Chương 13 : Xóa Bỏ Thập Thường Thị, Đổng Trác Thu Nhận Lữ Bố!!?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




  

   Trấn nhậm được bốn tháng, nhân dân nơi đây rất mến phục huynh đệ Lưu Bị nhất nhất đồng dạng ở chỗ đều là người có nhiều lương tâm cùng đạo đức. 

  Một ngày kia, Huyền Ðức nghe được chiếu chỉ của Triều đình phán rằng.

'Tất cả những kẻ có công dẹp giặc Khăn Vàng được phong làm chức Huyện Úy đều phải bị cách chức!!?.'

 

   Huyền Ðức đoán biết mình thế nào cũng bị sa thải, nên đêm ngày thường bàn bạc với ba huynh đệ chưa biết vì duyên cớ gì. Tử Kỳ dù là minh bạch toàn bộ sự việc thế nhưng chỉ ngồi ngẫm nghĩ điều gì đó xuyên suốt cả buổi trời lại là vẫn có cảm giác như bế tắc không thông. Vốn nghĩ vì việc của đại ca mà nàng phải như thế dốc lòng nghĩ ngợi khiến cả ba người kia càng lúc càng cẩn trọng trong vụ việc lần này.

  Giờ ngọ hôm đó, Bỗng hay tin có Ðốc Bưu di hành đến huyện. Lưu Bị liền thay phục chỉnh tề không dám chậm trễ ra thành nghênh tiếp, vừa thấy Ðốc Bưu vào đến quán dịch, Ðốc Bưu gọi Huyền Ðức hỏi.

  "Huyện Úy làm người thế nào mà xuất thân đấy?".

  "Tại hạ vốn là dòng dõi của Trung Sơn Tĩnh Vương vì lúc trước nghe giặc Khăn Vàng tạo phản nên ra tụ tập nghĩa quân giúp nước. Từ ở Trác quận đã dẹp lớn nhỏ hơn ba mươi trận, vì vậy mà được chút ít công lao nên được phong làm chức Huyện Úy này đây". Lưu Bị thành thật đáp.

  "Hừ!!! Sao ngươi dám xưng là Hoàng Thân, lại còn hư báo công lao của ngươi nữa? Nay ta vâng lệnh triều đình đến đây để sa thải các tham quan ô lại, ngươi có biết không!? ". Đốc Bưu liền hét lên cắt lời y.

Huyền Ðức nghe Ðốc Bưu nói thế, chỉ biết vội vàng lui ra không dám cãi, trở về huyện bàn với các đệ và tập hợp quan lại. Các quan lại bàn tính một hồi rồi mới nói với y.

  "Tại ha nghe được Đốc Bưu là một kẻ bất liêm. Nay y làm oai như vậy là ý muốn ngài hối lộ đây!". Một vị quan có tuổi tỏ vẻ khó chịu lên tiếng.

  Tử Kỳ một góc nghe thấy liền nhếch mép cười cười có chút âm hiểm lạ thường. Khiến đám thuộc hạ trước kia của nàng, những kẻ quá quen thuộc với nụ cười nửa vời này khi nhìn thấy đều là một mảng một mảng da gà rơi lạch bạch, khỏi phải nói cũng biết cái tên Đốc Bưu kia sắp phải thân tàn ma dại đến cỡ nào rồi đi!!?.

Lưu Bị ngẩn người tỏ vẻ không can tâm

  "Ta lâu nay chẳng hề lấy của ai một đồng, một chữ nào, vậy tiền đâu mà đưa cho y. Vả chăng, nếu có tiền ta cũng không thể làm được cái chuyện hèn hạ như vậy".

Song, Ðốc Bưu đợi vài ngày vẫn chưa thấy Huyền Ðức có ý tỏ vẻ phục tùng ý muốn của mình, y bèn bắt tất cả các quan lại buộc vu cho Huyện Úy là người hà lạm của dân. Các quan đều khóc lóc xin cho Huyền Ðức. 

Lúc ấy, Trương Phi cũng vừa đi đến, thấy có năm sáu lão già ngồi buồn trước quán dịnh khóc lóc. Phi liền tiến lại hỏi thăm duyên cớ, mới rõ.

  "Ðốc Bưu bắt ép bọn tôi khai cho Lưu Công là kẻ hà lạm, chúng tôi vì cảm mến Lưu công nên đã xin ba bốn phen rồi mà vẫn chưa được".

Nhân lúc Trương Phi núi sắp nổ lửa, lại thêm Tử Kỳ bưng bầu rượu đến đổ thêm vào.

  "Tam huynh à... huynh nghĩ xem, cái tên Đốc Bưu kia trắng trợn rõ ràng muốn ta cống tế phẩm còn gì, chi bằng đệ tính thế này huynh đệ ta uống bầu rượu vừa đi vừa nói, chính là đến biếu hắn một ít quà mọn ra mắt đi thôi!?".
Tiếu tựa phi tiếu nói nói bên tai Trương Phi, nàng đây là không tin tên hoạn quan kia còn đủ sức đi nơi khác vơ vét đâu!.

  Nốc cạn bầu rượu, Trương Phi lòng nổi nóng liền nhảy vội xuống ngựa xông thẳng vào quán dịch, chạy thẳng đến công đường lại thấy Ðốc Bưu một bộ dạng ung dung đang ngồi vểnh chân trên cao thét mắng, các quan huyện lại bị trói để nằm dưới đất. 

Trương Phi nộ khí bước đến thét lớn.

  "Tên khốn nạn nhà ngươi! Ngươi biết ta là ai không mà ngươi dám đến đây làm phách như vậy!!?".

Ðốc Bưu chưa kịp nói nửa lời thì liền bị Trương Phi nhảy tới đá một đá vào quai hàm. Ðốc Bưu đau quá la lên một tiếng liền ngã nhào xuống đất. 

  "Tam huynh!!!. Sao đệ lại thấy quan Đốc có vẻ còn chê quà của chúng ta đâu!!" Tử Kỳ tiêu sái ngồi trên ghế nhấp lấy chén trà hãy còn hơi nóng. Lại bồi thêm một câu nói với Đốc Bưu.

"Ai nha~. Trà này đoán là vừa mới đem ra đây, quan Đốc bận nhận quà như thế thôi thì để tại hạ đây ngồi uống hộ vậy!!?".

  Trương Phi nghe thế liền hùng hổ nắm râu Ðốc Bưu kéo đi xềnh xệch, dẫn thẳng đến huyện nha, trói vào cột cờ, rồi bẻ roi đánh Ðốc Bưu một hồi nữa, đến gãy hết mấy chục cành roi liễu. Ðốc Bưu lại chẳng biết làm sao, đau quá buộc lòng phải năn nỉ y, nhưng Trương Phi là ai!??. Đương nhiên là nhất quyết không tha cho y rồi. 

Lưu Bị cùng Quan Vũ bấy giờ còn đang trong huyện buồn bực chuyện Đốc Bưu thì nghe Tiều Ân chạy đến báo.

"Hồi Lưu công, Quan công... Trương Phi tướng quân đang trói đánh một người trước huyện nha, Tử Kỳ đại ca căn dặn tại hạ đến đây báo gấp cho hai người hay tin".

  Huyền Ðức hiếu kì vội vã bước ra xem thì thấy người bị đánh đến mặt mũi sưng húp không ai khác chính là Ðốc Bưu, liền thất kinh chạy đến nắm tay Trương Phi kéo lại. Trương Phi bất mãn nói với Huyền Ðức.

  "Huynh đừng cản ngăn đệ. Kẻ này không khác gì là một đứa ăn cướp, không đánh cho chết thì để làm gì?".
 

  "Cứu... Cứu mạng a..." Đốc Bưu thấy có người tới liền hấp hối.

Lưu Bị trầm mặc một lúc vẫn là khuyên Trương Phi ngừng tay. Quan Vũ đứng bên cạnh nói

"Ðại ca đã lập được công lao rất lớn. Với công án ấy lẽ ra huynh phải được trọng thưởng, thế mà chỉ được chức Huyện Úy nhỏ mọn này. Đã vậy, Ðốc Bưu lại còn đến đây đòi của hối lộ, làm nhục chúng ta nữa. Đệ thấy, đây vốn không phải là chỗ để cho chim phụng hoàng nghỉ cánh, chỉ bằng giết quách Ðốc Bưu cho hả giận rồi trả ấn, trở về làng tìm cơ lập nghiệp là hơn". 

Lưu Bị nghe thế lấy làm đúng liền đem ấn treo nơi cổ Ðốc Bưu nhìn y nói.

"Cứ như cái tội nhũng lạm của dân cũng đủ cho chúng ta giết ngươi cho an lòng dân chúng, nhưng vì từ tâm, ta dung thứ cho ngươi đó. Ngươi hãy đem ấn này về giao nạp cho triều đình, và ăn năn hối cãi để khỏi ân hận sau này, các đệ chúng ta đi thôi".



Một mặt trong triều, bọn Thập Thường Thị lúc này lại lộng quyền thái quá. Chúng dùng đủ cách tham ô, những người nào phục tùng theo chúng thì được chức quyền, bằng trái lại thì đều bị chúng làm hại. Chúng lại sai người đi khắp quận huyện bắt những người nào có công dẹp giặc Khăn Vàng, được phong chức tước đều phải nạp lễ vật cho chúng, nếu không chúng tâu với vua sa thải ngay. 

Bởi lẽ đó, nên nhiều người liêm chính đã bỏ chức về làng làm dân, không chịu mang tiếng nhục. Hoàng phủ Tung và Chu Tuấn là người có công lớn trong việc dẹp giặc Khăn Vàng, cũng bị bọn Thập Thường thị tâu với vua bãi chức. 

Vua bấy giờ như ngựa bịt mắt chỉ thấy màu đen, lại phong cho nhóm nịnh thần như Triệu Trung làm chức Xa Kỵ Tướng quân, và hết thảy mười ba người trong bọn Trương Nhượng đều lãnh chức Liệt Hầu. Từ đó, việc triều chính càng ngày càng hư nát, triều thần lộn xộn, dân tình ly tán. 

Tới quận Trường Xa có tên Khu Tỉnh nổi loạn. Ngư Dương có bè lũ Trương Cử, Trương Thuần làm phản. Trương Cử xưng Thiên tử, Trương Thuần xưng Ðại Tướng Quân. Biểu văn hàng ngày cấp báo về triều như cánh bướm, nhưng bọn Thập Thường Thị nhanh chóng đem đi thủ tiêu sạch, hoàn toàn không có ý định cho vua hay. 

  Cách đó không lâu vua ngự ở hậu viên, đang yến ẩm với bọn Thập Thường Thị bỗng có quan Giám Nghị Ðại Phu Lưu Ðào đi thẳng vào, quỳ trước mặt vua mà nức nở. Vua hỏi duyên cớ thì Lưu Ðào ai oán mà tâu.

  "Vận mạng thiên hạ có thể nguy biến trong một sớm một chiều, thế mà bệ hạ cứ ngồi yến ẩm với bọn yểm hoạn này ư? "

Hoàng thượng nghe như không nghe bình thản nói.

  "Nước nhà đang lúc thái bình thanh trị, vì cớ gì khanh lại nói là nguy biến?".

"Bốn phương giặc giã nổi lên như ong, hiện đang xâm chiếm từ Châu nọ đến Quận kia! Cái tai vạ này cũng chỉ vì mười tên Thường Thị buôn quan bán chức, hại dân mà ra! Chúng dối vua loạn phép, cho nên những người ngay thẳng đều xa lánh triều đình. Cái nguy biến trước mắt, thần... Kính mong bệ hạ suy xét". Nói rồi lại quỳ tiến tới, dập đầu mạnh xuống nền đất cứng rắn xa hoa mà lạnh lẽo kia.

Mười tên Thường Thị nghe thấy thế trong lòng dao động vì bị nói trúng tim đen, nhìn nhau một hồi liền quỳ xuống trước mặt vua, trật mũ ra tâu lấy tâu để.

"Quan đại thần đã không dung thì lũ hạ thần này phải chết. Xin bệ hạ mở lòng hiếu sinh cho chúng thần được trở về làng cày ruộng, làm vườn, nguyện đem hết tài trí giúp nước nhà nuôi quân phá giặc".


Tâu xong, tất cả mười tên Thường thị đều khóc rống lên rất thảm thiết, như thể sắp bị đem đi hành hình vậy. 


"Hừ!! Nhà ngươi cũng có đầy tớ, sao lại không dung kẻ hầu người hạ của trẫm". Vua cả giận mắng Lưu Ðào, sau đó truyền võ sĩ bắt Lưu Ðào đem chém. 

"Ðầu thần rơi không đáng tiết, chỉ tiếc cho cơ nghiệp nhà Hán gây dựng trên bốn trăm năm, nay phút chốc phải tan tành".Lưu Đào khóc than.

Võ sĩ trói Lưu Ðào đem ra ngoài ngay lúc sắp sửa hành hình thì bỗng có một vị đại thần chạy đến quát lớn: 

"Không được hạ thủ. để ta vào can vua đã"

Võ sĩ thấy đó là quan Tư Ðồ Trần Ðam, nên chưa dám khai đao, còn đứng ngây người chờ lệnh. 

Trần Ðam đi thẳng vào hỏi vua

  "Thứ lỗi hạ thần vô phép, hồi hoàng thượng Lưu Giám nghị có tội gì mà bệ hạ truyền đem chém?"

Vua Linh Ðế hậm hực nói.
"Tội sàm báng cận thần và khi quân". 

"Muôn tâu hoàng thượng ... Hầu hết dân chúng trong thiên hạ ai cũng muốn ăn sống mười đứa Thường Thị, sao bệ hạ lại kính nể chúng như cha mẹ? Không một tấc công lao mà sao đứa nào cũng được phong tước Hầu. Ðã vậy, bọn Phong Tư là kẻ tư thông với giặc Khăn Vàng, toan làm nội phản, thế mà nay bệ hạ còn chưa tỉnh ngộ, mến chuộng bọn hoạn quan như thế sao? ".

"Phong Tư làm phản, việc ấy còn mù mờ chưa rõ hư thật. Còn như trong mười người Thường Thị há lại không có kẻ nào là trung thần sao?" vua Linh Đế không cho là đúng nói.

Trần Ðam dập đầu dưới đất, nhất định can vua cho kỳ được. Vua lần này thật sự muốn nổi giận liền truyền quân trói lại đem ra hạ ngục cùng với Lưu Ðào, chờ xét xử sau. 

Ngay đêm đó, bọn Thường Thị kéo nhau vào ngục giết chết hai vị trung thần này, rồi chúng lại giả chiếu vua phong Tôn Kiên làm Thái Thú Trường Sa, sai đi đánh Khu Tỉnh, bình định phiến loạn. 

Chưa đầy ba mươi ngày, Tôn Kiên đã dẹp yên, viết thiệp về triều cáo báo. Thế là vùng Giang Hạ được yên, Tôn Kiên được phong làm Ý Trình Hầu, Lưu Ngu thì được phong làm U Châu Mục, lãnh quân đến Ngư Dương đánh Trương Thuần, Trương Cử. 

Bấy giờ Lưu Khôi ở Ðới Châu viết thơ tiến cử và bảo ba anh em Huyền Ðức đến ra mắt Lưu Ngu. Lưu Ngu rất mừng, cử anh em Huyền Ðức làm Ðô Úy, dẫn binh vào thẳng sào huyệt của giặc đánh phá kịch liệt hai ba ngày liền. 

Trương Thuần vốn là kẻ hung bạo hay chém giết, nên lòng quân sinh biến. Một tên đầu mục núp trong trướng lừa giết chết Trương Thuần rồi đem đầu ra ngoài nạp cho Huyền Ðức. Trương Cử thấy tình thế nguy nan, nên tự tử chết luôn. Quân sĩ kéo ra đầu hàng hết. 

Ngư Dương bình định, Lưu Ngu dâng biểu tâu rõ công lớn của Lưu Bị. Triều đình xá cho Huyền Ðức tội đánh Ðốc Bưu và phong chức Hạ Mật Thừa, rồi thăng Cao Ðường Úy. 

Sau đó, Công Tôn Toản lại dâng biểu trần thuật công lao của Huyền Ðức khi dẹp giặc Khăn Vàng trước kia mà tiến cử làm Liệt Bộ Tư Mã, lãnh chức Bình Nguyên Huyện Lệnh. Triều đình y tấu, Huyền Ðức tới chấn nhậm Bình Nguyên, có đủ lương tiền, quân mã, ba anh em mới được thanh nhàn. Còn Lưu Ngu có công dẹp giặc được phong làm Thái Úy. 

Năm Trung Bình thứ sáu, mùa hạ, tháng tư, vua Linh Ðế đau nặng, bèn triệu Ðại Tướng Hà Tiến vào cung để thương nghị. 

Hà Tiến vốn con nhà hàng heo, nhân cơ hội em gái vào cung làm quý nhân, nhờ sanh được hoàng tử Biện, nên mới được phong làm Hoàng Hậu. Hà Tiến cũng nhờ đó mà nhậm được trọng chức. 

Mặt khác Ðổng Thái Hậu là mẹ của vua Linh Ðế, thường ngày khuyên vua lập Hoàng tử Hiệp làm thái tử. Vua cũng bằng lòng, ngặt vì đau nặng nên chưa tính đến việc ấy được. Một hôm lâm triều vua triệu tập chúng quần thần bàn bạc.

"Trẫm... Nay đã tuổi già sức yếu, không thể tiếp tục gánh vác giang sơn nhà Hán lại càng không biết nay mai triều cục sẽ ra sao, nay ý Đổng Hậu muốn lập hoàng tử Biện lên làm thái tử các khanh cảm thấy thế nào!?".

  Các quan tranh luận một hồi, hơn nửa là trung lập ý kiến, bọn hoạn quan thì nhất tề tán thành bởi lẽ hoàng tử Biện tuổi còn nhỏ, nếu y lên ngôi bọn chúng sẽ càng được lộng hành. Hà Tiến bấy giờ thế nhưng lại đứng ra tán thành ý kiến cùng bọn chúng. Y đề nghị gọi quân Đổng Trác trở về giữ trị an cho hoàng cung. Các quan lại phía trung lập nghe xong chỉ biết duy trì trầm mặc.

  Tào Tháo đưa mắt đảo một vòng chính điện cười cười. Thuở thiếu niên có một lần đánh cờ cùng Tử Kỳ, làm y chợt nhớ đến một câu nàng nói, lúc bấy giờ còn không rõ tại sao cho đến hiện tại thật là nể phục tài tiên đoán của nàng rồi đi.
   'bàn cờ thiên hạ, thiên hạ loạn hai chữ "gần" '" '

"Làm loạn thiên hạ tất là Hà Tiến.. Hahaha". Tào Tháo nói xong cười to ra khỏi đại điện

Cuối cùng, không mấy lâu sau vua linh đế băng hà. Triều cục hỗn loạn vì chưa thể lập vua, Hà Tiến lại nhanh chóng tập hợp chúng quần thần cùng bàn bạc toan tính xóa bỏ thập thường thị.

  "Như vậy ai vì ta, vì xã tắc mà lo việc chánh quân và việc diệt trừ lũ nịnh quan hay không? "

Tư Ðồ Viên Thiệu, tự là Bôn Sồ, hiện đang giữ chức Tư Ðồ Huyện Úy bước ra nói.

  "Xin cho tại hạ lãnh năm ngàn quân đến tới cung phá cửa lập tân quân và bắt tất cả bọn Thập Thường Thị mà giết cho sạch sẽ!!".

Rạng sáng ngày sau, Viên Thiệu nai nịt hẳn hòi dẫn năm ngàn quân Ngự Lâm kéo thẳng vào cung. Còn Hà Tiến thì cùng với các quan đại thần như: Hà Ngung, Tuân Nhu, Trịnh Thái v.v.. cộng cả thảy hơn ba mươi người, đồng kéo thẳng vào trong, lập Thái tử Biện lên ngôi Hoàng đế. 

Viên Thiệu một mặt dẫn quân đi thẳng vào cung tìm bắt Kiển Thạc, và nã tróc bọn Thập Thường Thị.
  Hà Tiến bị lừa bởi dư đảng bọn hoạn quan, chết thành hai mảng trong điện Hà Hậu.

  Sau cùng nói về Ðổng Trác, khi triều cục dần dần đi vài quỹ đạo. Y đóng quan ngoài thành đi lập tức chiêu dụ bọn bộ Hạ anh em Hà Tiến, bao nhiêu binh mã của họ Hà đều về tay Trác hết. 

Ngày kia, Ðổng Trác bàn riêng vội hỏi Lý Nhu là thân cận quân sư của y.

  "Ta muốn phế bỏ Vua xuống mà lập Trần Lưu Vương lên ngôi có được chăng? " 
 
Trần Lưu Vương là con thứ của vua Linh Đế, tên Hiệp. Trong lúc loạn lạc, Trác đi tìm hai vị hoàng tử thì hoàng tử Hiệp lại là người đầu tiên đứng ra mắng y khiến y cảm thấy hoàng tử Hiệp mới thật là người xứng đáng để y phò tá.

  "Nay đang lúc triều đình chủ như vô chủ, nên thừa thời cơ mà làm gấp đi, nếu để chậm e sinh biến. Hạ quan thấy chi bằng ngày mai hãy triệu tập bá quan tới điện Ôn Minh trong vườn, nói rõ việc phế lập. Kẻ nào không nghe theo thì cứ chém đầu. Lấy quyền uy mà làm, kế sách hiện tới phải thế mới xong". Lý Nhu đi một vòng nói.

Ðổng Trác gật gù nghe. Song, qua đến hôm sau khiến quân bày yến tiệc nơi vườn Ôn Minh và mời tất cả các quan đại thần đến đó để phó hội. Các quan lúc ấy đều sợ Ðổng Trác, nên không có ai dám từ chối. Trác để cho các quan tới đông đủ rồi mới cỡi ngựa thẳng đến trước cửa viên mới chịu xuống ngựa chưa kể lại còn mang gươm vào tiệc. 

Uống vừa đặng vài tuần rượu, Trác ra lệnh ngừng rót, im tiếng nhạc, rồi lớn tiếng nói.

  "Hôm nay ta mời các quan đến đây với mục đích là bày tỏ một ý kiến. Thiên tử là chúa tể muôn dân, nếu không có uy nghi xứng đáng, không thể phụng sự tông miếu, xã tắc được. Nay đức Kim Thượng là kẻ nhu nhược không đáng mặt cầm quyền chấp chánh. Còn Trần Lưu Vương vốn là bậc thông minh, hiếu học, có đủ tài đức để trị dân, đáng mặt kế vị ngôi cả. Vậy ý ta muốn phế Vua, mà lập Trần Lưu Vương lên ngôi báu, chẳng hay ý các quan đại thần nghĩ như thế nào? "

Các quan đại thần nghe nói đều im lặng, chưa ai dám nói gì, bỗng có một người đứng dậy, xô ghế bước ra nói lớn.

"Không được! Không được! Ngươi là hạng người gì mà dám làm đại ngôn như thế? Vả chăng đức Kim Thượng là con trưởng của Tiên Ðế, sửa trị ngôi trời là lẽ phải, vả lại Người cũng chưa có việc gì lỗi lầm thì sao ngươi dám nghĩ đến chuyện phế lập? Ngươi muốn mưu đồ soán nghịch chăng?"

Các quan chăm chú nhìn ra người ấy là quan Thứ Sử Kinh Châu Ðinh Nguyên, Trác nổi giận nạt lớn.

"Hừ!!!. Nơi đây nếu có kẻ nào nghịch ý ta thì chắc chắn không còn tánh mạng ra về!?".

Cả tiệc rượu ai nấy đều thất kinh  nhao nhao cả lên, còn Ðổng Trác thì cầm gươm toan bước tới chém Ðinh Nguyên. 

Ngay lúc ấy, Lý Nhu đứng bên cạnh thấy sau lưng Ðinh Nguyên có một người khí vũ hiên ngang, oai phong lẫm liệt, tay cầm một cây "Phương thiên họa kích", trừng trừng con mắt mà nhìn Ðổng Trác. Nho biết việc này chẳng lành, liền bước đến giả vờ khuyên can Ðổng Trác.
 
"Các vị hãy nghe tại hạ nói đôi lời... Vốn hôm nay trong yến ẩm không nên đem việc nước ra bàn, vậy xin để ngày mai cũng chẳng muộn".

Các quan nghe thế cũng cùng nhau khuyên giải Ðinh Nguyên, Ðinh Nguyên một bụng bất mãn xô ghế bỏ ra về. 

Khi tiệc tan bá quan ra về, Trác mặt còn hầm hầm tay vẫn cầm gươm đứng ở viên môn. Bỗng Trác thấy có một người lực lưỡng, cầm kích rong ngựa đi đi lới lới phía ngoài, bèn hỏi Lý Nhu.

  "Người kia là kẻ nào?".

  "Ðó là con nuôi của Ðinh Nguyên, họ Lữ tên Bố, tự là Phụng Tiên, người ấy là một anh hùng trên đời có một không hai. Tướng quân nên tránh hắn kẻo mang họa".

Ðổng Trác nghe nói liền lánh mặt vào trong vườn thế nhưng lại đứng lén nhìn chằm chằm Lữ Bố mà nung nấu suy nghĩ
' nhất định phải được kẻ này!!?'

Đến đêm đó, Trác họp các tướng bàn việc

  "Ta thấy Lữ Bố quả là tay phi thường. Nếu được người ấy, ta còn lo gì việc thiên hạ? ".

  "Chúa công đừng lo. Tại hạ với Lữ Bố vốn cùng quê quán, biết rõ hắn tuy có tài xuất chúng, song là kẻ hữu dũng vô mưu, thấy lợi mà quên nghĩa. Vậy tại hạ xin đem ba tất lưỡi đi thuyết, khiến hắn phải chắp tay về hàng Chúa công".

Trác nghe người kia nói thì mừng rỡ, xem lại thì thấy người ấy là Hổ Bôn Trung Lang Tướng Lý Túc. Trác liền hỏi.
  "Thế... cần đem theo vật gì để dụ hắn?".

" Tại hạ nghe Chúa công có con ngựa Xích Thố, ngày đi ngàn dặm. Nếu được ngựa ấy với ít vàng ngọc để lấy lòng hắn rồi lựa lời thuyết dụ, ắt hẳn Lữ Bố sẽ phản Ðinh Nguyên mà theo hàng Chúa công". Lý Túc nói xong nhìn lại thấy Đổng Trác vẫn đang có vẻ do dự nên bồi thêm một câu.

"Chúa công muốn gồm thâu thiên hạ lại tiếc chi một con ngựa!!?".

Thế rồi Đổng Trác liền truyền quân dắt con ngựa Xích Thố đến, lại cho lấy ra một ngàn lạng vàng, mười hạt minh châu, và một cái đai ngọc giao cho Lý Túc. Hắn tức thì mang tất cả lễ vật thẳng đến trới Lữ Bố. Dọc đường bị quân phục bao vây, y mới nói.

  "Các ngươi vào báo với Lữ Tướng quân rằng có cố nhân muốn đến thăm!!?".

  Đợi một lúc, liền có tên thuộc hạ đi ra, đưa Lý Túc vào tận trướng của Lữ Bố.
  "Bấy lâu nay xa cách hiền đệ ta thật rất thương nhớ, lúc biết được tin hiền đệ ở đây ta liền đến thăm viếng lại thấy hiền đệ vẫn khang kiện, Túc ta rất mừng đây!".

Lữ Bố nắm tay Lý Túc thân mật nói.
  "Ðã hằng lâu xa cách nhau, nay hiền huynh ở nơi nào?".

Lý Túc đáp.

"Hiện nay tiện huynh đang làm chức Hổ Bôn Trung Lang Tướng, nghe hiền đệ có lòng khuôn phò xã tắc nên tiện huynh vui mừng khôn xiết. Nay có một con ngựa quý, ngày đi ngàn dặm có dư, lới có tài vượt nước trèo non như đi trên đất bằng, tên là Xích Thố, nên đem tới biếu cho hiền đệ, để thêm oai cho hùng đâu!?!".

Lữ Bố bèn khiến quân dắt ngựa đến, quả nhiên con ngựa ấy cả mình đều đỏ như lửa, không bợn một sợi lông tạp màu. Từ đầu tới đuôi dài một trượng, từ móng lên đầu cao tám thước. Rồi bỗng nó gầm hí vang rền, giậm vó rung mặt đất, như sắp bay bổng lên không, băng mình qua bể vậỵ 

Người sau có thơ vịnh ngựa Xích thố rằng: 

Ngàn dặm phi đằng, cát bụi tung, 

Băng sông vượt núi, xé sương hồng. 

Khác chi rồng lửa trên trời xuống, 

Muốn rứt cương tơ, vỡ nhạc đồng. 

Lữ Bố thấy ngựa tốt, lòng mừng khấp khởi, bèn tạ ơn Lý Túc.

"Hiền huynh có lòng tốt, cho con ngựa quý này, đệ thật chẳng biết lấy gì báo đáp?".

"Huynh vì nghĩa khí mà đến đây há cần đâu ân huệ?"

Bố nghe thế mừng rỡ sai dọn rượu thết đãi. Đến khi rượu ngà ngà, Túc mới tỏ ý đề cập đến ý chính.

  "Tuy ít gặp hiền đệ, nhưng lệnh tôn thì Túc được gặp luôn ấy".

"Hửm... Hiền huynh say rồi! Cha tôi đã mất từ lâu, còn gặp làm sao được? 

Túc nghe thế cả cười to.

"Không, không phải thế. Ta nói "lệnh tôn" tức là Ðinh Thứ Sử đấy chứ". 

  "Tôi theo Ðinh Kiến Dương cũng là bất đắc dĩ, bỏ đi thì là chưa nỡ đấy thôi!" Lữ Bố như giả vờ thở dài thườn thượt nói.

 
   "Hiền đệ là người tài ba lỗi lạc sức mạnh hơn người lại còn là anh hùng xuất chúng, bốn bể đều biết tên. Lẽ ra phải được hưởng chức trọng quyền cao, có lý đâu lại phải cam chịu ở dưới trướng người ta như vậy?"

"Haizz.... Đệ cũng muốn thế, ngặt vì chưa gặp được một đấng minh quân mà thôi".

"Chim khôn lựa cây mà đậu, tôi hiền chọn chúa mà thờ. Nếu không sớm tìm thời cơ, e khi hối ra thì đã muộn đấy". Lý Túc lại cười nói.

Lữ Bố dò hỏi.

"Hiền huynh đã ở trong triều, vậy có thấy ai xứng đáng là anh hùng đời nay?".
 

"Hiện tới triều đình, các đại thần ai nấy tranh giành ngôi thứ Vua thì còn nhỏ bị kẻ sàm nịnh chiếm đoạt quyền hành. Ta thấy khắp mặt bá quan, không ai bằng Ðổng công. Ðổng công là người biết kính hiền ái sĩ, thưởng phạt công minh, lại có lòng diệt nịnh phò Vua. Thế nào về sau cũng nên nghiệp lớn, vậy hiền đệ còn đợi gì mà không theo phò để lập thân".

"Nói thật... Đệ cũng muốn theo về Ðổng công lại ngặt vì không ai tiến cử đâu!!?"

Bấy giờ, Túc biết công việc đã có kết quả, lập tức đem cái đai ngọc và vàng bạc bày ra trước mặt Lữ Bố. 

"Hiền huynh đem những thứ này tới làm gì?"

Túc bảo chỉ im lặng chỉ phe tả hữu bên cạnh, Bố nhìn một lúc mới rõ cho thuộc hạ lui hết ra ngoài.

  "Ðây là của Ðổng công. Ðổng công mộ tiếng lớn của hiền đệ từ lâu. Nay sai Túc này đem lễ vật tới kính biếu. Con Xích Thố kia cũng là của Ðổng công sai đem tặng hiền đệ đây".

  "Ðổng công có lòng yêu thế này, đệ đây biết lấy gì đền đáp?"

  "Haha... Tài thường sức mọn như Túc này, mà còn được phong chức Hổ Bôn Trung Lang Tướng, thì tài như hiền đệ, nếu theo về ắt được quyền cao chức trọng, phú quý vinh hoa còn chưa biết đến bậc nào đây? "

Lữ Bố trầm ngâm suy nghĩ một lát.
" Tôi muốn giết Ðinh Nguyên rồi dẫn quân ra hàng để còn có chút công trạng mà làm lễ ra mắt với Ðổng công!!".

Ngay đêm ấy, vào lúc canh hai, Lữ Bố cầm gươm bước vào trong trướng Ðinh Nguyên vung gươm chém y một nhát, đầu rơi xuống đất.

Đem thủ cấp Đinh Nguyên ra ngoài kêu gọi quân, quân sĩ thấy vậy bỏ đi hơn phân nửa. Hôm sau, Lữ Bố xách đầu Ðinh Nguyên đến gặp Lý Túc. Túc vội dẫn Bố vào dinh ra mắt Ðổng Trác. 

Ðổng Trác lòng mừng khôn xiết, hối quân bày rượu thịt thết đãi Lữ Bố, và bước đến trước mặt Bố, giả gà vờ vịt cúi đầu
  "Trác này có được Tướng quân hôm nay thật sự chẳng khác nào đại hạn gặp mưa rào a"

Lữ Bố vội vàng đứng dậy thi lễ, mời Trác ngồi lên, rồi sụp lạy mà tạ.

"Minh công đãi Bố này rất hậu, ơn ấy không biết lấy gì đền đáp. Nếu Minh công cho phép, Bố này xin bái Minh công làm nghĩa phụ"

Trác như gặp thần vui mừng nhắm tít mắt, sai lấy giáp vàng, bào gấm ban thưởng cho Bố, rồi cùng Bố yến ẩm say sưa tối ngày. 

Từ đó, Ðổng Trác oai quyền lừng lẫy, không biết nể nang ai nữa. Trác tự dẫn quân vào triều phế vua lập vua mới, lại có Lữ Bố bên cạnh thế nên  không ai còn dám lên tiếng cản ngăn, y lại được nước làm tới lộng quyền so với trước kia bọn hoạn thập thường thị, chỉ có hơn không có kém!!.




__________________________________

  Phải nói thật sự là... Chương này rất....

Rất là....

Nhạt nhẽo a~  ~T_T~


Phúc lợi đầu năm tập sau sẽ đến lượt đại nhân vật lên sóng nha~
*tung hoa* *tung bông* *tung bơm bớm*
~~~

Tào Tháo phun trà: "Tung cái đầu nhà ngươi!!?. Tại sao vai của ta tập này chỉ có vài giây như vậy???

  "Ể.... Ai cũng muốn lên sóng lâu thì ta và nhà đài phải sống nàm thao a, sắp tết kinh tế khó khăn mà, ai bảo lão Trác là đại phú hộ làm chi -_-!"

"Ta phi a~   lão Vũ a~  hắn ăn hiếp ta a~" Tào Tháo bật chế độ tiểu nhược thụ.

Quan Trường mang đao tới"Hừmm.... ngươi lại chơi cái gì trò gì đây chứ hả".

Au :"Quan Vũ, tình huynh đệ chúng ta xuyên suốt mười hai chương chẳng lẽ không bằng tên bặc bặc mặt trắng đó!??"

Quan Vũ liếc mắt nhìn ta: "ngươi nói xem!?. Tiểu Tào của ta cũng không phải củ bặc bặc nha!!?"

Au : Xác định ~(*+﹏+*)~

Ta lại thấy lạnh rồi, ta đi chỉnh điều hòa đây!!!
Ái am running man~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro