Chương 89: Sinh Tử Kiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Cô cho rằng mình là nữ vương, thì có thể đùa giỡn người khác sao?"_Mạc Hàn trán nổi đầy gân xanh, tức giận, đầu muốn bốc cả khói.  Đúng là nói chuyện lỗ vốn, với vị nữ vương này chỉ có thể dùng bạo lực nói chuyện, mới được, đúng là đáng ghét mà.

Vampire đi tắm nắng, nghe cũng biết là chuyện cười. Thế nhưng cách này lại dùng lên chính người yêu của Mạc Hàn, làm sao nàng cười nổi. Bây giờ là thảo luận nghiêm túc, không phải mở đại hội hài kịch.

" Cô bé hiện tại chỉ là một nữa Vampire, chưa hoàn toàn biến thành Vampire. Bởi vì cô bé chưa hút máu người, nên vẫn còn có thể cứu. Có hai cách, tôi chọn cho các người cách dễ nhất rồi."_Jessica giải thích, nàng cũng không phải nói đùa. Nghe thì có vẻ rất buồn cười, nhưng mấy thứ con người biết về Vampire thì còn quá ít.

" Cô xác định đây là cách đơn giải nhất?"_Mạc Hàn vẫn nghi ngờ hỏi lại.

" Còn một cách khác, là giết chết vua của Vampire, cũng là chính tôi. Cô nói xem, cách đó dễ không?"

Hai cách đó khác nhau ở chỗ, một là bọn họ phải dốc sức toàn lực đánh với Jessica, một là phải để một mình Manh Đới chịu khổ. Nếu đem so sánh, Mạc Hàn sẽ chọn cách thứ hai, giết chết Jessica. Thế nhưng bây giờ Mạc Hàn đang bị đứng chết một, muốn đụng tới một cột tóc của Jessica còn không được, nói chi giết nàng, cách này đúng là không khả quan cho lắm.

" Ánh sáng mặt trời chính là kẻ thù truyền kiếp của Vampire, nếu bị chiếu thẳng vào sẽ lập tức biến thành tro bụi. Đương nhiên, chúng ta sẽ không để cô bé ra đứng giữa trời trưa nắng, mà chịu chết. Trung Quốc các người không phải có câu 'nhảy vào chỗ chết để hồi sinh' hay sao? Chỉ cần đem cô bé ra ngoài trời phơi nắng một chút, giết chết mấy con vi khuẩn Vampire là OK! Nếu canh đúng thời gian dập lửa, thì sẽ không bị đốt thành than là được."

" Vậy nếu bị thiêu chết thì sao?"

" Đơn giải, thì chết luôn!"

" Cô đang trêu chọc tôi à?"

" Tỷ tỷ, bình tĩnh."

" Có tôi ở đây, Diamond sẽ không bị thiêu chết. Tôi hiểu chị ấy, thà để bản thân mình chịu khổ, chứ không muốn biến thành Vampire. Cho nên tôi ủng hộ chị ấy."_Viên Vũ Trinh biết Manh Đới sẽ lựa chọn cái gì, hơn nữa không có cách nào ngăn cản, thì cứ ủng hộ chị ấy là điều tốt nhất. Manh Đới gặp phải sinh tử kiếp, Viên Vũ Trinh sẽ không để Manh Đới gặp nguy hiểm. Dù đã buông bỏ tình cảm, nhưng vẫn không thể nào ưa nổi bản mặt của Mạc Hàn. Cho nên Viên Vũ Trinh mới lên tiếng, làm anh hùng cứu mỹ nhân.

" Con Tuyết Yêu chết tiệt! Ngươi mau buông em ấy ra!"

" Tôi không buông đó! Diamond là của tôi."

Jessica hóa giải thuật định thân, Mạc Hàn được tự do, chuyện đầu tiên là xông tới giật Manh Đới ra khỏi tay Viên Vũ Trinh. Hai người gần như muốn đánh nhau, cái nhà này vừa mới sửa sang lại một chút, nay đã phải chịu khổ.

Trời đã tối, chuyện tắm nắng để may tính, chỉ một đêm dường như dài vô tận. Manh Đới sợ bản thân mình khống chế không được, chủ động yêu cầu trói tay nàng lại. Mạc Hàn không chịu kéo Manh Đới lên phòng, có chuyện gì sáng may nói. Vừa vào đến phòng, Manh Đới liền chui rút một bên giường, đẩy Mạc Hàn qua một bên.

Hai người cứ như vậy ngồi hai bên cạnh giường, ngăn cản bởi cái giường, muốn nắm tay cũng không được. Chỉ đành im lặng ngồi đó.

" Em có biết chị sẽ rất đau lòng không?"_Mạc Hàn lên tiếng, bây giờ chỉ có hai người.  Mạc Hàn đã không còn cậy mạnh, hay dùng dáng vẻ kiêu ngạo để nói chuyện.

" Có cách đỡ hay không làm được gì, Jessica đã nói là sẽ không sao. Ngày mai em có thể trở lại làm con người, đáng lý ra chị phải vui mừng mới đúng."_Lần này Manh Đới cũng không có cái cớ gì để tự thuyết phục mình. Khi thấy ánh mắt tràn đầy đau khổ của Mạc Hàn, nàng cũng không còn tâm trạng nói đùa.

" Em có biết không, khi nhìn thấy em tắt thở, chị đã chết một lần. Ngày mai, là lần thứ hai, chị phải trơ mắt nhìn em bị ánh nắng mặt trời hành hạ, mà không thể làm được gì, chị phải làm sao đây? Em nghĩ chị sẽ rất vui vẻ sao? Em quá đề cao chị rồi..ha ha.....Chị là người rất yếu đuối, không mạnh mẽ như em nghĩ đâu. Chị cũng không có trái tim mạnh mẽ như em."_Mạc Hàn tức giận, nước mắt vừa rơi vừa nói.

" Chúng ta không phải rất tin tưởng nhau sao? Chị phải tin em có thể vượt qua. Lúc nãy, kêu Yuri giết em, là em sai, sau này em sẽ không như vậy nữa. Em không thể xa chị, cũng không có cách nào có thể tưởng tượng một ngày nào đó chúng ta phải biệt ly. Chỉ vì em sợ. Em xin lỗi, em không nên làm như vậy, làm chị phải đối mặt với mọi chuyện một lần. Xin lỗi!"

Nhìn Manh Đới vừa tự trách, vừa khóc, Mạc Hàn chịu không nổi. Chạy tới ôm chặt Manh Đới vào lòng.

" Thay vì nói lời xin lỗi, thì chị muốn nghe điều khác hơn.'

" Em yêu chị, Mạc Hàn!!'_Manh Đới dựa vào vai Mạc Hàn nói, nhưng mùi vị của máu bên trong cơ thể Mạc Hàn lại làm Manh Đới khát khao. Nàng liền đẩy Mạc Hàn ra:" Hàn Hàn, chị đến gần em, em không kiềm chế được."_Manh Đới khổ sở chịu đựng nói, toàn thân run rẩy. Hai chiếc răng nanh đang đưa ra rất đau đớn.

" Em chờ chị một chút."_Mạc Hàn vuốt nhẹ mặt Manh Đới, rồi chạy ra khỏi phòng. Manh Đới cũng không biết Mạc Hàn muốn làm gì.

Một lúc sau, Mạc Hàn quay lại với cuộc chỉ đỏ trên tay. Lấy nó một đầu buộc vào ngón áp út bên tay trái mình, rồi kéo một đoạn dài, buộc vào ngón áp út tay trái của Manh Đới.

" Hàn Hàn, chị làm gì vậy?"

Mạc Hàn không trả lời, thì thầm đọc thầm chú. Sợi chỉ quấn quanh tay hai người biến mất.

" Thứ này không phải dây tơ hồng đó chứ?"_Manh Đới ngoắc ngón tay, nàng có thể cảm ứng được Mạc Hàn. Manh Đới liền nhớ ra, lúc nàng chết Khóa Nhân Duyên đã bị gãy.

" Nó so với Khóa Nhân Duyên tác dụng chậm hơn một chút. Đây gọi là Đồng Tâm Chú, từ giờ trở đi, chúng ta là đồng sinh cộng tử."

" Chị...chị đang đùa gì vậy, mau giải trừ nó đi. Lỡ như em.."

" Đây là lý do để em tiếp tục sống, ngày mai mọi chuyện em phải trải qua, đều có chị ở bên. Dù kết quả thế nào, em mong đừng đẩy chị ra xa. Đáp ứng chị, sau này dù có chuyện gì, cũng đừng bỏ chị một mình, được không?"

" Được! Em hứa! Ngày mai nhất định em có thể vượt qua."

Vì lo lắng cho nhau, mà buông tay, thì sao với chết còn khó chịu hơn gấp 10 lần. Manh Đới cảm thấy Mạc Hàn đã lần rất nhiều chuyện cho mình. Lúc Mạc Hàn vì mình mà bị thương, Manh Đới là người nổi nóng giận chị ấy mới đúng, nhưng lúc nào cũng ngược lại. Lần này, Mạc Hàn thật sự ép Manh Đới, nàng không thể không chấp nhận. Bọn họ là người yêu, đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, không phải một người là có thể gánh vách tất cả. Lần này, Mạc Hàn quyết tâm cùng Manh Đới đồng sinh cộng tử, Manh Đới cũng không còn cách nào để trốn tránh nữa.

Buổi tối, hai người vẫn ngồi dưới đất, cách nhau một cái giường, không ai nói với ai câu nào, cho đến bình minh lên. Nếu không thể ngủ ngon, thì cứ thức để bảo vệ nhau.

" Bình minh rồi ~~ Diamond. Em đến gọi chị thức dậy..Ồ. hai người thức rồi à?"_Sáng sớm Viên Vũ Trinh đã đập cửa xông thẳng vào phòng Mạc Hàn. Nhìn dáng vẻ của nàng như muốn nói hôm nay trời rất đẹp, thích hợp để đi chơi. Nhưng trong bầu phòng khí âm u, lo sợ, của hai người kia, khác hẳn với Viên Vũ Trinh.

" Yêu quái đúng là yêu quái, một chút tố chất cũng không có."

" Cái đồ thiên sư thối tha, cô làm như mình lúc nào cũng có tố chất vậy."

" Được rồi, hai người sáng sớm là đã cãi nhau rồi. Chưa ăn cơm không thấy đói bụng sao?"

" Tỷ , Lão Đới, hai người chuẩn bị xong chưa. Chút nữa chúng ta đi."_Lạc Lạc nghe được phòng Mạc Hàn rất ồn, biết hai người đã thức, nhanh chóng đi tới. Nhìn thấy vành mắt Mạc Hàn đen thui, rõ ràng cả đêm không ngủ.

" Chuẩn bị cái gì?"_Manh Đới hỏi. Nếu chuẩn bị tâm lý, thì cả đêm không ngủ cũng đủ rồi.

" Cô bé không thể cứ như vậy bước ra ngoài, rồi phơi nắng trước nhà. Nếu có người nhìn thấy, không báo cảnh sát mới lạ."_Jessica đang đứng tựa vào cửa nói.

" Cho nên, mọi người đưa chị vào rừng. Trong rừng có cây, sẽ ngăn được ánh sáng mặt trời, tốc độ thiêu cháy sẽ không nhanh. Hơn nữa, chị có thể sử dụng sức mạnh tự nhiên để bảo vệ mình, tính an toàn rất cao."_Viên Vũ Trinh giải thích. Tối qua, Viên Vũ Trinh và Jessica đã thảo luận với nhau, để tránh được ánh nắng mặt trời trực tiếp, không thể tùy chọn một chỗ mà phơi được.

" Làm phiền mọi người rồi."_Manh Đới cảm thấy có rất nhiều người lo lắng cho mình, đúng là rất cảm động.

" Không sao, nhìn thấy người khác gặp nguy hiểm, không thể không cứu."_Lạc Lạc đã biết ngày hôm qua xảy ra chuyện gì. Hành động của Manh Đới đúng là không sai, việc xảy ra mọi người đều không ngờ.

" Tôi có thể đi cùng mọi người không?"_La Lan đứng trước cửa hỏi. Chuyện do cô bé gây ra, bọn họ không tránh mắng, cô bé cảm thấy rất có lỗi. Dù xảy ra chuyện gì, La Lan cũng muốn đi theo.

" Nếu bị thiêu cháy, sẽ không ai cứu ngươi!"_Mạc Hàn hận không thể bóp chết cô nhóc bên ngoài bảy tuổi, bên trong là một bà lão hơn 100 tuổi. Nếu một chút nữa bị mặt trời thiêu đốt, Mạc Hàn sẽ rất hài lòng nhìn La Lan bị tan thành tro bụi.

" Tất cả đều đi hết."

Lạc Lạc vẽ một cánh cửa trên tường trong phòng Mạc Hàn, mở cửa ra trước mặt chính là một khu rừng. Manh Đới đi trước, được bảo bọc rất tốt, phía sau là ba con Vampire, đồng phục dài tay màu đen, cầm dù che ánh nắng mặt trời. Mọi người chuẩn bị bước ra cửa.

Lần đầu tiên Manh Đới nhìn thấy ánh nắng mặt trời, như đang sợ thứ gì đó. Cho dù, không bị chiếu thẳng vào người, nàng cũng cảm thấy toàn thân đang nóng lên. Manh Đới thừa nhận, nàng không thể chịu được ánh nắng mặt trời.

" Đừng sợ có chị bên em."_Mạc Hàn cầm tay Manh Đới. Mạc Hàn biết em ấy đang rất sợ, vì tính mạng của Mạc Hàn cũng đang nằm trong tay Manh Đới.

" Em sẽ không để Diamond có chuyện."_Viên Vũ Trinh chắc chắn nói.

" Tin tưởng mọi người."

Manh Đới buông tay Mạc Hàn, đi ra xa, từ từ kéo vật che chắn cơ thể xuống. Những nơi có làn da lộ ra, tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, bắt đầu bốc cháy, không bao lâu toàn thân Manh Đới biến thành một cây đuốc lửa.

" Manh Đới!!"_Mạc Hàn hét to, muốn nhào tới, nhưng bị Lạc Lạc ôm lại. Mạc Hàn và Manh Đới đồng sinh cộng tử, nàng có thể cảm nhận được sự đau đớn của em ấy khi bị lửa thiêu đốt. Trái tim Mạc Hàn cũng đang phát hỏa, không thở nổi.

" AQ_______"_Manh Đới đau đớn hét lên, da đã cháy đen.

Viên Vũ Trinh nhanh chóng làm phép, nhiệt độ xung quanh bắt đầu hạ xuống, trời bắt đầu rơi tuyết, đóng băng ngọn lửa đang cháy, cũng đóng băng luôn cả Manh Đới. Cây cối xung quanh cũng đan chặt thành dây leo, quấn quanh bao bọc Manh Đới. Mạc Hàn mệt mỏi ngã xuống đất, nàng không có chuyện gì, biểu thị rằng Manh Đới vẫn còn sống.

" Cô khẳng định cách này có thể làm em ấy trở lại thành người?"_Mạc Hàn vẫn không tin tưởng, hỏi Jessica lại lần nữa.

" Bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt mà vẫn còn sống, thì có thể trở lại làm người. Sau này, cô bé cũng sẽ không biến thành Vampire. Nhưng xem ra, cô bé bị bỏng rất nặng, muốn hồi phục phải mất một khoảng thời gian rất dài đây."

" Cái chính là bị bỏng rất nặng đó! Cô có thể gọi đây là sống à?"

" Hắc! So với chết, còn nhẹ hơn."

" Tỷ tỷ, chị bình tĩnh đi. Sức mạnh tự nhiên có thể chữa trị cho chị ấy, nhưng cũng phải cần có thời gian."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro