Chương 18: Lần đầu rời nhà tranh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Hiểu Mộng kỳ thực cũng đang nghĩ có phải đến đây là đủ rồi, nếu còn tiếp tục ôm, thật không biết làm sao kết thúc. Cô lại cọ cọ lên cổ Lý Ninh Ngọc một lần cuối cùng, buông tay ra từ trong ngực đối phương ngẩng đầu lên.

"Xin lỗi chị Ngọc, là em thất thố." Vành mắt Cố Hiểu Mộng hồng hồng, lỗ tai cũng hồng hồng.

"Không sao. Vậy tôi mở đèn được không?" Lý Ninh Ngọc sợ Cố Hiểu Mộng không muốn để cô thấy được dáng vẻ vừa khóc xong của mình.

"Chị Ngọc không được cười em."

"Được, không cười em."

Cố Hiểu Mộng giơ tay lên mở đèn, Lý Ninh Ngọc nhìn khuôn mặt vừa khóc xong của đối phương, cuối cùng vẫn không nhịn được cười khẽ một cái, bị Cố Hiểu Mộng bắt quả tang chính diện. "Được lắm, chị đã nói không cười em mà!"

"Tôi không hề cười, Hiểu Mộng nhìn lầm rồi." Lý Ninh Ngọc nghiêm trang trả lời. Cố Hiểu Mộng khóc trông giống như con thỏ nhỏ vậy, cô là đang cảm thấy khả ái, không phải cười nhạo.

Lý Ninh Ngọc lờ đi, đem bánh đặt lên bàn. Cô chối không nhận, Cố Hiểu Mộng cũng không còn cách nào.

"Hiểu Mộng vừa rồi thổi nến có ước nguyện vọng sinh nhật nào không?"

"Không phải bảo nguyện vọng sinh nhật nói ra sẽ không linh sao?"

"Mê tín." Lý Ninh Ngọc từ phòng bếp lấy tới hai cái đĩa và muỗng nhỏ, thuận miệng phê bình cô.

"Hằng năm đón sinh nhật, ba ba đều sẽ mang em đến khu vui chơi. Sau đó ba ba đi, em không còn đến khu vui chơi lần nào nữa, cũng không đón sinh nhật nữa." Cố Hiểu Mộng khóc xong thanh âm hơi có chút trầm thấp khàn khàn .

Lý Ninh Ngọc đang bày muỗng ra chợt khựng tay lại, chả trách hôm nay em ấy ưu tư như vậy .

"Nguyện vọng sinh nhật đều sẽ được thực hiện." Lý Ninh Ngọc nói, "Hiểu Mộng muốn đến khu vui chơi không?" Lý Ninh Ngọc không biết tại sao mình lại hỏi những lời này. Chỉ là nhìn thấy biểu tình bi thương và hai mắt đỏ hoe của Cố Hiểu Mộng, cô cảm thấy trên mặt đối phương không thích hợp xuất hiện loại tâm tình như vậy.

"Nếu như chị Ngọc đi cùng, vậy thì em muốn đi!" Cố Hiểu Mộng nghe có triển vọng, nước mắt còn chưa khô, nụ cười bên mép đã không che giấu được.

Cô từ lâu đã không còn là bé gái có thể bị kẹo ngọt và tàu lượn chọc cười nữa, cô đã 22 tuổi rồi, trên thế giới này, đã sớm xuất hiện sự tồn tại so với khu vui chơi càng khiến cô yêu thích hơn —— Lý Ninh Ngọc.

"Được voi đòi tiên." Lý Ninh Ngọc liếc mắt quở trách, gọi cô ngồi xuống ăn bánh, "Vậy em xác định thời gian đi rồi nói với tôi."

Vậy mới đúng chứ, Cố Hiểu Mộng cười lên mới là đẹp mắt nhất.

Cố Hiểu Mộng vừa ăn bánh kem vừa nhớ tới kinh hỉ vừa rồi, vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

"Phải rồi chị Ngọc, chị đặt bánh kem lúc nào vậy, chị đâu có biết hôm nay em sẽ đến."

"Sau khi cúp điện thoại với em. Chỉ có điều giờ này, tiệm bánh cũng chỉ đành có gì lấy nấy thôi, lần sau bù cho em một cái lớn."

Từ trên lầu đi xuống, hai ba phút, người vô tâm cái gì cũng không làm, người cố ý lại đủ thời gian để chuẩn bị kinh hỉ.

Cố Hiểu Mộng cảm thấy bản thân có lẽ không thể yêu ai khác được nữa.

Lý Ninh Ngọc chân thành đối đãi cô, bao dung lại coi trọng, cô thì lại giấu giếm chị ấy rất nhiều, thậm chí còn âm thầm yêu chị ấy.

Trước kia Cố Hiểu Mộng chỉ hy vọng xa vời mình có thể đứng từ xa bảo vệ chị ấy, nhưng sau ba lần bốn lượt tiếp xúc, cô dường như bị chiều hư, từ dắt tay đến đụng chạm, con người luôn có lòng tham, cô biết bản thân khát vọng Lý Ninh Ngọc, ao ước toàn bộ của đối phương. Cô thậm chí còn thỉnh thoảng nhìn chăm chú đôi môi mỏng của Lý Ninh Ngọc, vọng tưởng ngày nào đó sẽ có thể dán lên.

Tiêu rồi.

Ăn bánh xong, Cố Hiểu Mộng nghĩ Lý Ninh Ngọc cũng cần phải nghỉ ngơi, hôm nay cô đã quấy rầy quá lâu.

"Chị Ngọc, rất cảm ơn hôm nay đã chiêu đãi! Vậy em về trước đây." Cố Hiểu Mộng thu dọn hộp bánh bỏ vào thùng rác.

"Đã trễ lắm rồi." Lý Ninh Ngọc nói.

Cố Hiểu Mộng liếc nhìn đồng hồ treo tường. Chín giờ rưỡi, 'đã trễ' của Lý Ninh Ngọc, chính là 'giờ ăn nướng đến rồi' của Cố Hiểu Mộng.

"Đúng thế, không quấy rầy chị Ngọc nghỉ ngơi nữa."

"Xe của tôi Tiểu Bạch mượn đi dùng rồi." Lý Ninh Ngọc còn nói.

"Không cần chị Ngọc chở em đâu." Cố Hiểu Mộng cười ra tiếng, Lý Ninh Ngọc đã thay áo ngủ rồi, sao có thể để chị ấy đưa về chứ. "Em đón xe về là được rồi."

Lý Ninh Ngọc còn muốn nói gì, lại không mở miệng.

Từ khi xác nhận suy đoán là đúng, Lý Ninh Ngọc đối với chuyện Cố Hiểu Mộng buổi tối khuya một mình về nhà càng thêm không yên lòng.

"Được rồi, chị Ngọc đừng lo." Cố Hiểu Mộng lấy điện thoại ra, gọi thông đến điện thoại của Lý Ninh Ngọc, "Về đến nhà em mới cúp máy, như vậy chị Ngọc yên tâm rồi chứ."

Lý Ninh Ngọc nhìn thời gian cuộc gọi trên màn hình điện thoại tăng dần, cuối cùng vẫn đáp ứng.

Phút cuối cùng trước khi đi Cố Hiểu Mộng nhìn chòng chọc vào môi Lý Ninh Ngọc, cô nghĩ ra tại sao bản thân lại cảm thấy Phan Hán Khanh có chút đẹp trai rồi —— Đôi môi mỏng giống như Lý Ninh Ngọc, là điểm duy nhất cô cảm thấy xuất sắc trên mặt hắn.

---

Cố Hiểu Mộng gần đây bận đến toàn thân sắp bốc hơi.

Sau khi bàn chuyện buôn bán với đám người Phan Hán Khanh, cô liền bắt đầu chạy đi chuẩn bị mỗi một phân đoạn, đây là đơn đặt hàng lớn đầu tiên trong tay cô, cũng là giấy chứng nhận năng lực của cô. Làm quen rồi thì ở nhà cầm điện thoại chỉ huy là được, nhưng Cố Hiểu Mộng không thể, thậm chí ở thời điểm xe vận tải chuyển hàng đi cô đều hận không thể ngồi bên ghế phó lái hộ tống dọc đường.

Cô đã hồi báo với thượng cấp chuyện này, chút chuyện xấu của Trương Tổ Âm bọn họ đều đã biết, nhìn ngay dưới mí mắt, không sợ hắn gây ra sóng gió. Nhưng Cố Hiểu Mộng vẫn thật sợ tờ đơn này sẽ chấm dứt kiếp sống nằm vùng của mình.

Chuyện phân phối bên dưới không cần Cố Hiểu Mộng quan tâm, trong tay Phan Hán Khanh và Long Xuyên có không ít cửa hàng để thủ tiêu tang vật, mặc dù có một số cửa hàng không phải bán điện thoại di động, nhưng bọn họ vẫn có bản lãnh liên lạc với nhà phân phối của địa phương, sau đó để bên phân phối chia cho những cửa hàng nhỏ hơn xa hơn.

Một đường dây buôn lậu, từ nhận hàng, chuyển vận, phân phối, đến được tay người mua, hoàn toàn chạy thoát thuế nhập khẩu, đó chính là một khoản mua bán ổn định không lỗ.

Mối làm ăn nóng sốt như vậy, dĩ nhiên không chỉ một mình Long Xuyên bọn họ làm.

Lâm Giang suy cho cùng vẫn là thành phố nhỏ, những năm gần đây phần lớn các nhà bán lẻ đều mang hàng từ Tân An đến đây bằng đường thủy, nhưng bọn họ mỗi lần chỉ có thể mang một hai bộ. Nếu chuyên nghiệp hơn một chút, sẽ có một nhóm người chuyên môn chạy đi chạy lại giữa hai vùng, gọi là "công nhân kéo hàng". Bọn họ vận hàng hiệu suất cao, một máy di động công phí hai ba chục đồng, so với đánh thuế 10% lời hơn nhiều lắm.

Những tập đoàn buôn lậu lớn ở Bằng Thành*, có quần thể cửa hàng phân phối và công nhân vận hàng, cùng với hàng nhập khẩu của riêng mình. Ở thời điểm ngông cuồng nhất, bọn họ còn dùng cả "đại phi" (thuyền ca-no), thuê xe nối thẳng hai vùng, thậm chí mấy năm trước còn đào cả địa đạo, có thể thấy lời vô cùng nhiều.

(*) Bằng Thành: tên khác của Thẩm Quyến.

Những đội kéo hàng đáng tin ở Bằng Thành có kho hàng của riêng mình, thương lượng trước với nhà buôn ở hai vùng, cần bao nhiêu, liền từ Tân An nhập hàng vào bấy nhiêu, chia ra vận chuyển nhiều lần sẽ không dễ bị hốt trọn ổ.

Cố Hiểu Mộng mang Lão Ngư ngồi lên xe ô tô đi Bằng Thành, tìm đến địa chỉ Phan Hán Khanh cung cấp, hắn nói nhân viên kéo hàng dưới trướng người này có thể tin được.

Cố Hiểu Mộng phát hiện ngay cả buôn lậu cũng tồn tại sự phân biệt giới tính trong nghề.

Tuy rằng mang theo Lão Ngư, nhưng Lão Ngư cũng không hữu dụng, mọi sự đều lấy cô làm đầu. Đám kéo hàng xem thường cô là một cô gái trẻ tuổi, giá trả cho mỗi bộ di động đều cao hơn người khác một chút.

Cố Hiểu Mộng không vui, mấy lần lý luận không có kết quả, liền mang Lão Ngư bỏ đi, không thèm để ý Phan Hán Khanh cái gì nữa

Thế giới ngầm cũng là nơi cô và Lão Ngư quen thuộc nhất, tùy tiện ném hai người họ ở đó, tìm đến nơi tụ tập của đủ mọi loại người nhanh như tìm đường về nhà vậy.

Chợ đêm Bằng Thành rộn ràng sục sôi, buổi tối 11 12 giờ náo nhiệt như chợ thức ăn bán phá giá lúc nửa đêm.

Bao nilon rơi vãi đầy đất, hàng nhập khẩu không vỏ hộp, máy second hand chồng chất như núi nhỏ.

Cố Hiểu Mộng cùng Lão Ngư dựa vào khả năng bắt liên lạc mạnh mẽ, một người đi làm giấy chứng nhận giả, một người ở chỗ này nhắm bắt mấy tên nhân viên kéo hàng đến giao hàng.

Bàn xong thù lao, hai người cầm giấy chứng nhận giả, ngày hôm sau theo tên nhân viên kéo hàng này, ngồi lên xe đi Tân An.

Đi đến nơi trung chuyển giữa Tân An và Quan Đường*, Cố Hiểu Mộng thấy được một núi hàng lậu.

(*) Quan Đường: một quận của Hồng Kông

Tân An miễn thuế, cho nên điện thoại từ Âu Mỹ nhập tới, trạm đầu tiên dừng chân đều ở nơi này, số lượng nhiều đến kinh người. Một rương có thể chứa đến năm trăm máy, nơi này có cả mấy trăm rương như vậy. Giống như thư viện sách, những chiếc rương này cũng được chồng từng cái một trên giá hàng, người xem hàng người dọn hàng ai nấy đều bận rộn việc mình, không ai để ý đến Cố Hiểu Mộng và Lão Ngư.

"Mộng tỷ, em cảm thấy hai ta có chút giống nhà quê lên tỉnh." Lão Ngư sờ sờ điện thoại xếp trong rương, hắn cả đời này chưa bao giờ thấy được nhiều điện thoại di động như vậy, có thể bán bao nhiêu tiền a. Đây không phải là tiền đồ hơn nhiều so với canh đường sao.

"Cậu mới là đồ nhà quê." Cố Hiểu Mộng trợn mắt nhìn hắn một cái.

Lão Ngư chỉ mải nhìn điện thoại di động, Cố Hiểu Mộng cả nửa ngày bận quan sát người khác "lấy nước" ra làm sao. (lấy nước = lấy hàng)

iPhone4 đang bán chạy, Cố Hiểu Mộng đàm phán rất sảng khoái, cùng công ty bên Tân An trực tiếp muốn toàn bộ số còn lại. Phía bên kia thấy người trẻ tuổi này vừa mở miệng đã yêu cầu một lượng hàng lớn như vậy, giá cả cũng ưu đãi hơn chút cho cô.

"Đây là danh thiếp của tôi, hy vọng lần sau tiếp tục có cơ hội hợp tác với Lý tiểu thư ."

Cố Hiểu Mộng bắt tay đối phương trao đổi danh thiếp.

Giấy chứng nhận giả cũng đã làm, làm một cái tên giả chỉ là chuyện thuận tay. Tên bên ngoài của Cố Hiểu Mộng là Lý Tiểu Mộng, Lão Ngư bởi vì cái tên này cười cô cả ba ngày.

Bàn chuyện xong xuôi đi ra ngoài đã là chạng vạng tối, Cố Hiểu Mộng gọi điện thoại cho Phan Hán Khanh, cô không trông mong có thể dùng được người mà Phan Hán Khanh đưa đến, nhưng hy vọng hắn có thể sắp xếp kho hàng một chút.

Tiếp theo chính là đưa hàng vào nội địa, thuyền của Long Xuyên sẽ đến tiếp nhận.

Điện thoại di động dễ hư, lại không thể từ trên sông ném lên bờ như thực phẩm đông lạnh. Cấu kết với hải quan Lâm Giang, trực tiếp thông qua cổng xuất nhập khẩu nghênh ngang đi vào, lúc kéo xe hàng đi, lên tiếng chào hỏi không để tra soát là được.

Ở Tân An cả mấy ngày, thấy hàng hóa được bình yên đưa đi, Cố Hiểu Mộng mới thở phào nhẹ nhõm.

Tân An ngay cả mùi gió biển cũng mang phong cách phương tây hơn Lâm Giang.

Cố Hiểu Mộng và Lão Ngư ngồi ở nhà hàng lộ thiên bên bờ biển, uống trà hút thuốc, bờ bên kia sầm uất xa hoa đèn màu rực rỡ, không có tiền không chơi nổi.

Cô đã tính rồi, chuyến này hai triệu, vừa đủ để xử chung thân.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Ngọc: Đang bận gì đó?

Mộng: Em không phải là người rảnh rỗi, em bận làm việc chị ơi.

Ngọc: Bận đi, chờ em hết bận là đến lượt tôi bận đi bắt em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro