Chương 89: Bất ngờ gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


☆ Chương 89: Bất ngờ gặp lại

Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay A thị đã là xế chiều, ba người vừa bước ra khỏi cổng chờ liền thấy có người giơ bảng hiệu chờ ở ngoài, thấy các nàng đi tới tiến lên nghênh tiếp.

"Xin hỏi ngài là Hà tổng sao? Tôi là tài xế của Hứa tổng, ngài ấy ở công ty có họp không đi được, dặn dò tôi sắp xếp cho mọi người đến khách sạn, sau đó mời mọi người đến ăn tối"

"Được rồi, không thành vấn đề, cảm tạ! Nhưng mà anh sắp xếp cho hai người được rồi, tôi ở đây có chổ, tôi sẽ về đó. Một hồi sẽ gặp nhau tại công ty, Tracy cô thấy có OK không?"

"Boss, cô độc ác như vậy bỏ hai người bọn tôi, tôi cũng muốn đến nhà cô ở, có được hay không ?" Tracy làm nũng nói.

"Nhà tôi nhỏ, không chứa nổi hai vị đại nhân! Cô và Tiểu Ngô ở khách sạn 5 sao thoải mái, còn không thì dùng tiền của tôi mà trả"

"Hừ, không đi, hẹp hòi như vậy! Tôi không thèm, thư ký Ngô, chúng ta đi."

Nói xong Tracy cũng không quay đầu lại liền kéo thư ký Ngô lên xe. Sau khi đến khách sạn an bài xong chổ ở các nàng từng người sắp xếp hành lí nghỉ ngơi một hồi thì xuống lên xe cho tài xế chở đến công ty.

Sau khi Tử Hiên thấy các nàng đi rồi cô cũng gọi một chiếc xe trở về nhà cũ. Mở cửa phòng bụi phũ từ lâu, bên trong tất cả vẫn như cũ, chỉ là có thêm mùi vị mốc meo. Cô mở tất cả cửa sổ trong phòng ra cho thoáng, thuận tiện qua loa quét tước, phơi căn phòng dưới ánh nắng chiều.

Lúc cô dọn dẹp gần xong, Tiểu Ngô gọi điện thoại đến báo các nàng đã ở công ty của Hứa tổng chờ đợi. Tử Hiên liền thay quần áo, đứng trước gương chỉnh trang rồi ra ngoài.

Khi đến nơi nhìn thấy hai người ngồi trên ghế salông mắt to trừng mắt nhỏ, cô đi lên trước hỏi thăm tình hình, được báo lại là Hứa tổng vẫn còn họp, khả năng sẽ ra muộn, nói các nàng ở bên ngoài kiên trì chờ đợi một chút thôi.

Nhưng đợi một hồi không thấy bóng người đâu, Tracy chờ không được, nàng đã cùng thư ký Ngô trì độn đợi hơn nửa canh giờ, cảm thấy thật là vô vị, cái bụng đói cồn cào.

"Boss, Hứa tổng phỏng chừng trong thời gian ngắn còn chưa họp xong, chúng ta chờ đợi không phải biện pháp. Tôi mới vừa nhìn thấy dưới lầu có nhà hàng, tôi có chút đói bụng, nếu không chúng ta đi xuống dưới vừa ăn vừa chờ ? Có gì chúng ta gọi cho Hứa tổng là được"

"Ân, cũng được!"

Tử Hiên suy nghĩ một chút rồi đồng ý với ý kiến của Tracy, cô đến quầy tiếp khách để lại lời nhắn, sau đó mang hai người kia xuống lầu. Đi ra khỏi tòa nhà văn phòng nhìn thấy đối diện có cửa hàng bách hoá, cô nói hai người trước đến nhà hàng, còn mình vào đó dạo một vòng.

Lần này trở về có chút vội vàng không mang quà gì cho Vũ Hàm, khi nhìn thấy cửa hàng bách hóa Tử Hiên muốn đi xem một chút. Dạo quanh một lượt cô mua được một sợi lắc, sau đó gọi nhân viên cửa hàng gói lại đặt vào túi.

Bên này Tracy đến nhà hàng tìm chỗ ngồi xuống , sau đó gọi một đống thức ăn, Boss trả tiền mà, ngu gì không ăn. Thừa lúc đồ ăn còn chưa lên nàng bắt đầu buồn bực ngán ngẩm cùng cô thư ký đầu đất tán gẫu, mỗi lần nàng nói mười câu chỉ nghe đối phương đáp lại một câu, có cần phải im re như thế không a, cảm giác cứ như mình tự nói chuyện vậy.

Đang lúc này Tracy cảm giác sau lưng có người chạm vào tóc của nàng, quay đầu nhìn lại chỉ thấy một bé gái đáng yêu, tiểu công chúa đang nằm nhoài trên vai mẹ nó, tay nhỏ quơ qua quơ lại không cẩn thận đụng tới nàng.

"Hello bảo bối! ! Con tên là gì ?" Tracy thấy đứa nhỏ này đáng yêu cực kỳ, nghiêng người sang nắm tay nó bắt đầu ghẹo người ta, so với ngồi đối diện với thư ký thì tiểu công chúa này chơi vui hơn nhiều.

Mẹ của bé gái cũng cảm giác được có người bàn bên cạnh đang chơi với con gái mình, nàng xoay người lại thấy đối phương là một vị mỹ nữ ngoại quốc, hai người nhìn nhau nở nụ cười.

Mà nụ cười này khiến Tracy xem nhất thời ngây người, nghĩ thầm người mẹ thật trẻ trung lại còn xinh đẹp, có khí chất, đáng trách chính là người ta không cần trang điểm đã đẹp như thế, thực sự ước ao đố kị nha.

Mẹ của bé gái này không phải người khác chính là Vũ Hàm, nàng hôm nay vừa vặn được nghỉ ngơi nên mang theo tiểu Tư Tư đi bệnh viện kiểm tra thân thể, lúc về thấy còn sớm nên mang con ghé nhà hàng ăn uống rồi hãy trở về.

Lúc Tracy cùng tiểu Tư Tư chơi rất vui thì trên bàn điện thoại di động vang lên: "Này, BOSS! cô vào trong đi, vị trí cạnh cửa sổ, vào mà nhìn thấy có một mỹ nhân lóe sáng tóc vàng là biết ta rồi"

Tử Hiên xuyên qua đám người đi vào trong, quan sát một thoáng liền nhìn thấy tóc yêu nghiệt vàng như kim mao sư vương, nàng lúc này trong ngực đang ôm một đứa bé chơi đùa. Tử Hiên đứng ở nơi đó trêu nói: "Quản lý Tracy, vừa tới Trung Quốc đã bắt đầu dụ dỗ nhi đồng rồi? Bị người khác tóm cổ thì đừng mong tôi đi nộp bảo lãnh cho cô"

Tracy phẫn hận trừng mắt: "Cô mới dụ dỗ nhi đồng, cả nhà cô mới dụ dỗ nhi đồng! Tôi là tấm lòng nhân ái, hoa kiến hoa khai, đến trẻ con cũng yêu thích. Hà tổng, cô đố kị phải không"

"Ha ha, tiếng Trung quả nhiên không phải học lấy lệ! Bội phục bội phục!"

Đang hỏi người phục vụ xin nước sôi để pha sữa bột, Vũ Hàm phía sau truyền tới giọng nói quen thuộc, đặc biệt lại nghe trong miệng mỹ nữ ngoại quốc gọi là Hà tổng, nàng không thể tin được quay đầu nhìn lại, vừa nhìn hai người đều sửng sốt.

"Đúng rồi, Boss, bé gái này chính là con của người mẹ xinh đẹp này đó, tôi mượn sang chơi, đáng yêu không ?" Tracy ở bên cạnh giải thích.

Hai người không nghe Tracy đang nói chuyện gì, cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau, giờ khắc này người mình nhớ thương đang ở trước mắt, nhưng mỗi người lại có tâm tư riêng.

Vũ Hàm nhìn Tử Hiên ăn mặc âu phục màu đen, áo sơ mi trắng thì hết sức kinh ngạc, cô ấy làm sao ở đây, không phải ở Mỹ sao? Lại liếc nhìn chân của cô, cô đã có thể đứng, nói như vậy đã bình phục rồi. Nếu về nước vì sao không đến tìm mình? Nàng có quá nhiều nghi vấn.

Mà Tử Hiên thấy Vũ Hàm càng ngày càng mặn mà thành thục xinh đẹp, trong nháy mắt hô hấp muốn ngưng trệ, bất quá mơ hồ lúc nghe Tracy nói bé gái kia là con gái của nàng, lòng Tử Hiên như ai chém một búa. Buồn cười dường nào, chưa tới hai năm mà nàng đã có con, nói như vậy nàng đã gặp phải người nàng yêu, lúc trước nói sẽ chờ cô thì ra là giả dối?

Thời gian ngừng lại, ngay khi hai người không ai nói một lời, quanh quẩn trong trong suy tư của chính mình thì Tracy đưa tay quơ quơ trước mặt Tử Hiên: "Boss, cô làm sao? Bị điểm huyệt hả, nhìn thấy đại mỹ nữ liền ngây người rồi!"

Tử Hiên lúc này mới lấy lại tinh thần phủi tay của Tracy ra ngồi bên cạnh Tiểu Ngô không nói tiếng nào cầm lấy nước trên bàn hung hăng uống vào mấy ngụm. Tracy đang còn muốn tiếp tục cùng tiểu Tư Tư chơi đùa, thế nhưng đối diện truyền tới âm thanh lạnh lùng.

"Giám đốc Tracy, tôi đâu có kêu cô tới chơi với con nít ? Ngồi đàng hoàng ăn đi, đem con trả cho người ta, thích con nít thì tự mình sinh một đứa"

"Cô làm gì hung dữ vậy! Dọa Tư Tư khóc"

Tiểu Tư Tư nguyên lai còn rất vui cười hớn hở, cũng không biết có phải là bị ngữ khí Tử Hiên làm cho sợ hay không, lập tức bắt đầu gào khóc. Vũ Hàm từ tay Tracy ôm con trở về chỗ ngồi vỗ lưng cho bé không ngừng an ủi, nhưng Tư Tư vẫn không ngừng khóc.

"Tư Tư ngoan, không khóc, mẹ pha sữa cho con uống"

Lúc này cho dù là sữa bột đối với tiểu công chúa không có sức hấp dẫn, Tư Tư ở trên bả vai của mẹ vừa khóc vừa nhìn chằm chằm Tử Hiên, nước mũi hít hít mấy cái.

Tử Hiên xuyên qua thân mình Tracy nhìn về đứa nhỏ kia cùng bóng lưng quen thuộc của Vũ Hàm, càng xem lòng lại càng đau, cô ngàn vạn lần không nghĩ đến sẽ gặp lại trong tình cảnh này.

"Boss, cô hôm nay ăn hỏa dược sao? làm gì nóng nảy ?"

"Chuyện không liên quan tới cô, ăn mau rồi đi, không nên để cho người khác chờ."

"Được rồi! Mà vừa rồi cô ra ngoài làm gì, còn không cho tôi đi theo, là lén lút đi mua món đồ gì sao? chẳng lẽ định cho chúng tôi bất ngờ ?"

Tử Hiên mặc kệ nàng liếc nhìn hóa đơn, đem tiền đặt trên mặt bàn chuẩn bị rời đi, cô cảm thấy chỉ cần nhìn đứa nhỏ kia nước mắt lưng tròng là mình sẽ phiền muộn, hô hấp cũng mang theo đau nhói.

Mới vừa đứng lên đôi mắt sắc của Tracy nhìn thấy trong túi áo bên phải của cô nhô lên một vật, nàng hiếu kỳ đưa tay muốn lấy xem. Tử Hiên gạt mạnh tay, hai người xô đẩy đem ấm trà trên bàn đánh đồ, một luồng nước nóng rót lên tay Tử Hiên, da cô bỏng đỏ một vệt to.

"Shit!" Tử Hiên nóng quá quát lên.

"Boss, xin lỗi xin lỗi!"

"Xin lỗi hữu dụng sao? Cô đừng nhiều chuyện, việc công ty có thể quản tôi, nhưng tôi cho cô biết, cô không phải tôi, phiền phức cô đừng nhúng tay vào, ok?" Nói xong Tử Hiên tức giận trực tiếp xoay người rời đi, dáng vẻ kia quả thực là muốn phun lửa, thư ký Ngô cũng chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của Tử Hiên.

Có câu họa vô đơn chí, cô vừa mới chuyển thân muốn đi ra ngoài nhưng vừa vặn đụng vào xe thức ăn, cố ý lại là trúng chân trái, nhất thời một trận đau điếng, Tiểu Ngô lập tức đi tới nâng cô dậy hỏi cô có sao không.

Tử Hiên đau hít vào một hơi phát hiện chân không còn sức, cô trừng mắt với Tracy, đúng là kẻ gây họa! Cau mày gọi Tiểu Ngô từ trong túi lấy cây gậy kéo ra, liền như vậy chống gậy khập khễnh đi ra ngoài, cô cảm thấy hôm nay đúng hỏng hết rồi, còn để người khác thấy mình chật vật như vậy.

Tất cả diễn biễn câu chuyện đều lọt vào tai Vũ Hàm, khi nghe ấm nước đổ nàng lập tức xoay lại nhìn, chỉ thấy tay Tử Hiên đỏ lên, vốn định đứng dậy đi xem thương thế cô thế nào, nhưng nhìn thấy cô quày quả bỏ đi, nàng cũng không dám động đậy.

Nhưng không nghĩ lúc này lại có xe đẩy thức ăn đi qua, còn chưa kịp lên tiếng nói cho Tử Hiên thì thấy cô trực tiếp va vào, nhìn cô bưng chân trái viền mắt đỏ hoe, khẳng định rất đau đi, trái tim của Vũ Hàm như co rút lại.

Mà tiểu Tư Tư khóc không ngừng, công chúa hai mắt đẫm lệ nhìn theo bóng dáng Tử Hiên, tay nhỏ còn hướng về cô, miệng gọi a a a a không biết nói gì đó. (edit đoạn này tôi cực kỳ xúc động)

Vũ Hàm lau nước mắt nước mũi cho con: "Bảo bảo, đừng khóc, ngoan! Chúng ta về nhà!"

Vũ Hàm cũng trả tiền rồi rời đi, Tracy bên kia bầu không khí rơi xuống âm không độ, ăn đồ ăn cũng cảm thấy không có mùi vị, tùy tiện ăn mấy miếng thì gọi thư ký Ngô rời khỏi nhà hàng.

"Tiểu Ngô, tôi lần này chết chắc rồi, làm sao bây giờ nha, chọc giận boss. Cô nói xem Tử Hiên có phải là đến kì kinh nguyệt, hôm nay sao phát bạo vậy ?" Tracy đi ở phía trước nói lẩm bẩm.

"Theo lý thuyết hẳn là không phải, tôi nhớ không sai hẳn là không phải thời gian này. Tôi nghĩ đó là tại cô, cô cẩn thận nói xin lỗi với bà chủ đi"

"Uây, Tiểu Ngô cô không hổ danh là thư ký thân cận với boss nha, chu kỳ của boss cũng biết như lòng bàn tay, thành thật nói cho tôi biết có phải cô thầm mến Tử Hiên hay không ?"

"Mặc kệ cô"

"Ngữ khí giống nhau như đúc, còn nói không phải thầm mến sao?"

"Biến. . ."

"Thư ký Ngô hung dững quá đi, tôi thật muốn đánh giá hình tượng của cô một chút nha"

". . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro