Chương 4 : Khắc Định Quyết Gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay không có nghị triều, cửa cung của đại nội cũng bớt đi chút náo nhiệt, chỉ có một số người giữ các chức vụ quan trọng cùng với các đại thần trực ban, bọn họ đều là lão thần, tất nhiên ai cũng đã đều gặp qua người thiếu niên này.

Các quan thần dồn dập chạy đến xu nịnh bên cạnh thiếu niên.

"Quận vương."

"Quận vương."

Từ khi Thái Tổ khai quốc đến nay luôn tôn sĩ làm đầu, nếu không phải trong trường hợp quan trọng thì chỉ cần làm một chuyện đơn giản đó là chắp tay hành lễ là xong.

Bước chân của thiếu niên đang nhanh liền chậm lại, đối với bọn họ đáp lễ lại một cái, sau đó lại tăng nhanh cước bộ.

Đi qua đại điện, lại đi về phía hành lang cung bên trái, tiến vào Văn Đức điện, lại đi qua Thùy Củng điện liền đến bên trong nội cung.

Trong lúc đó có sáu cục và hai mươi bốn ti nội thị, cũng có cung nữ mới vào cung cùng với các nội thị Tiểu Hoàng Môn là không biết nàng, vì vậy mà to gan ngẩng đầu nhìn thẳng.

Thiếu niên hăng hái cùng với cử chỉ thần thái không giống như người bình thường vô thức khiến cho bọn họ lại có chút dè dặt mà cúi đầu.

Đi đến bên cạnh liền có một nội thị lớn tuổi hơn một chút quở trách nói: "Nhìn cái gì? Chê mạng của mình sống quá lâu rồi sao?"

"Hôm nay nói cho các ngươi biết, sau này phàm là nhìn thấy người mặc cẩm bào thì đều cúi đầu xuống cho ta, ngay cả mắt cũng không được chớp một cái, có biết không?"

"Thủ điện, vị tiểu quan nhân kia là ai vậy? Nhìn khí chất và hướng đi kia, hình như là đang bước tới Chiêu Hoa Các..."

Nội thị liếc mắt nhìn cung nữ đang hỏi một cái, trầm mặt xuống nói: "Ngươi là người trong cung nào? Còn dám to gan hỏi chuyện của chủ tử!"

"Tiểu nhân là nữ quan dưới tay Trương Tư Thiện của Thượng Thực Cục."

Nghe là Thượng Thực Cục, nội thị liếc mắt một cái: "Ta ở trong cung đã nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy người nào lại to gan như ngươi."

"Vị này chính là *Lục ca của *nương tử ở Chiêu Hoa Các, là hài tử cốt nhục của quan gia. Thành Đô quận vương, chính là vị Quận vương mà mấy năm trước đi đất Thục nay mới trở về, các ngươi không biết cũng không trách được, có điều sau này phải nhớ kỹ, bây giờ thì đều đi làm việc đi."

(*)Lục ca : ý chỉ Lục lang, con thứ sáu của Hoàng đế, vì các hoàng tử trong cung đều được gọi phía sau là ca, còn Hoàng nữ là tỷ.

(*)Nương tử : ý chỉ các chủ tử là nữ nhân, vợ của lão gia, hay vợ của Hoàng đế, các nô tỳ cùng người hầu trong cung đều có loại xưng hô này. Theo đó Hoàng đế cũng được gọi là quan gia hoặc thánh thượng.

Bên ngoài mặc dù không có ai nghị luận, nhưng chờ sau khi doanh quan đi vào phía trong, bọn họ liền bắt đầu lén lút nhai lưỡi nhiều chuyện.

"Trách không được a, nhìn bộ dạng của người nọ giống hệt quan gia."

"Nếu không thì quan gia nhìn anh vũ hơn một chút, vị Quận vương này thì có chút nho nhã hơn."

"Nghị luận Hoàng tử như vậy, ngươi không muốn sống nữa sao?"

Thiếu niên vừa mới đi, nào biết những người đó lại đang nghị luận mình, bất quá coi như là nghe thấy, nàng cũng sẽ không nói gì thêm.

***

Trước giường, phụ nhân đang thay y phục cho một nam tử trung niên, dáng người khôi ngô: "Hôm nay không có nghị triều, bệ hạ không ngủ nhiều thêm một lát sao?"

"Không cần, trước tỉnh còn có chút việc cần phải xử lý, tính toán theo ngày tháng thì Lục lang cũng nên đến kinh rồi đi."

"Tính lại thời gian, hôm qua thiếp phái người đến Quận vương phủ hỏi thăm, có lẽ tính tình nàng bướng bỉnh nên trên đường đi đã trì hoãn một chút."

Con ngươi Hoàng đế nửa mở, thâm ý liếc mắt nhìn phụ nhân một cái, chợt nói: "Phái hắn đến đất Thục lâu như vậy, nàng sẽ không trách ta chứ?"

"Bệ hạ nói gì vậy, Ngôn nhi tính cách ham chơi, có thể được cử đi rèn luyện chính là được bệ hạ coi trọng."

Hoàng đế cười, sáng mắt hỏi: "Đức phi, thật sự là cảm thấy như vậy sao?"

"Bệ hạ..." Thiên tử không giận tự uy, chỉ thấy phụ nhân bối rối quỳ xuống.

Hoàng đế nâng người lên: "Được rồi, không đối xử tử tế với mẫu tử nàng là ta không phải, nàng không cần thay ta nói lời tốt đẹp. Ta đến chỗ nàng, cũng không phải là muốn nghe lời giống như Thục phi."

"Vâng, thiếp đã biết."

"Thánh thượng, Đức phi nương tử, Quận vương đã hồi kinh."

Hoàng đế đặt tay lên vành đai vàng, quay đầu lại cười cười với phụ nhân, nói: "Nhi tử của nàng đã trở lại rồi!" Chợt bước ra khỏi phòng ngủ.

Khuôn mặt tươi cười của người phụ nhân trong nháy mắt liền biến mất.

***

Trước Phúc Ninh điện, Thái tử Vệ Diệu ăn mặc chỉnh tề đến vấn an: "Bệ hạ đâu?"

"Bẩm điện hạ, đêm qua bệ hạ ngủ ở Chiêu Hoa Các, sợ là còn phải một lát nữa mới tới."

"Sao đột nhiên lại đi Chiêu Hoa Các..." Hắn khép chặt hai hàng lông mày.

***

Trong Chiêu Hoa điện.

"Thần, cung kính thánh an."

"Trẫm miễn lễ."

Thiếu niên vẫn cúi đầu không chịu đứng dậy: "Thần về kinh muộn, kính xin bệ hạ trách phạt."

"Đứng lên đi, trở về là tốt rồi."

Sau khi thiếu niên đứng dậy liền nhu thuận đứng sang một bên, Hoàng đế ngẩng đầu tinh tế đánh giá nàng: "Mấy năm không gặp, Lục lang lại cao lớn thêm một chút rồi."

"Là được bệ hạ ban phúc."

"Ở đây là trong cung, ngươi không cần phải câu nệ như vậy. Quốc triều này của ta là từ trên lưng ngựa mà đoạt được thiên hạ, vậy mà những đại thần kia lại đem ngươi dạy đến thành ra dáng vẻ thư sinh như vậy."

Thiếu niên khẽ ngẩng đầu, đối mặt với người phụ thân đã lâu không gặp, bây giờ đột nhiên lại quan tâm khiến nàng có chút không thích ứng kịp, chỉ cứng rắn nghẹn ra một chữ: "Vâng."

Đức phi ở một bên nhìn ra điểm lạ này liền nói: "Đứa nhỏ này, trả lời cho tốt."

Hoàng đế giơ tay lên: "Không cần căng thẳng như vậy." Lại nói: "Lục lang đã dùng bữa sáng chưa?"

"Vốn là đến kinh vào sáng sớm, cho nên thần vẫn chưa dùng."

"Vậy thì theo ta cùng đi dùng bữa đi, Đại ca ngươi hẳn là đang đợi rồi."

"Vâng." Thiếu niên đi theo phía sau Hoàng đế, Đức phi ở một bên chưa kịp nhìn kỹ nàng, chỉ kéo lấy góc áo nàng: "Không đi Phúc Ninh điện gặp bệ hạ trước, là thần có tội."

"Ngươi mới từ đất Thục trở về, nhớ mẫu thân cũng là chuyện đương nhiên."

...

Từ xa đã nhìn thấy Vệ Diệu đứng chờ ở hành lang trước cung.

"Thỉnh an bệ hạ."

"Trẫm miễn lễ." Hoàng đế phất tay, bước vào bên trong.

"Thái tử điện hạ." Đức phi nghiêng người hành lễ xong cũng theo vào.

"Điện hạ."

Nhìn thấy vị đệ đệ mấy năm không gặp đột nhiên lại xuất hiện trước mắt, Vệ Diệu cũng không kinh ngạc, mà là tiến lên trước mừng rỡ vỗ vỗ bả vai nàng: "Bây giờ Lục ca đã cao như vậy rồi a."

Thiếu niên gật đầu: "Đều nhờ phúc của điện hạ."

Hoàng đế vào trong thấy có thêm hai bộ bát đũa, liền khẽ nói: "Vẫn là Đại lang cẩn thận chu đáo."

"Hôm nay đến đây không gặp được phụ thân, bọn họ lại nói người đi Chiêu Hoa Các, nhi thần phỏng đoán nhất định là Lục lang đã trở về."

Hoàng đế rất hài lòng cười: "Ngồi đi."

Vì vậy, buổi sáng ăn cơm được xem là một gia đình nhỏ cùng ăn.

"Lần này Lục lang ngàn dặm xa xôi từ đất Thục trở về thật vất vả, nếu có yêu cầu gì thì chỉ cần đến Đông Cung gặp ta là được."

"Đa tạ Thái tử điện hạ."

"Sao Lục lang đi đất Thục một chuyến trở về liền trở nên khách sáo như vậy rồi?"

Thấy thiếu niên nặng nề, Hoàng đế không nói một lời: "Ngôn nhi, Thái tử điện hạ đang hỏi ngươi."

Vệ Diệu giải vây, từ ái cười: "Không có gì đáng ngại." Liền hỏi thêm: "Lục lang đi một lần chính là ba năm, ở đất Thục thấy thế nào?"

Thiếu niên suy tư một phen: "Ở đất Thục phong phú, phong cảnh cực kỳ đẹp, là một nơi ở tốt."

"Năm nay vừa qua Trung Thu thì Lục lang cũng đã mười bảy rồi, cũng không còn nhỏ nữa, nên tính tình ham vui cũng bớt lại đi, tóm lại cũng chỉ nên để những chuyện này ở trong lòng thôi."

"Vâng."

Hoàng đế đặt bát cháo xuống, lau miệng nói: "Nếu đã nhắc đến thì cũng nên nói, lần này gọi ngươi trở về cũng là bởi vì việc này, hiện tại Lục lang ngươi đã trưởng thành, cũng nên thành gia rồi."

Quả nhiên, thiếu niên thầm nhíu mày: "Bệ hạ, thần..."

"Trẫm đã hạ chỉ để Lễ bộ cùng người của Thái Thường tự quản lý chuyện quan lễ của ngươi rồi, Thái Sử cục cũng đã định được ngày lành tháng tốt, lần này ngươi nên đa tạ đại ca ngươi a."

Nguyên lai lần này làm quan lễ sớm như vậy đều là do chủ ý của Vệ Diệu. Việc làm quan lễ của Hoàng tử từ xưa đã có, chỉ là ở triều Đại Tống đã không được coi trọng lắm. Cho đến khi đến triều đại này, Hoàng tử khi trưởng thành đều phải cử hành quan lễ, trong số các Hoàng tử thành niên bây giờ thì cũng chỉ còn có nàng.

Thiếu niên đang ngồi liền đứng dậy: "Thần đa tạ thánh ân của bệ hạ, tạ ơn Thái tử điện hạ ân điển."

***

Từ Phúc Ninh điện đi ra, Đức phi lôi kéo thiếu niên trở về Chiêu Hoa Các, lại lệnh cho phòng bếp đem chút thức ăn vào rồi lui ra.

"Vẫn là mẫu thân của nhi thần tốt nhất."

Nhìn đứa nhỏ đã cao hơn mình, Đức phi trong lòng dâng lên chua xót: "Mấy năm nay...thiệt thòi cho ngươi rồi."

"Ngược lại cũng không có thiệt thòi gì, ở đất Thục tự do, chỉ là không có nương ở đấy, nhi thần thật là nhớ người. Lần này nhi thần từ đất Thục trở về có mang theo vài thứ cho nương."

"Ngươi lớn lên có tâm ý là tốt rồi, nếu không có việc gì sao lại không đi gặp phụ thân ngươi trước chứ?"

Tốc độ nhai của thiếu niên chậm lại, ngay cả mắt cũng không chớp.

"Ta biết ở ngoài mặt ngươi không nói, nhưng trong lòng vẫn có oán."

Nàng nuốt thức ăn trong miệng xuống, nói: "Bệ hạ là thánh thượng, còn nhi thần chỉ là thần tử, đương nhiên phải tuân theo quân lệnh. Nhi thần nhận chiếu xuất cung, ra ngoài cũng chỉ có một mình, không có ý chỉ cũng không thể tiến cung, càng không thể gặp bệ hạ. Nhi thần cũng không phải Triệu vương, lời này của nương thật sự khiến nhi thần cảm thấy khó xử."

"Vẫn còn tính tình tiểu hài tử kia, phụ thân ngươi đối với ngươi không giống như ngoài mặt đâu, hắn kì thực cũng rất quan tâm ngươi, ngươi cần gì phải ôm hận như vậy chứ?"

Thiếu niên quay đầu: "Bệ hạ là thánh thượng, thần tử không dám oán hận, nhi thần không muốn tự lừa mình dối người."

"Lần này ngươi có thể trở về là bởi vì có người ở đất Thục lưu truyền chân dung của ngươi trở về kinh, lại âm thầm nói một câu bên tai phụ thân ngươi, Lục lang càng ngày càng giống bệ hạ."

Thiếu niên cười nhạt, không cho là đúng: "Người giống bệ hạ nhất không phải Triệu vương sao?"

Đức phi lắc đầu: "Hôm qua ngươi đã về đến Đông Kinh, lại còn đến Lãm Nguyệt lâu ở phủ Khai Phong, ngươi cho rằng phụ thân ngươi không biết hay sao?"

Sắc mặt thiếu niên tức khắc trắng bệch, cứng đờ nửa ngày sau mới nhớ tới lời của Trần tham quân đã nói: [Dưới chân hoàng thành có Tam Nha thủ vệ, tất nhiên cái gì cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của bệ hạ.]

"Tóm lại, hôm nay ngươi đã trở lại, quan lễ cũng đã sắp tới, chớ có giận dỗi."

"Quan lễ...là bệ hạ muốn ta lập chính thê, hay là Thái tử muốn ta lập đây!"

Nàng biết đứa nhỏ này của mình tuy rằng ham chơi một chút, nhưng trong lòng không mang tạp niệm gì khác: "Tam ca ngươi vào năm ngoái đã cử hành quan lễ, sau khi quan lễ xong liền hướng lên bệ hạ xin chỉ muốn cưới đích tôn của Khai Quốc Công."

Thiếu niên trêu ghẹo nói: "Nhi thần nghe nói Tam nương của Tiêu gia đã hơn hai mươi tuổi còn chưa gả ra ngoài, chỉ sợ là sư tử cái đi, Tam ca sao lại nghĩ không ra đây a."

"Ngươi biết dụng ý trong đó mà."

Thiếu niên cười, lộ ra một vòng xoáy lê nông cạn: "Tất nhiên là vì tranh quyền đoạt vị, bệ hạ là thánh thượng, mặc dù yêu thương Tam ca nhưng vị trí Thái tử kia đã được định, làm sao có thể đáp ứng được." Vẻ tươi cười dần dần mất đi: "Rõ ràng là Thái tử điện hạ và Triệu vương cùng nhau tranh đấu, giằng co không dứt mới nhớ tới người đệ đệ là ta."

"Nói như vậy có chút không thích hợp, nói cho ta nghe thì thôi, chớ đem ra bên ngoài." Đức phi nói xong lại khẽ thở dài một hơi, vỗ vỗ mu bàn tay thiếu niên, áy náy nói: "Đều là nương không tốt, mấy năm nay làm khổ ngươi rồi."

Thiếu niên lắc đầu: "Nhi thần biết, tranh quyền đoạt lợi có cái gì tốt chứ? Bây giờ nhi thần chỉ muốn làm một Vương gia nhàn nhã, ngày đêm hầu hạ bên cạnh nương."

"Thật sự là Lục lang đã trở về rồi sao?" Âm thanh của nữ tử bên ngoài tẩm cung truyền vào trong.

"Đức phi nương tử, Khang Ninh công chúa tới rồi."

"A tỷ!"

Khang Ninh công chúa được lệnh liền đi vào trong, nhìn thấy thiếu niên trong mắt liền lóe lên vẻ nhớ nhung: "Thật đúng là Ngôn nhi."

"Nương."

Đức phi gật đầu.

"Sáng sớm đã có người đến truyền tin, nói Quận vương đã hồi kinh." Khang Ninh công chúa đánh giá thiếu niên một lát, lại nói: "Mấy năm không gặp, Ngôn nhi đều đã cao như vậy rồi a."

"A tỷ cũng vậy, càng ngày càng đẹp, sao lại không thấy tỷ phu đâu?"

"Hắn ở trong quân doanh có một số việc không thể tới, đặc biệt bảo ta tới chào hỏi ngươi vài câu, lần sau hắn nhất định mang theo hậu lễ đến bồi tội với ngươi."

"Công vụ của tỷ phu bận rộn, ngày khác ta đến phủ bái phỏng là được."

"Thánh chỉ bệ hạ tới!" Triệu đô tri của Phúc Ninh điện dẫn một nhóm doanh quan đến.

"Thần cung kính thỉnh an bệ hạ."

Triệu đô tri lấy giọng điệu của Hoàng đế nhận lễ: "Trẫm an." Sau đó tuyên chỉ: "Truyền lời của bệ hạ, quan lễ cho Thành Đô quận vương sắp tới, đặc biệt lệnh cho người ở lại trong cung. Đến kỳ hạn, phát lệnh cho các dinh báo công cáo thiên hạ, truyền xuống tông miếu, xã tích, các lăng, cung quan."

"Quận vương, Đức phi nương tử, công chúa mời đứng lên."

"Làm phiền Triệu đô tri rồi."

"Đức phi nương tử xin yên tâm, đây là ngày lành do Thái Sử cục định ra, cùng với quyển sách liên quan mà Thái Thường tự soạn thảo và các nghi vật liên quan mà quan lại cần thiết để làm quan lễ." Triệu đô tri phất tay, thuộc hạ trình lên một quyển sách thật dày.

"Lần này quan lễ được bệ hạ cực kì coi trọng, tiểu nhân ở đây chúc mừng Quận vương trước."

Thiếu niên cười dẫn một đám hoàn quan trong cung tiễn đi, sau lại trở về tiếp nhận sách từ trên tay mẫu thân, lật qua lật lại: "Chuẩn bị chu toàn như thế, chắc là tính rằng chỉ cần chờ gió đông qua đi thì ta liền trở về rồi, Văn Đức điện..." Địa điểm tổ chức quan lễ là tại Văn Đức điện, ba chữ cực kỳ bắt mắt: "Lúc Thái tử làm quan lễ, cũng là ở Văn Đức điện đi."

"Nhìn những thứ này so với quan lễ của Triệu vương năm ngoái xem ra còn long trọng hơn, Ngôn nhi xem như là khổ tận cam lai rồi sao?"

Thiếu niên lật qua quyển sách, ngoại trừ Văn Đức điện còn có một dòng chữ dễ thấy khác: "Quận vương thành gia...các nhà khác đều phải đóng cửa để làm quan lễ cho nàng." Chợt cười lạnh một tiếng, đem quyển sách khép lại, tùy ý ném lên bàn: "A tỷ chỉ nhìn thấy mặt nước tĩnh lặng, nhưng lại không nhìn thấy mặt nước đục đã xoáy dưới đáy kia. Ta vốn không muốn dính vào, thế nhưng cũng trốn không thoát, một thân lại dính phải bùn đất."

"Nhưng mẫu tộc của chúng ta không có khả năng uy hiếp đến Thái tử và Triệu vương, vì sao phải kéo ngươi vào chuyện này a?"

"Không phải muốn kéo ta, mà là để cho ta lựa chọn một bên."

"Ngôn nhi...chuyện đó ngươi tính nên làm như thế nào bây giờ?"

"Bọn họ đều là ca ca của ta, tất nhiên là ai ta cũng sẽ không thiên vị, cũng không thừa nước đục thả câu. Bọn họ vốn cũng biết ý muốn của ta không nằm ở đây, cũng sẽ không tạo ra uy hiếp gì đối với bọn họ. Có loại tình cảm huynh đệ ngoài mặt như vậy, sẽ không đến mức làm khó ta."

"Cho nên đêm qua ngươi ở phủ Khai Phong náo loạn như vậy, là muốn cho hai ca ca của ngươi xem sao?"

"Đúng vậy." Thiếu niên trả lời thâm trầm.

"Tỷ phu ngươi nói với ta, sau khi làm quan lễ xong, nếu ngươi muốn *xuất đình, có việc gì thì cứ đến binh bộ tìm hắn."

(*)Xuất đình: đây là việc Hoàng tử có thể tham chính, xuất cung lập phủ, thành gia lập thất.

"Xuất đình hẳn là sẽ không, cho dù bệ hạ có chịu cho thì ta cũng sẽ không chịu, vả lại bệ hạ ghét nhất là kết đảng tư thông, sao ta dám đụng vào nghịch lân này a."

Trong từng câu chữ, nàng đều lộ ra một chữ 'sợ', thần sợ quân, nhi tử sợ phụ thân.

******

Thác Nhĩ : đợi Tiêu cô nương ra mặt đây !!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro