Chương 59: Một khắc nguy hiểm (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Cùng lúc này, từ phía mấy chiếc quân hạm ngụy trang vọng đến tiếng súng nổ. Tiếng Jiaowen thông báo qua hệ thống liên lạc: "Đới, tôi đã cử thuộc hạ lên quân hạm rồi. Trên đó đều là người của Feiyusi".

   Đới Manh nói lạnh lùng: "Xác định lô hàng, không để lại một mống người".

"Tất nhiên". Jiaowen cười khẽ, câu nói không che đậy mùi máu tanh.

  Đới Manh vẫn chưa cắt đứt liên lạc với Jiaowen, trên con tàu cô ta đang đứng đột nhiên xuất hiện tiếng súng nổ rát tai. Người đàn ông đứng bên cạnh Đới Manh liền báo cáo: "Đới lão đại, chúng ta đã nổ súng vào đối phương".

   Đới Manh đảo mắt qua đống trang bị lặn biển do Mạc Hàn để lại, thần sắc cô ta lộ vẻ tàn khốc chưa từng thấy. Cô ta nhả từng chữ một: "Ngoài người đàn bà đó, tôi không muốn nhìn thấy những người khác". Nói xong, Đới Manh quay người đi về phía đầu tàu.

"Vâng ạ". Người đàn ông bên cạnh lập tức thông báo mệnh lệnh của Đới Manh qua bộ đàm.

  Cuộc đấu súng ngày càng kịch liệt. Trong khi đó ở khoang tàu bên này, Mạc Hàn vùi đầu nghiên cứu chiếc cúc nhỏ màu đen. Do nơi cô đứng có hiệu quả cách âm rất tốt nên Mạc Hàn không hề nghe thấy tiếng súng nổ ở bên ngoài. Mạc Hàn mở thêm mấy container, phát hiện một số cúc đen to nhỏ. Những thứ này giống bộ phận hẹn giờ nhưng hình như không phải, cũng không giống vật phát nổ. Mạc Hàn nghĩ nát óc, không hiểu đây là thứ gì.

    Mạc Hàn đột nhiên cảm thấy choáng váng, cô càng tiến sâu vào bên trong.

   Mạc Hàn tiếp tục mở container, bàn tay nhạy cảm của Mạc Hàn sờ vào thấy toàn là súng ống, không có thứ nào khác. Đến một container, Mạc Hàn đột nhiên sờ phải một cái hộp vuông. Nhìn vào bên trong, Mạc Hàn thấy xếp từng khối vuông mà không hề có súng ống. Mạc Hàn lôi một khối vuông ra ra ngoài quan sát, cô đột nhiên có cảm giác bị giật giật. Mạc Hàn lập tức ngừng động tác, đây là cảm giác có sự liên kết với nhau. Mạc Hàn lại lấy mấy khối vuông ra ngoài, cô phát hiện giữa các khối vuông được nối với nhau bằng một sợi dây mỏng như sợi tơ. Mạc Hàn liền nhíu mày quan sát kỹ lưỡng.

   Cùng lúc đó, Đới Manh sải từng bước dài về phòng thuyền trưởng. Tiếng súng nổ trên con tàu lớn ngày một thưa thớt, trong khi cuộc đọ súng trên mấy chiếc quân hạm vẫn hết sức kịch liệt. Có thể thấy, mấy chiếc quân hạm đi theo bảo vệ ba con tàu lớn, còn tàu lớn không có bất cứ sức mạnh đáng kể nào.

   Đá chân đẩy cửa phòng thuyền trưởng, Đới Manh thấy hai người ông đang bị người của cô ta khống chế. Đới Manh liền ngồi vào ghế thuyền trưởng, không hề bận tâm đến ánh mắt phẫn nộ và thâm hiểm của hai người đàn ông. Cô ta điều chỉnh hệ thống camera trên cả con tàu.

   Thông qua hình ảnh nhảy liên tục trên màn hình, Đới Manh chứng kiến người của cô ta khống chế toàn bộ con tàu. Camera dò tìm mọi ngóc ngách con tàu, nhưng vẫn không thấy bóng Mạc Hàn. Đới Manh càng sa sầm nét mặt.

   "Đới Manh, rốt cuộc cô muốn gì? Dám đến cướp hàng của chúng tôi, mục đích của cô là gì?". Một giọng nói phẫn nộ từ phía sau vọng đến.

   Đới Manh quay sang nhìn hai người đàn ông đang run rẩy. Cô ta cất giọng lạnh lẽo: "Tôi đã nói tôi không muốn nhìn thấy người nào khác".

   "Vâng, thuộc hạ biết lỗi rồi". Thuộc hạ của Jiaowen liền lôi hai người đàn ông ra ngoài giải quyết bằng hai phát súng nhẹ như tiếng mở nắp chai.

   Bùng, mặt biển đột nhiên phát tiếng nổ cực lớn. Đới Manh đưa mắt nhìn, một chiếc quân hạm giả dạng ở vị trí cách xa con tàu của cô ta nhất nổ tung, rồi biến thành biển lửa cháy rừng rực.

  Trong khi đó, chiếc chiến hạm của Jiaowen từ từ tiến đến gần.

   "Đới, tuyệt quá. Cô hãy cho tôi một chiếc đi". Gương mặt điển trai của Jiaowen xuất hiện trên màn hình của hệ thống liên lạc, ánh mắt anh ta đầy vẻ hưng phấn. Đới Manh đáp lạnh lùng: "Chỉ có lần này".

   Jiaowen cười lớn: "Đới cũng thật là. Tôi đã dám bắn, tất nhiên sẽ không tạo thành sự uy hiếp đối với cô. Phạm vi phát nổ cũng chẳng đến chỗ cô".

   Đới Manh không thay đổi sắc mặt: "Cũng vậy thôi".

Jiaowen nói: "Đới nhỏ mọn thật. Quả ngư lôi này, hiệu quả tốt thật đấy".

   Không cần Jiaowen tán thưởng, Đới  cũng biết rõ. Jiaowen vừa bắn ngư lôi, mấy chiếc quân hạm ngụy trang đột nhiên yên tĩnh hẳn. Mặc dù mấy con tàu ngụy trang đều là quân hạm nhưng người trên tàu chỉ là người phụ trách vận chuyển hàng, chưa chắc đã biết sử dụng vũ khí hiện đại.

"Lão đại, những con tàu khác đã bị chúng ta chiếm lĩnh rồi ạ". Triệu Việt xuất hiện trên màn hình thay thế hình ảnh của Jiaowen.
  
   Đới Manh gật đầu: "Lục soát toàn bộ". Người của cô ta dễ dàng khống chế đối phương ngoài sức tưởng tượng nên mọi việc cần hết sức thận trọng.

   "Vâng, tôi rõ rồi ạ". Triệu Việt đáp lời.

   "Lão đại, lão đại nên quay về tàu đi ạ. Tôi sẽ chịu trách nhiệm tìm Mạc Hàn. Dù sao đó cũng không phải là tàu của chúng ta". Lập Hộ đứng đằng sau Triôu Việt lên tiếng.

   Lúc Đới Manh yêu cầu đám Triệu Việt quay về đón cô ta rồi đưa cô ta lên con tàu lớn, bọn họ không thể dấu nổi sự kinh ngạc. Sau đó bọn họ mới biết Mạc Hàn bị đẩy lên tàu của đối phương. Khi Triệu Việt và Lập Hộ ra lệnh người của Jiaowen hành động, bọ họ không thể ngờ Mạc Hàn cũng bị đưa đi. Nghe nói Mạc Hàn bị say sóng, lại chứng kiến bộ dạng rõ ràng không biết bơi của cô ở dưới đáy biển, bọn họ cảm thấy hết sức lo lắng. Tuy nhiên, việc Đới Manh đích thân lên tàu tìm kiếm Mạc Hàn khiến bọn họ vô cùng ngạc nhiên.

   Đới Manh nói lạnh lùng: "Tôi có tính toán của tôi, các cô cứ làm việc của các cô". Triệu Việt và Lập Hộ đưa mắt nhìn nhau rồi tắt liên lạc.

   Đới Manh quan sát bàn điều khiển trong phòng thuyền trưởng, cô ta khởi động thiết bị phát thanh trên tàu. Không đợi đèn xanh bật sáng, Đới Manh lập tức mở miệng: "Mạc Hàn, tôi cho cô một phút xuất hiện ở phòng thuyền trưởng". Giọng nói lạnh lùng và bá đạo của Đới Manh trong chốc lát lan truyền khắp cả con tàu.

   Lúc này, Mạc Hàn đang từ từ mở container, bên trong các khối vuông được nối liền với nhau. Cô bất giác rùng mình khi thấy từng tầng từng tầng khối vuông trước mặt. Mặc dù chưa từng sử dụng bao giờ nhưng Mạc Hàn biết, đó chính là thuốc nổ, thuốc nổ thuộc tính kim loại.

   Quay đầu bắt gặp container khổng lồ ở đằng sau, hai chân Mạc Hàn mềm nhũn. Phá hủy con tàu này tuyệt đối không cần nhiều thuốc nổ như vậy, rốt cuộc chúng có mục đích gì? Thuốc nổ thuộc tính kim loại không cần điểm hỏa cũng có thể phát nổ, uy lực gấp mấy lần thuốc nổ bình thường. Trời ạ, đây là thứ mất mạng như chơi.

   Gương mặt vẫn chưa hết kinh hoàng, giọng nói bá đạo của Đới Manh vọng đến khiến Mạc Hàn toát mồ hôi lạnh. Mạc Hàn vội vàng đặt khối vuông trong tay xuống rồi nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

   Mạc Hàn mới chạy hai bước, những cúc tròn đen trong containter đột nhiên phát sáng, bức tường ở phía xa xuất hiện ánh sáng màu xanh lục mờ mờ, chiếu hắt ra cả khoang tàu tối om như có ma quỷ trêu ngươi.

   "Gì vậy nhỉ?". Mạc Hàn vừa chạy vừa lôi cúc đen ra nhìn. Cô chỉ thấy chiếc cúc không ngừng nhấp nháy trong bóng tối, phát ánh sáng màu xanh lục và tiếng kêu tích tắc. Tiếng động phát ra từ chiếc cúc rất nhỏ nhưng do trong container có rất nhiều cúc. tạo thành tiếng tích tắc rõ ràng, khiến người nghe nổ da gà.

   Nghe tiếng động từ chiếc cúc, Mạc Hàn đột nhiên dựng tóc gáy. Đây chính là bộ phận hẹn giờ, nhưng ai đã khởi động bộ phận hẹn giờ? Chắc chắn cô không phải là người khởi động, vậy thì ai? Mạc Hàn tái mét mặt, lấy hết sức bình sinh lao về phía cửa lớn. Cô vừa chạy vừa nghiến răng, cô tuyệt đối không tha thứ cho người nào dám khởi động mấy thứ nguy hiểm này.

   Một tiếng "rầm" vọng tới, Mạc Hàn cảm thấy còn đáng sợ hơn động đất. Mạc Hàn chạy đến bên cửa, lúc này cửa đã đóng kín mít. Mạc Hàn đẩy cửa, cửa không hề nhúc nhích. Cô giơ tay sờ lần, không phát hiện ra một khe hở nhỏ. Tiếng "rầm" vừa nãy chính là tiếng đóng cửa. Chắc chắn ai đó đã dùng điều khiển từ xa, mục đích không phải nhốt người ở bên trong mà để người bên ngoài không thể vào trong.

   Mạc Hàn hốt hoảng sờ soạng khắp nơi. Lúc này, cánh cửa như một bức tường nhẵn, đừng nói là tìm thấy khóa, đến một vết nứt cũng không có. Tiếng tích tắc tích tắc quái dị ở đằng sau giống như đếm ngược thời gian lấy mạng người. Mạc Hàn nóng ruột đấm mạnh vào thành cửa. Cô điều khiển sợi dây trên chiếc nhẫn nhưng không có tác dụng. Cánh cửa được làm bằng sắt đặc biệt rất dày, chiếc nhẫn của cô không thể đâm xuyên thủng.

"Shit! Tên khốn khiếp nào, tên khốn nào nhốt mình trong này?". Mạc Hàn vừa chửi rủa vừa sờ soạng một lượt, vẫn không phát hiện ra một kẽ hở.

   Mồ hôi từ trán Mạc Hàn chảy ròng ròng xuống mặt, cảnh tượng trước mắt cô mờ dần trong chốc lát. Mạc Hàn cố gắng kìm chế sự run rẩy, cô nhanh chóng điều chỉnh chiếc hoa tai được chế tạo đặc biệt, xem có thể liên lạc với Đới Manh ở phòng thuyền trưởng.

  "Đới Manh, Đới Manh..." Không có tiếng trả lời.

"Đới Manh...". Mạc Hàn vẫn không thể liên lạc với Đới Manh. Cô biết cơ hội liên lạc là rất nhỏ, vì cô không rõ làn sóng của con tàu này. Cô đành phải dò sóng lung tung, mặc dù cơ hội vô cùng nhỏ nhưng Mạc Hàn vẫn không bỏ cuộc. Trong hoàn cảnh này, chỉ Đới Manh mới có thể cứu cô.

   Mạc Hàn tháo vỏ ngoài của chiếc cúc nhỏ hẹn giờ trong tay, bên trong có kim chỉ thời gian hẹn giờ trong hai phút. Mặc dù tình thế vô cùng cấp bách nhưng đầu óc Mạc Hàn tỉnh táo hơn lúc nào hết. Mặc dù vậy, việc vẫn chưa thể liên lạc với Đới Manh khiến tim Mạc Hàn đập thình thịch trong lồng ngực.

"Mạc Hàn?". Chiếc hoa tai của Mạc Hàn đột nhiên xuất hiện giọng nói đầy ngờ vực của một người đàn ông.

"Tôi đây, cô là ai?" Nghe thấy tiếng người, Mạc Hàn vội vàng hét lớn.

"Nhan Thấm". Người phụ nữ bình thản trả lời. Mạc Hàn đấm mạnh tay lên cửa sắt. Một chiếc hoa tai của cô nằm trong tay Nhan Thấm, sao cô không nghĩ sớm đến điều này.

    "Mau thông báo Đới Manh đến cứu tôi. Chỗ của tôi toàn là thuốc nổ. Nhanh lên, chậm một chút tất cả mọi người sẽ bị chết đấy".

   "Cô đang ở đâu?". Nhan Thấm lên tiếng hỏi.

   "Tôi đang ở trong một khoang tàu. Đới Manh cũng ở trên con tàu này. Nhanh lên, bây giờ chỉ còn lại hơn một phút rưỡi". Mạc Hàn nhanh chóng trả lời.

   Nghe câu Đới Manh cũng ở cùng một chỗ với Mạc Hàn, Nhan Thấm hốt hoảng cắt đứt liên lạc với Mạc Hàn, lập tức nối hệ thống liên lạc với Đới Manh.

  "Lão đại, lão đại". Vừa liên hệ với Lập Hộ, Nhan Thấm vừa tìm đến màn hình có Đới Manh. Cô ta nhìn Đới Manh bằng ánh mắt vô cùng khẩn trương.

   Nhan Thấm đột ngột xuất hiện trên màn hình, sắc mặt rất khó coi, Đới Manh cau mày: "Nói đi". Lập Hộ ở trên con tàu khác thấy Nhan Thấm gọi mình, biết là có chuyện cấp bách nên lập tức nối liên lạc. Trong chốc lát, mấy màn hình nối thông với nhau.

" Mạc Hàn vừa liên hệ với tôi, nói cô ấy và lão đại đang cùng ở trên một con tàu. Chỗ cô ấy có thuốc nổ, chỉ một phút hai mươi giây nữa, thuốc nổ sẽ khởi động, uy lực vô cùng lớn". Nhan Thấm báo cáo tình hình một cách giản lược nhất.

   Triệu Việt lập tức thay đổi sắc mặt, đứng dậy nói lớn tiếng: "Lão đại, mau rời khỏi nơi đó. Tôi sẽ đi đón lão đại ngay".

   Jiaowen hét lớn: "Có thuốc nổ sao? Mấy chiếc quân hạm ngụy trang toàn là tàu cũ. Đới, hãy mau rút lui đi, nhanh lên".

  Thần sắc Đới Manh càng trở nên lạnh lẽo, cô ta cuộn chặt tay thành nắm đấm, ra lệnh cho Nhan Thấm: "Mau dò sóng của cô ta".

   Sau khi Nhan Thấm cắt đứt liên lạc, Mạ Hàn một mặt cố giữ bình tĩnh, mặt khác không ngừng dùng sợi dây trên chiếc nhẫn đâm vào cửa sắt. Trong bóng tối yên tĩnh, tiếng tích tắc tích tắc từ bộ phận hẹn giờ càng trở nên đáng sợ hơn.

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh