Chương 10 : Say rượu và bị hại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Kim Jennie đứng hình, đôi mắt tràn ngập rối loạn nhìn thẳng vào cái nhìn đầy chân tình của Jisoo , chầm chậm mở miệng:
"Không thể nào, tôi...tôi chỉ yêu mỗi anh ấy"

- Em hiểu điều đó nhưng em sẽ cố gắng thay thế vị trí của người đó trong tim chị, sẽ không lâu đâu. Có hơi hụt hẫng nhưng Jisoo vẫn kiên định mà nói. Động tác dước thân cũng càng tăng nhanh.

  - Vô ích thôi...ưm... Bên dưới đột ngột gấp gáp khiến cô hơi đau nhói.

  - Em sẽ làm được. Giọng nói khàn khàn, nghiêm túc nói.

  Jennie không nói gì, Jisoo thuận thế mà xâm chiếm triệt để thân thể cô. Trong phòng tắm, nhiệt độ càng ngày càng tăng cao, xen kẽ tiếng nước chảy nhẹ là tiếng thở dốc và rên rỉ. Tất cả đã hoà thành một thứ thanh âm thật độc đáo và kích tình.

Không biết đã trải qua bao nhiêu lâu thì những âm thanh ấy cũng không còn. Jisoo ôm lấy thân thể đầy mệt mỏi của cô bước ra khỏi phòng tắm, nhẹ nhàng đặt lên giường rồi dùng chăn che lại.

Jennie hiện tại không còn một tí sức lực mà gây sự nữa, thậm chí còn không đủ sức để mà mặc đồ. Đành phải tuỳ ý cho Jisoo an bài mọi thứ nhưng ánh mắt tức giận vẫn luôn không ngừng bắn về phía người kia.

  - Đừng động vào tôi. Thấy Jisoo vừa nằm xuống muốn ôm lấy cô thì Jennie liền cất giọng mệt mỏi nói.

  - Em sẽ không làm gì chị đâu. Jisoo nhỏ giọng nài nỉ.

  - Không được, nếu cô không chịu thì cứ việc về phòng của mình. Cô cứng rắn cự tuyệt.

  - Được rồi, em sẽ không động vào chị, như thế được rồi chứ? Bất đắt dĩ thoả hiệp, nhích thân mình tránh xa ra một khoảng, không dám động chạm vào cô.

Jennie không nói lời nào, nằm quay lưng về phía người kia sau đó thì mệt mỏi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

  Còn Jisoo thì cứ lăn qua, lăn lại mãi. "Ôn hương nhuyễn ngọc" ngay trước mắt mà lại không thể ôm, thật sự rất đau khổ a.

  Một lúc sau, nghe thấy hơi thở đều đều của cô, Jennie biết rằng cô đã ngủ. Thân thể bất giác nhích lại gần cô, cánh tay bạo gan giơ lên ôm cô từ phía sau.

  Cảm thấy thân thể đột ngột ấm áp. Jennie vô thức xoay thân mình đối diện với Jisoo . Cái đầu nhỏ dụi dụi vào hõm cổ người kia, hai cánh tay bất giác ôm lấy thân người đối diện như tìm kiếm hơi ấm từ nơi đây. Nhưng thân thể Jennie lúc này lại hoàn toàn không mặc gì mà cọ sát vào Jisoo . Jisoo nuốt nước bọt nghĩ thầm: "Xem ra đêm nay khó mà ngủ rồi".

-------------

Sáng sớm, Jennie thức giấc, cảm thấy trước mắt tối mịt liền cảm thấy có gì đó không đúng. Ngước mắt lên thì gương mặt xinh đẹp của một người đập thẳng vào mắt. Cô không khỏi hoang mang, nhất là tư thế hiện tại của mình - cô không khác gì một con gấu trúc, hai tay ôm chặt eo Jisoo , đầu thì dụi sát vào hõm cổ và đặc sắc nhất là hai chân cô lại quấn chặt lên bắp chân người kia. Rõ ràng cô chính là đã xem Jisoo như cây trúc để mà đu bám rồi, thật quá mất mặt mà.

  - Không cần phải cảm thấy mất mặt đâu, dù sao thì nguyên đêm chị cũng đều xem em như gối ôm mà ôm chặt không buông như vậy rồi. Jisoo đang nhắm mắt đột ngột lên tiếng càng khiến cho cô chỉ muốn đào một cái lỗ mà chui xuống thôi. Thật sự quá mất mặt đi.

  - Tôi...tôi chỉ là đêm qua bị dày vò đến nổi mất đi ý thức nên không thể kiểm soát được hành động thôi. Cô vội vàng đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu Jisoo .

  - Này, em là bị oan đấy! Đã bị dày vò không ngủ được cả một đêm còn bị đổ hết tội danh lên đầu. Jisoo ấm ức kêu oan.

  - Aaaaa~ KIM JISOO ! VÔ SỈ, BIẾN THÁI, BỈ ỔI! Cô vừa mắng vừa chỉ tay thẳng mặt Jisoo . Lúc muốn đứng dậy để tránh xa người kia thì Jennie liền sốc đến nỗi há hốc mồm. Jisoo cũng ngỡ ngàng nhìn chầm chầm.

Tình hình hiện tại của cô đang "trần như nhộng". Đã thế, đêm qua lại còn như gấu trúc mà ôm chặt lấy Jisoo , Jennie thật sự muốn giết người. Tất cả cũng do tên ác ma kia đêm qua dày vò cô không tha, báo hại cô mệt mỏi đến nổi không kịp mặc áo đã lăn ra mà ngủ. Đối với cô lúc này thì "trăm sai, vạn sai cũng đều là do Jisoo sai".

- Em...em, em đêm qua thật sự không có động vào chị. Chỉ là chị...chị quay sang em mà ôm chặt không buông, em cũng phải khổ sở kìm nén cả đêm đấy. Jisoo lắp bắp nói, không quên kể khổ chuyện đêm qua với cô.

- Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe. Cô đi ra ngoài cho tôi. Càng nghe Jisoo kể thì sắc mặt cô càng trầm trọng, thẹn quá hoá giận mà hét lớn.

- Chị đừng giận, là em sai rồi. Jisoo sợ bị nàng đuổi đi nên đành vội vàng nhận sai mặc dù đêm qua rõ ràng là mình bị Jennie siết lấy không buông.

- Tôi muốn thay đồ, cô muốn ở đây nhìn sao? Jennie bực dọc nói.

- À! Jisoo thở phào nhẹ nhõm. "Không sao, dù gì thì cái cần thấy cũng đã thấy, cái không cần thấy cũng đều thấy luôn rồi. Chị còn cái gì để mà che giấu nữa sao? Giọng nói lưu manh cất lên.

- Kim Jisoo ! Một vừa hai phải thôi, đừng khiến tôi phải phẫn nộ. Nàng nói lớn

- Thôi được rồi, giờ em đi tắm rửa. Chị cứ thay áo đi. Jisoo vội vã tránh đi, khoé miệng nở ra một nụ cười đắc ý.

- Renggggg! Chiếc di động trên bàn vội reo lên. Lần này Jisoo đã sơ ý để quên ở đây.

Jennie vội vãi chụp lấy điện thoại, trên màn hình liền xuất hiện một cái tên khiến những giọt nước mắt cô cố kìm nén mấy ngày nay bất giác rơi xuống: "Kai!"

...

   Cơn lạnh như thấm tận tim phổi, Jennie hít thở không thông. Tay vừa bấm nút nghe thì bên kia xuất hiện một giọng nói gấp gáp khiến nước mắt cô thi nhau trượt xuống hai bên má "nóng ấm, mặn chát".

  - KIK JISOO ! thật sự đã đem JENNIE đến nơi nào rồi? Làm ơn nói cho tôi biết đi. Kai bất lực mà cầu xin, cả tuần nay không nghe được tin tức của cô khiến anh lo lắng muốn phát điên.

  Vừa định mở miệng nói rằng mình không sao, những ngày qua đã bị Jisoo giam cầm ở nơi nào để anh có thể chạy đến cứu cô nhưng đột ngột có một lực đạo mạnh mẽ cướp lấy điện thoại trên tay cô.

- Chị muốn làm gì? Muốn cầu cứu sao? Nằm mơ đi. Vừa bước từ bên trong ra thì cảnh tượng trước mắt đã khiến Jisoo hốt hoảng, nhanh chóng chạy đến tước lấy điện thoại, vội tắt máy rồi nhìn thẳng vào Jennie tức giận nói.

- Mau trả lại đây cho tôi, đồ khốn nạn. Thấy tia hi vọng của mình bị dập tắt, Jennie hụt hẫng lao thẳng đến chỗ Jisoo  mà đánh tới tấp.

Jisoo tức giận hất ngã nàng xuống giường rồi phẫn nộ đưa tay chỉ vào nàng, lạnh lùng nói: "Muốn thoát khỏi tôi, nghĩ cũng đừng nghĩ đến".

Jennie vô hồn, chầm chậm nâng khoé miệng:
- Đến khi nào thì cô mới chịu tha cho tôi đây? Cầm tù người khác như vậy hẳn là thú vui của cô nhỉ? Nụ cười lạnh khiến Jisoo như bị rơi vào hầm băng, lạnh lẽo, bất lực, mãi mãi rơi vào vạn kiếp bất phục.

- Chỉ cần chị chấp nhận yêu em, giao trái tim mình cho em, lúc đó em cũng sẽ không phải dùng cách thức tiêu cực như vậy để mà giữ chân chị. Sự chờ mong và tia hi vọng ẩn sâu trong đôi mắt của Jisoo. Cô hi vọng - hi vọng có được trái tim của Jennie dù đó chỉ là một điều nhỏ nhoi, không thể với tới.

- Cô quên đi, không bao giờ có chuyện đó xảy ra đâu. Kim Jisoo ! TÔI HẬN CÔ, KIẾP NÀY, KIẾP SAU VÀ SAU SAU NỮA VẪN MÃI HẬN CÔ. Sự hận thù tràn ngập tâm hồn, lan ra khắp mọi ngõ ngả trong căn phòng. Đâm vào trái tim Jisoo đau nhói.

  - Thật sự? Thật sự là em có đối tốt với chị nhiều cách mấy thì vẫn không thể thay thế được một Yong Kai sao? Jisoo đau khổ nói.

  - Cô không xứng để được đem ra so sánh với anh ấy. Người kia tuyệt tình nói.

- Em hiểu rồi! Thế nhưng...em sẽ không bao giờ buông tay đâu, trừ phi...em chết. Giọng nói chắc nịch vang lên rồi sau đó bóng dáng Park Jisoo liền khuất sau cánh cửa.

  Jennie tuyệt vọng đứng như trời trồng trước cửa.

  - Somi! Là tớ, hiện tại tớ đến nhà cậu được không? Bước ra khỏi phòng với tâm trạng sầu não, Jisoo liền lấy điện thoại ra mà gọi cho Somi.

  - Có chuyện gì sao? Cứ đến đây đi, tớ chờ cậu. Somi mấy ngày nay đều luôn giấu mình trong phòng. Từ ngày hôm ấy thì tâm trạng của cô luôn ở con số không, đột nhiên người kia gọi điện tới với một giọng nói mệt mỏi khiến cô không khỏi lo lắng.

  - Tớ đến ngay đây. Nói xong liền bước ra khỏi cổng mà lái xe chạy đi.

  Chiếc Audi R8 chạy như bay trên đường cái sau đó dừng lại trước căn hộ lần trước - nơi cô hôn mê suốt ba ngày trời.

  - Cậu sao thế Jisoo ? Vừa thấy xe Jisoo dừng lại thì Somi liền vội đến hỏi.

  - Không có gì, lâu rồi chúng ta không uống rượu cùng nhau. Hôm nay...hôm nay tớ với cậu làm vài ly nào. Khó khăn nở một nụ cười gượng, Jisoo nói.

  - Cậu muốn uống à? Được! Tớ cùng uống với cậu. Biết rõ  Jisoo gặp chuyện buồn nhưng cô không muốn hỏi. Thật ra là cô không dám hỏi, cô sợ nỗi buồn của Jisoo lúc này lại xuất phát từ một người - một người mà cô không muốn nghĩ đến.

--------------

  Gần 10h tối, trong phòng khách của căn hộ cao cấp. Ánh sáng của chiếc đèn chùm tinh tế bằng thuỷ tinh chiếu lên bóng dáng hai người đang ngồi trên salon. Xung quanh vương vãi những vỏ chai rượu đã cạn sạch.

  - Somi à! Cậu nói cho tớ biết đi...tớ, tớ có phải là một người...một người đáng ghét, đáng hận thế không? Jisoo dường như đã thật sự say rồi, giọng nói cũng trở nên lạc đi.

  - Ai nói chứ? Jisoo của tớ tốt thế này, xinh đẹp thế này. Kẻ nào mà ghét, mà hận cậu thì chắc chắn kẻ đó không có tim gan rồi. Somi tức giận nói, lời nói của cô vừa là an ủi Jisoo và như cũng gián tiếp mắng chửi cả "ai kia".

"Không có trái tim, thật sự...thật sự". Jisoo cười tự giễu.

  Nhìn thấy Jisoo như vậy, trái tim của Somi đau đớn từng cơn. Tại sao, tại sao Jisoo chỉ biết cố chấp mà chạy theo Jennie nhưng không bao giờ chịu quay lại phía sau nhìn lấy cô dù chỉ một lần.

  Họ bị đưa vào một tình thế thật nực cười, một vòng lẩn quẩn của tạo hoá. Jennie chạy theo Kai, Kim Jisoo  thì chạy theo phía sau cô ta. Còn cô,...cô thì mãi đuổi theo Jisoo trong vô vọng, không có kết quả.

- Jisoo ? Jisoo ? Đã say rồi sao? Vừa thoát khỏi dòng suy nghĩ thì người kia đã say khướt mà gục xuống bàn ngủ từ đời nào.

- Mình đưa cậu về. Somi mệt mỏi dìu Jisoo ra khỏi cổng, lái xe đưa cô về nơi lần trước - nơi đã để lại cho cô nhiều đau khổ, căm phẫn.

Xe dừng lại trước ngôi biệt thự rộng lớn lần trước. Cô lấy chìa khoá từ túi quần Jisoo ra để mở cửa, khó khăn dìu cái người đang say xỉn kia vào trong.

Bây giờ đã hơn 12h khuya rồi, cô gắng gượng "hộ tống" Jisoo lên tới lầu 2. Đứng trước cửa phòng lần trước của Jennie liền trầm mặc mất vài phút.

Cửa không khoá, nhìn vào trong liền thấy cô ta đang vô tư mà ngủ. Trong khi Jisoo lại đau khổ đến như vậy, trong lòng Somi liền nổi lên cơn ghen tức. Một ý định đen tối đột ngột hiện lên trong đầu, ánh mắt dần chuyển sang vẻ quỷ quyệt khó che dấu.

  - Cạch! Mở cửa căn phòng đối diện, cô dìu Jisoo đến bên giường. Sau đó tự mình đi vào phòng tắm.

  Chừng nửa tiếng sau, Somi một thân trần trụi chỉ quấn mỗi một chiếc khăn trắng trên người bước ra.

  Nụ cười gian xuất hiện trên mặt, cô ta từ từ bước đến bên giường - nơi Jisoo đang say khướt nằm trên đó. Cô ta không đóng cửa phòng, từ khoảng cách như thế thì thế nào Jennie chắc chắn sẽ nhìn thấy được "việc đặc sắc" sau khi thức giấc.

  Không cần mất nhiều thời gian, chiếc khăn duy nhất che kín thân thể cô ta cuối cùng cũng bị tháo ra, nhẹ nhàng đáp xuống nền nhà. Đôi tay trơn mềm từ từ tháo từng khuy áo trước ngực Jisoo ...

---------///---------

⭐⭐⭐⭐🙏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro