Thỏ con Bồng Bồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

//

Trương Gia Nguyên nghĩ rằng mình đã bị chợ đen lừa bán cho một con thỏ.

Hôm đấy cậu đang đi giữa đường thì bị chặn lại, hỏi rằng cậu có muốn nuôi một con thỏ không. Và rồi trước khi cậu kịp gật hay lắc đầu thì con thỏ đã bị nhét vào tay cậu.

Một con thỏ trắng như tuyết, mềm mại, ấm áp không lớn hơn lòng bàn tay cậu là bao. Bộ lông bồng bềnh nép vào trong hai bàn tay đang chụm lại của cậu, với đôi tai cụp xuống, rung lên mỗi khi chạm vào.

"Nhưng mà tôi không thực sự muốn nuôi..."

"Nó rất thích cậu, đây là con thỏ của cậu, đem về nhà đi" Cô gái thần thần bí bí đưa cho cậu con thỏ, khiến cậu không có cơ hội đưa ra lời từ chối.

Vì vậy, đây đơn giản là một cuộc mua nhanh bán lẹ.

Mặc dù cậu không biết vì sao mình lại đồng ý...

Trương Gia Nguyên thêm nước vào cho con thỏ, vừa gặm móng tay vừa nhìn nó.

Cậu mang nó về, sau khi nuôi một thời gian, cảm thấy nuôi nó cũng không quá khó. Nó thật sự rất đáng yêu và dính người. Nhìn chung thì có vẻ như cậu cũng không phải hối hận quá nhiều.

Rắc rối xảy ra khi con thỏ của cậu bắt đầu tự nhổ lông mình suốt nhiều ngày gần đây.

Khi thức dậy vào mỗi sáng, cậu sẽ lại phát hiện thêm một chỗ hói khác trên cơ thể nó.

Trương Gia Nguyên không biết tại sao con thỏ lại như thế này, cậu rất lo lắng và đau khổ, muốn đưa tay chạm lên chỗ bị trụi lông vừa mới xuất hiện nhưng con thỏ của cậu lại nhạy cảm rụt người lại. Tay cậu buông thõng, nhất thời không phản ứng lại cứ giữ nguyên tư thế đó một lúc.

Con thỏ tránh né toan trốn đi, vểnh vểnh hai tai của mình, đầy do dự, nhưng từ từ đi tới, đặt thân thể nhỏ bé đầy lông của mình vào tay Trương Gia Nguyên.

Chúa ơi, tại sao cậu lại cảm thấy như con thỏ này có cảm xúc? Có vẻ như có chỗ nào đó sai sai.

Trương Gia Nguyên đưa tay xoa xoa đám lông tơ mềm mại của con thỏ, chạm vào vài chỗ hói lần lượt xuất hiện trong vài ngày qua, con thỏ lại run lên, đôi mắt đỏ hoe có chút ẩm ướt.

Sao mày lại ngốc như thế này? Tự bứt lông có biết đau hay không?

Trương Gia Nguyên gọi điện thoại, đối phương là một người bạn của cậu cũng có nuôi thỏ cảnh.

"Theo những gì cậu mô tả thì..."

Giọng nói đầu dây bên kia kéo dài ra, bên đây trong lòng Trương Gia Nguyên cũng căng thẳng theo, sợ rằng một giây sau liền nghe tin con thỏ của mình bị mắc bệnh nan y.

"Nó đang mang thai, nên sẽ nhổ lông để làm ổ chuẩn bị cho bọn thỏ con"

Trương Gia Nguyên nghi ngờ rằng lỗ tai mình có vấn đề.

"Chờ một chút, nhưng mà..."

Người ở đầu dây bên kia hiển nhiên rất phấn khích, không cho cậu cơ hội nói xong, chỉ nói về những thứ cần phòng ngừa khi thỏ mang thai.

Nhưng mà thỏ của cậu, là con đực a.

Trương Gia Nguyên đứng đó suy nghĩ trong năm phút, và quyết định đi xem con thỏ của mình trước.

Thỏ của cậu tự co lại thành một cụm, thức ăn vừa thêm vào buổi sáng cũng không thèm động vào, chỉ uống một chút nước. Trương Gia Nguyên nhớ đến việc làm tổ mà người bạn đã đề cập, cậu nhìn xung quanh và bắt gặp một đống lông thỏ trong góc phòng.

Trương Gia Nguyên ngồi trên mặt đất trước mặt con thỏ và nhìn chằm chằm nó một lúc.

Thỏ đực có mang thai không...? Nó mang thai con của ai...?

Mặc dù có vẻ kì lạ, nhưng Trương Gia Nguyên quan tâm đến câu trả lời cho câu hỏi thứ hai hơn.

Cậu dường như đâu có đưa nó ra ngoài để gặp những con thỏ khác, phải không?

Trước mắt, cần phải ngăn con thỏ tự bứt lông mình, nếu không một ngày nào đó nó thật sự sẽ bị hói.

Sau tất cả, nó cũng là thỏ của mình, ngay cả khi nó sắp sinh đi chăng nữa.

Trương Gia Nguyên cúi đầu, ngoài dự đoán có chút không vui.

Cậu tìm kiếm xung quanh nhà và không tìm thấy gì để xây tổ mới cho thỏ, vì vậy cậu quyết định đi mua.

Khi trở về cùng với túi bông gòn, chào đón cậu là một cái ổ thỏ trống rỗng.

Con thỏ của cậu đã biến mất.

Bằng một cách nào đó, con thỏ đực đang mang thai của cậu biến mất trong khi cửa sổ và cửa nhà đều đóng lại hết.

Còn có điều gì kì lạ hơn có thể xảy ra trong cái ngày kì lạ này nữa không?

Một tiếng động đột ngột vang lên trong phòng ngủ như trả lời câu hỏi của cậu. Trên thực tế, trong tình huống này tốt nhất là không nên vội vàng mở cửa, lỡ như có cướp trong đó thì sao? Nhưng rõ ràng là những gì Trương Gia Nguyên gặp phải hôm nay vượt quá những gì mà não cậu có thể tiếp nhận, vì vậy cậu mở cửa phòng mà không nghĩ ngợi gì.

Sau đó cậu nhìn thấy có người đang quấn trong chăn bông ngồi trên giường.

Một chàng trai với đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu với vẻ mặt đầy hoảng sợ.

Trương Gia Nguyên đóng cửa lại cái rầm.

Cậu nghĩ rằng chắc mình đang bị ảo giác.

Nhưng người trên giường hình như không mặc quần áo?

Trương Gia Nguyên vẫn chưa biết liệu một con thỏ đực có thể mang thai hay không, nhưng cậu lại biết được rằng thỏ của mình có thể biến được thành người hay không.

"Có thể nói tiếng người không?"

Con thỏ trên giường, à không, bây giờ nên gọi là chàng trai, gật đầu, có chút do dự.

"Một chút...tôi, tôi nói không được tốt lắm"

Có vẻ như tinh thần lực cũng không quá mạnh mẽ, ăn nói rất tệ.

"Cái đó có thể đổi lại không?"

"Tôi cũng không rõ..."

Một trong những ưu điểm của Trương Gia Nguyên là cậu có thể nhanh chóng tiếp nhận những điều mới, chẳng hạn như một con thỏ vừa biến thành người ngay lúc này. Cậu chỉ mất vài giây để đưa ra quyết định và mở cửa phòng ngủ lần thứ hai và bước vào.

Rốt cuộc, bạn cũng sẽ phải giải quyết vấn đề, và né tránh nó không phải là cách.

Chắc chắn không phải vì người trên giường trông rất xinh đẹp đâu.

"Bồng Bồng?"

Trương Gia Nguyên gọi cái tên mà mình vừa học được, và chàng trai vừa bị gọi tên lại rùng mình không giải thích được vì sao, như thể bị sốc, phản ứng y hệt như con thỏ lúc bị chạm vào tai.

Anh ta thật sự là con thỏ của mình.

Con thỏ cả người trần truồng, vì sợ lạnh mà quấn chặt mình trong chiếc chăn bông. Lúc này đang muốn vươn tay ra hiệu bởi vì không thể nói rõ ràng, chăn bông đang quấn chặt cũng buông lỏng ra, bờ vai cùng chiếc cổ trắng nõn dần dần lộ ra.

Trắng như thỏ.

Trương Gia Nguyên gượng gạo nhìn sang chỗ khác, "A, sao cơ? Trước tiên để tôi tìm cho anh một bộ quần áo để mặc."

Nhìn Bồng Bồng có chiều cao tương đương với mình, Trương Gia Nguyên lấy ra một bộ quần áo mặc ở nhà đưa cho anh, anh đưa tay cầm lấy, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng lên tiếng.

"Tôi không mặc được..."

Điều này không có gì đáng ngạc nhiên đối với cậu. Mặc dù cậu nói rằng mình sẽ không nhìn vì như thế rất khiếm nhã, nhưng bạn sẽ không thể nhắm mắt khi bạn mặc quần áo, đúng không?

Ánh mắt của Trương Gia Nguyên di chuyển khắp chiếc áo sơ mi anh mặc trên người, gần như quét qua mọi ngõ ngách.

Cho đến khi cậu nhìn thấy bàn tay kia cẩn thận bảo vệ bụng mình.

"Bụng anh không thoải mái sao?"

Khi cậu hỏi câu này, Bồng Bồng ngay lập tức đỏ bừng từ cổ lan đến vành tai, ngượng ngùng nhìn cậu.

Trương Gia Nguyên đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

"Không..." Bồng Bồng vuốt ve cái bụng phẳng lì của mình, "Có một đứa bé trong đây"

"Là đứa nhỏ của cậu."

//

"Cư xử như thú vật!"

Cậu bạn nuôi thỏ làm ầm lên qua điện thoại.
Trong một khoảnh khắc, Trương Gia Nguyên thực sự nghĩ rằng mình đã làm điều gì đó tội lỗi, gần như bắt đầu cảnh tỉnh và ăn năn.

Sau khi suy nghĩ kỹ về nó, cậu mới nhớ rằng mình thực sự là Đậu Nga* đó. (Ý chỉ bị oan, search Sự tích Oan Đậu Nga để biết thêm chi tiết)

"Tớ thực sự không làm gì cả."

Thật vô lý, cậu có thể làm gì với một con thỏ cơ chứ?

Cho dù hiện tại đã thực sự là một con người, vẫn chưa biết rõ được anh ấy như thế nào, còn sau này có muốn làm gì không thì tính sau.

"Cậu làm sao có thể không làm gì?" Bạn của cậu không giấu được vẻ khinh thường, "Cậu không có sờ sờ lưng của cậu ta?"

Sờ lên lưng của thỏ?

Trương Gia Nguyên thắc mắc "Con thỏ đáng yêu như vậy tớ sao không thể chạm vào nó? Cậu không chạm vào con thỏ của cậu à?"

"Đương nhiên không được đụng vào một cách mù quáng, sờ nhiều quá sẽ dẫn đến hiện tượng mang thai giả."
"Và tớ chắc chắn rằng cậu ta đang mang thai con của cậu."

Chàng trai mặc bộ quần áo đang ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha, không quên bảo vệ cái bụng của mình, Trương Gia Nguyên nhìn sang và gãi đầu đầy phiền muộn.

Thỏ là thỏ đực, khi trở thành người thì cũng là giống đực, làm sao có thể nghĩ rằng mình có thai?

"... Có thể là rối loạn nhận dạng giới tính."
Người bạn ở đầu dây bên kia hiển nhiên cũng đang nói về điều này, "Tóm lại thỏ có thể mang thai giả khi bọn chúng cảm thấy thoải mái với cậu"

Những lời này khiến Trương Gia Nguyên cảm thấy khá hữu dụng.

Anh nghiêng người về phía Bồng Bồng và ngồi xuống. Sau khi suy nghĩ về điều này, trước hết hãy bắt đầu bằng những câu hỏi đơn giản,

"Tại sao anh đột nhiên trở thành một con người?"

Có lẽ do cậu đã đến quá gần, và hơi nóng mà cậu thở ra trong khi nói đã truyền vào tai người bên kia, khiến anh lại rùng mình.

Thật là nhạy cảm kinh khủng.

"Tôi không biết ..." Bồng Bồng càng nói càng nhẹ nhàng, "Cậu đi ra ngoài, tôi rất buồn ngủ liền ngủ thiếp đi, sau đó liền tỉnh lại..."

Giọng nói của anh kết thúc bằng một tiếng càu nhàu rõ ràng và dễ dàng nghe thấy.

Trương Gia Nguyên gần như không kìm được nụ cười trong chốc lát, hài lòng nhìn khuôn mặt con thỏ lại bắt đầu đỏ lên vì hơi nước.

"Chờ một chút, tôi đi lấy đồ ăn cho anh."

Hoá ra thỏ không thích ăn cà rốt.

Cậu nhìn Bồng Bồng ăn, từng ngụm từng ngụm, không khác gì cái miệng ba cánh của một con thỏ.

"Sao anh vẫn kén ăn như vậy?" Trương Gia Nguyên chỉ vào củ cà rốt bị lấy ra rồi ném sang một bên.

"Không thích ăn" Bồng Bồng nhăn mũi, nhưng vẫn rất kiên quyết nói, "Không muốn ăn"

Được rồi, vậy sau này chúng ta sẽ không đặt cà rốt nữa.

Sau khi bữa ăn kết thúc, cậu cuối cùng phải đối mặt với một vấn đề thực tế không thể trốn tránh.

Trương Gia Nguyên không biết phải nói thế nào.

'Anh không thực sự mang thai. Mấy đứa con của anh cũng không phải của tôi. Là anh nghĩ quá nhiều rồi.'

Nghe có vẻ như một thằng cặn bã.

Kết quả, Bồng Bồng lại là người mở miệng trước, rụt rè nói.

"Cậu có phải hay không, không muốn có đứa nhỏ..."

Trong lời nói, mười phần trăm biểu hiện sự bất bình, thỏ con mắt đỏ là vô cùng bình thường, nhưng đôi mắt đỏ này lại giống như sắp rơi lệ.

"Cậu không thích tôi sao?"

Không ngờ, vấn đề ngày càng trở nên khó khăn hơn.

"Nếu cậu không thích, tôi có thể đi..."

Tôi không phải, tôi không có, tôi thích mà.

Nhưng bây giờ không phải lúc để nói về điều này.

Bạn cậu đã nhận được cuộc gọi thứ ba trong ngày hôm nay.

"Không quá khó để giải quyết việc mang thai giả này." Cậu ấy nói, "Thuyết phục cậu ta rằng mình không có thai thì hơi phiền phức, nhưng cậu có thể giả vờ rằng cậu ta thực sự có thai, và sau đó tìm cách khiến cậu ta nghĩ rằng mình sẩy thai. Hoặc đợi đến khi cậu ta sinh ra thỏ con, rồi sẽ nhận ra được rằng mình đã cố gắng một thời gian dài mà không sinh ra được gì cả"
"Bất quá, hiện tại cậu cứ nghĩ rằng mình thật sự sắp làm cha rồi đi."

Bồng Bồng thấy vẻ mặt khó lường của cậu khi cúp điện thoại, còn tưởng rằng mình đang gây chuyện, cắn môi đứng dậy định rời đi.

"Eh eh eh, anh muốn đi đâu?" Trương Gia Nguyên vừa mới tiêu hoá một đống kiến ​​thức, quay đầu lại đã thấy con thỏ của mình muốn đi rồi, liền ôm lấy anh một cái.

"Anh đi đâu vậy?" Cậu sờ sờ cái bụng mềm mãi dưới lòng bàn tay mình "Anh vẫn đang mang thai đứa nhỏ của em đó.

//

Thật là bất khả thi để thỏ của cậu có thể nghĩ rằng đứa nhỏ đã biến mất.

Đùa à, chỉ có chút hiểu lầm rằng cậu không muốn anh ấy đã khiến anh ấy khó chịu đến vậy rồi, nếu mình còn làm loạn về đứa nhỏ thì anh ấy sẽ đau khổ đến mức nào nữa đây.

Mặc dù từ đầu đã chẳng có đứa nhỏ nào ở đây rồi.

Trương Gia Nguyên cứ thế mạc danh kì diệu mà trở thành một người cha. Dù sao thỏ cũng rất dễ nuôi, Bồng Bồng lại càng dễ nhìn hơn so với một con thỏ, vậy nên cậu cứ nuôi anh cho đến khi anh nhận ra mình đang mang thai giả là được. Cậu lạc quan nghĩ.

Tuy nhiên cờ cảnh báo cũng không có ngẫu nhiên mà giơ lên.

Đêm đó Trương Gia Nguyên đã gặp phải một sự cố không lường trước được.

"Anh ngủ cùng em được không?"

Bởi vì độ rộng vai chênh lệch mà bộ đồ ngủ của cậu gần như lớn hơn một thước khi mặc trên người Bồng Bồng, ống tay áo dài chỉ có thể lộ ra một phần đầu ngón tay màu hồng-lúc này đang ôm một cái gối.

Con thỏ đứng ở cửa nhìn cậu trông thật đáng thương, khi còn bé, thỏ rất thích ở trong phòng ngủ của Trương Gia Nguyên, khi trở thành người thì phải ngủ trong phòng khách một mình, điều này có chút không quen.

"Một mình anh có hơi sợ..."

Sẽ là rất tàn nhẫn nếu như cậu không đồng ý.

Nhưng kết quả của một phút nông nổi là Trương Gia Nguyên cả đêm không ngủ được. Haha, có một con thỏ to mềm thơm phức đang ngủ bên cạnh cậu, còn ôm cánh tay cậu xoa xoa, nếu là bạn thì bạn có ngủ được không?

Có thể kiểm soát bản thân mà không làm bất cứ điều gì không thể diễn tả vào giữa đêm đã là tuyệt vời lắm rồi.

Khi nào mấy chuỗi ngày này mới kết thúc đây? Trương Gia Nguyên mở to mắt nhìn lên trần nhà. Hay là cứ để anh ấy thực sự có con? Bằng cách này cậu sẽ có được một chút cân bằng.

Nhưng không thể thực hiện được loại ý tưởng này, chủ yếu là Trương Gia Nguyên không có bị rối loạn nhận thức giới tính.

Thời gian mang thai của thỏ nói chung là chỉ có một tháng, anh ấy không biết phải bắt đầu đếm từ lúc nào, đơn giản chỉ thực hiện từng bước từng bước một.

Nhưng cậu đã gặp phải sự cố mới sau khi lỡ mất một vài bước.

Trương Gia Nguyên bị đánh thức vào lúc nửa đêm bởi một tiếng khóc nức nở.

Khi đèn được bật lên, cậu đang rất buồn ngủ.

Bồng Bồng mặc chiếc áo phông của cậu hôm nay. Ban đầu nó là kiểu áo oversize, nhưng khi anh mặc vào lại khiến nó nhìn càng rộng hơn, vạt áo buông thõng xuống để che đi phần chân của anh.

Lúc này, đường viền cổ áo tuột sang một bên để lộ một nửa bờ vai tròn trịa nhỏ bé, còn phần thân dưới thì...Trương Gia Nguyên dời tầm mắt xuống bên dưới, không kìm được hơi thở của mình. Cậu không biết tại sao chiếc quần pyjama anh đang mặc lại bị bung ra, chân để trần, vạt áo phông che mất những bộ phận trọng yếu, nhưng có vẻ như sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào chỉ với một cú vặn người.

Ánh đèn sáng choang, đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn như sứ phản chiếu khiến người ta không khỏi hoa mắt.

Anh lại nghẹn ngào, như thể xin lỗi vì đã làm gián đoạn giấc ngủ của Trương Gia Nguyên, thậm chí không dám ngước lên nhìn cậu.

Mặc dù Trương Gia Nguyên đã nhiều lần giải thích về sự hiểu lầm trước đó và hứa hẹn nhiều lần rằng cậu không có không muốn anh và đứa nhỏ, nhưng có lẽ do ảnh hưởng tâm lý nhạy cảm khi mang thai nên Bồng Bồng luôn tỏ ra bất an và luôn thận trọng trong mọi việc.

"Làm sao vậy?" Trương Gia Nguyên nhẹ giọng dỗ dành, "Sao lại khóc a?

Con thỏ vừa khóc vừa khịt mũi, trên mi còn vương vài giọt lệ, "khó chịu quá..."

Trương Gia Nguyên đột nhiên cảm thấy trong lòng quặn thắt, hỏi: "Khó chịu ở chỗ nào?"

Sau đó tay của cậu bị Bồng Bồng nắm chặt và từ từ di chuyển xuống dưới

"Ở đây, không thoải mái..."

Điểm đến là chiếc quần lót bán ướt bị che kín bởi gấu áo phông của anh.

//

Có khả năng đó là động dục trong thời kì mang thai.

Chung quy chúng vẫn là động vật. Trương Gia Nguyên vẫn còn nhớ như in lời nói đầy ẩn ý của bạn mình.

Nhưng bạn cậu lại không nói cho cậu biết rằng trên thế giới này vẫn có con thỏ không biết mình đang động dục.

Nửa đêm, Bồng Bồng bị đánh thức bởi cơn nóng trong người không thể nào lờ đi và phản ứng kì lạ ở vùng hạ bộ, tưởng rằng mình bị ốm, lại nghĩ đến đứa con trong bụng, không khỏi khóc nấc lên.

Cho đến khi Trương Gia Nguyên vén mép quần lót của anh lên, dùng một tay áp sát vào da thịt, cầm lấy dương vật đã cương cứng của anh, thì cảm giác lo lắng không thể buông xuống mới đột nhiên biến mất.

Thay vào đó là cảm giác khô nóng càng rõ ràng hơn cùng với những khoái cảm kỳ lạ mà anh chưa từng trải qua. Cảm giác này thật xa lạ, cả người Bồng Bồng nhất thời căng thẳng, ngón chân co quắp lại, khóc thút thít.

"Lạ quá...không..." Anh càng ngày càng không nói nên lời, cả người run rẩy theo nhịp tay của Trương Gia Nguyên.

Dương vật hoàn toàn cương cứng không thoải mái ở dưới lớp quần lót, Bồng Bồng vặn vẹo hai cái. Trương Gia Nguyên đơn giản chỉ là cởi ra cho anh, đổi lại là con thỏ nhỏ không có kinh nghiệm lập tức kêu lên.

Rồi bắn vào lòng bàn tay của cậu.

"Được rồi, được rồi." Trương Gia Nguyên hôn lên trán người đang run rẩy vì cơn cực khoái đột ngột, "Anh thấy khá hơn chưa?"

Bồng Bồng thành thật gật đầu.

Khoé mắt anh vẫn còn đỏ hoe, bởi vì khoái cảm mà nhuốm chút dục vọng không rõ ràng, làm cho Trương Gia Nguyên lập tức cứng lên khi nhìn thấy nó.

Nhưng con thỏ lại chẳng hiểu gì cả, như một đứa trẻ.

Cậu thở dài, ép bản thân mình vào vai của Liễu Hạ Huệ*, chuẩn bị đứng dậy vào nhà vệ sinh tự xử lý.

Trong giây tiếp theo, đôi bàn tay trắng nõn mịn màng mềm mại phủ lên bộ phận quan trọng của cậu qua lớp quần.

"Em không thoải mái sao?" Anh nghiêng đầu mờ mịt không hiểu, "Vậy anh cũng giúp em..."

Câu chửi thề của Trương Gia Nguyên suýt chút nữa thoát ra khỏi miệng.

Đây là anh tự dâng mình lên cho cậu.

"Anh chạm vào nó đi."

Mặc dù đã có kinh nghiệm một lần, nhưng hiển nhiên là Bồng Bồng chẳng học được gì.

Sao cái của em lại khác của anh như thế? Thô quá.

Đối phương cầm lấy dương vật của mình và nói điều này một cách hết sức hồn nhiên.

Nếu không phải vì xuất tinh quá nhanh sẽ rất mất thể diện, Trương Gia Nguyên suýt chút nữa đã tước vũ khí.

Tội lỗi quá, cứ như đang lừa anh ấy.

Bồng Bồng làm theo động tác của cậu, bàn tay nhỏ bé mềm mại chạm vào nó hết lần này đến lần khác, một lúc sau anh kêu lên với đôi tay đau nhức.

Trương Gia Nguyên nhìn chằm chằm cái miệng đang hé mở của anh, tâm trí bay đi xa.

Thỏ có miệng ba cánh, nhưng Bồng Bồng thì không. Cậu nghĩ lần sau có thể dụ dỗ anh ấy thử dùng miệng của mình.

Cuối cùng khi cậu bắn vào tay đối phương, Bồng Bồng lại bắt đầu rên rỉ.

Sức nóng kỳ lạ trong cơ thể đang dần quay trở lại, thậm chí còn đe dọa hơn. Anh cọ vào người Trương Gia Nguyên, cả người mềm nhũn bám lấy cậu như không có xương, chỉ mơ hồ kêu gào khó chịu, sau đó lấy tay sờ sờ nơi khó chịu của mình.

Lần này lại là cái lỗ sớm đã ướt đẫm.

Sợi dây lý trí cuối cùng trong tâm trí Trương Gia Nguyên cũng đứt.

Thỏ của cậu được nuôi dưỡng rất tốt, vậy nên nơi căng tròn kia khá là nhiều thịt.

Da thịt mềm mại ở dưới đùi Bồng Bồng bị bóp hai cái hằn lên dấu tay đỏ ửng, Trương Gia Nguyên dang rộng đầu gối hồng hào và tách hai cái chân dài của anh ra, vì vậy toàn bộ của con thỏ hoàn toàn mở ra trước mặt cậu.

Cảm giác bị tách mở này quá mức xấu hổ, Bồng Bồng vô thức muốn khép chân lại, nhưng không ngờ lại bị đánh đòn.

Sức lực không nhỏ, đột nhiên khiến anh giật mình và đau đến bủn rủn tay chân, đỏ bừng cả khuôn mặt. Sau đó, có một tiếng bốp phát ra, từ đỉnh đầu mọc ra hai cái tai dài.

Hình ảnh này có hơi quá phấn khích.

Bản thân Bồng Bồng cũng bị chấn động bởi đôi tai vô tình mọc ra, nhăn mặt định thu chúng lại nhưng vô dụng.

"Đừng có nhìn nó..." Bị Trương Gia Nguyên nhìn chằm chằm như vậy khiến anh vừa xấu hổ vừa lo lắng, vội vàng kéo hai vành tai dài xuống che mặt lại.

"Đừng có nhìn anh" Con thỏ giả vờ hét lên dữ dội.

Và Trương Gia Nguyên cũng không thật sự quá quan tâm đến đôi tai của anh.

Bồng Bồng che mắt nên không nhìn thấy cậu, rất lâu sau anh cũng không cảm thấy có động tĩnh gì, thật kì lạ. Nhưng một cảm giác tê dại đột ngột trực tiếp tấn công anh.

"Chắc chắn rồi, còn có đuôi nữa"

Trương Gia Nguyên nhéo lấy cái đuôi đầy lông mọc ra từ xương cụt của anh.

Bồng Bồng lại khóc nức nở.

"Cái đuôi, cái đuôi không được..." anh gần như nhỏ giọng hét lên.

Quá dồn dập. Cái đuôi nhạy cảm nhất đã bị đầu ngón tay của Trương Gia Nguyên véo lấy và nhào nặn liên tục. Từng đợt tê dại truyền thẳng từ đốt sống đuôi lên tới đại não, sau đó tích tụ quá nhiều khoái cảm, buộc con thỏ thiếu kinh nghiệm phải khóc nấc lên, lại là một lần nữa đạt cao trào.

Bây giờ anh lại càng ướt hơn.

Hoa huyệt dễ dàng mở rộng, những ngón tay của Trương Gia Nguyên ra vào trong cơ thể, anh cảm thấy xấu hổ, bịt tai tự lừa dối bản thân, lại bị Trương Gia Nguyên gạt sang một bên.

"Đừng che mặt lại," Cậu nói "Bây giờ trông anh rất đẹp"

Trông như thế nào cơ? Bồng Bồng không hình dung ra được, không khỏi bị phân tâm để nghĩ về nó.

Dương vật đâm vào lấp đầy bên trong anh, cảm giác chưa từng trải qua bao giờ khiến anh bất giác vặn vẹo eo.

"Trướng quá..." anh rầu rĩ thì thầm.

Đối phương hôn lên khoé mắt của anh, "Cố gắng chịu đựng một chút, một lát nữa sẽ cảm thấy thoải mái"

Trương Gia Nguyên không có nói dối anh.

Anh sớm trở nên hưng phấn chỉ sau vài cú thúc, có thể là do thể chất, một trong hai chân vòng qua eo Trương Gia Nguyên và bị siết chặt sau lưng cậu, khiến cho dương vật đang thao anh đâm vào càng sâu hơn.

Sâu đến mức muốn chọc đến bụng dưới.

Đột nhiên Bồng Bồng bừng tỉnh khỏi cơn sướng đê mê.

"Đợi đã!" Anh sốt sắng vỗ lấy cánh tay Trương Gia Nguyên, "Đứa nhỏ, còn có đứa nhỏ ở trong đó"

Tuy nhiên đã tới mức này thì làm sao dừng lại được nữa.

Trương Gia Nguyên không ngừng chèn ép anh, ghé vào lỗ tai anh dỗ dành, "Không sao đâu, đứa nhỏ ổn mà"

Lại còn thờ ơ nói thêm một câu, "Chỉ là cha nó gửi lời chào trước mà thôi". Cậu tiến vào mạnh hơn, lướt qua điểm nhạy cảm, buộc cho tiếng rên rỉ trực tiếp tăng cao.

"Không thể chịu được...anh không, không nổi nữa"

Con thỏ bị cậu thô bạo thao nát, hai chân co quắp đạt cao trào, trước sau đều chảy đầy nước, đuôi lông ướt nhẹp.

Trương Gia Nguyên bóp chặt đôi tai thỏ của anh, lông tơ trên đó dính đầy nước mắt và nước bọt.

"Sao lại có nhiều nước như thế này a?"

Cậu thúc vào sâu cơ thể Bồng Bồng và bắn dòng tinh dịch "ướt đẫm" vào trong.

Con thỏ bự vừa trải qua cao trào dữ dội, ngốc đến mức không nói nên lời. Bụng dưới hơi phồng lên bởi tinh dịch, Trương Gia Nguyên đi vào từ đằng sau, vuốt ve mảng da thịt của anh.

"Anh đang sinh đứa nhỏ cho em nha"

_______________________

*Liễu Hạ Huệ nổi tiếng là một chính nhân quân tử. Một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.

Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro