Chương 27: Khóa Nhân Duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Chúng ta hẹn hò đi."

"...Bốp..."

Manh Đới lấy hết cam đảm thật lòng nói. Hậu quả lại bị Mạc Hàn giáng một chưởng thật mạnh vào đầu, đau chảy nước mắt.

Ơ? Chẳng phải sự tình đang phát triển đúng hướng sao? Bị cưỡng hôn hai lần, không lẽ không cần chịu trách nhiệm. Manh Đới là người đơn thuần nên nghĩ vậy, nàng cũng không chán ghét khi Mạc Hàn hôn mình, cũng chẳng chống cự lại khi bị hôn, nói muốn cả hai hẹn hò chẳng lẽ có vấn đề? Tại sao Mạc Hàn lại ra tay mạnh như vậy, nàng nói gì sai? Cơ bản, là nha đầu thúi này không để ý đến giới tính của hai người.

" Thật muốn bổ đầu ngươi ra xem bên trong não ngươi có chứa gì không hay rỗng tếch."_Mạc Hàn với ánh mắt xem thường nói.

" Tất nhiên ra không rỗng, em còn cảm thấy rất đau đây nè."_Manh Đới xoa xoa đỉnh đầu.Manh Đới thật sự là loài động vật sắp tuyệt chủng rồi, bị người khác khi dễ mà vẫn nói ra câu này.

" Vậy tại sao lại nói như kẻ không não vậy? Chỉ là hôn thôi, không có bất cứ tình cảm gì hết!"

" À ha ha ~~ hóa ra là vậy, là tại em suy nghĩ nhiều rồi. Ha Ha~~"_Manh Đới gãi đầu cười ngây dại, chớp lấy tốc độ ánh sáng chạy ra khỏi nhà Mạc Hàn.

Không có tình cảm mà vẫn hôn được sao? Bởi vì thấy Manh Đới toàn quan tâm người khác, tàn cuộc mới nhớ đến Mạc Hàn, nên Mạc Hàn mới ra tay dạy dỗ, không tính là có tình cảm. Có lẽ Mạc Hàn không cho rằng hôn là hành động quá đáng, nên không suy nghĩ liền hành động, Mạc Hàn tuyệt đối không thừa nhận rằng mình ghen với thức thần. Còn tại sao Mạc Hàn ghen? Vì đã yêu cái đầu đất kia? Không thể nào?

" Tỷ tỷ, chị đối với Lão Đới không đơn giản như vậy chứ?"_Lạc Lạc bất chấp nguy hiểm, nhắc nhở chị mình. Đúng như dự đoán, Lạc Lạc vừa nói xong liền nhận lấy một quả cầu lửa từ Mạc Hàn, may mắn trên tay hắn cầm ly nước nên đỡ được. Trong nhà không nên đem lửa ra chơi vậy chứ, cháy nhà là chết hết đó tỷ tỷ.

" Ta không thích những người ngu ngốc."

Lạc Lạc đâu có nói rằng Mạc Hàn thích Lão Đới, chà ~giấu đầu lòi đuôi. Lạc Lạc thở dài, hắn hiểu lòng phụ nữ hơn so với tỷ tỷ, hắn chơi game và xem hentai không hiểu nhiều thì cũng được ít. Lạc Lạc tuyệt đối khẳng định tỷ tỷ hắn đã nảy sinh tình cảm đặc biệt với Lão Đới. Chỉ là do tính khí kiêu ngạo, vị thiên sứ cao cao tại thượng này không muốn thừa nhận mình thích kẻ đầu đất kia thôi.

Từ khi Manh Đới bước vào cuộn sống của Mạc Hàn, mọi thứ đều thay đổi, cả hai người cùng nhau trải qua sinh tử. Mỗi lần Mạc Hàn xuất hiện cứu Manh Đới, đều là do kẻ ngốc nào đó thích tự chuốc họa vào thân. Nhưng mỗi lần đều phúc lớn mạng lớn, cho nên Manh Đới vẫn bình an vô sự mà trở về. Mạc Hàn thật không hiểu nổi kẻ ngốc đó làm sao sống được cho đến bây giờ. Manh Đới lần nào cũng tạo nên kì tích, thậm chí còn có thể cứu Mạc Hàn ra khỏi cảnh ma. Chỉ nói một câu đơn giản:"Không cần phải sợ, em ở đây.", sự lương thiện đến ngu ngốc của Manh Đới đã là cho tảng băng trong lòng Mạc Hàn dần tan.

Mạc Hàn có thể không yêu thích Manh Đới, nhưng sự tồn tại của Manh Đới trong lòng Mạc Hàn là thật. Từ lúc, Manh Đới bước vào thế giới nội tâm của Mạc Hàn, thì tâm tình của nàng đã bị kẻ ngốc đó làm nhiễu loạn, kể cả cuộc sống của nàng.( Đoạn này Mạc Hàn đang nói tới lúc nàng ở trong ma cảnh.)

" Ta sẽ không thích kẻ ngu ngốc đó."_Mạc Hàn lặp lại nhấn mạnh câu nói.

" OK!"_Lạc Lạc ra dấu OK, hắn không muốn tò mò chuyện của Mạc Hàn nữa, Hắn còn trẻ chưa cưới vợ sinh con, không muốn chết sớm.

" A a a a a~~ mất mặt thiệt, chị đây là đại đại ngốc, thật mất mặt mà a ~~~"

Lão Ngũ nhận được cuộc điện thoại từ Lão Đới, chưa biết chuyện gì xảy ra đã nghe Lão gào khóc thảm thiết. Ngoại trừ tự mắng bản thân mình ngốc, rồi bảo mất mặt gì đó, Lão Đới không thèm để ý đến mình gì hết.

"Này , này ..Lão Đới, chị làm sao vậy? Alo, alo~~~"

"...Tút ...tút..."

Tiếng tút kéo dài, Lão Ngũ giơ cái điện thoại quơ qua quơ lại, tự hỏi chuyện gì đây? Gần đây toàn tham gia những chuyện ma quỷ thần bí, giờ lại nhận thêm cuộc điện thoại thần bí nữa? Ai nhanh tới thông báo cho tôi biết đang xảy ra chuyện gì vậy?

Manh Đới cực kì chán nản đi về nhà một mình, để một người tự mắng mình ngốc đến hai lần, thì đúng là đại ngu ngốc mà. Manh Đới nghĩ bản thân mình quá ngây thơ, lại còn mơ mộng hảo huyền, sư phụ đâu có nghĩ hôn nhau là việc to tát, nàng đúng là đại đại ngu ngốc !!

Manh Đới nghĩ đến đầu muốn bốc khói, nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc cả hai đều là nữ, vậy hẹn hò kiểu gì đây? Lúc đó không biết não mình bị cái gì nữa, không biết có phải bị quỷ tha đi rồi không?

Manh Đới bình tĩnh suy nghĩ, nếu Mạc Hàn chịu làm bạn gái mình, không phải là chuyện rất tốt sao? Vóc dáng xinh đẹp, gợi cảm, da trắng, trừ ma diệt quỷ đều rất lợi hại, ở bên cạnh Mạc Hàn tuyệt đối an toàn, nàng đúng là một người bạn gái tài mạo song toàn. Đây không phải là chuyện rất hạnh phúc sao?

Vâng, tại Manh Đới đầu đất nên suy nghĩ vấn đề quá đơn giản.

"  Lão Đới, cả ngày hôm qua cậu đi đâu không về. Cậu không biết mình khác người sao? Cả ngày ở bên ngoài chạy loạn.!"_Vừa mở cửa, 'con ma cùng phòng' liền chắn ngang, trừng mắt mắng Manh Đới.

Manh Đới nghĩ thầm:" Nếu mình là người bình thường, có thể nhìn thấy cậu sao?"

" Hôm qua cùng đại sư phụ thu thập oán quỷ, sau khi xong việc mệt quá ngủ luôn tại nhà chị ấy."_Manh Đới cười cười nói, nàng không nên bỏ Tiểu Khôi ở nhà một mình, cậu ấy sẽ rất buồn chán.

" Nguy hiểm quá, nếu như cậu chết mất, sẽ lập tức đi đầu thai. Mình không muốn chưa từ biệt mà đã chia cách. Không được, lần sau mình phải đi theo cậu."

" Nhưng cậu theo bằng cách nào? Dáng vẻ cậu thế này không phải muốn hù người khác chạy mất à?"_Manh Đới có chút lo lắng. Huống chi đây là nơi Tiểu Khôi bị hại chết, muốn đi ra khỏi chỗ này không phải dễ. Ngộ nhỡ Tiểu Khôi đi theo, gặp phải Mạc Hàn, oán khí của Tiểu Khôi không mạnh thế nào cũng bị hành hạ một trận.

" Không biết, nhưng mình lo lắng cho cậu."

" Được rồi, vậy để mình đi hỏi đại sư phụ xem có cách nào hay không."

Nói Manh Đới là đầu đất không sai chút nào, chuyện gì cũng có thể trở qua lật lại rất nhanh. Không phải không nghĩ đến, chỉ là không muốn bản thân bị buồn phiền, nên những việc xảy ra nàng đã quên rất nhanh.  Vẫn mặt dày vô sĩ cười hì hì tìm Mạc Hàn, giúp đỡ.

Mạc Hàn nhìn thấy Manh Đới dáng vẻ ngốc nghếch không bận tâm điều gì, trong lòng cảm giác khó chịu, chỉ là trên mặt Mạc Hàn không để lộ ra cảm xúc. Mạc Hàn rút một tờ khăn giấy, vẽ cái gì lên mặt giấy rồi quăng cho Manh Đới.

" Đốt tờ giấy này trước mặt con ma đó là được."

" Đơn giản vậy sao?"

" Thế nào?"

Manh Đới không dám cãi, Mạc Hàn nói gì thì chính là vậy. Liền cầm tờ giấy Mạc Hàn đưa cho chạy về nhà thử.

Manh Đới về đến nhà, đứng trước mặt Tiểu Khôi đốt tờ giấy. Tiểu Khôi hóa thành một làn khói rồi biến mất, Manh Đới cuối đầu nhìn xuống đất, dưới chân cậu là một con Tiểu Trư đáng yêu. Manh Đới ngồi xổm xuống chọt chọt.

" Cậu là Tiểu Khôi?"

" Đúng vậy, Lão Đới tại sao cậu lại trở nên to lớn vậy? Mình biến thành cái gì thế?"

" Ạch..à..thì ..một thú cưng rất đáng yêu."_Manh Đới không dám nói cho Tiểu Khôi biết cậu ấy bị biến thành một chú heo con. Tiểu Khôi đáng thương, lại bị Mạc Hàn chơi xỏ lần nữa. Manh Đới trong lòng an ủi:" Thân là bạn cùng phòng, cực khổ cho cậu rồi."

Trải qua chuyện ' ngã tư tuyệt mệnh', Mạc Hàn bị đã kích lớn, cả đám ác quỷ làm cho linh lực của nàng bị hao tổn rất nhiều, chút nữa là đại bại. Nếu việc này bị lan truyền, không biết mặt mũi của nàng phải để ở đâu, chuyện này làm tổn thương lòng tự ái của nàng, nên chuyện này là việc không thể chấp nhận được. Ở nhân gian, cũng không cần ngày nào cũng phải trừ ma diệt yêu, phần lớn những chuyện Mạc Hàn làm đều là đi xem phong thủy, xua đuổi oán khí, đêm đó xảy ra đại chiến là rất hiếm. Mạc Hàn chưa đủ mạnh, không thể trong vòng vài giây có thể hạ gục đối thủ, nhưng cũng không thể bị đánh bại khó coi như vậy.

Vì vậy, Mạc Hàn từ đêm đó đã tiếp tục luyện tập để linh lực mạnh hơn. Trưởng nữ như nàng, đánh không lại đám ma quỷ, thì nàng làm gì có chỗ đứng trong giới thiên sứ. Như vậy so với mấy tên thần côn chuyên đi lừa gạt có gì khác nhau. Mạc Hàn là người kiêu căng, tự mãn không chấp nhận mình yếu thế như vậy, vì vậy mà nàng bất chấp lục tung mọi thứ trong nhà để tìm ' thần chú bách khoa toàn thư.'

"...Keng..."

Mạc Hàn rút ra một cái hộp nhỏ trên tủ, có một vật theo thứ đó rơi xuống đất. Mạc Hàn nhặt lên, đó là vòng tay chuỗi 11 hạt châu, giống với Khu Hồn Hỏa mà nàng thấy Manh Đới đeo trên tay. Chỉ là, cái này dính phía trên là chìa khóa.

Mạc Hàn liền nhớ tới một người, lập tức đi tới phòng đệ đệ.

" Lạc Lạc, cái này không phải lão già đáng chết kia đưa cho đệ à?"

Lạc Lạc đang chơi game, liếc nhanh một cái rồi nhăn nhó ghét bỏ quay đầu tiếp tục chơi game.

" Em mới không thèm thứ đồ của con gái đó. Vải lại, em đeo cũng không được."

Lúc nhỏ, Lão già nhà nàng làm hai cái Khu Hồn Tỏa, chuẩn bị cho tỷ đệ mỗi người một cái. Ai ngờ, lão già đó lại đem cái của Mạc Hàn tặng cho người khác, nên Mạc Hàn rất hận. Rồi đến khi quen biết Manh Đới, mới biết được đầu đất đó là người lão già đáng ghét tặng Khu Hồn Tỏa. Lạc Lạc thì đang mang một cái, cũng không thèm nhìn Mạc Hàn đang cầm cái gì. Mạc Hàn khó hiểu nhìn chằm chằm vào cái vòng tay, nhịn không được muốn đeo thử. Vừa đeo lên, chiếc vòng tự động thu lại vừa khít cổ tay Mạc Hàn, quả là kì lạ.

" Đại sư phụ ~~~"

Manh Đới đang đứng ngoài cửa, một tay bấm chuông, miệng thì la to. Con quỷ phiền phức lại tìm tới, Mạc Hàn thật không chịu nổi, ra mở cửa.

" Có chuyện gì...Á..!"

Mạc Hàn vừa mở cửa, chưa nói hết câu, chiếc lắc trên tay như có một lực vô hình nắm lấy cổ tay Mạc Hàn lôi về trước. Manh Đới cũng bị tương tự, mang theo cái Khu Hồn Tỏa ổ khóa đưa về trước. Tay hai người nhau có cục nam châm hút chặt lấy nhau, kéo cỡ nào cũng không ra.

" Buông ty!"_Mạc Hàn nổi nóng, muốn bỏ tay ra.

" Không phải tại em, rõ ràng là đại sư phụ nắm tay em. Em buông ra không được!"_Manh Đới vô tội nhìn Mạc Hàn, nàng đâu biết xảy ra chuyện gì.

" Chết tiệt! Lạc Lạc! Ra đây ngay!"_Mạc Hàn gọi chấn động cả ngôi nhà, Lạc Lạc đang mải miết chơi game cũng phải co giò phóng nhanh xuống. Đứng trước mặt tỷ tỷ đại nhân nghe sai bảo.

" Chuyện gì? Có chuyện gì? Cháy nhà? Ồ! Hai người nắm tay, thật thân ái."

"Thân cái đầu ngươi! Đây là chuyện gì? Thứ này tên là gì?"

" Cha nói nó gọi là 'Khóa Nhân Duyên.'"

" Sh**!"

" Tỷ tỷ, bình tĩnh. Đừng đem lửa ra chơi, sẽ có án mạng đó."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro