Chương 6: Thi Thể Bẻ Ngược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên tay Manh Đới chính là một chuỗi 11 viên hạt châu không biết làm từ chất liệu gì, ở giữa có cái khóa nhỏ, vừa vặn khóa vào cổ tay nàng.

"Đây là Khu Hỏa Hồn nhà tôi, làm sao cô có được?"_Mạc Hàn không thể nhìn lầm, vật đó do lão già thối nhà nàng làm ra. Trên thế gian, chỉ có duy nhất hai cái, một cái ở chỗ đệ đệ của nàng, trên khóa đúng là có một chút linh lực, chẳng trách ma quỷ không làm gì được Manh Đới.

" Của nhà chị? Đây là lúc nhỏ có một vị thúc thúc rất đẹp trai, chú ấy nói tương lai nhờ nó mà tìm được người yêu. Còn có tác dụng không bị ma quỷ làm tổn thương. Vị thúc thúc đó là ba chị à?"_Manh Đới nở nụ cười, cái này không phải trùng hợp mà là duyên phận.

"Lão già đáng ghét, dám lấy quà sinh nhật của tôi đưa cho cô!"_Mạc Hàn lại một lần nữa nổi khùng, muốn lấy về mà không được. Cái khóa đó một khi đã đeo vào thì không thể tháo ra.

" Xin lỗi, em không biết đây là quà sinh nhật của chị, nhưng cái này không mở ra được."_Người không biết là người không có tội, Manh Đới đúng thật là không biết.

" Bỏ đi."_Lão già đáng ghét đó còn chọc tức nàng nhiều, chứ không phải chỉ điều này.

Mạc Hàn trước khi rời đi, còn liếc nhìn Tiểu Khôi Khôi một cái, Manh Đới thấy chị ta vừa một cười khá quái dị! Mạc Hàn đi rồi, Tiểu Khôi liền thống khổ lăn lộn trên đất.

" Thiên sứ thối, ta muốn giết ngươi! Lão Đới giúp ta gỡ lá bùa trên lưng xuống!"

Manh Đới trong lòng âm thầm đổ mồi hôi, vị thiên sứ này không vui liền thích hành hạ người khác. Không phải đe dọa, thì đem ma quỷ ra làm trò chơi. Đúng thật là làm ma quỷ không ưa nổi.

Manh Đới đem lá bùa trên lưng Tiểu Khôi gỡ ra,'nàng' còn hung tợn chửi người. Mặt bị rách một đường rất đáng sợ, hiện tại nổi giận lộ ra bộ dạng ác quỷ, càng khủng bố hơn. Lại còn đem đèn phòng chớp tắt không ngừng.

"Ê, tớ vô tội nha! Đừng có làm đèn phòng bị hỏng, nhìn nó rất tội nghiệp."

Manh Đới tuy rằng thấy ma quỷ, nhưng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến ma quỷ giết người. Nói không chấn động là gạt người, dù cả hai chẳng có quan hệ gì, nhưng đều là bạn học cùng trường. Ít nhiều gì cũng cảm thấy đáng tiếc.

Manh Đới nằm trên giường lăn lộn không ngủ được. Không biết ai sẽ là mục tiêu tiếp theo của Quan Tuệ , hiện còn đang nhập vào người Trần Tử. Nếu ngồi chờ, đảm bảo sẽ hỏng bét? Nói như thế nào thì nàng cũng chỉ có thể nhìn thấy ma quỷ và nói chuyện, bản thân không hề có chút năng lực gì.

Buổi tối hôm đó, Manh Đới mơ thấy Đan Ny đang ra sức lê thân thể biến dạng bò đến chỗ nàng, Tiểu Song không ngừng dùng dao cắt vào bản thân, máu chảy không ngừng. Bọn họ vươn tay về phía nàng, muốn nói gì cho nàng biết. Nàng cố gắng cách mấy cũng không nghe được, chỉ mơ màng biết bọn họ nói một chữ 'Thành'.

Manh Đới giật mình tỉnh giấc, muốn ngồi dậy nhưng bị cái gì đè. Ngực không thở được, mở mắt ra, quả nhiên chính là con 'ma cùng phòng'. Bởi vì chết trên giường, nên' cô ấy' đang đè lên người nàng.

"Tiểu Khôi! Làm ơn, cậu đừng ngủ đàng hoàng một chút, bị ma đè không vui tí nào."

Manh Đới chưa từng biết ma cũng phải đi 'ngủ', bay lung tung trên không là được rồi. Đã giành giường, còn đè nàng đúng là hết nói nổi.


Vừa rời giường, điện thoại reo liên tục như đòi mạng. Manh Đới đang đánh răng, vừa nhận điện thoại của Lão Ngũ. Nghe cậu ta nói xong, thiếu điều muốn nuốt luôn bọt kem, lập tức mở TV.

Trên TV đang đưa tin, hai ngày trước tại trường đại học nào đó đã chết liên tiếp hai sinh viên. Tối hôm qua, có sinh viên lẽn vào trường, từ sân thượng thư viên nhảy xuống, chết cực kỳ thảm.

Manh Đới không cần đoán cũng biết do ai làm. Ngày hôm qua, Quan Tuệ chạy mất đúng thật là đi hại người. Những người đã chết đều là bạn chơi chung một nhóm, thường xuyên bắt nạt Trần Tử. Không lẽ vì người mình thích, chết rồi còn quay lại trả thù? Nhưng cũng đâu cần làm quá lên như thế, chẳng lẽ cãi nhau đôi ba tiếng lại đưa người khác vào chỗ chết? Nhất định bên trong có sự tình mà người ngoài không biết.

Manh Đới lập tức muốn đi tìm Mạc Hàn. Nàng phụ trách tìm ra sự thật, Mạc Hàn phụ trách bảo vệ nàng. Không phải, là sử lý con quỷ kia. Cũng không đúng, mà thôi miễn sao đừng đánh 'nó' hồn bay phách tán là được. Hóa giải oán khí giúp 'nó' đầu thai, là trách nhiệm của thiên sứ.

"Manh Ngốc, cậu phải cẩn thận, đừng có biến thành ma trở về."_Ma cùng phòng đang lo lắng cho nàng. Manh Đới thật là không biết quan tâm bản thân, toàn làm những việc nguy hiểm.

" Yên tâm đi, nếu như mình' ngủm', sẽ cùng cậu bầu bạn cho vui!"

Manh Đới đeo balo ra khỏi nhà, nàng chỉ biết Mạc Hàn ở trong khu cao cấp đối diện, nhưng không biết căn hộ nào. Đúng là nên xin số điện thoại, mà vị thiên sứ kia không thích người khác tiếp cận thì dễ gì cho mình.

Manh Đới còn đang suy nghĩ làm sao tìm ra chị ta. Thang máy tới tầng trệt, vừa mở cửa vị thiên sứ kia, ăn mặc nhưng cũ.

Manh Đới vội vàng chạy tới:" Đại sư! chị chờ em hả? Mục đích chúng ta giống nhau, đi chung ha!"

"Bớt lo chuyện bao đồng, cho tôi về nhà ngủ."_Mạc Hàn đến chính là cảnh cáo nha đầu không sợ chết kia đừng nhiều chuyện.

"Em biết chị lo cho em, em đảm bảo tự lo lấy thân, có chị ở đây nhất định không sao."

" Cô cho rằng tôi sẽ lần nữa cứu cô? Tôi diệt quỷ chứ không phải vệ sĩ."

Manh Đới hai tay nắm chặt cánh tay Mạc Hàn, bất cứ giá nào cũng phải quấn lấy nữ thiên sứ lợi hại này.

"Rõ ràng chị là người tốt, cứ giả bộ lạnh lùng. Chị lần nào cũng cứu em, nếu không chị làm sư phụ em đi.Dạy em hai chiêu phòng thân được không?"_Manh Đới lầy lội, thật khiến người ta muốn đánh.

" Buông tay!"_Mạc Hàn sắp bạo phát.

Kết quả, với nghị lực phi thường bám dai như đĩa, đã chiến thắng thiên sứ tiểu thư cao ngạo lạnh lùng. Hơn nữa, Lão Ngũ biết mục tiêu kế tiếp của Quan Tuệ là ai, Mạc Hàn đành tìm người cùng nha đầu kia. Trước mắt canh chừng mục tiêu, thế nào con quỷ cũng xuất hiện.

Manh Đới nằm mơ, đúng là bọn Đan Ny đang cầu cứu nàng. Chữ 'Thành' kia chính là bạn của bọn họ-Thành Gíac . Nhưng quá muộn, Thành Gíac chính là người từ sân thượng nhảy xuống, mà tin tức nói đến ngày hôm nay. Mạc Hàn nhìn đến thi thể, không phải tự sát, trước khi nhảy xuống hắn đã chết rồi. Nói đúng hơn, bị người khác đem xác từ sân thượng vứt xuống.

Mục tiêu tiếp theo của Quan Tuệ là Hàn Thiến, người trong nhóm còn sống duy nhất. Hàn Thiến thật ra cũng chẳng có bản lĩnh gì, toàn đi theo Đan Ny ' cáo mượn oai hùm' thôi. Biết tin đồn bọn họ liên tục gặp chuyện, suốt ngày trốn trong nhà không dám ló đầu ra.

" Đây là nhà của Hàn Thiến."_Lão Ngũ dẫn cả hai đi tìm người cuối cùng biết sự thật.

"Lão Ngũ rất có bản lĩnh, những tài liệu này cũng tìm thấy."_Lão Đới ném cho cậu ánh mắt khen ngợi.

Mạc Hàn như chẳng quen họ, trực tiếp đi đến cửa chính. Manh Đới nghĩ chị ta muốn gõ cửa, ai ngờ lại dùng chân đạp cửa, rất đơn giản mà bạo lực. Đã tự tiện xông vào nhà dân, còn đạp cửa thêm tội phá hoại tài sản.

"Một mình chị ấy làm tiền cho chị ấy đền."

" Đúng!"

Lão Đới và Lão Ngũ lập tức cùng chị ta phân rõ ranh giới, quang minh chính đại ngang nhiên đi vào theo. Mạc Hàn xông vào nhà, đi nhanh vào phòng tóm lấy người bên trong quăng ra ngoài, hắn còn đang run lập cập cầu xin đừng giết hắn.

" Đừng giết tôi, đừng giết tôi! Đều do bọn họ làm, tôi không làm gì cả. Là do cô tự ngã xuống, không phải tại chúng tôi, không phải!"_Lớn đầu còn khóc như con nít, cả người co rút ôm chặt cái sofa.

"Qủa nhiên có ẩn tình, cái chết của Quan Tuệ có liên quan đến mấy người? Nhất định không phải đơn giản nói xấu Trần Tử, có phải mấy người hay đánh đập cậu ấy không?"_Manh Đới như đang tra hỏi tội phạm.

"Là bọn Đan Ny làm, không liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ đứng ở phía sau làm như hùa theo, chứ không có bản lĩnh gì. Ngày đó xảy ra chuyện tôi không tham gia, tôi cũng đã khuyên bọn họ."

Bạn cùng nhóm hay chơi chung, giờ chết liên tiếp, Hàn Thiến biết mình là người kế tiếp. Bình thường rất nhát gan, bây giờ thật sự sợ đến hoảng loạn.

"Nếu không muốn chết, giúp ta dụ con quỷ ra."_Mạc Hàn mang giày cao gót, một chân đạp lên sofa,tay còn lại nắm chặt cổ áo. Nhìn nàng không khác gì xã hội đen, Manh Đới có thể tưởng tượng chẳng ai dám nợ tiền Mạc Hàn.

"Không, không, 'nó' sẽ giết tôi."_Hàn Thiến càng thêm sợ hãi vung tay.

" Mợ nó! Ngươi có phải người không vậy!'nó' đã giết nhiều người như vậy, mục tiêu tiếp theo của'nó' là ngươi. Nếu không dụ được 'nó' ra! Không ngoan ngoãn nghe lời! Bà đây sẽ làm thịt ngươi! Nghe.rõ.chưa!"

"Nghe..nghe rõ."

Mạc Hàn thấy Hàn Thiến nghe lời, mới buông tay. Chị ta không những đập bay cửa, dẫm hư ghế sofa, mà còn uy hiếp cả chủ nhà. Manh Đới chỉ có thể giơ ngón tay cái lên diễn tả tình cảnh lúc này.

( Mạc Hàn thật là soái chết con dân là tui đây rồi....)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro