Chương 28: Phu nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Chân đêm đó vô cùng hỗn loạn.

Đầu óc rối bời, cơ thể cũng rối bời...

Nàng không ngừng khóc, nhưng không phải bởi vì thương tâm, mà là những tiếp xúc của Trúc Tuế làm nàng không ngăn được nước mắt.

"Đủ rồi".

"Không được".

Đây là hai câu mà hôm qua nàng liên tục lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại.

Nhưng nàng cũng không biết Trúc Tuế có nghe được hay không, bởi vì lúc đó phản ứng của nàng rất lớn, còn ý thức thì lại mơ hồ, nàng luôn cảm thấy hành động của mình vô cùng tương phản với lời nói, luôn miệng từ chối, nhưng lại luôn chủ động... 

Lăn lộn gần cả đêm, nàng hoàn toàn được hương bạc hà bao bọc lấy, không biết từ khi nào, đầu óc choáng váng cũng dần dần dịu đi.

Trúc Tuế ngẩng đầu lên nhìn nàng, đối phương quần áo chỉnh tề, chỉ là áo ngủ có hơi nhăn.

À, cũng là do nàng đưa tay nắm lấy quá nhiều lần, bị nàng vò đến nhăn nhúm.

Trúc Tuế hôn nàng, nàng không từ chối, thậm chí do bị hôn quá nhiều lần, vừa thấy cô cúi mặt xuống, nàng liền theo bản năng tách môi đón nhận...

Trúc Tuế dùng chăn mỏng ôm lấy nàng, cô nếm được một chút vị mặn nhàn nhạt, sau đó nhận ra...

Nước mắt sinh lý của nàng lại chảy xuống, Trúc Tuế thở dài.

Hơi thở phả lên gò má, nàng nghe được cô lẩm bẩm, giọng nói chứa đầy sự bất lực.

Hoặc là, có một chút nuông chiều, gọi một tiếng, "Chị à..."

Gương mặt bị nâng lên, đôi môi vừa mới thoát khỏi môi nàng một chút, lại tiếp tục hôn lên nước mắt của nàng...

Nuốt xuống từng giọt nước mắt vô thức, cũng để lại hương bạc hà the mát trên má nàng.

Đêm nay Tống Chân thật sự rất mệt, cũng ngủ rất trầm.

Trúc Tuế không đi, sợ nửa đêm nàng lại lặp lại, cách một chiếc chăn mỏng ôm Tống Chân vào trong ngực, cửa sổ đóng chặt, cô phóng thích hoàn toàn Pheromone của mình, để Tống Chân ngâm mình trong đó, thả lỏng, thư giãn...

......

May mắn thay, Tống Chân cũng không phải đối mặt với hậu quả vào hôm sau, bởi vì thay vì cảm thấy xấu hổ, thì cơ thể nàng bị sốt nhẹ.

Không phải là sốt trong kỳ động tình, mà là thật sự bị bệnh.

Lúc đầu Trúc Tuế cũng không chú ý lắm, tưởng đó là phản ứng đặc thù trong kỳ, nhưng sau đó nhận ra trạng thái của Tống Chân không đúng lắm, liền sờ tráng nàng, đo nhiệt độ, lập tức thở dài một hơi...

Trận sốt nhẹ này kéo dài hai ngày, chờ tới khi Tống Chân có thể từ trên giường ngồi dậy, Trúc Tuế đã chăm sóc nàng hai ngày, mà kỳ động tình đầu tiên của nàng cũng đã qua đi.

Đã cách hai ngày, nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ.

Thậm chí nàng còn có chút trốn tránh Trúc Tuế, nói chuyện không dám nhìn thẳng vào mắt cô, cũng không dám hỏi, buổi tối ý thức mơ hồ đó nàng là bộ dáng như thế nào, còn Trúc Tuế... Phương pháp đó...

Thật ra dấu vết trên thân thể cũng có một ít phản ứng.

Đặc biệt là Pheromone của Alpha thẩm thấu vào da thịt, chỉ cần cẩn thận cảm nhận một chút, những chỗ được chạm vào nhiều lần vẫn còn cảm giác mát lạnh, mà mấy chỗ nhạy cảm trên người nàng, chỗ nào cũng có cảm giác mát lạnh...

Lúng túng, thật sự quá lúng túng.

Xấu hổ, cực kỳ xấu hổ!

Nàng muốn trốn tránh Trúc Tuế, còn Trúc Tuế thì vẫn rất thoải mái tự nhiên.

Có lẽ là biết da mặt nàng mỏng, nên cũng không lấy chuyện này ra trêu nàng.

*

Nhóm nghiên cứu thứ hai được thành lập ở khoa Tuyến tố, có một tuần để chuẩn bị phòng thí nghiệm, Trúc Tuế nói với Tả Điềm nàng bị ốm nên xin nghỉ bệnh, Tả Điềm nghĩ tới Trình Lang, liên tục bảo Tống Chân cứ ở nhà thêm hai ngày nữa, Tả Điềm tự mình lãnh đạo hai nam thực nghiệm viên sắp xếp, vận chuyển các loại dụng cụ, tư liệu, một số lượng lớn thuốc, trang thiết bị và các thứ vụn vặt khác. 

Cậu sinh viên năm cuối, thực tập sinh Trần Nghiệp, người lúc trước quyết định gia nhập nhóm nghiên cứu thứ hai khoa Tuyến tố cũng nói, sẽ dành toàn bộ thời gian của năm cuối để thực tập ở nhóm hai, sau khi tốt nghiệp Đại học Quân y sẽ chính thức tham gia vào nhóm.

Hồ sơ của Tống Chân, Tả Điềm và đàn anh Tào Phàm cũng được chuyển đến khoa Tuyến tố của Viện nghiên cứu khoa học.

Sau khi dọn đồ xong, Tả Điềm lập ra một danh sách ghi lại các thiết bị lúc trước bọn họ còn thiếu, khi đó bởi vì chỉ là phòng thí nghiệm phụ, cấp bậc không đủ, nên không trang bị được các thiết bị này, Tống Chân in danh sách ra, nộp lên cho Trúc Tuế, Trúc Tuế cũng nghiêm túc so sánh với các thiết bị của nhóm một, xác nhận là cần thiết, phê chuẩn.

Sau đó lại trình lên cho Viện phó Vinh, Viện phó Vinh xuất thân là một nhân viên nghiên cứu, chỉ  xem qua một cái đã phê duyệt.

Chờ Tống Chân hoàn toàn hồi phục, đến phòng thí nghiệm mới của nhóm hai ở khoa Tuyến tố, các thiết bị mới cũng đã được nhân viên chuyển đến.

Khoa Tuyến tố ban đầu được thành lập là vì dự án thuốc thử Z, tuy rằng thành lập khá vội vàng, nhưng đãi ngộ vẫn không giảm, khu vực thí nghiệm được sắp xếp khá hợp lý, bởi vì ít người, nên một khu có thể đủ cho cả hai nhóm nghiên cứu.

Sau khi về nước, nhóm một của Trình Lang đã sử dụng một nửa khu vực thí nghiệm. 

Vừa vặn Tống Chân thành lập nhóm hai, nên sử dụng một nửa còn lại.

Hai bên ranh giới rõ ràng, không gian phân chia công bằng, văn phòng trưởng khoa của Trúc Tuế vừa hay ngăn cách ở giữa, cửa ra vào của hai bên cũng khác nhau, ngoại trừ việc có cùng một lãnh đạo, khi đến tìm Trúc Tuế đôi khi sẽ đụng mặt, còn lại thì hai bên rất độc lập, làm người ta thoải mái không ít.

Ít nhất Tả Điềm làm việc ở khoa Tuyến tố được mấy ngày, ngoại trừ khi ra ngoài hỗ trợ mấy việc cho Trúc Tuế phải đi bằng cửa ra vào của bên kia, thì cũng thật sự không đụng mặt với người của nhóm một.

Khi Tống Chân đến khoa Tuyến tố thì mọi thứ đều sẵn sàng, trong khoảng thời gian này Tống Chân không giúp được gì, làm nàng còn có chút ngượng ngùng.

Mọi người ở nhóm hai lại rất tốt, đặc biệt là trong lòng bọn họ biết quan hệ trước kia của Tống Chân và Trình Lang, bảo Tống Chân cứ nghỉ ngơi thật tốt, chú ý tới thân thể nhiều hơn.

Tống Chân tham gia công việc tiếp theo của phòng thí nghiệm, có công việc để bận rộn, nàng cũng dần dần quên đi sự xấu hổ với Trúc Tuế, còn Trúc Tuế một câu cũng không nhắc tới, tôn trọng nàng, hai người ở chung cũng nhẹ nhàng hơn, trở lại hòa thuận như thường lệ. 

Một tuần sau, nhóm thứ hai chính thức được thành lập, bốn người Tống Chân chuyển đến chỗ làm việc mới.

Bên nhóm hai thì treo đầy những dải ruy băng rực rỡ đầy màu sắc, không khí vui vẻ, bên nhóm một, buổi sáng, Trúc Tuế nhận được đơn xin nghỉ bệnh của Trình Lang, nói là muốn đi khám bác sĩ, Trúc Tuế phê duyệt, nhưng không có nói với Tống Chân.

Một môi trường làm việc rộng rãi hơn, các thiết bị và dụng cụ tinh vi, máy tính văn phòng xịn sò hơn...

Điều kiện thí nghiệm đầy đủ, nhân viên vệ sinh chuyên nghiệp, thức ăn ở căn tin cũng ngon hơn...

Bởi vì có được sự bảo đảm của Tống Chân về thời gian tiến vào lâm sàng, cấp trên trực tiếp của bọn họ, Phó viện trưởng Vinh cũng khoan dung hơn với nhóm hai...

Hết thảy mọi thứ, đều làm bốn người của phòng thí nghiệm phụ cảm thấy tốt đẹp, hơn nữa, chuyển từ Đại học Quân y sang Viện nghiên cứu khoa học, tiền lương cũng tăng lên, nhìn những con số trên thẻ lương, cuộc sống lập tức trở nên đơn giản, nhẹ nhàng, với niềm hạnh phúc giản dị này, mọi người ai nấy đều hài lòng.

Thay đổi môi trường làm việc, bàn làm việc của Tống Chân và Tả Điềm cũng được đặt ở vị trí gần cửa sổ, hai ngày sau, Trúc Tuế tặng cho mỗi người một món quà nhỏ, tặng hai người đàn ông kia mỗi người một mô hình để bàn, quà Tống Chân và Tả Điềm nhận được, là hai chiếc chuông gió trong suốt như pha lê, cả hai đều có hình dáng động vật, của Tả Điềm là bạch tuộc nhỏ, của Tống Chân là sứa hoa đào.

Màu sắc được phân tán đều ở bên trong, chuông gió làm bằng pha lê trang nhã, nhìn từ xa trông giống như một bức tranh thủy mặc.

Treo bên bậu cửa sổ, thỉnh thoảng khi nhìn các số liệu mỏi mắt rồi, có thể ngẩng đầu nhìn lên, gió thổi qua, thổi theo cả tiếng chuông gió đinh linh, âm thanh trong trẻo, làm cho người ta vơi bớt phiền muộn, cảnh đẹp ý vui.

Tả Điềm rất thích nó, Tống Chân cũng nói lời cảm ơn.

Trúc Tuế chỉ nói, "Chị thích là được rồi".

Nhưng buổi chiều Tống Chân bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, không nhịn được lên mạng tra giá cả của nó một chút, xem xong tay run lên...

Lần nữa nhìn chuông gió, đột nhiên nàng cảm thấy nét duyên dáng tao nhã thay đổi, biến thành nét duyên dáng của tiền!

Trúc Tuế vẫn là Trúc Tuế, với mức độ tiêu tiền này của cô, Tống Chân có ngồi hỏa tiễn cũng không đuổi kịp...

Tống Chân vốn định nói gì đó, nhưng mở khung chat của hai người một lúc lâu, nàng lại cảm thấy nói cái gì cũng không thích hợp, dù sao đây cũng là ý tốt của Trúc Tuế, hơn nữa nàng và Tả Điềm đều thật sự rất thích...

Cuối cùng nàng đóng WeChat, ngẩng đầu nhìn chuông gió hình con sứa một lúc lâu, sau đó giẫm lên ghế duỗi tay chỉnh lại đinh treo chuông gió, canh cho đến khi sợi dây chuông gió đã cố định chắc chắn lên cái đinh, xác nhận sẽ không xảy ra trường hợp chiếc chuông đột nhiên rơi xuống, Tống Chân mới yên tâm. 

Quay đầu lại, cũng không từ chối giúp Tả Điềm cố định con bạch tuộc nhỏ của cô.

Tả Điềm đỡ ghế cho nàng, có chút không phản ứng hỏi: "Có phải hơi phiền c..."

Nói còn chưa dứt lời, Tống Chân đứng trên ghế đã kiên định nói: "Không! Rất sẵn lòng!!"

Lời nói thì khá tốt, nhưng giọng điệu thì có hơi mạnh mẽ.

*

Sau khi vào khoa Tuyến tố, Tống Chân đã nộp đơn yêu cầu được trợ giúp thai phụ, giống như khi bọn họ còn ở phòng thí nghiệm phụ, các thai phụ bệnh viện Đại học Quân y không thể khám trị được, đều có thể chuyển tới nhóm nghiên cứu thứ hai, bọn họ sẽ tận lực giúp đỡ. 

Phó viện trưởng Vinh phê chuẩn.

Viện trưởng cũng cảm thấy rất tốt, còn khen ngợi nhóm hai.

Lại một tuần nữa trôi qua, nhóm hai của khoa Tuyến tố bắt đầu tiếp nhận những thai phụ cần được giúp đỡ, đại bộ phận đều là Omega.

Trúc Nghi cũng đến để tái khám, Tống Chân tự mình làm kiểm tra, mọi thứ đều rất tốt, khi làm siêu âm B, có thể nhìn thấy em bé đang cử động, Trúc Nghi không nhịn được cười lên, Vinh Mạc đi cùng cũng tươi cười rạng rỡ.

Lần trước do thời gian eo hẹp, lần này Tống Chân nghiêm túc hỏi chuyện lúc trước Trúc Nghi dùng thuốc ở Quân khu III.

Câu trả lời của Trúc Nghi làm Tống Chân nhíu mày.

Sau khi tiễn Trúc Nghi đi, Tống Chân cầm bản sao báo cáo kiểm tra sức khỏe đã yêu cầu Trúc Nghi để lại lên, không thể hiểu được.

Trúc Tuế quay trở lại thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, còn tưởng rằng Trúc Nghi đã hỏi gì đó.

Tống Chân lắc đầu, nhưng liên quan đến vấn đề nghiên cứu khoa học, nàng cũng không giấu Trúc Tuế, bày tỏ sự khó hiểu của mình, "Chị chỉ cảm thấy rất kỳ lạ, loại thuốc Quân khu III dùng giống như là thuốc ổn định, nhưng lại cưỡng chế ép rối loạn Pheromone xuống, không phải ngăn chặn, với lại... Theo định nghĩa, thì nó giống như một loại thuốc ức chế tạm thời... hay là loại thuốc đó thiếu thành phần để ngăn chặn rối loạn?"

Trong giới học thuật, mọi người đều biết, thuốc ổn định có thể sử dụng lâu dài, còn thuốc ức chế thì lại không thể, nếu không, một khi Pheromone bị ức chế 'cắn ngược', hậu quả sẽ khôn lường. 

Nhìn bản báo cáo, Tống Chân nói ra lo lắng của mình.

"Chị họ em có thể vượt qua ba tháng đầu trước khi bạo loạn bùng phát, đó có thể xem như là kết quả không tồi, nhưng chị ấy nói, lúc đó người ký thỏa thuận của Quân khu III không chỉ có mình chị ấy, cho nên chị sợ..." 

Lời nói dừng một chút, Tống Chân lại lắc đầu phủ định nói, "Quên đi, có lẽ do chị nghĩ nhiều, bọn họ hẳn là sẽ không".

Trúc Tuế nghe không hiểu: "Sẽ không cái gì?"

Tống Chân: "Theo quy định, sau khi phát hiện có vấn đề, phải dứt khoát dừng việc thử nghiệm thuốc, sẽ không, xuất hiện thêm một thai phụ có tình trạng nghiêm trọng hơn..."  

Trúc Tuế đặt câu hỏi, "Còn có thể nghiêm trọng hơn nữa sao?"

"Có thể chứ, chị của em trì hoãn được ba tháng, đến tháng thứ tư thì có dấu hiệu sinh non, tuy nói thai nhi ở tháng thứ bảy có thể sống sót bằng phương pháp sinh mổ, nhưng em có từng nghĩ nếu lỡ như rối loạn bùng nổ vào tháng thứ năm hoặc sáu thì sẽ ra sao? Chuyện gì sẽ xảy ra?"

Không hiểu sao, giả thiết vô nhân đạo này làm cho Trúc Tuế rùng mình, "Nó sẽ xảy ra sao?"

Tống Chân lẩm bẩm: "Chị hy vọng sẽ không xảy ra chuyện chị lo lắng, hẳn là không thể đâu... Quân khu III tồn tại lâu như vậy rồi, tuy rằng nghiên cứu nhiều năm không có tiến triển, họ cũng không thể nào lấy mạng người ra đùa... Nhưng mà có khả năng vẫn là, có chăng?..." 

Tống Chân nói cực kỳ không chắc chắn.

*

Trong khi nhóm hai của khoa Tuyến tố đang chăm chỉ tiếp nhận và chữa trị cho các thai phụ, Tình Lang lại xin nghỉ ốm thêm một tuần nữa.

Trúc Tuế vẫn phê duyệt.

Cũng không nói cho mọi người trong nhóm hai.

Trình Lang ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, buổi tối không uống thuốc, vẫn mất ngủ cả đêm. 

Nhưng cô cần một thời gian để ổn định lại cảm xúc.

Ít nhất phải ổn định lại một chút trước khi quay lại khoa Tuyến tố, đặc biệt là khi ở khoa Tuyến tố còn có Tống Chân.

Điện thoại vang lên, Trình Lang không kiên nhẫn bắt máy, lạnh lùng nói, "Đồng Hướng Lộ, cô còn chưa đủ sao, quá trình nghiên cứu phát minh và hồ sơ của người bệnh đều là thông tin bảo mật, tôi sẽ không nói với cô dù chỉ là một chữ, cô từ bỏ đi!"

"Lang Lang?" Giọng nói bên kia điện thoại cứng lại.

Trình Lang cũng nghẹn lời, lát sau, cô liếc mắt nhìn lại tên người gọi hiển thị trên điện thoại, gọi một tiếng, "Mẹ, thì ra là mẹ ạ, xin lỗi, công việc của con..." 

Sau khi giải thích xong, mẹ Trình cũng không để ý, cái bà đang quan tâm là chuyện khác.

"Đúng rồi, Tết Đoan Ngọ sắp tới rồi, hai vợ vợ son các con năm nay có về Giang Thành không?"

Trình Lang đỡ trán, "Không ạ, năm nay không về".

Câu này làm mẹ Trình không vui, những chuyện không vui dạo này cũng nổi lên, nói, "Tại sao lại không về, có phải là Tống Chân không cho con về không, thí nghiệm thí nghiệm, con bé lúc nào cũng chỉ biết đến công việc, lúc nào cũng bận rộn như vậy làm gì..."

Nhắc tới Tống Chân, mẹ Trình liền bắt đầu nói nhiều lên, "Nhân tiện, gần đây con bé vẫn luôn không nghe điện thoại của mẹ, thật kỳ lạ!" 

"Trước kia, mỗi mùa xuân đều mua hai ba bộ quần áo gửi về, hiện tại đừng nói là quần áo, ngay cả một câu hỏi thăm cũng không có, sao con bé lại như thế, bận rộn thì bận rộn, nhưng cũng phải tìm được một trong hai đứa chứ, gọi cho con bé thì nó không nghe máy, gọi cho con thì mẹ lại sợ con đang trong giờ làm việc, gọi điện không tốt..."

"Đúng rồi, mẹ có bảo con bé đổi sang công việc khác nhẹ nhàng hơn, cũng không biết nó nghĩ thế nào rồi... Cũng không phải mẹ ép buộc gì, nhưng hai đứa ở Thượng Kinh vẫn nên sinh một đứa con đi, mẹ cũng không ghét bỏ việc con bé là Beta, bảo nó đi cấy ghép phôi thai nhân tạo, mẹ yêu cầu như vậy là quá mức lắm sao..."

Trình Lang đầu đau như búa bổ, đột nhiên nghe được cái gì, hỏi lại, "Mẹ bảo cô ấy đi cấy phôi thai nhân tạo? Mẹ, mẹ đang nói gì vậy, mẹ có biết kỹ thuật đó gây bao nhiêu tổn thương cho cơ thể không?!" 

Mẹ trình lập tức ấp a ấp úng, "Mẹ, mẹ chỉ nghĩ muốn hai đứa..."

Trình Lang đã hiểu, giọng điệu trở nên lạnh lùng, "Mẹ còn nói với cô ấy cái gì nữa?"

"Con căng thẳng như vậy làm gì, mẹ biết con thương con bé, nhưng con ăn nói với mẹ mình kiểu gì vậy..."

Trình Lang cũng không mắc phải bài tình cảm của mẹ Trình, "Mẹ, năm nay con 24, sắp 25 rồi, con là một người trưởng thành có đủ khả năng độc lập tự chủ, con có thể tự kiểm soát và quyết định cuộc sống của mình".

Lời nói này làm mẹ Trình không biết nói gì, "Mẹ không phải cũng là vì hai đứa..."

"Vậy vì sao mẹ không nói trước với con?"

Mẹ Trình hoàn toàn đuối lý, ấp úng nửa ngày, cho dù là lấy tình cảm để cảm hóa hay dùng lý trí để thuyết phục thì cũng đều không có tác dụng với Trình Lang, Tống Chân không có cách với mẹ Trình, mẹ Trình lại không có cách với Trình Lang, cuối cùng Trình Lang không muốn nghe nữa, cúp điện thoại, mẹ Trình biết Trình Lang tức giận, cũng không dám gọi lại.

Mà Trình Lang nằm trên sofa nhéo nhéo giữa mày, chỉ cảm thấy càng thêm khó chịu...

*

Quân khu III, viện Tuyến tố.

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, mong quý khách v..." Đồng Hướng Lộ lập tức cúp điện thoại, tức giận nói, "Chị, chị thấy chưa, cô ta không muốn nghe điện thoại của em, chúng ta còn hỏi kiểu gì được!!"

Đồng Vân cũng tức muốn hộc máu, "Vậy phải làm sao bây giờ đây, chuyện này... Đồng Hướng Lộ, lúc trước là em thề son sắt bảo đảm với chị sẽ không xảy ra vấn đề, đây là cái 'không xảy ra vấn đề' mà em nói sao?"

Bị Đồng Vân gọi cả tên cúng cơm ra, Đồng Hướng Lộ cũng héo rũ, "Em, em chỉ muốn lập được công, không nghĩ tới..."

"Đủ rồi, đừng nói nữa, chị nói cho em biết, chuyện này nếu không xử lý được, thì em hãy chờ kết cục giống như Trang Khanh đi, cả đời này đừng mong trở lại nghiên cứu khoa học, cũng đừng mong được đụng vào dự án này!"

Đây là lo lắng của Đồng Hướng Lộ mấy ngày nay, hiện tại nghe Đồng Vân nói như vậy, nàng thật sự sợ hãi, cắn cắn môi nói. "Hay là, hay là làm theo lời em nói lúc trước đi, biết đâu sẽ cứu được thì sao?"

"Chị nhìn bản báo cáo này xem, ai còn có thể cứu được chứ, chi bằng đưa cho cô vợ cũ kia của Trình Lang, để cô ta cứu người..." 

"Sau đó cho dù có không cứu được, cũng không liên quan đến Quân khu III của chúng ta..."

"Chị, em có một ý này..." Đồng Hướng Lộ cắn môi, nhẹ giọng nói, "Dù sao, tình hình cũng không thể nào tệ hơn được nữa".

*

Trình Lang nghỉ bệnh xong, quay trở lại làm việc.

Tống Chân ở khoa Tuyến tố cũng được non nửa tháng, đã thích ứng tốt với nơi đây.

Nhưng mà nàng trước giờ luôn là vậy, không cần biết thời gian địa điểm thế nào, chỉ cần là làm nghiên cứu khoa học, nàng luôn có thể nhanh chóng thích ứng.

Giữa trưa, hai người đụng mặt, Tống Chân gật đầu chào hỏi, sau đó cũng không nói gì, cùng
Tả Điềm và Trúc Tuế đi đến căn tin.

Còn Trình Lang bởi vì cái gật đầu đó mà đứng tại chỗ thật lâu, khi bừng tỉnh lại, chỉ có thể cười khổ.

Buổi chiều làm việc, Trình Lang vừa soạn xong bản báo cáo, nghe được mấy nhân viên trong nhóm đang nói chuyện.

"Tôi lại nhìn thấy một thai phụ đến đó".

"Chuyện này không phải mỗi ngày đều có sao, có gì hiếm lạ, người trong nhóm hai của bọn họ đều là đại thiện nhân, mới thành lập chưa được bao lâu, nhưng khắp nơi trên dưới đều lan truyền rằng cô Tống là Thần Tiên Sống, chỉ cần qua tay cô ấy, chưa từng có ai xảy ra chuyện..."

"Aiz! Còn không phải bởi vì lần trước cứu được Trúc đại tiểu thư sao, Trúc gia là loại gia đình gì, cũng không cần nói đến cô ấy có quan hệ gì với Viện phó Vinh... Chuyện này đương nhiên sẽ lan truyền khắp nơi, hiện nay tỉ lệ sinh lại thấp, mọi người ai chẳng muốn đến đó để kiểm tra xem mình có gặp vấn đề gì không..." 

Trình Lang nghe xong cảm thấy buồn bực, in tư liệu xong thì buông bút, đi ra ngoài.

Hai nhân viên kia lúc này mới nhận ra Trình Lang ngồi ở đằng sau, lập tức ngậm miệng.

Trình Lang ra ngoài hành lang đứng một lúc, ma xui quỷ khiến đi về phía khu vực của nhóm hai, không phải gì khác, chỉ là cô muốn... Nhìn một chút, nhìn xong liền trở về... 

Nhưng một cái nhìn này, làm toàn bộ thời gian sau này của Trình Lang cảm thấy thật may vì bản thân đã đi qua nhóm hai.

Trình Lang nhìn thấy có lác đác vài thai phụ ngồi trên ghế dài được sắp xếp ở hành lang của nhóm hai, cuối cùng ánh mắt dừng trên một thai phụ, bên cạnh thai phụ có một người phụ nữ mặc đồ đen đi cùng, Trình Lang ở xa nhìn kỹ hơn một chút, cảm thấy hoang mang. 

Thông thường, rối loạn Pheromone chỉ xuất hiện ở ba tháng đầu, cho dù là bốn tháng bụng cũng sẽ không rõ ràng như vậy, người phụ nữ này giống như... Đã có thai được năm tháng?!

Trình Lang đi về phía trước một chút, khi nhìn gần, thấy rõ mặt thai phụ, cô cảm thấy có chút quen thuộc.

Nhưng đã gặp qua ở đâu thì lại không thể nghĩ ra được.

Loại trạng thái này kéo dài đến khi một trong hai người kia mở miệng nói chuyện.

Không phải quốc ngữ, là tiếng Anh, là giọng Anh chuẩn.

Trình Lang lập tức cứng đờ tại chỗ, không nhấc được chân, trong lòng mơ hồ biết được người này là ai, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy ra, đây... Đây là...

"Số hai, mời vào ~"

"Số ba mời chuẩn bị, tôi sẽ đến đăng ký ngay ~"

Tả Điềm mở cửa ra, vừa nói vừa cười.

Thai phụ số hai đi vào, người số ba chính là người bụng to mà Trình Lang nhìn thấy, Tả Điềm và số hai đi vào, đóng cửa lại, lấy nhiệt kế, thiết bị đăng ký điện tử và vòng đeo tay, cô như thường lệ muốn đi tới, nào ngờ mới đi được hai bước, trước mắt đã tối sầm, Tả Điềm ngẩng đầu lên, liền thấy Trình Lang đang chặn trước mặt mình. 

Trình Lang nghiêm túc, "Không được, cô đừng qua đó, người này không thể đăng ký..."

Một khi đăng ký, tên người đó sẽ chuyển nhập trên thiết bị đăng ký điện tử, tức là người được đăng ký sẽ trở thành người bệnh của khoa Tuyến tố, tương đương với chính thức tiếp nhận bệnh nhân.

Tả Điềm nhíu mày, "Tiến sĩ Trình, việc của nhóm hai không nằm trong sự quản chế của cô..." 

Cô nhìn Trình Lang, đang định bước qua, ai ngờ Trình Lang giữ Tả Điềm lại, "Không được, cô không được qua đó!"

Một câu hai câu đều là không cho Tả Điềm đi qua.

Bản thân Tả Điềm đối với Trình Lang vốn đã tức giận, cả hai cũng là bạn học cũ, ai sợ ai, lập tức đặt cái khay đang cầm sang một bên, lớn tiếng trách cứ...

Trình Lang tâm loạn như ma, không thể giải thích, cũng không thể trả lời Tả Điềm, cô đứng tại chỗ, cực kỳ xấu hổ.

Rắc —— cửa mở, "Điềm Điềm, làm sao vậy?"

Tống Chân xuất hiện.

Trình Lang thất thần một lát, Tả Điềm thừa dịp này nói hết tiền căn hậu quả cho nàng.

Tống Chân tiến lên, cười khách khí với Trình Lang, lễ phép lại xa cách nói, "Tiến sĩ Trình, bệnh nhân ở đây của chúng tôi đều là từ Đại học Quân y tới, chúng tôi cũng làm theo lưu trình chính quy, tại sao lại không cho chúng tôi khám bệnh..."

Nhìn Tống Chân mở miệng, Trình Lang muốn gặp nàng đã lâu, bây giờ đột nhiên gần gũi như vậy, lần thứ hai hoảng hốt.

Mà Tống Chân thấy Trình Lang không trả lời mình, quay đầu nói, "Điềm Điềm, cậu tiếp tục..."

Nghe được hai chữ "Tiếp tục" này, Trình Lang mới giật mình một cái, đột nhiên hoàn hồn, lập tức bất chấp mọi thứ giữ Tống Chân lại, không đợi người giãy giụa, cô nói từng câu từng chữ rõ ràng vào bên tai Tống Chân, Tống Chân nghe xong sắc mặt thoáng chốc thay đổi.

Tả Điềm quay người cầm dụng cụ lên, không thấy được cảnh này, đang muốn làm theo phân phó của Tống Chân, đi qua hai người chuẩn bị đăng ký.

Đột nhiên, một bàn tay vươn ra nắm chặt cổ tay cô.

"Trình Lang, cô không thấy phiền..." Tả Điềm ngẩng đầu lên đang muốn mắng, nhìn thấy là Tống Chân liền nghẹn lời.

Tống Chân âm thanh có hơi run, nhưng vẫn kiên định nói, "Cậu đừng qua đó". 

Dừng một chút, Tống Chân: "Cậu bỏ dụng cụ lại, đi tìm Trúc Tuế..."

"Nhưng trưởng khoa không phải đang ở..."

Tống Chân thấp giọng, "Mau đi đi, chuyện này không thể chậm trễ được!"

Nghe giọng điệu lo lắng của Tống Chân, lại nhìn thấy nét mặt của nàng, Tả Điềm sửng sốt một lúc, ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nhanh chóng làm theo lời Tống Chân, còn Tống Chân đứng tại chỗ một lúc lâu, cũng không rời đi, ngược lại bước đến chỗ thai phụ kia.

Bọn họ cũng đã nhìn bên này rất lâu.

"Xin chào, xin hỏi phu nhân tên gọi là gì?"

Thai phụ sắc mặt không tốt chưa nói chuyện, người phụ nữ mặc áo đen đi theo nàng cướp lời nói: "Các người đem thiết bị đăng ký qua thì sẽ biết thôi".

Trên tay người nọ cầm một chiếc thẻ điện tử do Đại học Quân y cấp phát, trên thẻ này có ghi tất cả thông tin về thai phụ.

Tống Chân liếc mắt nhìn, không đáp lời, quan sát thai phụ một lúc, nói: "Phu nhân nhìn có vẻ không được khỏe".

Người phụ nữ mặc đồ đen, "Phu nhân nhà chúng tôi gần đây rất không khỏe, còn các người đang làm gì vậy, không phải vừa nãy nói đăng ký sao, hiện tại còn trì hoãn cái gì, muốn nói chuyện gì cũng không thể để chị ấy đi vào nằm xuống rồi nói sao?"

Nói ba câu, một câu cũng không rời hai chữ 'đăng ký'.

Trình Lang đứng sau lưng Tống Chân càng thêm chắc chắn.

Tống Chân vẫn không trả lời, nhìn thai phụ nói: "Đã qua năm tháng rồi đúng không?"

Thai phụ hình như không hiểu lời nói sắc bén của hai người là đang ám chỉ cái gì, chỉ bối rối gật đầu: "Vâng, đúng vậy".

Thai phụ cười rộ lên, nụ cười yếu ớt, nhợt nhạt.

Giống hệt vẻ nhợt nhạt của Trúc Nghi lúc trước.

Chỉ bằng vài chữ với cách phát âm vụng về, trong đầu Tống Chân đã hiểu, cười cười với thai phụ.

Người phụ nữ đồ đen ở bên cạnh sốt ruột, "Chuyện gì vậy, sao cô lại phớt lờ tôi, cô là Tống Chân đúng không?"

"Là tôi". Lần này trả lời.

Người phụ nữ đồ đen: "Chúng tôi nghe nói cô cứu được một thai phụ mắc chứng rối loạn giai đoạn hai, cho nên mới theo tên tuổi của cô đến đây, hiện tại phu nhân nhà chúng tôi không được khỏe, còn cô đang làm cái gì vậy, không phải bên ngoài đồn đại cô là Thần Tiên Sống, chấp nhận mạo hiểm để cứu thai phụ sao, bây giờ cô còn trì hoãn cái gì?"

Tống Chân hỏi lại, "Vậy cô đang gấp cái gì?"

Người phụ nữ đồ đen nghẹn lại.

Tống Chân: "Đã năm tháng, theo như lý thuyết, thai nhi trong thời gian này đã ổn định. Thiết bị đăng ký của chúng tôi hỏng rồi, tôi đang cho người đi đổi cái khác, cho dù hiện tại phu nhân đang khó chịu cũng không thể vội được..."

Dừng một chút, Tống Chân: "Có đúng không, phu nhân Brown?"

Sắc mặt người phụ nữ mặc đồ đen biến đổi.

Thai phụ lại không nghĩ nhiều như vậy, lập tức gật đầu, cười ôn hòa: "Không vội".

Nói xong quay đầu sang giáo huấn người phụ nữ đồ đen, "Tiểu Thục, em nói chuyện kiểu gì vậy, sao lại không phải phép như thế, bình thường trong nhà có dạy em ăn nói như vậy sao?"

Làm việc đã nhiều năm, Trình Lang cũng coi như tham gia rất nhiều sự kiện trọng đại, gặp qua rất nhiều nhân vật quan trọng, lúc nãy cô nhìn thai phụ này có chút quen mắt, nhưng không biết chính xác là ai. 

Tống Chân nói xong mấy lời này, mới xem như đã chắc chắn.

Người tới không ai khác chính là phu nhân của Đại sứ ngoại giao Jack Brown đến từ Đại sứ quán Mỹ tại Hoa Quốc.

Khuôn mặt của hai người họ là người gốc Hoa, nhưng có quốc tịch Mỹ, từ nhỏ cũng lớn lên ở Mỹ.

Hơn nữa, họ nói tiếng phổ thông, thoạt nhìn, khó có thể nhận ra họ không phải người Hoa.

Mà rối loạn ở tháng thứ năm đáng ra cũng đã biến mất, nếu không... Trình Lang và Tống Chân đều nghĩ đến tình huống dị thường của Trúc Nghi, cho nên...

"Lúc trước phu nhân từng tiếp nhận trị liệu của Quân khu III sao?" Tống Chân vẫn mỉm cười, hỏi.

Thai phụ cũng không nghi ngờ gì, gật đầu, xong lại có chút xấu hổ nói, "Cũng không biết tại sao lại thế này, rõ ràng đã đến tháng thứ năm nhưng vẫn không thoải mái..."

Trình Lang siết chặt ngón tay.

Sắc mặt người phụ nữ mặc đồ đen trắng bệch, thầm nghĩ, không xong rồi, Tống Chân bọn họ đã biết!

Tống Chân cũng gật gật đầu.

Trên mặt nụ cười không phai, nhưng trong lòng lại trầm xuống.

Chuyện này khó giải quyết rồi đây.

Nếu đây chỉ là một thai phụ năm tháng mang quốc tịch Hoa Quốc, cho dù từng điều trị ở Quân khu III, bọn họ cũng sẽ tiếp nhận điều trị...

Nhưng đối phương không phải, đối phương có thân phận Đại sứ ngoại giao, nói cách khác, chỉ cần xảy ra vấn đề, những điều khoản trong thỏa thuận đã từng được ký đều sẽ biến thành không có gì cả, căn cứ theo địa vị của đối phương, chuyện này chắc chắn sẽ đến tai quốc gia.

Lại thêm nữa, nếu như một xác hai mạng...

Một mình Tống Chân thì không sao, nhưng Tả Điềm, Trần Nghiệp, Tào Phàm, còn có Trúc Tuế, khoa Tuyến tố, thậm chí là cả Viện nghiên cứu khoa học Quân khu I, đều sẽ chịu ảnh hưởng...

Đùa sao, nào chỉ có vậy, vấn đề này sẽ dẫn đến tranh chấp quốc tế! Tống Chân không thể ích kỷ như vậy!!

Nếu chỉ một mình nàng chịu thì không có vấn đề, nhưng tương lai của nhiều người như vậy, nàng không thể cược, cũng cược không nổi.

Người phụ nữ đồ đen thấy thân phận đã bại lộ, cũng không giả bộ nữa, khẩu âm phương Tây cũng lộ ra, "Xem ra bên ngoài nói các người có tấm lòng lương y đều là giả..."

Tống Chân cũng không né tránh, chỉ nhìn thai phụ, nói: "Phu nhân, ở Hoa Quốc chúng tôi có một câu ngạn ngữ, gọi là lấy ân huệ để báo oán thù".

Thai phụ nửa hiểu nửa không, có chút hoang mang nhìn Tống Chân.

Là một người đang mang thai, Tống Chân nhìn ra người nhà của nàng không cho nàng lo lắng, nên đã giấu nàng một số chuyện.

Người phụ nữ mặc đồ đen nghe hiểu, đang muốn nói chuyện.

Tống Chân tiếp tục nói: "Nhưng mà, lấy ân huệ báo oán thù, thế lấy gì để báo đáp ân huệ đây?"

______________________________________

Ed: Câu trên của Chân Chân là bắt nguồn từ Khổng Tử nha, mn có thể lên gg search nguyên câu để biết thêm chi tiết.

P/s: Mọi người cứ hiểu Hoa Quốc là Trung Quốc, Thượng Kinh là Bắc Kinh nha. Đọc sẽ hơi không thuận miệng một tí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro