Chương 1 Lần đầu gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1 Lần đầu gặp gỡ

Thượng Quan Uyển Nhi vò vò tay áo, trong tâm cảm thấy vô cùng bất an, nàng đang đối diện cừu nhân đã chu di cửu tộc nàng. Khăn tay trong tay áo đã bị nàng vo thành một đoàn.

    " Xuân chí từ đến phát

       Thu còn chưa khẳng thâu

       Thử hỏi đào đem lí

       Cùng loạn dục gì như."     (mình không biết dịch thơ thế nào nên để nguyên raw bạn nào dịch hay hơn góp ý cho mình sửa lại)

Mỹ phụ uyển chuyển trầm thấp ngâm, trên mặt tràn đầy sự vui vẻ, mắt phượng khẽ chuyển: " Thơ này là do ngươi viết?"

Thượng Quan Uyển Nhi tiến lên hai bước, không dám ngẩng đầu đối diện vị Thiên Hậu chỉ điểm giang sơn Đại Đường đang đứng trước mặt.

      " Đúng là nô tì viết."

      " Ngươi ngẩng đầu lên." Võ Chiếu một tay cầm thi tập vừa đọc, một bên đánh giá cô nương mặc áo trắng đứng trước mắt, lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu.

Nghe đồn tại Dịch Đình cung có cô nương mới mười bốn tuổi nhưng đã trổ mã yêu dã diễm lệ, xinh đẹp tuyệt trần, một cái nhăn mày khuynh thành, lại được trời sinh thông tuệ, kinh tài tuyệt diễm, văn thơ hơn người; hiện giờ xem ra quả thật như vậy. Võ Chiếu mân thần không nói, tinh tế đánh giá cô nương đứng trước mắt, trách không được Hiền nhi, Hiển nhi đều chạy đến Dịch Đình cung, hóa ra không phải đến vì Nghĩa Dương cùng Tuyên Thành, mà thật ra là vì người đang đứng trước mắt.

       " Người tên gì?" Võ Chiếu buông tập thi ngũ ngôn trong tay, đưa mắt nhìn cô nương đứng trước mắt.

        " Nô tì họ Thượng Quan, tên Uyển Nhi." Nàng trả lời, âm thanh thanh lệ, sâu kín uyển chuyển, thật không giống các tiểu thư quý tộc bình thường khác; này tên thật sự uyển chuyển, nhẹ nhàng động lòng người nghe.

        " Thượng Quan Uyển Nhi? Của ngươi tổ phụ là ai?"

Nghe thanh âm trầm thấp của Võ Chiếu truyền đến, Thượng Quan Uyển Nhi bất giác nắm chặt góc áo, tận lực khiến thanh âm bản thân bình thản trả lời.

          " Tổ phụ của nô tì là ......"

          " Thế nào, Uyển Nhi, ngươi sợ ta? Hay là, hận ta?"  Không để Thượng Quan Uyển Nhi nói hết câu, Võ Chiếu đánh gãy câu nói của Thượng Quan Uyển Nhi. Một tộc Thượng Quan, giờ nhìn lại còn ai sống đâu, nếu còn thì tại Dịch Đình cung làm nô tì đâu.

           " Mạch mạch nghiễm xuyên lưu

              Khu mã lịch trường châu

              Thước phi sơn nguyệt thự

              Thiền táo dã phong thu."

Võ Chiếu nhẹ bước, thấp giọng ngâm thơ, quay đầu lại cười. "Đúng không?"

Tự ngâm thơ của tổ phụ, Thượng Quan Uyển Nhi không biết nên cảm thấy thế nào, người này là giết của nàng tổ phụ, diệt của nàng Thượng Quan tộc, bây giờ thế nhưng đang say mê ngâm thơ của tổ phụ viết năm đó. Tổ phụ khắp thiên hạ đều có môn sinh, nhiều năm như vậy trôi qua, cũng không nhiều người có thể nhớ rõ thơ của tổ phụ. Vậy mà người này, cố tình lại là người này, kẻ thù không đội trời chung với nàng, đương triều Thiên Hậu tôn quý, lại nhớ rõ ràng, ngâm thơ nước chảy mây trôi.

           " Hồi Thiên Hậu, nô tì đúng là học Thượng Quan ngũ ngôn thể của tổ phụ." Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười, nhất thời trong Đại Minh cung vạn hoa thất sắc.

Võ Chiếu cảm thấy cho Uyển Nhi cười nhiều vẫn tốt hơn, nàng cười lên so với không càng thêm mê người. Chính là không cần mê hoặc mấy đứa con của mình thì vẫn tốt hơn.

           " Ngươi có biết tổ phụ ngươi tại sao lại chết không?" Võ Chiếu nói, thân mình khẽ chuyển, thật sâu nhìn Thượng Quan Uyển Nhi.

Thượng Quan Uyển Nhi lắc đầu không nói.

           " Ngươi không nghĩ muốn biết tại sao tổ phụ ngươi chết sao? Ngươi không nghĩ vì hắn báo thù sao?"  Liên tiếp hai câu hỏi, từng bước ép sát bức bách Thượng Quan Uyển Nhi, nàng nhanh lui lại, lại không thể lui, Võ Chiếu vươn tay giúp Thượng Quan Uyển Nhi ổn định thân hình, xong lập tức nhanh chóng buông tay.

Thượng Quan Uyển Nhi lại lắc đầu, nàng biết hiện tại sinh mệnh của nàng vẫn là người trước mắt nắm giữ.

           "Uyển Nhi, vấn đề của ta rất khó sao? Nếu quá khó, vậy không cần trả lời." Võ Chiếu buông tha Thượng Quan Uyển Nhi, xoay người bước ra hai bước

           " Thiên Hậu, nô tì không nghĩ." Thanh âm của nàng run nhè nhẹ, nàng rốt cuộc vẫn còn trẻ, lần đầu tiên nhìn thấy người trước mặt, lại vẫn như vậy bị nắm giữ hoàn toàn.

           " Nga? Được rồi, về sau ngươi đến bên ta hầu hạ đi, làm một người tri âm tri kỷ." Võ Chiếu tâm tình tốt lắm, xuân phong đầy mặt, thật là dọa của nàng địch nhân thất kinh tâm như tro tàn.

           " Làm tri âm, nô tì không rõ." Thượng Quan Uyển Nhi nghi hoặc nhìn Võ Chiếu, nhìn nhìn mấy lần, lại cúi đầu trốn tránh. Như sợ hãi ánh mắt của người trước mặt xuyên thấu bản thân, xuyên thấu tâm thần của bản thân.

           " Làm sao vậy?" Võ Chiếu ngồi lại long ngai.

           " Nô tì không rõ vì cái gì." Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy khẩn trương, cũng cảm thấy khó xử, của nàng suy nghĩ thật không thể theo kịp tâm tư của Thiên Hậu.

           " Vì cái gì, ha ha ha ha, ha ha ha ha." Võ Chiếu sang sảng cười rộ lên, ngữ điệu nhẹ nhàng. " Bởi vì ta thích ngươi nha."

           " Nhưng nô tì, nô tì là cháu gái tội thần a." Thượng Quan Uyển Nhi rốt cuộc vẫn nói ra, cháu gái tội thần, nàng đã mang danh hào khuất nhục này ở Dịch Đình cung suốt mười bốn năm,

           " Ta thích chính là ngươi, cháu gái tội thần." Võ Chiếu có chút đăm chiêu cười nói.

           " Nô tì tạ ơn." Thượng Quan Uyển Nhi quỳ xuống.

           " Nhi thần bái kiến mẫu hậu." Một thân hồng y xông thẳng đại điện, có thể có được như vậy khí thế chỉ sợ là chỉ có duy nhất nữ nhi của Thiên Hậu, Thái Bình công chúa.

           " Hảo, ngươi lui xuống đi. Còn có, Uyển Nhi, dù là vải vóc cũng không chịu nổi ngươi giày vò như vậy." Võ Chiếu tựa tiếu phi tiếu nhìn Thượng Quan Uyển Nhi căng thẳng nắm chặt y phục.

           " Dạ." Thượng Quan Uyển Nhi sắc mặt chuyển hồng, bất động thanh sắc lui xuống.

           " Bình nhi, ngươi thế nào một thân đầy bụi đất như vậy, nhìn ngươi tưởng ngươi sống ở Đột Quyết đi." Võ Chiếu buông tấu chương trong tay, ngữ khí ôn nhu, thần sắc tràn ngập yêu thương nhìn nữ nhi trước mắt.

           " Mẫu hậu, người thế nào bỏ được nhi thần?" Tối được sủng nịnh Thái Bình công chúa tự nhiên không sợ hãi nói.

           " Đều là vi nương chiều hư ngươi." Võ Chiếu sủng nịnh nhìn nữ nhi bảo bối, nhìn thấy Thái  Bình trước mắt liền như thấy bản thân trong quá khứ.

Thái Bình một tay tùy ý lật dở tấu chương, ủy khuất nói: " Nhi thần ở trong cung cưỡi ngựa, không nghĩ tới vị sư tử thông của mẫu hậu đánh ngã."

           " Mau lại đây.", Võ Chiếu thân mật ôm Thái Bình công chúa, nhìn trái nhìn phải xem nàng ngã như thế nào, " Kia sư tử thông chỉ có vi nương cưỡi được, phụ hoàng ngươi cũng bị hắn đánh ngã, ngũ ca ngươi cũng vậy. Nó bây giờ đã già, năm đó tính cách hung dữ, không ai dám đến gần, chỉ có vi nương cầm roi sắt mới chế phục được. Ai cũng vô pháp."

           " Hừ, nhi thần dùng roi, đánh nó mất nửa mạng." Thái Bình tùy ý cầm một quyển tấu chương, lơ đễnh nói.

          " Cái gì? Ngươi dám đánh sư tử thông!" Võ Chiếu sinh khí xem nữ nhi của mình, trong mắt tràn đầy kinh nghi.

         " Không phải chỉ là một lão mã thôi sao." Thái Bình bị ngữ khí của mẫu hậu làm kinh hách, chẳng lẽ mình làm cái gì sai rồi sao?

         " Đó là của tiên đế ban cho vi nương." Võ Chiếu có chút sinh khí, nhưng trước mặt nữ nhi lại không tỏ vẻ gì.

         " Còn không phải bị mẫu hậu tự mình dùng roi sắt chế phục." Thái Bình dừng tay, hướng mẫu hậu làm nũng.

         " Kia là tất nhiên." Mỗi lần nhắc tới sự kiện này, Võ Chiếu trong lòng vẫn thực kiêu ngạo, này là sự kiện duy nhất mà tiên đế ban thưởng đồ vật cho nàng.

         " Mẫu hậu làm được, nhi thần thế nào không thể làm được. Nhi thần cũng sẽ dùng roi." Thái Bình nhu nhuyễn hừ nhẹ, từ nhỏ lấy mẫu hậu làm hình mẫu, tự nhiên học thuộc mọi sự tích liên quan đên Võ Chiếu, nhất nhất làm theo. Mẫu hậu có thể chế phục kia lão mã, nàng cũng có thể.

Võ Chiếu ngây ngẩn cả người, không nhúc nhích nhìn Thái Bình, lời này sao nghe lại quen vậy.

          " Mẫu hậu, vừa rồi là ai vậy?" Thái Bình đánh vỡ Võ Chiếu ngây người, mẫu hậu trước mặt bản thân ngây người khiến nàng thương tâm.

          " Nga, là Uyển Nhi, người có thể cùng nàng học văn thơ." Võ hậu có chút đăm chiêu nói.

          " Nhi thần không cần cùng nàng học cái gì văn thơ, nhi thần phải cùng mẫu hậu học tập thế nào trị vì thiên hạ." Thái Bình công chúa hô to, nàng không cần đuổi kịp cái gì Thượng Quan Uyển Nhi học văn thơ đâu, hai cái ca ca thích, nàng không nói, hiện giờ mẫu hậu cũng như vậy nói với nàng, khiến nàng cảm thấy chán ghét.

Võ Chiếu nhìn nàng càng ngày càng giống bản thân, cười.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro