CHƯƠNG 14: NHIỆM VỤ BIẾN THÁI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói đến chuyện này, Lôi Thần Ni Ni dường như gõ chữ cũng nhanh hơn: “Bọn họ đều ở thành phố B cả, trùng hợp thật, Đại Ngư cũng ở đó hả?”

Đại Ngư: “Ừ, học ở thành phố B.”

Thực ra cũng có gì là trùng hợp đâu, tên của server này là “Đế đô phong vân”, người thành phố B tham gia đông là chuyện bình thường, nói nào ngay, Đại Thần và bọn AK Lưu chắc cũng ở thành phố B…

Tâm tư Lưu Vũ dần dần bay xa…

Lôi Thần Ni Ni: “Tớ thành phố T, huhuhu, nếu không đã tìm mọi người để chơi rồi. Phải rồi, tớ có ảnh Chân Thủy và Tiểu Vũ Yêu Yêu chụp chung này, Chân Thủy đẹp trai lắm, Đại Ngư cậu có muốn xem không?”

Lưu Vũ: “Không”

Lưu Vũ chẳng có chút chút hứng thú nào với dung nhan của Chân Thủy, nếu không từ trước khi ly hôn khoảng một, hai tháng đã xem hình anh ta rồi. Lúc đó trong bang phái có một cặp phu thê trao đổi ảnh với nhau, kết quả là đôi bên đều không thể chấp nhận được tướng mạo của nhau, chỉ mới thế đã chết một cách oanh liệt. Đúng lúc đó thì Chân Thủy đề nghị trao đổi hình ảnh, Lưu Vũ sau khi kinh ngạc đã viện cớ “không có máy ảnh kỹ thuật số, nên không có ảnh điện tử” – tuy là chân thực nhưng nghe có vẻ giả dối – để từ chối.

Đối với Lưu Vũ thì từ chối bằng lý do nào cũng không quan trọng, mà cái chính là tỏ ý không muốn trao đổi hình ảnh với nhau. Trên mạng dù gì chỉ là “bèo nước gặp nhau” thôi, không biết người không biết mặt lại càng không biết lòng dạ nhau, gửi hình ảnh quả thực cần phải tỉnh táo và sáng suốt. Thêm nữa, gửi hình dưới danh nghĩa “phu thê” thì quả thực có chút mờ ám, mà Lưu Vũ thì hoàn toàn không thích sự mờ ám như vậy.

Nhưng Chân Thủy Vô Hương thì lại không nghĩ thế, giờ đây nghĩ lại, chính từ lúc đó trở đi, thái độ của Chân Thủy đã có phần thay đổi.

Lôi Thần Ni Ni vẫn cố hỏi: “Không xem thật hả?”

Đại Ngư: “Không xem”

Lôi Thần Ni Ni ủ rũ: “Có chuyện mà không tham gia bàn tán, Đại Ngư cậu thật chẳng dễ thương gì hết. Phải rồi, cậu gặp Châu Daniel chưa? Đẹp trai không đẹp trai không?”

Câu này làm Lưu Vũ ngồi đờ ra trước máy tính, tiện tay đáp lại “chưa gặp”, trong đầu lại liên tưởng một cách kỳ lạ rằng, nếu như Châu Daniel Đại Thần nói muốn trao đổi hình ảnh, mình có chịu hay không? Hình như…

Là chịu.

Vậy nếu Châu Daniel nói muốn gặp mặt?

Hình như… cũng chịu luôn.

Ôi ~ ~

Lưu Vũ cũng bị giật mình bởi hai câu “đồng ý” của chính mình, nhưng giờ lại nghĩ, theo cá tính của Châu Daniel, anh đâu cần ra lời đề nghị kiểu này, vậy nên hai câu hỏi giả thiết này căn bản không thực tế. Nhưng nếu nghĩ như vậy, trong lòng lại thầm tiếc nuối.

************

Chuyện mua chuộc này Lưu Vũ không kể lại với Châu Daniel, chuyện nhỏ mà, có gì đáng nói đâu.

Hôm sau, Đại Ngư và Châu Daniel trở thành quán quân của cuộc thi như lẽ tất nhiên, nhận được một đống đồ thưởng, bao gồm cả bộ trang phục tình nhân bảy màu.

Đại Ngư mặc bộ đó vào người, quả nhiên rất xinh đẹp, rực rỡ tinh xảo, hào quang tỏa chiếu, còn có thể điều chỉnh màu sắc, đỏ cam vàng lục xanh lam tím, vừa đúng bảy sắc cầu vồng, Đại Ngư chỉnh màu sắc liên tục để nhìn cho thích mắt.

Châu Daniel lại giống như hoàng tộc áo tím cao quý. Sau đó dưới sự van nài của mọi người, lại đổi màu để xem hiệu quả thế nào, có điều anh chỉ mặc có sáu màu mà thôi.

Trương Gia Thuần Nguyên nói: “Sáu rồi, còn thiếu một màu nữa.”

Đào Đào hét: “Màu lục, màu lục!”

Châu Daniel mặc kệ anh ta, dường như kiên nhẫn đã không còn, thoáng chốc trang phục lại đổi, trở lại là Bạch Y Cầm Sư.

AK Lưu và Đào Đào cùng lúc cười khan “he he he he” mấy tiếng.

Lưu Vũ bị bọn họ cười như vậy liền giật mình nghĩ ra, màu lục…

Vật trang trí trên đầu Đại Thần luôn là một chiếc trâm bạch ngọc, nhưng bộ trang phục bảy màu thì lại là một chiếc mũ, bộ màu lục có nghĩa là…

Mũ màu lục (ở Trung Quốc, hình tượng đàn ông đội mũ màu lục có nghĩa là bị vợ cắm sừng ^_^, nên đàn ông con trai ra đường không ai đội mũ màu xanh lục cả)……

Đào Đào cố ý nói: “Lão tam có vấn đề, tại sao không chịu mặc trang phục tình nhân với tam tẩu chứ, hay là…”

Châu Daniel đáp: “Bọn này vợ chồng lâu năm, cần gì mấy thứ đồ khoa trương đó.”

Lưu Vũ choáng.

Đại Thần huynh không muốn mặc thì thôi, viện cớ gì chứ, lại còn vợ chồng lâu năm nữa cơ đấy…

Những ngày sau đó Lưu Vũ luôn mặc bộ y phục bảy sắc, không phải vì thích gì nhiều cho lắm, mà chỉ nghĩ đơn giản là bỏ ra bao công sức làm video clip như thế thì nếu không mặc, chẳng hóa ra là quá lãng phí sao. Thực ra mặc trang phục này cực kỳ phiền phức, vì nó chẳng có thuộc tính gì cả, không thêm phòng bị cũng không tăng sức tấn công, mặc đồ đó mà đi đánh quái thì chết chắc, bởi thế nên lần nào trước khi đi đánh quái cũng phải thay đồ lại.

Có lần Lưu Vũ chưa kịp thay đã bị một Boss đập một phát chết tươi, Lưu Vũ buồn rầu vô cùng, từ đó quẳng bộ trang phục đó vào một góc trong kho chứa đồ, không bao giờ mặc lại nữa.

Nhưng cũng còn một lý do nữa là, Lưu Vũ mặc bộ trang phục đó tổng cộng chỉ được mấy ngày, nhưng lại có n lần gặp phải Tiểu Vũ Yêu Yêu, mà trước kia cả mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc gặp nhau một lần. Số lần gặp nhau nhiều lên, Lưu Vũ cũng cảm thấy bắt đầu ngượng ngùng, băn khoăn nghĩ, người ta chắc không cho rằng cậu cố ý chọc tức đó chứ…

Nhưng mà thôi, người ta thích nghĩ gì thì cứ nghĩ thế đi, quan tâm làm gì!

**********************

Danh sách đoạt giải của cuộc thi video clip công bố chưa bao lâu thì lịch thi đấu của cuộc thi “phu thê PK” cũng được thông báo.

Thời gian khai mạc chính thức của cuộc thi PK này là vào 8 giờ tối thứ sáu tuần sau, toàn bộ cuộc thi sẽ tiến hành trong vòng một tháng, nửa tháng đầu là thi vòng tròn các đội trong bảng, sau đó thi loại bỏ và tranh giải cho sáu đội đứng đầu, cuối cùng là trận loại bỏ toàn game và trận chung kết.

Lưu Vũ đặc biệt chú ý đến thời gian cuộc thi chung kết – 8 giờ tối ngày mười ba tháng sáu.

Cuộc thi cấp sáu là vào buổi chiều ngày hai mươi tháng sáu, tức là, nếu như họ có thể tiến vào trận chung kết thì thi xong vẫn còn lại được một tuần để chuyên tâm ôn tập tiếng Anh.

Rất tốt, rất hoàn mỹ.

Lưu Vũ hài lòng gật đầu, bắt đầu phân phối thời gian học tập và chơi game cho tháng sau một cách kỹ lưỡng, Châu Daniel lại tỏ ra không mấy quan tâm, đi cùng Lưu Vũ đến NPC báo danh xong, nói với Lưu Vũ: “Nếu có trận nào thì báo trước cho huynh một ngày.”

Lưu Vũ đã sớm quen với việc làm thời gian biểu cho Đại Thần rồi, gật đầu ngay: “Ừ, chắc chắn rồi.”

Khác hẳn thái độ bình thản của Châu Daniel, bọn Trương Gia Thuần Nguyên và AK Lưu nhiệt tình hơn nhiều, trước cuộc thi cứ quấn theo họ đòi PK, nói là muốn làm đối thủ cho họ luyện tập.

Trương Gia Thuần Nguyên nói: “Đến đây, xem bọn này như đối thủ của hai người, đấu một trận xem thử.”

Châu Daniel nói: “Đối thủ của bọn này là phu thê mà, các cậu ai là chồng ai là vợ?”

Trương Gia Thuần Nguyên nói: “Tất nhiên tớ là chồng.”

AK Lưu nhảy phắt lên: “Tớ mới là chồng.”

Trương Gia Thuần Nguyên: “Tớ cao hơn cậu.”

AK Lưu: “Tớ nặng hơn cậu.”

……

……

Hai người tranh chấp hệt trẻ con một lúc, không ai chịu nhường ai, cuối cùng phân công diễn vai lại biến thành một trận PK rầm rộ.

Lưu Vũ im bặt nhìn họ một lúc, sau đó tỏ vẻ ngưỡng mộ ngắm Đại Thần, Đại Thần à, giết người không thấy máu đó!

Tóm lại, do danh phận phu thê của AK Lưu và Trương Gia Thuần Nguyên vẫn không được xác định, cho nên người luyện tập chung cũng không có, trước khi thi, hoạt động chủ yếu của cả bọn vẫn là đi săn boss.

Lưu Vũ và Châu Daniel vẫn thỉnh thoảng rời khỏi đội đi làm nhiệm vụ phu thê, nhiệm vụ phu thê cao cấp họ cũng sắp làm xong rồi, chỉ còn lại một cái cuối cùng chưa xong, chính là “Thần điêu hiệp lữ” rất biến thái rất biến thái mà giang hồ đồn đại.

Nhiệm vụ này biến thái bao nhiêu, biến thái đến nỗi game này đã ra đời lâu rồi, thế mà toàn game chưa một người nào hoàn thành được. Lưu Vũ và Châu Daniel chơi từ đầu đến cuối, phát hiện ra nó quả nhiên không phụ danh tiếng biến thái đó, mỗi nhiệm vụ nhỏ trong từng vòng đều vừa khó vừa nhiều.

Chẳng hạn lấy chuyện đánh quái không thể thiếu được ra ví dụ vậy, trong nhiệm vụ có một quái, nó có thể kháng lại tất cả các phép thuật loại phi công kích, sau đó khi lượng máu hạ đến một mức nào đó sẽ xuất một chiêu diệu thủ hồi xuân cho chính nó, khí huyết đầy đủ, hơn nữa còn ngăn chặn phép kiểm tra, không thể dò biết được máu của nó có bao nhiêu… Về sau vẫn là Châu Daniel tính ra được lượng máu của nó và độ giới hạn khi sắp khai triển thuật diệu thủ hồi xuân mới có thể thắng được.

Lưu Vũ cũng chính vì thế mà lòng sùng bái Đại Thần càng tăng thêm một tầng, thực ra cậu cũng đang tính đến lượng máu của quái vật, nhưng làm gì mà lại tính được nhanh như thế, đúng là không phải người không phải người!

Ngoài ra, trong nhiệm vụ “Thần điêu hiệp lữ” này ngoài vòng truyền thống như đánh quái, thu thập vật phẩm ra, còn thiết kế những câu đố giới hạn thời gian, tìm đường ra khỏi mê cung v.v… một cách rất biến thái, lại còn có cả đánh cờ… Tuy đánh cờ chỉ cần đi vài bước, có thể lựa chọn giống cờ vây, nhưng luôn có những game thủ cả hai loại cờ đều không biết chơi mà…

Biến thái quá thể!

May mà có Châu Daniel Đại Thần toàn năng ở đây!

Hai người qua được các cửa cũng coi như là thuận lợi, cho đến cửa cuối cùng, Lưu Vũ cuối cùng cũng biết được rằng cái gì gọi là không có biến thái nhất mà chỉ có biến thái hơn thôi.

Cửa cuối cùng, sau khi đối thoại với NPC xong, Lưu Vũ lại bị hệ thống đưa đến một nơi thần bí không có trên bản đồ trong tình trạng không hề có chút đề phòng nào, sau đó Châu Daniel bắt buộc phải tìm được cậu trong vòng mười sáu giờ đồng hồ, nếu tìm không ra thì xem như nhiệm vụ thất bại.

Lưu Vũ lúc này mới rõ, vì sao nhiệm vụ này được gọi là “Thần điêu hiệp lữ”, bởi vì đây hoàn toàn được mô phỏng theo cảnh Dương Quá và Tiểu Long Nữ chia cách nhau mười sáu năm mà.

Nói vậy thì, chẳng lẽ nơi đen như mực mà cậu đang ở đây lại cũng giống “Thần điêu hiệp lữ” trong sách, là dưới vực sâu? Vậy Châu Daniel muốn tìm cậu, há chẳng phải bắt buộc nhảy xuống vực sao?

Cũng may hệ thống chưa biến thái đến mức khóa luôn hệ thống tin nhắn, họ vẫn có thể liên lạc được với nhau.

Châu Daniel: “Khung cảnh xung quanh như thế nào?”

Đại Ngư: “Xung quanh rất tối rất tối rất tối…”

Lưu Vũ vừa miêu tả vừa thấy bó tay, Châu Daniel vẫn bình tĩnh: “Không thấy gì hết à?”

Đại Ngư: “Đúng.”

Châu Daniel: “Còn âm thanh?”

Lưu Vũ cố gắng lắng nghe một lúc: “Hình như có tiếng nước.”

Châu Daniel: “Ừ, huynh biết rồi.”

Lúc sau thì không nói gì nữa, Lưu Vũ tất nhiên sẽ không ngồi chơi đợi Châu Daniel rồi, cậu chầm chậm tìm kiếm gì đó trong bóng tối dày đặc, xem có thể thấy thêm gì để thông báo cho Châu Daniel biết không. Luôn tiện cũng lên mạng dò tìm một chút tin tức, có điều như lần trước đã nói, vì chưa có người nào qua ải được, nên các game thủ cũng không cung cấp gì, còn về phần giới thiệu cửa cuối cùng của mạng chủ thì chỉ là một câu đơn giản – “Dựa vào thần giao cách cảm giữa các cặp tình nhân mới có thể vượt qua.”

Đúng là quỷ quái.

Và cứ thế mười mấy phút trôi qua, hộp tin nhắn lại lóe sáng, Lưu Vũ nghĩ là Châu Daniel nên mở ra xem, nhưng lại là tin của Bang chủ Chiến Thiên Hạ của bang phái Lưu Vũ đang hoạt động.

Chiến Thiên Hạ: “Đại Ngư, đội của đệ sao lại cướp Boss của đội trong bang chúng ta?”

Bang phái Lưu Vũ đang hoạt động tên gọi Bích Hải Triều Thanh Các, là một trong bốn bang phái lớn nhất của toàn game, người sáng lập là một game thủ nữ tên là Điệp Mộng Vị Tỉnh. Lúc Lưu Vũ vừa chơi game đã quen với cô ấy, vì thế đã gia nhập ngay từ buổi đầu khi cậu lập bang, cũng coi như là một trong những nguyên lão của bang, có điều chưa hề đảm nhiệm bất kỳ chức vị gì.

Điệp Mộng Vị Tỉnh hai tháng trước đổi việc, bắt đầu bận rộn hẳn, nên đã nhường chức bang chủ lại cho chồng mình là Chiến Thiên Hạ, người tên Chiến Thiên Hạ này Lưu Vũ không quen thân lắm, nhưng Chân Thủy Vô Hương lại rất thân với anh ta.

Lúc đó Lưu Vũ nhận được tin nhắn như vậy, nhất thời thấy không hiểu gì cả.

“Cướp Boss gì cơ? Đệ đang làm nhiệm vụ mà.”

Chiến Thiên Hạ: “AK Lưu, Trương Gia Thuần Nguyên, không phải người trong đội đệ à?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro