I. "Đợi một người"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ nhật. Cà phê "Đợi một người".

8h sáng, đường phố chỉ lác đác vài người vì trận mưa lớn đêm qua đến giờ vẫn còn lất phất. Tiếng chuông gió lanh canh báo hiệu vị khách đầu tiên trong ngày đã đến. Châu Kha Vũ ngẩng đầu từ phía sau quầy bar, nụ cười tự động vẽ ra trên môi.

Vẫn là anh ấy, chàng trai có vẻ ngoài thanh thoát là khách quen của quán từ mấy tháng nay. Châu Kha Vũ theo thói quen chăm chú nhìn, mọi lần anh ấy sẽ lấy từ túi xách ra sổ tay và bút, sau đó bắt đầu viết, có khi là mấy câu thơ, cũng có khi là chi chít những chữ mà cậu không đọc được nội dung. Cậu đoán, có lẽ anh là nhà văn hoặc nhà thơ nào đó chăng. Cũng thật lạ, ở cái thời đại này rồi, tìm được một người vẫn thích viết tay thật khó. Như cậu đây, mỗi lần cần gì đều lấy điện thoại ra gõ gõ, đến mức lúc bắt buộc phải cầm bút còn thấy cứng tay.

Hôm nay không có giấy và bút, chỉ có một cuốn sổ bìa da trông như đồ hand-made từ nhiều năm trước.

Châu Kha Vũ trước nay vẫn luôn làm đúng công việc của một người chủ tiệm: đưa menu, pha nước, thu tiền. Chưa từng tò mò nhiều hơn về vị khách quen thuộc này. Nhưng lần này, có điều gì đó thôi thúc cậu. Lấy lý do đưa menu, cậu tiến đến bàn anh.

"Chào anh! Hôm nay không thấy anh viết như mọi lần nhỉ?"

Chàng trai ngước đôi mắt một mí lên nhìn cậu chủ cửa hàng, thầm cảm thán cặp chân dài và chiều cao hơn người ấy, nhẹ nhàng trả lời:

"Hôm nay tôi có chút việc nên không viết nữa. À, tôi có viết tặng cậu bài thơ này, cảm thấy nó khá hợp với tên quán, mong là cậu không chê"

Trên mảnh giấy viết tay là bài thơ có tựa "Phong Linh", góc phải bên dưới là hình vẽ 2 chú cá voi xanh một lớn một nhỏ. Tim Châu Kha Vũ nghe đánh thịch một cái, nét chữ này, hình vẽ này, chẳng phải là...

PHONG LINH

Phong là gió, thổi lang thang

Linh là hồn, đến vội vàng, đi nhanh

Hồn của gió, ấy là anh

Gửi thân vào tiếng thanh thanh nhẹ nhàng

Chuông kêu, gió đổi mùa sang

Gió mang hơi ấm, mùa mang chuyện tình

Gió vui thành tiếng phong linh

Em treo mùa giữa rung rinh đất trời

Chuông kêu, lác đác mưa rơi

Đường em anh đếm cả đời thương yêu

Giọt tròn là giọt nâng niu

Giọt dài là giọng dập dìu nhớ nhau

Em bây giờ, ngủ nơi đâu?

Gió qua cửa sổ có màu phong linh?

Em còn môi thắm duyên xinh?

Còn phơi áo trắng nguyên trinh giữa đời?

Anh bây giờ, tuổi xa xôi

Vẫn nghe chuông gió một thời bình yên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro