Chương 87: Sinh ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


☆ Chương 87: Sinh ra

Từ ngày đó hai mẹ con tiêu tan hiềm khích, Trần mẫu vì có thể chăm sóc cho Vũ Hàm cố ý đón nàng về nhà, mỗi ngày nấu cho nàng một đống thuốc dinh dưỡng, Trần phụ nhìn cảnh ấm áp này trong lúc thật là vui, bao lâu rồi ông không được nhìn thấy, thật tốt nha!

Có lần vừa vặn đụng dưới lầu đụng phải Từ a di, bà ấy vốn còn muốn vì con trai của mình tranh thủ một chút, kết quả nhìn thấy Trần mẫu bê bụng to cho Vũ Hàm, bà kéo Trần mẫu qua một bên hỏi han.

"Trần mẫu, con gái bà xảy ra chuyện gì, lần trước bà còn giới thiệu cho con trai của ta, hiện tại sao lại mang thai, xem cái bụng hẳn là cũng 3, 4 tháng đi, bà không phải chơi chúng ta đó chứ ?"

"Từ a di thật xin lỗi, con gái nhà chúng ta cũng là gạt chúng ta, ta đến ngày đó mới biết."

"Ai , thật đáng tiếc, ta vốn rất thích con gái bà, có trách thì chỉ trách không có duyên phận, tới chậm một bước. Đúng rồi, vậy con rể bà đâu, không thấy hắn đến đây, con gái bà lại còn ở nhà bà, hẳn là mẹ chồng chăm sóc mới đúng chứ"

"Ngạch, cái này a. . . Hắn ở nước ngoài học tập, chẳng mấy chốc sẽ trở về. . ." Trần mẫu thật không biết làm sao trả lời, càng khó nói chính là con gái mình chưa kết hôn, mà đối tượng còn là một cô gái.

Thấy Trần mẫu lúng túng, Vũ Hàm đúng lúc nắm tay mẹ mình cùng Từ a di nói lời từ biệt đi lên lầu: "Mẹ khó xử rồi"

"Ta cũng quen rồi, ai bảo ta đã quyết định làm chi, da mặt già nua này dày thêm một chút"

"Mẹ vừa nói con rể ở nước ngoài là ai vậy, con làm sao không biết ở nước ngoài con có một người chồng đây"

"Con còn có tâm tình lắm lời, người nào ở nước ngoài trong lòng con đã biết, biết rõ còn hỏi, rảnh rỗi gọi cho nó mau về đi, cái bụng cho lớn như vậy còn không mau về chăm sóc"

"Mẹ, con nhớ không lầm lúc trước mẹ đuổi cô ấy đi, người ta cũng không phải loại người vẫy tay một cái là về đâu"

". . ." Một câu này Trần mẫu không có gì để nói.

"Không đùa nữa, mọi chuyện đã qua, con cũng biết lúc mẹ là muốn tốt cho con. Hiên Hiên hiện tại Mỹ trị liệu vết thương ở chân, chờ khi cô ấy khôi phục dĩ nhiên là sẽ về tìm chúng ta, đến lúc đó mẹ cũng đừng đuổi người ta đi, cháu ngoại cũng có phần của người ta đó"

"Chờ xem đã"

Vũ Hàm đưỡc Trần mẫu dốc lòng chăm sóc tuy có mập ra nhưng cũng gọn gàng mỹ lệ như trước, sắc mặt hồng hào. Có lúc nhìn thấy mẹ ngồi mang với cho mình, nàng liền nghĩ tới Tử Hiên, nếu như giờ khắc này cô ấy ở đây thì tốt biết bao.

Thời gian trôi qua rất nhanh, một cái chớp mắt là sắp đến ngày sinh, Vũ Hàm nội tâm có phần lo lắng, lại rất chờ mong đứa trẻ chào đời, mỗi ngày vuốt ve cái bụng lớn ấm áp, cảm thụ đứa con ở bên trong hoạt động cũng cảm thấy thật thỏa mãn, hết thảy đều là đáng giá.

Vũ Hàm nghỉ sớm ở nhà một tuần chuẩn bị sinh, lúc này đang ngồi trên ghế salông vừa nghe nhạc vừa nhìn email, một lát sau đột nhiên cảm giác bụng dưới từng trận đau đớn, hạ thể có chất lỏng chảy ra, nàng biết đây là dấu hiệu sinh nên lập tức đứng lên gọi Trần mẫu.

Trần mẹ từ phòng bếp đi ra vừa nhìn thấy dấu hiệu sốt ruột cầm điện thoại lên gọi 120. Vũ Hàm dù sao cũng là bác sĩ, đối mặt với tình huống như vậy nàng trấn định đứng ở đó, tuy rằng trên trán đã thấm đầy mồ hôi nhưng nàng cũng chỉ cau mày chịu đựng từng trận quặn đau không rên một tiếng.

Rất nhanh xe cứu thương liền đến, Trần mẫu đỡ nàng đi ra, Vũ Hàm sau khi lên xe còn không quên dặn dò bọn họ đưa nàng đến bệnh viện Nhân Tâm, đến lúc này còn chỉ đích danh bệnh viện của mình, đúng là đủ chuyên nghiệp.

Đã nhận được thông báo bác sĩ Ngụy thay quần áo ở cửa bệnh viện chờ đợi. Thấy Vũ Hàm được đẩy tới cô trực tiếp tiếp nhận, tay nắm tay của nàng hỏi thăm vài câu tình trạng trước mắt.

Sau khi hỏi xong trước tiên tiến hành cẩn thận kiểm tra, xác định là dấu hiệu sinh liền tức khắc đẩy nàng vào phòng sinh.

Ngoài phòng sinh, Trần phụ nghe tin cũng rất nhanh chạy tới, hai người bọn họ nhìn đèn phòng sinh sáng lên lo lắng ở ngoài cửa không ngừng qua lại bồi hồi.

Trong phòng sinh, Vũ Hàm đầu đầy mồ hôi, hai tay nắm chặt thanh giường, bác sĩ Ngụy cạnh bên kiên trì hướng dẫn nàng từng hơi thở, nhiều lần dùng sức.

Có lần cảm thấy sắp ngất đi, chỉ cần nghĩ đến trong lòng Tử Hiên có mình, nàng liền lại có dũng khí tiếp tục vận hết sức lực. Rất nhanh đầu đứa nhỏ ló ra, sau đó chân cũng thuận lợi đi ra, cuối cùng rốt cục nghe được tiếng khóc của đứa trẻ thật to.

Vũ Hàm lúc này đã mệt đến hư thoát nằm trên giường bệnh, nhìn cái kéo đang cắt rốn đứa nhỏ, bác sĩ Ngụy lau sạch ôm đến trước mặt nàng: "Bác sĩ Trần cực khổ rồi, sinh tiểu công chúa nha, thật đáng yêu, cô nhìn con đi"

Vũ Hàm đưa tay xoa đầu nhỏ của con, nước mắt trào ra nhẹ nhàng để sát vào hôn khuôn mặt béo mập của công chúa: "Con gái, chúng ta rốt cục gặp mặt rồi"

Phòng sanh tắt đèn, bác sĩ Ngụy trước tiên đi ra, nhìn hai lão nhân gia sốt rột cười nói: "A di thúc thúc, chúc mừng hai người, Vũ Hàm sinh con gái, 5 cân 8, mẹ con bình an!"

"Cảm tạ bác sĩ!" Trần mẫu kích động nắm tay bác sĩ nói lời cảm ơn.

Sau đó Vũ Hàm và con gái đồng thời được đẩy, Trần phụ Trần mẫu nhìn thấy tiểu công chúa sướng đến phát rồ rồi, chạy đến thăm cháu gái, còn gạt bỏ Vũ Hàm sang một bên.

"Cha mẹ, hai người không thèm ngó ngàng đến con luôn, đến phòng bệnh từ từ cưng cháu có được hay không ?" Vũ Hàm suy yếu lên tiếng kháng nghị.

"A yêu, con gái, đều do mẹ bất cẩn, con cực khổ rồi. Mẹ nhất thời vui quá nên quên, đi, chúng ta mau mau trở về phòng bệnh, không thôi lại cảm lạnh"

Sau khi trở lại phòng bệnh, công chúa được đặt ở bên cạnh trên giường bé, mắt nhỏ còn chưa mở ra hết sững sờ nhìn xung quanh ra dáng như bề trên.

"Vũ Hàm, con nhìn xem cháu ngoại của ta trừ cái miệng nhỏ khá giống con, còn lại sao càng nhìn càng giống xú cảnh sát vậy ? Thực sự là tiện nghi cho nó"

Nghe mẹ vừa nói như thế, Vũ Hàm cũng cẩn thận nhìn con gái, quả nhiên cái mũi nhỏ và đôi mắt còn chưa mở ra hết cực kỳ giống người kia, giống một khuôn đúc ra, nàng nhìn nhìn không khỏi nở nụ cười.

Trần mẫu ngoài miệng tuy là nói như vậy, bất quá yêu thích không ngừng đứng ở bên cạnh chơi đùa cùng cháu ngoại không còn biết thời gian là đâu, công chúa ban đầu còn cười híp mắt, chỉ chốc lát liền khóc lớn lên.

"Mẹ, cháu hẳn là đói bụng, mẹ mang đến đây con cho bú sữa"

Mới vừa ôm vào trong lồng ngực, tay tiểu công chúa theo bản năng vung vẩy loạn xạ tựa hồ như muốn đi kéo y phục của nàng, Vũ Hàm xì xì bật cười không mở áo ra để xem coi con gái làm sao, kết quả cái cái tay nhỏ lại còn biết quơ quơ vào trong. Sau đó phát hiện không làm được gì nên tiểu công chúa khóc thật to. Vũ Hàm không ghẹo con gái nữa, nhanh cởi cúc áo đưa đầu nhũ đến bên mép con. Đầu nhũ vừa đưa đến miệng nhỏ liền không thể chờ đợi được nữa ngậm vào. Cái tay nhỏ bé còn lại nhẹ nhàng khoát lên trên ngực của nàng, miệng nhỏ cấp tốc hút hút, điểm này cũng cực kỳ giống người mẹ kia của con nha, vĩnh viễn gấp gáp, Vũ Hàm thực sự là càng xem càng yêu thích, cảm giác mình quyết định làm việc này quả là sáng suốt.

Rất nhanh tiểu công chúa ăn uống no đủ, mắt thấy con dần dần ngủ, Vũ Hàm liền để Trần mẫu ôm con sang giường nhỏ nằm, người một nhà lẳng lặng nhìn tiểu thiên sứ vừa xuất hiện, hạnh phúc đầy cõi lòng.

Trong lúc nằm viện, đồng nghiệp lũ lượt kéo đến thăm Vũ Hàm, nhìn đứa nhỏ đáng yêu ai nấy cũng cưng nựng, không ngừng ghẹo con, chơi đùa với con. Tiểu công chúa rất ngoan, người lại nhìn vẫn không khóc không nháo, còn rất phối hợp cười khúc khích.

"Bác sĩ Trần, con gái cô đúng là quá đáng yêu, có thể cho tôi mượn chơi mấy ngày hay không" Từ hộ lý trêu đùa.

"Cô sinh một đứa đi là được ?"

"Chán ghét, người ta còn nhỏ, ai dám cùng tôi sinh đây ?"

Một câu nói này mấy người phá lên cười, công chúa nhỏ tựa hồ cảm nhận được bầu không khí vui vẻ nên cũng khanh khách cười to, Từ hộ lý trừng bé: "Con cũng dám cười ta, không cho con bú sữa mẹ nữa"

"Từ hộ lý cô dám uy hiếp con gái của tôi, cẩn thận tôi đi báo với y tá trưởng vạch tội cô bây giờ, cô bình thường còn lười biếng ít sao"

"A nha, bác sĩ Trần, ngài đại nhân đại lượng, tôi chỉ đùa giỡn, đúng không hả nhóc con"

"Đúng rồi, bác sĩ Trần có đặt tên cho con chưa ?" Bác sĩ Ngụy hỏi.

"Ân, nghĩ kỹ rồi, gọi là Trần Tư Duyên! Nhũ danh Tư Tư"

"Vậy chúng ta sau này gọi là Tư Tư nha"

Trong phòng bệnh phi thường náo nhiệt, cũng có người hỏi cha của đứa bé là ai, lại nghĩ đến cái tên của đứa trẻ, trong cái tên ý nghĩa hẳn là đang tưởng niệm một người, mà người kia hiện tại không thể bên cạnh nàng, mọi người cũng không dám hỏi thêm.

Vũ Hàm dưới sự truy hỏi của mọi người đành ba phải nói: "Nàng ở Mỹ có chuyện không thể về."

"Sinh con là chuyện lớn mà còn không ở bên cạnh cô, có quá đáng lắm không"

"Là tôi không nói cho nàng biết, nàng trước đó xảy ra chút chuyện nên có chút không tiện, ở bên kia trị liệu"

"Ồ nha, dáng dấp như vậy, bác sĩ Trần, vị kia của cô có đẹp trai không ?" Từ hộ lý lại hoa bướm.

"Cô xem Tư Tư nhà tôi là biết sao này thế nào rồi" Vũ Hàm cười nói.

"Oa, để tỷ tỷ ngắm nghía cẩn thận xem nào, tiểu Tư Tư đôi mắt lấp lánh có thần, da thịt trắng nõn, thêm vào cái mũi nhỏ thẳng tắp kiên định, liền biết cha nó là một siêu cấp đại soái ca, hôm nào phải cho tôi mở mang kiến thức đó." Từ hộ lý miêu tả thật khuếch đại.

Một mảnh tiếng cười vui bên trong, chỉ có Trương Ngạn ở một bên lẳng lặng nhìn không lên tiếng. Tất cả những người ngồi đây chỉ có Trương Ngạn biết cái tên đó hàm nghĩa là gì (cái tên Tư Tư nghĩa là hoài niệm) , nàng lúc nghe thấy Vũ Hàm mang thai cũng rất kinh ngạc, còn tưởng rằng nàng đã có bạn trai, nhưng mấy ngày quan sát cũng không nhìn thấy ai cùng đi.

Nàng cũng nói Tiểu Tiểu tìm hiểu mối quan hệ giữa Vũ Hàm và Tử Hiên xem thế nào, nhưng Tiểu Tiểu dường như cũng không rõ lắm, nói là đã lâu không có liên hệ, chỉ biết là hồi trước Vũ Hàm có đi sang Mỹ. Cho đến ngày hôm nay đứa trẻ này ra đời với cái tên này, nàng mới tựa hồ hiểu rõ mọi chuyện, bất quá cho dù biết được thì nàng vẫn giấu trong lòng.

Sau ba ngày Vũ Hàm xuất viện, Trần phụ lái xe chở hai mẹ con về nhà, mới ba ngày, trong nhà đã rực rỡ hẳn lên, khắp nơi đầy đồ chơi trẻ con, còn có giường dành cho trẻ nít.

"Cha mẹ, con cảm ơn hai người" Vũ Hàm tự đáy lòng cảm kích cha mẹ mình.

"Con ngốc, chúng ta là người một nhà"

Liền như vậy tiểu Tư Tư được sinh ra, hóa giải mâu thuẫn giữa Vũ Hàm cùng mẫu thân nàng, Trần mẫu không chỉ thỏa hiệp còn tỉ mỉ chu đáo chăm sóc Vũ Hàm và cháu gái, đây là cuộc sống mà bà ao ước, có cháu càng thêm vui! Còn chuyện Vũ Hàm với cô cảnh sát, sau này hãy bàn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro