BH Bảo bối, đừng khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 1'

Tôi là một nữ nhân quyến rũ. Tôi thích nhìn đàn ông khốn khổ. “Nhược Hồ, em là ma quỷ, là một ma quỷ đáng sợ.” Nam nhân thứ 27 của tôi đang ôm ngực, đau khổ quỳ rạp trên mặt đất, không động đậy nổi.

Tôi cười, không kiêng nể. Đầu tiền là mỉm cười, sau đó là cười to sảng khoái. Tôi chưa làm cái gì, chỉ là làm cho nam nhân trước mắt này yêu thương tôi, sau đó nói cho hắn biết, tôi, không hề yêu hắn.

Tôi không biết mình đang cười cái gì. Có lẽ là cười nhạo nam nhân trước mắt, hay là cười nhạo cô đơn của chính mình?

Tôi, Tần Nhược Hồ. Những nam nhân từng cùng tôi một chỗ đều bảo tôi: “Nhược Hồ yêu quý”, tôi bảo chỉ là “Nhược Hồ” mà thôi.

Từ nhỏ, tôi đã xinh đẹp. Cái loại xinh đẹp yêu kiều.

Tôi không có sinh nhật, bởi vì sinh nhật cũng là ngày giỗ của mẹ.

Có lẽ bởi bộ dánh của tôi quá xinh đẹp, mà ngày ta sinh ra liền cướp đi sinh mệnh của mẹ. Cha chưa từng liếc mắt lấy tôi 1 cái, có lẽ, cha oán hận tôi.

Lúc còn rất nhỏ, tôi đã bị đưa vào cô nhi viện.

Cô nhi viện rất nhỏ, giường ở đây cũng rất nhỏ.

Tôi thích cùng Tiểu Vũ chen chúc trên cái giường nhỏ, nghe Tiểu Vũ nhẹ nhàng xướng ca.

“Đừng khóc người yêu dấu của tôi

Ta muốn chúng ta cùng nhau đi đến cuối đời

Đừng khó nhé ngày hè Mân Côi

Tất cả đã qua rồi

Em nhìn xem chiếc xe vừa đi qua

Xa xa là rặng mây hồng

Thật nhiều như giấc mộng

Đến đây đi, người yêu dấu của tôi

Đêm nay chúng ta cùng khiêu vũ

Đến đây đi đóa hoa dại cô độc

Mọi thứ đã chẳng còn

Em có nghe âm thanh đêm bên ngoài cửa sổ

Dọc theo đường đi những đám người vui

Có giống như trong mộng của chúng ta

Này đừng khóc người yêu dấu ơi

Đừng mềm yếu chúng ta phải kiên cường

Bởi vì có chuyện gì xảy ra

Chúng ta vĩnh viễn ở trong thế giới cô nhi xinh đẹp

Đôi khi tôi cảm giác rằng chính mình là ngọn cỏ

Lại có khi như hư không chẳng biết điều gì

Thời gian qua đi mà tôi vẫn còn đây

Tôi đã rơi vào thật sâu của vòng xoáy

Bảo bối hãy nhìn xem, xa xa là ánh trăng bát ngát trên trồi

Một lần nữa, mong em hãy ôm chặt tôi

Tôi thấy lạnh, tôi thấy đau

Em nhìn xem, chiếc xe vừa đi qua đang tìm kiếm điều gì

Bọn họ có giống như vận mệnh của đôi ta

Nào, đừng khóc người yêu ơi

Đừng mềm yếu chúng ta phải kiên cường

Bởi vì có chuyện gì xảy ra

Chúng ta vĩnh viễn ở trong thế giới cô nhi xinh đẹp.”

Tiểu Vũ vừa hát vừa khóc, lệ tràn đầy mặt, tôi chỉ có thể ôm chặt nàng, vùi mặt vào lồng ngực nàng.

Năm ấy, 7 tuổi, Tiểu Vũ đi rồi. Nàng bị một người đàn ông mặc tây trang lái xe đưa đi rồi.

Mở ra cái chăn nho nhỏ trên giường, từ nay về sau chỉ còn mình tôi, một người hát khúc ca kia.

Tôi vĩnh viễn sẽ không quên, ngày Tiểu Vũ đi còn cười nói với tôi, bảo bối, đừng khóc.

Tôi cứng rắn đem nước mắt sắp trào ra nuốt vào trong bụng.

Phải làm sao tôi mới có thể gặp lại người.

Vật đổi sao dời, tôi đã 20 tuổi. Cái yêu mị trên người tôi ngày càng nhiều, ngày càng nhuần nhuyễn.

Tôi bắt đầu nến những nơi mà đàn ông độc thân hay đến. Ta tự do làm quen với các nam nhân trong lúc đó, những nam nhân này, không ai không bị vẻ đẹp của ta mê hoặc.

Tôi không muốn bọn họ, nhưng tôi lại cần họ. Tôi cần tiền của họ, cần thân thể của họ.

Hoàn toàn lạnh giá.

Tôi ngồi ở gần quầy bar, rút một điếu thuốc, đôi tay mảnh khảnh mờ mờ trong khói thuốc, trước mắt tôi mà sương khói mơ hồ.

“Tiểu thư, có thể cho ta chén rượu được không?”

Khói thuốc tan hết, một đôi đồng tử màu đen hiện ra trước mắt, một nam nhân anh tuấn hoàn mỹ cơ hồ đang mỉm cười thản nhiên với ta.

“Thoải mái.” Tôi tiếp tục nuốt vào khói thuốc.

Hắn tao nhã rót một chén rượu, uống một hơi cạn sạch, vẫn duy trì nét cười yếu ớt với tôi.

“Anh uống rượu của tôi, trao đổi một chút, mời tôi ở lại một đêm đi.” Tôi thẳng thắn nói ra lời này. Trong đôi mắt hắn cũng không chứa quá nhiều kinh ngạc, điều này có thể thấy người này cũng không phải nam nhân bình thường. Tôi cũng vậy.

Đúng vậy, tôi luôn luôn lang thang, hết theo nam nhân này lại đến nam nhân khác.

“Nói cho tôi biết em tên gì?”

“Tần Nhược Hồ, Nhược Hồ.”

“Nhược Hồ, theo tôi. Tôi là Trình Phong.”

Không có câu nói dư thừa nào cả, tôi liền theo hắn lên xe, hắn mở cửa một cái toyota màu trắng.

“Tôi lạnh, đóng được không?” Tôi đan tay vào nhau.

Hắn không nói gì, yên lặng nhấn nút. Ngón tay thon dài, tôi thích nam nhân có ngon tay dài. Nam nhân này, sẽ là nam nhân thứ 28 của tôi. Tôi cười thầm, trong lòng lại chua xót.

Vào căn biệt thự của hắn, giống như những cuộc tình một đêm trước. Chúng ta uống rượu, khiêu vũ, ôm, làm tình.  Chỉ là, tôi không biết tôi có thể bắt được tâm hắn bao lâu.

Lần đầu tiên tôi không thể nhìn thấu tâm nam nhân.

chương 2

Tôi biết người nam nhân này không giống như những người trước, tôi có cảm giác, tôi và hắn không thể chấm dứt đơn giản như vậy được.

Tôi lại không thể biết rằng, người nam nhân này sẽ là người thứ ba trong tình yêu định mệnh của tôi. Có lẽ, tôi mới là người thứ ba giữa bọn họ. Không thể phủ nhận.

Tôi chuyển vào biệt thự. Phong có rất nhiều biệt thự, cũng như nữ nhân của hắn. Tôi không biết hắn có bao nhiêu biệt thự cùng bao nhiêu nữ nhân.

Phong cũng không phải ngày nào cũng đến. Cho dù có đến cũng chỉ là tạm thời ở lại. Hoan ái qua đi, hắn sẽ yên lặng mặc quần áo, hôn trán tôi, sau đó lại rời đi. Tôi chưa từng hỏi hắn đi đâu, đối với hắn, tôi hoàn toàn không biết gì cả. Tôi thỏa mãn với hiện trạng. Vô luận là ai, chỉ cần cho tôi một không gian, tôi sẽ đi cùng người đó.

Ngày đó, Phong chưa tới, thời tiết lại oi nồng khó chịu. Tôi ở trong biệt thự cảm thấy bí bách liền quyết định ra ngoài đi dạo một chút.

Bầu trời thực trong xanh, trên đường gió thổi mạnh, ngẫu nhiên sẽ làm hỗn loạn vài chiếc lá phong khô.

Là mùa thu a. Tôi ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh, vô hạn cảm thán.

Có cái gì đó bay xuống. Tôi cúi đầu nhặt lên, xem địa chỉ bên ngoài, có vẻ như là gần ngay khu vực này.

Tôi có thể là thiên nga xinh đẹp cao quý, cũng có thể là một con vịt nghèo hèn xấu xí. Tôi quyết định đi đến địa điểm “Vũ hội đêm khuya” kia, nhận lấy chiếu cố mà thượng đế ban cho.

Tôi xem quần áo của chính mình, cũng chẳng có gì là không tiện. Tôi thản nhiên đi vào “Vũ hội đêm khuya”.

Là một bữa tiệc, có vẻ như đang chúc mừng sinh nhật ai đó. Tân khách có rất nhiều, phần lớn đều sinh ra trong cao quý, tôi cũng không rõ ai là chủ nhân của bữa tiệc này.

Một nam nhân cao lớn ở phía trước tránh ra, cho tôi tầm nhìn rõ ràng một mảnh bạch quang.

Tôi kinh ngạc, hạ chén rượu xuống. Xung quanh ồn ào, hành động thất thố của mình cũng không khiến cho ai để ý.

Nhưng tôi chú ý tới, đứng giữa tiệc rượu, một cô gái tao nhã đang đáp lễ tân khách. Mà người con giá này, là người tôi ngày đêm mong nhớ suốt 13 năm,  Tiểu Vũ. Tôi nhớ rõ, tôi nhớ rất rõ ràng, Tiểu Vũ mi trái mi phải hơi hơi cong cong. Tiểu Vũ cười thật ôn nhu, nhưng cũng thật thê lương. Tôi nhớ rõ ngày 13 năm trước rời tôi đi, rời xa cái giường nho nhỏ. Có những việc 13 năm đã không còn thấy.

Tiểu Vũ, chị có từng thấy, giữa biển người mờ mịt, em cũng chị gặp nhau. Tiểu Vũ, chị có từng biết, tâm của em đã muốn mất đi trong thế giới của chị, cuộc đời này không thể tìm về. Tiểu Vũ, chị có từng chú ý, giờ phút này, em ở ngay cạnh chị đây.

Tôi không muốn khóc, tôi nhớ Tiểu Vũ từng nói, bảo bối đừng khóc. Mà khi tôi khóc, tôi vẫn có thể cảm nhận được nó là chân thật thế nào, em là thế nào nhớ về chị.

Rời đi.

“Tiểu thư, tôi có vinh hạnh được mời cô một điệu nhảy không?” Một nam nhân anh tuấn không biết từ khi nào đứng trước mặt mời tôi.

“Xin lỗi, tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.” Tôi mỉm cười cự tuyệt. Tôi chán ghét nam nhân này, chán ghét khuôn mặt tuấn tú cùng tâm địa xấu xa.

Tôi lựa chọn một góc tối, ngồi xuống, ánh mắt vẫn dõi theo Tiểu Vũ. Đôi tay nhỏ bé của Tiểu Vũ khoác hờ lên bờ vai của Phong, Phong ôn nhu ôm Tiểu Vũ, bọn họ ở trung tâm của vũ đài khiêu vũ, xung quanh là ánh mắt ngưỡng mộ của tân khách và âm thanh tán thưởng.

Đúng là, một đôi trai tài gái sắc. Thật xứng đoi.

Phong tao nhã để Tiểu Vũ ngồi ở một cái ghế cách vũ đài không xa, bản thân mình đi đón tiếp khách khứa.

Tôi đứng dậy, thong thả hướng bàn của Tiểu Vũ đi đến.

Tiểu Vũ, Tiểu Vũ yêu quý của em, em vì chị mà đến. Tôi có thể cảm nhận được, mỗi một bước đi đều tràn ngập chua xót.

Khi tôi đứng trước mặt Tiểu Vũ, tôi thấy Tiểu Vũ king ngạc, thân thể hơn run run.

“Công chúa thân ái của tôi, tôi có thể mời nàng điệu nhảy này không?” Tôi làm một tư thế hoàn mỹ. Tiểu Vũ đứng dậy, đưa tay đặt vào lòng bàn tay của tôi. Tôi ôn nhu cầm nó, nắm nó, đem nó dẫn đến vũ đài, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc xung quanh.

Nắm tay Tiểu Vũ cùng nhảy. Cách đây 13 năm, tôi vẫn nhớ từng hoa văn trong bàn tay ấy.

Mười ngón đan nhau, cả hai cùng không ngại.

Ái muội. Tôi, Tiểu Vũ nhìn nhau mà nhảy. Đôi câu đều có thể phá vỡ bầu không khí này.

“Ladys and gentlemen, it’s Party time!”

Tôi biết, giai điệu mềm mại này sắp kết thúc.

“Chúng ta đi!” Tiểu Vũ kiên quyết về chỗ ban đầu. Tôi lôi kéo tay Tiểu Vũ, không để ý ánh mắt xung quanh, rời đi nơi này.

Chúng tôi vẫn chạy, vẫn chạy. Mãi cho đến một bãi đất trống.

Buông tay Tiểu Vũ, tôi giang hai tay, ngửa mặt lên trời thở dài. Tiểu Vũ ôm lấy tôi từ sau lưng. Âm thanh của chị nhẹ nhàng bên tai, không ngừng nói: “Nhược Hồ, Nhược Hồ…” Tôi quay lại ôm láy vòng eo mảnh khảnh, dùng đôi mắt ôn nhu đáp lại.

Gió đêm, rất lạnh. Hai cô gái cứ như vậy, đứng cùng một chỗ, hưởng thụ tất cả những điều kỳ diệu, tựa hồ cái gì cũng không sợ hãi.

Cuối cùng, ngồi ngay ngắn ở trên mặt đất.

“Phong sẽ đến đón chị sao?” Tôi nghĩ đến Phong, người này lại dây dưa cả tôi và Tiểu Vũ.

“Chị đưa em đi đến một chỗ.” Tiểu Vũ cười, uyển chuyển lảng tránh vấn đề này.

Tiểu Vũ phất tay, một chiếc taxi dừng lại. “Đi nhà gỗ Lâm Sâm.”

Đúng là một cô gái thông minh. Chị muốn dẫn tôi trở về, trở về nơi chúng ta từng quen biết, trở về nhà của chúng ta.

So với yêu lại càng sâu sắc hơn.

Nhà gỗ Lâm Sâm.

Mở cửa lớn, viện trưởng kinh ngạc không nói lên lời. Nghe nói ta chúng tôi đến thăm bà, cảm động đến rơi lệ.

Viện trưởng dẫn chúng tôi đi vào, pha trà. Ba người ngồi xung quanh cái bàn nhỏ, tán gẫu tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong viện.

Đồng hồ lớn trong sân điểm hai tiếng chuông, mới phát hiện thời gian trôi qua. Viện trưởng thấy đêm đã khuya, liền sắp xếp cho chúng tôi ở lại một đêm.

Sàn gỗ có chút xốp. Bước đi trên sàn gỗ, mãi cho đến cuối lang. Mọi thứ vẫn như cũ, cửa sổ, hành lang, vẫn như 13 năm trước, mở cửa ra, then cài đã hơi rỉ sét, một cơn gió thu thổi tới, mang theo chút mát mẻ.

Cửa mở, viện trưởng đem chìa khóa nhét vào tay tôi, phân phó cả hai nghỉ sớm sau đó liền rời đi.

Vuốt lên vách tường lạnh như băng, rốt cục cũng tìm được công tắc, ấn xuống, căn phòng lập tức sáng lên.

Ngăn tủ nho nhỏ, cửa sổ nho nhỏ, đèn bàn nho nhỏ, còn kia nữa, cái giường nho nhỏ. Nơi đây 13 năm trước, chúng tôi ở cái phòng ở nho nhỏ này.

Phòng thật sạch sẽ, giống như có người thường xuyên đến đây quét dọn.

Có cái gì tràn ra hốc mắt, tôi xoa xoa khóe mắt, thật nóng, hóa ra là lệ. Tôi không muốn che dấu đi, đã lâu không có cảm giác như vậy, nhân dịp này mà vô tư rơi xuống. Tiểu Vũ ôn nhu ôm tôi, giúp tôi lau đi chất lỏng ấm áp.

Đêm đã khuya. Con nhện cần mẫn góc phòng không ngừng dệt lưới. Tôi cùng Tiểu Vũ vẫn như trước, 10 ngón đan nhau, cả hai cùng không nói lời nào, cứ như vậy, lặng im, cảm thụ ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến.

“Nhược Hồ, em biết không?” Tiểu Vũ phá vỡ không khí trầm mặc.

“Dạ?” Tôi quay đầu.

“Em thật sự là một yêu tinh mà, làm cho tôi vẫn luôn không… ngô …” Tôi dùng đầu lưỡi ngăn chặn Tiểu Vũ nói hết câu.

“Tiểu Vũ, em muốn chị! Làm cho em giữ lấy chị đi!” Tôi thở hổn hển nói.”

Tiểu Vũ ôm tôi, thân thể lạnh run. Tôi rõ ràng, chị đang cảm động, chị không sợ hãi tôi, chị cần tôi, chị đang cần tôi.

Tay phải phủ lên da thịt của Tiểu Vũ, mỗi một nơi, đều để lại đam mê của tôi đối với chị, tôi đối với chị thật bá đạo, nhưng đó là dấu vết của tình yêu. Tay trái đang dừng tại mặt của chị, đôi mắt kia đang thâm tình nhìn tôi,  con ngươi kia có biết bao động lòng. Đó là khuôn mặt của người con gái tôi yêu. Cho dù tối nay qua đi, đem tôi ném đến địa ngục với khổ hình tàn nhẫn tôi cũng nguyện ý. Tôi tự thề với chính bản thân mình.

“Dẫn chị đi được không? Nhược Hồ.” Đầu nhỏ của Tiểu Vũ chôn sâu trước ngực tôi. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của chị, trấn an chị, nhưng trong đầu lại nghĩ tới Phong.

chương 3

Người nam nhân kia… Là vị hôn phu của Tiểu Vũ, là tình nhân của tôi, người sẽ cùng Tiểu Vũ ước định trong cuộc đời này, cũng là người cung cấp cho tôi chỗ ở cùng tiền bạc. Nhìn thân thể xinh đẹp sạch sẽ của Tiểu Vũ, đột nhiên tôi cảm thấy chính mình thật dơ bẩn. Thân thể này từng bị biết bao nam nhân đụng chạm. Móng tay cắm sâu vào da thịt. Đau, rất đau. Tiểu Vũ không biết. Nhưng chỉ có đau đớn mới làm tôi thanh tỉnh. Biết bao đêm, tôi dựa vào thuốc lá, rượu, cùng cảm giác bị nam nhân tiến vào  đau đớn dến nhớ lại về Tiểu Vũ. Tôi sợ đến một lúc nào đó tôi sẽ quên chị, quên khuôn mặt ấy, thanh ấm ấy, quên chị ôn nhu cười nói với tôi “Bảo bối, đừng khóc.” Chỉ có tôi không ngừng tích lũy những kỷ niệm về Tiểu Vũ, khắc cốt tình yêu của tôi đối với chị.

Trước đây là tôi yêu chị, nhưng hiện tại tôi không thể cho chị hạnh phúc. Chị xinh đẹp thiện lương như một thiên sứ, còn tôi chỉ là một nữ nhân dâm đãng dơ bẩn, cùng hai bàn tay trắng.

“Tiểu Vũ, đồng ý với em, khi trở về, đừng nói bất cứ cái gì cho Phong, được không??” Tôi nhịn xuống cảm giác đau lòng.

“Vì sao?” Tiểu Vũ kinh ngạc nhìn tôi. “Chị đã tìm được em rồi, vì cái gì còn muốn chị trở về?”

“Cứ như hiện tại không phải tốt lắm sao? Chị có cuộc sống của chị, em cũng vậy. Phong là một người tốt, chị phải thật quý trọng. Em chỉ là một người bạn cũ của 13 năm trước mà thôi.” Tôi không biết bản thân mình làm như thế nào có thể nói ra những lời ấy, chỉ cảm thấy có cái gì đó hung hăng đâm thủng tim tôi.

“Tiểu Vũ, thiên sứ của em. Thật có lỗi, em không thể cho chị hạnh phúc.”

Cái gì gọi là tình yêu thật sự? Chiếm được, hay buông tay đều là yêu, chỉ cần làm cho người mình yêu hạnh phúc mà thôi. Đương nhiên, buông tay về sau vẫn có thể làm cho người mình yêu hạnh phúc, cái này không chỉ là yêu, mà là so với tình yêu càng sâu sắc, có điều lại không biết gọi thứ tình cảm này là gì.

Chỉ biết là tim co rút đau đớn.

Tiểu Vũ khóc không thành tiếng. Tôi không dám an ủi nàng, cũng không biết phải an ủi thế nào nữa. Cắn chặt môi, nước mắt yên lặng chảy ngược vào trong. Tôi sợ hãi giây tiếp theo mình sẽ đổi ý. Tôi và chị, cùng là nữ tử, cả hai đã vi phạm quy luật bình thường. Cùng là nữ tử, tôi không thể không lo lắng cho nàng ngày sau. Miệng đã có hương vị của máu, tôi xoay người, không muốn Tiểu Vũ thấy mình, chỉ có thể ở trong lòng tự trách bản thân mình vô dụng.

…….

Sắc trời cũng dần chuyển sáng. Tiểu Vũ mệt mỏi mê man ngủ, còn tôi, đương nhiên là thức trắng một đêm.

Nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của Tiểu Vũ, tôi không khỏi ướt hốc mắt mình.

Khẽ hôn lên hàng mi của chị. Ham muốn khiến tôi chẳng muỗn rời đi, tại sao trời cao lại tàn nhẫn như vậy. Tạo hóa trêu ngươi, làm cho tôi gặp người con gái này.

Tôi không oán trời, không hận đất. Chỉ là oán hận bản thân mình yếu đuối vô dụng. Vì người tôi yêu. Tiểu Vũ, người yêu của tôi, tôi chỉ muốn mọi chuyện thật tốt. Vì không thể khiến chị mắc lỗi lầm, tôi quyết định mãi mãi biến mất trong thế giới của chị.

Mặc áo, cuối cùng nhìn thoáng qua người con gái tôi yêu, cuối cùng không quay đầu lại, rời xa giường nhỏ, rời xa nhà của chúng ta, rời xa cô nhi viện, rời xa mảnh chân tình.

Tôi dùng tiền tiết kiệm mua vé máy bay đi Hà Lan.

Trước khi đi tôi cũng không cùng ai nói lại cái gì, bao gồm cả Phong. Khoác áo choàng đen ôm lấy chính mình, tôi cứ như vậy mà đi.

Thành thị này vốn không có gì đáng để tôi lưu luyến. Nếu có, phải chăng chỉ mình Tiểu Vũ. Nhưng tôi không thể không rời đi. Tôi có rất nhiều, rất nhiều tâm sự muốn cho chị biết. Tình nguyện tin tưởng chị sẽ được gả cho một nam nhân thành đạt.

Trời rất lạnh, gió cũng lạnh, lòng người cũng lạnh. Không có Tiểu Vũ, mọi thứ đều là lạnh lẽo mà thôi.

Máy bay bay lên, mang tôi đi, để lại một vệt khói trắng. Vệt khói này là kỷ niệm của tôi về Tiểu Vũ, cũng là thành tâm chúc phúc. Màu trắng cuối cũng cũng biến mất, lưu lại là tôi cô độc cùng tuyệt vọng.

Thời gian trôi đi.

5 năm sau, bởi vì công việc cần tôi về ngước, lúc này tôi đã trở thành một CEO cho một công ty quảng cáo, nhưng vẫn đơn độc một mình.

Công ty phái tôi đàm phán một nghiệp vụ, mà địa điểm công ty tiếp quản lại đúng cố hương.

Ngồi ở sô pha của khách sạn năm sao, tôi nhàm chán nhìn thực đơn.

Quản lý của công ty đối tác vừa đến. Khi hắn đi vào chỗ ngồi, trong nháy mắt, thực đơn trên tay tôi rơi xuống.

Đã mấy năm rồi, hắn vẫn như vậy, trấn định, thâm sâu. Tôi đã tự tay đem người con gái mình yêu nhất cho hắn.

Tôi trấn định lại, cùng hắn bàn nghiệp vụ. Giao dịch thành công, qua cơm chiều, tôi chuẩn bị về khách sạn.

Tôi vội vã ra xe. “Tần Nhược Hồ.” Hắn đột nhiên gọi tôi lại.

Tôi quay đầu, hắn đi tới, đem một phong thư nhét vào tay tôi, “Đây là Tiểu Vũ để lại cho cô.” Hắn đi, cũng không quay đầu lại.

Ở trên xe, tôi mở lá thư ra, giấy trắng mực đen, bên trong là những dòng chữ xinh đẹp.

“Nhược Hồ.

Chị có tội.

Tội yêu em.

Vũ”

Nối đau tưởng như đã sớm phong bế đột nhiên phát tác. Tâm tình vỗn tưởng như chết lặng  lại trở lên mạnh mẽ xé rách trái tim.

Tôi một tay ôm trước ngực, một tay liều mạng tìm thuốc.

Lái xe thấy thế vội vã chuyển hướng đến bệnh viện.

Ta gào thét ngăn cản, yêu cầu trở vê khách sạn.

Tôi nghiêng ngả lảo đảo đi lên tầng cao nhất của khách sạn, giang tay ra. Hết thảy đã kết thúc. Thế giới rốt cục đã có thể an tĩnh lại.

Tiểu Vũ, lúc này em vì chị mà đến.

Tôi thấy Tiểu Vũ nhẹ nhàng hướng tôi đi tới, cười với tôi như lúc trước, bảo bối, đừng khóc.

“Đừng khóc người yêu dấu của tôi

Ta muốn chúng ta cùng nhau đi đến cuối đời

Đừng khó nhé ngày hè Mân Côi

Tất cả đã qua rồi

Em nhìn xem chiếc xe vừa đi qua

Xa xa là rặng mây hồng

Thật nhiều như giấc mộng

Đến đây đi, người yêu dấu của tôi

Đêm nay chúng ta cùng khiêu vũ

Đến đây đi đóa hoa dại cô độc

Mọi thứ đã chẳng còn

Em có nghe âm thanh đêm bên ngoài cửa sổ

Dọc theo đường đi những đám người vui

Có giống như trong mộng của chúng ta

Này đừng khóc người yêu dấu ơi

Đừng mềm yếu chúng ta phải kiên cường

Bởi vì có chuyện gì xảy ra

Chúng ta vĩnh viễn ở trong thế giới cô nhi xinh đẹp

Đôi khi tôi cảm giác rằng chính mình là ngọn cỏ

Lại có khi như hư không chẳng biết điều gì

Thời gian qua đi mà tôi vẫn còn đây

Tôi đã rơi vào thật sâu của vòng xoáy

Bảo bối hãy nhìn xem, xa xa là ánh trăng bát ngát trên trồi

Một lần nữa, mong em hãy ôm chặt tôi

Tôi thấy lạnh, tôi thấy đau

Em nhìn xem, chiếc xe vừa đi qua đang tìm kiếm điều gì

Bọn họ có giống như vận mệnh của đôi ta

Nào, đừng khóc người yêu ơi

Đừng mềm yếu chúng ta phải kiên cường

Bởi vì có chuyện gì xảy ra

Chúng ta vĩnh viễn ở trong thế giới cô nhi xinh đẹp.”

Gió bên tai vù vù thổi, thân thể nhẹ nhàng ở giữa không trung bay lượn.

Tôi, cuối cùng cũng có thể tẩy rửa chính mình, vì chính mình tha thứ.

Không ngừng rơi xuống tôi còn có thể bay lên không?

——————————-the end——————————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro