mình từ lúc nào.

"Tôi tên là Shim Changmin." Cậu ta nói, như một cái máy. Tay cầm chiếc điện thoại vẫn đang phát nhạc khe khẽ và một chiếc túi xách tay.

"Kim Kibum." Gã đáp lại theo bản năng.

Đôi mắt đen thẫm nhìn Kibum một hồi lâu, sau đó rút từ trong túi một chiếc bình giữ nhiệt, thành thạo rót ra nắp một ít trà, đoạn, đưa cho gã.

"Cho tôi ư?" Kibum hỏi Changmin, đáp lại gã là một cái gật đầu.

Trà ngọt, ngay khi thấm vào đầu lưỡi liền tỏa ra mùi hoa cúc nhè nhẹ. Kibum nhìn cậu con trai trước mặt, gã nhìn thấy mình trong đáy mắt đen thẫm đó đang mỉm cười.

Lần thứ ba Kibum gặp Shim Changmin, khi ấy cậu ta đang về nhà nghỉ lễ. Đôi mắt vẫn đen như cái ngày đầu tiên gã gặp cậu ở ngã tư đường vào mùa đông năm trước. Gương mặt vẫn còn vương nét của trẻ con, cùng những bộ quần áo không với đến mắt cá đôi khi làm gã buồn cười. Nhưng chẳng khi nào Kibum dám cười thành tiếng, vì đôi mắt kia, không hiểu vì lý do gì mà sắc lạnh vô cùng, khiến cho mọi vui vẻ của người đối diện nó hoàn toàn tan biến.

Sớm mùa xuân năm đó, mặc cho Jeju thổi những đợt gió lạnh đến nứt da, Kim Kibum vẫn đi khắp hòn đảo trên một chiếc xe đạp cà tàng hết mức. Cậu con trai tên Shim Changmin đôi khi sẽ đứng ở trước cửa nhà nghỉ nhìn gã dắt xe vào để trong sân với gương mặt tái sậm, sau đó lẳng lặng mang đến một cốc trà to màu lục nhạt có in hình con mèo đen đang nhướng mắt rất buồn cười. Mỗi lần như thế, Kibum sẽ cố mà nhếch đôi môi đã đông cứng của mình lên để cười cảm ơn một cái, nhưng, cho đến ngày gã rời khỏi Jeju thì việc đó chưa từng có một lần thành công.

Kibum kết thúc kỳ nghỉ xuân trong một ngày nắng, biển lấp lánh như thảm ngọc trai. Con mèo trên tách trà vẫn nhướng mắt nhìn gã đầy khinh thường. Nhưng gã lờ đi ánh nhìn của nó, vừa nhấp một ít chất lỏng trong chiếc cốc vừa tự hài lòng trình độ pha trà của bản thân.

Bên cạnh, cậu con trai cao trung hình như đã mỉm cười.

.5.

Lần đầu tiên Kibum gặp Jo Kyuhyun, cậu ta đã là sinh viên. Ngồi lặng im trong góc của một quán cà phê nhỏ xíu, đôi mắt sâu không thấy đáy và gương mặt trắng tái tựa như xác chết. Giọng nói hơi khàn, từ tốn giới thiệu tên mình:

"Tôi là Jo Kyuhyun." Cậu ta chìa ra bàn tay gầy trơ xương, trên đó là một chiếc thẻ màu xanh đen.

Khi chạm vào bàn tay đó, Kibum khẽ rùng mình bởi một cơn ớn lạnh chạy ngang qua người. Cảm giác không quen thuộc cùng bất an đột nhiên lớn dần theo từng bước chân. Ngày đầu hạ, gã hậm hực đi trước và chẳng thể nghe được bước chân của người kia, cho dù khoảng cách của nọ chỉ có mười ba bước theo đúng tiêu chuẩn.

Tối ngày hôm đó, Kibum bực dọc phá tung hết mọi ngõ ngách, giết hơn số người cần giết, và phạm những sai lầm rất ngớ ngẩn. Chờ cho đến khi gã phá phách xong xuôi, Jo Kyuhyun bước ra từ một góc tối, thu ngắn khoảng cách giữa họ rồi chìa ra trước mặt gã một cái nắp bình giữ nhiệt bằng kim loại có chứa nước mật ong.

Kibum nhíu mày khi cầm lấy cái nắp, đời này gã ghét nhất là mật ong, nhưng gã buộc mình phải uống vì đó là luật. Nhắm mắt nuốt vội thứ nước thơm ngọt ngầy ngậy, sau đó lập tức đứng lên ném trả cái nắp về phía Kyuhyun, hầm hầm bước ra cửa.

Một tối không hề thoải mái và thỏa mãn chút nào. Kibum hậm hực phóng xe về nhà, lúc đi bộ trong bãi xe không quên dùng chìa khóa nhà rạch trầy xe của tên hàng xóm đáng ghét.

Gã chỉ thích trà mà thôi.

Nhưng ngay cả khi Kibum tự pha trà cho mình trong cái cốc có hình con mèo nọ, cảm giác quen thuộc vẫn không hề đến. Mùi trà mà gã pha của những tối sau này không hề thơm và dịu như thứ mà gã đã uống. Chỉ là, uống ở đâu thì gã không thể nhớ nổi.

Buổi sáng tháng mùa hạ, Kim Kibum bực dọc lái xe đi gặp khách hàng. Chỉ tội nghiệp cho vị khách hàng nọ, ban đầu định ra tay ép giá xuống một chút, không dè lại bị chính gương mặt sắp giết người đến nơi của gã dọa cho sợ khiếp. Nói gì cũng gật đầu nghe theo, thành ra mọi người trong công ty được dịp ăn mừng. Chỉ có mình Kibum là vẫn giữ bộ mặt như lúc gặp gã khách kia, hầm hầm mà bước ra khỏi công ty.

Trong vô thức, Kibum đi bộ đến trước ngã tư trước cổng trường cao trung, nơi mà gã và Changmin lần đầu tiên gặp nhau.

Nhưng ngày hôm đó, cổng trường không hề mở lấy một lần, vì hình như học sinh đã đi nghỉ từ lâu. Kibum đứng dưới đèn đỏ cho đến khi nhận ra những cột đèn cao áp đã bật sáng thì mới quay lưng trở lại công ty lấy xe về nhà.

Vì Kibum chỉ mãi nhìn về phía trường cao trung nên không kịp để ý rằng phía bên kia ngã tư mà gã đứng ngoài trường học ra còn có một quán trà nho nhỏ. Và gã cũng chẳng thế biết được, từ bên trong có hai người đang theo dõi mình. Chính ra thì chỉ có một người cứ chằm chằm nhìn gã mà thôi. Đôi mắt cậu ta đen thẫm như ngọc trai, và gương mặt hơi gầy chưa hề mất đi nét thiếu niên.

"Anh ta không thích mật ong." Một trong hai người lên tiếng, cậu ta có làn da trắng tái đến kỳ lạ, đôi mắt sâu thăm thẳm hơi ngước nhìn ra phía ngã tư.

"Mình biết." Cậu trai có đôi mắt ngọc trai trả lời, vẫn không rời mắt khỏi Kibum. Bàn tay dài ngón thong thả cầm lần tách trà của mình mà uống một chút. Vị gừng cay nhẹ thấm qua đầu lưỡi, một chút ngọt từ đường nhạt, và cả màu trà vàng thanh. "Trà ngon."

Họ im lặng ngồi bên nhau trong thứ hương ấm áp của ừng, mật ong và trà lá. Cứ như thế cho đến khi những ngọn đèn trong quán được thắp lên, người ở ngã tư đối diện đã về từ lâu lắm thì mới đứng lên rời khỏi. Cả hai đều có vóc người cao gầy cùng gương mặt rất đẹp. Lúc họ bước ra ngoài có không ít cô gái nhìn theo.

Thình lình, một cơn gió lớn thổi đến làm cho tất cả giật mình. Sau đó khi nhìn lại, hai cậu con trai kia đã đi mất từ lúc nào.

.6.

Sự cáu gắt của Kim Kibum làm cho cả công ty lãnh đủ, gã từ một trưởng phòng thiết kế hiền hòa nhã nhặn bậc nhất trở thành siêu hung thần trong mắt các nhân viên. Không chỉ cấp dưới mà cả cấp trên cũng đau đầu vì lời nói của vị trưởng phòng bình thường rất nhã nhặn này, vì những điều gã nói ra đều đúng, đủ và mang theo một chút châm chọc khá đau. Ngay cả những khách hàng khó tính nhất cũng bị gã dọa cho sợ, không dám bỏ hợp đồng, cũng chẳng dám ép giá như lúc trước. Và cái cốc màu lục nhạt có in hình con mèo nhướng mắt vốn làm rất nhiều nhân viên cảm thấy buồn cười giờ cũng trở thành biểu tượng khủng bố tinh thần hạng nặng.

Bốn tháng trôi qua, tiết trời thu cũng chẳng làm cho tâm tình Kibum tốt hơn một chút xíu nào. Gã không cáu kỉnh suốt ngày nữa nhưng tâm tình lại chuyển biến như một quả bom nổ chậm. Khiến cho mùa thu này, dù cả công ty ăn mừng bởi doanh thu tốt cũng chẳng dám nói vui với nhau lấy một câu. Tất cả cũng do gương mặt sát người của Kim Kibum mà im lặng hết.

Mà bản thân Kibum cũng chẳng lấy gì làm vui, trước đây gã thích cảm giác mơ mơ thực thực của hành vi giết chóc. Lấy nước mắt và nỗi sợ hãi của những nạn nhân vẫn còn lưu lại rất mơ hồ trong trí nhớ mình là niềm vui. Nhưng bây giờ gã chẳng thể vui vẻ gì với chúng nữa. Mỗi khi tỉnh dậy sau những lần hành động, gã chỉ có thể chạy vào toilet mà nôn thốc nôn tháo vì không hiểu ở đâu ra thứ mùi mật ong nhờ nhợ kinh khủng.

Gã nghĩ thứ thuốc khống chế trí nhớ có mùi mật ong, nhưng nếu như vậy thì tại sao trước đây lại không bị nôn như thế?

Nhưng bản thân Kibum không thể trả lời được câu hỏi này, những hoạt động khác của tổ chức gã không hề nắm rõ. Phương thức liên lạc lại càng mơ hồ, người "thực hiện" sẽ nhận nhiệm vụ thông qua người "xử lý". Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ uống thuốc khống chế trí nhớ, đương nhiên sẽ quên luôn người "xử lý" kia là ai. Kibum chỉ biết có hai giai đoạn ấy mà thôi, hủy bỏ nhiệm vụ cũng là việc không thể. Một khi tham gia rồi thì sẽ không thể rút khỏi, ngoại trừ cái chết. Và gã cũng không thể liên lạc với một người "thực hiện" nào khác.

Càng nghĩ càng rối rắm, càng suy càng mơ hồ, Kibum rốt cuộc bỏ dỡ tính toán của mình khi nhận được tin nhắn từ tổng bộ. Ba mươi phút nữa tại khu phía đông, người "xử lý" đang chờ.

Cậu con trai đứng chờ Kibum trong một góc khuất, nơi mà đèn chỉ có thể chiếu đến nửa người phía dưới thôi. Từ ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy được bàn tay trắng tái đang buông thõng. Khi gã đến, cậu ta gật đầu chào, từ tốn xưng tên rồi đưa cho gã một chiếc thẻ màu nâu sẫm.

Jo Kyunhyun là kẻ có đôi mắt sâu không thấy đáy, gương mặt gầy trắng tái không thể nhìn ra cảm xúc, và bước đi nhẹ hơn cả gió. Cậu ta mang đến cho Kibum sự bất an kinh khủng. Ngày hôm đó, gã giết năm người, gọn gàng nhẹ nhàng như cắt một mẩu giấy nhỏ. Đến khi xong việc, gương mặt tái của Kyuhyun hiện ra một lần nữa, bàn tay xương xương cầm theo một chiếc nắp bình giữ nhiệt bằng kim loại chứa đầy nước mật ong.

Kibum căm ghét cái thứ nước này, nhưng vẫn im lặng mà uống nó, sau đó bước ra khỏi hiện trường vụ án thật nhanh, tránh khỏi ánh mắt của Jo Kyuhyun càng xa càng tốt. Tại một góc khuất cách đó năm trăm mét, Kibum giả vờ như mình đang say, gục xuống đường nôn lấy nôn để. Nước mật ong lúc nãy vẫn còn nguyên mùi vị trôi ngược lên từ bao tử, khiến cho Kibum khi nghe thứ mùi ấy trong khoang mũi mình càng nôn dữ dội hơn.

Nhưng mọi chuyện đã không giống như gã tiên liệu. Vào lúc ngước lên, Kibum thấy đôi mắt sâu không thấy đáy của Jo Kyuhyun. Ngay lập tức, mọi thứ trước mắt chuyển thành màu đen thẫm.

.7.

Kyuhyun lạnh lùng nhìn Kibum ngã xuống, góc đường này cũng không quá đông đúc và toàn những tay bợm rượu ói mửa như gã kia nên cũng không gây ra nhiều sự chú ý lắm. Cậu đưa chân đá đá người đang nằm, rồi nói với người vừa mới ra tay.

"Anh ta phạm luật rồi."

"Mình biết." Changmin trả lời. "Hãy giao anh ta cho mình."

"Đó cũng là phạm luật." Kyuhyun đáp lạnh lẽo.

"Tất cả chúng ta đều đã đi quá điều luật." Changmin đáp khẽ, rồi cúi người kéo Kibum lên một cách nhẹ nhàng, sau đó quay lưng bước đi, bỏ lại Kyuhyun ở phía sau. Đôi mắt không đáy của Kyuhyun khẽ chớp, gương mắt trắng tái lộ ra cảm xúc hối hận tột cùng.

Phía bên kia tòa nhà chợt vang lên tiếng thét thảm thiết, cảnh sát hình như cũng đã bắt đầu kéo lên tầng tám của khu căn hộ kia. Nơi đó họ sẽ phát hiện một hiện trường rất đơn giản, năm cặp chân đong đưa trong cái gió se lạnh, những đôi mắt khép hờ trên gương mặt tím tái cùng năm cái ghế ngã chỏng chơ. Nhìn qua cũng thấy là chết do tự sát, nhưng có tự sát thật hay không thì phải đến khi khám nghiệm mới biết được.

Chính Kim Kibum đã tự tay treo từng người một lên những cọng dây đó. Khi gã bỏ đi, Kyuhyun nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình, rồi sau đó mới đuổi theo gã vào góc tối nọ. Sẽ chẳng có nghi vấn nào được đặt ra, ngoại trừ lý do của những cái chết. Việc này, phía tổng bộ sẽ đưa ra một cái cớ cực kỳ thích hợp, và, giống như mọi vụ án bình thường trước kia, các vấn đề sẽ được giải quyết rất ổn thỏa.

Nếu giết chóc là trò chơi của một số người, sẽ có kẻ lo liệu tính chất logic của trò chơi đó.

.8.

Khi tỉnh lại, Kibum tưởng mình đã quay ngược thời gian, trở về buổi sáng ngày đầu xuân ở Jeju. Tường màu rêu, rèm và nội thất trắng ngà, khẽ cử động trong chăn sẽ cảm thấy vải vẫn còn cứng và mang mùi trà nhè nhẹ. Khác biệt duy nhất chính là có ai đó đang cuộn người ngủ trên chiếc sofa nhỏ đặt ở gần cửa sổ. Ánh sáng phía bên ngoài cho gã biết được, bây giờ chắc là đã gần bình minh.

"Sau ót chắc là bị bầm rồi." Kibum thầm nghĩ khi ngồi dậy, phía sau nhói lên chút đau nhưng không quá khó chịu. Khẽ bước xuống giường, gã đến chỗ người đang nằm ngủ trên sofa. Lớp chăn mỏng không thể che hết chiều dài của đôi chân, để lộ ra bàn chân gầy trắng nõn. Mái tóc đen mềm phủ trên gương mặt chưa mất đi vẻ thiếu nhiên.

"Changmin?" Kibum giật mình khẽ gọi.

Đôi mắt đen mở to vẫn còn phủ một lớp sương ngái ngủ, im lặng nhìn người đối diện. Kibum nhìn thấy bản thân mình trong đôi mắt kia, đang chật vật cúi người thật sát vào gương mặt này, và đột nhiên muốn đặt cả môi mình lên bờ môi hơi tai tái ấy. Giống như một nghi thức chào hỏi rất cổ xưa khi người ta yêu nhau. Nhưng, làm thế nào mà họ yêu?

Changmin vẫn miên man nhìn gã mà không nói một lời nào, đôi mắt kia thậm chí còn không chớp lấy một lần. Thật lâu, thật lâu cho đến khi Kibum mỉm cười nhẹ, và bảo. "Chào buổi sáng, Changmin."

Khi đó, bờ môi hơi tái của cậu con trai chưa trưởng thành khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười gần như là hạnh phúc.

.9.

Nơi này không phải Jeju, Changmin bằng một cách nào đó đã mang gã đến một hòn đảo gần khác. Từ cửa sổ lớn ở phòng ngủ màu rêu có thể nhìn thấy bình minh lên. Trong nhà bếp một cửa sổ to, từ đó ngắm được hoàng hôn xuống.

Cảm giác lúc nào cũng có thể chứng kiến được tiến trình của một ngày thật sự rất tuyệt vời. Kibum buổi sáng ở mãi trong phòng ngủ, nhìn ra ngoài cho đến khi không còn thấy được mặt trời thì đi ra biển, mặc kệ cái nắng chói trên đỉnh đầu mà dạo vòng quanh đảo. Buổi chiều thì quay trở lại nhà, ngồi vào bàn ăn ngắm hoàng hôn cùng Changmin.

Changmin buổi sáng đi ra ngoài từ rất sớm, và trở về nhà trước khi gã kết thúc hành trình đi dạo quanh đảo của mình. Mỗi lần Kibum về nhà, gã sẽ thấy trên bàn có vài món ăn, Changmin đương lục đục trong bếp cùng mấy thứ nữa, sau đó họ sẽ cùng nhau ăn chiều, cùng ngắm mặt trời chìm xuống biển. Đây chính là cuộc sống mà gã hằn ao ước. Yên bình, tĩnh lặng, và không quan tâm hay chú ý bất cứ điều gì.

Trừ Changmin.

Ngay từ khi bắt đầu ở đây, Kibum đã chú ý đến Changmin, không, có lẽ là trước đó nữa, vào cái lần đầu tiên mà họ gặp nhau ở ngã tư.

Cậu ta ít nói đến kỳ lạ, gã biết cậu ta có thể nói. Gã đã từng nghe được giọng nói của cậu ta. Nhưng vấn đề là, họ đã ở bên nhau năm ngày trong im lặng, và điều đó khiến cho Kibum cảm thấy không được mấy thoải mái.

Thêm một vấn đề nho nhỏ nữa là đôi mắt và khuôn mặt của Changmin.

Kibum nhớ hình như trước đây đã từng gặp ai đó có cặp mắt và cả gương mặt rất giống cậu ta, nhưng nghĩ lại thì có vẻ không giống lắm. Nhưng kiểu mắt đen đặc, không thấy đáy, không chút xúc cảm và cơ mặt giống như đã bị đông đá làm gã không mấy vừa lòng. Ở độ tuổi này, Changmin đáng lẽ là một đứa trẻ hoạt bát mới phải, à không, phải là là một thanh niên hoạt bát. Biểu tình và cảm xúc hiện tại trên mặt cậu chỉ khiến cho gương mặt vốn rất điển trai trở nên khó coi mà thôi.

Kibum nhớ hình như mình đã nhìn thấy nụ cười của Changmin, sao mà cậu ta không cười nhiều hơn một chút nhỉ. Gã nhớ đó là một cái nhếch môi rất khẽ, nhưng lại đẹp đến nỗi khiến gã ngừng thở. Thật là kỳ lạ, Kibum nhớ nụ cười đó đến độ chỉ muốn nhìn thấy nó mỗi giờ, mỗi ngày, mỗi phút, và mỗi giây. Giống như là gã đang tương tư nụ cười từ cậu con trai vẫn còn nét thiếu niên kia vậy.

Và Kibum nhớ hình như đã gặp Changmin ở đâu đó, trước cả khi gã nhìn thấy cậu lần đầu tiên ở ngã tư. Gã nhớ mùi trà, gã nhớ vị đắng nơi đầu lưỡi và cả cái hậu ngòn ngọt.

Nhưng tất cả những gì gã nhớ được từ Changmin đều phải bắt đầu bằng hai chữ "hình như", có cái gì đó rất mờ mịt, có cái gì đó rất mông lung mỗi khi nghĩ về cậu ta. Giống như mỗi lần gặp gỡ đều là tình cờ, nhưng thật ra là một sự sắp đặt hoàn hảo. Giống như mọi sự việc đều xảy ra ngẫu nhiên, nhưng bản thân chúng lại hình thành từ một chuỗi các suy luận rất logic. Giống như Changmin vốn không bước ra từ không khí để đến gặp gã, cậu ta đã là một tạo vật có sẵn trước rồi.

Họ chỉ đột nhiên mà quen nhau. Phải không nhỉ?

Kibum vừa nghĩ vừa nhấm nháp cốc trà, gần đây gã uống nhiều quá đâm nghiện. Việc này chỉ bắt đầu khi gã gặp Changmin, và cậu ta thích nó đến nỗi có thể uống thay nước. Dần dần, gã cũng bắt đầu yêu thức uống rất xưa nhưng không hề cũ này.

Trà hoa cúc thơm thoang thoảng, ngọt nhè nhẹ. Trà gừng hơi cay nhưng ấm, có thể làm người ta ngủ không mộng mị. Trà xanh mang vị đắng nhẹ, khi không uống với đường cảm thấy rất thanh tao. Trong chiếc tủ cao trên bếp của Changmin khoảng hai mươi loại trà đóng thành nhưng hộp đựng nho nhỏ; trà xuất xứ từ Pháp, Anh, Trung Hoa, Ấn, Nga, và một số loại không có nhãn hiệu. Đi cùng với chúng là một lô món uống kèm, đường ngọt nhẹ, đường vàng, mật ong, bơ, sữa và còn phải kể đến các loại bánh nho nhỏ dùng chung. Ngoài ra còn đến một mớ cốc tách màu gì cũng có, không những thế còn in đủ thứ con vật và hình thù, được bày trong một cái tủ thật to.

Ban đầu Kibum kinh ngạc khi nhìn thấy chúng, nhưng rồi nhớ đến cái cốc màu lục nhạt có con mèo đen thì bật cười. Gã cứ thế mà cười, cười thật lớn và nhiều đến nỗi chẳng thể nhìn được nụ cười hơi nhếch lên của Changmin nữa. Cậu ta thỉnh thoảng lại hay cười như thế, nhưng lại chọn đúng vào những lúc mà gã chẳng thể bình tĩnh mà quan sát cho kỹ càng. Thành ra, mỗi khi nhớ lại cũng mờ mịt giống như một sự tự hình dung.

Có một đêm khi trời trở lạnh, Kibum và Changmin cùng nằm trên chiếc giường đơn trong căn phòng màu rêu, áp lưng vào nhau mà ngủ. Dù phòng đủ ấm, và cũng uống kha khá trà dễ ngủ, nhưng đêm đó gã không ngủ được. Lưng của Changmin rất lạnh, thỉnh thoảng lại chạm vào lưng Kibum khiến cho gã giật mình. Thật kỳ lạ, cả hai đều mặc trên người áo pijama dày nhưng gã vẫn có thể cảm thấy sự lạnh lẽo thoát ra từ cậu ta. Kibum nhẹ nhàng xoay người, nhìn chằm chằm vào lưng cậu. Trong lòng gã bùng lên ham muốn ôm người này vào lòng, để cho cơ thể cậu ta ấm lên một chút.

Kibum bắt đầu nhích đến một chút, rồi một chút, rồi một chút nữa. Mỗi cái "một chút" cách nhau khoảng chừng mười lăm, hai mươi phút, đề phòng trường hợp Changmin thấy giường động mà tỉnh dậy. Kibum cứ như thế mà kiên trì, kiên trì rút ngắn khoảng cách vốn đã rất ngắn kia. Cho đến khi Changmin đã hoàn toàn áp lưng mình vào ngực gã thì cũng đã một hai tiếng đồng hồ sau đó. Kibum nghĩ giờ mình có thể thở phào ra một chút rồi thỏa mãn đi ngủ rồi. Ngay lúc đó, điện thoại của Changmin từ đầu giường rung lên. Và Kibum thề là mình chưa bao giờ có ý muốn đập nát một thứ gì đến như thế.

Changmin thức dậy nghe điện thoại, ngay cả khi là nghe điện thoại thì cậu ta cũng chẳng hề nói lấy một câu. Ba mươi giây sau, cậu bước xuống giường, chỉnh chăn lại cho Kibum (vẫn giả vờ đang ngủ), rồi bước ra ngoài phòng.

Kibum nghe tiếng Changmin mở cửa, để ai đó bước vào nhà. Gã khe khẽ đẩy hở cửa phòng, từ đó có thể nhìn thấy đoạn đường từ phòng khách vào nhà bếp. Bóng Changmin bước qua, sau đó chừng ba phút thì quay trở lại phòng khách với một cái cốc trên tay.

"Vì sao cậu lại đến đây?" Tiếng Changmin vang lên nhè nhẹ.

Không có lời đáp, Kibum đợi mãi cũng không thấy tiếng người kia đáp lại. Tính tò mò làm gã cảm thấy nôn nóng, hơi dịch người sang bên một chút để có thể nhìn thấy rõ ràng hơn. Nhưng ngay khi cử động thì cánh cửa đột nhiên mở ra.

"Vì gã này đây." Đôi mắt không thấy đáy của người lạ mặt nhìn xoáy vào Kibum, giống như đang nhìn thứ ghê tởm vô vàn

.10.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, cho đến khi cậu ta cất tiếng hỏi.

"Anh có vẻ rất nghét vị mật ong nhỉ?" đôi mắt không thấy đáy vẫn hàm chứa sự ghét bỏ. Ngoài ra còn mang đến cho gã nỗi bất an không cách nào khống chế lại được.

"Gần đây đúng là như thế." Gã kềm giọng trả lời, không khỏi thắc mắc lý do vì sao cậu ta lại biết.

"Anh vì ghét mùi đó nên mới nôn nó ra đúng không?" Cặp môi tái nhợt khẽ nhếch thành nụ cười.

"...tôi nôn khi nào?" Kibum khó hiểu hỏi, gã chỉ nhớ mình đã ngất đi, nhưng vì sao mà ngất thì cũng không thể nhớ được. Trí nhớ của gã ghi nhận rất lờ mờ từ sự kiện đó.

Bụp.

Cậu ta ra tay quá nhanh, lực nắm tay tác động vào màng bụng mạnh khủng khiếp làm Kibum đau đớn đến gục ngay xuống. Trong đời gã chưa bao giờ bị đánh đau đến thế này, cho dù trước đây đã ăn đấm rất nhiều lần, nhưng không ai có thể đấm đau như thế.

"Nói xem tôi là ai?" Giọng nói khàn khàn của cậu ta vọng xuống từ đâu đó.

Kibum đau đến mức không nói được lời nào. Nhưng ngay cả như thế, đầu óc của gã cũng chẳng thể nhận ra cậu ta, cậu ta là thứ quái nào vậy? Vì sao lại hỏi? Vì sao lại đề cập đến nước mật ong? Càng nghĩ, cơn đau càng kéo đến nhiều, ngay cả thở cũng cũng thấy đau.

BỤP!

Chỗ đau chưa kịp giảm thì một cái mũi giày lại thoi ngay vào, đau đến nỗi có thể ngất xỉu. Nhưng, Kibum không thể ngất đi được, đầu gã bị nhấc lên bởi bàn tay lạnh hơn đá, buộc gã phải nhìn thẳng vào đôi mắt của người kia.

"Nói.Xem.Tôi.Là.Ai?" Cậu ta nhắc lại một lần nữa.

Cậu ta là thằng quái nào chứ? Lượng oxy dồn về não không đủ khiến cho Kibum muốn ngất thật, nhưng ngay trước khi gã có thể làm được điều đó thì lại có một lực từ bên ngoài tác động vào, khiến cho đau đớn kéo dài mà không hề mất đi ý thức. Cách cậu ta ra tay giống như đã được đào tạo rất bài bản...

Khoan đã.

Hình như Kibum đã từng nghe rằng những người "xử lý" trong tổ chức đều được huấn luyện rất quy cũ, khác hoàn toàn với những người "thực hiện" là gã đây. Không chỉ là phương cách dọn dẹp hiện trường sao cho hiệu quả, mà còn cả những kỹ năng khác....như là tra tấn.

Cậu ta là một người "xử lý"?

Cơn đau làm tỉnh táo đầu óc của Kibum, gã bắt đầu suy nghĩ. Dần dần, hình bóng cậu ta hiện rõ hơn trong tiềm thức, mùi nước mật ong cũng bắt đầu nhợn lên cổ. Đôi mắt sâu không thấy đáy, làn da trắng tái cùng bàn tay buông thõng, tiếng nói khàn, và bước đi nhẹ hơn gió..."Jo...Kyu...." Kibum nói trong cơn đau.

Lập tức, đầu gã lại bị nhấc lên lần nữa. Đối mặt với cặp đồng tử lạnh hơn băng. "Ai?"

"Jo...Kyuhyun..." Kibum thì thào trong cơn đau....

Trước khi mất hẳn ý thức, Kibum nhìn thấy từ đôi mắt đen sẫm của Changmin có thứ gì đó rơi ra như là nước mắt.

.11.

Ngay sau khi nghe Kim Kibum nói ra đúng tên của mình, Kyuhyun dồn hết sức vào khớp ngón tay giữa, nhắm thẳng vào nơi cách thái dương gã năm centimet hướng về phía sau rồi dập xuống.

CỤP!

Tiếng va chạm giữa khớp ngón tay và xương sọ vang lên gãy gọt. Cơ thể Kibum lập tức mất hết ý thức, mắt gã mở to trong nửa giây rồi ngay sau đó khép lại, hô hấp ngừng. Cái chết nhanh chóng mang gã đi mười giây sau đó.

Bàn tay trắng tái của Kyuhyun ở trên đầu Kibum, đôi mắt đen nhìn thẳng vào người đã chết. Nỗi ám ảnh trong cậu giờ đây được tái hiện rất rõ ràng, cũng là một buổi tối dưới ánh đèn vàng, vị mật ong vẫn chưa tan nơi đầu lưỡi, và cả vị mặn của nước mắt chưa bắt đầu rơi.

Đau đớn trong tim tràn lên khóe mắt, không kìm được mà chảy thành dòng. Jo Kyuhyun, người "xử lý" xuất sắc nhất tổ chức, người làm cho kẻ khác sợ hãi như gặp phải tử thần, rốt cuộc lại rơi lệ chỉ vì hai lý do hết sức thông thường.

Một, là cho cái chết của người yêu ba năm trước. Một, là cho trái tim tan vỡ của người mà cậu coi trọng nhất đời mình.

Chiếc cốc màu nâu đột nhiên xuất hiện trước mặt Kyuhyun. Mùi hơi nồng của cà phê làm cho cơ bắp đang căng cứng trở đột nhiên lỏng lẻo. Cậu không còn khống chế được cơ thể mình được nữa, cứ như vậy mà ngã ngược về phía sau, ngay cả cái đau do va chạm vào sàn nhà cũng hề cảm thấy. Trong tầm mắt hiện giờ chỉ còn ba thứ, trần nhà sáng ngà vì ánh đèn, màu nâu của chiếc cốc vẫn còn bốc khói, và đôi mắt thẫm màu của Changmin.

Cậu ta khóc, sau ngần ấy năm lặng im.

"Từ bỏ là một động từ đau lòng." Changmin nằm xuống cạnh Kyuhyun, khe khẽ nói. Chiếc cốc được đặt giữa hai người, vẫn còn tỏa ra làn khói nhè nhẹ, mang theo mùi hương ấm áp đến nỗi làm cho người ta không cầm được nước mắt.

Nỗi đau đến từ hiện tại và quá khứ, sự sợ hãi khi phải tự tay giết đi người yêu. Tất cả hòa trong dòng lũ của cảm xúc, làm tan chảy trái tim vốn được bao bọc bởi một lớp băng của Kyuhyun. Khiến cậu không thể ngừng khóc, nước mắt cứ như vậy mà chảy xuống thái dương.

"Từ bỏ....đúng là rất đau lòng...." Kyuhyun khàn giọng lập lại. Soi mình đôi mắt đen thẫm của Changmin, chứng kiến bản thân đang khóc cho những gì mà cả hai đã phải trải qua suốt mười ba năm dài. Những khổ sở từ tuổi thơ, sự bất an khi phải phải tranh đoạt quyền sống cho bản thân, và, nỗi đau không thể diễn tả thành lời khi phải từ bỏ người mình yêu nhất.

Changmin ôm chặt người bạn của mình. Đôi mắt đen thẫm phủ đầy nước.

Xung quanh, chỉ còn mùi cà phê nhàn nhạt.

.12.

Kibum biết mình đang trong một giấc mơ không có điểm cuối. Gã thấy mình ngồi trên một vách núi thật cao, từ đó trông ra không hề thấy bình minh, cũng không chứng kiến được hoàng hôn. Đá trên núi mỗi ngày rơi xuống một ít, cứ mãi như thế cho đến khi gã nhận ra vách núi to lớn này đã lõm đi rất nhiều. Kibum ngày ngày ngồi nhìn những mẩu đất nho nhỏ rơi xuống vực. Và vì gã không thể rời khỏi nơi này, nên cuối cùng đành phải lấy việc nhìn mấy viên đá rơi xuống làm thú tiêu khiển cho bản thân.

Thỉnh thoảng sẽ có ai đó từ phía sau mang đến cho gã một cốc trà màu lục nhạt. Con mèo đen in trên cốc trông có vẻ hơi già với cặp mắt đang nhướng lên. Kibum lần nào cũng nói cảm ơn người nọ. Nhưng thật ra đó chỉ là một cái bóng trắng mà thôi.

"Cảm ơn nhé." Gã mỉm cười nói. Cái bóng kia không đáp lời Kibum, sau khi gã cầm lấy chiếc ly thì cũng tựa như cơn gió mà biến mất. Việc này Kibum cũng không còn lấy làm lạ nữa, đôi khi gã sẽ nhận được một cốc trà như thế, và sự việc này thấy mãi rồi cũng quen.

Lúc trước, tại nơi Kibum ngồi có một gốc cây điệp, thỉnh thoảng gió thổi qua tạo thành cơn mưa hoa màu vàng tươi. Mỗi lần như thế, gã cảm thấy rất thoải mái và nghĩ cứ ngồi mãi như thế này có khi cũng là chuyện tốt. Nhưng sau đó, vì đá cứ lở mãi không ngừng, gốc cây vì thế mà cũng rơi xuống vực theo. Bây giờ, muốn xác định chỗ của cái cây đó thì phải phóng tầm mắt ra độ mười mấy thước.

Kibum thong thả nhấm nháp trà trong cốc. Trà gừng hơi cay cay trên đầu lưỡi, khi nuốt vào cổ họng mang theo cảm giác rất thoải mái. Quét mắt sang những ngọn núi bên cạnh, chúng cũng đã mòn đi một nửa rồi, và không còn mang hình thù trước đây nữa. Bây giờ đã giống những ngọn đồi hơn.

"Thật ra, ngọn núi này đã mòn đi bao nhiêu rồi nhỉ?" Nhìn vào chúng, Kibum tự hỏi.

"Vừa đủ để anh trở về rồi." Giọng nói nhừa nhựa đột nhiên vang lên làm gã giật mình.

"Ai đó?" Kibum hỏi lớn.

"Anh nên về đi thôi." Giọng nói lại vang lên lần nữa. "Về đi, đây đã không còn là chỗ của anh nữa."

"Tôi có thể về đâu đây? Tôi thậm chí còn không đứng lên được. Mỗi lần đá lở thì tôi được gió chuyển đến một chỗ khác, tôi thậm chí còn không thể lê đi bất cứ đâu. Tôi còn có thể làm gì để ra khỏi đây?" Kibum cười chua chát. Không phải gã chưa từng nghĩ đến việc rời khỏi đây, nhưng việc đó là không thể, đây giống như một lời nguyền. Lời nguyền làm cho gã kẹt mãi trong giấc mơ.

"Vậy ư." Tiếng nói kỳ quái nọ lại vang lên. "Nhưng anh phải trở về thôi, tôi không còn đủ trà cho anh dùng nữa."

"Trà ư?" Kibum lầm bầm rồi nhìn xuống chiếc cốc của mình. Mắt gã mở thật to vì trên thân chiếc cốc chỉ còn màu lục nhạt, con mèo đen chẳng thấy đâu nữa.

"Về đi." Giọng nói vang lên từ sau lưng Kibum. Và ngay khi quay đầu lại, cái bóng đen nhảy chồm lên người Kibum, đẩy gã rơi xuống vực.

"Có người đang chờ anh, từ rất lâu rồi. Và người đó đã không còn cung cấp trà cho tôi nữa. Thế nên, tôi phải trả anh về cho cậu ta thôi." Tiếng nhừa nhựa của con mèo vẫn còn văng vẳng khi gã rơi xuống.

.13.

Kim Kibum gặp Shim Changmin lần đầu tiên khi gã vừa thoát khỏi giấc mơ dai dẳng của mình. Lúc mở mắt, gã nhìn thấy cậu co người trên chiếc ghế sofa đơn, cạnh bên tấm rèm xanh nhạt mà im lặng ngủ. Gương mặt dù đã trưởng thành nhưng vẫn sót lại chút gì đó của thiếu niên. Hình ảnh này làm cho gã cảm thấy quen thuộc nhiều lắm, mà lại không biết rõ được là đã thấy ở đâu.

Gió nhè nhẹ hất lớp rèm xanh, hơi lạnh cũng từ đó mà vào theo. Kibum cảm thấy hơi buồn cười, có ai chăm bệnh lại để cửa sổ mở cho gió lạnh lùa vào phòng như cậu ta kia chứ. Gã muốn bước xuống giường đến đắp chăn cho cậu, nhưng khí lực còn chẳng đủ để nhấc tay mình lên. Cố mãi thì chỉ có thể khẽ đẩy được một đầu ngón tay, khiến cho chuông báo vang lanh lảnh.

Mắt của cậu ta lập tức mở to, để lộ ra đôi đồng tử đen thẫm vẫn còn ngái ngủ. Khi nhìn vào đó, cảm giác quen thuộc lại càng tăng lên khiến cho Kibum chắc chắn là mình đã gặp cậu ta trước đây, trước cả khi họ gặp nhau lần đầu tiên ở phòng bệnh này. Cảm giác đau lòng không rõ nguyên do đột nhiên siết dần trái tim gã, rồi siết thật chặt vào lúc đôi mắt đen thẫm kia tràn nước.

"Có phải chúng ta đã từng quen nhau trước đây?" Kibum cố sức hỏi, nhưng gã chỉ có thể nghe được tiếng thở của mình. Những tiếng bước chân chạy đến ngày một gần hơn, và năm gây trước khi căn phòng bị lấp đầy bởi rất nhiều bác sĩ, gã nghe được tiếng nói của cậu ta.

"Tôi tên là Shim Changmin."

Beverage - Chapter one: Tea

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro