Chương 8 : Khắc Định Quyết Gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Điện hạ làm sao biết Sở vương sẽ tiến cung vào lúc này a? Đi đường vòng xa như vậy không sợ bỏ lỡ lần định hôn này sao?"

"Không chỉ có Sở vương, chỉ sợ Triệu vương giờ phút này cũng đã ở trong cung của bệ hạ rồi. Bọn họ đều bất mãn với việc bệ hạ ban chỉ tứ hôn, tất nhiên sẽ tiến cung thỉnh cầu bệ hạ thu hồi ý chỉ."

"Nhưng để cho Tiêu gia và Sở vương kết thông gia với nhau không phải là ý của điện hạ sao? Hiện tại lại thả Sở vương vào cung gặp bệ hạ..."

Thái tử Vệ Diệu cực kì đắc ý nhếch khóe miệng: "Mấy năm nay hắn là đứa nhi tử bị vứt bỏ ở ngoài cung, sớm đã không biết tâm tính của bệ hạ. Hôm nay hắn càng náo loạn, bệ hạ sẽ càng không đồng ý!" Ánh mắt của hắn thâm sâu nhìn thân ảnh gầy yếu của Vệ Hoàn đang chạy về phía Thùy Củng điện, hắn cười lạnh: "Dù sao, bọn họ cũng đều là người cứng đầu như nhau!"

***

Vệ Hoàn một đường chạy vào trong cung, thở hổn hển: "Triệu đô tri."

"Sở vương gia?" Triệu Từ nhìn thấy Vệ Hoàn trên người mồ hôi đầm đìa, còn tưởng rằng mình nhận sai người: "Vương gia sao lại tiến cung vào lúc này?"

"Ta muốn gặp bệ hạ."

"Bệ hạ đang chơi cờ với Triệu vương, Vương gia lần sau lại vào đi." Triệu Từ cười tủm tỉm tốt bụng nhắc nhở.

Vệ Hoàn duỗi cổ, chợt đi tới cửa Phúc Ninh điện quỳ xuống: "Bệ hạ!"

"Thần Vệ Hoàn, thỉnh cầu bệ hạ thu hồi ý chỉ."

Triệu Từ vốn tưởng rằng Vệ Hoàn đến để tạ ơn, tuyệt đối không ngờ lại đến xin từ hôn.

"Bệ hạ, thần sợ phụ thánh ân, mong bệ hạ thu hồi thánh mệnh!"

Âm thanh lớn đủ để truyền vào trong điện, lại chậm chạp không đợi được tiếng Hoàng đế cho vào.

Không lâu sau, một vị nam tử trẻ tuổi mặc công phục màu tím từ trong điện đi ra. Mặt mũi so với nàng tựa hồ có chút tương tự, chỉ là trong ánh mắt của hắn có thêm vài phần tuyệt tình: "Đây không phải là Lục ca sao?"

"Triệu vương gia, bệ hạ người..."

Triệu vương Vệ Doãn Thịnh xem nhẹ Triệu Từ, cười cười đến gần Vệ Hoàn, ngồi xổm bên cạnh nàng: "Ta nghe nói Tam nương của Tiêu gia kia là tướng môn hổ nữ, bộ dạng mập mạp như gấu lại còn xấu xí không chịu nổi, hơn nữa vả lại còn là người cực kì hung hãn, Lục ca cũng muốn..."

"Nếu xấu xí như vậy, vậy vì sao Triệu vương ngài lại còn muốn cầu cưới nàng với bệ hạ a?"

Vệ Doãn Thịnh nhíu mày, trợn mắt nhìn: "Đừng tưởng rằng các ngươi cưới được nữ nhi của Tiêu gia thì ta sẽ sợ ngươi và Thái tử!"

"Sở vương gia, bệ hạ tuyên cho người vào."

Vệ Doãn Thịnh vỗ vỗ bả vai Vệ Hoàn: "Tự lo cho mình đi!" Lập tức đứng dậy phất tay áo rời đi.

...

Tiếng trống đóng cửa cung vang lên, Vệ Doãn Thịnh nhìn sang bên cạnh một cái, sau đó đành phải bước nhanh hơn.

Khi cửa Tây Hoa sắp đóng lại, người hầu của Vệ Doãn Thịnh hô to: "Chờ một chút!"

"Vương gia." Lính gác cổng hít một hơi, may mắn là hắn đã dừng tay.

"Hừ, cho dù ngươi có đóng cửa cung, bổn vương cũng có thể đi ra ngoài!"

Tướng quân phụng nghênh: "Đó là điều tất nhiên, quan gia coi trọng Triệu vương gia, đại nội này còn không phải tùy ý để Vương gia ngài tùy tiện ra vào hay sao."

Sau khi Vệ Doãn Thịnh xuất cung, cửa cung mới đóng lại.

"Vương gia, chúng ta không về Vương phủ sao?" Người hầu thấy phương hướng hắn đánh ngựa đi không giống như đang trở về Vương phủ.

"Đi Tiêu phủ!"

***

Khai Quốc Công phủ.

Gần cuối thu, hoa trong viện cũng đã héo tàn mà rơi đầy trên đất, gió thu lạnh lẽo, khi thổi qua thân thể cũng có thể cảm giác được từng tia rét lạnh.

Đôi giày màu đen đạp lên lá khô, đứng sau là một đôi giày thêu màu xanh nhạt.

Bàn tay nắm chặt trong cổ tay áo màu tím: "Vì sao ngươi thà tình nguyện lựa chọn một thứ tử, cũng không muốn lựa chọn ta đây?"

Bàn tay mảnh khảnh trắng nõn khẽ đặt lên cánh hoa đã héo, vừa chạm vào liền rơi xuống: "Vương gia có phải đã quên l bản thân mình cũng là như vậy rồi hay không?"

"Không giống, hắn là nhi tử của tội nhân, mà ta một ngày nào đó sẽ đoạt được ngôi vị Thái tử."

Nữ tử chỉ lắc đầu.

Vệ Doãn Thịnh đi tới trước người nàng, đột nhiên nắm lấy tay nàng, hai mắt đỏ bừng: "Thanh Thanh, nàng nhìn ta xem!"

Tiêu Ấu Thanh vội vàng rút tay về, hoảng hốt lui về phía sau hai bước: "Bệ hạ đã hạ chỉ tứ hôn, Ấu Thanh hiện giờ đã là Sở vương phi, kính xin Triệu vương tự trọng."

"Tự trọng?" Vệ Doãn Thịnh đến gần một bước: "Mắt thấy người mình yêu sắp trở thành thê thiếp bên gối của người khác, nàng bảo ta tự trọng như thế nào?!" Hắn một bước tới gần, hai tay nắm lấy cánh tay Tiêu Ấu Thanh.

"Thanh Thanh, ngươi cho ta một cơ hội, làm Vương phi của ta, ta cam đoan với ngươi, kiếp này chỉ cưới một mình ngươi, vĩnh viễn không nạp thiếp. Chờ ngày sau ta đăng cơ, ngươi chính là Hoàng hậu duy nhất của Vệ Quốc này."

Nàng chưa từng nghĩ tới ở Khai Quốc Công phủ này, Triệu vương Vệ Doãn Thịnh cũng dám làm ra hành động đáng khinh thường như vậy. Vệ Doãn Thịnh vốn được xưng là võ phu, nàng tất nhiên lo lắng, vì thế bối rối muốn tránh thoát.

Vệ Doãn Thịnh đỏ mắt, làm sao chịu được: "Nếu nàng không chịu, vậy cũng đừng trách ta, chúng ta cùng đoán xem, tên Sở vương kia có chịu chấp nhận một người không còn trong sạch nữa hay không!"

"Vệ Doãn Thịnh, ngươi dám!"

Bị mắng một trận so với để cho Vệ Diệu và Vệ Hoàn liên hợp còn tốt hơn. Hiện giờ Hoàng đế lại thiên vị hắn, vì thế lá gan của hắn cũng lớn hơn một chút, muốn đem chính mình áp sát nàng, tay vừa mới tự do...

"Người vô sỉ ở đâu tới đây!" Tiêu Vân Trạch vọt vào trong viện, trong tay cầm một cây gậy to bằng nắm tay, tốc độ cực nhanh hướng về phía Vệ Doãn Thịnh vung tới.

"Ca ca, đừng!"

Tiêu gia là tướng môn, đầu óc Tiêu Vân Trạch mặc dù không linh hoạt nhưng từ nhỏ đã theo tổ phụ luyện võ nên cũng học được một thân bản lĩnh tốt.

"Hắn là Triệu vương!"

"A!" Tiêu Vân Trạch sợ tới mức hai tay run lên, cây gậy liền rơi xuống đất: "Chuyện này...Triệu vương gia này làm sao lại ở trong phủ chúng ta vào lúc này chứ?" Run đến ngồi xổm xuống đỡ.

Cũng may khống chế lực đạo thích hợp, nơi đánh vào cũng là chỗ không nguy hiểm, bất quá chỉ là đau một chút. Vệ Doãn Thịnh vuốt vai mình từ trên mặt đất bò lên, nặng nề hất Tiêu Vân Trạch ra.

"Nhị ca ta hắn không biết Vương gia, kính xin Vương gia thứ tội."

"Triệu vương gia, tiểu nhân không biết là ngài, đánh đau không? Có muốn gọi đại phu đến hay không..."

"Cút đi!"

Hai hàng lông mày của Vệ Doãn Thịnh cau lại như muốn chen chúc cùng một chỗ, giận dữ nhìn hai huynh muội nàng: "Một ngày nào đó, bổn vương sẽ bắt các ngươi quỳ xuống cầu xin ta!"

"Vương gia đi chậm thôi."

...

Sau khi Vệ Doãn Thịnh rời đi, Tiêu Ấu Thanh thở phào nhẹ nhõm: "Ca ca quá lỗ mãng!"

Tiêu Vân Trạch lại không cho là đúng, vỗ vỗ hai tay, cực kì ghét bỏ bàn tay mình khi vừa nãy đã đụng vào tên Triệu vương kia.

"Cho dù ca ca thật sự chưa từng gặp qua hắn, nhưng trên người hắn vừa rồi mặc cái gì, cùng xuất hiện trong cung, ca ca có thể nhận ra Sở vương thì chẳng lẽ trên người Triệu vương hắn còn có thể không nhận ra sao? Nếu hắn muốn so đo, việc đánh Thân vương chính là trọng tội."

"Thế thì sao? Ta chính là không thể nhìn người khác khi dễ muội muội ta, đừng quản hắn là ai, cho dù là quan gia hôm nay ở đây ta cũng sẽ làm như vậy!"

"Đồ đạc của ta, người khác không thể cướp..." Nói xong, lại nghĩ đến cái gì: "Không đúng, Sở vương cướp Liễu cô nương của ta, hiện tại còn thành muội phu của ta sao?"

***

Ánh hoàng hôn chiếu lên chu ngói của cung điện, nghiêng vào tẩm cung.

"Là Lục lang tới rồi, đến đây cùng ta chơi một ván cờ đi."

"Bệ hạ." Vệ Hoàn đi tới trước mặt Hoàng đế, nặng nề cúi đầu quỳ xuống: "Thỉnh bệ hạ thu hồi thánh chỉ."

Quân cờ trong tay Hoàng đế treo lên, chợt thu hồi lại trong ngực, thâm trầm nhìn nàng.

"Tại sao?"

"Thần, không thích nàng."

"Ngươi đã gặp nàng rồi sao?"

"Thần không có."

"Vậy tại sao ngươi lại khẳng định như vậy?"

"Thần khẳng định!" Vệ Hoàn ngẩng đầu, ánh mắt đã hồng lên: "Thần đời này sẽ không thích nàng!"

"Lục lang, Sở vương phi là đích tôn của Khai Quốc Công, là người đứng đầu trong số các công thần có công dựng quốc, so với ngươi cũng coi như xứng!" Hoàng đế chỉ vào nàng.

"Thần biết, là thần không xứng với nàng, cho nên thần thỉnh bệ hạ thu hồi thánh chỉ."

"Cho trẫm một lý do."

"Thần... thần, thần đã có người trong lòng rồi." Trong lúc bối rối, nàng bịa ra lời nói dối để cứu mạng, vì từ hôn không tiếc dối quân, chỉ là bởi vì sợ chết.

"Là ai?"

"Nữ nhi của cữu cữu thần, tôn nữ của Sơn Âm Bá, nàng và ta..."

Vệ Hoàn còn chưa nói hết lời, Hoàng đế liền đảy bàn cờ lật ngã, đem một phong thư dưới bàn nhỏ đè lên trước mặt nàng.

"Tốt, tốt lắm các ngươi a, người Lý gia lén lút thông đồng kết hôn sự cho Hoàng tử của Vệ gia trẫm, các ngươi muốn làm cái gì? Tạo phản sao?"

Vệ Hoàn nhặt thư lên, hai tay run rẩy: "Không phải, bệ hạ, không phải như vậy."

"Chứng cớ xác thực, ngươi còn nói không phải?"

"Là thần, là thần thích biểu muội, là thần cầu xin gia gia và mẫu thân, đều là do một mình thần, không liên quan đến bọn họ."

Hoàng đế đứng dậy đi đến bên cạnh nàng, hắn khom người đặt tay lên cổ nàng, dùng lực đè thấp một chưởng, trầm giọng nói: "Nhớ kỹ, họ Vệ của ngươi là nhi tử của Vệ gia ta."

Chợt đứng dậy ra khỏi Phúc Ninh điện: "Triệu Từ!"

"Nô ở đây."

"Truyền ý chỉ của trẫm, từ hôm nay Sở vương bị cấm túc ở Chiêu Hoa Các, trước đại hôn không được ra khỏi cung nửa bước."

"Tuân chỉ."

Hoàng đế nói xong, Vệ Hoàn xụi lơ trên mặt đất, hai mắt vô thần, sắc mặt tái nhợt.

Triệu Từ đến gần, không đành lòng liền nâng nàng dậy: "Vương gia, trước tiên trở về Chiêu Hoa Các đi, chờ bệ hạ nguôi giận ngài lại tới nhận sai, bệ hạ sẽ không làm khó ngài nữa a."

Khi quân chính là tội chết, huống chi còn là di thiên đại tội. Mặc dù nàng là thân cốt nhục của Hoàng đế, nhưng có cái gì quan trọng hơn là làm con trời đây.

Vệ Hoàn không biết vị Sở vương phi tương lai này là người như thế nào, nàng thậm chí còn chưa từng gặp qua. Nếu đến đêm đại hôn, nàng không đành lòng sỉ nhục mà tự vạch trần mình, như vậy...tất cả đã quá muộn.

Trong số các Thái Tông, chỉ có nhất mạch của Hoàng đế được truyền xuống. Trong tay Hoàng đế nhiễm máu của vô số người, trong đó cũng không thiếu người đã từng là thân cốt nhục của hắn.

Nhưng đối với Sở vương phi, đây chỉ là suy nghĩ của chính nàng, dù sao còn chưa nhìn thấy người thật.

Triệu Từ trên đường đưa Vệ Hoàn về Chiêu Hoa Các, thấy nàng ngây người, hiển nhiên là bị hành động vừa rồi của Hoàng đế dọa sợ. Dù thế nào đi nữa, hiện giờ Vệ Hoàn cũng chỉ là một hài tử mười bảy tuổi.

Hắn đưa tay vuốt ve lưng nàng, ý muốn để cho nàng dễ hít thở hơn: "Vương gia trở về khiến cho bệ hạ vui mừng, hôm nay nghe các đại thần nói Vương gia ngài có bộ dạng giống bệ hạ, bệ hạ còn trộm vui. Hơn nữa vị tôn nữ kia của Khai Quốc Công lớn tuổi hơn Vương gia, nhưng lớn tuổi cũng có chỗ tốt. Bệ hạ a, chính là hy vọng vị Sở vương phi này ngày sau có thể quản lý Vương gia ngài thật tốt."

Lớn tuổi cũng có chỗ tốt, những lời này của Triệu Từ liền đánh thức Vệ Hoàn. Hôn nhân này là Tiêu gia tự mình cầu, như vậy vị Sở vương phi kia trước khi làm việc tất nhiên sẽ có điều cố kỵ. Nếu thật sự giấu không được, nàng cũng không dám dễ dàng đâm thủng tờ giấy này, dù sao ngay cả Tiêu gia cũng không dám sờ râu hổ. Như thế lo lắng này của nàng vẫn còn thừa, Thái tử và Triệu vương tranh đấu, hôm nay đích thật là do nàng quá nông nổi. Vệ Hoàn hít vào một hơi, lau mặt một phen: "Triệu đô tri, bọn họ đều nói tôn nữ của Khai Quốc Công lớn lên hung thần ác sát, rất là xấu xí."

Lời này khiến Triệu Từ ngẩn người, nhìn khuôn mặt Vệ Hoàn có chút trẻ con: "Chuyện này, thần cũng chưa từng gặp qua Sở vương phi, bất quá Tiêu tướng công khí vũ hiên ngang, nghĩ đến nữ nhi của hắn chắc cũng sẽ không quá kém..."

"Sao các ngươi đều chưa từng thấy qua nàng vậy? Nếu nàng ta đẹp như vậy thì sao có thể trốn ở trong nhà mà không ra ngoài gặp người khác chứ?"

Triệu Từ bị lời nói của nàng chọc cười: "Vương gia a, Sở vương phi là nữ tử, lại là hạt minh châu của Khai Quốc Công phủ. Tất nhiên là không thể tùy ý xuất đầu lộ diện, bất quá tiểu nhân nghe nói lần thỉnh ý chỉ định hôn này..." Triệu Từ hạ thấp giọng: "Bệ hạ đem quyền lựa chọn này giao cho Tiêu gia, đây hẳn là ý muốn của Sở vương phi."

"Vương gia?" Triệu Từ thấy nàng không hiểu.

"Triệu đô tri, nàng chưa từng gặp ta, vì sao phải chọn ta? Cũng không sợ bộ dạng của ta xấu xí sao?"

Nhìn Vệ Hoàn ra vẻ tiểu hài tử, Triệu Từ cười híp mắt: "Hi dô, trong kinh sớm đã có người truyền lời đồn nói rằng Lục vương lớn lên giống quan gia nhất, quan gia lại như thế nào ngài còn không biết sao?"

Hoàng đế khi còn trẻ đã có dung mạo tuấn mỹ đứng đầu Đông Kinh, tám tuổi ra khỏi cung nhận chỉ được phong làm Tề vương. Theo tiên đế chinh chiến thu phục lãnh thổ Trung Nguyên, mỗi lần khải hoàn trở về đều phải làm cho Kinh đô một phen oanh động. Cho dù tới tận bây giờ, phong độ so với năm đó cũng không có giảm đi.

"Hơn nữa, hôm qua khi làm quan lễ còn đặc biệt cho phép các tiểu nương tử chưa gả đi của các gia thần vào điện. Nói vậy Sở vương phi cũng có mặt ở trong đó, tận mắt chứng kiến phong thái của Lục vương người rồi."

Văn Đức điện to lớn, quan văn quan võ đông đảo, mà nàng vẫn không yên lòng, cho nên cũng không chú ý hai bên góc đứng còn có nữ quyến.

"Nàng ấy thấy ta đẹp nên mới chọn ta sao?"

Triệu Từ gật gật đầu.

******

Thác Nhĩ : Sở vương này tương lai chắc chỉ lấy sắc ra đo với Sở vương phi thôi quá :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro