Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30

Trên mặt Sở Lưu Yên nở ra nụ cười mà Thương Khanh Ương chưa từng gặp qua. Nét mặt tươi cười này lại khiến cho Thương Khanh Ương ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của nàng.

Hẳn là hai người bọn họ đã sớm quen biết.

Ngẩng đầu nhìn nữ nhân kia, trong tâm nàng hiện lên 1 tầng suy đoán. Bọn hắn thế nhưng là tình nhân cũ? Hay là còn điều gì khác?

Chứng kiến Sở Lưu Yên kích động, đột nhiên có một ngụm chua xót không biết từ đâu ngăn ở đầu mũi, khiến cho Thương Khanh Ương cảm thấy rất là không thoải mái.

Thương Khanh Ương thầm hừ lạnh, không ngờ một nữ nhân lạnh lùng như vậy cũng có những lúc không bình tĩnh. Có chút ghen tuông vô lý. Thương Khanh Ương quay đầu hướng tới Liễu Như Vân chính là muốn trong mắt hắn tìm ra chút sơ hở nhưng lại không công mà lui.

Liễu Như Vân đúng là đang che giấu. Thương Khanh Ương không khỏi hừ lạnh một tiếng thế nhưng trong nội tâm lại có chút vui mừng.

Là hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình sao ?

Tâm tình chợt tốt lên nhưng cũng không được bao lâu, tại vì có rất nhiều ý nghĩ xoay quanh, làm nàng không khỏi có chút nheo mắt lại.

Liễu Như Vân từ đầu đến cuối chưa từng nhìn qua Sở Lưu Yên, giống như là hắn chưa từng thấy qua người này. Mà Sở Lưu Yên ngồi trên cũng chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Thương Khanh Ương hoang mang, vẻ mặt này của Sở Lưu Yên sao lại cảm thấy bọn hắn căn bản chính là lần đầu gặp nhau. Như vậy sao lại cảm giác là quen biết từ trước đây ?

Thương Khanh Ương càng nghi ngờ. Hay là Sở Lưu Yên chính là một bên tình nguyện ? Hoặc là hai người bọn họ sớm có mưu đồ ? Nếu như chỉ là Sở Lưu Yên chính mình tương tư đơn phương, tại sao nàng đối với Liễu Như Vân lại là những cử chỉ hữu lễ như vậy?

Chỉ thấy lúc này Liễu Như Vân cho người trình lên Phượng Lâm quốc kỳ trân dị bảo tặng cho Đại Tề. Tuy trông Phượng lâm quốc chỉ là tiểu quốc, nhưng tuyệt đối không thể coi thường.

Chính là Giang Khang vương tài trí mới có thể khiến Phượng Lâm quốc lấn áp nhiều tiểu quốc như vậy, nghiễm nhiên trở thành đệ nhị đại quốc chỉ sau Đại Tề.

Không biêt từ lúc nào Liễu Như Vân lấy ra một bạch ngọc cầm. Tiếng đàn ngân lên lúc dồn dập, lúc nhẹ nhàng, khi phiền muộn khi lại thực sung sướng. Thế nhưng lại khiến cho Thương Khanh Ương chấn động. Tại vì sao khúc này lại có một chút quen tai ? Nhưng chỉ chốc lát sau, nàng cuối cùng cũng hiểu rõ. Ngay sau đó lại là một hồi chua xót.

Cảm thấy nội tâm trống trải, dường như là thiếu cái gì, mà chính nàng cũng không rõ ràng đó rốt cuộc là cái gì. Thương Khanh Ương tự giễu bản thân phạm vào tật xấu. Nói vậy nhưng vô tình lại nói chính mình. Vì sao lại có cảm xúc lạ lẫm quái dị này. Mà loại buồn bực thấu tâm can này lại làm cho nàng thực kinh hãi.

Trước mắt chính là nữ tử ngày nào nàng cũng thấy, lúc này lại trở nên lạ lẫm như vậy. Làm không ai có thể thích ứng được. Thương Khanh Ương vô tình phát giác chính nàng đúng là chưa bao giờ hiểu rõ được nữ nhân lạnh lùng này. Nàng nắm thật chặt nắm đấm. Một hồi không hiểu, mất mát cùng ủy khuất làm cho nàng mấp máy môi anh đào.

Chính là người tuy gần trong gang tấc, tâm lại xa cuối chân trời.

Cảm giác này thế mà làm cho yêu cơ Thương Khanh Ương lập tức mất đi thần thái mị người. Coi như nàng ở cùng nữ nhân này đã lâu, chính là vẫn không thể tiến vào nội tâm này. Vừa nghĩ tới, cảm giác mất mát tự nhiên mà sinh ra. Nguyên lại cho dù ở cạnh nữ nhân này lâu như vậy, các nàng cũng không được coi là quen thuộc.

Đột nhiên tâm trầm xuống, sắc mặt không biến, Thương Khanh Ương như là hiểu rõ điều gì, liền đêm đôi môi anh đào mê người khẽ nhếch lên. Cảm giác muốn nắm giữ, chiếm hữu đang khống chế tâm tình Thương Khanh Ương lúc này.

Tất cả điều gì của nữ nhân này, nàng- Thương Khanh Ương đều muốn rõ như lòng bàn tay.

Đang suy tính, lại thấy trên mặt Sở Lưu Yên hiện lên tiếu ý mà hướng Liễu Như Vân gật đầu. Thương Khanh Ương đột nhiên kích động. Hành động chướng mắt đột ngột như thế, làm sao không khiến Thương Khanh Ương nghi ngờ ? Quả nhiên như sở liệu, hai người kia đích thị quan hệ không hề đơn giản.

Thế nhưng sao nội tâm lại dâng lên đợt sóng, Thương Khanh Ương nhịn xuống. Nhanh chóng nở ra một nụ cười quyến rũ nhằm che đậy sự bối rối của mình.

Mà lúc này Sở Lưu Yên cũng không quá đáng bám vào Văn Đế cấp cho Liễu Như Vân chút mặt mũi, để hắn tặng cho Tề triều hoàng hậu một thanh tiêu vĩ đặt tên là Vũ Phượng. Chỉ là chưa từng nghĩ đến Thương Khanh Ương vì điều này mà hiểu lầm.

Nói thật, cái này Sở Lưu Yên không phải không hiểu Liễu Như Vân đưa cầm cho nàng là có ý gì. Dù sao thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, nàng cũng không còn là tiêu nữ hài chỉ biết theo sau Liễu ca ca ngày xưa. Hôm nay Sở Lưu Yên chính là đương kim Hoàng hậu của Đại Tề.

Tuy biết danh phận này có thể mất bất kì lúc nào, nhưng bất luận nàng có bị phế hay không, Sở Lưu Yên cùng Liễu Như Vân nay đã không còn một điểm quan hệ.

Chỉ là cho dù là nghĩ như vậy, Sở Lưu Yến chính là không cách nào bình thường được.

Kỳ thật, ngay khắc nhìn thấy Liễu Như Vân, tâm nàng liền không thể bình tĩnh. Cảm xúc sung sướng cùng với kì quái đan xen vào nhau, hơn nữa lúc này nội tâm bị vô số suy nghĩ dày vò, khiến Sở Lưu Yên không biết thế nào cho phải. Muốn đi hỏi Liễu Như Vân, cuối cùng nàng vẫn là không có đủ dũng khí.

Do thân thế của hắn hay là do nàng lúc nào cũng áy náy, lúc này ngồi trên ghế phượng chính là nàng bất đắc dĩ. Sở Lưu Yên trong đầu một mảnh hỗn loạn, chỉ là kinh ngạc mà nhìn thanh cầm kia được hắn đưa lên.

Nàng vươn tay nhẹ nhàng vươn tay nâng dây cung nhưng lại chạm vào Liễu Như Vân. Rất nhiều hồi ức cùng Liễu ca ca lập tức hướng nàng mà ùa về, khiến cho Sở Lưu Yên không khỏi thở dài một hơi.

Thiếu niên mộng, từng mê. Hôm nay tư ta, đã làm người gả.

Giờ này khắc này, trên đại điện, chính là hai nữ nhân nhan sắc khuynh thiên đều là ngàn đầu suy tính.

Càng về tàn tiệc, Sở Lưu Yên càng không yên lòng. Chính là Văn Đế nhẫn nại hô hoàng hậu nhiều lần, nàng đều không có phản ứng. Lúc hoàn hồn, Sở Lưu Yên có chút áy náy mà hướng Văn Đế cười yếu ớt một chút, nhưng lại biến thành cười không tự nhiên như vậy.

Giống như biết được bản thân bối rối, Sở Lưu Yên có chút thất thố mà quay đầu lại, đem ánh mắt hướng xuống dưới đại điện. Nhưng lại bắt gặp ánh mắt ôn nhu của Liễu Như Vân. Không biết sao, Sở Lưu Yên cảm thấy không tự nhiên.

Như là có tật giật mình, nàng liền đem ánh mắt của mình thu hồi lại.

Thương Khanh Ương ngồi đối diện nhìn thấy bộ dạng mất tự nhiên của Sở Lưu Yên trong nội tâm có chút không thoải mái. Chính là nữ nhân này gặp được Liễu Như Vân liền hồn bay phách lạc.

Nhìn xem Sở Lưu Yên đối với tên Liễu Như Vân kia coi trọng như vậy, hỏi nàng làm sao bình tâm ?

Tuy là mím môi không nói nhưng Thương Khanh Ương cũng là cảm xúc gợn sóng.

Tiệc tối nay dường như đặc biệt dài dằng dặc, Sở Lưu Yên chống lại cơn đau đầu, ngẫm tiệc tối nay cũng không có hứng thú, liền đứng dậy trở về Lưu Thấm cung. Nhìn Sở Lưu Yên rời đi, Thương Khanh Ương lấy cớ mệt nhọc xin Văn Đế trở về. Chính là theo Sở Lưu Yên đi ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro