CHƯƠNG 12: BẠCH Y HỒNG ẢNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh trước mắt là Bạch Y Cầm Sư đang gảy đàn vẫn phất phơ tà áo trắng.

Hồng y nam tặc múa đao toàn thân vận đồ đỏ đã nhợt nhạt rồi.

AK Lưu một lúc sau mới mò lên lại, yếu ớt nói: “Tớ bị thương rồi.”

Đào Đào xì một tiếng: “Đàn ông ngã dập mông tí đã kêu là bị thương.”

AK Lưu thẹn quá hóa giận: “Nội thương! Tớ nói là nội thương mà!”

Đại Ngư: “...”

Thực ra trước kia Lưu Vũ đã cảm giác được là ngoài đời thực họ cũng quen biết nhau từ lời đối thoại của họ rồi, vả lại hình như là sinh viên năm tư thì phải, vì có lần nhìn thấy bọn họ nói đến chuyện thực tập tốt nghiệp. Nhưng Lưu Vũ trong trò chơi chưa hề tò mò chuyện ngoài đời của người khác nên cũng chưa hỏi bao giờ, lần này là chỉ thuận miệng thôi.

Trương Gia Thuần Nguyên trả lời: “Bọn này ở chung một phòng.”

Biết ngay mà! Lưu Vũ vô thức ngước nhìn về phía Châu Daniel, vậy thì Đại Thần cũng lại là học sinh như mình ư? Sao lại cảm thấy không thể hiểu nổi nhỉ, Đại Thần thì phải là…

Không nghĩ ra nổi phải là gì…

AK Lưu nói: “Tam tẩu, Châu Daniel thường xuyên đêm không về phòng, đệ phải quản lý cho chặt vào.”

Đào Đào: “Ban ngày hắn cũng không về!”

Lưu Vũ ngơ ngác.

Châu Daniel đáp: “Đến khi nào trong phòng không còn mấy đôi vớ nửa tháng chưa giặt của các cậu nữa thì tớ dọn về ở ngay!”

Trương Gia Thuần Nguyên vội đáp ngay: “Hay cậu cứ ở ngoài đi!”

Lưu Vũ toát mồ hôi, đã nghe đồn từ lâu rằng nam sinh thường tích lũy lại mười mấy đôi vớ rồi mới giặt luôn thể, không ngờ lại là sự thật, đột nhiên nghĩ đến trước kia bọn AK Lưu nói muốn hack máy người ta, không kìm được nên lên tiếng hoài nghi: “Chẳng lẽ các huynh học khoa Công nghệ thông tin?”

“Chính xác!”

Trùng hợp ghê =_=

Đại Ngư nói: “… Đệ cũng vậy!”

“…”

“Hóa ra là tiểu sư đệ!”

AK Lưu: “Toi rồi, khoa Công nghệ thông tin bảy alpha hai beta một omega, tam tẩu oai hùng như thế, lẽ nào thực tế lại là tiểu sư đệ!” (ý nói Lưu Vũ là alpha)

Đại Ngư: “...”

Đại Ngư nghe nói vậy thì có vẻ bẽn lẽn: “Oai hùng thật à? Đệ nói phần mở đầu…”

Lại khiến AK Lưu chấn động đến mức bị nội thương!

AK Lưu đáp: “Không có không có, tốt lắm tốt lắm, hiệu quả đó như sấm dội bên tai ấy.”

Sấm dội bên tai…

Đại Ngư cảm giác như chính mình cũng bị nội thương, “sấm dội bên tai” mà dùng thế này, không biết giáo viên dạy ngữ văn trước kia của AK Lưu có khóc không đây.

Trương Gia Thuần Nguyên đề xuất ý kiến: “Tốt thì tốt, có điều “phải để lại đàn ông” câu đó nên sửa một chút, ở đây có tới bốn người đàn ông, ai biết được đệ muốn cướp người nào, người xem sẽ hiểu lầm ngay.”

Châu Daniel nói: “Không hiểu lầm đâu, không phải sửa.”

Trương Gia Thuần Nguyên: “????”

Châu Daniel đáp: “Các cậu không có giá trị để bị cướp.”

Thế là…

PK lại bắt đầu một cách rầm rộ, lần này là ba đánh một.

Lưu Vũ tuyệt vọng nhìn trời, cậu còn chưa kịp bắt đầu màn cướp bóc mà, người bị cướp đã bị xử nội bộ rồi.

Tóm lại, trong tình hình bạn AK Lưu của chúng ta bị thương, sau khi gây ra vô số chuyện cười, đoạn video clip cuối cùng cũng được quay xong sơ bộ hai ngày sau đó.

Những tình tiết sau khi cướp bóc cũng do Lưu Vũ biên tập, để kéo dài thời gian hơn, cho nên bao nhiêu tình cảm khóc lóc thở than, thêm mắm dặm muối kiểu phim truyền hình cũng được đưa vào.

Cụ thể là thế này:

Bạch Y Cầm Sư bị cướp về sơn trại (trong game có bối cảnh ổ của giặc cướp), nam tặc ái mộ chàng nho nhã tuấn tú, nên muốn tận dụng mọi biện pháp để khiến chàng vui lòng, nhưng Bạch Y Cầm Sư không lấy thế làm cảm động, ngày ngày chẳng nói chẳng rằng, ngồi bên Liên trì sau núi buồn bã gảy đàn.

Nam tặc cuối cùng quyết định thả chàng trở về, nhưng lại quyến luyến không nỡ, lặng lẽ đi theo sau, vừa lúc đó Bạch Y Cầm Sư gặp phải quái vật, chắc chắn sẽ mất mạng, nam tặc bèn nhảy ra cứu chàng. Cầm Sư đã cảm động, chấp nhận nam tặc, nam tặc vui mừng tổ chức hôn lễ, không ngờ đêm động phòng hoa chúc lại có quan binh (bọn AK Lưu đứng ngoài ổ cướp gào lên tìm người mới, thế là một đám game thủ mới gia nhập chạy đến, trở thành diễn viên quần chúng) ập đến tấn công, bọn cướp (bọn NPC trong ổ cướp, đáng thương là mới chỉ có cấp 20) vì uống quá nhiều, không hề chống cự nổi nên bị tóm gọn. Nam tặc bản lĩnh cao cường, quan binh không bắt được nên quay sang tấn công Cầm Sư, nam tặc che chắn cho Cầm Sư, nhưng Cầm Sư lại rút kiếm ra từ trong đàn ra, không hề do dự đâm vào sau lưng nam tặc.

Thì ra, Bạch Y Cầm Sư lại là khâm sai, vì ổ cướp này chiếm dụng nơi địa hình phức tạp để làm càn nên luôn là mối họa phải nhổ bỏ, cho nên đã đến đây bày ra kế hoạch này.

Đoạn kết đúng là tinh hoa của đoạn phim sến chảy nước này.

Sau khi nam tặc chết, Bạch Y cầm Sư bỗng nhận ra rằng chàng đã yêu y mất rồi, bèn ôm lấy thi thể của nam tặc đứng trên đỉnh Lạc Hà nhảy xuống.

……

Được rồi, Lưu Vũ thừa nhận, đây đúng là chuyện cười mà.

Lưu Vũ nghĩ rằng kịch bản này mà đem ra thì ắt sẽ bị mọi người chê cười, không ngờ tất cả xem xong lại thấy rất hay, có điều nghiên cứu kỹ hơn thì, nguyên nhân Châu Daniel Đại Thần thấy hay là vì – lời thoại của anh ít.

Bọn AK Lưu lại thấy hay vì – không ngờ lúc sau lại có cơ hội xuất hiện, mà lại là nhân vật chính diện, vui mừng như điên-ing!

Lưu Vũ đành phải im lặng thêm lần nữa, quả nhiên là một đám học Công nghệ thông tin, chẳng có chút tế bào nghệ thuật gì hết…

Nhưng mấy hôm sau, khi Châu Daniel đưa cho cậu đoạn video đã được làm hậu kỳ tươm tất, Lưu Vũ vô cùng hổ thẹn rút câu nói “không có tế bào nghệ thuật” về lại.

Người không có tế bào nghệ thuật là cậu và bọn AK Lưu, tuyệt đối không bao gồm Đại Thần!

Đại Thần Đại Thần, không có gì là không thể!

Hôm nhận được đoạn clip đó thì Lưu Vũ lại có tiết học buổi tối, lúc về lại phòng để lên mạng thì Châu Daniel đã out rồi, để lại cho cậu một lời nhắn:

“Có chuyện phải out trước, video clip đã gửi vào hộp thư của đệ rồi!”

Lưu Vũ vội vàng mở hộp thư ra.

Phần hậu kỳ của đoạn phim này bao gồm cắt sửa, âm nhạc, phụ đề, hiệu ứng v.v… Vốn là Lưu Vũ định để mình tự vật vã làm cho rồi, vì mới học năm hai, chắc chắn là rảnh hơn những người năm tư. Nhưng Đại Thần nói để anh làm, vì sự tín nhiệm vô điều kiện đối với Đại Thần nên Lưu Vũ đương nhiên là chẳng có ý kiến gì.

Tải đến hơn mười mấy phút mới xong, Lưu Vũ nôn nóng mở ra xem, chỉ mới có mấy phút đầu mà đã khiến Lưu Vũ ngẩn ngơ.

Quá là tinh xảo!

Thực ra cũng đơn giản thôi, chỉ là nền đen chữ đỏ, nhưng không biết Châu Daniel tìm đâu ra chữ thích hợp đến thế, sắc nhọn nhưng cũng rất phóng khoáng, phân viết ra thành từng nét từng nét, lại có thêm hiệu ứng ánh sáng, một lớp ánh sáng mờ xuyên qua bề mặt chữ, đơn giản nhưng hoa lệ, vô cùng ấn tượng.

Lưu Vũ xem đi xem lại phần đầu mấy lần, sau đó mới kéo xuống xem tiếp phía dưới.

Đại Thần tỏ ra rất tỉ mẩn, biên tập, phụ đề, âm nhạc kèm theo không chỗ nào thừa, đặc biệt là âm nhạc, khiến Lưu Vũ rất vui sướng. Không hề giống với những đoạn nhạc thịnh hành mà các clip tham gia khác vẫn dùng, mà dùng rất nhiều nhạc cụ dân tộc, phần đầu khi có cảnh cướp bóc là tiếng sáo vui tươi, sau đó là đàn tranh, vô cùng phù hợp với thân phận Bạch Y Cầm Sư.

Ừ, tiếng nhạc réo rắt như vậy chắc là đàn tranh rồi, Lưu Vũ không rõ lắm về nhạc cụ, trước kia khi học cấp hai, tiết học thưởng thức âm nhạc thường bị chiếm dụng để làm bài tập, nên đây cũng vẫn là lần đầu tiên chìm đắm trong âm nhạc như hôm nay.

Tất cả không có chỗ nào chê được, Lưu Vũ thưởng thức đến mê mệt.

Tuy câu chuyện này là bi kịch, nhưng do lúc nào làm cùng với tâm lý như làm chuyện cười, lại thêm trong lúc quay clip đùa giỡn không ngớt, nên Đại Ngư xem rất vui vẻ, cho đến khoảnh khắc Bạch Y Cầm Sư rút kiếm ra, âm đàn tranh bỗng dồn dập sát khí, thanh kiếm dài đâm thẳng sau lưng nam tặc rất dứt khoát, cùng lúc đó âm nhạc cũng dừng hẳn.

Trái tim Lưu Vũ đập loạn nhịp.

Sau đó, Lưu Vũ vẫn còn chưa kịp định thần lại, đã phát hiện ra kịch tính đoạn cuối đã thay đổi.

Đáng lẽ như kịch bản ban đầu thì Bạch Y Cầm Sư sẽ ôm lấy nam tặc đứng trên ngọn Lạc Hà chuẩn bị nhảy xuống, nhưng cảnh tượng lại đổi thành Bạch Y Cầm Sư và võ tướng Thanh Sam, người dẫn quân lên núi (do bạn AK Lưu đảm nhận vai diễn), đứng lặng lẽ nhìn trước một ngôi mộ.

Võ tướng Thanh Sam nói: “Ngài có thể không giết y.”

Bạch Y Cầm Sư chỉ trầm tư, hồi lâu sau mới cất tiếng: “Nếu để y sống mà hận ta, chi bằng để y chết.”

Lưu Vũ ngẩn ngơ.

Trong lòng bỗng ý thức được rằng, bắt đầu từ câu nói này, Bạch Y Cầm Sư trong đoạn clip này đã không còn là người mà cậu miêu tả trong kịch bản nữa.

Anh đã biến thành một người xa lạ ngăn cách bởi màn sương mù.

Bạch Y Cầm Sư từ đó ẩn cư trong một gian nhà nhỏ dưới chân núi, Lưu Vũ nhận ra đó là một bối cảnh có trong game, dưới ngọn Lạc Hà không ai ở. Ngoài gian nhà có mấy bụi trúc xanh, Bạch Y Cầm Sư ngày ngày ngồi trong rừng trúc cô đơn gảy đàn, hoặc chầm chậm bước lên đỉnh Lạc Hà, đứng trên đó lặng lẽ ngắm mặt trời lặn.

Võ tướng Thanh Sam lại lần nữa xuất hiện.

“Ngài lập được đại công, có thể rũ tay bịt mắt không nghe, tại sao lại phải ẩn cư ở nơi hoang vắng đìu hiu này?”

Bạch Y Cầm Sư không đáp lại, chỉ gảy nhẹ đàn trong tay, thần thú Tiểu Mao bên cạnh chàng vui vẻ nhảy nhót.

Bối cảnh rừng trúc xanh tươi trước mắt bỗng vỡ ra như sóng nước, cảnh tượng lại biến thành hồ Liên Trì sau núi, dường như là hồi ức của Cầm Sư, mang theo màu sắc mơ hồ không rõ. Bạch Y Cầm Sư tay lướt trên dây đàn, nam tặc đứng bên cạnh chàng, âm nhạc trong tích tắc biến mất, tất cả đều tĩnh lặng, thỉnh thoảng một tiếng ve sầu nỉ non, tiếp đó Lưu Vũ nghe thấy giọng nói của mình.

Phần âm thanh này là do trước đây Châu Daniel bảo cậu ghi lại, nói có thể cần dùng đến. Lời thoại là những lời mà nam tặc nói trước khi thả Cầm Sư đi, sến không chịu được, Lưu Vũ vô cùng xấu hổ nên đọc nhanh một lần rồi vội gửi đi, không ngờ lại dùng đến thật.

Hình như đã qua xử lý nên giọng nói của cậu rất mơ hồ và xa xôi, phảng phất đến từ hư không.

“Ông của ta là cường đạo (kẻ cướp), cha của ta là cường đạo, nên ta ngay từ khi sinh ra cũng là một cường đạo, ngoài cướp bóc ra ta không biết làm gì, không thể làm gì, và cả những người trong trại này nữa.”

“Chàng căm ghét ta như vậy, thực ra ta chưa hề giết hại người nào, không phải là xấu nhất đúng không, nhưng cũng vẫn là xấu xa.”

“Ta cũng muốn giống như những người khác dưới chân núi kia, nuôi gà chăn vịt, ban ngày làm việc ban đêm về nhà, sống thật thanh thản và nhẹ nhàng. Nhưng cũng chỉ là giấc mộng mà thôi, vĩnh viễn chẳng thể thực hiện được.”

“Chàng hãy đi đi, ta thả chàng về.”

Cảnh tượng lại quay lại, võ tướng Thanh Sam phẫn nộ chất vấn: “Ngài có một tiền đồ tươi sáng, hà cớ gì phải chôn vùi cuộc sống ở nơi hoang tàn này!”

Sau đó là một giọng nói lãng đãng lúc ẩn lúc hiện: “Đây cũng là giấc mộng của ta!”

Toàn bộ những lời đối thoại trong đoạn clip này đều dùng phụ đề để hoàn thành, chỉ đoạn cuối cùng là tiếng nói của người thật, xuất hiện như long trời lở đất, sau đó im bặt, tiếng đàn tranh lại vang lên, não nề ai oán, rồi dần dần biến mất.

Cảnh cuối cùng là Hồng Y nam tặc và Bạch Y Cầm Sư đứng bên bờ Liên trì, Cầm Sư gảy đàn, nam tặc múa đao, hai người tay áo phất phơ sinh động rạng rỡ, sau đó cảnh tượng dần nhạt nhòa, cuối cùng biến thành đen trắng.

Kết thúc.

Cảnh trước mắt là Bạch Y Cầm Sư đang gảy đàn vẫn phất phơ tà áo trắng.

Hồng y nam tặc múa đao toàn thân vận đồ đỏ đã nhợt nhạt rồi.

Lưu Vũ bỗng thấy lòng rung động, tròng mắt đã ướt tự khi nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro