[BH]Công tử vô đoán chap 1 --- Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: Công tử vô đoán – 公子不猜

Tác giả: Dịch bạch thủ – 易白首

Thể loại: cổ trang, 1×1, HE, nữ phẫn nam

Tiến độ: 1 tuần 1 chương

Nội dung: Một tên công tử suốt ngày chỉ biết sáng tụ tập với hồ bằng cẩu hữu, tối dạo mát chốn thanh lâu. Một tiểu cô nương nhà gia giáo. Tiểu cô nương ban đầu cực chán ghét tên công tử này, còn tên ngốc tử kia thì chỉ toàn gây chuyện. Nhiều việc đến làm cho tiểu cô nương nhận ra tên ngốc này cũng không tệ lắm, hắn rất tình nghĩa, tốt bụng, biết chịu khó chịu khổ và . . .  là 1 nữ nhân!

Chuyện xưa của tiểu cô nương và ngốc tử tiểu bạch bắt đầu~

Giữa trưa nắng gắt, nam bắc người người đan nhau đi nhộn nhịp  — chợ ở Thuấn Châu Thành nhộn nhịp, tưng bừng là nơi cực kì náo nhiệt. Đủ mọi loại nhân tụ tập ở đây để tìm kiếm vật phẩm cho mình.

– A Lâm! A Lâm!

Đột nhiên, trong đám người xuất hiện một hán tử kiện tráng, một bên chạy một bên quát to. Chạy tới quán nước dưới tán râm giữa chợ. Chủ quá là một nam tử có chân mày đậm, lúc này đang phân người đem củi vào. Nghe thấy gọi hắn liền ngẩng đầu lên.

– Làm sao vậy Từ đại thúc?

– Mau! Mau trở về nhìn xem đi,  nhà mẹ con Úc gia có chuyện rồi!

–Sao? Xảy ra chuyện gì ?

A Lâm vừa nghe, sắc mặt cũng rất sốt ruột, lại thêm thần sắc lo lắng của Từ đại thúc mà khẩn trương.

– Ai da! Đúng là nghiệt chướng a! ! Còn không phải là do cái Úc tú tài cờ bạc kia lại ở bên ngoài thua tiền đi. Nghe nói lần này thua đến đỏ mắt , liền đem nữ nhân bán cho nhà người ta !

– Hả?

– Người ta chủ nợ đi tới trước cửa đòi nợ kìa, đòi bắt Úc Tiểu thư đi luôn! A Lâm ngươi mau trở về nhìn xem. Dù gì chúng ta cũng là láng giềng của nàng trước cứ góp ít tiền giúp nàng. Mắt thấy cô nương tốt như vậy, rơi xuống vào tay bọn đó thì còn ra cái gì! !

– Hảo ta đây phải đi!

Nói xong, A Lâm ngay cả sài sạp cũng không trông nom, nhanh chân liền căn nhà ở ngoại ô mà chạy.

Rất xa liền nhìn chỗ đất ở trước mấy gian nhà cũ nát kia bị người vây chặt, bàn luận nhốn nháo cả lên. A Lâm đẩy đám người ra, theo dòng người chen vào, thật vất vả mới đi tới được chỗ bụi tre phía trước cổng. Hiện tại cái cổng tre đơn sơ này cũng không nguyên vẹn, trên mặt đất cành lá rơi rụng, vừa nhìn đã biết đây là bị đá.

Vốn là do một đám nhân đứng ở trong viện, nguyên nhân làm cho mấy đám rau xanh cũng bị đạp đến nhừ tử. A Lâm chen vào, liền thấy chủ nhân tiểu viện – Úc gia mẫu tử. Nữ nhân hộ ở trước trmẫu thân mình, mày liễu thật dựng đứng căm tức với kẻ đối diện, mà Úc Dung Thị còn lại là vẻ mặt hoảng sợ, cả người đều ở hơi hơi phát run.

Giằng co với các nàng, là ba cái cẩm y lăng la tơ lụa, vừa nhìn đã biết đây là mấy tên ăn chơi trác táng. Bên trái một tên cao gầy, lưng cong như con tôm lớn. Bên phải là một tên ục ịch, tai to mặt lớn, nước miếng chảy đầy miệng. Đứng giữa là một cái công tử da trắng mặt mịn, mặt mũi thanh tú nhỏ nhắn, nhưng theo thần khí nơi khóe mắt cho thấy cái này cũng chẳng phải là hảo nhân. Còn ba tên phía sau, dáng vẻ gia nô hung thần ác sát

Tên đại lưng tôm chỉ tay vào tờ giấy có dấu tay đỏ tươi dưới đất,

– Nhìn cho kĩ! Đây chính là Úc Nhân Chu tự tay ký lấy! Giấy trắng mực đen, các ngươi còn muốn chống chế?

– Hắn ký cái gì cũng không liên quan đến ta!

– Phi! Hắn là cha ngươi, hắn nói đem ngươi cho ai ngươi là cho a!

Nữ nhân Úc gia lúc này mặt khuôn mặt trắng nỏn đang đỏ bừng, hơi thở cũng nặng nề, ánh mắt lại như trước sắc bén nhìn đám hung nhân trước mặt,

– Các ngươi cút nhanh ra ngoài! Bằng không ta báo quan là các ngươi tự  tiện xông vào nhà dân!

Ba người bị khí thế kia hù đến sửng sốt, khựng lại một chút, tên béo mập cười khan.

– ha! Thiếu nợ thì trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa! Ngươi có muốn cáo lên chỗ lão Thiên gia cũng phải giải quyết chỗ bạc nợ với ta mới được!

– Bạc là hắn thiếu! Các ngươi đi tìm hắn đi!

– Cha ngươi hắn không có a, cho nên đem ngươi bán cho chúng ta ! Ngươi vẫn là thức thời một chút, ngoan ngoãn theo chúng ta đi đi, Cát thiếu gia đây sẽ không bạc đãi ngươi!

Nói xong ba người nhìn nhau một chút, không tốt xấu cười rộ lên. Đám gia nô sau lưng cũng cười tác quái theo. Ác nhân nguyên hình dạng thế kia làm những người theo xem chung quanh cũng không khỏi lắc đầu thở dài.

– Thiếu các ngươi bao nhiêu? Ta đến trả!

A Lâm nhịn không được, này mẹ con Úc gia dù đến thôn này cũng chưa lâu lắm. Chính là cùng láng giềng xung quanh cũng tốt lắm. Úc Tiểu thư mặc dù từng là Tiểu thư nhà giàu nhưng cũng không phải là cái tự kiêu, xung quanh vài cái trẻ tuổi thanh niên đều có ý định với nàng. Chẳng qua là không dám nói ra, nhìn được một cái là tốt lắm rồi. A Lâm đương nhiên cũng không ngoại lệ, ý niệm trong lòng vốn không dám nói ra, chính là với nhà tường cao cách vách kia luôn có ý tưởng này nọ. Hiện tại mẹ con các nàng gặp nạn, chính là thời điểm để hắn biểu hiện đây.

– Gì? Muốn chõ mõm tham già à? Ngươi có tiền sao?

– Các ngươi ra giá đi!

– Một trăm lượng, ngươi có sao?

– Cái này –

A Lâm cứng người, con số này rõ ràng không nằm trong khả năng của hắn, cho dù gom góp cả thôn lại. Nhất thời toàn bộ sản nghiệp của thôn, có bán hết một lần cũng chưa chắc đáp ứng được một mọt trăm lượng bạc, quả thực không phải sự tình đơn giản.

– A Lâm Ca, đừng nghe mấy tên vô lại này nói bậy bạ! Bọn họ căn bản là đến muốn lừa bịp tống tiền! Ta cũng không tin, giữa ban ngày sẽ không có vương pháp !

Nghe thấy lời này, cái đám “Vô lại” kia nghe ra chữ nổi giận.

– Hê? Ngươi nói ai là vô lại?

Tiến lên hai bước vươn đầu ngón tay chỉa thẳng vào mũi người ta. Đáng tiếc người ta cũng không sợ hắn, “ba”  một tiếng hạ đi cái tay kia, vẻ mặt phẫn nộ trừng hắn.

– Xông vào nhà người ta cường bức thê nhi không vô lại thì là gì?

– Ta khinh! Ngươi nghĩ bổn thiếu gia đây thèm chắc? Nếu không phải tên Úc Nhân Chu cha ngươi thua tiền có chết cũng trả không đủ kia, liền đem áp ngươi cho bọn ta. Ngươi thái độ như vậy định không trả tiền cho ta sao!

– Hiện tại ngươi với đám người này cút đi!

– Sao cơ? ? Ngươi dám bảo ta cút?

Giống như bị ném vào chảo dầu sôi, tên công tử cẩm y thực ngọc ra lệnh:

– Tiểu Ngũ Tử! ! Đem nàng trói lại cho ta! ! Đưa về nhà Cát thiếu gia! !

– ôi chao ~~ chậm một chút chậm một chút, đừng để nàng bị thương~~~~

Tên cao gầy bên cạnh dặn dò, thoạt nhìn hắn chính là coi trọng Úc Tiểu thư đích cát thiếu gia.

– các ngươi muốn làm gì? Không được động vào nàng!

A Lâm vừa thấy không ổn, lập tức chắn lên phía trước dang hai tay che chở Úc tiểu thư. <thực dũng cảm a ~~~ có điều đây là BHTT =.= ngốc nam tử như ngươi cũng chỉ là cái vai phụ thôi>

– Không được? Này Thuấn Châu Thành ai dám cấm Hùng Vi ta làm chuyện gì! ! Giáo huấn tiểu tử này cho ta! !

Vì thế, người xem náo nhiệt đều lui về phía sau, bọn thủ hạ gia đinh vài cái tiến lên, mỗi tên cho A Lâm một chút quyền cước đấm đá. Chủ tử của bọn chúng, thoạt nhìn là cái thiếu gia trẻ tuổi nhướng chân mày hất hàm nói:

– Lợi hại một chút! Nhìn hắn lần sau còn có dám hay không xuất đầu !

Mà mặt khác vài người tiến lên không nói tiếng nào vây chặt Úc Tiểu thư. Hai mẹ con giãy dụa la lên đều là phí công, người đứng xem thấy tên thiếu niên nhà giàu đang nổi giận, ai cũng không dám lên tiếng khuyên can. Một tên gia phó bộ dáng xem như có chút công phu quyền cước thấy nàng phản kháng giãy dụa lộn xộn quá, một chưởng chém vào sau gáy nàng, Úc Tiểu thư nhỏ nhắn mảnh mai liền hôn mê. Rất nhanh đã bị lôi kéo tay chân, che miệng, nhét bên trong kiệu. Người làm mẹ nhất thời giận công tâm cũng xỉu xuống ngay trước sân nhà.

Lúc này, đột nhiên một cái gia phó vội vã chạy vào,chạy đến chỗ Cát thiếu gia cao gầy, hổn hển nói:

– Thiếu gia! Thiếu gia không tốt ! Lão gia đã biết chuyện ngài muốn thu thêm Nhị nãi nãi, chính ở nhà phát hỏa đâu! ! Ngài nhanh đi về đi!

– a?

Cát thiếu gia vừa nghe, mồ hôi lạnh liền rớt, trừng lớn hai mắt, gấp đến độ chân tay luống cuống, nói chuyện đến lắp bắp,

– kia trước. . . Trước đem cái này đưa đến ngoại trạch đi. Ta. . . Ta về nhà chuẩn bị tốt lắm. . . Nói sau!

– Vậy không ổn lắm? Kêu bên ngoài cái kia nhìn thấy, cũng không đắc với ngươi nháo?

Hùng Vi vòng vo đảo mắt châu, giúp hắn lo lắng chu toàn.

– kia, vậy làm sao bây giờ? Phải bảo cha mà biết, đem lột da ta cũng nên!

– Vậy chi bằng phóng ở chỗ ta trước đi, ngày mai ngươi đem chuyện trong nhà giải quyết ổn thỏa rồi qua đem nàng trở về.

– Được chứ?

Cát thiếu gia có điểm nghi hoặc nhìn hắn.

– Ngươi nghi ngờ ta đó hả? Đừng quên ta đêm nay muốn đii Túy Hương lâu nghe xướng khúc, với cái loại Mẫu lão hổ này chỉ có ngươi thích, ta không có hứng thú đâu. Ngươi nếu không tin ta, ta cũng chẳng cần nói với ngươi nữa~~ < dám kêu tiểu nữ nhân nhà người ta là lão hổ =.= Cẩu Hùng a, sau này ngươi tự cầu nhiều phúc đi>

Hùng Vi quay người làm cái xem thường, đảo đi.

– Không không, ta tin ngươi! Nếu không ngươi, sao có thể đem này Úc Tiểu thư thu vào tay a! Cứ như vậy, trước phóng tới nhà ngươi đi, sáng sớm mai ta qua đi đón.

– ân, được rồi. Tiểu Ngũ Tử, trước đem nhân đưa vào nhà chúng ta, cẩn thận một chút đừng cho lão thái thái biết.

– Vâng!

Một cái gia nô đáp ứng một tiếng, đem chứa Úc Tiểu thư đích cỗ kiệu nâng đi. Mà Cát thiếu gia cũng đi theo gia phó vội vã chạy về nhà.

Bên này A Lâm bị đánh đắc mặt mũi bầm dập, Hùng Vi mới gọi người dừng tay, lại hung tợn cảnh cáo  hắn vài câu, lúc này mới mang người rời đi. Người vây quanh xem náo nhiệt bàn nhau này cái Hùng thiếu gia văn nhược, ốm yếu lại hung hăng tàn bạo đến vậy, loại chuyện tình cường thưởng dân nữ làm không chút nào nương tay, lại cảm thán Úc Tiểu thư sợ là dữ nhiều lành ít . Vài cái lão giả có tuổi đều lắc đầu,

– nghiệp chướng a. . .

Chương 2: Ăn trộm gà bất thành

Sáng sớm hôm sau, tại đại môn Hùng gia đại trạch bừng bừng khí thế

Hùng gia Lão phu nhân đang ngồi cổ kiệu để chuẩn bị đi Thanh Viễn Tự ở Bạch Vân Sơn để dâng hương cầu phúc, nha hoàn đi theo hầu đi trước cỗ kiệu lộng lẫy tám người khiên. Đội kiệu phu đang chuẩn bị xuất phát, đột nhiên từ phía tượng sư tử đá đi ra một cái phụ nhân. Đi vòng ra trước kiệu, chặn ngay cán kiệu, la hét:

—— Các người giao nữ nhi của ta ra! !

Bọn gia đinh làm khó định đẩy tay nàng, không cho nàng tới gần kiệu lớn. Lão thái thái lại nghe thấy động tĩnh, nhấc mành kiệu lên hỏi:

—— Đã xảy ra chuyện gì?

—— Bẩm lão thái thái, tự dưng có cái nữ nhân ở đâu hiện ra đang hồ ngôn loạn ngữ.

—— nga?

Lão phụ nhân đầu bạc trầm ngâm một chút, trầm giọng mở miệng,

—— Gọi nàng đến ta hỏi một chút.

—— Vâng

Úc Dung Thị bị đưa đến trước kiệu, quần áo tán loạn, vẻ mặt đau khổ, ánh mắt trũng xuống. Nửa phần oán hận, nửa phần nôn nóng nhìn lão nhân trong kiệu. Hùng Lão thái thái cao thấp đánh giá nàng một chút, bất động thanh sắc nói:

—— Ngươi nói con gái của ngươi bị làm sao?

—— Nữ nhi của ta hôm qua bị công tử của quý phủ bắt đi, đến nay không biết tung tích! Hùng phủ cũng xem như cái đại phú ở Thuấn Châu Thành, tại sao có thể làm ra cái loại này việc bất nghĩa này?

Lão thái thái sắc mặt tối sầm lại,

—— Có chuyện như vậy sao?

—— Chúng ta là bách tính bình dân nếu là vô sự như thế nào lại dám vô cớ vu tội quý phủ như vậy, lão phu nhân, ngài ——

Hùng lão phu nhân nghe xong, khẽ cười cười, cũng không phản ứng gì, mà là trầm tĩnh gọi người hầu,

—— Hùng An, hôm qua đến giờ thiếu gia ở đâu?

—— Bẩm Lão thái thái, thiếu gia từ đêm hôm qua vẫn chưa hồi phủ.

—— Vậy sao?

—— Bất quá, Ở chỗ biệt viện của thiếu gia quả thật nghe được vài câu la hét ầm ĩ. . .

Hùng An đè thấp thanh âm, ghé vào tai lão thái thái cái lổ nói. Hùng lão phu nhân nhướng mày, gật gật đầu,

—— ta đã biết.

Chuyển rồi hướng sang Úc Dung Thị nói,

—— Chuyện này cần phải có tôn nhi của ta mới cấp lời giải thích cho phu nhân. Không bằng trước hết mời vào nhà uống chén trà, chậm đã chậm nói chuyện.

Nói xong lại hạ kiệu, xoay người hướng Hùng trạch lý đi vào. Úc Dung Thị hiện tại nào có tâm tình uống trà, bất quá nghĩ đến nữ nhân hiện tại ngay tại hùng trạch lý, cũng chỉ vội vã tiến vào theo.

Hai người vào nội đường, sau khi ngồi xuống, Hùng lão phu nhân cho người châm trà. Lại sai Hùng An, phân phó hắn đi đến chỗ của Hùng thiếu gia, nếu thấy có nữ tử lạ ở đó, liền đưa đến đại đường.

Chỉ chốc lát, Úc Tiểu thư liền từ sau viện bước nhanh chạy ra.

—— nương!

—— Sán Nhi, ngươi. . . Ngươi. . .

Úc Dung Thị nhận nữ nhân, cả người đều ở phát run, vội vàng đánh giá nữ nhân. Sợ nàng một đêm bị cái gì ủy khuất, lo lắng sợ hax hiện hết lên mặt.

—— Nương, ta không sao.

Úc Tiểu thư vội vàng trấn an mẫu thân, Úc Dung Thị lúc này mới thở ra một hơi. Nắm chặt tay nữ nhi, ý bảo nàng không cần sợ hãi. Quân Sán bây giờ mới được gặp nương của mình, thứ hai là hôm nay không có tên bại hoại kia ở đây, cũng nhìn thấy cái lão phụ nhân tóc bạc kia cũng liền an tâm một chút, không hề giống hôm qua kinh hoàng.

—— Nếu lão nhân đoán không lầm . . .vị phu nhân này có phải tiểu thư của Dung phủ?

Lão thái thái nâng chung trà lên, hớp một ngụm hỏi.

Úc Dung Thị thấy nữ nhân bình yên vô sự, cũng không để tâm lắm. Nghe Hùng lão phu nhân hỏi, xuất phát từ lễ phép, vội vàng trả lời:

—— Lão thái thái quả nhiên sáng suốt, nhà mẹ của thảo dân là Thành Nam Dung thị.

Dung gia nguyên bản cũng là một cái phú hộ ở Thuấn Châu, chính là dưới gối Dung viên ngoại không có con trai, chỉ có một thiên kim. Tới tuổi xuất giá, Dung viên ngoại gặp được Tú tài Thuấn Châu Úc Nhân Chu, chiêu hắn tới cửa làm con rể. Lúc đó nhìn trúng hắn là kẻ biết phận, thành thật, có chí tiến thủ, tuổi còn trẻ đã là tú tài, tương lai nếu là chịu đọc sách, khẳng định rất có tiền đồ. Thứ hai hắn là tên không nhà không nghề, không có họ hàng, vào Dung gia xem như là con của Dung gia. Vì thế cứ yên tâm đem nữ nhân gã cho hắn.

Liền đâu nghĩ tới, này Úc Nhân Chu sau vài lần thi trượt về sau, thất ý dưới thế liền nghiện tính cờ bạc. Đem bạc triệu gia tài của Dung gia đưa hết vào sòng bạc. Dung viên ngoại trong cơn tức giận đem hắn trục xuất khỏi gia môn, chính mình cũng tức giận đến bệnh không dậy nổi, không bao lâu liền quy thiên . Cái này Úc Nhân Chu càng ngày càng lấn, ở mãi sòng bạc không ra. Cuối cùng ngay cả Dung gia nhà cửa đều bán. Úc Dung Thị cùng nữ nhân không có cách nào khác, mới phải dời đến căn nhà nhỏ ở ngoại ô mà dung thân .

Chuyện này ở Thuấn Châu cơ hồ mọi người đều biết, hôm nay Hùng lão phu nhân hỏi ra, Úc Dung Thị khó tránh khỏi trên mặt nổi lên một tia khó chịu.

Hùng lão phu nhân gật gật đầu, vừa muốn mở miệng định nói cái gì, bên ngoài Hùng Vi đang khắc khắc khổ khổ mà trở lại.

Bước đến cửa nội đường, thấy Úc thị mẹ con cùng bà nội đều ở bên trong. Hùng thiếu gia đầu tiên là sửng sốt, ở trong lòng có cái gì đó đổ bể.

Thật sự là không hay ho a, làm sao mà bà nội biết được a. Tiểu Ngũ Tử này hành sự thật bất lực, sau này phải giáo huấn hắn một chút. Bất quá trước mắt việc này cũng phiền toái, Cát Hóa Minh vẫn còn ở bên ngoài chờ mang này nữ nhân họ Úc này đi, vậy phải làm sao bây giờ?

Hùng lão phu nhân thấy tôn tử vừa về tới lại không nói lời nào, tròng mắt loạn chuyển không biết đang suy nghĩ gì, liền hiểu được hắn lại chuẩn bị nói dối tới nơi rồi đây.

—— A Vi! ! Ngươi hôm qua ban đêm đi đâu ? ?

Khẩu khí uy nghiêm lớn tiếng đặt câu hỏi, Hùng thiếu gia sợ tới mức phát run.

—— phu. . . Phu tử bảo ta phải đọc thuộc thư, ta. . . Ta lâu ngày không xem nên xem. . . Xem tới trời chiều tối, liền ngủ lại thư viện . . .

—— nga? Kia trong chốc lát kêu Hùng An đi thư viện, đem ngươi đích chăn màn gối đệm qua đó sửa sang lại.

Hùng thiếu gia âm thầm kêu khổ, chuyện cũng không thể nói ra, cúi đầu nhíu mày méo mặt .

—— Như vậy. . . Trước mắt, ngươi có phải hay không nên cho ta cái giải thích thỏa đán

Hùng lão phu nhân nhìn lại mẹ con Úc thị, nhìn tới tôn tử hỏi.

—— Không liên quan đến ta!

Hùng thiếu gia lần đầu tiên do dự, sợ bị bà nội quở trách .

—— nga? Không liên quan đến ngươi? Vậy tại sao một cái hảo nữ hài nhi nhà người ta lại ở trong phòng của ngươi?

—— Ta cũng không có ở trong phòng! Là Cát Hóa Minh tạm thời phóng ở chỗ này của ta! Nàng ta ….

Nói xong chỉ chỉ Úc Tiểu thư,

—— Cha nàng thua bạc, không có tiền trả. Đòi đem nữ nhân này cấp cho Cát Hóa Minh. Lại không phải là do chúng ta cường thưởng, . . .

Có tên nào đó giấu đầu lòi đuôi. . .

—— Ngươi lấn tới nhà người ta đem nhân đánh bất tỉnh rồi mang đi, còn không tính là thưởng?

Úc Tiểu thư thấy cái tên khơi màu trận phân tranh này không khỏi tức giận, liền oán hận phản bác

—— Ta vốn không định đánh ngươi bất tỉnh, ai kêu ngươi nói ta là vô lại chứ?

—— Ngươi kêu thủ hạ của ngươi đánh A Lâm Ca, chẳng lẽ không phải Vô lại?

—— Rõ ràng là do hắn cậy mạnh trước! ! Nếu không hắn ——

—— A Vi! !

Lão thái thái quát Hùng Vi. Thanh âm không lớn, cũng rất có uy nghiêm. Hùng thiếu gia lập tức thành thật , chính là như trước không phục, liếc mắt nhìn người bên cạnh.

—— Ngươi nói thua bạc? Lại đi đổ phường?

Lão thái thái cũng không bị cái lí do thoái thác của Hùng Vi làm cho mê hoặc, phát hiện ra manh mối.

—— Ế. . .

Hùng Vi này mới phát giác chính mình có lỡ miệng, tròng mắt vòng vo chuyển, vội vàng biện giải

—— Là Cát Hóa Minh đi đổ, ta chính là đi xem náo nhiệt thôi, ta không xuống tay đâu.

—— Hừ!

Hùng lão phu nhân hít một hơi thật vững chãi, sắc mặt trở nên phi thường khó coi. Hùng Vi vừa thấy lão nãi nãi sinh khí, sợ tới mức cũng không dám càng quấy, cúi đầu bày ra kỹ xảo quen dùg. Xuất ra một bộ nhâm nhân xâm lược đích thần thái. Hắn cảm thấy được lão thái thái có la mắn hắn, khẳng định sẽ không vì việc “nhỏ” này mà trách phạt hắn. <nhỏ cái đầu ngươi>

Hùng lão phu nhân cũng không lại nhìn hắn, lại quay lại nói với mẹ con Úc thị:

—— Là Hùng gia bọn ta dạy con không nghiêm, lão thân thay cái tên con cháu bất hiếu này bồi tội cùng phu nhân và Tiểu thư.

—— Lão thái thái không cần khách khí.

—— Ta Hùng gia cũng không phải nguyên quán Thuấn Châu. Trước kia khi đến đây cũng nhờ có Dung viên ngoại chiếu cố, vẫn tâm niệm cảm kích. Hiện giờ dù phu nhân đang vào cảnh khó khăn thì Dung phủ xưa kia cũng là nhà hào sảng. Nếu không chê, chi bằng tạm thời ở lại Hùng gia của ta cư trú. Khi nào tình hình cảm thấy ổn hơn, đi tìm nơi nương tựa không muộn. Không biết Úc phu nhân nghĩ như thế nào?

Lời vừa nói ra, người ở chỗ này toàn bộ đều chấn động. Hùng thiếu gia lại dẫm chân một cái

—— Lão nãi nãi ngươi hồ đồ rồi sao? ? Vì cái gì kêu nàng ngụ ở nhà chúng ta a?

—— Vì cái gì? Nếu ta không đoán sai, hiện tại cái kia Nhị thiếu gia Cát gia đang ở ngoài cửa chờ mang Úc Tiểu thư đi thôi?

—— Nga ——

Bị nói trúng tim đen Hùng thiếu gia lập tức câm miệng. Mà mẹ con Úc gia vốn muốn cự tuyệt sắc mặt lại trắng bệt ra, vẻ mặt khẩn trương, liếc mắt nhìn nhau.

Hùng lão phu nhân dừng lại không nói thêm nữa, làm cho các nàng tự nhận thức sự tình đi.

Bên này Hùng thiếu gia lại bắt đầu than thở,

—— Chuyện cũng không phải của chúng ta, thu vào nhà làm cái gì, lại không quen. . .

—— A Vi! Bình thường ta đã nói với ngươi như thế nào? Dám làm không dám nhận là chuyện đại trượng phu nên làm sao? Về sau ngươi đi vào sài phòng nghĩ cho kĩ! ! Không có lệnh của ta không được đi ra! !

—— Lão nãi nãi——! !

—— Nhanh lên! !

Trông thấy không có hy vọng cứu vãn, Hùng thiếu gia không thể nề hà ngậm miệng lại, như con gà bênh cuối đầu đi ra ngoài, đi ngang qua Úc Tiểu thư bên người, hung tợn nhìn nàng một cái

—— hừ! ! !

Vung tay áo, giận dữ mà đi.

—— Lão phu nhân, ta cùng Sán Nhi. . .

—— Úc phu nhân, lão thân cũng là có hảo ý. Thật sự không muốn nhìn Tiểu thư lại rơi vào trong tay người ta chịu ủy khuất! Cũng may Hùng gia còn có thể giúp Tiểu thư đỡ chút thị phi. Úc phu nhân vẫn là không cần từ chối. Cho dù là vì Tiểu thư suy nghĩ, cũng nên lưu lại a. Xem Úc Tiểu thư một bức nhu nhược thân cốt, thật sự không thích hợp lại đi thụ này gian khổ.

Hùng lão thái thái lời nói rất khẩn thiết, tựa hồ nên lưu lại Úc gia mẫu nữ. Úc Dung Thị trong lòng nghi hoặc, không biết nàng có gì ý đồ. Chính là tình thế trước mắt lại không thể để cho nữ nhân của nàng đi mạo hiểm, nghĩ đến ngày hôm qua một màn trong lòng còn sợ hãi.

—— Về phần A Vi, phu nhân không cần lo lắng. Có lão thân ở đây, hắn không dám làm ra cái việc gì quá lễ tiết đâu.

—— Ý thảo dân không phải cái ý tứ đó.

—— Lấy Úc Tiểu thư thanh danh, lão thân ngày mai liền công bố thu Úc Tiểu thư làm cháu gái. Như vậy về sau nàng lấy chồng cũng liền không có cái gì không ổn, không biết Úc phu nhân ý hạ như thế nào?

Như thế nhiệt thành giữ lại, Úc Dung Thị cũng không từ chối hơn nữa, đành phải gật gật đầu, xem như đáp ứng. Chẳng qua là tạm thời ở nhờ, đãi qua chút thời gian phong ba, sẽ cáo từ. Hùng lão thái thái gọi hạ nhân, lập tức phái người quét tước đình viện, thu thập phòng ở, đem mẹ con Úc thị lưu tại Hùng gia.

Chương 3:

    Hùng gia đại thiếu gia sau khi ăn trộm gà bất thành liền bị nhốt ở sài phòng đến muộn giờ cơm mới được đi ra. Mặt xám mày tro đi vào phòng ăn.  Liếc mắt liền nhìn thấy lão nãi nãi cùng mẹ con Úc thị cùng nhau ngồi, nói cười vui vẻ. Mà cái kia làm hắn tức đến giẫm chân Úc Tiểu thư, lại rất thản nhiên ngồi ngay vị trí của hắn, im lặng mỉm cười nghe Hùng lão phu nhân nói chuyện.

    Ba người thấy hắn tiến vào, cũng không có tỏ vẻ quan tâm. Chỉ có Úc phu nhân cười nhẹ một chút xem như đối với hắn cái tiếp đón, mà Úc Tiểu thư căn bản là không có nửa con mắt nhìn tới hắn.

    “Bộp bộp bộp” liền chạy lên,

    — Sao ngươi ngồi chỗ của ta hả?

    — A Vi!

    Hùng lão thái thái ra tiếng ,

    — Như thế nào lại không lễ phép như thế? Đối với Úc Tiểu thư không cần phải khách khí. Ngươi ngồi vào bên cạnh đi!

    — Lão nãi nãi~~~~

    — Sao?

    Lão phu nhân vừa trừng mắt, Hùng Vi cũng không dám nói thêm nữa . Vì hắn muốn chứng tỏ sự phẫn nộ, cũng không có ngồi xuống cạnh Úc Tiểu thư, mà là vòng qua cái bàn, chạy đến ngồi xuống bên cạnh  Úc phu nhân. <giống con nít thì có>  Dùng cái ánh mắt cừu nhân liếc qua, thần thái như muốn bóp chết đối phương .

    Úc Tiểu thư liếc một cái xem thường, quay mặt qua chỗ khác, Căn bản là lười đấu mắt cùng hắn.

    Trên bàn cơm.

    Hùng Vi vì ở sài phòng đói bụng một ngày, giữa trưa cũng không có ăn, hiện tại đói bụng đến phải ba thước ruột nhàn nhị thước bán, cũng không trông nom người nào ở đây, múa đũa bay khắp bàn, gió cuốn mây tan cuốn lấy đồ ăn.

    Úc Tiểu thư phong thái nhã nhặn tao nhã đầu tiên nhìn kinh ngạc rồi sau đó liền vẻ mặt chán ghét đích nhìn nhà giàu thô lỗ này, thình lình còn bị Hùng Vi không giáp hảo rơi xuống ở chén đĩa lý đích chân gà tiên khởi đích thang nước dừng ở  trên người. Mà nhìn xem Hùng lão phu nhân, tựa hồ cũng không vi tôn tử đích không câu nệ lễ tiết vi ngỗ, chỉ nói là  hắn một câu gọi hắn ăn từ từ đừng ế , thậm chí còn cùng rất nhiều cưng chìu nịch vãn bối đích trưởng giả giống nhau, vì hắn thật là tốt ăn uống mà không tự giác đích vui sướng nhiên.

    Chính thất thần, đối diện đích Hùng Vi đột nhiên đứng lên, khi thân tìm được Úc Tiểu thư bên này, dọa nàng nhảy dựng, có điểm hoảng sợ đích nhìn hắn. Mà Hùng thiếu gia chính là với không tới hắn muốn ăn đích đồ ăn mà thôi, nhanh chóng đích xoa khởi Úc Tiểu thư trước mặt chén đĩa lý đích một khối chè xanh, thị uy giống nhau đâu tiến miệng, đắc ý dào dạt đích nhấm nuốt .

    Úc Tiểu thư cúi đầu , miễn cho thấy này ghê tởm đích tên rốt cuộc ăn không ngon đi. Người này ngay cả thiếu giáo dưỡng đều không tính là, căn bản là không giáo dưỡng trôi qua.

    Cơm tất, Hùng lão phu nhân tiếp tục lưu Úc thị mẹ con ở trong phòng chuyện phiếm. Mà Hùng thiếu gia đi ra ngoài, không biết theo địa phương nào mà lại đem một cái bình khó coi ôm vào trong ngực, đi vào đứng cạnh nha tiểu nha đầu Hỉ Nhi của lão thái thái, xem nàng kia đang viết cái gì.

    Nơi đó chính hỏi  Úc Tiểu thư đích tục danh niên canh và vân vân, có thể là nói không rõ, Úc Tiểu thư tiếp nhận hỉ mà bút lông trong tay, ở hé ra trên tờ giấy trắng viết xuống  tên của mình, đưa cho Hùng lão phu nhân.

    Hùng thiếu gia vô giúp vui, tò mò đích chạy đến lão phu nhân thân sau nhìn, trên tờ giấy trắng viết ba chữ,

    Úc Quân Sán.

    Chữ thứ nhất Hùng thiếu gia cho dù là thối nát thì cũng biết phải đọc làm sao, đọc được thành tiếng. Chữ thứ hai hắn cũng biết, còn chữ “Sán” phồn thể xinh đẹp kia lại cứng họng mà không biết đọc như thế nào. Thế là lẩm nhẩm

    — Úc Quân. . . Úc Quân. . .

    — Sán!

    Hỉ Nhi đưa qua đầu nhìn, nói cho hắn biết.

    — Nga, Sán! Úc Quân Sán!

    Hùng thiếu gia gật đầu, tựa hồ đã hiểu rõ cái tên, thình lình đột nhiên cười to,

    — ha ha ha, Úc Cần Thái! ! Ha ha, còn có kêu Cần Thái đích? Còn Ba Thái đâu! Có hay không đậu giác a? ? Ha ha ha ha ha. . .

    Tất cả mọi người lập tức trầm mặc, Úc phu nhân có điểm xấu hổ, chủ nhân của cái tên cũng phẫn nộ mà nhìn hắn, Hùng lão phu nhân bất đắc dĩ lắc đầu với cái cười khoa trương của Tôn nhi, mím môi miệng không lên tiếng.

    Cười một hồi, Hùng Vi phát hiện chỉ có hắn mình đang cười. Lập tức ngừng lại, giả ho khụ khụ hai tiếng, có điểm khó chịu sờ sờ mũi

————————————————————————————

Tên của Quân Sán (đáng lí là Quần Sán – mà ta thấy đọc không trôi lỗ tai lắm nên sửa lại) – 群粲 đọc là Qún càn đồng âm với từ Cần Thái (rau cần) – 芹菜 đọc là Qíncài :D cái này ta dịch theo GG và QT đồng chí nào có ý kiến tốt hơn thì góp vào để ta sửa nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro