Chương 40: Xâm nhập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Mạc Hàn mỉm cười đi vào trong đại sảnh. Ban nãy đại sảnh ngồi chật kín người, bây giờ chỉ còn lác đác vài mống, dường như đều là người của Phong Gia. Mạc Hàn chậm rãi đi lên tầng hai, đó là nơi đặt tổng nguồn cứu hỏa. Cô phát hiện ra điều này khi đi vào đây.

   Mạc Hàn thong thả đi đến nơi đặt tổng nguồn cứu hỏa. Cô giơ tay về phía đầu nguồn, bàn tay cô không biết từ lúc nào kẹp một con dao lam thật sắc, nhanh chóng cắt đứt sợi dây nguồn ẩn trong tường.

   Một hồi còi báo động đinh tai nhức óc vang lên trong giây lát. Hệ thống chữa cháy của cả tòa nhà phun khói dày đặc khắp nơi, không nhìn rõ mặt người.

   "Cháy rồi à? Cháy ở chỗ nào?" Mạc Hàn chỉ nghe thấy tiếng bước chân vội vã và tiếng chất vấn đầy hoảng hốt.

   "Không có gì đâu. Chắc là hệ thống cứu hỏa có vấn đề, không phải bị cháy đâu. Mọi người cứ tiếp tục vui vẻ đi". Một người cất cao giọng vỗ về.

   Nhân lúc hỗn loạn, Mạc Hàn lẻn lên tầng cao nhất của Lưu Cư. Đứng trên tầng sáu của tòa nhà, Mạc Hàn đưa mắt nhìn hai người đàn ông nằm ngất dưới chân. Họ thật vô dụng, cô chỉ cần một cây gậy bóng chày có thể dễ dàng hạ gục cả hai. Họ không có một chút cảnh giác nào, đúng là làm mất mặt giới hắc đạo quá.

   Mạc Hàn lập tức ngồi vào vị trí của hai người đàn ông. Đây là phòng giám sát camera của toàn bộ tòa nhà. Muốn mục đích tiến hành thuận lợi, cô phải khống chế hệ thống camera. May mà nghề nghiệp của cô là nghề ăn trộm, nên cô có rất nhiều kinh nghiệm trong vụ này.

   Nhìn hơn hai mươi màn hình theo dõi khắp mọi ngõ ngách trong tòa nhà, Mạc Hàn bất giác mỉm cười. Những màn hình theo dõi này giúp cô đỡ phải lần mò từng căn phòng một.

   Hình ảnh trên camera nhảy liên tục. Một số cảnh khiến Mạc Hàn không khỏi đỏ mặt ngượng ngùng. Trong những căn phòng tối là hai thân thể trần truồng dây dưa, chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ yêu mị của đàn bà và tiếng thở phì phò của người đàn ông. Ly Tâm liền chuyển sang camera theo dõi khác.

   Trên màn hình xuất hiện cô gái xinh đẹp trần truồng nằm trên bàn ăn vốn dành cho Đới Manh ban nãy. Đồ ăn trên người cô bị ăn sạch sẽ. Người đang thưởng thức "món đặc sản" là một ông già hói đầu.

    Nhìn cảnh đó, Mạc Hàn ngượng đỏ mặt. Cô lại chuyển sang hình ảnh khác, vẫn là những trận hoan lạc. Hai ba người đàn ông lột đồ một cô gái, vài cô gái hầu hạ một người đàn ông. Mạc Hàn cảm thấy đám đàn ông này hơi quen mặt, mới nhớ ra là những người có máu mặt trong giới giang hồ ngồi ở đại sảnh lúc Đới Manh đi vào. Mạc Hàn chửi thầm trong lòng, nơi này đúng là một ổ trụy lạc, sớm biết vậy cô đã không đến đây, mặc dù cô chẳng có quyền quyết định.

   Mạc Hàn tiếp tục chuyển sang camera khác. Cuối cùng cô đã thấy người cần tìm. Mấy cô gái phục vụ tiệc rượu ở phòng của Đới Manh khi nãy bị lôi đến một nơi có đầy dụng cụ tra tấn. Bên cạnh họ là vài người đàn ông mặt mũi hung ác. Chúng bắt đầu thay phiên nhau cưỡng bức những cô gái này.

   Mạc Hàn nhìn kỹ, thấy sắc mặt của mấy cô gái đó không hề có bất cứ sự hoảng sợ hay phẫn nộ nào, ngay cả tiếng kêu rên của họ cũng không tỏ ra phẫn nộ. Mạc Hàn liền sa sầm mặt. Sớm biết vậy, cô đã không mạo hiểm đến đây xem tình hình của họ. Con người phải biết tự yêu bản thân trước, mới mong người khác yêu mình.

   Mạc Hàn vừa định đứng dậy, cô chợt nhìn thấy ở góc màn hình. Người phụ nữ bị Đới Manh bẻ gẫy tay toàn thân đầy máu đang kêu gào thảm thiết. Một người đàn ông tay cầm cây sắt nung đỏ bước tới. Qua vết thương trên người cô gái, có thể khẳng định cô vừa bị tra tấn man rợ. Mạc Hàn nghiến răng, rủa thầm một câu.

   Khi nghe Phong Tế nói với Đới Manh ông ta sẽ giải quyết êm đẹp, Mạc Hàn biết ngay sẽ có chuyện xảy ra. Tuy những cô gái này làm công việc chẳng ra gì, nhưng tội của họ không đến nỗi phải chết. Với thân phận của Đới Manh, người phụ nữ đắc tội cô ta chắc chắn sẽ có kết cục thảm thương. Tuy Mạc Hàn tự nhận không phải người tốt, cũng chẳng lấy đâu nhiều lòng thương hại kẻ khác, nhưng cô cảm thấy sinh mạng đều đáng quý như nhau. Vì những chuyện cỏn con mà mà mất mạng thì không đáng chút nào. Đây là nguyên nhân khiến cô mò đến đây.

   Mạc Hàn thở dài nhìn cảnh tượng trên màn hình trước mặt, Mạc Hàn lắc đầu và nhanh chóng xâm nhập vào hệ thống. Hôm nay cô gặp may, hai người đàn ông giám sát ở đây đang mở hệ thống, Mạc Hàn xâm nhập mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Mạc Hàn tìm đến công tắc nguồn điện của phòng tra tấn. Cô tắt nguồn điện, màn hình vi tính trước mặt tối đen. Đèn trong phòng tra tấn đồng thời bị tắt ngóm.

   Sau khi sửa lại một vài trình tự của hệ thống giám sát, Mạc Hàn đứng dậy định đi xuống dưới tìm cô gái bất hạnh. Đột nhiên màn hình vi tính tối đen của phòng tra tấn hiện lên tia màu đỏ. Mạc Hàn bất giác nhíu mày, thứ này rất đỗi quen thuộc với cô, đó là tia hồng ngoại. Một căn phòng dùng để tra tấn cần tia hồng ngoại giám sát?

   Mạc Hàn lập tức ngồi xuống. Đầu cô lóe một câu hỏi. Tại sao không thấy camera giám sát căn phòng của Đới Manh. Nơi đó không lắp camera sao? Mạc Hàn liền tìm lại một cách kỹ lưỡng.

   Cuối cùng, Mạc Hàn cũng tìm thấy camera ở chỗ Đới Manh. Trên màn hình, gương mặt Đới Manh vô cùng lạnh lùng, còn sắc mặt Phong Tế cũng rất khó coi, bầu không khí có vẻ căng thẳng. Mạc Hàn suy đoán, lúc cô không có ở đó, hai bên chắc chắn xảy ra đụng chạm. Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Lưu Khiết thì biết.

   Mạc Hàn đột nhiên hiểu ra hôm nay Đới Manh đến đây với mục đích nuốt địa bàn của Phong Gia. Cô ta đã tìm được cớ danh chính ngôn thuận. Mạc Hàn bất giác lắc đầu. Đới Manh ngồi im lặng như núi Thái Sơn, vẻ mặt vô cảm không hề thay đổi. Cô ta chắc chắn có ý định chiếm địa bàn của Phong Tế từ lâu, chỉ là chưa động thủ mà thôi. Hôm nay, Phong Tế đích thân mời cô ta, khác nào cõng rắn cắn gà nhà, ông ta chết cũng phải.

  Mạc Hàn thở dài một tiếng định bỏ đi. Tay cô vô ý thức chỉnh hình ảnh căn phòng trên đầu Đới Manh. Ở đó có một đám người vũ khí đầy mình đang im lặng chờ đợi. Mạc Hàn thấy những người này chĩa súng ống xuống sàn nhà. Cô liền cau mày không hiểu họ đang làm gì.

   Ở căn phòng dưới chân Đới Manh cũng có một đám người trang bị vũ khí tối tân. Trái ngược với đám ở bên trên, bọn chúng đều chĩa súng lên trần nhà. Lúc này, Mạc Hàn hiểu ra mọi chuyện. Phong Tế đã bố trí người ở trên dưới phải trái để đón Đới Manh. Mạc Hàn bất giác đưa tay lau mồ hôi trán. Vài chục phút trước cô còn ở trong căn phòng đó, đáng sợ thật. Chỉ cần Đới Manh có động tĩnh gì không thỏa đáng, cô ta sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ ngay lập tức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh