Chương 46: Italy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Hết chuyện để nói, Mạc Hàn thả lỏng tinh thần. Cô từ từ thiếp đi trong lòng Đới Manh. Thấy Mạc Hàn nhắm mắt thở đều đều, Đới Manh phất tay ra hiệu đám Triệu Việt hạ thấp giọng nói. Đới Manh chỉnh lại tư thế để một khoảng trống trước ngực Mạc Hàn, giúp cô có tư thế dễ chịu trong lòng cô ta.

   Sân bay đèn điện sáng trưng, Đới Manh ôm Mạc Hàn đang ngủ say sưa lên chiếc máy bay tư nhân của cô ta. Chiếc máy bay lao vào màn đêm xuyên qua đại dương, tới đích đến tiếp theo của Đới Manh.

   Roma Italy, đất nước cổ kính ở châu Âu, nơi có bề dày lịch sử và nền văn hóa lâu đời. Ở đất nước này đếm không hết những vị anh hùng, các khu di tích lịch sử.

   Tất nhiên, đây không phải là điều Mạc Hàn quan tâm. Khi cô mở mắt nhìn cảnh vật bên ngoài xe ô tô, đầu óc bỗng cô nổ tung. Italy là đất nước Mạc Hàn quen thuộc đến nỗi cô cảm thấy giật mình thon thót.

   "Tại sao lại đến Italy?". Ngồi trong chiếc xe Cadillac dài, Mạc Hàn không thèm để ý tại sao Đới Manh lại thích loại xe này. Cô trừng mắt nhìn thẳng vào gương mặt vô cảm của cô ta .

   Đới Manh cúi xuống, vừa vuốt tóc Mạc Hàn vừa cất giọng lãnh đạm: "Cô đi theo tôi, sẽ không ai dám làm gì cô".

   Đới Manh biết rõ Mạc Hàn là người tổ chức ăn trộm đang tróc nã có thưởng. Italy là nơi có lẽ Mạc Hàn không muốn đến nhất, cũng là nơi kỵ húy nhất. Vì vậy chẳng cần nói nhiều, Đới Manh đưa thẳng Mạc Hàn vào trong đôi cánh của cô ta. Tin chắc tổ chức ăn trộm sẽ không dám động đến cô.

   Nghe những lời kiêu ngạo của Đới Manh, Mạc Hàn đột nhiên cảm thấy yên lòng. Dù sao người ngồi bên cạnh cô cũng là lão đại của Đới Gia khét tiếng giang hồ. Nếu cô ta không thể bảo vệ cô, thì cô ta về quê cày ruộng cho xong.

   Đới Manh thấy Mạc Hàn im lặng. Tưởng cô vẫn còn lo lắng, cô ta cất giọng lạnh lùng với Triệu Việt ngồi cạnh: "Hủy diệt nó".

    Triệu Việt vâng vâng dạ dạ. Tuy hai người không nói rõ hủy diệt cái gì, nhưng Mạc Hàn đi theo Đới Manh đã lâu, cô lập tức hiểu ý Đơiu Manh. Mạc Hàn nắm chặt cánh tay Đới Manh: "Đừng, đừng tiêu diệt họ".

   Đới Manh liếc qua Mạc Hàn cau mày. Mạc Hàn trầm mặc một vài giây rồi lên tiếng: "Những người ở đó đều lớn lên cùng tôi. Không phải ai cũng đối xử tệ với tôi. Tôi không muốn vì tôi tất cả bị tiêu diệt. Đới lão đại, những người gây chuyện với tôi, tôi sẽ tìm cách tính sổ với họ. Tôi là người thù dai, nhưng người không liên quan gì đến tôi, tôi không muốn họ bị liên lụy. Cô không cần giúp tôi ra mặt đâu. Chuyện cỏn con này tôi có thể tự giải quyết".

   Đới Manh không đáp lời. Mạc Hàn im lặng nhìn cô ta rồi nở nụ cười rạng rỡ: "Mất công tôi hành đạo bao nhiêu năm nay. Cô đừng hủy hoại danh tiếng của tôi có được không, Đới lão đại?".
 
   Chứng kiến bộ dạng nịnh nọt của Mạc Hàn, Đới Manh hừm một tiếng: "Sau này xảy ra chuyện gì đừng tìm tôi đấy"."Vâng, vâng. Việc của tôi tôi sẽ tự mình giải quyết, tuyệt đối không phiền đến lão đại". Thấy Đới Manh nhận lời, Mạc Hàn liền mỉm cười. Mặc dù không có tổ chức ăn trộm, số mệnh của cô sẽ khác đi, nhưng cô đi theo con đường này, tổ chức không hẳn bạc đãi cô. Không phải tất cả mọi người trong tổ chức đều trở mặt với cô. Mạc Hàn không có tư cách, cũng không thù hận đến nỗi phải tiêu diệt cả tổ chức.

   "Danh tiếng" Cô thì có danh tiếng gì chứ? Trên bạch đạo hay hắc đạo?". Lập Hộ vừa lái xe vừa tươi cười nhìn Mạc Hàn qua gương chiếu hậu. Lưu Khiết ngồi bên cạnh nghe thấy câu hỏi bất giác nhếch mép cười. Mạc Hàn chẳng ở trong giới nào cả, thế mà cô nàng còn dám lớn tiếng.

   Mạc Hàn lườm Lập Hộ: "Dù sao cũng nổi tiếng hơn các cô". Dù cô không có tên trong giới bạch đạo lẫn hắc đạo nhưng ít nhiều cô cũng có chút danh tiếng. Nếu buộc phải nói Mạc Hàn thuộc đạo nào thì cô chọn Khôi đạo (màu xám), không trắng không đen.

   Tổng kết mãi mới tìm ra đạo của mình là đạo màu xám, Mạc Hàn thấy nhụt chí hẳn. Cô tỳ tay lên vai Đới Manh , cô ta giơ tay vuốt nhẹ tóc cô. Hành động của Đới Manh khiến Mạc Hàn có cảm giác cô giống như con mèo bị cô ta vuốt ve. Mạc Hàn nói lãnh đạm: "Tôi không phải là sủng vật".

   "Tôi cũng không nuôi sủng vật". Đới Manh đáp lạnh lùng. Cái thứ động vật toàn thân đầy lông lá được gọi là sủng vật đó cô ta cũng không có hứng thú nuôi dưỡng.

   Ngẩng đầu nhìn sắc mặt không hài lòng của Đới Manh, Mạc Hàn liền than thầm. Cô đã sai rồi, Đới Manh đến con người còn không muốn nuôi chứ nói gì sủng vật. Mạc Hàn liền đổi sang đề tài khác: "Lão đại, chúng ta đi đâu đây?"

"Mafia".

   "Gì cơ?". Ba chữ thốt ra từ miệng Đới Manh khiến Mạc Hàn giật bắn người. Cô mở to mắt nhìn cô ta. Ba chữ đó có thể nói bằng một ngữ khí bình thản sao?

   Chứng kiến bộ dạng kinh hoàng của Mạc Hàn, Đới Manh cau mày: "Đừng làm ra vẻ như gặp ma thế, khiến tôi mất mặt quá".

   Mạc Hàn chớp chớp mắt. Lưu Khiết ngồi trước lắc đầu: "Mafia thôi mà, có đáng để cô kinh ngạc thế không? Chẳng qua cũng chỉ là một tổ chức mà thôi".

   Ánh mắt Đới Manh lóe một tia tức giận, giống như bộ dạng kinh ngạc của Mạ Hàn khiến cô ta thấy mất mặt. Trong khi đó, câu nói của Lưu Khiết thoải mái như chẳng có gì quan trọng. Mạc Hàn nhăn mặt. Lẽ nào Mafia không đáng ngạc nhiên? Là cô đã đánh giá cao đối phương hay đánh giá quá thấp Đới Manh?

   "Bọn họ tuy có thế lực rất lớn nhưng cũng chỉ là một sự tồn tại mà thôi. Có lẽ cô không biết, trong giới hắc đạo có nhiều thế lực, mỗi thế lực có chỗ đứng và đầu mục riêng. Nhưng thông thường, nhà buôn bán vũ khí là lão đại của các thế lực. Đới Gia chúng tôi lại là nhà buôn bán vũ khí hàng đầu". Triệu Việt lúc này mới lên tiếng giải thích cho Mạc Hàn rõ.

   Mạc Hàn biết Đới Manh là lão đại hào môn đứng nhất nhì trên hắc đạo. Có điều, cô không ngờ vị trí của Đới Manh lại cao đến như vậy. Đây là lần đầu tiên cô nghe nói hắc đạo có quy luật này. Mạc Hàn cười hì hì với Đới Manh: "Có phải do các cô sản xuất vũ khí, thấy ai không vừa mắt liền hủy diệt họ nên mới có thế lực và danh tiếng lớn như vậy?".

   Lưu Khiết và Lập Hộ nghe xong cười ha hả. Triệu Việt cũng mỉm cười lắc đầu. Mạc Hàn liền quay sang Đới Manh.

   Đuôi mắt Đới Manh lộ rõ tia vui vẻ, cô ta chậm rãi mở miệng: "Có thể nói như vậy".

   Mạc Hàn huýt một tiếng sáo: "Hống hách thật đấy".

   Triệu Việt thấy Mạc Hàn dễ dàng tin lời, nụ cười trên môi càng rộng hơn. Đới Manh ôm ngang người Mạc Hàn, vỗ nhẹ lên lưng cô, miệng nở nụ cười hiếm thấy. Đi theo Đới Manh bao nhiêu năm, Triệu Việt chưa bao giờ thấy Đới Manh cười tươi như vậy, Mạc Hàn quả nhiên có bản lĩnh hơn người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh