Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã một tuần trôi qua, tờ giấy dán trước cửa "tìm người ở ghép" vẫn chễm nhệm còn đó, trên Facebook thì hầu hết mọi người đều ghé qua xem, hỏi thăm vài câu rồi mất tích, chả thấy liên lạc gì.
Nhà tôi thuộc dạng nhà một tầng nhưng lại được bố trí theo phong cách hiện đại. Căn nhà chỉ có hai phòng nhưng tiện nghi thì không thiếu. Giá cả lại rất hợp lý, thế mà chẳng em nào thèm ngó tới. Sống một mình riết rồi thấy cô đơn với cả trống trải quá. Bố mẹ ở bên Mỹ thì nhất quyết không chịu về với đứa con tội nghiệp này. Tuy là vẫn đều đặn gửi chút đỉnh tiền về để tôi chu cấp tiền học, tiền nước, tiền điện, vân... vân... Nhưng tất cả cũng chỉ "vừa đủ", tất nhiên sẽ không thừa tiền để tôi phung phí.
Thế nên, việc thiếu tiền xài để đi chơi, tụ tập, đàn đúm với lũ bạn là cả một vấn đề lớn. Và tôi đã quá thông minh để nghĩ đến việc tìm người ở ghép, vừa có người san sẻ tiền điện nước, lại có người cùng chung sống cho căn nhà đỡ mốc meo, cuối cùng là còn có thể tiết kiệm được ít tiền để lâu lâu vui cùng lũ bạn.
Cơ mà mọi thứ không đơn giản như vậy, đã một tuần hơn rồi vẫn chưa thấy liên lạc, thôi thở dài, rung chân nhàn rỗi ngồi trên chiếc ghế nệm, mắt dán vào con Laptop trên bàn, một bên nhâm nhi tách cà phê sữa, một bên ngồi xem hình gái xinh. Đôi khi, bạn phải tự biết hưởng thụ cuộc sống theo cách riêng của mình.
Rồi tiếng chuông cửa ngắt ngang, xỏ vội chiếc dép, tôi bước ra mở cửa.
***
- Bạn ơi. Ở đây tìm người ở ghép phải không? - cô nàng với chất giọng ngọt ngào nghe thật êm tai, thật thu hút. Nàng chỉ tay vào tấm giấy dán trước tường nhà.
- Phải phải. - tôi mừng rỡ, cuối cùng thì sau bao thời gian chờ đợi cũng có người mon men đến.
Cô khẽ mỉm cười, tôi thường nghe nhiều đứa bạn bảo, nữ nào mà có đôi mắt biết cười là rất thân thiện, cũng rất xinh nữa. Nghe thì nghe cho qua loa, chứ hiếm khi được gặp. Ấy vậy mà hôm nay khi tận mắt chứng kiến, nụ cười lún đồng tiền, đôi mắt khẽ tít lại với hàng mi cong ấy, tôi thật sự bị hớp hồn.
Vì bị say trong cái nụ cười ấy, tôi bỗng dưng đứng ngơ cả người ra một lúc, khiến cô nàng đợi lâu cũng không khỏi thắc mắc.
- À... Vậy... mình đứng đây bàn hả? - nàng khẽ ngập ngừng kéo tôi trở về thực tại.
- À không không. Vô trong. Vô trong. Rồi mình cùng bàn. Ha. - tôi mừng húm mời nàng vào.
***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#les